Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 404
Thu Sanh
30/03/2023
Bên phía ao sen.
An Minh ra sức thanh minh: “Có phải tôi cố ý đâu, chẳng qua là một con bọ thôi, là tự cô sợ chết khiếp, tự cô ngã xuống, chẳng lẽ lại trách tôi?”
“Anh còn nói nữa, anh im miệng cho tôi, là anh cố tình, anh đợi đấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Lê Tư Duệ vẫn đang tức tối la hét.
Cô ta đứng giữa ao sen đầy bùn, đang chuẩn bị bò lên, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đẹp lóe lên một ánh nhìn tăm tối, nghiến răng nhìn An Minh đứng trên bờ.
“Anh đứng trên đó nhìn vui sướng lắm đúng không, xuống đây, kéo tôi lên.”
An Minh cười thì có cười, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc cô ta, dù cô ta không nói cũng sẽ kéo cô ta lên.
Nhìn bàn tay lấm lem bùn đất trước mặt, anh ta bĩu môi, lại không nhịn được cười, bèn vội bấm bụng lại, khẽ đằng hắng một tiếng, bắt lấy tay Lê Tư Duệ.
Đang chuẩn bị kéo cô ta lên bờ thì bất thình lình cảm nhận được một lực kéo thật mạnh, anh ta không có phòng bị, lại cộng thêm đứng ở nơi cao, nên dễ dàng bị kéo lôi xuống.
Một tiếng tùm vang lên, không những rơi cả người xuống mà còn thảm hơn cả Lê Tư Duệ.
Ít ra Lê Tư Duệ rơi theo kiểu ngã lưng xuống, còn anh ta thì ngã sấp mặt, nếu như không phản ứng nhanh thì đã vùi mặt xuống rồi.
“Ha ha ha…” Nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh ta, Lê Tư Duệ tức thì cảm thấy lửa giận trong lòng như biến tan, cất tiếng cười vang, ngông nghênh vô cùng.
An Minh giận run người, con nhỏ chết tiệt này, anh ta thực sự không ngờ rằng Lê Tư Duệ lại giở trò này, đáng ghét.
Nhưng Lê Tư Duệ không chỉ đơn giản là kéo anh ta xuống, ao sen này không sâu, do có lớp bùn dưới đáy nên dù có đang đứng thì nước cũng chỉ sâu đến đùi mà thôi.
Vậy nên, Lê Tư Duệ bổ nhào người tới.
“Hừ, con nhỏ chết tiệt, cô làm cái gì thế.” An Minh bị cô ta đè xuống, gắn giọng quát lên.
“Hả, làm gì à? Tôi đã nói với anh rồi, không đánh chết anh thì tôi không phải Lê Tư Duệ, anh tưởng bà cô đây đùa với anh chắc.” Lê Tư Duệ đè lên anh ta, tay đấm chân đá túi bụi, không chút nể nang.
Có thể nói rằng, cơn giận lúc ở trong phòng bị đè nén không thoát được ra ngoài, lúc này đã hoàn toàn bùng nổ.
An Minh bị hành động của cô ta làm cho bực phát buồn cười, thấy cô nàng đánh thật, cũng lập tức bốc hỏa lên, hai người đánh nhau ngay giữa vũng bùn.
Hiển nhiên Lê Tư Duệ không phải đối thủ của An Minh, nhưng An Minh cũng không thể ra tay đánh cô ta thật, cùng lắm chỉ giữ chặt hai tay hai chân của cô ta lại.
Nhưng vì bùn lầy, lại cộng thêm Lê Tư Duệ giở đủ mọi chiêu trò, vừa ném bùn, vừa cào vừa véo, chộp lấy sơ hở là lao vào anh ta.
An Minh cũng bị cô ta đánh lén mấy lần, thật sự là quấn lấy nhau mà đánh.
“Con điên này, dừng tay lại ngay, tưởng tôi không trị được cô thật đấy phải không.”
“Thằng đốn mạt, tới đây, có giỏi thì ra tay đi, tôi cho anh biết, bà cô đây không dễ chơi đâu.”
Gia đình Lục Tấn Uyên vội vàng chạy tới, thấy cảnh dưới ao sen, hai người bị bùn lầy che lấp không còn nhận ra hình dáng ban đầu đang vừa đánh vừa chửi.
Đinh Vô Ưu và con trai há hốc miệng trố mắt ra nhìn, Lục Tấn Uyên cũng lần đầu tiên thấy trợ lý của mình trong bộ dạng này, thực sự không biết nên nói gì cho phải.
“Mau dừng tay lại, sao hai người lại đánh nhau thế hả.” Đinh Vô Ưu bình tĩnh lại, vội vàng can ngăn, suýt thì định xuống ao, may mà Lục Tấn Uyên kịp thời cản lại.
Đứng xem cho vui thì chỉ có hai người dưới vũng lầy, còn nếu như lao xuống kéo lên thì bị lôi vào theo là cái chắc.
“Yên tâm, Lê Tư Duệ không thiệt thòi đâu, ao sen này không sâu, không có gì nguy hiểm, đợi họ đánh mỏi tay rồi tự khắc sẽ ngừng lại thôi.”
Đinh Vô Ưu: “..” Nói như thế thực sự ổn sao?
Cô không khỏi trừng mắt với anh: “Vừa rồi anh không nên để An Minh đi theo Tư Duệ mới phải, quả nhiên là dễ gây chuyện.” Chỉ không ngờ lại ác liệt thế này, xuống tận ao sen đánh nhau.
Lục Tấn Uyên sờ tay lên mũi, cười ngượng ngùng. Trái lại, Lục An Bảo bên cạnh xem mà hai mắt sáng rỡ, còn không nhịn được vỗ tay hoan hô: “Chú An Minh cố lên! Chị Duệ cố lên!”
Lục Tấn Uyên nhướng mày, xòe tay ra với cô, bày tỏ ý tứ rõ ràng: Xem con trai mình điềm tĩnh chưa kìa, còn cổ vũ nữa cơ.
Đinh Vô Ưu: “…” Cô cảm thấy ngán ngẩm, hai cha con nhà này thật quá quắt.
Đánh nhau dưới ao mệt hơn trên bờ nhiều, suy cho cùng Lê Tư Duệ cũng là nữ giới, chẳng bao lâu đã kiệt sức, An Minh cũng bị cô ta quậy cho thấm mệt.
Hai người họ cuối cùng cũng tách nhau ra, Đinh Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm: “Hai người mau lên bờ đi.”
Lê Tư Duệ dạy dỗ ai kia thành công, đã đạt được tâm nguyện, cũng không buồn dây dưa với anh ta nữa, tự mình bò lên bờ.
An Minh đợi cô ta lên hẳn rồi mới lên, anh ta thực sự cảm thấy hơi sợ cô gái này, rõ ràng không phải đàn bà con gái mà là yêu quái từ đâu tới.
Lúc này, gia đình ba người của Lục Tấn Uyên đành phải gánh trách nhiệm chuẩn bị nguyên liệu, hai người kia ai về phòng khách sạn của người nấy, phải tắm rửa cho sạch sẽ, quả thực cả cuộc đời chưa từng bẩn như thế này bao giờ.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tốc độ tắm của hai người ngang nhau, cộng thêm phòng lại ở cùng chung một tầng, nên vừa bước ra cửa cả hai đã lại chạm mặt nhau một cách đầy duyên phận.
Thấy anh ta sa sầm mặt xuống, quan trọng là còn dán một miếng băng urgo ở đuôi mắt, Lê Tư Duệ liền thấy vui sướng, bật cười sảng khoái.
“Úi, mặt mũi sao thế này? Bị thương đấy à? Chậc chậc, vốn đã trông chẳng ra làm sao, giờ bị phá tướng thì tốt quá, còn xấu hơn, ha ha”
An Minh suýt bị cô ta làm cho tức hộc máu, đâu phải chỉ có mỗi mặt anh ta bị cô nàng này cào rách, trên người không biết bao nhiêu vết đều là kiệt tác của cô nàng này.
“Sao, cô hả dạ lắm à? Nếu không phải tôi nhường cô, cô tưởng giờ cô vẫn yên ổn được chắc.” Anh ta nghiến răng trừng mắt.
Cô ta chớp mắt, ngẫm nghĩ rồi nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu: “Từ xưa tới nay, đàn ông mà đánh phụ nữ đều là cầm thú, tính như vậy thì đàn ông mà đến phụ nữ còn không đánh lại được thì chẳng phải không bằng cả cầm thú nữa à?”
“Vậy anh… Thuộc loại nào?” Lê Tư Duệ cũng tỏ vẻ suy tư.
Đệch, An Minh không nhịn được chửi thầm, mẹ kiếp con nhỏ chết tiệt này đúng là gợi đòn.
Lê Tư Duệ thấy vậy cười mỉa một tiếng: “Nói đi chứ, anh thuộc loại nào?
Thật ra anh có nói hay không cũng không sao, dù gì thì anh cũng chiếm cả hai loại, ha ha ha…”
Để lại một tràng cười ngông nghênh tột cùng, cô gái nào đó hiên ngang bước đi, để lại An Minh không ngừng hít thở sâu, chỉ sợ mình không cẩn thận nổi trận lôi đình bóp chết cô ta.
Buổi chiều, bếp nướng với đủ loại nguyên liệu đã được nhân viên chuyên nghiệp xếp trên bãi cỏ, bên cạnh còn có các lại cá tôm cua đã rã đông, cần gì nấy, hết sức phong phú.
Khi thấy Lê Tư Duệ và An Minh nối gót nhau đến, nhất là vết tích trên mặt An Minh, biểu cảm trên mặt họ đều vô cùng tế nhị.
Đinh Vô Ưu cảm thấy có lỗi với An Minh, phải biết rằng Lê Tư Duệ là do cô đưa tới, kết cục là mới nửa ngày ngắn ngủi đã gây ra bao nhiêu “tổn thương”
cho người ta, ôi.
Chỉ sợ hai người lại va chạm với nhau lần nữa, Đinh Vô Ưu cố ý nhờ người xếp bốn cái bếp nướng dựa theo số lượng, dù cho mỗi người một bếp cũng là đủ, Lê Tư Duệ vui vẻ hân hoan, nhìn gì cũng thấy thoải mái.
An Minh ra sức thanh minh: “Có phải tôi cố ý đâu, chẳng qua là một con bọ thôi, là tự cô sợ chết khiếp, tự cô ngã xuống, chẳng lẽ lại trách tôi?”
“Anh còn nói nữa, anh im miệng cho tôi, là anh cố tình, anh đợi đấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Lê Tư Duệ vẫn đang tức tối la hét.
Cô ta đứng giữa ao sen đầy bùn, đang chuẩn bị bò lên, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đẹp lóe lên một ánh nhìn tăm tối, nghiến răng nhìn An Minh đứng trên bờ.
“Anh đứng trên đó nhìn vui sướng lắm đúng không, xuống đây, kéo tôi lên.”
An Minh cười thì có cười, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc cô ta, dù cô ta không nói cũng sẽ kéo cô ta lên.
Nhìn bàn tay lấm lem bùn đất trước mặt, anh ta bĩu môi, lại không nhịn được cười, bèn vội bấm bụng lại, khẽ đằng hắng một tiếng, bắt lấy tay Lê Tư Duệ.
Đang chuẩn bị kéo cô ta lên bờ thì bất thình lình cảm nhận được một lực kéo thật mạnh, anh ta không có phòng bị, lại cộng thêm đứng ở nơi cao, nên dễ dàng bị kéo lôi xuống.
Một tiếng tùm vang lên, không những rơi cả người xuống mà còn thảm hơn cả Lê Tư Duệ.
Ít ra Lê Tư Duệ rơi theo kiểu ngã lưng xuống, còn anh ta thì ngã sấp mặt, nếu như không phản ứng nhanh thì đã vùi mặt xuống rồi.
“Ha ha ha…” Nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh ta, Lê Tư Duệ tức thì cảm thấy lửa giận trong lòng như biến tan, cất tiếng cười vang, ngông nghênh vô cùng.
An Minh giận run người, con nhỏ chết tiệt này, anh ta thực sự không ngờ rằng Lê Tư Duệ lại giở trò này, đáng ghét.
Nhưng Lê Tư Duệ không chỉ đơn giản là kéo anh ta xuống, ao sen này không sâu, do có lớp bùn dưới đáy nên dù có đang đứng thì nước cũng chỉ sâu đến đùi mà thôi.
Vậy nên, Lê Tư Duệ bổ nhào người tới.
“Hừ, con nhỏ chết tiệt, cô làm cái gì thế.” An Minh bị cô ta đè xuống, gắn giọng quát lên.
“Hả, làm gì à? Tôi đã nói với anh rồi, không đánh chết anh thì tôi không phải Lê Tư Duệ, anh tưởng bà cô đây đùa với anh chắc.” Lê Tư Duệ đè lên anh ta, tay đấm chân đá túi bụi, không chút nể nang.
Có thể nói rằng, cơn giận lúc ở trong phòng bị đè nén không thoát được ra ngoài, lúc này đã hoàn toàn bùng nổ.
An Minh bị hành động của cô ta làm cho bực phát buồn cười, thấy cô nàng đánh thật, cũng lập tức bốc hỏa lên, hai người đánh nhau ngay giữa vũng bùn.
Hiển nhiên Lê Tư Duệ không phải đối thủ của An Minh, nhưng An Minh cũng không thể ra tay đánh cô ta thật, cùng lắm chỉ giữ chặt hai tay hai chân của cô ta lại.
Nhưng vì bùn lầy, lại cộng thêm Lê Tư Duệ giở đủ mọi chiêu trò, vừa ném bùn, vừa cào vừa véo, chộp lấy sơ hở là lao vào anh ta.
An Minh cũng bị cô ta đánh lén mấy lần, thật sự là quấn lấy nhau mà đánh.
“Con điên này, dừng tay lại ngay, tưởng tôi không trị được cô thật đấy phải không.”
“Thằng đốn mạt, tới đây, có giỏi thì ra tay đi, tôi cho anh biết, bà cô đây không dễ chơi đâu.”
Gia đình Lục Tấn Uyên vội vàng chạy tới, thấy cảnh dưới ao sen, hai người bị bùn lầy che lấp không còn nhận ra hình dáng ban đầu đang vừa đánh vừa chửi.
Đinh Vô Ưu và con trai há hốc miệng trố mắt ra nhìn, Lục Tấn Uyên cũng lần đầu tiên thấy trợ lý của mình trong bộ dạng này, thực sự không biết nên nói gì cho phải.
“Mau dừng tay lại, sao hai người lại đánh nhau thế hả.” Đinh Vô Ưu bình tĩnh lại, vội vàng can ngăn, suýt thì định xuống ao, may mà Lục Tấn Uyên kịp thời cản lại.
Đứng xem cho vui thì chỉ có hai người dưới vũng lầy, còn nếu như lao xuống kéo lên thì bị lôi vào theo là cái chắc.
“Yên tâm, Lê Tư Duệ không thiệt thòi đâu, ao sen này không sâu, không có gì nguy hiểm, đợi họ đánh mỏi tay rồi tự khắc sẽ ngừng lại thôi.”
Đinh Vô Ưu: “..” Nói như thế thực sự ổn sao?
Cô không khỏi trừng mắt với anh: “Vừa rồi anh không nên để An Minh đi theo Tư Duệ mới phải, quả nhiên là dễ gây chuyện.” Chỉ không ngờ lại ác liệt thế này, xuống tận ao sen đánh nhau.
Lục Tấn Uyên sờ tay lên mũi, cười ngượng ngùng. Trái lại, Lục An Bảo bên cạnh xem mà hai mắt sáng rỡ, còn không nhịn được vỗ tay hoan hô: “Chú An Minh cố lên! Chị Duệ cố lên!”
Lục Tấn Uyên nhướng mày, xòe tay ra với cô, bày tỏ ý tứ rõ ràng: Xem con trai mình điềm tĩnh chưa kìa, còn cổ vũ nữa cơ.
Đinh Vô Ưu: “…” Cô cảm thấy ngán ngẩm, hai cha con nhà này thật quá quắt.
Đánh nhau dưới ao mệt hơn trên bờ nhiều, suy cho cùng Lê Tư Duệ cũng là nữ giới, chẳng bao lâu đã kiệt sức, An Minh cũng bị cô ta quậy cho thấm mệt.
Hai người họ cuối cùng cũng tách nhau ra, Đinh Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm: “Hai người mau lên bờ đi.”
Lê Tư Duệ dạy dỗ ai kia thành công, đã đạt được tâm nguyện, cũng không buồn dây dưa với anh ta nữa, tự mình bò lên bờ.
An Minh đợi cô ta lên hẳn rồi mới lên, anh ta thực sự cảm thấy hơi sợ cô gái này, rõ ràng không phải đàn bà con gái mà là yêu quái từ đâu tới.
Lúc này, gia đình ba người của Lục Tấn Uyên đành phải gánh trách nhiệm chuẩn bị nguyên liệu, hai người kia ai về phòng khách sạn của người nấy, phải tắm rửa cho sạch sẽ, quả thực cả cuộc đời chưa từng bẩn như thế này bao giờ.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tốc độ tắm của hai người ngang nhau, cộng thêm phòng lại ở cùng chung một tầng, nên vừa bước ra cửa cả hai đã lại chạm mặt nhau một cách đầy duyên phận.
Thấy anh ta sa sầm mặt xuống, quan trọng là còn dán một miếng băng urgo ở đuôi mắt, Lê Tư Duệ liền thấy vui sướng, bật cười sảng khoái.
“Úi, mặt mũi sao thế này? Bị thương đấy à? Chậc chậc, vốn đã trông chẳng ra làm sao, giờ bị phá tướng thì tốt quá, còn xấu hơn, ha ha”
An Minh suýt bị cô ta làm cho tức hộc máu, đâu phải chỉ có mỗi mặt anh ta bị cô nàng này cào rách, trên người không biết bao nhiêu vết đều là kiệt tác của cô nàng này.
“Sao, cô hả dạ lắm à? Nếu không phải tôi nhường cô, cô tưởng giờ cô vẫn yên ổn được chắc.” Anh ta nghiến răng trừng mắt.
Cô ta chớp mắt, ngẫm nghĩ rồi nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu: “Từ xưa tới nay, đàn ông mà đánh phụ nữ đều là cầm thú, tính như vậy thì đàn ông mà đến phụ nữ còn không đánh lại được thì chẳng phải không bằng cả cầm thú nữa à?”
“Vậy anh… Thuộc loại nào?” Lê Tư Duệ cũng tỏ vẻ suy tư.
Đệch, An Minh không nhịn được chửi thầm, mẹ kiếp con nhỏ chết tiệt này đúng là gợi đòn.
Lê Tư Duệ thấy vậy cười mỉa một tiếng: “Nói đi chứ, anh thuộc loại nào?
Thật ra anh có nói hay không cũng không sao, dù gì thì anh cũng chiếm cả hai loại, ha ha ha…”
Để lại một tràng cười ngông nghênh tột cùng, cô gái nào đó hiên ngang bước đi, để lại An Minh không ngừng hít thở sâu, chỉ sợ mình không cẩn thận nổi trận lôi đình bóp chết cô ta.
Buổi chiều, bếp nướng với đủ loại nguyên liệu đã được nhân viên chuyên nghiệp xếp trên bãi cỏ, bên cạnh còn có các lại cá tôm cua đã rã đông, cần gì nấy, hết sức phong phú.
Khi thấy Lê Tư Duệ và An Minh nối gót nhau đến, nhất là vết tích trên mặt An Minh, biểu cảm trên mặt họ đều vô cùng tế nhị.
Đinh Vô Ưu cảm thấy có lỗi với An Minh, phải biết rằng Lê Tư Duệ là do cô đưa tới, kết cục là mới nửa ngày ngắn ngủi đã gây ra bao nhiêu “tổn thương”
cho người ta, ôi.
Chỉ sợ hai người lại va chạm với nhau lần nữa, Đinh Vô Ưu cố ý nhờ người xếp bốn cái bếp nướng dựa theo số lượng, dù cho mỗi người một bếp cũng là đủ, Lê Tư Duệ vui vẻ hân hoan, nhìn gì cũng thấy thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.