Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu
Chương 201: Trăng mật.
Kmost
04/12/2022
Một đêm này Phương Thần Phong đòi hỏi Hà Linh Chi hết lần này đến lần khác, những nhớ nhung, những ham muốn bao ngày qua tất thảy đều được hắn đặt trọn vào lần ân ái này. Cả quá trình ấy Hà Linh Chi chỉ có thể phó mặc cho Phương Thần Phong dẫn dắt bản thân, một đêm này lần đầu tiên cả hai người cả thể xác lẫn trái tim hòa lầm một, đoạn tình cảm của hai người rốt cuộc cũng đến ngày đơm hoa kết trái.
Trong màn đêm cô tịnh của ngày giữa đông, hai thân hình lõa thể không một mảnh vải che thân quấn chặt lấy nhau không một kẽ hở tạo ra một bản giao hưởng tình yêu tuyệt đẹp, thấp thoáng bên ngoài cửa ban công, ánh trăng leo lắt cũng vì sự cháy bỏng của hai người mà e ấp dần khuất dạng về phía chân trời.
---------
Sáng ngày hôm sau, thời điểm Hà Linh Chi tỉnh giấc đã là gần trưa, vừa mở mắt ra đập ngay vào tầm nhìn của cô là hõm vai của Phương Thần Phong, trên eo cô là cánh tay rắn chắc của hắn, ở phía dưới cả hai chân của cô đều bị hắn kẹp chặt, hay nói một cách khác thì cả cơ thể cô đều nằm gọn trong vòng ôm của Phương Thần Phong. Dường như nhận ra cô đã tỉnh, hắn lập tức siết chặt vòng tay thu ngắn khoảng cách giữa hai người hơn nữa, một tay Phương Thần Phong ôm lấy tấm lưng mảnh mai của Hà Linh Chi, tay còn lại trượt xuống phía dưới vuốt ve vòng ba của cô, giọng nói trầm ấm của đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu Hà Linh Chi:
“Buổi sáng vui vẻ, bà xã.”
Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua, Hà Linh Chi bất giác có chút ngượng ngùng khi phải đối diện với Phương Thần Phong ngay lúc này, chính vì vậy cô chọn cách im lặng vờ như bản thân vẫn đang ngủ. Thấy vậy Phương Thần Phong liền bật cười bằng giọng mũi, bàn tay phía dưới liền dùng chút sức lực đem nơi đầy đặn kia của Hà Linh Chi nhào nặn đủ mọi hình dáng.
Thế nhưng tuyệt nhiên Hà Linh Chi vẫn ngoan cô không chịu trả lời, nhìn cô như vậy Phương Thần Phong cũng không nói thêm gì mà lật người một cái đem Hà Linh Chi giam chọn dưới thân, hai bàn tay to lớn của hắn luồn xuống phía dưới vai của cô rồi ôm chọn cái đầu bé nhỏ kia trong lòng bàn tay. Mũi chạm mũi, trán cụng trán, hơi thở của Phương Thần Phong quanh quẩn nơi chóp mũi Hà Linh Chi:
“Đến lúc này rồi mà em còn ngại nữa hay sao?”
Vẫn không có tiếng trả lời, thấy cô ngoan cô như vậy, Phương Thần Phong trực tiếp đặt những nụ hôn vồ vập lên khắp gương mặt Hà Linh Chi, mắt, mũi, trán, má… mỗi tấc da thịt hắn đều không chừa lại bất kỳ nơi nào. Tiến xa hơn nữa, hắn lập tức vùi đầu vào hõm cổ Hà Linh Chi tham lam cắn mút. Đến nước này Hà Linh Chi không dám giả vờ thêm được nữa, bởi vì Phương Thần Phong đang có ý định tiến sâu xuống phía dưới, nhớ lại hậu quả của việc khiêu khích hắn đêm qua, Hà Linh Chi bỗng rùng mình không dám nghĩ đến, thậm chí cô còn không nhớ bản thân đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
“Buổi sáng vui vẻ!!”, giọng nói gấp gáp của Hà Linh Chi vang lên, đồng thời hai bàn tay cô cũng ôm lấy đầu Phương Thần Phong kéo hắn lên đối diện với mình.
Đạt được mục đích, Phương Thần Phong liền nở nụ cười mãn nguyện rồi hôn lấy đôi môi của Hà Linh Chi, khi đã đủ thỏa thích rồi hắn mới buông tha cho nó, nói:
“Tại sao lại phải giả vờ với anh???”
“Em đâu có giả vờ!!!!”
Nghe câu trả lời của cô, Phương Thần Phong một lần nữa bật cười, nhưng lần này hắn phải cười thành tiếng vì sự ngốc nghếch của Hà Linh Chi:
“Ngại sao??? Vậy thì anh phải cố gắng làm em nhiều thật nhiều hơn nữa để em làm quen mới được!!!”
“Ai cần chứ!!!”, Hà Linh Chi gần như là ngay lập tức phản bác lại câu nói của Phương Thần Phong, điều này làm hắn càng cao hứng hơn.
“Vậy sao???”, nói rồi hắn lại cúi xuống hôn Hà Linh Chi, bàn tay hư hỏng kia cũng không chịu yên phận nữa mà bắt đầu chu du trên khắp cơ thể không một khuyết điểm của cô.
Thấy hắn lại có ý định muốn cô, Hà Linh Chi lập tức vùng vẫy tách hắn ra khỏi môi mình, giọng nói ủy khuất của cô vang lên:
“Không được!!! Hôm nay em muốn đến chỗ tụi nhỏ!!!!”
Nghe câu trả lời của cô, Phương Thần Phong liền cau mày nói:
“Hiện giờ chính là tuần trăng mật của hai chúng ta!!!!”
“Nhưng em nhớ tụi nhỏ!!!”
Đúng vậy, cô rất nhớ ba nhóc con, dẫu cho cô mới chỉ xa tụi nhỏ chưa đầy một ngày. Thấy Phương Thần Phong có ý định từ chối, Hà Linh Chi lập tức chặn ngang:
“Dù lịch thì chúng ta đi lúc nào mà không được kia chứ? Hiện tại ba nhóc vẫn còn nhỏ, nên em muốn dành nhiều thời gian nhất có thể để bên con, đợi sau khi con lớn thêm một chút, chúng ta đi cũng đâu muộn??”
Tâm tư của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì từng trải qua cảm giác suýt chút nữa mất đi máu mủ của mình cộng thêm việc thời gian bên con không lâu, nên cô mới sinh ra cảm giác lo sợ như vậy. Thở dài một tiếng, Phương Thần Phong liền nói:
“Nếu đã như vậy, mọi chuyện cứ làm theo ý của em, nhưng mà… hôm nay em chỉ có thể là của một mình anh mà thôi!!!!”
Nói rồi Phương Thần Phong một lần nữa cúi xuống gặm cắn đôi môi của Hà Linh Chi, nâng tay tách hai chân cô ra, hắn một lần nữa chiếm chọn cơ thể mỹ miều kia, còn Hà Linh Chi sau khi nhận được sự đồng thuận của hắn thì cũng vui vẻ đáp lại lửa nóng mà hắn đem đến, một lần nữa cả hai lại quấn nay nhau trong sự cháy bỏng của dục vọng.
[…]
Trong màn đêm cô tịnh của ngày giữa đông, hai thân hình lõa thể không một mảnh vải che thân quấn chặt lấy nhau không một kẽ hở tạo ra một bản giao hưởng tình yêu tuyệt đẹp, thấp thoáng bên ngoài cửa ban công, ánh trăng leo lắt cũng vì sự cháy bỏng của hai người mà e ấp dần khuất dạng về phía chân trời.
---------
Sáng ngày hôm sau, thời điểm Hà Linh Chi tỉnh giấc đã là gần trưa, vừa mở mắt ra đập ngay vào tầm nhìn của cô là hõm vai của Phương Thần Phong, trên eo cô là cánh tay rắn chắc của hắn, ở phía dưới cả hai chân của cô đều bị hắn kẹp chặt, hay nói một cách khác thì cả cơ thể cô đều nằm gọn trong vòng ôm của Phương Thần Phong. Dường như nhận ra cô đã tỉnh, hắn lập tức siết chặt vòng tay thu ngắn khoảng cách giữa hai người hơn nữa, một tay Phương Thần Phong ôm lấy tấm lưng mảnh mai của Hà Linh Chi, tay còn lại trượt xuống phía dưới vuốt ve vòng ba của cô, giọng nói trầm ấm của đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu Hà Linh Chi:
“Buổi sáng vui vẻ, bà xã.”
Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua, Hà Linh Chi bất giác có chút ngượng ngùng khi phải đối diện với Phương Thần Phong ngay lúc này, chính vì vậy cô chọn cách im lặng vờ như bản thân vẫn đang ngủ. Thấy vậy Phương Thần Phong liền bật cười bằng giọng mũi, bàn tay phía dưới liền dùng chút sức lực đem nơi đầy đặn kia của Hà Linh Chi nhào nặn đủ mọi hình dáng.
Thế nhưng tuyệt nhiên Hà Linh Chi vẫn ngoan cô không chịu trả lời, nhìn cô như vậy Phương Thần Phong cũng không nói thêm gì mà lật người một cái đem Hà Linh Chi giam chọn dưới thân, hai bàn tay to lớn của hắn luồn xuống phía dưới vai của cô rồi ôm chọn cái đầu bé nhỏ kia trong lòng bàn tay. Mũi chạm mũi, trán cụng trán, hơi thở của Phương Thần Phong quanh quẩn nơi chóp mũi Hà Linh Chi:
“Đến lúc này rồi mà em còn ngại nữa hay sao?”
Vẫn không có tiếng trả lời, thấy cô ngoan cô như vậy, Phương Thần Phong trực tiếp đặt những nụ hôn vồ vập lên khắp gương mặt Hà Linh Chi, mắt, mũi, trán, má… mỗi tấc da thịt hắn đều không chừa lại bất kỳ nơi nào. Tiến xa hơn nữa, hắn lập tức vùi đầu vào hõm cổ Hà Linh Chi tham lam cắn mút. Đến nước này Hà Linh Chi không dám giả vờ thêm được nữa, bởi vì Phương Thần Phong đang có ý định tiến sâu xuống phía dưới, nhớ lại hậu quả của việc khiêu khích hắn đêm qua, Hà Linh Chi bỗng rùng mình không dám nghĩ đến, thậm chí cô còn không nhớ bản thân đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
“Buổi sáng vui vẻ!!”, giọng nói gấp gáp của Hà Linh Chi vang lên, đồng thời hai bàn tay cô cũng ôm lấy đầu Phương Thần Phong kéo hắn lên đối diện với mình.
Đạt được mục đích, Phương Thần Phong liền nở nụ cười mãn nguyện rồi hôn lấy đôi môi của Hà Linh Chi, khi đã đủ thỏa thích rồi hắn mới buông tha cho nó, nói:
“Tại sao lại phải giả vờ với anh???”
“Em đâu có giả vờ!!!!”
Nghe câu trả lời của cô, Phương Thần Phong một lần nữa bật cười, nhưng lần này hắn phải cười thành tiếng vì sự ngốc nghếch của Hà Linh Chi:
“Ngại sao??? Vậy thì anh phải cố gắng làm em nhiều thật nhiều hơn nữa để em làm quen mới được!!!”
“Ai cần chứ!!!”, Hà Linh Chi gần như là ngay lập tức phản bác lại câu nói của Phương Thần Phong, điều này làm hắn càng cao hứng hơn.
“Vậy sao???”, nói rồi hắn lại cúi xuống hôn Hà Linh Chi, bàn tay hư hỏng kia cũng không chịu yên phận nữa mà bắt đầu chu du trên khắp cơ thể không một khuyết điểm của cô.
Thấy hắn lại có ý định muốn cô, Hà Linh Chi lập tức vùng vẫy tách hắn ra khỏi môi mình, giọng nói ủy khuất của cô vang lên:
“Không được!!! Hôm nay em muốn đến chỗ tụi nhỏ!!!!”
Nghe câu trả lời của cô, Phương Thần Phong liền cau mày nói:
“Hiện giờ chính là tuần trăng mật của hai chúng ta!!!!”
“Nhưng em nhớ tụi nhỏ!!!”
Đúng vậy, cô rất nhớ ba nhóc con, dẫu cho cô mới chỉ xa tụi nhỏ chưa đầy một ngày. Thấy Phương Thần Phong có ý định từ chối, Hà Linh Chi lập tức chặn ngang:
“Dù lịch thì chúng ta đi lúc nào mà không được kia chứ? Hiện tại ba nhóc vẫn còn nhỏ, nên em muốn dành nhiều thời gian nhất có thể để bên con, đợi sau khi con lớn thêm một chút, chúng ta đi cũng đâu muộn??”
Tâm tư của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì từng trải qua cảm giác suýt chút nữa mất đi máu mủ của mình cộng thêm việc thời gian bên con không lâu, nên cô mới sinh ra cảm giác lo sợ như vậy. Thở dài một tiếng, Phương Thần Phong liền nói:
“Nếu đã như vậy, mọi chuyện cứ làm theo ý của em, nhưng mà… hôm nay em chỉ có thể là của một mình anh mà thôi!!!!”
Nói rồi Phương Thần Phong một lần nữa cúi xuống gặm cắn đôi môi của Hà Linh Chi, nâng tay tách hai chân cô ra, hắn một lần nữa chiếm chọn cơ thể mỹ miều kia, còn Hà Linh Chi sau khi nhận được sự đồng thuận của hắn thì cũng vui vẻ đáp lại lửa nóng mà hắn đem đến, một lần nữa cả hai lại quấn nay nhau trong sự cháy bỏng của dục vọng.
[…]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.