Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 1 - Chương 96: Cứu đơn triết hạo thêm lần nữa
Mẫn Nghê
01/04/2015
Tâm tình Cụ Duệ Tường bị Giản Nhụy Ái làm cho ảnh hưởng mà trở nên cực kỳ tốt, giống như thật lâu rồi anh không có tâm tình tốt như thế, dùng sức đạp thuyền, ngoài miệng nâng lên một nụ cười.
Anh cố ý lay động thuyền mấy cái, chọc cho Giản Nhụy Ái vì hoảng sợ mà thét lên, kéo cánh tay của Cụ Duệ Tường, lên tiếng kêu la: "Cụ Duệ Tường, anh đừng làm như thế, a!"
"Ha ha. . . . . ." Cụ Duệ Tường khắc chế không được, cất tiếng cười to .
Hai người vui vẻ, tiếng cười truyền khắp cả biển.
Đơn Triết Hạo nhẫn nhịn sắp đến cực hạn, tròng mắt thô bạo nhìn chăm chú hai người trên bãi biển, bọn họ hình như chơi không chán, cũng không có chú ý ánh mắt nóng hừng hực của anh.
Anh ra sức nhảy xuống biển, đem tức giận hóa thành sức lực, bơi lội. . . . . .
Giản Nhụy Ái coi như ở vui vẻ, nhưng cô vẫn luôn dõi theo Đơn Triết Hạo, coi như cô khắc chế không nhìn tới, nhưng cô không khống chế được tiêu cự của mắt mình.
Khi cô nhìn thấy Đơn Triết Hạo rơi xuống biển, cô giật mình, thiếu chút nữa nhảy xuống nước, không ngờ rằng Đơn Triết Hạo lại biết bơi, cô đưa đôi mắt tràn đầy không tin tưởng, nhìn Đơn Triết Hạo ra sức bơi lội.
Cụ Duệ Tường giống như nhìn ra suy nghĩ của Giản Nhụy Ái, giải thích: "Hạo, anh ta là người đàn ông theo chủ nghĩa phái mạnh, một lần kia rơi xuống nước, phải dựa người ta cứu mạng, anh ta cảm thấy không có mặt mũi nào nữa, hơn nữa nếu như tương lai em rơi xuống nước, anh ta hoàn toàn không có năng lực để cứu em, cho nên, anh ta đã đi học bơi lội, học những động tác cơ bản và học nổi lên."
Giản Nhụy Ái khó có thể tin nhìn Cụ Duệ Tường, không nghĩ đến Đơn Triết Hạo lại vì cô mà đi học bơi, một người đàn ông tự phụ như anh lại vì cô mà quyết tâm làm những chuyện không muốn làm, cô cảm kích đến hốc mắt trở nên ửng hồng.
"Tại sao anh ấy không biết bơi lội."
"Hạo, vào năm anh ta mười một tuổi có một lần anh ta bị bắt cóc, không muốn làm bà nội lo lắng nên anh ta muốn tự cỡi trói cho mình; không ngờ vừa chạy khỏi chỗ đám lưu manh, không cẩn thận rơi xuống sông, suýt nữa bị chết đuối, từ đó về sau Hạo gặp nước liền cảm thấy sợ hãi, nhược điểm chí mạng của anh ta là bơi lội, không nghĩ đến anh ta vì em mà bỏ đi sợ hãi, Hạo chưa bao giờ như thế, nó chứng tỏ rằng trong lòng anh ta có em."
Mỗi lời nói của người kia đều đi vào tâm khảm của Giản Nhụy Ái, cô kích động muốn chạy đến ôm chầm lấy Đơn Triết Hạo, tại sao kẻ ngốc kia lại không nói cho cô biết, tại sao phải cứ bắt cô lo lắng.
Hốc mắt cô trở nên ửng hồng, trong lòng có cảm giác trống rỗng, đúng rồi! Cô nên vui mừng, dù sao trong lòng anh cũng có cô.
"Coi như anh ấy từng làm chuyện như vậy, nhưng trong lòng của anh ta đã không còn em." Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt ảm đạm nhìn xuống, cô gái bên cạnh anh cũng không còn là cô nữa.
"Ha ha. . . . . ." Cụ Duệ Tường liền cười mấy tiếng: "Trong lòng anh ta có em hay không, anh không rõ lắm, nhưng em có thể biết, đi thôi, đã đến lúc, đổi lên bờ."
Giản Nhụy Ái nghe mà như kẻ hồ đồ, có lẽ bọn họ đều là những công tử có tiền, họ không giống như bọn người nghèo các cô.
Làm chuyện gì, luôn có điểm cuối, hôm nay chơi thật rất vui vẻ, cô rất cảm kích người con trai bên cạnh, anh để cho cô hiểu, cô đã từng có vị trí quan trọng trong lòng Đơn Triết Hạo, như vậy thật là tốt.
Cụ Duệ Tường ôm chặt Giản Nhụy Ái đang trở nên yếu đuối, yêu thương đỡ cái trán đầy mồ hôi của cô, xem ra hôm nay đã tiêu hao rất nhiều sinh lực, anh bế ngang người Giản Nhụy Ái hướng về chiếc ghế trên bờ cát.
Giản Nhụy Ái yếu đuối và mệt mỏi, chỉ có thể để mặc cho Cụ Duệ Tường ôm đi, trên người anh không giống như vẻ ngoài lạnh lẽo, mà có cảm giác vô cùng ấm áp, nó là một cảm giác hoàn toàn khác biệt với Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo ngoài nóng trong lạnh, còn Cụ Duệ Tường lại là trong nóng ngoài lạnh.
Mệt mỏi quá! Toàn thân không còn hơi sức, nằm ở trên ghế, hôm nay thật vô cùng vui vẻ, hơn nữa cô có rất nhiều lý do để vui vẻ.
"Mệt không, uống chút nước dừa đi." Cụ Duệ Tường cầm lấy trái dừa lại đưa cho Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái đưa tay cầm lấy trái dừa, vui vẻ hút, cảnh đẹp cộng với dừa tươi, nằm trên bờ cát, cảm giác thoải mái đến nói không nên lời.
Nghỉ ngơi một chút, mệt mỏi trên người sẽ giảm bớt, tinh lực từ từ khôi phục.
Trên bờ biển rộng, có người kêu: "Có người rơi xuống nước."
‘có người rơi xuống nước’ tâm Giản Nhụy Ái ‘lộp bộp’ giật mình, ngồi dậy nhìn thấy người đang kêu cứu là Lạc Tình Tình, nước mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô ta.
Cụ Duệ Tường hình như cũng từ trong mộng thức tỉnh, định chạy tới cứu Đơn Triết Hạo, nhưng đã có người nhanh hơn anh một bước.
Giản Nhụy Ái nhanh chóng nhảy xuống biển, bơi nhanh về phía Đơn Triết Hạo đang giãy giụa, trong lòng cô hốt hoảng cùng kinh hoàng, cô phải cố khắc chế sợ hãi trong lòng mình, chỉ có thể dùng tinh lực toàn thân liều mạng bơi đi, mới có thể cứu lấy cái mạng Đơn Triết Hạo.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho Đơn Triết Hạo có chuyện gì.
Mọi người trên bờ biển đều sửng sốt, đã nhìn thấy cô gái nhỏ vô cùng yếu đuối, lại không ngờ cô phấn đấu quên mình cứu người đàn ông kia, mỗi người kinh ngạc đến ngây người, thậm đã chí quên giúp một tay.
Khi bọn họ phản ứng kịp, Giản Nhụy Ái đã đỡ Đơn Triết Hạo đi đến bờ biển rồi, cô còn vội vàng kéo Đơn Triết Hạo.
Cuối cùng đã đem thân thể cao lớn hướng lên bờ cát, nước biển rơi vào khuôn mặt và gò má anh tuấn của anh, có mấy dính vào trên mặt Đơn Triết Hạo, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng tím bầm.
Giản Nhụy Á lo lắng và khẩn trương, có cả sợ hãi. . . . . . Rất nhiều tâm tình bộc phát trong người Giản Nhụy Ái, cô sợ Đơn Triết Hạo rời đi, đôi tay chống lên dùng sức ấn ngực Đơn Triết Hạo.
Giọng nói mang theo tiếng khóc thút thít, khẽ nói: "Hạo,Hạo. . . . . . anh đừng có chuyện gì, anh mau tỉnh đi!"
Mặc kệ Giản Nhụy Ái gào thét như thế nào, kêu tên anh như thế nào, Đơn Triết Hạo vẫn nằm bất động, Đơn Triết Hạo nằm như thế làm cho Giản Nhụy Ái lo lắng, cô cố gắng không để mình khóc thành tiếng, nước mắt rơi dài trên mặt cô, rơi vào quần áo ước đẫm của Đơn Triết Hạo.
"Hạo, Hạo. . . . . . Van cầu anh, nhanh lên một chút tỉnh lại đi, coi như anh phải ở bên cạnh Tình Tình, em sẽ không có ý kiến, cầu xin anh mau tỉnh lại có được hay không."
Mọi người bị sự si tình của Giản Nhụy Ái làm cho cảm động, trong mắt mang theo nước mắt nhàn nhạt, đó là cảm động đến rơi nước mắt.
Giản Nhụy Ái hít sâu một hơi, liều mạng hướng về phía Đơn Triết Hạo làm hô hấp nhân tạo, nước mắt rơi đầy trên mặt Đơn Triết Hạo, một giọt hai giọt, chờ đợi ánh mắt anh mở mắt ra.
Lúc cô đang dần mất đi hy vọng rằng Đơn Triết Hạo tỉnh lại, thì cô thấy anh ho khan mấy tiếng, còn chưa phản ứng, đã bị một đôi tay hung hăng đẩy ra.
Giản Nhụy Ái thấy Lạc Tình Tình từ bên ngoài chen vào, nhìn Lạc Tình Tìnhđỡ Đơn Triết Hạo ngồi dậy, nước mắt chạy ròng ròng nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo: "Hạo. . . . . . Cuối cùng anh đã tỉnh rồi, anh làm em lo gần chết."
Đơn Triết Hạo ho khan mấy tiếng, ngực trầm muộn, theo quán tính liền nhìn đến Giản Nhụy Ái, gương mặt mệt mỏi mang theo nước mắt cuả cô khiến anh hiểu được âm thanh kêu gào bên tai anh khi nãy là của ai.
Cô lại cứu anh một lần nữa.
Anh ho khan mấy tiếng: "Cám ơn." Mượn hơi sức của Lạc Tình Tình, đứng lên xoay người rời đi.
Giản Nhụy Ái kinh sợ, cô cho là đầu mình xuất hiện ảo giác rồi, không nghĩ đến đường đường là Đơn Triết Hạo lại có thể nói lời cảm ơn, cô kính động, nụ cười nở đầy mặt.
Mọi người cảm thấy không còn kịch hay để xem, rối rít rời đi.
Cô ngước mắt nhìn bóng dáng đang đi, bóng dáng cao lớn nhìn an toàn như vậy, mặc dù, nhìn đến cô gái bên cạnh anh, tâm sẽ đau đớn, nhưng chỉ cần anh bình an vô sự là tốt.
Loại tâm tình này, không ngừng oanh tạc trong đầu Giản Nhụy Ái, cũng càng lúc càng nồng đậm, càng thêm an tâm.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái đờ đẫn, nhìn thấy cô gái nhỏ mà anh yêu mến, lại bốc phát mạnh mẽ làm ra chuyện mà đôi khi đàn ông cũng chẳng làm nổi, cô gái thiện lương như vậy lại bị Đơn Triết Hạo phụ bạc, chính là quá không biết quý trọng.
Không biết vì sao trên người Giản Nhụy Ái cứ phát ra lực hút, để cho anh xuất hiện ảo giác, nếu có thể cùng cô ở một chỗ anh sẽ cam tâm tình nguyện đánh đổi tất cả.
Anh vì sự ngu ngốc của mình mà phỉ nhổ.
"Đi thôi, chúng ta cũng trở về đi."
Cô được Cụ Duệ Tường đỡ đi, trên bờ cát lưu những dấu chân của bọn họ.
Anh cố ý lay động thuyền mấy cái, chọc cho Giản Nhụy Ái vì hoảng sợ mà thét lên, kéo cánh tay của Cụ Duệ Tường, lên tiếng kêu la: "Cụ Duệ Tường, anh đừng làm như thế, a!"
"Ha ha. . . . . ." Cụ Duệ Tường khắc chế không được, cất tiếng cười to .
Hai người vui vẻ, tiếng cười truyền khắp cả biển.
Đơn Triết Hạo nhẫn nhịn sắp đến cực hạn, tròng mắt thô bạo nhìn chăm chú hai người trên bãi biển, bọn họ hình như chơi không chán, cũng không có chú ý ánh mắt nóng hừng hực của anh.
Anh ra sức nhảy xuống biển, đem tức giận hóa thành sức lực, bơi lội. . . . . .
Giản Nhụy Ái coi như ở vui vẻ, nhưng cô vẫn luôn dõi theo Đơn Triết Hạo, coi như cô khắc chế không nhìn tới, nhưng cô không khống chế được tiêu cự của mắt mình.
Khi cô nhìn thấy Đơn Triết Hạo rơi xuống biển, cô giật mình, thiếu chút nữa nhảy xuống nước, không ngờ rằng Đơn Triết Hạo lại biết bơi, cô đưa đôi mắt tràn đầy không tin tưởng, nhìn Đơn Triết Hạo ra sức bơi lội.
Cụ Duệ Tường giống như nhìn ra suy nghĩ của Giản Nhụy Ái, giải thích: "Hạo, anh ta là người đàn ông theo chủ nghĩa phái mạnh, một lần kia rơi xuống nước, phải dựa người ta cứu mạng, anh ta cảm thấy không có mặt mũi nào nữa, hơn nữa nếu như tương lai em rơi xuống nước, anh ta hoàn toàn không có năng lực để cứu em, cho nên, anh ta đã đi học bơi lội, học những động tác cơ bản và học nổi lên."
Giản Nhụy Ái khó có thể tin nhìn Cụ Duệ Tường, không nghĩ đến Đơn Triết Hạo lại vì cô mà đi học bơi, một người đàn ông tự phụ như anh lại vì cô mà quyết tâm làm những chuyện không muốn làm, cô cảm kích đến hốc mắt trở nên ửng hồng.
"Tại sao anh ấy không biết bơi lội."
"Hạo, vào năm anh ta mười một tuổi có một lần anh ta bị bắt cóc, không muốn làm bà nội lo lắng nên anh ta muốn tự cỡi trói cho mình; không ngờ vừa chạy khỏi chỗ đám lưu manh, không cẩn thận rơi xuống sông, suýt nữa bị chết đuối, từ đó về sau Hạo gặp nước liền cảm thấy sợ hãi, nhược điểm chí mạng của anh ta là bơi lội, không nghĩ đến anh ta vì em mà bỏ đi sợ hãi, Hạo chưa bao giờ như thế, nó chứng tỏ rằng trong lòng anh ta có em."
Mỗi lời nói của người kia đều đi vào tâm khảm của Giản Nhụy Ái, cô kích động muốn chạy đến ôm chầm lấy Đơn Triết Hạo, tại sao kẻ ngốc kia lại không nói cho cô biết, tại sao phải cứ bắt cô lo lắng.
Hốc mắt cô trở nên ửng hồng, trong lòng có cảm giác trống rỗng, đúng rồi! Cô nên vui mừng, dù sao trong lòng anh cũng có cô.
"Coi như anh ấy từng làm chuyện như vậy, nhưng trong lòng của anh ta đã không còn em." Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt ảm đạm nhìn xuống, cô gái bên cạnh anh cũng không còn là cô nữa.
"Ha ha. . . . . ." Cụ Duệ Tường liền cười mấy tiếng: "Trong lòng anh ta có em hay không, anh không rõ lắm, nhưng em có thể biết, đi thôi, đã đến lúc, đổi lên bờ."
Giản Nhụy Ái nghe mà như kẻ hồ đồ, có lẽ bọn họ đều là những công tử có tiền, họ không giống như bọn người nghèo các cô.
Làm chuyện gì, luôn có điểm cuối, hôm nay chơi thật rất vui vẻ, cô rất cảm kích người con trai bên cạnh, anh để cho cô hiểu, cô đã từng có vị trí quan trọng trong lòng Đơn Triết Hạo, như vậy thật là tốt.
Cụ Duệ Tường ôm chặt Giản Nhụy Ái đang trở nên yếu đuối, yêu thương đỡ cái trán đầy mồ hôi của cô, xem ra hôm nay đã tiêu hao rất nhiều sinh lực, anh bế ngang người Giản Nhụy Ái hướng về chiếc ghế trên bờ cát.
Giản Nhụy Ái yếu đuối và mệt mỏi, chỉ có thể để mặc cho Cụ Duệ Tường ôm đi, trên người anh không giống như vẻ ngoài lạnh lẽo, mà có cảm giác vô cùng ấm áp, nó là một cảm giác hoàn toàn khác biệt với Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo ngoài nóng trong lạnh, còn Cụ Duệ Tường lại là trong nóng ngoài lạnh.
Mệt mỏi quá! Toàn thân không còn hơi sức, nằm ở trên ghế, hôm nay thật vô cùng vui vẻ, hơn nữa cô có rất nhiều lý do để vui vẻ.
"Mệt không, uống chút nước dừa đi." Cụ Duệ Tường cầm lấy trái dừa lại đưa cho Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái đưa tay cầm lấy trái dừa, vui vẻ hút, cảnh đẹp cộng với dừa tươi, nằm trên bờ cát, cảm giác thoải mái đến nói không nên lời.
Nghỉ ngơi một chút, mệt mỏi trên người sẽ giảm bớt, tinh lực từ từ khôi phục.
Trên bờ biển rộng, có người kêu: "Có người rơi xuống nước."
‘có người rơi xuống nước’ tâm Giản Nhụy Ái ‘lộp bộp’ giật mình, ngồi dậy nhìn thấy người đang kêu cứu là Lạc Tình Tình, nước mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô ta.
Cụ Duệ Tường hình như cũng từ trong mộng thức tỉnh, định chạy tới cứu Đơn Triết Hạo, nhưng đã có người nhanh hơn anh một bước.
Giản Nhụy Ái nhanh chóng nhảy xuống biển, bơi nhanh về phía Đơn Triết Hạo đang giãy giụa, trong lòng cô hốt hoảng cùng kinh hoàng, cô phải cố khắc chế sợ hãi trong lòng mình, chỉ có thể dùng tinh lực toàn thân liều mạng bơi đi, mới có thể cứu lấy cái mạng Đơn Triết Hạo.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho Đơn Triết Hạo có chuyện gì.
Mọi người trên bờ biển đều sửng sốt, đã nhìn thấy cô gái nhỏ vô cùng yếu đuối, lại không ngờ cô phấn đấu quên mình cứu người đàn ông kia, mỗi người kinh ngạc đến ngây người, thậm đã chí quên giúp một tay.
Khi bọn họ phản ứng kịp, Giản Nhụy Ái đã đỡ Đơn Triết Hạo đi đến bờ biển rồi, cô còn vội vàng kéo Đơn Triết Hạo.
Cuối cùng đã đem thân thể cao lớn hướng lên bờ cát, nước biển rơi vào khuôn mặt và gò má anh tuấn của anh, có mấy dính vào trên mặt Đơn Triết Hạo, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng tím bầm.
Giản Nhụy Á lo lắng và khẩn trương, có cả sợ hãi. . . . . . Rất nhiều tâm tình bộc phát trong người Giản Nhụy Ái, cô sợ Đơn Triết Hạo rời đi, đôi tay chống lên dùng sức ấn ngực Đơn Triết Hạo.
Giọng nói mang theo tiếng khóc thút thít, khẽ nói: "Hạo,Hạo. . . . . . anh đừng có chuyện gì, anh mau tỉnh đi!"
Mặc kệ Giản Nhụy Ái gào thét như thế nào, kêu tên anh như thế nào, Đơn Triết Hạo vẫn nằm bất động, Đơn Triết Hạo nằm như thế làm cho Giản Nhụy Ái lo lắng, cô cố gắng không để mình khóc thành tiếng, nước mắt rơi dài trên mặt cô, rơi vào quần áo ước đẫm của Đơn Triết Hạo.
"Hạo, Hạo. . . . . . Van cầu anh, nhanh lên một chút tỉnh lại đi, coi như anh phải ở bên cạnh Tình Tình, em sẽ không có ý kiến, cầu xin anh mau tỉnh lại có được hay không."
Mọi người bị sự si tình của Giản Nhụy Ái làm cho cảm động, trong mắt mang theo nước mắt nhàn nhạt, đó là cảm động đến rơi nước mắt.
Giản Nhụy Ái hít sâu một hơi, liều mạng hướng về phía Đơn Triết Hạo làm hô hấp nhân tạo, nước mắt rơi đầy trên mặt Đơn Triết Hạo, một giọt hai giọt, chờ đợi ánh mắt anh mở mắt ra.
Lúc cô đang dần mất đi hy vọng rằng Đơn Triết Hạo tỉnh lại, thì cô thấy anh ho khan mấy tiếng, còn chưa phản ứng, đã bị một đôi tay hung hăng đẩy ra.
Giản Nhụy Ái thấy Lạc Tình Tình từ bên ngoài chen vào, nhìn Lạc Tình Tìnhđỡ Đơn Triết Hạo ngồi dậy, nước mắt chạy ròng ròng nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo: "Hạo. . . . . . Cuối cùng anh đã tỉnh rồi, anh làm em lo gần chết."
Đơn Triết Hạo ho khan mấy tiếng, ngực trầm muộn, theo quán tính liền nhìn đến Giản Nhụy Ái, gương mặt mệt mỏi mang theo nước mắt cuả cô khiến anh hiểu được âm thanh kêu gào bên tai anh khi nãy là của ai.
Cô lại cứu anh một lần nữa.
Anh ho khan mấy tiếng: "Cám ơn." Mượn hơi sức của Lạc Tình Tình, đứng lên xoay người rời đi.
Giản Nhụy Ái kinh sợ, cô cho là đầu mình xuất hiện ảo giác rồi, không nghĩ đến đường đường là Đơn Triết Hạo lại có thể nói lời cảm ơn, cô kính động, nụ cười nở đầy mặt.
Mọi người cảm thấy không còn kịch hay để xem, rối rít rời đi.
Cô ngước mắt nhìn bóng dáng đang đi, bóng dáng cao lớn nhìn an toàn như vậy, mặc dù, nhìn đến cô gái bên cạnh anh, tâm sẽ đau đớn, nhưng chỉ cần anh bình an vô sự là tốt.
Loại tâm tình này, không ngừng oanh tạc trong đầu Giản Nhụy Ái, cũng càng lúc càng nồng đậm, càng thêm an tâm.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái đờ đẫn, nhìn thấy cô gái nhỏ mà anh yêu mến, lại bốc phát mạnh mẽ làm ra chuyện mà đôi khi đàn ông cũng chẳng làm nổi, cô gái thiện lương như vậy lại bị Đơn Triết Hạo phụ bạc, chính là quá không biết quý trọng.
Không biết vì sao trên người Giản Nhụy Ái cứ phát ra lực hút, để cho anh xuất hiện ảo giác, nếu có thể cùng cô ở một chỗ anh sẽ cam tâm tình nguyện đánh đổi tất cả.
Anh vì sự ngu ngốc của mình mà phỉ nhổ.
"Đi thôi, chúng ta cũng trở về đi."
Cô được Cụ Duệ Tường đỡ đi, trên bờ cát lưu những dấu chân của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.