Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu
Chương 193: Mouton - Đại lộ tình yêu.
Kmost
04/12/2022
Đại lộ Mouton, đây được coi là một trong những công trình kiến trúc đồ sộ bậc nhất trong khu vực, với kinh phí và quy mô vô cùng lớn. Đại lộ được xây dựng nằm sát vách núi hướng ra biển, phía bên trong chính là quảng tường Mouton, nơi này đứng top đầu trong danh sách những quảng trường có diện tích lớn nhất Châu Á, ngay chính giữa được đặt một bức tượng hình mãnh sư trong tư thế chiến đấu hướng mắt nhìn ra ngoài biển như đang thách thức.
Giữa quảng trường vắng bóng người qua lại chỉ có tiếng gió thổi ù ù bên tai mang theo hương vị tanh mặn của biển, tiếng động cơ xe vang lên ầm ầm phá vỡ không khí yên bình nơi đây, chiếc Bugatti La Voatio Noire hiên ngang dừng lại ngay chính giữa quảng trường. Tiếp đến Hà Linh Chi vội vàng xuống xe rồi vòng qua phía sau bế từng nhóc đặt vào trong chiếc xe trẻ em cỡ lớn, sau khi xác định các con sẽ không bị nhiễm lạnh bởi gió biển, lúc này cô mới bình tĩnh quan sát xung quanh.
Nơi này cách rất xa biệt thự nơi cô ở, để đi được đến đây cũng phải mất ít nhất gần nửa ngày, mà với tốc độ lái xe của cô thì chắc chắn còn lâu hơn rất nhiều, lúc này có lẽ cũng đã rơi vào thời điểm cuối chiều, bởi mặt trời bắt đầu có dấu hiện đang lặn dần ở phía chân trời xa kia. Trong suốt quãng đường tới đây, Hà Linh Chi đã suy nghĩ ra rất nhiều tình huống khi cô đến nơi, nhưng thực tế thì lại trái ngược hoàn toàn, không có sự hỗn loạn của một vụ tai nạn, cũng chẳng có dấu hiệu của sự đụng độ hắc đạo nào, vậy rốt cuộc Lâm Minh Thiện nói với cô như vậy là vì lý do gì? Còn Phương Thần Phong hiện đang ở đâu?
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Hà Linh Chi mà không có câu trả lời, cô kiên nhẫn đi một vòng quanh quảng trường để tìm kiếm bóng dáng của Phương Thần Phong nhưng chẳng thấy đâu, thậm chí gọi điện cho Lâm Minh Thiện cũng không có ai trả lời. Sau hơn nửa giờ đồng hồ vừa đẩy xe trẻ con vừa đi tìm hắn, lúc này trời đã tối dần, mặt trời cũng đã gần như khuất dạng sau đường chân biển chỉ để lại một chút ánh sáng đỏ của hoàng hôn cuối chiều.
Thở dài một tiếng đầy thất vọng, mặc dù Hà Linh Chi vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Phương Thần Phong, nhưng cô không thể cứ đứng đây tìm hắn một cách vô ích như vậy. Thứ nhất là vì bọn trẻ không thể ở nơi lộng gió lâu như vậy, hơn nữa bây giờ trời cũng bắt đầu có hơi sương, ngộ nhỡ vì điều này tụi nhỏ mà đổ bệnh thì cô biết phải làm sao? Thứ hai, thay vì cô đứng đây một mình tìm hắn trong vô ích thì tại sao cô không trở về Hắc Phong Bang rồi dùng toàn bộ mạng lưới thông tin ở đó để tìm ra tung tích hắn?
Nghĩ vậy Hà Linh Chi không chần chừ mà quay người đẩy xe lôi đi về phía chiếc xe thể thao, nhưng đúng lúc này Tiểu Bao vốn đang đứng cạnh chân cô thấy cô có ý định rời đi thì liền ngoạm lấy gấu áo cô rồi kéo lại. Hà linh Chi thấy nó như vậy thì cúi đầu hỏi:
“Sao vậy Tiểu Bao?”
Không nhìn đến cô, Tiểu Bao vẫn một mực chăm chăm nhìn ra phía biển, Hà Linh Chi thấy thế thì cũng phóng ánh mắt theo hướng nhìn của Tiểu Bao, ngay tại vách đá ngăn cách với bờ biển, một luồng ánh sáng tím chiếu rọi thẳng lên trời thu hút sự chú ý của cô, ngay sau đó là ba luồng sáng tương tự như vậy xuất hiện giữa nền trời đỏ cam lãng mạn, cả bốn luồng sáng này được đặt tạo thành hình chữ nhật.
Tiếp đến chúng lập tức đổi hướng phát sáng mà quy tụ lại một chỗ tạo ra một mình chóp tứ giác. Cảm thấy vô cùng kì lạ, Hà Linh Chi lập tức đẩy xe tiến sát về phía lan can ngăn cách vách biển của đại lộ, nhưng thứ mà cô nhìn thấy lại khiến cho Hà Linh Chi như không tin được vào mắt mình. Bên dưới mặt biển, bốn luồng sáng ấy được phát ra từ bốn chiếc tàu chiến hạm cỡ lớn, ở giữa là một đàn cá heo đang thi nhau bật cao lên khỏi mặt nước tạo thành những vòng cung nước vô cùng đẹp mắt, kết hợp với ánh sáng tím từ đèn chiếu sáng và ánh chiều tà đỏ rực tạo nên khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Đây là lần đầu tiên Hà Linh Chi được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ đến như vậy, cô có cảm giác mình đang ở trong thế giới truyện của những nàng công chúa Disney, điều này làm cô nhớ đến lần Phương Thần Phong đã dẫn mình đến công viên Disney Land tại Nhật Bản. Cô tự hỏi phải chăng đây là tiết mục biểu diễn thuộc khuôn khổ đại lộ Mouton chăng? Bởi vì đại lộ Mouton nổi tiếng không chỉ vì diện tích và quy mô của nó, mà còn vì khung cảnh diễm lệ nơi đây lúc về đêm.
Để trả lời cho thắc mắc ấy của Hà Linh Chi, lúc này từ nơi mà bốn cột đèn tím giao thoa, thân ảnh của một người đàn ông cao lớn xuất hiện dưới dạng hình ảnh đa chiều giống với người thật. Và tất nhiên người đó không ai khác chính là người đàn ông mà Hà Linh Chi đã tìm kiếm suốt gần một tiếng đồng hồ qua, Phương Thần Phong.
Không để cho Hà Linh Chi kịp thắc mắc về sự việc này, đột nhiên toàn bộ loa của quảng trường bật mở phát ra một đoạn độc thoại, và chủ nhân của giọng nói đó chính là Phương Thần Phong, kèm theo tiếng nói ấy, ảo ảnh của hắn trên bầu trời cũng làm ra những động tác giống với cử chỉ hằng ngày của Phương Thần Phong.
“Chi Chi… em có thích những thứ này hay không? Tất cả đều do một tay anh chuẩn bị dành riêng cho em đó. Thực ra anh chẳng gặp nạn gì cả, anh lệnh cho Lâm Minh Thiện làm như vậy là để dành cho em bất ngờ nhỏ này… Chi Chi, suốt thời gian qua, em vì anh mà đã phải hứng chịu không ít tủi nhục cùng đau khổ, vì anh mà đã hy sinh rất nhiều thứ… em cũng biết anh không phải người giỏi nói những lời đường mật, còn rất nhiều điều anh muốn nói với em nhưng anh không biết diễn tả nó như thế nào. Nhưng có một điều duy nhất anh phải nói với em ngay lúc này… Chi Chi, anh yêu em, anh yêu em và các con của chúng ta rất nhiều, xin em hãy cho anh cơ hội được dùng nửa đời sau của mình để chăm lo và bảo vệ mẹ con em. Chi Chi… làm vợ anh nhé!!!”
Câu cuối cùng không phải được phát ra từ trên loa hay từ ảo ảnh đa chiều, mà là từ ngay phía sau lưng Hà Linh Chi, nghe vậy cô lập tức quay người lại phía sau, trước mặt cô, Phương Thần Phong trong bộ đồ vest đen đang quỳ một chân xuống đất, hai bàn tay to lớn đỡ lấy hộp nhẫn màu đỏ nhìn về phía cô bằng ánh mắt chân thành và nồng đậm yêu thương. Hắn một lần nữa lặp lại câu nói vừa rồi:
“Làm vợ anh nhé! Hãy để anh được làm chồng của em, được làm cha các con em, và được phép rước em về làm Phương thiếu phu nhân!”
Lúc này Hà Linh Chi mặt đã đẫm lệ, ngày hôm nay Phương Thần Phong đã cho cô một bất ngờ vô cùng lớn, cô chưa từng nghĩ hắn sẽ làm những thứ này vì cô, thậm chí là hạ mình quỵ gối. Trước đây cô vẫn luôn tự hỏi tại sao hắn không cầu hôn cô hay thậm chí là chỉ đăng kí kết hôn, cô đã từng nghĩ rằng hắn làm vậy là vì chưa muốn kết hôn hoặc không thích việc bị trói chặt bởi hai chữ gia đình.
Thế nhưng hành động ngày hôm nay của hắn đã xóa bỏ toàn bộ nghi ngờ cũng như giải đáp mọi thắc mắc trong lòng cô, rằng hắn không phải không muốn kết hôn với cô mà là vì muốn dành cho cô một đặc quyền giống như những cô gái khác, là được người mình yêu cầu hôn một cách trịnh trọng và nghiêm túc nhất, và một hôn lễ hoàn hảo nhất.
[…]
Giữa quảng trường vắng bóng người qua lại chỉ có tiếng gió thổi ù ù bên tai mang theo hương vị tanh mặn của biển, tiếng động cơ xe vang lên ầm ầm phá vỡ không khí yên bình nơi đây, chiếc Bugatti La Voatio Noire hiên ngang dừng lại ngay chính giữa quảng trường. Tiếp đến Hà Linh Chi vội vàng xuống xe rồi vòng qua phía sau bế từng nhóc đặt vào trong chiếc xe trẻ em cỡ lớn, sau khi xác định các con sẽ không bị nhiễm lạnh bởi gió biển, lúc này cô mới bình tĩnh quan sát xung quanh.
Nơi này cách rất xa biệt thự nơi cô ở, để đi được đến đây cũng phải mất ít nhất gần nửa ngày, mà với tốc độ lái xe của cô thì chắc chắn còn lâu hơn rất nhiều, lúc này có lẽ cũng đã rơi vào thời điểm cuối chiều, bởi mặt trời bắt đầu có dấu hiện đang lặn dần ở phía chân trời xa kia. Trong suốt quãng đường tới đây, Hà Linh Chi đã suy nghĩ ra rất nhiều tình huống khi cô đến nơi, nhưng thực tế thì lại trái ngược hoàn toàn, không có sự hỗn loạn của một vụ tai nạn, cũng chẳng có dấu hiệu của sự đụng độ hắc đạo nào, vậy rốt cuộc Lâm Minh Thiện nói với cô như vậy là vì lý do gì? Còn Phương Thần Phong hiện đang ở đâu?
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Hà Linh Chi mà không có câu trả lời, cô kiên nhẫn đi một vòng quanh quảng trường để tìm kiếm bóng dáng của Phương Thần Phong nhưng chẳng thấy đâu, thậm chí gọi điện cho Lâm Minh Thiện cũng không có ai trả lời. Sau hơn nửa giờ đồng hồ vừa đẩy xe trẻ con vừa đi tìm hắn, lúc này trời đã tối dần, mặt trời cũng đã gần như khuất dạng sau đường chân biển chỉ để lại một chút ánh sáng đỏ của hoàng hôn cuối chiều.
Thở dài một tiếng đầy thất vọng, mặc dù Hà Linh Chi vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Phương Thần Phong, nhưng cô không thể cứ đứng đây tìm hắn một cách vô ích như vậy. Thứ nhất là vì bọn trẻ không thể ở nơi lộng gió lâu như vậy, hơn nữa bây giờ trời cũng bắt đầu có hơi sương, ngộ nhỡ vì điều này tụi nhỏ mà đổ bệnh thì cô biết phải làm sao? Thứ hai, thay vì cô đứng đây một mình tìm hắn trong vô ích thì tại sao cô không trở về Hắc Phong Bang rồi dùng toàn bộ mạng lưới thông tin ở đó để tìm ra tung tích hắn?
Nghĩ vậy Hà Linh Chi không chần chừ mà quay người đẩy xe lôi đi về phía chiếc xe thể thao, nhưng đúng lúc này Tiểu Bao vốn đang đứng cạnh chân cô thấy cô có ý định rời đi thì liền ngoạm lấy gấu áo cô rồi kéo lại. Hà linh Chi thấy nó như vậy thì cúi đầu hỏi:
“Sao vậy Tiểu Bao?”
Không nhìn đến cô, Tiểu Bao vẫn một mực chăm chăm nhìn ra phía biển, Hà Linh Chi thấy thế thì cũng phóng ánh mắt theo hướng nhìn của Tiểu Bao, ngay tại vách đá ngăn cách với bờ biển, một luồng ánh sáng tím chiếu rọi thẳng lên trời thu hút sự chú ý của cô, ngay sau đó là ba luồng sáng tương tự như vậy xuất hiện giữa nền trời đỏ cam lãng mạn, cả bốn luồng sáng này được đặt tạo thành hình chữ nhật.
Tiếp đến chúng lập tức đổi hướng phát sáng mà quy tụ lại một chỗ tạo ra một mình chóp tứ giác. Cảm thấy vô cùng kì lạ, Hà Linh Chi lập tức đẩy xe tiến sát về phía lan can ngăn cách vách biển của đại lộ, nhưng thứ mà cô nhìn thấy lại khiến cho Hà Linh Chi như không tin được vào mắt mình. Bên dưới mặt biển, bốn luồng sáng ấy được phát ra từ bốn chiếc tàu chiến hạm cỡ lớn, ở giữa là một đàn cá heo đang thi nhau bật cao lên khỏi mặt nước tạo thành những vòng cung nước vô cùng đẹp mắt, kết hợp với ánh sáng tím từ đèn chiếu sáng và ánh chiều tà đỏ rực tạo nên khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Đây là lần đầu tiên Hà Linh Chi được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ đến như vậy, cô có cảm giác mình đang ở trong thế giới truyện của những nàng công chúa Disney, điều này làm cô nhớ đến lần Phương Thần Phong đã dẫn mình đến công viên Disney Land tại Nhật Bản. Cô tự hỏi phải chăng đây là tiết mục biểu diễn thuộc khuôn khổ đại lộ Mouton chăng? Bởi vì đại lộ Mouton nổi tiếng không chỉ vì diện tích và quy mô của nó, mà còn vì khung cảnh diễm lệ nơi đây lúc về đêm.
Để trả lời cho thắc mắc ấy của Hà Linh Chi, lúc này từ nơi mà bốn cột đèn tím giao thoa, thân ảnh của một người đàn ông cao lớn xuất hiện dưới dạng hình ảnh đa chiều giống với người thật. Và tất nhiên người đó không ai khác chính là người đàn ông mà Hà Linh Chi đã tìm kiếm suốt gần một tiếng đồng hồ qua, Phương Thần Phong.
Không để cho Hà Linh Chi kịp thắc mắc về sự việc này, đột nhiên toàn bộ loa của quảng trường bật mở phát ra một đoạn độc thoại, và chủ nhân của giọng nói đó chính là Phương Thần Phong, kèm theo tiếng nói ấy, ảo ảnh của hắn trên bầu trời cũng làm ra những động tác giống với cử chỉ hằng ngày của Phương Thần Phong.
“Chi Chi… em có thích những thứ này hay không? Tất cả đều do một tay anh chuẩn bị dành riêng cho em đó. Thực ra anh chẳng gặp nạn gì cả, anh lệnh cho Lâm Minh Thiện làm như vậy là để dành cho em bất ngờ nhỏ này… Chi Chi, suốt thời gian qua, em vì anh mà đã phải hứng chịu không ít tủi nhục cùng đau khổ, vì anh mà đã hy sinh rất nhiều thứ… em cũng biết anh không phải người giỏi nói những lời đường mật, còn rất nhiều điều anh muốn nói với em nhưng anh không biết diễn tả nó như thế nào. Nhưng có một điều duy nhất anh phải nói với em ngay lúc này… Chi Chi, anh yêu em, anh yêu em và các con của chúng ta rất nhiều, xin em hãy cho anh cơ hội được dùng nửa đời sau của mình để chăm lo và bảo vệ mẹ con em. Chi Chi… làm vợ anh nhé!!!”
Câu cuối cùng không phải được phát ra từ trên loa hay từ ảo ảnh đa chiều, mà là từ ngay phía sau lưng Hà Linh Chi, nghe vậy cô lập tức quay người lại phía sau, trước mặt cô, Phương Thần Phong trong bộ đồ vest đen đang quỳ một chân xuống đất, hai bàn tay to lớn đỡ lấy hộp nhẫn màu đỏ nhìn về phía cô bằng ánh mắt chân thành và nồng đậm yêu thương. Hắn một lần nữa lặp lại câu nói vừa rồi:
“Làm vợ anh nhé! Hãy để anh được làm chồng của em, được làm cha các con em, và được phép rước em về làm Phương thiếu phu nhân!”
Lúc này Hà Linh Chi mặt đã đẫm lệ, ngày hôm nay Phương Thần Phong đã cho cô một bất ngờ vô cùng lớn, cô chưa từng nghĩ hắn sẽ làm những thứ này vì cô, thậm chí là hạ mình quỵ gối. Trước đây cô vẫn luôn tự hỏi tại sao hắn không cầu hôn cô hay thậm chí là chỉ đăng kí kết hôn, cô đã từng nghĩ rằng hắn làm vậy là vì chưa muốn kết hôn hoặc không thích việc bị trói chặt bởi hai chữ gia đình.
Thế nhưng hành động ngày hôm nay của hắn đã xóa bỏ toàn bộ nghi ngờ cũng như giải đáp mọi thắc mắc trong lòng cô, rằng hắn không phải không muốn kết hôn với cô mà là vì muốn dành cho cô một đặc quyền giống như những cô gái khác, là được người mình yêu cầu hôn một cách trịnh trọng và nghiêm túc nhất, và một hôn lễ hoàn hảo nhất.
[…]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.