Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu
Chương 132: Lên kế hoạch rời đi.
Kmost
04/12/2022
Thấy cô không nói năng gì, Phương Thần Phong liền mỉm cười rồi nhướn người lên hôn vào trán Hà Linh Chi, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, hắn nói:
“Chờ anh một chút, anh sẽ xong sớm.”
Nói xong, Phương Thần Phong liền đứng dậy đi vào phòng tắm, còn Hà Linh Chi vẫn như cũ nhìn ra ngoài ban công.
Sau khi tắm xong, Phương Thần Phong đi xuống phòng bếp mang đồ ăn lên cho cô, nhìn trong khay đồ ăn có hai phần ăn cô liền biết hắn cũng chưa ăn gì và muốn ăn cùng cô. Hà Linh Chi không nói gì mà từ từ đi lại bàn ăn, thái độ thờ ơ, cô chậm rãi ăn phần ăn của mình, cô phải ăn thì mới có sức để mà trốn khỏi đây. Phương Thần Phong thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì mỉm cười hài lòng, nâng tay cắt miếng steak bò để trước mặt cô.
Kết thúc bữa ăn, Phương Thần Phong lấy khăn lau miệng cho Hà Linh Chi rồi tự mình thu dọn bàn ăn, phải nói là hắn vô cùng cẩn thận khi mà đến chiếc cốc uống nước hắn cũng không để lại mà dọn hết đi, xem ra hắn đang vô cùng để ý đến hành động của cô.
Trở lại phòng ngủ, Phương Thần Phong đem Hà Linh Chi đặt trong lòng, đặt cằm lên vai cô, hắn nhẹ nhàng hỏi:
“Hôm nay em thấy thế nào, đã khỏe hơn nhiều chưa?”
Nghe câu hỏi của hắn, Hà Linh Chi thờ ơ đáp:
“Bị giảm lỏng, bị cầm tù thì anh nghĩ tôi sẽ cảm thấy thế nào? Phương Thần Phong, rốt cuộc thì anh làm những điều này là vì gì? Anh chọn Lưu Kha Nguyệt nhưng lại giam giữ tôi ở đây, lúc thì lạnh nhạt lúc thì hành động giống như tôi vô cùng quan trọng với anh vậy, anh coi tôi là con rối mặc anh điều khiển sao?”
Phương Thần Phong không nói gì trước những thắc mắc của Hà Linh Chi, hắn nâng tay xoay người cô lại đối diện với mình, hai bàn tay to lớn ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn sâu vào đôi mắt lưu ly đượm buồn kia, hắn từ từ cúi xuống hôn lên đôi môi cô, một nụ hôn hết mực dịu dàng. Hành động này của hắn khiến tâm Hà Linh Chi thoáng trầm xuống, hắn vẫn giữ thái độ lảng tránh như cũ, không chịu trả lời những thắc mắc của cô, trước nụ hôn cưng chiều của hắn, Hà Linh Chi vẫn không biểu lộ bất kì cảm xúc gì.
Thế nhưng, nụ hôn của hắn không dừng lại ở môi cô mà bắt đầu di chuyển xuống dưới, hai tay cũng bắt đầu cởi cúc áo của cô, Hà Linh Chi thấy vậy thì lập tức nâng tay cầm lấy một bên cổ tay hắn, đôi mắt lưu ly trong suốt của cô nhìn vào đôi mắt màu trà của hắn, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
“Tôi không muốn.”
Phương Thần Phong nghe vậy thì nâng bàn tay còn lại lên xoa xoa má cô, nói:
“Anh sẽ nhẹ nhàng, nhất định sẽ không làm đau em.”
Nhìn thật lâu vào đôi mắt hắn, Hà Linh Chi suy nghĩ gì đó một lúc thật lâu, cuối cùng là cắn chặt răng rồi buông tay mặc cho hắn làm càn. Nhận được sự chấp thuận của cô, Phương Thần Phong lập tức mỉm cười xoay người đặt cô xuống giường, đôi môi bạc mỏng lần nữa tìm đến cánh hoa đào của cô mà gặm nhấm, hai bàn tay to lớn cũng từ từ tháo bỏ từng thứ trên người Hà Linh Chi, chẳng mấy chốc hai người đã không mảnh vải che thân, Phương Thần Phong cứ thế ở trên người Hà Linh Chi mà rong đuổi, nhưng trái ngược hoàn toàn với hắn thì cô lại không có bất kỳ động tĩnh gì, ngoảnh mặt nhìn ra bầu trời bên ngoài sau tấm cửa kính sát sàn, một dòng lệ ấm nóng từ từ chảy xuống từ khóe mắt Hà Linh Chi, hai bàn tay cô nắm chặt tấm ga giường dưới thân.
Không riêng gì Hà Linh Chi, mà Phương Thần Phong cũng không thoải mái gì khi thấy cô như vậy, nhưng hắn bắt buộc phải làm điều này, khoảng thời gian một tháng kia đã hết, hắn nhất định phải khiến cô mang thai con của hắn, có như vậy thì cô mới chịu ở lại bên cạnh hắn, hắn tin cô nhất định sẽ không bỏ đứa con của hai người vì hắn hiểu rất rõ con người của cô, đặc biệt là quá khứ đau thương của cô, hắn biết khi hắn làm điều này thì cô sẽ ngày càng hận hắn nhiều hơn, nhưng sau này hắn sẽ giải thích cho cô mọi thứ, giải thích cho cô biết vì sao bản thân hắn phải làm như vậy với cô, còn bây giờ hắn phải làm mọi cách để giữ cô lại bên cạnh mình.
Phương Thần Phong vì suy nghĩ này của mình mà ngày càng ra vào bên trong Hà Linh Chi mãnh liệt hơn, xoay gương mặt của cô lại, đôi môi bạc mỏng của hắn hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mi Hà Linh Chi, hai bàn tay cũng đan thật chặt lấy tay cô, cùng cô đi qua hết cao trào này đến cao trào khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Linh Chi đang trong cơn say ngủ bỗng giật mình bừng tỉnh, hiện tại cô đang bị Phương Thần Phong ôm lấy từ phía sau, lồng ngực ấm áp, vững trãi với hơi thở trầm ổn dính sát lấy tấm lưng mảnh mai của cô. Nhẹ nhàng gỡ cánh tay hắn ra khỏi eo mình, nhưng Hà Linh Chi chỉ vừa động người thì Phương Thần Phong cũng giật mình choàng tỉnh, ánh mắt mơ hồ chưa tỉnh ngủ của hắn nhìn cô hỏi:
“Em định đi đâu?”
Lúc nói ra câu này, giọng nói của hắn có chút hốt hoảng, Hà Linh Chi nghe vậy thì lạnh nhạt đáp:
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
Phương Thần Phong lập tức ngồi dậy rời giường chuẩn bị bế cô đi vào phòng tắm, Hà Linh Chi mặc dù đã tiếp xúc thân mật với hắn không ít lần nhưng khi đối diện với cơ thể không mảnh vải che thân của hắn như hiện tại thì vẫn có chút ngượng ngùng. Hà Linh Chi mau chóng lấy lại cảm xúc rồi mặc hắn bế đi, cô biết bây giờ cô có phản kháng lại hắn thì cũng không có tác dụng, đến cửa phòng tắm, cô liền giãy người muốn hắn đặt cô xuống, nói:
“Tự tôi có thể làm được.”
Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô, Phương Thần Phong cất giọng từ tính:
“Chẳng may em ngã trong đó thì sao?”
Sau đó hắn vẫn không có ý định buông cô ra, Hà Linh Chi thấy vậy thì nhanh chóng nói:
“Tự tôi có thể làm được!!! Anh không thể dành cho tôi một chút tôn trọng này sao?”
Câu nói này của Hà Linh Chi khiến Phương Thần Phong phải ngừng lại bước chân rồi cúi xuống nhìn cô, một lúc sau hắn cúi người đặt cô ngồi lên bồn vệ sinh, nói:
“Vậy em cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương.”
“Tôi biết rồi!!!”
Phương Thần Phong nhìn cô thêm một chút rồi quay lưng rời khỏi phòng tắm, Hà Linh Chi thấy vậy liền đi ra nhẹ nhàng khóa chốt cửa phòng. Quay lại chỗ bồn rửa mặt, từ phía dưới kệ đựng đồ đạc cô lấy ra một cái ống nghiệm nhỏ và một cái nhíp, đưa bàn tay của mình lên, Hà Linh Chi nhẹ nhàng dùng nhíp gắp một mẩu da từ trong móng tay của mình ra, đây chính là da của Phương Thần Phong, tối hôm qua vì để có thể có được nó mà cô đã phải cắn răng mặc hắn làm vấy bẩn mình thêm một lần nữa.
Nhìn ống nghiệm nhỏ trong tay, ánh mắt Hà Linh Chi tràn đầy sát khí, khuôn mặt cũng vì tức giận mà có chút run run:
“Không một ai có thể giam cầm tôi, kể cả anh cũng vậy, Phương Thần Phong.”
Đem ống nghiệm cất trở lại chỗ cũ, Hà Linh Chi lúc này mới thong thả vệ sinh cá nhân. Cô phải thầm cảm ơn Phương Thần Phong vì tối hôm qua hắn chỉ vệ sinh qua thân thể cô mà không mang cô đi tắm, nếu không e là bây giờ cô không thể lấy được mẫu da kia nhanh đến thế.
Hà Linh Chi thả mình vào trong làn nước ấm có chứa tinh dầu để thư giãn, cô không hề biết rằng Phương Thần Phong là vì lo cho sức khỏe của cô nên mới làm như vậy. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người lại một lần nữa an yên cùng nhau dùng bữa sáng. Còn về phần Lưu Kha Nguyệt, cả ngày cô ta đều bị dì Ngô quan sát, nhắc nhở mỗi khi có ý định đi về phía hành lang phòng cô. Kể từ ngày Hà Linh Chi bỏ đi không thành công, ngoài việc không biết tung tích của cô hiện giờ đang ở đâu, cô ta còn vô cùng tức giận khi Phương Thần Phong không hề đoái hoài gì tới mình, mỗi lần hắn trở về thì đều đi thẳng về phòng mà Hà Linh Chi từng ở, chính vì thế cô ta đang nghi ngờ có phải Phương Thần Phong đang nhốt Hà Linh Chi ở đó hay không, nhưng mỗi khi định đi đến đó thì cô ta lại bị dì Ngô phá đám với lý do nơi đó bây giờ đã trở thành ‘cấm địa’, không ai được phép đi lại.
Trong căn phòng ngủ, hiện giờ Hà Linh Chi đang đứng trên giường, còn Phương Thần Phong thì đứng dưới đất, vừa rồi hắn bắt cô phải thắt cà vạt giúp hắn, mặc dù không mấy tình nguyện nhưng cô vẫn phải làm theo, bây giờ cô càng tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời thì hắn mới buông lỏng cảnh giác. Nhìn cô đang chăm chú thắt cà vạt cho mình, Phương Thần Phong mỉm cười dịu dàng ôm lấy chiếc eo con kiến kia kéo cô sát lại gần mình, ánh mắt cưng chiều của hắn nhìn cô nói:
“Hôm nay anh có việc ở tập đoàn, em ở nhà phải ngoan đó, có biết chưa?”
Nói xong Phương Thần Phong còn lấy tay ngắt nhẹ mũi cô, Hà Linh Chi vẫn như cũ vô cùng thờ ơ với hành động này của hắn, cô cảm thấy khinh bỉ con người hắn bây giờ, ích kỉ, tham lam và độc tài.
Mặc dù không nhận được câu trả lời của cô nhưng Phương Thần Phong cũng không vì thế mà tức giận, nụ cười mỉm vẫn luôn ở trên đôi môi bạc mỏng, nâng tay kéo gáy cô lại gần, hắn nhẹ nhàng phủ xuống đôi môi Hà Linh Chi một nụ hôn ngọt ngào giống như những đôi tình nhân khác, sau đó nói:
“Hẹn tối gặp lại em.”
Hà Linh Chi vẫn không có động thái gì, thấy thế Phương Thần Phong liền thở dài rồi rời đi. Chiếc xe thể thao đắt tiền từ từ lăn bánh rời khỏi Hắc Phong Bang, sau khi xác định hắn đã rời đi, lúc này Hà Linh Chi mới vội vàng chạy lại tủ quần áo lấy ra chiếc máy tính mini, thao tác nhập một dòng thông báo rồi gửi đi, sau đó cô lấy ra chiếc đồng hồ kết nối tín hiệu với cái của Triệu Y Vân:
“Cậu hãy chuẩn bị mọi thứ, thời cơ sắp đến.”
Nhấn nút gửi đi, ánh mắt của Hà Linh Chi lúc này dừng lại ở cánh cửa ban công, giọng nói âm lãnh không chút độ ấm của cô vang lên:
“Phương Thần Phong, hẹn không gặp lại.”
Giữa trưa, bây giờ là giờ toàn bộ người của Hắc Phong Bang dừng luyện tập mà nghỉ ngơi, đây cũng là thời điểm an ninh nơi này lỏng lẻo nhất, duy chỉ có những điểm canh gác là vẫn có người ra thì hầu như trên sân không có lấy một bóng người.
‘Tách… tách… tách…’
Hà Linh Chi đang ngồi trên giường tìm hiểu thêm về loại khóa DNA kia, đột nhiên tiếng bật tắt bật lửa vang lên trong phòng tắm thu hút sự chú ý của cô, Hà Linh Chi lập tức đóng máy tính rồi đi về phía đó, từ trên ô thoáng của phòng tắm, một thân ảnh màu đen thấp thoáng ra tín hiệu với cô, thấy thế cô lập tức chạy lại bồn rửa mặt rồi lấy ông nghiệm đựng mẫu da của Phương Thần Phong ra. Đứng lên thành bồn tắm, Hà Linh Chi đưa cho người kia chiếc ống nghiệm thông qua ô cửa, giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên:
“Tôi muốn có kết quả ngay trong sáng ngày mai, đồng thời mai phục sẵn xung quanh nơi này, tối mai chúng ta sẽ hành động.”
“Vâng thưa chủ thượng! Còn đây là những gì mà cô cần.”
Người áo đen nói xong thì lấy từ trong balo ra một chiếc máy tính kích thước không quá lớn đưa cho Hà Linh Chi, đây chính là loại máy mà cô hay dùng để xâm nhập hệ thống tường lửa. Mặc dù cô không được ra ngoài, nhưng cô có thể chắc chắn rằng lối hành lang này đang có vô số camera giám sát chĩa vào cửa phòng của cô hai tư trên hai tư, lần hành động này là lần quyết định có rời đi được hay không, cho nên cô phải sắp xếp chu toàn mọi thứ.
Dặn dò thêm vài câu nữa sau đó Hà Linh Chi ra lệnh cho người đó mau chóng rời khỏi, dù sao hiện tại cũng là ban ngày, hắn hành động lộ liễu như vậy rất dễ bị phát hiện. Trở lại phòng ngủ, Hà Linh Chi lập tức kết nối máy tính vào bộ phá khóa tiến hành truy xuất dữ liệu, hai đầu lông mày của cô vì căng thẳng mà cau chặt lại, còn đôi bàn tay thì không ngừng múa trên bàn phím. Trước đây, Phương Thần Phong từng nói mật mã này là DNA được mã hóa dưới dạng hệ nhị phân của hắn, cho nên ngay khi có được bản phân tích DNA kia cô phải tiến hành mã hóa nó.
Như nhớ đến điều gì, ánh mắt Hà Linh Chi bỗng trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết:
‘Trước khi rời đi, cô phải lấy bằng được một thứ nữa nếu muốn Phương Thần Phong vĩnh viễn không tìm được mình.’
---------
Buổi tối, trong thư phòng của Phương Thần Phong, trong không gian tăm tối vì không bật đèn, một thân mình mảnh khảnh lén lút mở cửa đi vào, trên tay người đó cầm một chiếc đèn pin nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ nó phảng phất chiếu sáng gương mặt của người cầm. Lưu Kha Nguyệt sau khi đóng cửa lại thì lập tức chạy về phía bàn làm việc của Phương Thần Phong, một tay soi đèn, tay còn lại không ngừng kiểm tra từng sấp văn kiện như muốn tìm thứ gì đó, nhưng tìm một lúc lâu mà không có kết quả, cô ta có chút bực mình, quay qua nhìn tủ hồ sơ nhỏ bên cạnh, ánh mắt suy tư của cô ta lóe lên sự nghi ngờ.
Không chút chần chừ, Lưu Kha Nguyệt lập tức đi lại phía nó, nhìn bàn phím số bên trên cánh cửa cô ta liền biết cái này có mật mã bảo vệ, nâng tay nhập ngày sinh nhật của Phương Thần Phong vào, nhưng kết quả lại không chính xác, thấy vậy Lưu Kha Nguyệt đảo mắt suy nghĩ một chút, một lúc sau cánh tay không bị thương của cô ta nâng lên dè dặt bấm từng số.
‘Cạch…’
Tiếng cửa mở vang lên, Lưu Kha Nguyệt vui mừng không thôi, quả nhiên trong lòng hắn vị trí của cô lớn đến như vậy, ngay cả mật mã bảo vệ tủ hồ sơ mật cũng là ngày mà hắn chuộc cô về. Đôi bàn tay với những ngón tay được sơn tỉ mỉ gấp gáp lật mở từng trang tài liệu, cuối cùng khi thấy một sấp văn kiện được đặt riêng, Lưu Kha Nguyệt vui mừng không thôi, đọc qua một lượt nội dung, sau đó cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại. Xong xuôi mọi thứ, Lưu Kha Nguyệt lại đem chúng trả về vị trí ban đầu, nở một nụ cười nham hiểm rồi ung dung rời đi, cô ta không hề sợ bản thân để lại dấu vân tay bởi vì trước khi vào đó cô ta đã phủ lên các đầu ngón tay một lớp sáp nến.
Bởi vì hôm nay phía tập đoàn có việc đột xuất xảy ra nên thời điểm Phương Thần Phong trở về Hắc Phong Bang đã vô cùng muộn, sau khi xuống xe hắn nhanh chóng đi lên phòng ngủ của Hà Linh Chi. Cánh cửa phòng vừa mở ra, nhìn thấy cô đang ngủ một cách yên ổn thì hắn liền mỉm cười, gương mặt gấp gáp cũng vì thế mà thả lỏng hơn, từ từ tiến về phía giường rồi ngồi xuống cạnh cô, Phương Thần Phong nhẹ nhàng vén lọn tóc đang xõa xuống gương mặt cô sang một bên, hắn không đánh thức cô mà cứ thế dùng đầu ngón tay mơn trớn má cô, mỉm cười ngắm cô say giấc.
Qua một lúc lâu sau, Phương Thần Phong cúi người xuống đặt lên trán Hà Linh Chi một nụ hôn, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm. Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại thì Hà Linh Chi ở bên ngoài liền mở mắt, đôi con ngươi lưu ly vô hồn nhìn chằm chằm vào hư không bằng cái nhìn căm hận.
Sau khi tắm xong, Phương Thần Phong liền nằm lên giường, cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng xoay người cô lại rồi bao bọc cô trong vòng ôm của mình, để đầu cô tựa vào lồng ngực vững chắc, cả hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, kể từ lúc có sự xuất hiện của Lưu Kha Nguyệt đến nay, có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ có một đêm yên ổn bên nhau như thế.
Sáng ngày hôm sau, khi Hà Linh Chi thức giấc liền bị cái nhìn chăm chú của Phương Thần Phong làm cho giật mình, đã rất lâu rồi cô mới được nhìn lại bộ dáng này của hắn, điều này làm cô nhớ đến những ngày khi chưa có sự xuất hiện của Lưu Kha Nguyệt.
“Chào buổi sáng.”
Suy nghĩ của Hà Linh Chi bị ngắt quãng bởi câu nói của Phương Thần Phong, cô bỗng giật mình choàng tỉnh vì những gì vừa xảy ra, tại sao cô lại nhớ đến chúng kia chứ? Cô đã dặn lòng mình phải quên đi, quên đi những kí ức giả dối mông lung đó, vậy mà bây giờ chỉ vì một hành động nhỏ của hắn lại khiến cô phân tâm đến như vậy, Hà Linh Chi lập tức lấy lại tâm thế thờ ơ như cũ, nâng đôi mắt không chút ý niệm nhìn hắn một chút rồi quay người rời giường.
[…]
“Chờ anh một chút, anh sẽ xong sớm.”
Nói xong, Phương Thần Phong liền đứng dậy đi vào phòng tắm, còn Hà Linh Chi vẫn như cũ nhìn ra ngoài ban công.
Sau khi tắm xong, Phương Thần Phong đi xuống phòng bếp mang đồ ăn lên cho cô, nhìn trong khay đồ ăn có hai phần ăn cô liền biết hắn cũng chưa ăn gì và muốn ăn cùng cô. Hà Linh Chi không nói gì mà từ từ đi lại bàn ăn, thái độ thờ ơ, cô chậm rãi ăn phần ăn của mình, cô phải ăn thì mới có sức để mà trốn khỏi đây. Phương Thần Phong thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì mỉm cười hài lòng, nâng tay cắt miếng steak bò để trước mặt cô.
Kết thúc bữa ăn, Phương Thần Phong lấy khăn lau miệng cho Hà Linh Chi rồi tự mình thu dọn bàn ăn, phải nói là hắn vô cùng cẩn thận khi mà đến chiếc cốc uống nước hắn cũng không để lại mà dọn hết đi, xem ra hắn đang vô cùng để ý đến hành động của cô.
Trở lại phòng ngủ, Phương Thần Phong đem Hà Linh Chi đặt trong lòng, đặt cằm lên vai cô, hắn nhẹ nhàng hỏi:
“Hôm nay em thấy thế nào, đã khỏe hơn nhiều chưa?”
Nghe câu hỏi của hắn, Hà Linh Chi thờ ơ đáp:
“Bị giảm lỏng, bị cầm tù thì anh nghĩ tôi sẽ cảm thấy thế nào? Phương Thần Phong, rốt cuộc thì anh làm những điều này là vì gì? Anh chọn Lưu Kha Nguyệt nhưng lại giam giữ tôi ở đây, lúc thì lạnh nhạt lúc thì hành động giống như tôi vô cùng quan trọng với anh vậy, anh coi tôi là con rối mặc anh điều khiển sao?”
Phương Thần Phong không nói gì trước những thắc mắc của Hà Linh Chi, hắn nâng tay xoay người cô lại đối diện với mình, hai bàn tay to lớn ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn sâu vào đôi mắt lưu ly đượm buồn kia, hắn từ từ cúi xuống hôn lên đôi môi cô, một nụ hôn hết mực dịu dàng. Hành động này của hắn khiến tâm Hà Linh Chi thoáng trầm xuống, hắn vẫn giữ thái độ lảng tránh như cũ, không chịu trả lời những thắc mắc của cô, trước nụ hôn cưng chiều của hắn, Hà Linh Chi vẫn không biểu lộ bất kì cảm xúc gì.
Thế nhưng, nụ hôn của hắn không dừng lại ở môi cô mà bắt đầu di chuyển xuống dưới, hai tay cũng bắt đầu cởi cúc áo của cô, Hà Linh Chi thấy vậy thì lập tức nâng tay cầm lấy một bên cổ tay hắn, đôi mắt lưu ly trong suốt của cô nhìn vào đôi mắt màu trà của hắn, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
“Tôi không muốn.”
Phương Thần Phong nghe vậy thì nâng bàn tay còn lại lên xoa xoa má cô, nói:
“Anh sẽ nhẹ nhàng, nhất định sẽ không làm đau em.”
Nhìn thật lâu vào đôi mắt hắn, Hà Linh Chi suy nghĩ gì đó một lúc thật lâu, cuối cùng là cắn chặt răng rồi buông tay mặc cho hắn làm càn. Nhận được sự chấp thuận của cô, Phương Thần Phong lập tức mỉm cười xoay người đặt cô xuống giường, đôi môi bạc mỏng lần nữa tìm đến cánh hoa đào của cô mà gặm nhấm, hai bàn tay to lớn cũng từ từ tháo bỏ từng thứ trên người Hà Linh Chi, chẳng mấy chốc hai người đã không mảnh vải che thân, Phương Thần Phong cứ thế ở trên người Hà Linh Chi mà rong đuổi, nhưng trái ngược hoàn toàn với hắn thì cô lại không có bất kỳ động tĩnh gì, ngoảnh mặt nhìn ra bầu trời bên ngoài sau tấm cửa kính sát sàn, một dòng lệ ấm nóng từ từ chảy xuống từ khóe mắt Hà Linh Chi, hai bàn tay cô nắm chặt tấm ga giường dưới thân.
Không riêng gì Hà Linh Chi, mà Phương Thần Phong cũng không thoải mái gì khi thấy cô như vậy, nhưng hắn bắt buộc phải làm điều này, khoảng thời gian một tháng kia đã hết, hắn nhất định phải khiến cô mang thai con của hắn, có như vậy thì cô mới chịu ở lại bên cạnh hắn, hắn tin cô nhất định sẽ không bỏ đứa con của hai người vì hắn hiểu rất rõ con người của cô, đặc biệt là quá khứ đau thương của cô, hắn biết khi hắn làm điều này thì cô sẽ ngày càng hận hắn nhiều hơn, nhưng sau này hắn sẽ giải thích cho cô mọi thứ, giải thích cho cô biết vì sao bản thân hắn phải làm như vậy với cô, còn bây giờ hắn phải làm mọi cách để giữ cô lại bên cạnh mình.
Phương Thần Phong vì suy nghĩ này của mình mà ngày càng ra vào bên trong Hà Linh Chi mãnh liệt hơn, xoay gương mặt của cô lại, đôi môi bạc mỏng của hắn hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mi Hà Linh Chi, hai bàn tay cũng đan thật chặt lấy tay cô, cùng cô đi qua hết cao trào này đến cao trào khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Linh Chi đang trong cơn say ngủ bỗng giật mình bừng tỉnh, hiện tại cô đang bị Phương Thần Phong ôm lấy từ phía sau, lồng ngực ấm áp, vững trãi với hơi thở trầm ổn dính sát lấy tấm lưng mảnh mai của cô. Nhẹ nhàng gỡ cánh tay hắn ra khỏi eo mình, nhưng Hà Linh Chi chỉ vừa động người thì Phương Thần Phong cũng giật mình choàng tỉnh, ánh mắt mơ hồ chưa tỉnh ngủ của hắn nhìn cô hỏi:
“Em định đi đâu?”
Lúc nói ra câu này, giọng nói của hắn có chút hốt hoảng, Hà Linh Chi nghe vậy thì lạnh nhạt đáp:
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
Phương Thần Phong lập tức ngồi dậy rời giường chuẩn bị bế cô đi vào phòng tắm, Hà Linh Chi mặc dù đã tiếp xúc thân mật với hắn không ít lần nhưng khi đối diện với cơ thể không mảnh vải che thân của hắn như hiện tại thì vẫn có chút ngượng ngùng. Hà Linh Chi mau chóng lấy lại cảm xúc rồi mặc hắn bế đi, cô biết bây giờ cô có phản kháng lại hắn thì cũng không có tác dụng, đến cửa phòng tắm, cô liền giãy người muốn hắn đặt cô xuống, nói:
“Tự tôi có thể làm được.”
Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô, Phương Thần Phong cất giọng từ tính:
“Chẳng may em ngã trong đó thì sao?”
Sau đó hắn vẫn không có ý định buông cô ra, Hà Linh Chi thấy vậy thì nhanh chóng nói:
“Tự tôi có thể làm được!!! Anh không thể dành cho tôi một chút tôn trọng này sao?”
Câu nói này của Hà Linh Chi khiến Phương Thần Phong phải ngừng lại bước chân rồi cúi xuống nhìn cô, một lúc sau hắn cúi người đặt cô ngồi lên bồn vệ sinh, nói:
“Vậy em cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương.”
“Tôi biết rồi!!!”
Phương Thần Phong nhìn cô thêm một chút rồi quay lưng rời khỏi phòng tắm, Hà Linh Chi thấy vậy liền đi ra nhẹ nhàng khóa chốt cửa phòng. Quay lại chỗ bồn rửa mặt, từ phía dưới kệ đựng đồ đạc cô lấy ra một cái ống nghiệm nhỏ và một cái nhíp, đưa bàn tay của mình lên, Hà Linh Chi nhẹ nhàng dùng nhíp gắp một mẩu da từ trong móng tay của mình ra, đây chính là da của Phương Thần Phong, tối hôm qua vì để có thể có được nó mà cô đã phải cắn răng mặc hắn làm vấy bẩn mình thêm một lần nữa.
Nhìn ống nghiệm nhỏ trong tay, ánh mắt Hà Linh Chi tràn đầy sát khí, khuôn mặt cũng vì tức giận mà có chút run run:
“Không một ai có thể giam cầm tôi, kể cả anh cũng vậy, Phương Thần Phong.”
Đem ống nghiệm cất trở lại chỗ cũ, Hà Linh Chi lúc này mới thong thả vệ sinh cá nhân. Cô phải thầm cảm ơn Phương Thần Phong vì tối hôm qua hắn chỉ vệ sinh qua thân thể cô mà không mang cô đi tắm, nếu không e là bây giờ cô không thể lấy được mẫu da kia nhanh đến thế.
Hà Linh Chi thả mình vào trong làn nước ấm có chứa tinh dầu để thư giãn, cô không hề biết rằng Phương Thần Phong là vì lo cho sức khỏe của cô nên mới làm như vậy. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người lại một lần nữa an yên cùng nhau dùng bữa sáng. Còn về phần Lưu Kha Nguyệt, cả ngày cô ta đều bị dì Ngô quan sát, nhắc nhở mỗi khi có ý định đi về phía hành lang phòng cô. Kể từ ngày Hà Linh Chi bỏ đi không thành công, ngoài việc không biết tung tích của cô hiện giờ đang ở đâu, cô ta còn vô cùng tức giận khi Phương Thần Phong không hề đoái hoài gì tới mình, mỗi lần hắn trở về thì đều đi thẳng về phòng mà Hà Linh Chi từng ở, chính vì thế cô ta đang nghi ngờ có phải Phương Thần Phong đang nhốt Hà Linh Chi ở đó hay không, nhưng mỗi khi định đi đến đó thì cô ta lại bị dì Ngô phá đám với lý do nơi đó bây giờ đã trở thành ‘cấm địa’, không ai được phép đi lại.
Trong căn phòng ngủ, hiện giờ Hà Linh Chi đang đứng trên giường, còn Phương Thần Phong thì đứng dưới đất, vừa rồi hắn bắt cô phải thắt cà vạt giúp hắn, mặc dù không mấy tình nguyện nhưng cô vẫn phải làm theo, bây giờ cô càng tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời thì hắn mới buông lỏng cảnh giác. Nhìn cô đang chăm chú thắt cà vạt cho mình, Phương Thần Phong mỉm cười dịu dàng ôm lấy chiếc eo con kiến kia kéo cô sát lại gần mình, ánh mắt cưng chiều của hắn nhìn cô nói:
“Hôm nay anh có việc ở tập đoàn, em ở nhà phải ngoan đó, có biết chưa?”
Nói xong Phương Thần Phong còn lấy tay ngắt nhẹ mũi cô, Hà Linh Chi vẫn như cũ vô cùng thờ ơ với hành động này của hắn, cô cảm thấy khinh bỉ con người hắn bây giờ, ích kỉ, tham lam và độc tài.
Mặc dù không nhận được câu trả lời của cô nhưng Phương Thần Phong cũng không vì thế mà tức giận, nụ cười mỉm vẫn luôn ở trên đôi môi bạc mỏng, nâng tay kéo gáy cô lại gần, hắn nhẹ nhàng phủ xuống đôi môi Hà Linh Chi một nụ hôn ngọt ngào giống như những đôi tình nhân khác, sau đó nói:
“Hẹn tối gặp lại em.”
Hà Linh Chi vẫn không có động thái gì, thấy thế Phương Thần Phong liền thở dài rồi rời đi. Chiếc xe thể thao đắt tiền từ từ lăn bánh rời khỏi Hắc Phong Bang, sau khi xác định hắn đã rời đi, lúc này Hà Linh Chi mới vội vàng chạy lại tủ quần áo lấy ra chiếc máy tính mini, thao tác nhập một dòng thông báo rồi gửi đi, sau đó cô lấy ra chiếc đồng hồ kết nối tín hiệu với cái của Triệu Y Vân:
“Cậu hãy chuẩn bị mọi thứ, thời cơ sắp đến.”
Nhấn nút gửi đi, ánh mắt của Hà Linh Chi lúc này dừng lại ở cánh cửa ban công, giọng nói âm lãnh không chút độ ấm của cô vang lên:
“Phương Thần Phong, hẹn không gặp lại.”
Giữa trưa, bây giờ là giờ toàn bộ người của Hắc Phong Bang dừng luyện tập mà nghỉ ngơi, đây cũng là thời điểm an ninh nơi này lỏng lẻo nhất, duy chỉ có những điểm canh gác là vẫn có người ra thì hầu như trên sân không có lấy một bóng người.
‘Tách… tách… tách…’
Hà Linh Chi đang ngồi trên giường tìm hiểu thêm về loại khóa DNA kia, đột nhiên tiếng bật tắt bật lửa vang lên trong phòng tắm thu hút sự chú ý của cô, Hà Linh Chi lập tức đóng máy tính rồi đi về phía đó, từ trên ô thoáng của phòng tắm, một thân ảnh màu đen thấp thoáng ra tín hiệu với cô, thấy thế cô lập tức chạy lại bồn rửa mặt rồi lấy ông nghiệm đựng mẫu da của Phương Thần Phong ra. Đứng lên thành bồn tắm, Hà Linh Chi đưa cho người kia chiếc ống nghiệm thông qua ô cửa, giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên:
“Tôi muốn có kết quả ngay trong sáng ngày mai, đồng thời mai phục sẵn xung quanh nơi này, tối mai chúng ta sẽ hành động.”
“Vâng thưa chủ thượng! Còn đây là những gì mà cô cần.”
Người áo đen nói xong thì lấy từ trong balo ra một chiếc máy tính kích thước không quá lớn đưa cho Hà Linh Chi, đây chính là loại máy mà cô hay dùng để xâm nhập hệ thống tường lửa. Mặc dù cô không được ra ngoài, nhưng cô có thể chắc chắn rằng lối hành lang này đang có vô số camera giám sát chĩa vào cửa phòng của cô hai tư trên hai tư, lần hành động này là lần quyết định có rời đi được hay không, cho nên cô phải sắp xếp chu toàn mọi thứ.
Dặn dò thêm vài câu nữa sau đó Hà Linh Chi ra lệnh cho người đó mau chóng rời khỏi, dù sao hiện tại cũng là ban ngày, hắn hành động lộ liễu như vậy rất dễ bị phát hiện. Trở lại phòng ngủ, Hà Linh Chi lập tức kết nối máy tính vào bộ phá khóa tiến hành truy xuất dữ liệu, hai đầu lông mày của cô vì căng thẳng mà cau chặt lại, còn đôi bàn tay thì không ngừng múa trên bàn phím. Trước đây, Phương Thần Phong từng nói mật mã này là DNA được mã hóa dưới dạng hệ nhị phân của hắn, cho nên ngay khi có được bản phân tích DNA kia cô phải tiến hành mã hóa nó.
Như nhớ đến điều gì, ánh mắt Hà Linh Chi bỗng trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết:
‘Trước khi rời đi, cô phải lấy bằng được một thứ nữa nếu muốn Phương Thần Phong vĩnh viễn không tìm được mình.’
---------
Buổi tối, trong thư phòng của Phương Thần Phong, trong không gian tăm tối vì không bật đèn, một thân mình mảnh khảnh lén lút mở cửa đi vào, trên tay người đó cầm một chiếc đèn pin nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ nó phảng phất chiếu sáng gương mặt của người cầm. Lưu Kha Nguyệt sau khi đóng cửa lại thì lập tức chạy về phía bàn làm việc của Phương Thần Phong, một tay soi đèn, tay còn lại không ngừng kiểm tra từng sấp văn kiện như muốn tìm thứ gì đó, nhưng tìm một lúc lâu mà không có kết quả, cô ta có chút bực mình, quay qua nhìn tủ hồ sơ nhỏ bên cạnh, ánh mắt suy tư của cô ta lóe lên sự nghi ngờ.
Không chút chần chừ, Lưu Kha Nguyệt lập tức đi lại phía nó, nhìn bàn phím số bên trên cánh cửa cô ta liền biết cái này có mật mã bảo vệ, nâng tay nhập ngày sinh nhật của Phương Thần Phong vào, nhưng kết quả lại không chính xác, thấy vậy Lưu Kha Nguyệt đảo mắt suy nghĩ một chút, một lúc sau cánh tay không bị thương của cô ta nâng lên dè dặt bấm từng số.
‘Cạch…’
Tiếng cửa mở vang lên, Lưu Kha Nguyệt vui mừng không thôi, quả nhiên trong lòng hắn vị trí của cô lớn đến như vậy, ngay cả mật mã bảo vệ tủ hồ sơ mật cũng là ngày mà hắn chuộc cô về. Đôi bàn tay với những ngón tay được sơn tỉ mỉ gấp gáp lật mở từng trang tài liệu, cuối cùng khi thấy một sấp văn kiện được đặt riêng, Lưu Kha Nguyệt vui mừng không thôi, đọc qua một lượt nội dung, sau đó cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại. Xong xuôi mọi thứ, Lưu Kha Nguyệt lại đem chúng trả về vị trí ban đầu, nở một nụ cười nham hiểm rồi ung dung rời đi, cô ta không hề sợ bản thân để lại dấu vân tay bởi vì trước khi vào đó cô ta đã phủ lên các đầu ngón tay một lớp sáp nến.
Bởi vì hôm nay phía tập đoàn có việc đột xuất xảy ra nên thời điểm Phương Thần Phong trở về Hắc Phong Bang đã vô cùng muộn, sau khi xuống xe hắn nhanh chóng đi lên phòng ngủ của Hà Linh Chi. Cánh cửa phòng vừa mở ra, nhìn thấy cô đang ngủ một cách yên ổn thì hắn liền mỉm cười, gương mặt gấp gáp cũng vì thế mà thả lỏng hơn, từ từ tiến về phía giường rồi ngồi xuống cạnh cô, Phương Thần Phong nhẹ nhàng vén lọn tóc đang xõa xuống gương mặt cô sang một bên, hắn không đánh thức cô mà cứ thế dùng đầu ngón tay mơn trớn má cô, mỉm cười ngắm cô say giấc.
Qua một lúc lâu sau, Phương Thần Phong cúi người xuống đặt lên trán Hà Linh Chi một nụ hôn, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm. Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại thì Hà Linh Chi ở bên ngoài liền mở mắt, đôi con ngươi lưu ly vô hồn nhìn chằm chằm vào hư không bằng cái nhìn căm hận.
Sau khi tắm xong, Phương Thần Phong liền nằm lên giường, cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng xoay người cô lại rồi bao bọc cô trong vòng ôm của mình, để đầu cô tựa vào lồng ngực vững chắc, cả hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, kể từ lúc có sự xuất hiện của Lưu Kha Nguyệt đến nay, có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ có một đêm yên ổn bên nhau như thế.
Sáng ngày hôm sau, khi Hà Linh Chi thức giấc liền bị cái nhìn chăm chú của Phương Thần Phong làm cho giật mình, đã rất lâu rồi cô mới được nhìn lại bộ dáng này của hắn, điều này làm cô nhớ đến những ngày khi chưa có sự xuất hiện của Lưu Kha Nguyệt.
“Chào buổi sáng.”
Suy nghĩ của Hà Linh Chi bị ngắt quãng bởi câu nói của Phương Thần Phong, cô bỗng giật mình choàng tỉnh vì những gì vừa xảy ra, tại sao cô lại nhớ đến chúng kia chứ? Cô đã dặn lòng mình phải quên đi, quên đi những kí ức giả dối mông lung đó, vậy mà bây giờ chỉ vì một hành động nhỏ của hắn lại khiến cô phân tâm đến như vậy, Hà Linh Chi lập tức lấy lại tâm thế thờ ơ như cũ, nâng đôi mắt không chút ý niệm nhìn hắn một chút rồi quay người rời giường.
[…]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.