Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Quyển 3 - Chương 1: Làm thư ký cho Cụ Duệ Tường

Mẫn Nghê

17/12/2015

Los Angeles, Mỹ

Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của Vương Thiến Như chính là được gả cho Cụ Duệ Tường, trở thành vợ của anh, nhận được sự yêu thương hết mình của anh, nhưng ông trời không để cho người ta được như mong muốn.

Nếu ai đó cho bạn một viên kẹo, sau đó lại kiên quyết đòi lại sẽ khiến bạn rất đau khổ và khó chịu.

Bản tính của Vương Thiến Như giống như con gián đánh không chết, cỏ dại đạp không ngã, kẹo kéo kéo không đứt, theo lời của Đơn Triết Hạo là kẹo kéo mặt dày mày dạn, cho nên cô không dễ dàng từ bỏ người mình thích.

Vương Thiến Như thề phải theo đuổi Cụ Duệ Tường bằng được. Việc nam theo đuổi nữ giống như phải leo cả dãy núi còn nữ theo đuổi nam giống như vén bức màn mỏng.

Sáng sớm, Vương Thiến Như bảo người giúp việc hầm canh, đùng đùng muốn đi tìm Cụ Duệ Tường. Nếu mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy người mình thích ở trước mắt thì đó là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Lúc Vương Thiến Như hớn hở chạy tới phòng trọ, mở cửa ra lại nhìn thấy căn phòng trống không, trong phòng không hề có bóng người nào. Vương Thiến Như lật tung mọi ngóc ngách trong nhà nhưng vẫn không tìm thấy Cụ Duệ Tường đâu cả.

Vương Thiến Như tức giận hét to "Chủ nhà..."

Chủ nhà nghe thấy Vương Thiến Như hét to cũng vội vàng chạy tới, chủ nhà là người Mỹ chính gốc, lại là bà mẹ đơn thân nuôi năm đứa con, bị tiếng hét của Vương Thiến Như hù dọa vội hỏi: "Cô Vương, có chuyện gì thế?"

"Người ở đây đâu rồi?" Vương Thiến Như vẫn đang tức giận hét lên không hề chú ý đến hình tượng của mình.

"Cô muốn nói đến anh Cụ à, đêm hôm qua cậu ấy đã chuyển đi rồi." Chủ nhà giải thích.

"Cái gì?" Vương Thiến Như tức đên không thở nổi, túm lấy cổ áo của chủ nhà, "Bà nói gì? Anh Tường chuyển đi khỏi đây rồi? Có phải bà đuổi anh ấy đi hay không?"

Mặt bà chủ nhà đen lại khi thấy Vương Thiến Như đổ oan cho mình, "Không có, thật oan quá! Tôi cũng không biết tại sao cậu ta lại chuyển đi nữa."

"Không biết tại sao? Sao bà lại để cho anh ấy chuyển đi, bà không biết anh ấy là người rất quan trọng của tôi sao?" .D?Đ!L|Q\Đ. Vương Thiến Như gào thét.

Chủ nhà thấy cô đang tức giận đến mất lý trí, không muốn nói với cô nữa, láo liên nhìn xung quanh tìm cách chạy trốn.

Vương Thiến Như vội kéo chủ nhà lại, cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình "Lúc anh ấy chuyển đi, có để lại tin nhắn gì cho tôi không?"

"Không có." Chủ nhà suy nghĩ một lúc mới chợt nhớ ra "Có có...Cậu ấy bảo tôi nhắn với cô sau này đừng tìm cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ đến nơi cô không tìm thấy được."

"Cái gì?" Vương Thiến Như rống lên, sắc mặt trở nên tái xanh.

Chủ nhà sợ tới mức ngã nghiêng ngã ngửa vội chạy trốn đi, trong lòng nghĩ Vương Thiến Như giống như kẻ điên.

"Cụ Duệ Tường, em nói cho anh biết, cho dù anh có trốn đến chân trời góc bể, em cũng sẽ đào ba thước đất lên để tìm được anh."



Vương Như Thiến giận dữ hét lớn, không có việc gì là cô không làm được.

... ... ...

Hai năm trôi qua.

Trong một thành phố nào đó, Vương Thiến Như bĩu môi ngẩng đầu nhìn toà cao ốc của tập đoàn Cụ thị, ở đây chủ yếu sản xuất các sản phẩm âm nhạc.

Mấu chốt là ông chủ đằng sau của công ty lớn này lại là Cụ Duệ Tường mà Vương Thiến Như tìm hai năm nay. Vương Thiến Như cô đã thề rằng cho dù phải đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra Cụ Duệ Tường.

Cuối cùng, trời cao không phụ lòng người, trải qua nghe ngóng thăm dò cô đã tìm được Cụ Duệ Tường, hơn nữa còn dò la được, hai năm này Cụ Duệ Tường liều mạng gây dựng lại công ty, hiện tại mọi hoạt động kinh doanh đã đi vào quỹ đạo.

Cô đến đây không phải là muốn theo đuổi Cụ Duệ Tường, mà là đến xin việc làm. Đúng vậy, cô muốn gần quan được ban lộc.

Đời này Cụ Duệ Tường đừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Thiến Như!

Cô đến xin làm thư ký của tổng giám đốc, nghe nói đích thân Cụ Duệ Tường thông báo tuyển người, trong lòng Vương Thiến Như đang vô cùng hồi hộp, không biết sau hai năm không gặp lại thì Cụ Duệ Tường có nhận ra mình hay không.

Cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi đi đến bàn tiếp tân.

Công ty lớn đúng là công ty lớn, thái độ làm việc của nhân viên lễ tân cũng vô cùng chuyên nghiệp "Tiểu thư, xin hỏi cô muốn gì?"

"Chào cô, tôi muốn nộp hồ sơ xin làm thư ký của tổng giám đốc, xin hỏi phải đi đến chỗ nào?" Vương Thiến Như nhẹ nhàng hỏi.

"Cô đến thang máy bên kia lên lầu năm, sau đó đi thẳng, rồi cuối cùng rẽ trái là tới."

"Cảm ơn cô, hẹn gặp lại."

"Tiểu thư, đi thong thả."

Lúc Vương Thiến Như đến được nơi cô nhân viên lễ tân kia nói đã thì nhìn thấy rất nhiều ứng cử viên đang đứng xếp thành hàng dài. Trời ạ! Sao cô lại quên mất khi tập đoàn Cụ thị thông báo tuyển dụng sẽ có rất nhiều người đến. Nhưng cũng đành chịu đựng đi đến xếp hàng chờ đợi và phó thác cho ông trời an bài.

Vừa ngồi xuống ghế đợi Vương Thiến Như đã nghe mấy cô gái bên cạnh bàn tán rôm rả: "Nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn Cụ thị là một anh chàng đẹp trai, rất tuấn tú đấy."

"Đúng vậy, chúng tôi bỏ sức ra trang điểm là muốn lên làm thư ký, sau đó quyến rũ tổng giám đốc, về sau sẽ được ăn thơm uống cay*."

*Ăn thơm uống cay: ý là về sau được ngưỡng mộ;



"Ruồi nhặng mà cũng muốn nhận được sự yêu thích của anh Tường, đúng là si tâm vọng tưởng." Vương Thiến Như đứng sau lưng bọn họ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói. d i ễ n đ à n {L*Q*Đ}

Hai người phụ nữ ăn mặc và trang điểm xinh đẹp quay đầu nhìn người phụ nữ nhỏ gầy hơn mình, không khỏi "chậc chậc" mấy tiếng, "Con nhóc kia nói ai là ruồi nhặng si tâm vọng tưởng hả ?"

"Tôi đang nói mấy người đó" Vương Thiến Như khinh thường nói "Mấy người có bị điếc, hay lãng tai hay không?"

"Con nhóc không có ngực không có mông kia, mày đang nói gì?" Sắc mặt của mấy người phụ nữ kia đen lại, hầm hừ với Vương Thiến Như.

Vương Thiến Như đã lăn lộn từ nhỏ, loại phụ nữ phô trương tỏ ra có tài này, cô cũng không để vào mắt, "Không có ngực không có mông thì đã sao? dù sao cũng hơn thứ phụ nữ tô vẽ như ma, ban ngày ban mặt ra ngoài hù người khác, các cô đúng là không có đạo đức."

Những người phụ nữ xung quanh đều che miệng cười, nhưng không ai dám cười ra tiếng.

"Cô có biết tôi là ai không? Dám nói này nói kia với tôi?" Người phụ nữ đó giận đùng đùng nói. Ba của cô ta là Thị trưởng, ai cũng phải cho ông ba phần sắc mặt, vẫn chưa có ai dám nói chuyện với cô ta như thế.

"Tôi không cần biết cô là ai, cho dù cô là Diêm Vương, tôi cũng không sợ cô." Vương Thiến Như không hề sợ hãi.

Một người đang đứng phía xa nhìn chằm chằm Vương Thiến Như rồi hét lớn "Cô không phải là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Vương thị giàu nhất nước Mỹ sao? Không ngờ vị trí thư ký của tập đoàn Cụ thị được ưa thích như vậy, cả đại tiểu thư cũng đến đây."

"Đúng, tôi từng nhìn thấy cô ấy trên tạp chí của Mỹ."

Người phụ nữ đang cãi nhau với Vương Thiến Như nghe thấy thế thì sắc mặt tối sầm lại, khí thế kiêu ngạo cũng mất hết, chán nản xách túi bỏ đi.

Mọi người xung quanh vẫn ồn ào khiến Vương Thiến Như vô cùng nhức đầu. Bình thường cô rất khiêm tốn, không thích người khác nhắc đến thân thế của cô, cô muốn sống tự do thoải mái. Không ngờ hôm nay lại có người nhận ra mình, khó tránh có chút không được tự nhiên. Cô chỉ có thể cố gắng gượng cười nhưng trong lòng rất không thoải mái với những người đó.

"Vương Thiến Như." Có người gọi to.

Vương Thiến Như kích động đứng dậy "Tôi ở đây."

Mọi người đều nhường chỗ cho Vương Thiến Như, không ai đắc tội nổi với tập đoàn Vương thị.

Lúc đi tới cửa, Vương Thiến Như không khỏi hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt rồi mới mở cửa đi vào.

Sau khi Vương Thiến Như vào cửa, nhìn thấy Cụ Duệ Tường đang ngồi ở phía sau bàn làm việc cúi đầu tập trung xem tài liệu, làm cô không thể dời tầm mắt đi được, khoé mắt tràn ngập nước. Người cô ra sức tìm kiếm hai năm hiện đang ở trước mắt cô, hơn nữa còn xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mắt cô, cô ôm ngực, tim đập ‘thình thịch’ như muốn nhảy ra ngoài.

Ban giám khảo nhìn Vương Thiến Như lại thấy cô đang nhìn chằm chằm vào Cụ Duệ Tường. Bọn họ cũng đã quen với cảnh các cô gái đều thích nhìn Cụ Duệ Tường, cũng đúng thôi, dáng dấp của Cụ Duệ Tường xuất sắc như vậy, các cô gái không thích người đàn ông đẹp trai giàu có như vậy mới lạ.

"Khụ khụ... Mời cô ngồi."

Vương Thiến Như lấy lại tinh thần, "Hả!" Ngẩn người ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook