Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 370
Thu Sanh
30/03/2023
Đối với Đinh Sơn Trí, thật ra Đinh Vô Ưu cũng không phải quá quen thuộc.
Năm năm qua, trừ hai năm đầu ra thì cô và chú Sơn Trí tiếp xúc chỉ được mấy lần, sau đó hầu như không gặp mặt.
Cô nhìn Đinh Sơn Trí, ông ta đã năm mươi tuổi nhưng vì được chăm sóc tốt nên nhìn qua cứ như mới hơn bốn mươi. Khuôn mặt chữ điền, mặt mày có chút nho nhã, thân hình cao lớn, có dấu vết năm tháng lắng đọng, nhìn qua trông ông ta có chút chín chắn quyến rũ.
Ông ta nhìn Đinh Vô Ưu, bờ môi hiện lên ý cười: “Vô Ưu, không nghĩ tới lại gặp cháu ở trong buổi tiệc tối này.”
Đinh Vô Ưu sửa sang lại quần áo cười gật đầu nói: “Ông chủ cần một bạn gái, cho nên mới dẫn cháu đi cho đủ số.” Đương nhiên cô sẽ không giải thích kỹ càng về quan hệ giữa mình và Lục Tấn Uyên.
Đinh Sơn Trí gật đầu rồi tiện tay cầm một ly Champagne đưa cho cô: “Tính ra hai chúng ta đã lâu không gặp mặt, hiếm khi đụng phải nên hãy tâm sự với tôi một chút được không?”
Tất nhiên cô sẽ không từ chối.
“Mấy năm nay tôi vẫn ở nước ngoài, hiện tại mới vừa về được một thời gian. Tôi nghe nói hình như tình cảm giữa cháu và Thiên Vũ đã xảy ra chút mâu thuẫn à?” Ông ta nhấp một miếng rượu tùy ý nói.
Đinh Vô Ưu mấp máy môi, không nghĩ tới đối phương mới mở miệng nói chuyện đã nhắc đến vấn đề này. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao ông ta cũng là chú ruột của Đinh Thiên Vũ nên ông ta quan tâm cháu mình cũng không gì đáng trách.
“Thằng nhóc Thiên Vũ này tôi nhìn nó từ bé đến lớn, tình cảm giữa hai đứa năm năm trước tôi cũng nhìn thấy, từ trước tới giờ nó chưa từng để ý một cô gái nào như vậy.”
Đinh Vô Ưu không nói chuyện, nhưng đã đoán được Đinh Sơn Trí muốn nói gì tiếp theo.
“Mặc dù nó ở chi nhánh của nhà họ Đinh, nhưng tôi làm chú nó nên tôi vẫn rất xem trọng nó. Tương lai của Công ty nhà họ Đinh, tôi cũng chuẩn bị giao cho nó.”
“Đinh Vô Ưu, chuyện tình cảm này xảy ra chút va chạm nhỏ là khó tránh khỏi. Nhưng dù sao hai đứa đã ở chung năm năm, tình nghĩa lâu như vậy, không phải nói chia tay là có thể chia tay ngay được, cháu thấy đúng không?” Đinh Sơn Trí nhìn cô.
Tất nhiên Đinh Sơn Trí cũng biết chuyện Đinh Thiên Vũ quỳ gối ở quán cà phê, hơn nữa thái độ của Đinh Vô Ưu khiến ông ta vô cùng xem trọng.
Ông ta cũng không nghĩ tới mới nhìn qua thì thấy tính cách Đinh Vô Ưu rất nhẹ nhàng, vậy mà dưới tình huống đó lại không có chút thay đổi nào.
Mất thời gian năm năm bày ra một con cờ, tất nhiên ông ta không hy vọng xuất hiện chỗ sơ suất gì. Ông ta không thể đặt tất cả hi vọng lên người đứa cháu Đinh Thiên Vũ không làm chuyện gì ra hồn này được, vì thế ông ta cũng chỉ có thể tự mình ra tay.
Thế mà Đinh Sơn Trí đã quên, mặc dù ban đầu là ông ta cứu Đinh Vô Ưu nhưng Đinh Vô Ưu không biết điều này.
Trong kế hoạch của ông ta, dưới sự cố ý giấu giếm thì Đinh Vô Ưu vẫn cho là Đinh Thiên Vũ mới là người cứu mình, mà Đinh Sơn Trí chỉ là một người bề trên không thể nào quen thuộc hơn ở nhà họ Đinh.
Với Đinh Thiên Vũ “Cứu được” mình, cô cũng không thay đổi dự tính ban đầu chớ nói chi là Đinh Sơn Trí.
“Chú Sơn Trí, chuyện tình cảm là phức tạp nhất cho nên nhất không nói rõ được, cháu vẫn luôn biết ơn Thiên Vũ và nhà họ Đinh, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.”
Đinh Vô Ưu có chút lúng túng nói, cô sợ Đinh Sơn Trí lại khuyên mình mới dứt khoát nói: “Chú Mạc, tiệc tối đã sắp bắt đầu, cháu đi trước đây.”
Cô nói xong rồi xách theo làn váy bước nhanh rời đi, cô không nhìn thấy được ánh thâm sâu mắt của Đinh Sơn Trí ở sau lưng.
Đinh Vô Ưu thấy trong vườn hoa đằng trước có ghế hoa, xung quanh lại không có bất kỳ ai nên cô chuẩn bị đi qua ngồi một lát.
Lúc này đối diện có một nhân viên phục vụ bưng khay đi ngang qua cô, đột nhiên nhân viên phục vụ này đi đứng không vững, thân hình nhoáng một cái đã đụng vào người Đinh Vô Ưu.
Cô ta nghiêng cổ tay một chút làm một ly rượu đỏ trong khay giội vào người Đinh Vô Ưu, khiến từ vai đến trước ngực ướt cả một mảng lớn.
Đinh Vô Ưu giật nảy mình kêu lên một tiếng, bỗng nhiên cô lảo đảo lùi lại, suýt chút ngã xuống đất.
Nhân viên phục vụ cũng bị dọa, mặt tràn đầy hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch đang phát run: “Thật…thật sự xin lỗi cô, không phải tôi cố ý, tôi không dám đâu.”
Chuyện tai bay vạ gió thế này ai gặp thì tâm trạng cũng sẽ không tốt, Đinh Vô Ưu cũng giống vậy. Nhưng cô không phải người nóng tính, hơn nữa nhìn thấy nhân viên phục vụ sợ hãi thành dạng này, cô càng không nóng giận nổi.
“Được rồi, không phải cô cố ý.”
Đinh Vô Ưu thở dài, cô nghe chóp mũi nồng nặc mùi cồn, một mảng lớn vết rượu trước ngực cô cũng hết sức rõ ràng. Cảm giác dinh dính trên da cũng rất không thoải mái, nên cô mới nhịn không được nói.
“Cô có thể dẫn tôi đến toilet không? Tôi cần rửa một chút.”
Nhân viên phục vụ lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi thưa cô, tôi sẽ trực tiếp dẫn cô đến phòng thay quần áo, cô có thể chọn lựa một bộ lễ phục ở bên trong rồi thay ra. Đây cũng là do nông trại nghỉ dưỡng tư nhân của chúng tôi tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chuẩn bị cho nữ khách mời.”
“Cô yên tâm, mỗi một bộ trang phục đều do các nhà thiết kế thiết kế làm ra, sau đó vận chuyển tới đây, đúng lúc hôm qua mới đến đó.” Ngụ ý chính là những lễ phục này đều là hàng mới, hoàn toàn chưa ai mặc cả.
Bị rượu đỏ dính vào cũng không dễ rửa, nếu có thể đổi một bộ hiển nhiên là càng tốt hơn. Đinh Vô Ưu gật đầu đi theo nhân viên phục vụ đến lầu hai của nông trại nghỉ dưỡng tư nhân.
“Nơi này chính là phòng thay quần áo của nông trại nghỉ dưỡng tư nhân chúng tôi, mời cô vào, cô có cần tôi ở bên ngoài xem thử cho cô không?” Nhân viên phục vụ cực kỳ kính cẩn.
“Không cần, cô đi xuống đi, tự tôi làm là được rồi.”
“Được rồi.”
Sau khi nhân viên phục vụ đóng cửa lại giúp cô thì nét mặt kính cẩn lập tức thay đổi. Mặt mày cô ta tỏ vẻ không có ý tốt móc một cái chìa khóa từ trong túi ra, nhẹ nhàng đút vào ổ khóa, xoay qua một vòng vang lên “rặc” một tiếng rất nhỏ thì cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài.
Lúc này trước bậc thang xuất hiện một bóng dáng màu hồng, đó chính là cô gái xảy ra tranh chấp thân thể với Đinh Vô Ưu ở khu nghỉ dưỡng của tiệc tối.
Cô ta tên là Lâm Tú Loan, có quan hệ thân thuộc với chủ tịch tỉnh Anh Tú.
Nhân viên phục vụ lập tức đi qua đưa chìa khoá cho cô ta tranh công nói: “Cô Tú Loan, chuyện cô nhắn nhủ tôi đã làm xong, tôi đã giam người ở trong đấy rồi.”
Lâm Tú Loan cầm chìa khóa trong tay, trên gương mặt trang nhã lộ ra nụ cười ác độc, cô ta cứ nhìn cửa phòng thay quần áo cười lạnh không thôi.
“Con å đê tiện, ở trên địa bàn của tôi còn dám đấu với tôi à, thật sự là không biết sống chết. Hôm nay bà cô tôi sẽ dạy dỗ cô thật tốt, để cô biết cái gì là quy tắc chủ nhà.”
Lâm Tú Loan nói xong đã xoay người rời đi, nhân viên phục vụ lập tức đi theo.
Sau khi hai người xuống lầu thì đi ra thẳng từ cửa sau, dọc theo cửa sổ góc tường bên dưới phòng thay quần áo lầu hai thì sớm đã hai nhân viên phục vụ
đang đứng, bên trên còn chuẩn bị một cái thang.
“Hai người đã chuẩn bị xong đồ chưa?” Lâm Tú Loan lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi sớm đã chuẩn bị xong thưa cô.”
Một nhân viên phục vụ trả lời, sau đó gã ta lấy một chiếc túi vải màu đen ra khỏi góc tường. Mặc dù không nhìn thấy bên trong là thứ gì nhưng vẫn có thể thấy rõ thứ bên trong túi đang không ngừng vặn vẹo, hiển nhiên là vật sống.
“Mời cô xem qua.”
Nhân viên phục vụ mở miệng túi ra, nhờ ánh trăng chiếu vào mà có thể nhìn thấy bên trong là một đám rắn lít nha lít nhít lớn bằng đầu ngón tay, ít nhất cũng có khoảng mấy chục con, nhìn thôi đã làm người ta hốt hoảng.
Năm năm qua, trừ hai năm đầu ra thì cô và chú Sơn Trí tiếp xúc chỉ được mấy lần, sau đó hầu như không gặp mặt.
Cô nhìn Đinh Sơn Trí, ông ta đã năm mươi tuổi nhưng vì được chăm sóc tốt nên nhìn qua cứ như mới hơn bốn mươi. Khuôn mặt chữ điền, mặt mày có chút nho nhã, thân hình cao lớn, có dấu vết năm tháng lắng đọng, nhìn qua trông ông ta có chút chín chắn quyến rũ.
Ông ta nhìn Đinh Vô Ưu, bờ môi hiện lên ý cười: “Vô Ưu, không nghĩ tới lại gặp cháu ở trong buổi tiệc tối này.”
Đinh Vô Ưu sửa sang lại quần áo cười gật đầu nói: “Ông chủ cần một bạn gái, cho nên mới dẫn cháu đi cho đủ số.” Đương nhiên cô sẽ không giải thích kỹ càng về quan hệ giữa mình và Lục Tấn Uyên.
Đinh Sơn Trí gật đầu rồi tiện tay cầm một ly Champagne đưa cho cô: “Tính ra hai chúng ta đã lâu không gặp mặt, hiếm khi đụng phải nên hãy tâm sự với tôi một chút được không?”
Tất nhiên cô sẽ không từ chối.
“Mấy năm nay tôi vẫn ở nước ngoài, hiện tại mới vừa về được một thời gian. Tôi nghe nói hình như tình cảm giữa cháu và Thiên Vũ đã xảy ra chút mâu thuẫn à?” Ông ta nhấp một miếng rượu tùy ý nói.
Đinh Vô Ưu mấp máy môi, không nghĩ tới đối phương mới mở miệng nói chuyện đã nhắc đến vấn đề này. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao ông ta cũng là chú ruột của Đinh Thiên Vũ nên ông ta quan tâm cháu mình cũng không gì đáng trách.
“Thằng nhóc Thiên Vũ này tôi nhìn nó từ bé đến lớn, tình cảm giữa hai đứa năm năm trước tôi cũng nhìn thấy, từ trước tới giờ nó chưa từng để ý một cô gái nào như vậy.”
Đinh Vô Ưu không nói chuyện, nhưng đã đoán được Đinh Sơn Trí muốn nói gì tiếp theo.
“Mặc dù nó ở chi nhánh của nhà họ Đinh, nhưng tôi làm chú nó nên tôi vẫn rất xem trọng nó. Tương lai của Công ty nhà họ Đinh, tôi cũng chuẩn bị giao cho nó.”
“Đinh Vô Ưu, chuyện tình cảm này xảy ra chút va chạm nhỏ là khó tránh khỏi. Nhưng dù sao hai đứa đã ở chung năm năm, tình nghĩa lâu như vậy, không phải nói chia tay là có thể chia tay ngay được, cháu thấy đúng không?” Đinh Sơn Trí nhìn cô.
Tất nhiên Đinh Sơn Trí cũng biết chuyện Đinh Thiên Vũ quỳ gối ở quán cà phê, hơn nữa thái độ của Đinh Vô Ưu khiến ông ta vô cùng xem trọng.
Ông ta cũng không nghĩ tới mới nhìn qua thì thấy tính cách Đinh Vô Ưu rất nhẹ nhàng, vậy mà dưới tình huống đó lại không có chút thay đổi nào.
Mất thời gian năm năm bày ra một con cờ, tất nhiên ông ta không hy vọng xuất hiện chỗ sơ suất gì. Ông ta không thể đặt tất cả hi vọng lên người đứa cháu Đinh Thiên Vũ không làm chuyện gì ra hồn này được, vì thế ông ta cũng chỉ có thể tự mình ra tay.
Thế mà Đinh Sơn Trí đã quên, mặc dù ban đầu là ông ta cứu Đinh Vô Ưu nhưng Đinh Vô Ưu không biết điều này.
Trong kế hoạch của ông ta, dưới sự cố ý giấu giếm thì Đinh Vô Ưu vẫn cho là Đinh Thiên Vũ mới là người cứu mình, mà Đinh Sơn Trí chỉ là một người bề trên không thể nào quen thuộc hơn ở nhà họ Đinh.
Với Đinh Thiên Vũ “Cứu được” mình, cô cũng không thay đổi dự tính ban đầu chớ nói chi là Đinh Sơn Trí.
“Chú Sơn Trí, chuyện tình cảm là phức tạp nhất cho nên nhất không nói rõ được, cháu vẫn luôn biết ơn Thiên Vũ và nhà họ Đinh, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.”
Đinh Vô Ưu có chút lúng túng nói, cô sợ Đinh Sơn Trí lại khuyên mình mới dứt khoát nói: “Chú Mạc, tiệc tối đã sắp bắt đầu, cháu đi trước đây.”
Cô nói xong rồi xách theo làn váy bước nhanh rời đi, cô không nhìn thấy được ánh thâm sâu mắt của Đinh Sơn Trí ở sau lưng.
Đinh Vô Ưu thấy trong vườn hoa đằng trước có ghế hoa, xung quanh lại không có bất kỳ ai nên cô chuẩn bị đi qua ngồi một lát.
Lúc này đối diện có một nhân viên phục vụ bưng khay đi ngang qua cô, đột nhiên nhân viên phục vụ này đi đứng không vững, thân hình nhoáng một cái đã đụng vào người Đinh Vô Ưu.
Cô ta nghiêng cổ tay một chút làm một ly rượu đỏ trong khay giội vào người Đinh Vô Ưu, khiến từ vai đến trước ngực ướt cả một mảng lớn.
Đinh Vô Ưu giật nảy mình kêu lên một tiếng, bỗng nhiên cô lảo đảo lùi lại, suýt chút ngã xuống đất.
Nhân viên phục vụ cũng bị dọa, mặt tràn đầy hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch đang phát run: “Thật…thật sự xin lỗi cô, không phải tôi cố ý, tôi không dám đâu.”
Chuyện tai bay vạ gió thế này ai gặp thì tâm trạng cũng sẽ không tốt, Đinh Vô Ưu cũng giống vậy. Nhưng cô không phải người nóng tính, hơn nữa nhìn thấy nhân viên phục vụ sợ hãi thành dạng này, cô càng không nóng giận nổi.
“Được rồi, không phải cô cố ý.”
Đinh Vô Ưu thở dài, cô nghe chóp mũi nồng nặc mùi cồn, một mảng lớn vết rượu trước ngực cô cũng hết sức rõ ràng. Cảm giác dinh dính trên da cũng rất không thoải mái, nên cô mới nhịn không được nói.
“Cô có thể dẫn tôi đến toilet không? Tôi cần rửa một chút.”
Nhân viên phục vụ lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi thưa cô, tôi sẽ trực tiếp dẫn cô đến phòng thay quần áo, cô có thể chọn lựa một bộ lễ phục ở bên trong rồi thay ra. Đây cũng là do nông trại nghỉ dưỡng tư nhân của chúng tôi tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chuẩn bị cho nữ khách mời.”
“Cô yên tâm, mỗi một bộ trang phục đều do các nhà thiết kế thiết kế làm ra, sau đó vận chuyển tới đây, đúng lúc hôm qua mới đến đó.” Ngụ ý chính là những lễ phục này đều là hàng mới, hoàn toàn chưa ai mặc cả.
Bị rượu đỏ dính vào cũng không dễ rửa, nếu có thể đổi một bộ hiển nhiên là càng tốt hơn. Đinh Vô Ưu gật đầu đi theo nhân viên phục vụ đến lầu hai của nông trại nghỉ dưỡng tư nhân.
“Nơi này chính là phòng thay quần áo của nông trại nghỉ dưỡng tư nhân chúng tôi, mời cô vào, cô có cần tôi ở bên ngoài xem thử cho cô không?” Nhân viên phục vụ cực kỳ kính cẩn.
“Không cần, cô đi xuống đi, tự tôi làm là được rồi.”
“Được rồi.”
Sau khi nhân viên phục vụ đóng cửa lại giúp cô thì nét mặt kính cẩn lập tức thay đổi. Mặt mày cô ta tỏ vẻ không có ý tốt móc một cái chìa khóa từ trong túi ra, nhẹ nhàng đút vào ổ khóa, xoay qua một vòng vang lên “rặc” một tiếng rất nhỏ thì cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài.
Lúc này trước bậc thang xuất hiện một bóng dáng màu hồng, đó chính là cô gái xảy ra tranh chấp thân thể với Đinh Vô Ưu ở khu nghỉ dưỡng của tiệc tối.
Cô ta tên là Lâm Tú Loan, có quan hệ thân thuộc với chủ tịch tỉnh Anh Tú.
Nhân viên phục vụ lập tức đi qua đưa chìa khoá cho cô ta tranh công nói: “Cô Tú Loan, chuyện cô nhắn nhủ tôi đã làm xong, tôi đã giam người ở trong đấy rồi.”
Lâm Tú Loan cầm chìa khóa trong tay, trên gương mặt trang nhã lộ ra nụ cười ác độc, cô ta cứ nhìn cửa phòng thay quần áo cười lạnh không thôi.
“Con å đê tiện, ở trên địa bàn của tôi còn dám đấu với tôi à, thật sự là không biết sống chết. Hôm nay bà cô tôi sẽ dạy dỗ cô thật tốt, để cô biết cái gì là quy tắc chủ nhà.”
Lâm Tú Loan nói xong đã xoay người rời đi, nhân viên phục vụ lập tức đi theo.
Sau khi hai người xuống lầu thì đi ra thẳng từ cửa sau, dọc theo cửa sổ góc tường bên dưới phòng thay quần áo lầu hai thì sớm đã hai nhân viên phục vụ
đang đứng, bên trên còn chuẩn bị một cái thang.
“Hai người đã chuẩn bị xong đồ chưa?” Lâm Tú Loan lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi sớm đã chuẩn bị xong thưa cô.”
Một nhân viên phục vụ trả lời, sau đó gã ta lấy một chiếc túi vải màu đen ra khỏi góc tường. Mặc dù không nhìn thấy bên trong là thứ gì nhưng vẫn có thể thấy rõ thứ bên trong túi đang không ngừng vặn vẹo, hiển nhiên là vật sống.
“Mời cô xem qua.”
Nhân viên phục vụ mở miệng túi ra, nhờ ánh trăng chiếu vào mà có thể nhìn thấy bên trong là một đám rắn lít nha lít nhít lớn bằng đầu ngón tay, ít nhất cũng có khoảng mấy chục con, nhìn thôi đã làm người ta hốt hoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.