Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu
Chương 188: Tiểu Y Na bé bỏng.
Kmost
04/12/2022
Nụ hôn của hai người bị cắt ngang bởi tiếng khóc của Tiểu Sở, có vẻ như cậu nhóc cảm thấy khó chịu khi cả cha và mẹ đều không để tâm đến sự hiện diện của mình. Ngay sau đó, quả đúng như những gì mà Phương Thần Phong từng nói, ngay khi tiếng khóc của Tiểu Sở vang lên không lâu thì Tiểu Minh cũng bắt đầu cau có mặt mày chuẩn bị khóc, duy chỉ có mình Tiểu Y Na là vẫn yên lặng như cũ chăm chú xem trận đua moto trên màn hình tivi, tựa như việc hai anh của mình quấy khóc không hề làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô nhóc vậy.
Nhìn bé con như vậy Hà Linh Chi vừa buồn cười vừa thấy thương con gái út của mình, chỉ vì mang trong người biến thể mà con bé không thể có những biểu hiện giống như những đứa trẻ khác.
Rời khỏi cái ôm mặn nồng, Phương Thần Phong và Hà Linh Chi mỗi người bế một cậu nhóc lên để dỗ dành, nghe thấy tiếng khóc, cả dì Ngô và quản gia Tô đều hớt hải chạy tới, nhưng ngay khi chứng kiến cạnh tưởng gia đình nhỏ ấm áp kia thì bọn họ lại mỉm cười lắc đầu rồi quay người trở về nhà ăn.
“Anh đã liên lạc với Luke rồi, cậu ta nói rằng hai tháng nữa là tiểu bảo bối có thể tiến hành đào thải biến thể. Đến lúc đó con bé sẽ trở về với dáng vẻ mà một đứa bé nên có, vì vậy em hãy cứ yên tâm.”, hiểu được cô đang suy nghĩ đến điều gì, Phương Thần Phong cất giọng trầm ấm.
Hà Linh Chi nghe hắn nói vậy thì gật đầu nói:
“Hôm nay Y Vân cũng có gọi điện cho em, cậu ấy nói Y Na nhất định sẽ qua được cửa ải này. Con bé... sẽ không có vấn đề gì đúng chứ?”
“Nhất định là như vậy!!”, một tay ôm Tiểu Sở, tay còn lại Phương Thần Phong vòng qua ôm lấy vai Hà Linh Chi kéo cô vào lòng.
Hà Linh Chi không nói gì thêm mà nghiêng đầu tựa vào bờ vai vững chãi của Phương Thần Phong, thế nhưng lúc này khóe mắt của cô lại trào ra một dòng lệ nóng. Sau khi dỗ nín hai nhóc, Phương Thần Phong liền phân phó dì Ngô trông chừng tụi nhỏ, còn hắn và cô thì đi dùng bữa.
Buổi tối ngày hôm đó, Hà Linh Chi nhất quyết muốn để tụi nhỏ ngủ chung giường với bọn họ, Phương Thần Phong không còn cách nào khác đành phải thuận theo ý cô. Ba cục bột tròn ủm được đặt ở giữa hai người, trước khi chìm vào giấc ngủ, Hà Linh Chi hết ôm rồi lại hôn tụi nhỏ trong khi cả ba đều đã ngủ say. Thấy cô như vậy hắn không lỡ ngăn cản, nhưng nếu cứ tiếp tục đà này thì có lẽ cô sẽ thức trắng đêm mất:
“Em ngủ đi, mọi thứ nhất định sẽ diễn ra suôn sẻ, anh có thể đảm bảo với em!!!”
Nghe hắn nói vậy Hà Linh Chi cũng biết bản thân không nên suy nghĩ quá tiêu cục, cô vẫn còn nhớ rất rõ lời căn dặn của Luke rằng phải khiến Tiểu Y Na sống trong bầu không khí tích cực thì biến thể kia mới không ảnh hưởng tới con bé, thở dài một tiếng, sau đó cô mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó cuộc sống của Phương Thần Phong và Hà Linh Chi diễn ra trong bầu không khí tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Hắn ngày thì đến công ty, buổi tối khi trở về lại là người đàn ông của gia đình chuẩn mực, vì tránh không để Hà Linh Chi ở nhà một mình buồn chán lại suy nghĩ đến những chuyện không vui, Phương Thần Phong đã nhờ vợ chồng Phương lão gia cùng nhóm người Khương Tuấn Hạo thường xuyên đến thăm cô hơn.
Nếu không vì chuẩn bị cho sự kiện sắp tới, Phương Thần Phong hắn hoàn toàn có thể ở nhà với mẹ con cô, nhưng trước khi làm điều đó, hắn phải khiến cho tình yêu của bọn họ trở nên vẹn toàn nhất cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
---------
Thấm thoát hai tháng nữa lại trôi qua, cuối cùng thì ngày tái tạo máu cho tiểu bảo bối cũng đã đến. Từ sáng sớm Phương Thần Phong đã dậy phân phó người làm cũng như dì Ngô và quản gia Tô chăm sóc thật tốt cho Tiểu Sở và Tiểu Minh, hôm nay bọn họ phải dẫn Tiểu Y Na đến viện nghiên cứu của Luke để tiến hành đào thải biến thể cho bé con nên không thể đem theo hai nhóc được.
Còn về phần Hà Linh Chi, từ tối qua cho đến tận sáng nay, cô gần như không lúc nào dừng thấp thỏm lo âu, bế tiểu bảo bối trên tay, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn yêu thương lên trán cô nhóc như để động viên con cũng như chính bản thân mình.
Được mẹ mình cưng nựng, tiểu bảo bối liền nhoẻn miệng cười, không biết vì sao bé con có thể thờ ơ với mọi người, ngay cả cha mình là Phương Thần Phong. Thế nhưng cô nhóc lại cực kì thích gần gũi với Hà Linh Chi.
Phương phu nhân từng nói đó là sự thiêng liêng của tình mẫu tử, nhưng cô biết nó không chỉ đơn giản như vậy, mà là vì gen của cô có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cô nhóc, cụ thể hơn thì chính là trong người bé con đang chứa biến thể hậu kỳ của biến thể cô từng mang, và nó có sự liên kết vô cùng chặt chẽ với gen của cô.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, hôn chào tạm biệt hai cậu nhóc, bọn họ liền nhanh chóng lên xe rời đi, suốt cả chặng đường, cả hai người không ai nói với ai câu nào, bởi bọn họ hiểu rất rõ đối phương đang nghĩ gì. Mặc dù Phương Thần Phong không biểu hiện ra bên ngoài cũng như luôn miệng trấn an Hà Linh Chi, thế nhưng sâu trong thâm tâm hắn lại là nỗi lo lắng không thể kiểm soát.
Tiểu Y Na chính là máu mủ của hắn, thử hỏi có người cha nào không lo lắng khi con mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm hay không? Nhưng vợ hắn cần hắn làm chỗ dựa, con hắn cần hắn làm tổ ấm an toàn, chính vì thế hắn không được phép tỏ ra yếu đuối ngay lúc này.
Sau vài giờ đồng hồ lái xe, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại tại một khu nghiên cứu và thử nghiệm với những dãy tường vây cao bằng hai tầng nhà kiên cố. Nhìn thấy biển số xe của người đến, cảnh vệ canh gác trong phòng an ninh không dám chậm trễ mà mau chóng bấm nút mở cửa, chiếc xe thể thao hạng cao cấp cứ như vậy một đường tiến thẳng vào sân chính bên trong.
Trên bậc thềm đá, cả Luke và Triệu Y Vân đều đã đứng chờ bọn họ từ khi nào, sau khi chào hỏi xong, Triệu Y Vân liền trêu chọc cô nhóc một chút, nhưng hiển nhiên bé vẫn vô cảm trước những điều đó. Thấy vậy cô liền nói:
“Chúng ta mau vào trong đi, sau khi kiểm tra lưu lượng tuần hoàn máu của con bé xong là có thể tiến hành rồi.”
Nghe vậy trái tim của Hà Linh Chi bỗng đập mạnh vô cùng, thậm chí sự lo lắng còn hiển thị rõ ràng trên gương mặt thanh tú của cô, Triệu Y Vân nhìn cô như vậy thì lên tiếng trấn an:
“Cậu yên tâm, mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của mình và Luke!”
Hà Linh Chi cũng chỉ biết mỉm cười trước những lời động viên này của Triệu Y Vân, gật đầu một cái như đã hiểu sau đó bọn họ đồng loạt tiến vào phòng trắc hạch.
Trao tiểu bảo bối lại cho Triệu Y Vân, Hà Linh Chi và Phương Thần Phong nhanh chóng mặc bộ đồ vô trùng lên người rồi đứng quan sát toàn bộ tiến trình thông qua tấm kính lớn.
Sau khi kiểm tra lưu lượng tuần hoàn máu của Tiểu Y Na, Triệu Y Vân liền báo lại với Luke:
“Nhịp tim ổn định, lưu lượng máu hoàn hảo, thể trạng bé đã sẵn sàng.”
Nghe hàng loạt báo cáo, Luke liền gật đầu nói:
“Chuẩn bị tiến hành quá trình đào thải.”
[...]
Nhìn bé con như vậy Hà Linh Chi vừa buồn cười vừa thấy thương con gái út của mình, chỉ vì mang trong người biến thể mà con bé không thể có những biểu hiện giống như những đứa trẻ khác.
Rời khỏi cái ôm mặn nồng, Phương Thần Phong và Hà Linh Chi mỗi người bế một cậu nhóc lên để dỗ dành, nghe thấy tiếng khóc, cả dì Ngô và quản gia Tô đều hớt hải chạy tới, nhưng ngay khi chứng kiến cạnh tưởng gia đình nhỏ ấm áp kia thì bọn họ lại mỉm cười lắc đầu rồi quay người trở về nhà ăn.
“Anh đã liên lạc với Luke rồi, cậu ta nói rằng hai tháng nữa là tiểu bảo bối có thể tiến hành đào thải biến thể. Đến lúc đó con bé sẽ trở về với dáng vẻ mà một đứa bé nên có, vì vậy em hãy cứ yên tâm.”, hiểu được cô đang suy nghĩ đến điều gì, Phương Thần Phong cất giọng trầm ấm.
Hà Linh Chi nghe hắn nói vậy thì gật đầu nói:
“Hôm nay Y Vân cũng có gọi điện cho em, cậu ấy nói Y Na nhất định sẽ qua được cửa ải này. Con bé... sẽ không có vấn đề gì đúng chứ?”
“Nhất định là như vậy!!”, một tay ôm Tiểu Sở, tay còn lại Phương Thần Phong vòng qua ôm lấy vai Hà Linh Chi kéo cô vào lòng.
Hà Linh Chi không nói gì thêm mà nghiêng đầu tựa vào bờ vai vững chãi của Phương Thần Phong, thế nhưng lúc này khóe mắt của cô lại trào ra một dòng lệ nóng. Sau khi dỗ nín hai nhóc, Phương Thần Phong liền phân phó dì Ngô trông chừng tụi nhỏ, còn hắn và cô thì đi dùng bữa.
Buổi tối ngày hôm đó, Hà Linh Chi nhất quyết muốn để tụi nhỏ ngủ chung giường với bọn họ, Phương Thần Phong không còn cách nào khác đành phải thuận theo ý cô. Ba cục bột tròn ủm được đặt ở giữa hai người, trước khi chìm vào giấc ngủ, Hà Linh Chi hết ôm rồi lại hôn tụi nhỏ trong khi cả ba đều đã ngủ say. Thấy cô như vậy hắn không lỡ ngăn cản, nhưng nếu cứ tiếp tục đà này thì có lẽ cô sẽ thức trắng đêm mất:
“Em ngủ đi, mọi thứ nhất định sẽ diễn ra suôn sẻ, anh có thể đảm bảo với em!!!”
Nghe hắn nói vậy Hà Linh Chi cũng biết bản thân không nên suy nghĩ quá tiêu cục, cô vẫn còn nhớ rất rõ lời căn dặn của Luke rằng phải khiến Tiểu Y Na sống trong bầu không khí tích cực thì biến thể kia mới không ảnh hưởng tới con bé, thở dài một tiếng, sau đó cô mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó cuộc sống của Phương Thần Phong và Hà Linh Chi diễn ra trong bầu không khí tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Hắn ngày thì đến công ty, buổi tối khi trở về lại là người đàn ông của gia đình chuẩn mực, vì tránh không để Hà Linh Chi ở nhà một mình buồn chán lại suy nghĩ đến những chuyện không vui, Phương Thần Phong đã nhờ vợ chồng Phương lão gia cùng nhóm người Khương Tuấn Hạo thường xuyên đến thăm cô hơn.
Nếu không vì chuẩn bị cho sự kiện sắp tới, Phương Thần Phong hắn hoàn toàn có thể ở nhà với mẹ con cô, nhưng trước khi làm điều đó, hắn phải khiến cho tình yêu của bọn họ trở nên vẹn toàn nhất cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
---------
Thấm thoát hai tháng nữa lại trôi qua, cuối cùng thì ngày tái tạo máu cho tiểu bảo bối cũng đã đến. Từ sáng sớm Phương Thần Phong đã dậy phân phó người làm cũng như dì Ngô và quản gia Tô chăm sóc thật tốt cho Tiểu Sở và Tiểu Minh, hôm nay bọn họ phải dẫn Tiểu Y Na đến viện nghiên cứu của Luke để tiến hành đào thải biến thể cho bé con nên không thể đem theo hai nhóc được.
Còn về phần Hà Linh Chi, từ tối qua cho đến tận sáng nay, cô gần như không lúc nào dừng thấp thỏm lo âu, bế tiểu bảo bối trên tay, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn yêu thương lên trán cô nhóc như để động viên con cũng như chính bản thân mình.
Được mẹ mình cưng nựng, tiểu bảo bối liền nhoẻn miệng cười, không biết vì sao bé con có thể thờ ơ với mọi người, ngay cả cha mình là Phương Thần Phong. Thế nhưng cô nhóc lại cực kì thích gần gũi với Hà Linh Chi.
Phương phu nhân từng nói đó là sự thiêng liêng của tình mẫu tử, nhưng cô biết nó không chỉ đơn giản như vậy, mà là vì gen của cô có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cô nhóc, cụ thể hơn thì chính là trong người bé con đang chứa biến thể hậu kỳ của biến thể cô từng mang, và nó có sự liên kết vô cùng chặt chẽ với gen của cô.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, hôn chào tạm biệt hai cậu nhóc, bọn họ liền nhanh chóng lên xe rời đi, suốt cả chặng đường, cả hai người không ai nói với ai câu nào, bởi bọn họ hiểu rất rõ đối phương đang nghĩ gì. Mặc dù Phương Thần Phong không biểu hiện ra bên ngoài cũng như luôn miệng trấn an Hà Linh Chi, thế nhưng sâu trong thâm tâm hắn lại là nỗi lo lắng không thể kiểm soát.
Tiểu Y Na chính là máu mủ của hắn, thử hỏi có người cha nào không lo lắng khi con mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm hay không? Nhưng vợ hắn cần hắn làm chỗ dựa, con hắn cần hắn làm tổ ấm an toàn, chính vì thế hắn không được phép tỏ ra yếu đuối ngay lúc này.
Sau vài giờ đồng hồ lái xe, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại tại một khu nghiên cứu và thử nghiệm với những dãy tường vây cao bằng hai tầng nhà kiên cố. Nhìn thấy biển số xe của người đến, cảnh vệ canh gác trong phòng an ninh không dám chậm trễ mà mau chóng bấm nút mở cửa, chiếc xe thể thao hạng cao cấp cứ như vậy một đường tiến thẳng vào sân chính bên trong.
Trên bậc thềm đá, cả Luke và Triệu Y Vân đều đã đứng chờ bọn họ từ khi nào, sau khi chào hỏi xong, Triệu Y Vân liền trêu chọc cô nhóc một chút, nhưng hiển nhiên bé vẫn vô cảm trước những điều đó. Thấy vậy cô liền nói:
“Chúng ta mau vào trong đi, sau khi kiểm tra lưu lượng tuần hoàn máu của con bé xong là có thể tiến hành rồi.”
Nghe vậy trái tim của Hà Linh Chi bỗng đập mạnh vô cùng, thậm chí sự lo lắng còn hiển thị rõ ràng trên gương mặt thanh tú của cô, Triệu Y Vân nhìn cô như vậy thì lên tiếng trấn an:
“Cậu yên tâm, mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của mình và Luke!”
Hà Linh Chi cũng chỉ biết mỉm cười trước những lời động viên này của Triệu Y Vân, gật đầu một cái như đã hiểu sau đó bọn họ đồng loạt tiến vào phòng trắc hạch.
Trao tiểu bảo bối lại cho Triệu Y Vân, Hà Linh Chi và Phương Thần Phong nhanh chóng mặc bộ đồ vô trùng lên người rồi đứng quan sát toàn bộ tiến trình thông qua tấm kính lớn.
Sau khi kiểm tra lưu lượng tuần hoàn máu của Tiểu Y Na, Triệu Y Vân liền báo lại với Luke:
“Nhịp tim ổn định, lưu lượng máu hoàn hảo, thể trạng bé đã sẵn sàng.”
Nghe hàng loạt báo cáo, Luke liền gật đầu nói:
“Chuẩn bị tiến hành quá trình đào thải.”
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.