Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 2 - Chương 55: Kiên cường sống tiếp
Mẫn Nghê
10/04/2017
Vương Thiến Như cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng không thoải mái mà vẫn còn ấm ức .
Giản Nhuỵ Ái muốn tạo cơ hội để hai người ở riêng hơn nữa bọn họ đã giúp mình, cô cũng cảm tạ ông trời để cho cô gặp hai người ở chỗ này, cô vui vẻ tạm biệt cầm túi xách rời đi.
Cất bước vô định ở lối đi bộ, hốc mắt ngân ngấn nước mắt, ông trời giống như đang vì Giản Nhụy Ái đau lòng, trời lâm râm mưa phùn, cả người cô cô ướt nhẹp.
Vô số chiếc xe chạy qua Giản Nhuỵ Ái nhưng cô cứ lẳng lặng bước đi, vẻ mặt vô định. Vẫy một taxi ngồi lên, tài xế taxi nhiệt tình hỏi "Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Cô có thể đi đâu bây giờ? Không muốn về phòng trọ cũng không muốn về nhà họ Đơn đối mặt với kẻ trăm phương ngàn kế muốn hại cô, "Đến nghĩa trang. . . . . .". Giản Nhụy Ái cắn chặt răng, khóe mắt run rẩy nước mắt, nếu bây giờ về nhà sẽ khiến Đơn Triết Hạo lo lắng, không bằng chờ tâm tình tốt hơn sẽ về nhà.
Giản Nhuỵ Ái trả tiền xong liền lập tức đi đến phần mộ của cha mẹ, nhìn tên cha mẹ khắc trên bia, cô mệt mỏi không còn hơi sức ngồi trượt xuống, ôm bia mộ mà tựa như đang được ôm cha mẹ mình.
Nước mưa rơi ướt người cô, sắc mặt tái nhợt. Trước mắt hiện lên hình bóng Đơn Triết Hạo đang nhìn cô mỉm cười, càng muốn gặp anh càng đau lòng. Tại sao cô và Hạo không thể chung sống với nhau? Có quá nhiều trở ngại phiền lòng.
"Ba mẹ, con nên làm thế nào? Con không muốn Hạo đau lòng nên con cố gắng đối xử tốt với mẹ của anh ấy, nhưng bà ấy khắp nơi nhằm vào con. Vừa ở chung mấy ngày, bà ấy đã muốn làm nhục con đẩy con vào chỗ chết, nhưng mà con lại không thể đối đầu với bà ấy . Hơn nữa chỉ có thể nín nhịn chịu đựng, có phải con hèn nhát không?"
Giản Nhụy Ái cúi đầu, nước mắt lăn dài, miệng lẩm bẩm: "Ba mẹ, mặc kệ như thế nào? Con sẽ kiên cường sống, đối xử tốt với mọi người ở nhà họ Đơn, nếu không Hạo sẽ đau lòng". Cứ lẳng lặng ngồi bên bia mộ nhắm mắt, ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cảm giác có đôi tay dịu dàng lay bả vai cô khiến cô nhẹ nhàng thư thái, hơn nữa mùi hương nhàn nhạt của người đó giúp cô hết hoảng sợ dần lấy lại bình tĩnh.
Chẳng lẽ, là ba mẹ trở về nhìn mình, cổ họng của cô khô đắng, khàn khàn gọi: "Ba, mẹ. . . . . ." Đôi tay nắm chặt giơ lên không trung muốn tìm thứ gì đó để bấu víu, nhưng vẫn không bắt được gì.
"Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . . Mau tỉnh lại. . . . . ."
Giản Nhuỵ Ái tỉnh lại mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Quyền Hàn. Cô kinh hoàng đứng lên " Anh Quyền Hàn . . . . . ." Trong lòng thắc mắc tại sao anh lại ở chỗ này?
"Ồ! vừa rồi ở lối đi bộ nhìn thấy em thẫn thờ, muốn gọi em nhưng lại thấy em ngồi lên taxi bỏ đi quá nhanh, anh đuổi theo nhưng không kịp. Cuối cùng cũng may gặp được tài xế nói em ở đây anh mới đuổi theo đến nhưng mà nghĩa trang quá lớn, làm anh tìm lâu quá".
Quyền Hàn lau mồ hôi trên trán mình, ngoài miệng lúng túng cười, giải thích cho thắc mắc của Giản Nhuỵ Ái.
Giản Nhuỵ Ái nhìn Quyền Hàn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giầy dính đầy bùn đất, cảm thấy áy náy "Thật xin lỗi, anh Quyền Hàn, sao anh không gọi điện thoại cho em?"
"Anh có gọi nhưng em không nghe điện thoại."
"Thế sao" Giản Nhụy Ái lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện điện thoại di động hết pin tắt máy "Thì ra điện thoại của em bị hết pin."
"Em quá sơ ý sao lại để điện thoại hết pin chứ." Quyền Hàn nhìn khắp bốn phía, nhìn về bia mộ chuyển hướng hỏi "Đây là ba mẹ em sao?"
"Vâng đúng vậy." Giản Nhuỵ Ái đứng ở trước bia mộ hướng về phía cha mẹ mình nói: "Ba mẹ, người đàn ông này chính là anh Quyền Hàn mà con thường kể với ba mẹ, là anh trai thường chăm sóc con, yêu thương con."
"Bác trai, bác gái! Từ lâu con đã nghe kể về hai bác, nhưng chưa có cơ hội đến thăm các bác, thật rất xin lỗi." Quyền Hàn ôn tồn cất tiếng .
Giản Nhuỵ Ái ngồi ở phía trên "Anh Quyền Hàn! Hôm nay chúng ta nói chuyện suốt đêm đi. Thật lâu không cùng ngồi tán gẫu rồi" ;
Quyền Hàn cười cười ngồi xuống bên cạnh cô. Từ năm năm trước sau khi cô bỏ đi, bọn họ không ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, thật lòng anh muốn quay lại khoảng thời gian sống ba người trước kia, khi đó cuộc sống của bọn họ rất vui không buồn không lo, Giản Nhụy Ái sẽ thỉnh thoảng đi theo anh làm nũng. Bây giờ cô đã trở về nhưng bọn họ mỗi người đều có cuộc sống gia đình riêng.
"Nhụy Ái, ở nhà họ Đơn có tốt không? Anh nghe nói cha mẹ Đơn Triết Hạo đã trở về, bọn họ chính là hung thủ hại chết cha mẹ em, bọn họ có gây khó dễ em không."
Giản Nhuỵ Ái trầm tư, mỉm cười ngẩng đầu lên "Không sao cả, bọn họ đối với em rất tốt, anh Quyền Hàn không phải lo lắng cho em đâu". Tim cô đập thình thịch bởi vì cô chưa bao giờ nói dối.
"Giản Nhụy Ái! Ai nói dối mũi sẽ dài ra ." Quyền Hàn biết Giản Nhuỵ Ái đang nói dối.
"Em. . . . . . Thật, anh Quyền Hàn, em thật sự rất tốt, Hạo thật sự rất yêu em, rất chăm sóc em đấy." Giản Nhuỵ Ái sợ Quyền Hàn không tin nên vội vàng nói .
"Yêu em, chăm sóc em thì sẽ không để cho em một mình đi lang thang trên đường, sẽ không để cho em có sắc mặt không vui thế này". Quyền Hàn kích động nói qua. Anh biết mình cực đoan, nhưng anh không kìm chế được tâm tình mình, dù sao Giản Nhuỵ Ái do anh che chở lớn lên, anh không muốn cuộc sống của cô không vui vẻ
Giản Nhuỵ Ái lẳng lặng nhìn Quyền Hàn, ánh mắt anh đầy lo lắng nhìn cô đăm đăm khiến cô không khỏi mỉm cười, đưa tay ôm lấy anh, bởi cô biết anh luôn quan tâm chăm sóc cô "Quyền Hàn, em biết anh yêu thương quan tâm em nhất ." Cô rất muốn quay về trước kia ở cạnh Quyền Hàn để được nũng nịu giống như đứa bé làm nũng anh mình.
Sau một ngày hội nghị Đơn Triết Hạo về đến nhà đã rất muộn, đi lên phòng lại thấy đèn trong phòng tắt, khẽ cau mày đẩy cửa ra nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Nhụy Ái đâu.
Đơn Triết Hạo linh cảm có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Giản Nhuỵ Ái sẽ không muộn như vậy không ở trong nhà, nhanh chóng gọi mọi người tập trung đến phòng khách.
Đơn Triết Hạo sắc mặt nặng nề ngồi trên ghế sa lon chờ đợi mọi người đến.
"Ai vậy? Muộn như vậy còn bảo chúng ta ra đây làm gì?" Từ Tú Liên làu bàu, vừa đi vừa ngáp.
Đơn Mộ phi kéo Từ Tú Liên không để bà ta khỏi nói lung tung, bởi vì ông đã nhìn thấy vẻ mặt Đơn Triết Hạo không tốt, "Hạonhi, xảy ra chuyện gì thế?"
"Hạo, sao thế?" Bà nội được dì Ngọc đỡ xuống vội vàng hỏi, để Đơn Triết Hạo triệu tập mọi người như vậy nhất định xảy ra chuyện lớn.
Đơn Triết Hạo nhìn mọi người đã đến đông đủ, đứng lên hỏi: "Có ai nhìn thấy Tiểu Nhụy không?"
"Tiểu Nhụy, không có ở trong phòng sao?" Bà nội ngạc nhiên.
"Không thấy Tiểu Nhụy, điện thoại di động của cô ấy không gọi được." Đơn Triết Hạo rét lạnh nói, anh biết Giản Nhuỵ Ái không thể nào vô duyên vô cớ mất tích, nhất định xảy ra chuyện gì?
Từ Tú Liên chột dạ lo sợ khi nghe nói không thấy Giản Nhuỵ Ái nhưng sau đó lại thấy hài lòng, không nghĩ đến ông trời cũng đang giúp mình, thật hy vọng Giản Nhuỵ Ái vĩnh viễn không xuất hiện ở nhà họ Đơn càng đừng xuất hiện trước mắt bà, chuyện bà làm cũng sẽ không bị lộ ra.
Giản Nhuỵ Ái muốn tạo cơ hội để hai người ở riêng hơn nữa bọn họ đã giúp mình, cô cũng cảm tạ ông trời để cho cô gặp hai người ở chỗ này, cô vui vẻ tạm biệt cầm túi xách rời đi.
Cất bước vô định ở lối đi bộ, hốc mắt ngân ngấn nước mắt, ông trời giống như đang vì Giản Nhụy Ái đau lòng, trời lâm râm mưa phùn, cả người cô cô ướt nhẹp.
Vô số chiếc xe chạy qua Giản Nhuỵ Ái nhưng cô cứ lẳng lặng bước đi, vẻ mặt vô định. Vẫy một taxi ngồi lên, tài xế taxi nhiệt tình hỏi "Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Cô có thể đi đâu bây giờ? Không muốn về phòng trọ cũng không muốn về nhà họ Đơn đối mặt với kẻ trăm phương ngàn kế muốn hại cô, "Đến nghĩa trang. . . . . .". Giản Nhụy Ái cắn chặt răng, khóe mắt run rẩy nước mắt, nếu bây giờ về nhà sẽ khiến Đơn Triết Hạo lo lắng, không bằng chờ tâm tình tốt hơn sẽ về nhà.
Giản Nhuỵ Ái trả tiền xong liền lập tức đi đến phần mộ của cha mẹ, nhìn tên cha mẹ khắc trên bia, cô mệt mỏi không còn hơi sức ngồi trượt xuống, ôm bia mộ mà tựa như đang được ôm cha mẹ mình.
Nước mưa rơi ướt người cô, sắc mặt tái nhợt. Trước mắt hiện lên hình bóng Đơn Triết Hạo đang nhìn cô mỉm cười, càng muốn gặp anh càng đau lòng. Tại sao cô và Hạo không thể chung sống với nhau? Có quá nhiều trở ngại phiền lòng.
"Ba mẹ, con nên làm thế nào? Con không muốn Hạo đau lòng nên con cố gắng đối xử tốt với mẹ của anh ấy, nhưng bà ấy khắp nơi nhằm vào con. Vừa ở chung mấy ngày, bà ấy đã muốn làm nhục con đẩy con vào chỗ chết, nhưng mà con lại không thể đối đầu với bà ấy . Hơn nữa chỉ có thể nín nhịn chịu đựng, có phải con hèn nhát không?"
Giản Nhụy Ái cúi đầu, nước mắt lăn dài, miệng lẩm bẩm: "Ba mẹ, mặc kệ như thế nào? Con sẽ kiên cường sống, đối xử tốt với mọi người ở nhà họ Đơn, nếu không Hạo sẽ đau lòng". Cứ lẳng lặng ngồi bên bia mộ nhắm mắt, ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cảm giác có đôi tay dịu dàng lay bả vai cô khiến cô nhẹ nhàng thư thái, hơn nữa mùi hương nhàn nhạt của người đó giúp cô hết hoảng sợ dần lấy lại bình tĩnh.
Chẳng lẽ, là ba mẹ trở về nhìn mình, cổ họng của cô khô đắng, khàn khàn gọi: "Ba, mẹ. . . . . ." Đôi tay nắm chặt giơ lên không trung muốn tìm thứ gì đó để bấu víu, nhưng vẫn không bắt được gì.
"Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . . Mau tỉnh lại. . . . . ."
Giản Nhuỵ Ái tỉnh lại mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Quyền Hàn. Cô kinh hoàng đứng lên " Anh Quyền Hàn . . . . . ." Trong lòng thắc mắc tại sao anh lại ở chỗ này?
"Ồ! vừa rồi ở lối đi bộ nhìn thấy em thẫn thờ, muốn gọi em nhưng lại thấy em ngồi lên taxi bỏ đi quá nhanh, anh đuổi theo nhưng không kịp. Cuối cùng cũng may gặp được tài xế nói em ở đây anh mới đuổi theo đến nhưng mà nghĩa trang quá lớn, làm anh tìm lâu quá".
Quyền Hàn lau mồ hôi trên trán mình, ngoài miệng lúng túng cười, giải thích cho thắc mắc của Giản Nhuỵ Ái.
Giản Nhuỵ Ái nhìn Quyền Hàn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giầy dính đầy bùn đất, cảm thấy áy náy "Thật xin lỗi, anh Quyền Hàn, sao anh không gọi điện thoại cho em?"
"Anh có gọi nhưng em không nghe điện thoại."
"Thế sao" Giản Nhụy Ái lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện điện thoại di động hết pin tắt máy "Thì ra điện thoại của em bị hết pin."
"Em quá sơ ý sao lại để điện thoại hết pin chứ." Quyền Hàn nhìn khắp bốn phía, nhìn về bia mộ chuyển hướng hỏi "Đây là ba mẹ em sao?"
"Vâng đúng vậy." Giản Nhuỵ Ái đứng ở trước bia mộ hướng về phía cha mẹ mình nói: "Ba mẹ, người đàn ông này chính là anh Quyền Hàn mà con thường kể với ba mẹ, là anh trai thường chăm sóc con, yêu thương con."
"Bác trai, bác gái! Từ lâu con đã nghe kể về hai bác, nhưng chưa có cơ hội đến thăm các bác, thật rất xin lỗi." Quyền Hàn ôn tồn cất tiếng .
Giản Nhuỵ Ái ngồi ở phía trên "Anh Quyền Hàn! Hôm nay chúng ta nói chuyện suốt đêm đi. Thật lâu không cùng ngồi tán gẫu rồi" ;
Quyền Hàn cười cười ngồi xuống bên cạnh cô. Từ năm năm trước sau khi cô bỏ đi, bọn họ không ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, thật lòng anh muốn quay lại khoảng thời gian sống ba người trước kia, khi đó cuộc sống của bọn họ rất vui không buồn không lo, Giản Nhụy Ái sẽ thỉnh thoảng đi theo anh làm nũng. Bây giờ cô đã trở về nhưng bọn họ mỗi người đều có cuộc sống gia đình riêng.
"Nhụy Ái, ở nhà họ Đơn có tốt không? Anh nghe nói cha mẹ Đơn Triết Hạo đã trở về, bọn họ chính là hung thủ hại chết cha mẹ em, bọn họ có gây khó dễ em không."
Giản Nhuỵ Ái trầm tư, mỉm cười ngẩng đầu lên "Không sao cả, bọn họ đối với em rất tốt, anh Quyền Hàn không phải lo lắng cho em đâu". Tim cô đập thình thịch bởi vì cô chưa bao giờ nói dối.
"Giản Nhụy Ái! Ai nói dối mũi sẽ dài ra ." Quyền Hàn biết Giản Nhuỵ Ái đang nói dối.
"Em. . . . . . Thật, anh Quyền Hàn, em thật sự rất tốt, Hạo thật sự rất yêu em, rất chăm sóc em đấy." Giản Nhuỵ Ái sợ Quyền Hàn không tin nên vội vàng nói .
"Yêu em, chăm sóc em thì sẽ không để cho em một mình đi lang thang trên đường, sẽ không để cho em có sắc mặt không vui thế này". Quyền Hàn kích động nói qua. Anh biết mình cực đoan, nhưng anh không kìm chế được tâm tình mình, dù sao Giản Nhuỵ Ái do anh che chở lớn lên, anh không muốn cuộc sống của cô không vui vẻ
Giản Nhuỵ Ái lẳng lặng nhìn Quyền Hàn, ánh mắt anh đầy lo lắng nhìn cô đăm đăm khiến cô không khỏi mỉm cười, đưa tay ôm lấy anh, bởi cô biết anh luôn quan tâm chăm sóc cô "Quyền Hàn, em biết anh yêu thương quan tâm em nhất ." Cô rất muốn quay về trước kia ở cạnh Quyền Hàn để được nũng nịu giống như đứa bé làm nũng anh mình.
Sau một ngày hội nghị Đơn Triết Hạo về đến nhà đã rất muộn, đi lên phòng lại thấy đèn trong phòng tắt, khẽ cau mày đẩy cửa ra nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Nhụy Ái đâu.
Đơn Triết Hạo linh cảm có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Giản Nhuỵ Ái sẽ không muộn như vậy không ở trong nhà, nhanh chóng gọi mọi người tập trung đến phòng khách.
Đơn Triết Hạo sắc mặt nặng nề ngồi trên ghế sa lon chờ đợi mọi người đến.
"Ai vậy? Muộn như vậy còn bảo chúng ta ra đây làm gì?" Từ Tú Liên làu bàu, vừa đi vừa ngáp.
Đơn Mộ phi kéo Từ Tú Liên không để bà ta khỏi nói lung tung, bởi vì ông đã nhìn thấy vẻ mặt Đơn Triết Hạo không tốt, "Hạonhi, xảy ra chuyện gì thế?"
"Hạo, sao thế?" Bà nội được dì Ngọc đỡ xuống vội vàng hỏi, để Đơn Triết Hạo triệu tập mọi người như vậy nhất định xảy ra chuyện lớn.
Đơn Triết Hạo nhìn mọi người đã đến đông đủ, đứng lên hỏi: "Có ai nhìn thấy Tiểu Nhụy không?"
"Tiểu Nhụy, không có ở trong phòng sao?" Bà nội ngạc nhiên.
"Không thấy Tiểu Nhụy, điện thoại di động của cô ấy không gọi được." Đơn Triết Hạo rét lạnh nói, anh biết Giản Nhuỵ Ái không thể nào vô duyên vô cớ mất tích, nhất định xảy ra chuyện gì?
Từ Tú Liên chột dạ lo sợ khi nghe nói không thấy Giản Nhuỵ Ái nhưng sau đó lại thấy hài lòng, không nghĩ đến ông trời cũng đang giúp mình, thật hy vọng Giản Nhuỵ Ái vĩnh viễn không xuất hiện ở nhà họ Đơn càng đừng xuất hiện trước mắt bà, chuyện bà làm cũng sẽ không bị lộ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.