Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 2 - Chương 17: Muốn đem con đi bán
Mẫn Nghê
10/04/2017
Giản Tử Hạo vào đến cửa nhà liền ôm lấy Cụ Duệ Tường.
Giản Nhụy Ái cũng biết Giản Tử Hạo lại muốn báo cáo, từ lúc nghe yêu cầu cưới Tư Tư, Giản Tử Hạo vẫn luôn buồn rầu không vui.
Xem ra tính cách của cậu cũng rất ương ngạch, thật sự không phải là do di truyền từ ai đó chứ ? "Dì Vương, rót cho Hạo Hạo một ly nước."
"Dạ!" Dì Vương vui vẻ mừng nhìn quỷ nghịch ngợm, vội vàng nhận lấy áo khoác ngoài của Giản Nhụy Ái, treo lên móc quần áo, phủi hết tuyết, mới đi vào rót nước nóng.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái cười, ôm lấy Giản Tử Hạo, nhìn vẻ mặt không vui của cậu "Thế nào? Mẹ bắt nạt con à?"
"Mới không phải, mẹ muốn đem con bán đi." Giản Tử Hạo uất ức nói.
Lần này ngược lại làm cho Cụ Duệ Tường có chút mù mịt, buồn cười nhìn Giản Tử Hạo "Có phải là con không ngoan hay không? Thế nên mẹ mới có thể bán con."
"Mới không có, con rất ngoan có được hay không? Là lỗi của mẹ, hôm nay mẹ gặp được người thân, hai người đứng ôm nhau khóc thật lâu, sau đó còn nói với dì và cô bé kia, muốn dì gả con gái cho con."
Giản Nhụy Ái cười cười bất đắc dĩ nghe Giản Tử Hạo lảm nhảm báo cáo.
Nhưng chữ khóc làm thần kinh của Cụ Duệ Tường căng thẳng, cô và người nào ở chung một chỗ, làm sao lại khóc?
"Tiểu Nhụy, làm sao vậy?"
"Thật xin lỗi, Duệ Tường, không phải em cố ý để Đan Tinh biết thân phận của em, nhưng em không có cách nào, em không có cách nào lừa gạt người bạn đã cùng lớn lên từ nhỏ giống như người thân của mình."
Giản Nhụy Ái sợ Cụ Duệ Tường sẽ tức giận, hết sức giải thích cũng không biết Cụ Duệ Tường có thể tin tưởng hay không.
Cụ Duệ Tường căn bản không phải lo lắng thân phận cô bị bại lộ, anh chỉ lo lắng tại sao cô lại khóc? Nhìn Giản Nhụy Ái kích động, bàn tay của anh liền kéo tay Giản Nhụy Ái qua.
"Tiểu Nhụy, em không cần vội vàng, anh không có trách em, chỉ là muốn em không thường xuyên khóc?"
Có một dòng nước ấm chảy thẳng vào lòng Giản Nhụy Ái, vẫn biết Cụ Duệ Tường luôn dịu dàng với mình, nghe thấy anh không trách mình, trong lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều.
"Cám ơn anh." Giản Nhụy Ái theo thói quen nhìn Cụ Duệ Tường cảm ơn.
Hai người nói chuyện, lại không may quên mất Giản Tử Hạo đang tức giận nhìn chằm chằm bọn họ, cậu tránh khỏi lồng ngực của Cụ Duệ Tường "Hai người đều là một phe, con không với chơi với hai người nữa."
Dì Vương bưng một ly nước nóng "Cậu chủ, uống chút nước ấm, có thể hạ nhiệt độ xuống, từ bên ngoài về chắc là rất lạnh !"
"Con mới không chịu uống." Giản Tử Hạo đưa lưng về phía ba người "Dù sao mẹ muốn đem con đi bán, ba cũng không thèm quan tâm đến con, cứ để con chết khát đi."
"Thật không uống sao?" Cụ Duệ Tường nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, bàn tay giơ lên giữ để cho cậu nằm ở trên chân mình "Xem con không uống, uống hay không uống?"
"Không uống, không uống. . . . . ."
"Được, Duệ Tường, anh mau lấy tay xuống, Hạo Hạo, khuôn mặt nhỏ bé đều khóc đến lấm lem hết rồi." Giản Nhụy Ái hạnh phúc cười.
"Con mới không khóc, con là nam tử hán."
Nhìn dáng vẻ quật cường của con trai, làm cha mẹ thật không biết nên vui hay nên buồn, bất luận bọn họ dụ dỗ thế nào, Giản Tử Hạo sống chết cũng không uống nước, hôm nay thật sự đã làm cậu tức giận.
Đứa bé còn nhỏ như vậy mà đã có nguyên tắc của mình rồi, thật sự là không còn cách nào với cậu nữa.
Giản Nhụy Ái chỉ có thể ra vẻ cầu xin, xem ra lần này chỉ có thể dựa vào Cụ Duệ Tường.
Cụ Duệ Tường cưng chiều vuốt đầu Giản Tử Hạo, cầm lấy cốc nước ấm liền uống "Cư nhiên Hạo Hạo không muốn uống..., vậy cũng không nên lãng phí tài nguyên nước, vừa lúc ba đang khát nước."
"Này, ai nói con không uống." Giản Tử Hạo đoạt lấy cái cốc, nhanh chóng uống, đứa bé chính là đứa bé, vĩnh viễn đều ngây thơ, chuyện gì cũng đem biểu hiện ở trên mặt.
Dáng vẻ uống nước của cậu cũng thật sự đáng yêu vô cùng, chọc cho Cụ Duệ Tường và Giản Nhụy Ái bật cười, Giản Nhụy Ái mở miệng nói: "Hạo Hạo, thật là lợi hại."
"Hừ, trẫm truyền chiếu không quan tâm đến hoàng hậu nữa!" Giản Tử Hạo lắc đầu, đem cái cốc đưa cho Dì Vương, lại lười biếng ngồi ở trên người Cụ Duệ Tường.
Một bộ muốn tuyệt giao cùng Giản Nhụy Ái.
Cụ Duệ Tường ôm Giản Tử Hạo, ngắt cánh mũi của cậu "Hạo Hạo, mẹ là mẹ con, không thể đối với mẹ như vậy, trong nhà chỉ có mẹ là phụ nữ, chúng ta nên chăm sóc mẹ thật tốt."
"Được rồi, ba cũng đã nói mấy lần, con đều nghe đến chai cả tai rồi." Giản Tử Hạo không nhịn được trợn trắng mắt, ngón giữa ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Hạo Hạo, con nói mẹ muốn đem con đi bán, không phải chỉ cần ở trước mặt ba biểu hiện thật tốt, xem mẹ bán con thế nào?"
Những lời này khiến Giản Tử Hạo tự hỏi, đúng a! Mẹ giống như cũng không có bán mình.
Cậu nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, giọng nói ngây thơ hỏi: "Mẹ thật sẽ không đem con đi bán?"
Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt vô tội của Giản Tử Hạo, cô thật sự giống như là một người mẹ độc ác đem con mình bán đi sao? Nhìn Giản Tử Hạo không tin mình, trong lòng bực tức cũng không có chỗ để xả.
Cô bĩu môi môi "Được rồi, sẽ không bán đấu giá con, yên tâm đi!"
Cụ Duệ Tường bất đắc dĩ nhìn Giản Nhụy Ái cười, dù xảy ra bao nhiêu chuyện, Giản Nhụy Ái lớn lên nhưng suy nghĩ vĩnh viễn vẫn giống như một đứa bé.
Giản Tử Hạo nghiêng đầu, tròng mắt đen nhánh xoay chuyển, giống như trải qua ngàn vạn sợi tơ, rốt cuộc quyết định một chuyện "Được rồi! Vậy con liền tha thứ cho mẹ."
Giản Nhụy Ái nghe thấy con trai mình gắng gượng trả lời, trong lòng cô thật sự không biết phải làm sao.
Nhưng lại khiến Cụ Duệ Tường cười ha ha: "Được rồi, mọi chuyện đã xong, theo dì Vương đi ngủ thôi."
"Dạ, cha mẹ ngủ ngon, "
"Ngủ ngon." Giản Nhụy Ái gặp phải con trai thông minh nghịch ngợm, cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Cô cảm thấy hành động của Giản Tử Hạo càng lúc càng giống Đơn Triết Hạo, tại sao lại đi xuống như vậy, cô đều không quản được.
Cụ Duệ Tường nhỏ giọng cười, trong con ngươi ánh lên vẻ dịu dàng "Tiểu Nhụy, không nên quá vội vàng, Hạo Hạo, thằng bé vẫn còn nhỏ ."
"Nhưng nhưng. . . . . ." Giản Nhụy Ái muốn nói điều gì? Nhưng lại không biết nên nói thế nào? Cho nên quyết định không nói.
"Không cần nhưng là, tục ngữ nói không sai, con cái tự có phúc của con cái, chờ Hạo Hạo lớn lên, hôn nhân của con cũng sẽ tự con làm chủ, cha mẹ chúng ta không thể quyết định thay con cái gì cả"
"Em chỉ muốn nói, nếu như có thể cùng anh Quyền Hàn kết thông gia, như vậy thì tốt biết bao !"
"Em cũng không thể nghĩ như vậy, hôn nhân của con cái không phải cha mẹ có thể làm chủ, nên để cho bọn nó tự mình tự quyết định đi, cha mẹ cũng chỉ có thể cho bọn nó ý kiến, hiện tại thảo luận những thứ này vẫn còn quá sớm, em cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, ngủ sớm một chút."
Đúng vậy , chuyện về sau thì để sau này hãy nói! Thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, dì Vương kêu lên "Cậu chủ, cậu làm sao vậy? Ông chủ, phu nhân. . . ."
"Làm sao vậy?" Cụ Duệ Tường và Giản Nhụy Ái vội vàng chạy tới, nhìn thấy cả khuôn mặt đỏ bừng của Giản Tử Hạo.
Trong lòng Giản Nhụy Ái cũng muốn nhảy lên, vội vàng ôm lấy Giản Tử Hạo "Hạo Hạo , con không được dọa mẹ, con làm sao vậy?"
Vội vàng sợ hãi, nước mắt lại tràn ra hốc mắt, làm thế nào?
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Tử Hạo nhắm mắt không có nhúc nhích, đưa tay vuốt trán của cậu, làm sao lại nóng như vậy?
Đáy mắt đều là đau lòng, anh an ủi Giản Nhụy Ái "Tiểu Nhụy, trước mắt không cần vội vàng, đặt con xuống , dì Vương, nhanh đi liên lạc với bác sĩ, cũng chuẩn bị chậu nước lạnh cùng khăn lông tới đây."
"Dạ!"Dì Vương nghe Cụ Duệ Tường dặn dò, cũng không dám chậm trễ, bắt đầu hành động.
Giản Nhụy Ái cũng biết Giản Tử Hạo lại muốn báo cáo, từ lúc nghe yêu cầu cưới Tư Tư, Giản Tử Hạo vẫn luôn buồn rầu không vui.
Xem ra tính cách của cậu cũng rất ương ngạch, thật sự không phải là do di truyền từ ai đó chứ ? "Dì Vương, rót cho Hạo Hạo một ly nước."
"Dạ!" Dì Vương vui vẻ mừng nhìn quỷ nghịch ngợm, vội vàng nhận lấy áo khoác ngoài của Giản Nhụy Ái, treo lên móc quần áo, phủi hết tuyết, mới đi vào rót nước nóng.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái cười, ôm lấy Giản Tử Hạo, nhìn vẻ mặt không vui của cậu "Thế nào? Mẹ bắt nạt con à?"
"Mới không phải, mẹ muốn đem con bán đi." Giản Tử Hạo uất ức nói.
Lần này ngược lại làm cho Cụ Duệ Tường có chút mù mịt, buồn cười nhìn Giản Tử Hạo "Có phải là con không ngoan hay không? Thế nên mẹ mới có thể bán con."
"Mới không có, con rất ngoan có được hay không? Là lỗi của mẹ, hôm nay mẹ gặp được người thân, hai người đứng ôm nhau khóc thật lâu, sau đó còn nói với dì và cô bé kia, muốn dì gả con gái cho con."
Giản Nhụy Ái cười cười bất đắc dĩ nghe Giản Tử Hạo lảm nhảm báo cáo.
Nhưng chữ khóc làm thần kinh của Cụ Duệ Tường căng thẳng, cô và người nào ở chung một chỗ, làm sao lại khóc?
"Tiểu Nhụy, làm sao vậy?"
"Thật xin lỗi, Duệ Tường, không phải em cố ý để Đan Tinh biết thân phận của em, nhưng em không có cách nào, em không có cách nào lừa gạt người bạn đã cùng lớn lên từ nhỏ giống như người thân của mình."
Giản Nhụy Ái sợ Cụ Duệ Tường sẽ tức giận, hết sức giải thích cũng không biết Cụ Duệ Tường có thể tin tưởng hay không.
Cụ Duệ Tường căn bản không phải lo lắng thân phận cô bị bại lộ, anh chỉ lo lắng tại sao cô lại khóc? Nhìn Giản Nhụy Ái kích động, bàn tay của anh liền kéo tay Giản Nhụy Ái qua.
"Tiểu Nhụy, em không cần vội vàng, anh không có trách em, chỉ là muốn em không thường xuyên khóc?"
Có một dòng nước ấm chảy thẳng vào lòng Giản Nhụy Ái, vẫn biết Cụ Duệ Tường luôn dịu dàng với mình, nghe thấy anh không trách mình, trong lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều.
"Cám ơn anh." Giản Nhụy Ái theo thói quen nhìn Cụ Duệ Tường cảm ơn.
Hai người nói chuyện, lại không may quên mất Giản Tử Hạo đang tức giận nhìn chằm chằm bọn họ, cậu tránh khỏi lồng ngực của Cụ Duệ Tường "Hai người đều là một phe, con không với chơi với hai người nữa."
Dì Vương bưng một ly nước nóng "Cậu chủ, uống chút nước ấm, có thể hạ nhiệt độ xuống, từ bên ngoài về chắc là rất lạnh !"
"Con mới không chịu uống." Giản Tử Hạo đưa lưng về phía ba người "Dù sao mẹ muốn đem con đi bán, ba cũng không thèm quan tâm đến con, cứ để con chết khát đi."
"Thật không uống sao?" Cụ Duệ Tường nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, bàn tay giơ lên giữ để cho cậu nằm ở trên chân mình "Xem con không uống, uống hay không uống?"
"Không uống, không uống. . . . . ."
"Được, Duệ Tường, anh mau lấy tay xuống, Hạo Hạo, khuôn mặt nhỏ bé đều khóc đến lấm lem hết rồi." Giản Nhụy Ái hạnh phúc cười.
"Con mới không khóc, con là nam tử hán."
Nhìn dáng vẻ quật cường của con trai, làm cha mẹ thật không biết nên vui hay nên buồn, bất luận bọn họ dụ dỗ thế nào, Giản Tử Hạo sống chết cũng không uống nước, hôm nay thật sự đã làm cậu tức giận.
Đứa bé còn nhỏ như vậy mà đã có nguyên tắc của mình rồi, thật sự là không còn cách nào với cậu nữa.
Giản Nhụy Ái chỉ có thể ra vẻ cầu xin, xem ra lần này chỉ có thể dựa vào Cụ Duệ Tường.
Cụ Duệ Tường cưng chiều vuốt đầu Giản Tử Hạo, cầm lấy cốc nước ấm liền uống "Cư nhiên Hạo Hạo không muốn uống..., vậy cũng không nên lãng phí tài nguyên nước, vừa lúc ba đang khát nước."
"Này, ai nói con không uống." Giản Tử Hạo đoạt lấy cái cốc, nhanh chóng uống, đứa bé chính là đứa bé, vĩnh viễn đều ngây thơ, chuyện gì cũng đem biểu hiện ở trên mặt.
Dáng vẻ uống nước của cậu cũng thật sự đáng yêu vô cùng, chọc cho Cụ Duệ Tường và Giản Nhụy Ái bật cười, Giản Nhụy Ái mở miệng nói: "Hạo Hạo, thật là lợi hại."
"Hừ, trẫm truyền chiếu không quan tâm đến hoàng hậu nữa!" Giản Tử Hạo lắc đầu, đem cái cốc đưa cho Dì Vương, lại lười biếng ngồi ở trên người Cụ Duệ Tường.
Một bộ muốn tuyệt giao cùng Giản Nhụy Ái.
Cụ Duệ Tường ôm Giản Tử Hạo, ngắt cánh mũi của cậu "Hạo Hạo, mẹ là mẹ con, không thể đối với mẹ như vậy, trong nhà chỉ có mẹ là phụ nữ, chúng ta nên chăm sóc mẹ thật tốt."
"Được rồi, ba cũng đã nói mấy lần, con đều nghe đến chai cả tai rồi." Giản Tử Hạo không nhịn được trợn trắng mắt, ngón giữa ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Hạo Hạo, con nói mẹ muốn đem con đi bán, không phải chỉ cần ở trước mặt ba biểu hiện thật tốt, xem mẹ bán con thế nào?"
Những lời này khiến Giản Tử Hạo tự hỏi, đúng a! Mẹ giống như cũng không có bán mình.
Cậu nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, giọng nói ngây thơ hỏi: "Mẹ thật sẽ không đem con đi bán?"
Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt vô tội của Giản Tử Hạo, cô thật sự giống như là một người mẹ độc ác đem con mình bán đi sao? Nhìn Giản Tử Hạo không tin mình, trong lòng bực tức cũng không có chỗ để xả.
Cô bĩu môi môi "Được rồi, sẽ không bán đấu giá con, yên tâm đi!"
Cụ Duệ Tường bất đắc dĩ nhìn Giản Nhụy Ái cười, dù xảy ra bao nhiêu chuyện, Giản Nhụy Ái lớn lên nhưng suy nghĩ vĩnh viễn vẫn giống như một đứa bé.
Giản Tử Hạo nghiêng đầu, tròng mắt đen nhánh xoay chuyển, giống như trải qua ngàn vạn sợi tơ, rốt cuộc quyết định một chuyện "Được rồi! Vậy con liền tha thứ cho mẹ."
Giản Nhụy Ái nghe thấy con trai mình gắng gượng trả lời, trong lòng cô thật sự không biết phải làm sao.
Nhưng lại khiến Cụ Duệ Tường cười ha ha: "Được rồi, mọi chuyện đã xong, theo dì Vương đi ngủ thôi."
"Dạ, cha mẹ ngủ ngon, "
"Ngủ ngon." Giản Nhụy Ái gặp phải con trai thông minh nghịch ngợm, cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Cô cảm thấy hành động của Giản Tử Hạo càng lúc càng giống Đơn Triết Hạo, tại sao lại đi xuống như vậy, cô đều không quản được.
Cụ Duệ Tường nhỏ giọng cười, trong con ngươi ánh lên vẻ dịu dàng "Tiểu Nhụy, không nên quá vội vàng, Hạo Hạo, thằng bé vẫn còn nhỏ ."
"Nhưng nhưng. . . . . ." Giản Nhụy Ái muốn nói điều gì? Nhưng lại không biết nên nói thế nào? Cho nên quyết định không nói.
"Không cần nhưng là, tục ngữ nói không sai, con cái tự có phúc của con cái, chờ Hạo Hạo lớn lên, hôn nhân của con cũng sẽ tự con làm chủ, cha mẹ chúng ta không thể quyết định thay con cái gì cả"
"Em chỉ muốn nói, nếu như có thể cùng anh Quyền Hàn kết thông gia, như vậy thì tốt biết bao !"
"Em cũng không thể nghĩ như vậy, hôn nhân của con cái không phải cha mẹ có thể làm chủ, nên để cho bọn nó tự mình tự quyết định đi, cha mẹ cũng chỉ có thể cho bọn nó ý kiến, hiện tại thảo luận những thứ này vẫn còn quá sớm, em cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, ngủ sớm một chút."
Đúng vậy , chuyện về sau thì để sau này hãy nói! Thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, dì Vương kêu lên "Cậu chủ, cậu làm sao vậy? Ông chủ, phu nhân. . . ."
"Làm sao vậy?" Cụ Duệ Tường và Giản Nhụy Ái vội vàng chạy tới, nhìn thấy cả khuôn mặt đỏ bừng của Giản Tử Hạo.
Trong lòng Giản Nhụy Ái cũng muốn nhảy lên, vội vàng ôm lấy Giản Tử Hạo "Hạo Hạo , con không được dọa mẹ, con làm sao vậy?"
Vội vàng sợ hãi, nước mắt lại tràn ra hốc mắt, làm thế nào?
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Tử Hạo nhắm mắt không có nhúc nhích, đưa tay vuốt trán của cậu, làm sao lại nóng như vậy?
Đáy mắt đều là đau lòng, anh an ủi Giản Nhụy Ái "Tiểu Nhụy, trước mắt không cần vội vàng, đặt con xuống , dì Vương, nhanh đi liên lạc với bác sĩ, cũng chuẩn bị chậu nước lạnh cùng khăn lông tới đây."
"Dạ!"Dì Vương nghe Cụ Duệ Tường dặn dò, cũng không dám chậm trễ, bắt đầu hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.