Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 2 - Chương 50: Để họ ở lại
Mẫn Nghê
10/04/2017
Người gác cổng kinh ngạc nhìn hai người, ông chủ và phu nhân của nhà họ Đơn đã qua đời nhiều năm rồi mà bây giờ lại xuất hiện . Nhưng bọn họ là nhân viên cũng không dám đắc tội và hỏi nhiều, vội vàng mở cửa cho bọn họ vào, nhìn họ mặc quần áo cũ rách càng cảm thấy không thể tin được.
Giản Nhụy Ái đang cùng bà nội chăm sóc vườn hoa "Bà nội, những loại hoa này rất đẹp và rất quí hiếm, nghệ thuật tỉa hoa của bà nội rất đẹp."
"Tiểu Nhụy, cháu không cần khen bà nội thế đâu." Bà nội cười lớn "Tiểu Nhụy, đi xách giúp bà một thùng nước đến đây"
"Dạ" Giản Nhụy Ái quay người đi xách đầy một thùng nước nhưng thấy quá nặng, ngẩng đầu nhìn bà nội tóc bạc trắng vẫn đang tỉa cành cho hoa trong vườn càng thêm cố gắng mang thùng nước đến cho bà.
Bỗng nhiên có người xuất hiện chắn đường, Giản Nhụy Ái không kịp dừng lại, cả thùng nước đổ thẳng lên người Từ Tú Liên "A! Ngươi không có mắt nhìn à."
Giản Nhụy Ái vội xin lỗi ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc: "Ăn trộm, bà đến nhà tôi làm gì?"
"Ăn trộm?" Từ Tú Liên tự chỉ vào mặt mình ngạc nhiên hỏi lại, nhìn quần áo Giản Nhụy Ái đang mặc không giống thiên kim đại tiểu thư, trong lòng thầm nghĩ ở nhà họ Đơn nếu không phải thiên kim tiểu thư thì sẽ là người giúp việc, nghĩ người giúp việc dám đối với mình vô lễ liền tức giận quát to: "Đáng chết, người giúp việc kia, ngươi nói xem ai là kẻ trộm."
“Người giúp việc” Giản Nhụy Ái cúi đầu nhìn quần áo của mình, quả thật rất dễ khiến người khác lầm tưởng cô là người giúp việc. Hôm nay cùng bà nội cắt tỉa hoa, nên lấy bộ quần áo cũ mặc vì sợ làm bẩn những bộ quần áo đẹp.
Giản Nhụy Ái không hiểu nhìn chằm chằm Từ Tú Liên, dù sao ở nhà họ Đơn cũng không phải ai muốn vào là được, nghi ngờ nhìn hai người bọn họ: "Bà từng lấy trộm chiếc nhẫn của tôi, không phải ăn trộm thì là gì?"
"Người giúp việc đáng chết." Từ Tú Liên giơ tay định đánh, Giản Nhụy Ái sợ hãi nhắm mắt lại. Thấy không bị tát, Giản Nhụy Ái khẽ hé mắt nhìn liền thấy Đơn Triết Hạo đang nắm chặt tay Từ Tú Liên ngăn không cho bà ta tát cô, nếu như cô bị tát chắc anh sẽ vì cô mà nổi giận đánh cả bà ta và Đơn Mộ Phi.
"Hạo!" Từ Tú Liên không tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, lẩm bẩm kêu lên, "A!"
Đơn Triết Hạo hung hăng đẩy Từ Tú Liên ngã xuống đất, sắc mặt âm trầm nói: "Không phải tôi đã cảnh cáo hai người rồi sao, tại sao còn xuất hiện tại đây?". Giản Nhụy Ái thoáng cảm thấy bọn họ không bình thường, có điều gì đó cô không biết.
"Hạo, sao con lại đẩy ngã Tú Liên?" Đơn Mộ Phi đau lòng chạy đến đỡ Từ Tú Liên. Dù thế nào đi nữa thì bà ấy cũng là người mà ông yêu mến nhất.
Đơn Mộ Phi vừa nói xong, bà nội nghe có tiếng ồn ào liền đi đến, mặt tái nhợt khi thấy Đơn Mộ Phi và Từ Tú Liên, lảo đảo suýt ngã may mà có Đơn Triết Hạo chạy đến đỡ kịp.
"Bà nội, bà có sao không?" Đơn Triết Hạo lo lắng hỏi
Đơn Mộ Phi thấy vậy vội kéo Từ Tú Liên quỳ xuống "Mẹ. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ."
Giản Nhụy Ái kinh ngạc khi nghe thấy hai người đồng thanh gọi mẹ. Bà nội chỉ có một người con, chẳng lẽ.... Giản Nhụy Ái nắm chặt tay không dám nghĩ hung thủ hại chết cha mẹ mình lại là con trai và con dâu của bà nội.
Bọn họ thật sự không chết!
Từ Tú Liên thấy bà nội im lặng không nói gì, vừa kéo tay bà nội vừa khóc thút thít "Mẹ, con rất xin lỗi mẹ, lẽ ra chúng con không nên giấu mẹ chuyện giả chết, hiện tại chúng con đã trở về, chúng con muốn sửa chữa lỗi lầm trước đây, cầu xin mẹ tha thứ cho chúng con".
Bà nội được Đơn Triết Hạo đỡ, nhịp tim tăng vọt, lấy tay ôm ngực muốn giữ bình tĩnh. Bà nghĩ con trai mình đã chết nhiều năm rồi nhưng giờ lại xuất hiện trong nhà. Trong lúc mọi người im lặng không ai nói chuyện, Từ Tú Liên ngẩng đầu nhìn chờ đợi ý kiến của mẹ chồng, lo lắng phập phồng toát mồ hôi.
Đơn Mộ Phi nắm tay Từ Tú Liên và nói: "Mẹ! Con trai bất hiếu, con xin lỗi mẹ, mọi chuyện không liên quan tới Tú Liên, mẹ đừng trách giận cô ấy. Nếu mẹ không tha thứ cho chúng con thì chúng con lập tức rời khỏi đây". Nói xong liền đứng dậy kéo Từ Tú Liên muốn đi nhưng bị Từ Tú Liên gạt ra "Mộ phi, ông làm gì đấy? Chúng ta thật vất vả mới trở về gặp lại mẹ, tôi không muốn đi, lại càng không muốn xa mẹ."
"Tú Liên, chúng ta đã làm sai quá nhiều chuyện, tôi không còn mặt mũi ở lại chỗ này nữa, chúng ta đi thôi!"
"Tôi không đi, tôi không muốn đi, tôi muốn quay về với mẹ." Từ Tú Liên khóc thút thít muốn thoát khỏi sự lôi kéo của Đơn Mộ Phi, thật lòng bà không muốn trở về cuộc sống nghèo khổ chật chội bẩn thỉu vừa qua nữa.
"Cút!" Bà nội nghiêm giọng quát, "Tôi không có con trai và con dâu bất hiếu như hai người, mấy chục năm qua chẳng quan tâm đến bà cháu tôi, bây giờ trở về làm gì? Các ngươi đã giả chết vậy thì cứ coi như các ngươi đã chết rồi, cho nên các ngươi có thể đi được rồi."
Từ Tú Liên lo lắng, cho rằng bà nội sẽ mừng vì con trai chưa chết, cho họ chút mặt mũi giữ họ ở lại, không ngờ lại bị đuổi đi. Từ Tú Liên gào khóc kêu lên: "Mẹ, con biết rõ sai lầm rồi, cầu xin mẹ tha thứ cho chúng con. Coi như chúng con trẻ người non dạ mắc phải sai lầm nhưng xin mẹ tha thứ cho chúng con".
"Sai lầm nhỏ? Các ngươi làm chết người rồi bỏ trốn mà coi là sai lầm nhỏ vậy chuyện gì mới coi là sai lầm lớn?" Bà nội kích động hầm hừ, tức giận nghẹt thở.
"Bà nội. . . . . ."
"Bà nội. . . . . ."
Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái đều lo lắng nhìn bà nội, Đơn Triết Hạo vỗ lưng giúp bà. Giản Nhụy Ái thấp thỏm nhận lấy ly nước ấm chị Ngọc đưa đến "Bà nội, bà uống chút nước cho thoải mái".
"Mẹ, con. . . . . ." Từ Tú Liên cũng khẩn trương gọi, giương nhìn bà nội. Trong mắt Từ Tú Liên chẳng quan tâm bà nội đang khó chịu mà chỉ nghĩ cách để được quay về nhà họ Đơn còn những chuyện khác chẳng cần quan tâm.
"Cút! Hai người cút ngay khỏi đây cho tôi." Ánh mắt Đơn Triết Hạo lạnh băng nhìn về phía Từ Tú Liên hầm hừ, tức giận gằn từng chữ.
Đơn Mộ phi cắt ngang lời nói của Từ Tú Liên: "Đủ rồi, bà đừng nói nữa. Chúng ta quay về!"
"Đi ! Hai ngươi cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa." Bà nội quay mặt nói. Tất cả mọi người đều biết bà nội đang rất đau lòng, mẹ con liền dạ, có người mẹ nào lại không thương con của mình. Bà nội làm như vậy, trong lòng nhất định rất khổ sở, rất thương tâm!
"Mẹ! con cầu xin mẹ đừng đuổi con đi, con biết lỗi của con rồi, về sau con không dám tái phạm nữa". Từ Tú Liên khóc lóc cầu xin, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để được quay về cuộc sống nhà giàu.
"Tú Liên, bà không nên như vậy, theo tôi đi khỏi đây đi!" Đơn Mộ Phi nài nỉ nói.
Từ Tú Liên ngước mắt nhìn Đơn Mộ Phi "Tôi. . . . . ."
Giản Nnhụy Ái lẳng lặng trầm tư rồi bình tĩnh nói: "Bà nội, để họ ở lại đi!"
Giản Nhụy Ái đang cùng bà nội chăm sóc vườn hoa "Bà nội, những loại hoa này rất đẹp và rất quí hiếm, nghệ thuật tỉa hoa của bà nội rất đẹp."
"Tiểu Nhụy, cháu không cần khen bà nội thế đâu." Bà nội cười lớn "Tiểu Nhụy, đi xách giúp bà một thùng nước đến đây"
"Dạ" Giản Nhụy Ái quay người đi xách đầy một thùng nước nhưng thấy quá nặng, ngẩng đầu nhìn bà nội tóc bạc trắng vẫn đang tỉa cành cho hoa trong vườn càng thêm cố gắng mang thùng nước đến cho bà.
Bỗng nhiên có người xuất hiện chắn đường, Giản Nhụy Ái không kịp dừng lại, cả thùng nước đổ thẳng lên người Từ Tú Liên "A! Ngươi không có mắt nhìn à."
Giản Nhụy Ái vội xin lỗi ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc: "Ăn trộm, bà đến nhà tôi làm gì?"
"Ăn trộm?" Từ Tú Liên tự chỉ vào mặt mình ngạc nhiên hỏi lại, nhìn quần áo Giản Nhụy Ái đang mặc không giống thiên kim đại tiểu thư, trong lòng thầm nghĩ ở nhà họ Đơn nếu không phải thiên kim tiểu thư thì sẽ là người giúp việc, nghĩ người giúp việc dám đối với mình vô lễ liền tức giận quát to: "Đáng chết, người giúp việc kia, ngươi nói xem ai là kẻ trộm."
“Người giúp việc” Giản Nhụy Ái cúi đầu nhìn quần áo của mình, quả thật rất dễ khiến người khác lầm tưởng cô là người giúp việc. Hôm nay cùng bà nội cắt tỉa hoa, nên lấy bộ quần áo cũ mặc vì sợ làm bẩn những bộ quần áo đẹp.
Giản Nhụy Ái không hiểu nhìn chằm chằm Từ Tú Liên, dù sao ở nhà họ Đơn cũng không phải ai muốn vào là được, nghi ngờ nhìn hai người bọn họ: "Bà từng lấy trộm chiếc nhẫn của tôi, không phải ăn trộm thì là gì?"
"Người giúp việc đáng chết." Từ Tú Liên giơ tay định đánh, Giản Nhụy Ái sợ hãi nhắm mắt lại. Thấy không bị tát, Giản Nhụy Ái khẽ hé mắt nhìn liền thấy Đơn Triết Hạo đang nắm chặt tay Từ Tú Liên ngăn không cho bà ta tát cô, nếu như cô bị tát chắc anh sẽ vì cô mà nổi giận đánh cả bà ta và Đơn Mộ Phi.
"Hạo!" Từ Tú Liên không tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, lẩm bẩm kêu lên, "A!"
Đơn Triết Hạo hung hăng đẩy Từ Tú Liên ngã xuống đất, sắc mặt âm trầm nói: "Không phải tôi đã cảnh cáo hai người rồi sao, tại sao còn xuất hiện tại đây?". Giản Nhụy Ái thoáng cảm thấy bọn họ không bình thường, có điều gì đó cô không biết.
"Hạo, sao con lại đẩy ngã Tú Liên?" Đơn Mộ Phi đau lòng chạy đến đỡ Từ Tú Liên. Dù thế nào đi nữa thì bà ấy cũng là người mà ông yêu mến nhất.
Đơn Mộ Phi vừa nói xong, bà nội nghe có tiếng ồn ào liền đi đến, mặt tái nhợt khi thấy Đơn Mộ Phi và Từ Tú Liên, lảo đảo suýt ngã may mà có Đơn Triết Hạo chạy đến đỡ kịp.
"Bà nội, bà có sao không?" Đơn Triết Hạo lo lắng hỏi
Đơn Mộ Phi thấy vậy vội kéo Từ Tú Liên quỳ xuống "Mẹ. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ."
Giản Nhụy Ái kinh ngạc khi nghe thấy hai người đồng thanh gọi mẹ. Bà nội chỉ có một người con, chẳng lẽ.... Giản Nhụy Ái nắm chặt tay không dám nghĩ hung thủ hại chết cha mẹ mình lại là con trai và con dâu của bà nội.
Bọn họ thật sự không chết!
Từ Tú Liên thấy bà nội im lặng không nói gì, vừa kéo tay bà nội vừa khóc thút thít "Mẹ, con rất xin lỗi mẹ, lẽ ra chúng con không nên giấu mẹ chuyện giả chết, hiện tại chúng con đã trở về, chúng con muốn sửa chữa lỗi lầm trước đây, cầu xin mẹ tha thứ cho chúng con".
Bà nội được Đơn Triết Hạo đỡ, nhịp tim tăng vọt, lấy tay ôm ngực muốn giữ bình tĩnh. Bà nghĩ con trai mình đã chết nhiều năm rồi nhưng giờ lại xuất hiện trong nhà. Trong lúc mọi người im lặng không ai nói chuyện, Từ Tú Liên ngẩng đầu nhìn chờ đợi ý kiến của mẹ chồng, lo lắng phập phồng toát mồ hôi.
Đơn Mộ Phi nắm tay Từ Tú Liên và nói: "Mẹ! Con trai bất hiếu, con xin lỗi mẹ, mọi chuyện không liên quan tới Tú Liên, mẹ đừng trách giận cô ấy. Nếu mẹ không tha thứ cho chúng con thì chúng con lập tức rời khỏi đây". Nói xong liền đứng dậy kéo Từ Tú Liên muốn đi nhưng bị Từ Tú Liên gạt ra "Mộ phi, ông làm gì đấy? Chúng ta thật vất vả mới trở về gặp lại mẹ, tôi không muốn đi, lại càng không muốn xa mẹ."
"Tú Liên, chúng ta đã làm sai quá nhiều chuyện, tôi không còn mặt mũi ở lại chỗ này nữa, chúng ta đi thôi!"
"Tôi không đi, tôi không muốn đi, tôi muốn quay về với mẹ." Từ Tú Liên khóc thút thít muốn thoát khỏi sự lôi kéo của Đơn Mộ Phi, thật lòng bà không muốn trở về cuộc sống nghèo khổ chật chội bẩn thỉu vừa qua nữa.
"Cút!" Bà nội nghiêm giọng quát, "Tôi không có con trai và con dâu bất hiếu như hai người, mấy chục năm qua chẳng quan tâm đến bà cháu tôi, bây giờ trở về làm gì? Các ngươi đã giả chết vậy thì cứ coi như các ngươi đã chết rồi, cho nên các ngươi có thể đi được rồi."
Từ Tú Liên lo lắng, cho rằng bà nội sẽ mừng vì con trai chưa chết, cho họ chút mặt mũi giữ họ ở lại, không ngờ lại bị đuổi đi. Từ Tú Liên gào khóc kêu lên: "Mẹ, con biết rõ sai lầm rồi, cầu xin mẹ tha thứ cho chúng con. Coi như chúng con trẻ người non dạ mắc phải sai lầm nhưng xin mẹ tha thứ cho chúng con".
"Sai lầm nhỏ? Các ngươi làm chết người rồi bỏ trốn mà coi là sai lầm nhỏ vậy chuyện gì mới coi là sai lầm lớn?" Bà nội kích động hầm hừ, tức giận nghẹt thở.
"Bà nội. . . . . ."
"Bà nội. . . . . ."
Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái đều lo lắng nhìn bà nội, Đơn Triết Hạo vỗ lưng giúp bà. Giản Nhụy Ái thấp thỏm nhận lấy ly nước ấm chị Ngọc đưa đến "Bà nội, bà uống chút nước cho thoải mái".
"Mẹ, con. . . . . ." Từ Tú Liên cũng khẩn trương gọi, giương nhìn bà nội. Trong mắt Từ Tú Liên chẳng quan tâm bà nội đang khó chịu mà chỉ nghĩ cách để được quay về nhà họ Đơn còn những chuyện khác chẳng cần quan tâm.
"Cút! Hai người cút ngay khỏi đây cho tôi." Ánh mắt Đơn Triết Hạo lạnh băng nhìn về phía Từ Tú Liên hầm hừ, tức giận gằn từng chữ.
Đơn Mộ phi cắt ngang lời nói của Từ Tú Liên: "Đủ rồi, bà đừng nói nữa. Chúng ta quay về!"
"Đi ! Hai ngươi cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa." Bà nội quay mặt nói. Tất cả mọi người đều biết bà nội đang rất đau lòng, mẹ con liền dạ, có người mẹ nào lại không thương con của mình. Bà nội làm như vậy, trong lòng nhất định rất khổ sở, rất thương tâm!
"Mẹ! con cầu xin mẹ đừng đuổi con đi, con biết lỗi của con rồi, về sau con không dám tái phạm nữa". Từ Tú Liên khóc lóc cầu xin, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để được quay về cuộc sống nhà giàu.
"Tú Liên, bà không nên như vậy, theo tôi đi khỏi đây đi!" Đơn Mộ Phi nài nỉ nói.
Từ Tú Liên ngước mắt nhìn Đơn Mộ Phi "Tôi. . . . . ."
Giản Nnhụy Ái lẳng lặng trầm tư rồi bình tĩnh nói: "Bà nội, để họ ở lại đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.