Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 1 - Chương 99: Lắng nghe tiếng lòng của nhau
Mẫn Nghê
01/04/2015
"Tình Tình. . . . . . Tôi. . . . . ." Tâm Giản Nhụy Ái dâng lên một chút xấu hổ, giống như nếu không vì Đơn Triết Hạo bảo vệ cô, tìm Lạc Tình Tình thế thân thì cô ấy cũng không mất đi đứa bé. Cho nên, không giữ được đứa bé kia là trách nhiệm của cô .
"Đều là cô, mẹ tôi vì cô mà chết, con của tôi cũng vì cô mà chết. Giản Nhụy Ái, rốt cuộc cô muốn như thế nào hả?. Tôi đấu không lại cô. Cầu xin cô cách xa tôi một chút." Lạc Tình Tình để những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má. Trong mắt mang theo vài tia oán hận.
Giản Nhụy Ái nhìn Lạc Tình Tình nổi điên, thì không biết phải làm sao.
"Nhụy Ái, em hãy ra ngoài đợi anh." Đơn Triết Hạo ôm lấy Lạc Tình Tình đang điên lọan. Nghiêng đầu hướng về phía Giản Nhụy Ái ra lệnh.
Giọng điệu như vậy khiến tâm Giản Nhụy Ái run rẩy. Đưa mắt nhìn cô gái luôn luôn tự tin thế lại bởi vì mất đứa con của mình mà trở nên điên cuồng.
Đúng vậy, có người mẹ nào không thương con của mình. Đứa con là tình yêu lớn nhất của người mẹ. Mất con đau đến thế nào thì chỉ có người mẹ mới hiểu rõ
Vì không muốn để cho Lạc Tình Tình kích động. "Thật xin lỗi." Cô nhịn được nước mắt, nhưng vừa mới xoay đi thì nước mắt liền xông ra. Cô sẽ phải rời khỏi nơi đây, cô sẽ không kích thích Lạc Tình Tình nữa như thế sẽ ảnh hưởng đến thân thể cô ấy.
"Tình Tình, người thân qua đời là chuyện không ai muốn. Không nên kích động." Đơn Triết Hạo dùng giọng nói lạnh lẽo để nói ra. Đôi mắt anh tuấn nhíu chặt lại
Lạc Tình Tình nghe những lời nói ngắn gọn của Đơn Triết Hạo. Cả người cũng run rẩy, nhìn gương mặt anh tuấn của anh một cái. Sau đó ôm lấy Đơn Triết Hạo tựa vào ngực anh. "Hạo, không có đứa bé. Chúng ta không có con đều là do em không tốt, là lỗi của em, em không có năng lực bảo vệ con."
Cô chẳng còn để ý gì nữa, tựa vào ngực của Đơn Triết Hạo khóc thúc thít.
Giản Nhụy Ái đứng bên ngoài cửa, nghe được đoạn đối thoại bên trong mà lòng chua xót.
"Tình Tình." Giọng nói của Đơn Triết Hạo lạnh lẽo nhưng vẫn mang theo chút tình người, kéo Lạc Tình Tình ra. "Em bình tĩnh một chút, khóc không hữu dụng, đứa bé cũng không trở về."
Lạc Tình Tình đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Đơn Triết Hạo. Tại sao anh có thể độc ác như thế. Chỉ là, Đơn Triết Hạo không có ác độc, cũng không gọi là Đơn Triết Hạo nữa rồi. Khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, một màn kia cô vĩnh viễn nhớ rõ.
Anh độc ác kéo cô ra là bia đỡ đạn, có lẽ anh đã muốn phá đứa bé từ trước rồi.
Từ đầu cô đã biết Đơn Triết Hạo sẽ không tha cho đứa bé này. Nhưng cô chưa từng nghĩ anh vì Giản Nhụy Ái mà lại làm loại chuyện thiếu tình người như thế. Trong lòng cô hiểu, cô và Đơn Triết Hạo đã không thể nào tiếp tục nữa.
Đời này, bọn họ cũng không thể. Bọn họ thật sự là không còn cách nào ở bên cạnh nhau. Cô đã nghĩ hết tất cả mọi cách nếu không có anh thì sẽ không ai có được anh nữa cả
Đúng vậy. Hiện tại, cô chẳng muốn có anh, nhưng cô sẽ phá hủy tất cả.
Lạc Tình Tình hung hăng lau nước mắt trên mặt. Cố giả bộ mỉm cười nhìn Đơn Triết Hạo, dịu dàng nói: "Hạo. Em cũng đã tỉnh lại rồi. Mấy ngày nay em đã không thể đi làm rồi."
"Không sao, em cứ dưỡng bệnh thật tốt đi. Chuyện công việc, em không cần quan tâm." Đơn Triết Hạo đứng lên, vỗ vỗ bả vai của cô
Anh xoay người rời đi, rồi bỗng dưng đôi mắt bình thường trở thành đôi mắt lạnh lẽo. Cô không thể trách anh, bởi vì trong mắt anh chỉ có Giản Nhụy Ái mới xứng đáng sinh con cho anh. Những người khác không thể.
Lúc Đơn Triết Hạo đi ra tới cửa nhìn thấy Giản Nhụy Ái đang núp mình trên ghế dài khóc bù lu bù loa.
Anh buồn cười ngồi bên cạnh cô. "Nếu như muốn khóc thì nín đi. Anh không muốn ở cùng chỗ với con vịt xấu xí."
Giản Nhụy Ái giận dỗi, quệt mồm, nghiêng đầu không muốn đi nhìn Đơn Triết Hạo. Nội tâm của cô như thủy triều bộc phát hơn nữa rất nghiêm trọng.
"Tiểu Nhụy." Bàn tay Đơn Triết Hạo nâng gương mặt Giản Nhụy Ái lên. Gương mặt của cô thật nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay. Ánh mắt tròn vo lại khiến người ta mê mẫn
Khi Đơn Triết Hạo bức bách Giản Nhụy Ái nhìn thẳng vào mắt anh, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt anh giống như trong nháy mắt đem cô hòa tan.
"Hạo. Tình Tình. . . . . ."
Ngón tay Đơn Triết Hạo dính vào đôi môi mềm mại của Giản Nhụy Ái. "Em đừng lo lắng, chuyện của Tình Tình anh sẽ giải quyết. Em cứ chăm sóc tốt cho mình đi."
Anh dừng lại một chút: "Tiểu Nhụy, em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là tốt rồi. Đừng xa cách anh, anh muốn có em bên cạnh."
Giản Nhụy Ái giống như lâm vào mộng cảnh, nước mắt mảnh liệt rơi ra, trong lòng tồn tại nghi vấn, cô bật thốt lên: "Hạo, anh sẽ viễn vĩnh đối xử với em như thế nhé.."
Đúng vậy, Đơn Triết Hạo đối xử tàn khốc với Lạc Tình Tình nhưng đây là người anh từng yêu.
Sẽ có một ngày, anh chán ghét cô. Như thế có phải vận số của cô sẽ giống Lạc Tình Tình không?. Cô sợ, cô sợ mình không thể nắm chặt bởi vì cô chỉ là con kiến bé nhỏ. Cô lo lắng
Coi như tình yêu có đảm bảo về một đời một kiếp đi thì cũng có những tình yêu có thời hạn. Thời hạn đó là bao lâu. . . . . . Một năm, hai năm, ba năm… hay là một tháng?.
Những chuyện này, đều do cô không dám tin tưởng.
Đơn Triết Hạo đưa đôi môi nóng rực lên nhìn đôi mắt đẫm lệ của Giản Nhụy Ái, giống như chuồn chuồn lướt nước, tỉ mỉ hôn vào lên mỗi góc cạnh trên mặt cô. Bàn tay đặt sau tấm lưng mảnh khảnh của cô, chầm chậm ma sát.
Giản Nhụy Ái cất giấu vẻ thấp thỏm trong lòng. Ngồi yên lặng để mặc cho Đơn Triết Hạo hôn. Trong mắt đẹp tràn đầy lo lắng giống như thể toàn thân cô là vi khuẩn và vi khuẩn ấy sẽ lan truyền khắp cơ thể cô
Anh bình tĩnh, có phải cô đã hy vọng quá xa vời rồi hay không?
"Tiểu Nhụy, nhìn vào mắt của anh."
Giản Nhụy Ái bị ma pháp hấp dẫn, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào vũng đầm sâu trong đôi mắt Đơn Triết Hạo. Cô giống như lâm vào vũng bùng hãm sâu vào trong đó.
"Tiểu Nhụy, em phải hiểu. Trong lòng Đơn Triết Hạo vĩnh viễn chỉ có em. Mặc kệ bao nhiêu năm; mặc kệ những mưa gió, ở trong lòng Đơn Triết Hạo vĩnh viễn chỉ có mình em."
Đơn Triết Hạo nâng tay Giản Nhụy Ái lên, để cô chạm vào trái tim đang nhảy loạn của anh. "Trái tim này chỉ đập mạnh vì em. Thật ra thì nó rất nhỏ, nhỏ để chỉ chứa được mình em. Nó cũng chẳng cho người khác vai mượn hay thuê mướn. Cho nên không cần nữa hoài nghi trái tim anh, được không?"
Dây dưa với những lời nói triền miên, tâm dao động lắng nghe ngôn ngữ sâu lắng. Nhưng những ngôn ngữ xa hoa kia lại là những câu nói đi vào tâm khảm cô
Đúng vậy, Đơn Triết Hạo, anh ấy là người nào, một người cao cao tại thượng. Từ một người không cần khép nép cầu xin anh lại nói lời thề thốt với một người, có thể hạ thấp phẩm giá của mình.
Có thể thấy được, anh quan tâm rất nhiều đến một người nào đó. Tại sao Giản Nhụy Ái lại có thể không tin tưởng anh, làm sao cô có thể chất vấn anh.
Cô còn biết tới chỗ nào tìm một người đàn ông si tình đến độ có thể bỏ qua tôn nghiêm của mình, buông tha sinh mạng. Người đàn ông này còn không đáng cho cô dẹp bỏ những chướng ngại trong lòng tiếp nhận anh nữa sao?
Một cỗ dịu dàng mãnh liệt bao lấy cô. Giản Nhụy Ái đưa cánh tay thon dài ôm lấy cổ Đơn Triết Hạo. Đem mặt mình giấu vào trong ngực anh, ngoài miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Đơn triết Hạo vẫn cảm thấy hương hoa nhàn nhạt thoát ra từ trên người Giản Nhụy Ái, cô cảm thấy mùi thơm ngào ngạt. "Hạo, chúng ta cùng nhau chăm sóc Tình Tình được không?"
Đơn Triết Hạo không có trả lời, chỉ có thể đem Giản Nhụy Ái đặt vào trong ngực, thật muốn ném cô vào trong trái tim anh, hưởng thụ khoảng không gian yên tĩnh này. Cằm đặt trên sợi tóc của cô, nhắm mắt lại, không suy tư nữa làm cho trái tim buông lỏng.
Trời chiều rơi xuống, đem bóng dáng họ kéo ra thật dài.
"Đều là cô, mẹ tôi vì cô mà chết, con của tôi cũng vì cô mà chết. Giản Nhụy Ái, rốt cuộc cô muốn như thế nào hả?. Tôi đấu không lại cô. Cầu xin cô cách xa tôi một chút." Lạc Tình Tình để những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má. Trong mắt mang theo vài tia oán hận.
Giản Nhụy Ái nhìn Lạc Tình Tình nổi điên, thì không biết phải làm sao.
"Nhụy Ái, em hãy ra ngoài đợi anh." Đơn Triết Hạo ôm lấy Lạc Tình Tình đang điên lọan. Nghiêng đầu hướng về phía Giản Nhụy Ái ra lệnh.
Giọng điệu như vậy khiến tâm Giản Nhụy Ái run rẩy. Đưa mắt nhìn cô gái luôn luôn tự tin thế lại bởi vì mất đứa con của mình mà trở nên điên cuồng.
Đúng vậy, có người mẹ nào không thương con của mình. Đứa con là tình yêu lớn nhất của người mẹ. Mất con đau đến thế nào thì chỉ có người mẹ mới hiểu rõ
Vì không muốn để cho Lạc Tình Tình kích động. "Thật xin lỗi." Cô nhịn được nước mắt, nhưng vừa mới xoay đi thì nước mắt liền xông ra. Cô sẽ phải rời khỏi nơi đây, cô sẽ không kích thích Lạc Tình Tình nữa như thế sẽ ảnh hưởng đến thân thể cô ấy.
"Tình Tình, người thân qua đời là chuyện không ai muốn. Không nên kích động." Đơn Triết Hạo dùng giọng nói lạnh lẽo để nói ra. Đôi mắt anh tuấn nhíu chặt lại
Lạc Tình Tình nghe những lời nói ngắn gọn của Đơn Triết Hạo. Cả người cũng run rẩy, nhìn gương mặt anh tuấn của anh một cái. Sau đó ôm lấy Đơn Triết Hạo tựa vào ngực anh. "Hạo, không có đứa bé. Chúng ta không có con đều là do em không tốt, là lỗi của em, em không có năng lực bảo vệ con."
Cô chẳng còn để ý gì nữa, tựa vào ngực của Đơn Triết Hạo khóc thúc thít.
Giản Nhụy Ái đứng bên ngoài cửa, nghe được đoạn đối thoại bên trong mà lòng chua xót.
"Tình Tình." Giọng nói của Đơn Triết Hạo lạnh lẽo nhưng vẫn mang theo chút tình người, kéo Lạc Tình Tình ra. "Em bình tĩnh một chút, khóc không hữu dụng, đứa bé cũng không trở về."
Lạc Tình Tình đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Đơn Triết Hạo. Tại sao anh có thể độc ác như thế. Chỉ là, Đơn Triết Hạo không có ác độc, cũng không gọi là Đơn Triết Hạo nữa rồi. Khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, một màn kia cô vĩnh viễn nhớ rõ.
Anh độc ác kéo cô ra là bia đỡ đạn, có lẽ anh đã muốn phá đứa bé từ trước rồi.
Từ đầu cô đã biết Đơn Triết Hạo sẽ không tha cho đứa bé này. Nhưng cô chưa từng nghĩ anh vì Giản Nhụy Ái mà lại làm loại chuyện thiếu tình người như thế. Trong lòng cô hiểu, cô và Đơn Triết Hạo đã không thể nào tiếp tục nữa.
Đời này, bọn họ cũng không thể. Bọn họ thật sự là không còn cách nào ở bên cạnh nhau. Cô đã nghĩ hết tất cả mọi cách nếu không có anh thì sẽ không ai có được anh nữa cả
Đúng vậy. Hiện tại, cô chẳng muốn có anh, nhưng cô sẽ phá hủy tất cả.
Lạc Tình Tình hung hăng lau nước mắt trên mặt. Cố giả bộ mỉm cười nhìn Đơn Triết Hạo, dịu dàng nói: "Hạo. Em cũng đã tỉnh lại rồi. Mấy ngày nay em đã không thể đi làm rồi."
"Không sao, em cứ dưỡng bệnh thật tốt đi. Chuyện công việc, em không cần quan tâm." Đơn Triết Hạo đứng lên, vỗ vỗ bả vai của cô
Anh xoay người rời đi, rồi bỗng dưng đôi mắt bình thường trở thành đôi mắt lạnh lẽo. Cô không thể trách anh, bởi vì trong mắt anh chỉ có Giản Nhụy Ái mới xứng đáng sinh con cho anh. Những người khác không thể.
Lúc Đơn Triết Hạo đi ra tới cửa nhìn thấy Giản Nhụy Ái đang núp mình trên ghế dài khóc bù lu bù loa.
Anh buồn cười ngồi bên cạnh cô. "Nếu như muốn khóc thì nín đi. Anh không muốn ở cùng chỗ với con vịt xấu xí."
Giản Nhụy Ái giận dỗi, quệt mồm, nghiêng đầu không muốn đi nhìn Đơn Triết Hạo. Nội tâm của cô như thủy triều bộc phát hơn nữa rất nghiêm trọng.
"Tiểu Nhụy." Bàn tay Đơn Triết Hạo nâng gương mặt Giản Nhụy Ái lên. Gương mặt của cô thật nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay. Ánh mắt tròn vo lại khiến người ta mê mẫn
Khi Đơn Triết Hạo bức bách Giản Nhụy Ái nhìn thẳng vào mắt anh, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt anh giống như trong nháy mắt đem cô hòa tan.
"Hạo. Tình Tình. . . . . ."
Ngón tay Đơn Triết Hạo dính vào đôi môi mềm mại của Giản Nhụy Ái. "Em đừng lo lắng, chuyện của Tình Tình anh sẽ giải quyết. Em cứ chăm sóc tốt cho mình đi."
Anh dừng lại một chút: "Tiểu Nhụy, em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là tốt rồi. Đừng xa cách anh, anh muốn có em bên cạnh."
Giản Nhụy Ái giống như lâm vào mộng cảnh, nước mắt mảnh liệt rơi ra, trong lòng tồn tại nghi vấn, cô bật thốt lên: "Hạo, anh sẽ viễn vĩnh đối xử với em như thế nhé.."
Đúng vậy, Đơn Triết Hạo đối xử tàn khốc với Lạc Tình Tình nhưng đây là người anh từng yêu.
Sẽ có một ngày, anh chán ghét cô. Như thế có phải vận số của cô sẽ giống Lạc Tình Tình không?. Cô sợ, cô sợ mình không thể nắm chặt bởi vì cô chỉ là con kiến bé nhỏ. Cô lo lắng
Coi như tình yêu có đảm bảo về một đời một kiếp đi thì cũng có những tình yêu có thời hạn. Thời hạn đó là bao lâu. . . . . . Một năm, hai năm, ba năm… hay là một tháng?.
Những chuyện này, đều do cô không dám tin tưởng.
Đơn Triết Hạo đưa đôi môi nóng rực lên nhìn đôi mắt đẫm lệ của Giản Nhụy Ái, giống như chuồn chuồn lướt nước, tỉ mỉ hôn vào lên mỗi góc cạnh trên mặt cô. Bàn tay đặt sau tấm lưng mảnh khảnh của cô, chầm chậm ma sát.
Giản Nhụy Ái cất giấu vẻ thấp thỏm trong lòng. Ngồi yên lặng để mặc cho Đơn Triết Hạo hôn. Trong mắt đẹp tràn đầy lo lắng giống như thể toàn thân cô là vi khuẩn và vi khuẩn ấy sẽ lan truyền khắp cơ thể cô
Anh bình tĩnh, có phải cô đã hy vọng quá xa vời rồi hay không?
"Tiểu Nhụy, nhìn vào mắt của anh."
Giản Nhụy Ái bị ma pháp hấp dẫn, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào vũng đầm sâu trong đôi mắt Đơn Triết Hạo. Cô giống như lâm vào vũng bùng hãm sâu vào trong đó.
"Tiểu Nhụy, em phải hiểu. Trong lòng Đơn Triết Hạo vĩnh viễn chỉ có em. Mặc kệ bao nhiêu năm; mặc kệ những mưa gió, ở trong lòng Đơn Triết Hạo vĩnh viễn chỉ có mình em."
Đơn Triết Hạo nâng tay Giản Nhụy Ái lên, để cô chạm vào trái tim đang nhảy loạn của anh. "Trái tim này chỉ đập mạnh vì em. Thật ra thì nó rất nhỏ, nhỏ để chỉ chứa được mình em. Nó cũng chẳng cho người khác vai mượn hay thuê mướn. Cho nên không cần nữa hoài nghi trái tim anh, được không?"
Dây dưa với những lời nói triền miên, tâm dao động lắng nghe ngôn ngữ sâu lắng. Nhưng những ngôn ngữ xa hoa kia lại là những câu nói đi vào tâm khảm cô
Đúng vậy, Đơn Triết Hạo, anh ấy là người nào, một người cao cao tại thượng. Từ một người không cần khép nép cầu xin anh lại nói lời thề thốt với một người, có thể hạ thấp phẩm giá của mình.
Có thể thấy được, anh quan tâm rất nhiều đến một người nào đó. Tại sao Giản Nhụy Ái lại có thể không tin tưởng anh, làm sao cô có thể chất vấn anh.
Cô còn biết tới chỗ nào tìm một người đàn ông si tình đến độ có thể bỏ qua tôn nghiêm của mình, buông tha sinh mạng. Người đàn ông này còn không đáng cho cô dẹp bỏ những chướng ngại trong lòng tiếp nhận anh nữa sao?
Một cỗ dịu dàng mãnh liệt bao lấy cô. Giản Nhụy Ái đưa cánh tay thon dài ôm lấy cổ Đơn Triết Hạo. Đem mặt mình giấu vào trong ngực anh, ngoài miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Đơn triết Hạo vẫn cảm thấy hương hoa nhàn nhạt thoát ra từ trên người Giản Nhụy Ái, cô cảm thấy mùi thơm ngào ngạt. "Hạo, chúng ta cùng nhau chăm sóc Tình Tình được không?"
Đơn Triết Hạo không có trả lời, chỉ có thể đem Giản Nhụy Ái đặt vào trong ngực, thật muốn ném cô vào trong trái tim anh, hưởng thụ khoảng không gian yên tĩnh này. Cằm đặt trên sợi tóc của cô, nhắm mắt lại, không suy tư nữa làm cho trái tim buông lỏng.
Trời chiều rơi xuống, đem bóng dáng họ kéo ra thật dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.