Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 2 - Chương 62: Đuổi Từ Tú Liên ra khỏi nhà
Mẫn Nghê
10/04/2017
"Cút!" Bà nội chỉ vào Từ Tú Liên quát.
Lúc này chính bà cũng không biết mình phải làm gì, bà hi vọng bọn họ có thể hòa thuận với mọi người trong nhà, nhưng Từ Tú Liên đã gây ra chuyện ác độc, bà cũng không còn gì thể diện để giữ bọn họ ở bên mình.
Từ Tú Liên vội quỳ xuống "Mẹ, con hiểu rõ sai lầm rồi, mẹ đừng đuổi con đi, còn không muốn rời xa các người, con không muốn đi."
Đơn Mộ Phi kéo tay Từ Tú Liền, ảm đạm nói: "Tú Liên, không nên làm khó mẹ, chúng ta rời đi đi!"
"Tôi không muốn đi, không cần đi, phải đi cũng là con tiện nhân kia chứ, đây là nhà của tôi, tôi mới không cần rời đi." Từ Tú Liên điên cuồng tránh thoát sự lôi kéo của Đơn Mộ Phi, nói gì đi nữa bà cũng không muốn đi khỏi nhà họ Đơn.
Bà nội đâu lòng nước mắt đầy mặt, nhưng bà cần phải bình tĩnh và tỉnh táo, nếu như không đuổi Từ Tú Liền đi thì sợ rằng nhà họ Đơn không còn được bình yên.
Giản Nhuỵ Ái muốn đứng lên can ngăn bà nội lại bị Đơn Triết Hạo nắm chặt tay, "Không cần từ bi, độ lượng thương người quá".
Anh mắt Đơn Triết Hạo nhìn cô muốn bảo cô không cần nói gì cứ coi như có kẻ ngốc đang làm chuyện điên rồ.
"Mẹ, con trai bất hiếu, lúc rảnh còn sẽ thường trở về thăm người". Đơn Mộ Phi xoay người đi dọn dẹp hành lý, chuẩn bị rời đi.
Từ Tú Liên kéo Đơn Mộ Phi lại, nếu như ông ấy đi thì bà không có lý do gì được ở lại "Mộ Phi, ông làm gì đấy? Tôi không muốn rời đi, ông dọn dẹp hành lý làm cái gì? Nhanh để lại chỗ cũ cho tôi ".
"Bà gây náo loạn chưa đủ phải không? " Đơn Mộ Phi rống to, có lẽ đây là lần đầu tiên ông lớn tiếng quát Từ Tú Liên, trước nay ông đều nhẫn nhịn chiều theo ý bà ta nên đã khiến Từ Tú Liên kính ngạc sợ hãi không dám ầm ĩ gì nữa.
Đơn Mộ Phi bất đắc lực dĩ thở dài, ánh mắt khôi phục bình tĩnh, kéo tay Từ Tú Liền nhẹ giọng nói: "Tú Liên, chúng ta hãy rời khỏi nhà họ Đơn, hãy tin tưởng tôi sẽ nuôi bà, sẽ không để cho bà phải chịu khổ, xem như tôi cầu xin bà, không cần ở lại đây nữa, rất mất mặt rất xấu hổ."
"Mộ Phi, chúng ta đều già rồi, đi khỏi đây chúng ta có thể làm cái gì kiếm tiền? Chỉ đói mà chết thôi." Từ Tú Liên cố giữ bình tĩnh nói, thật ra bà nói cũng không phải là không có lý.
"Các người yên tâm, tiền sinh hoạt của các người, tôi sẽ gửi hàng tháng vào thẻ tài khoản, các người sẽ không bị chết đói." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo nói.
Đơn Mộ Phi nghe Đơn Triết Hạo nói, thân thể bỗng chấn động, không nói gì chỉ cúi đầu dọn dẹp hành lý, xoay người nhìn bà nội cúi người chào, dắt Từ Tú Liên rời đi.
Giản Nhuỵ Ái đau lòng nắm tay Đơn Triết Hạo, cô nghĩ bọn họ đều đã già rồi, dù có gây ra chuyện gì cũng nên được tha thứ.
Giản Nhuỵ Ái khẽ thở dài, bỗng nhìn thấy bà nội bị ngất ngã về phía sau "Bà nội. . .. . ."
Đơn Triết Hạo vội vàng bế bà nội chạy về phòng rồi lập tức gọi bác sĩ gia đình. Tất cả mọi người đều bận rộn, cả nhà huyện náo vì bà nội bị ngất xỉu.
Đơn Triết Hạo phiền não nắm tóc mình, hai tay chống ở trên cửa sổ, thân hình to lớn cao ngạo nhưng đầy bất an, nóng nảy và mệt mỏi.
Giản Nhuỵ Ái ôm lấy từ sau lưng Đơn Triết Hạo, cảm nhận anh đang vô cùng lo lắng "Hạo, bà nội sẽ không có chuyện gì, anh cứ yên tâm."
Đơn Triết Hạo im lặng không nói gì, chỉ an tĩnh để Giản Nhuỵ Ái ôm anh cùng nhau chờ đợi.
Trải qua thời gian khá dài chờ đợi, rốt cuộc bác sĩ đã khám xong bệnh, người giúp việc giúp bà nội đắp chăn.
Bác sĩ nói cho Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái biết tim bà nội vốn không tốt, lại thêm tuổi tác đã cao, năng lực chịu đựng kém, dễ bị máu không kịp lên não nên sẽ té xỉu, cho nên cố gắng không để bà chịu kích thích, để cho tâm tình của bà vui vẻ, thì bệnh tình của bà sẽ tốt hơn.
Giản Nhuỵ Ái gật đầu một cái, trong lòng vô cùng hối hận nếu như không phải vì mình, bà nội sẽ không phải chịu kích thích, ngã bệnh ngất xỉu.
"Bác sĩ, làm thế nào mới có thể khiến bà nội nhanh phục hồi mạnh khoẻ lên ?"
"Tâm tình vui vẻ thì bệnh tình của lão nhân gia tự nhiên sẽ tốt hơn." bác sĩ cung kính giải thích .
Tâm tình tốt, làm thế nào mới có thể khiến tâm tình bà nội vui vẻ?
"Chúng ta kết hôn đi!" Sau một hồi lâu im lặng không ai nói chuyện, Đơn Triết Hạo đột nhiên mở miệng nói.
Thân thể Giản Nhuỵ Ái run lên, không tưởng tượng nổi, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Đơn Triết Hạo thế nào có tâm tư đi kết hôn vào lúc này
"Hạo. . . . . ."
Đơn Triết Hạo từ từ đi về phía Giản Nhuỵ Ái, trên người cảm giác thân thiết, chống hai cánh tay lên tường cứng rắn đẩy Giản Nhuỵ Ái đến cạnh góc tường đứng trong vòng tay của mình
"Em nghĩ xem, tâm nguyện lớn nhất bà của nội là cái gì? Chính là chuyện chúng ta kết hôn, nếu như chúng ta đem tin tức kết hôn nói cho bà biết thì em có nghĩ bà có thể không vui mừng sao"
Giản Nhuỵ Ái ánh mắt ảm đạm, trầm tư suy tính về vấn đề Đơn Triết Hạo nói. Dù sao sớm muộn gì cũng gả cho Đơn Triết Hạo, nếu như có thể để cho bà nội vui vẻ khỏe mạnh, đúng là vẹn toàn đôi bên.
Giản Nhụy Ái mím môi, ngẩng đầu lên, "Vâng . . . . . em đồng ý"
"Thật tốt quá. . . . . . Ha ha. . . . . ." Đơn Triết Hạo ôm chầm lấy Giản Nhuỵ Ái, cười vang vọng cả hành lang.
Dì Ngọc gọi Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái: "Cậu chủ, cô chủ, lão phu nhân đã tỉnh."
Giản Nhuỵ Ái vui mừng muốn chạy mới nhớ lại chân đang bị thương, "A!"
Đơn Triết Hạo đỡ Giản Nhụy Ái đang đau đớn nhăn mày, vừa tức vừa bất đắc dĩ, "Cẩn thận một chút, cứ từ từ đi."
"Thật xin lỗi, em quên mất." Giản Nhuỵ Ái cắn môi, từ từ đi vào bên cạnh bà nội.
Bà nội ngồi dậy vẫy Giản Nhuỵ Ái đến bên giường ngồi xuống "Thật xin lỗi, thân thể bà không khoẻ để cho các cháu lo lắng."
Giản Nhuỵ Ái nghe bà nội nói chuyện cũng biết bà nội đã khỏe lên nhưng nhìn mắt bà nội ngân ngấn nước mắt, trong lòng cô lại cảm thấy áy náy, "Bà nội, thân thể bà cảm thấy chỗ nào không thoải mái, để cháu đi gọi bác sĩ "
"Tốt lắm, bà nội đã khoẻ hơn, Tiểu Nhụy đừng lo lắng." Bà nội áy náy kéo tay Giản Nhuỵ Ái, nếu như không phải bà đồng ý cho Đơn Mộ Phi và Từ Tú Liên quay về thì cô sẽ không chịu nhiều tai hoạ đến thế.
Đứng ở bên cạnh, Đơn Triết Hạo đang im lặng không nói, kéo tay Giản Nhuỵ Ái trịnh trọng nhìn bà nội nói "Bà nội, cháu và Giản Nhuỵ Ái sẽ kết hôn".
Có lẽ, đã lâu Đơn Triết Hạo không nói chuyện trịnh trọng với bà nội nên tâm tình thấp thỏm lo lắng.
Bà nội dừng lại một lúc, nhìn ánh mắt ngượng ngùng của Giản Nhuỵ Ái trong lòng vui mừng, bà mong đợi hai người kết hôn từ lâu, hôm nay nghe được dĩ nhiên rất vui mừng.
Quên cả đau đớn kéo tay Giản Nhuỵ Ái "Thật sao, thế thì tốt quá, Tiểu Nhụy có thể trở thành là con dâu nhà họ Đơn, thật là may mắn cho nhà họ Đơn, thật là tốt quá, bà nội thật sự rất vui mừng".
Giản Nhuỵ Ái nhìn bà nội vui mừng , cô thấy việc đồng ý kết hôn với Đơn Triết Hạo không có uổng phí, chỉ cần bà nội vui vẻ là được rồi, ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo cười cười. Cô hạnh phúc nép vào lòng Đơn Triết Hạo mỉm cười hạnh phúc. Năm năm trước chính cô muốn gả cho Đơn Triết Hạo nhưng không thành, bây giờ lại chuẩn bị gả cho anh, trong lòng có chút ít lo lắng.
"Bà nội đừng nôn nóng như vậy, phải chờ vết thương ở chân Tiểu Nhụy lành lặn mới có thể làm đám cưới !" Đơn Triết Hạo nhắc nhở.
"Đó là đương nhiên, chờ Tiểu Nhụy lành chân. Hạo phải lập tức cưới Tiểu Nhụy, nhất định phải thuận lợi vui vẻ, đem Tiểu Nhụy cưới vào cửa, khiến người trong cả thiên hạ cũng biết Tiểu Nhụy là còn dâu của nhà họ Đơn". Bà nội vui mừng nói xong, lo lắng lớn nhất làm còn lại trong cuộc đời bà chính là hôn sự của Đơn Triết Hạo. Nếu nhìn được Đơn Triết Hạo lấy vợ, có một gia đình riêng hạnh phúc, bà cũng an tâm không còn gì nuối tiếc.
"Cháu sẽ làm như vậy" Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhuỵ Ái kiên định nói.
Giản Nhuỵ Ái vừa hạnh phúc vừa xấu hổ trốn vào trong ngực Đơn Triết Hạo.
Ba người hạnh phúc cười vui, đem chuyện phiền lòng về Từ Tú Liên giấu ở trong lòng.
Lúc này chính bà cũng không biết mình phải làm gì, bà hi vọng bọn họ có thể hòa thuận với mọi người trong nhà, nhưng Từ Tú Liên đã gây ra chuyện ác độc, bà cũng không còn gì thể diện để giữ bọn họ ở bên mình.
Từ Tú Liên vội quỳ xuống "Mẹ, con hiểu rõ sai lầm rồi, mẹ đừng đuổi con đi, còn không muốn rời xa các người, con không muốn đi."
Đơn Mộ Phi kéo tay Từ Tú Liền, ảm đạm nói: "Tú Liên, không nên làm khó mẹ, chúng ta rời đi đi!"
"Tôi không muốn đi, không cần đi, phải đi cũng là con tiện nhân kia chứ, đây là nhà của tôi, tôi mới không cần rời đi." Từ Tú Liên điên cuồng tránh thoát sự lôi kéo của Đơn Mộ Phi, nói gì đi nữa bà cũng không muốn đi khỏi nhà họ Đơn.
Bà nội đâu lòng nước mắt đầy mặt, nhưng bà cần phải bình tĩnh và tỉnh táo, nếu như không đuổi Từ Tú Liền đi thì sợ rằng nhà họ Đơn không còn được bình yên.
Giản Nhuỵ Ái muốn đứng lên can ngăn bà nội lại bị Đơn Triết Hạo nắm chặt tay, "Không cần từ bi, độ lượng thương người quá".
Anh mắt Đơn Triết Hạo nhìn cô muốn bảo cô không cần nói gì cứ coi như có kẻ ngốc đang làm chuyện điên rồ.
"Mẹ, con trai bất hiếu, lúc rảnh còn sẽ thường trở về thăm người". Đơn Mộ Phi xoay người đi dọn dẹp hành lý, chuẩn bị rời đi.
Từ Tú Liên kéo Đơn Mộ Phi lại, nếu như ông ấy đi thì bà không có lý do gì được ở lại "Mộ Phi, ông làm gì đấy? Tôi không muốn rời đi, ông dọn dẹp hành lý làm cái gì? Nhanh để lại chỗ cũ cho tôi ".
"Bà gây náo loạn chưa đủ phải không? " Đơn Mộ Phi rống to, có lẽ đây là lần đầu tiên ông lớn tiếng quát Từ Tú Liên, trước nay ông đều nhẫn nhịn chiều theo ý bà ta nên đã khiến Từ Tú Liên kính ngạc sợ hãi không dám ầm ĩ gì nữa.
Đơn Mộ Phi bất đắc lực dĩ thở dài, ánh mắt khôi phục bình tĩnh, kéo tay Từ Tú Liền nhẹ giọng nói: "Tú Liên, chúng ta hãy rời khỏi nhà họ Đơn, hãy tin tưởng tôi sẽ nuôi bà, sẽ không để cho bà phải chịu khổ, xem như tôi cầu xin bà, không cần ở lại đây nữa, rất mất mặt rất xấu hổ."
"Mộ Phi, chúng ta đều già rồi, đi khỏi đây chúng ta có thể làm cái gì kiếm tiền? Chỉ đói mà chết thôi." Từ Tú Liên cố giữ bình tĩnh nói, thật ra bà nói cũng không phải là không có lý.
"Các người yên tâm, tiền sinh hoạt của các người, tôi sẽ gửi hàng tháng vào thẻ tài khoản, các người sẽ không bị chết đói." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo nói.
Đơn Mộ Phi nghe Đơn Triết Hạo nói, thân thể bỗng chấn động, không nói gì chỉ cúi đầu dọn dẹp hành lý, xoay người nhìn bà nội cúi người chào, dắt Từ Tú Liên rời đi.
Giản Nhuỵ Ái đau lòng nắm tay Đơn Triết Hạo, cô nghĩ bọn họ đều đã già rồi, dù có gây ra chuyện gì cũng nên được tha thứ.
Giản Nhuỵ Ái khẽ thở dài, bỗng nhìn thấy bà nội bị ngất ngã về phía sau "Bà nội. . .. . ."
Đơn Triết Hạo vội vàng bế bà nội chạy về phòng rồi lập tức gọi bác sĩ gia đình. Tất cả mọi người đều bận rộn, cả nhà huyện náo vì bà nội bị ngất xỉu.
Đơn Triết Hạo phiền não nắm tóc mình, hai tay chống ở trên cửa sổ, thân hình to lớn cao ngạo nhưng đầy bất an, nóng nảy và mệt mỏi.
Giản Nhuỵ Ái ôm lấy từ sau lưng Đơn Triết Hạo, cảm nhận anh đang vô cùng lo lắng "Hạo, bà nội sẽ không có chuyện gì, anh cứ yên tâm."
Đơn Triết Hạo im lặng không nói gì, chỉ an tĩnh để Giản Nhuỵ Ái ôm anh cùng nhau chờ đợi.
Trải qua thời gian khá dài chờ đợi, rốt cuộc bác sĩ đã khám xong bệnh, người giúp việc giúp bà nội đắp chăn.
Bác sĩ nói cho Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái biết tim bà nội vốn không tốt, lại thêm tuổi tác đã cao, năng lực chịu đựng kém, dễ bị máu không kịp lên não nên sẽ té xỉu, cho nên cố gắng không để bà chịu kích thích, để cho tâm tình của bà vui vẻ, thì bệnh tình của bà sẽ tốt hơn.
Giản Nhuỵ Ái gật đầu một cái, trong lòng vô cùng hối hận nếu như không phải vì mình, bà nội sẽ không phải chịu kích thích, ngã bệnh ngất xỉu.
"Bác sĩ, làm thế nào mới có thể khiến bà nội nhanh phục hồi mạnh khoẻ lên ?"
"Tâm tình vui vẻ thì bệnh tình của lão nhân gia tự nhiên sẽ tốt hơn." bác sĩ cung kính giải thích .
Tâm tình tốt, làm thế nào mới có thể khiến tâm tình bà nội vui vẻ?
"Chúng ta kết hôn đi!" Sau một hồi lâu im lặng không ai nói chuyện, Đơn Triết Hạo đột nhiên mở miệng nói.
Thân thể Giản Nhuỵ Ái run lên, không tưởng tượng nổi, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Đơn Triết Hạo thế nào có tâm tư đi kết hôn vào lúc này
"Hạo. . . . . ."
Đơn Triết Hạo từ từ đi về phía Giản Nhuỵ Ái, trên người cảm giác thân thiết, chống hai cánh tay lên tường cứng rắn đẩy Giản Nhuỵ Ái đến cạnh góc tường đứng trong vòng tay của mình
"Em nghĩ xem, tâm nguyện lớn nhất bà của nội là cái gì? Chính là chuyện chúng ta kết hôn, nếu như chúng ta đem tin tức kết hôn nói cho bà biết thì em có nghĩ bà có thể không vui mừng sao"
Giản Nhuỵ Ái ánh mắt ảm đạm, trầm tư suy tính về vấn đề Đơn Triết Hạo nói. Dù sao sớm muộn gì cũng gả cho Đơn Triết Hạo, nếu như có thể để cho bà nội vui vẻ khỏe mạnh, đúng là vẹn toàn đôi bên.
Giản Nhụy Ái mím môi, ngẩng đầu lên, "Vâng . . . . . em đồng ý"
"Thật tốt quá. . . . . . Ha ha. . . . . ." Đơn Triết Hạo ôm chầm lấy Giản Nhuỵ Ái, cười vang vọng cả hành lang.
Dì Ngọc gọi Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái: "Cậu chủ, cô chủ, lão phu nhân đã tỉnh."
Giản Nhuỵ Ái vui mừng muốn chạy mới nhớ lại chân đang bị thương, "A!"
Đơn Triết Hạo đỡ Giản Nhụy Ái đang đau đớn nhăn mày, vừa tức vừa bất đắc dĩ, "Cẩn thận một chút, cứ từ từ đi."
"Thật xin lỗi, em quên mất." Giản Nhuỵ Ái cắn môi, từ từ đi vào bên cạnh bà nội.
Bà nội ngồi dậy vẫy Giản Nhuỵ Ái đến bên giường ngồi xuống "Thật xin lỗi, thân thể bà không khoẻ để cho các cháu lo lắng."
Giản Nhuỵ Ái nghe bà nội nói chuyện cũng biết bà nội đã khỏe lên nhưng nhìn mắt bà nội ngân ngấn nước mắt, trong lòng cô lại cảm thấy áy náy, "Bà nội, thân thể bà cảm thấy chỗ nào không thoải mái, để cháu đi gọi bác sĩ "
"Tốt lắm, bà nội đã khoẻ hơn, Tiểu Nhụy đừng lo lắng." Bà nội áy náy kéo tay Giản Nhuỵ Ái, nếu như không phải bà đồng ý cho Đơn Mộ Phi và Từ Tú Liên quay về thì cô sẽ không chịu nhiều tai hoạ đến thế.
Đứng ở bên cạnh, Đơn Triết Hạo đang im lặng không nói, kéo tay Giản Nhuỵ Ái trịnh trọng nhìn bà nội nói "Bà nội, cháu và Giản Nhuỵ Ái sẽ kết hôn".
Có lẽ, đã lâu Đơn Triết Hạo không nói chuyện trịnh trọng với bà nội nên tâm tình thấp thỏm lo lắng.
Bà nội dừng lại một lúc, nhìn ánh mắt ngượng ngùng của Giản Nhuỵ Ái trong lòng vui mừng, bà mong đợi hai người kết hôn từ lâu, hôm nay nghe được dĩ nhiên rất vui mừng.
Quên cả đau đớn kéo tay Giản Nhuỵ Ái "Thật sao, thế thì tốt quá, Tiểu Nhụy có thể trở thành là con dâu nhà họ Đơn, thật là may mắn cho nhà họ Đơn, thật là tốt quá, bà nội thật sự rất vui mừng".
Giản Nhuỵ Ái nhìn bà nội vui mừng , cô thấy việc đồng ý kết hôn với Đơn Triết Hạo không có uổng phí, chỉ cần bà nội vui vẻ là được rồi, ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo cười cười. Cô hạnh phúc nép vào lòng Đơn Triết Hạo mỉm cười hạnh phúc. Năm năm trước chính cô muốn gả cho Đơn Triết Hạo nhưng không thành, bây giờ lại chuẩn bị gả cho anh, trong lòng có chút ít lo lắng.
"Bà nội đừng nôn nóng như vậy, phải chờ vết thương ở chân Tiểu Nhụy lành lặn mới có thể làm đám cưới !" Đơn Triết Hạo nhắc nhở.
"Đó là đương nhiên, chờ Tiểu Nhụy lành chân. Hạo phải lập tức cưới Tiểu Nhụy, nhất định phải thuận lợi vui vẻ, đem Tiểu Nhụy cưới vào cửa, khiến người trong cả thiên hạ cũng biết Tiểu Nhụy là còn dâu của nhà họ Đơn". Bà nội vui mừng nói xong, lo lắng lớn nhất làm còn lại trong cuộc đời bà chính là hôn sự của Đơn Triết Hạo. Nếu nhìn được Đơn Triết Hạo lấy vợ, có một gia đình riêng hạnh phúc, bà cũng an tâm không còn gì nuối tiếc.
"Cháu sẽ làm như vậy" Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhuỵ Ái kiên định nói.
Giản Nhuỵ Ái vừa hạnh phúc vừa xấu hổ trốn vào trong ngực Đơn Triết Hạo.
Ba người hạnh phúc cười vui, đem chuyện phiền lòng về Từ Tú Liên giấu ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.