Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 1 - Chương 91: Phối hợp cùng nhau diễn trò
Mẫn Nghê
01/04/2015
Giản Nhụy Ái đang buồn bực, lại vị sự đáng yêu của hai đứa bé, làm cho tâm tình tốt lên rất nhiều, nhìn Cụ Duệ Tường hỏi "Làm sao anh lại ở chỗ này."
Người dì liền giải thích: "Duệ Tường, thật là đứa bé ngoan, đều là nó chăm sóc mẹ con chúng tôi, nếu không mẹ con chúng tôi đã sớm đói chết ở đầu đường."
Chăm sóc, không nghĩ đến người lạnh lẽo, luôn tạo ra vẻ mặt bất cần đời, lại lương thiện như thế, thật là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, cô giật mình nhìn anh, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.
"Làm sao cô lại ở chỗ này." Ánh mặt Cụ Duệ Tường tràn đầy nghi ngờ, sắc trời đã tối, theo lý, với tính tình bá đạo của Đơn Triết Hạo, và tình yêu anh dành cho cô, thì sẽ không để cô chạy loạn ra bên ngoài như thế này đâu.
Chẳng lẽ, bọn họ không còn yêu nhau nữa.
"Em. . . . . . em. . . . . ." Giản Nhụy Ái ấp a ấp úng không biết nên giải thích làm sao.
Chẳng lẽ, phải nói với Cụ Duệ Tường rằng cô đã bị Đơn Triết Hạo quăng đi, đau lòng, chạy đến quê nhà lẫn trốn sao.
Không được, Cụ Duệ Tường sẽ nói lại cho Đơn Triết Hạo biết, như thế cô sẽ không còn mặt mũi nào khi đứng trước mặt Đơn Triết Hạo nữa, Giản Nhụy Ái xoay người định rời đi.
Nhưng những động tác gấp gút của cô, Cụ Duệ Tường hiểu ý cô, xem ra suy đoán của anh là chính xác.
Bên ngoài sắc trời đã tối rồi, không thể để cho Giản Nhụy Ái lưu lạc cả đêm: "Được rồi, tôi không buột cô phải nói, buổi tối nay cô cũng chẳng có nơi nào để đi, thôi thì ở lại đây đi."
"Đúng vậy! Sắc trời tối như vậy, một cô gái ở bên ngoài sẽ không an toàn, hơn nữa, trước kia đây cũng là nhà của cô, chẳng lẽ, cô không muốn ở đây sao, thôi thì cứ ở đây nhớ lại cuộc sống tốt đẹp trước kia." Bà dì hiểu ý tứ của Cụ Duệ Tường, vội vàng phụ họa.
Giản Nhụy Ái cảm thấy mình bị người ta kéo đi, thả tròng mắt xuống, nhìn thấy Tiểu Cảnh vô tội mở to hai mắt, trong mắt léo lên những vì sao: "Vợ yêu, ở lại đây được không?"
Tiểu Cảnh đưa đôi mắt đẫm nước mắt lên, Giản Nhụy Ái chỉ có thể khom người, trấn an: "Tiểu Cảnh, đừng khóc."
"Nếu như vợ đi ra ngoài, xảy ra chuyện gì, đều là con không bảo vệ tốt cho chị, như vậy con làm sao làm đàn ông." Tiểu Cảnh đỏ mặt khóc thút thít nói.
Lời nói của Tiểu Cảnh, để cho Giản Nhụy Ái có chút khó xử.
"Cô cứ ở lại đây, tôi sẽ không nói cho Hạo biết đâu." Cụ Duệ Tường theo dõi tâm tư của cô, khéo hiểu lòng người nói.
Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngước mắt nhìn Cụ Cuệ Tường, thấy ánh mắt bình thản không có một tia dao động của anh, khuôn mặt cô khẽ đỏ ửng, cắn cặp môi đỏ mọng, nhỏ giọng mà nói ra: "Cám ơn."
Cô ở đây, cảm nhận được sự ấm áp khi bên người thân, Giản Nhụy Ái càng không nghĩ rằng một công tử như Cụ Duệ Tường lại có thể nấu ăn, mỗi món ăn đều vô cùng phong phú, khiến cô lưu luyến mà quên đi tất cả.
Bọn họ nhìn những món ăn mê người trên bàn ăn, Giản Nhụy Ái chẳng có cách nào ngăn cản được sự hấp dẫn của các món ăn, cô liếm môi một cái.
Cụ Duệ Tường yêu thương gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Nụ Nụ, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Thì ra người đàn ông lạnh như băng cũng sẽ cười, hơn nữa khẽ cười lại đẹp đến thế.
Nụ Nụ hạnh phúc nhai thịt kho, hài lòng hướng về phía Cụ Duệ Tường nói: "Ăn ngon, tay nghề của chồng còn khéo hơn cả mẹ, về sau chờ vợ lớn lên cũng sẽ nấu cho chồng ăn."
"Nụ Nụ, thật biết nghe lời."
Cụ Duệ Tường cưng chiều sờ sờ đầu Nụ Nụ, hiển nhiên lời nói của Nụ Nụ để cho anh rất hài lòng, anh mỉm cười hôn một cái lên gương mặt của Nụ Nụ, nụ hôn đơn giản như thế lại khiến cho Tiểu Cảnh bất mãn.
"Làm ơn, thời gian ăn cơm không nên đánh tình mắng tiếu, thật là ghê tởm." Tiểu Cảnh đưa ánh mắt nhìn Giản Nhụy Ái, quệt mồm nói.
Giản Nhụy Ái rất thích nhìn nụ cười hoạt bát của hai đứa trẻ, không nghĩ đến đứa bé này lại bướng bỉnh như thế, nếu con của cô ra đời mà cũng bướng bỉnh như Tiểu Cảnh và Nụ Nụ, chắc cô sẽ mệt chết quá.
Cô gắp miếng thịt viên đặt vào chén của Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh hô: "Vợ, con không thích ăn thịt viên."
Lúng túng dừng ở giữa không trung, cảm thụ mọi người đang quăng mắt về phía mình, thời điểm cô chưa biết làm sao, Cụ Duệ Tường đưa chén tới: "Tôi thích ăn."
Cô cảm kích nhìn Cụ Duệ Tường, đem thịt viên đặt vào trong chén anh.
Bà dì nhìn thấy một màng ấm áp kia, mím môi cười trộm .
Nụ Nụ không hiểu chuyện gì, nên thật thà nói: "Chồng, không phải chú cũng ghét ăn thịt viên sao?."
Không khí trong nháy mắt cứng lại, người dì bất mãn quát lớn: "Nụ Nụ, không được nhiều chuyện."
"Con biết rồi, vợ của Tiểu Cảnh không thích ăn thịt viên, chồng con cũng không ưa thịt viên, nhưng vì Tiểu Cảnh nên ăn giúp thịt viên, chồng, có phải chú thích vợ của Tiểu Cảnh không."
Nụ Nụ nói xong, nước mắt rầm rầm rơi ra, càng khóc càng lớn tiếng.
Giản Nhụy Ái không nghĩ đến miếng thịt viên nhỏ thế, lại dẫn tới việc quanh co này, càng không nghĩ tới mấy đứa bé nhỏ tuổi như tư vi lại nhẵn nhụi như thế
Chỉ là việc Cụ Duệ Tường thích mình, đó là chuyện không thể nào.
"Được rồi, thịt viên, cho mẹ ăn, vậy được rồi chứ." Bà dì cầm lấy thịt viên.
Trải qua việc dì lương thiện giải vây giúp mình, lần này chiến tranh thịt viên liền thành công mà kết thúc, cãi vả cũng thành khói bụi bay đi.
Nụ Nụ đến cuối cùng vẫn là đứa bé, chỉ cần bé hài lòng, là không thèm khóc nữa mà cười tươi.
Mây tím ban đêm, phòng làm việc yên tĩnh, đèn huỳnh quang sáng chưng khắp muôn nơi.
Thân thể của Đơn Triết Hạo mệt mỏi đứng ở cửa sổ sát đất, tay cầm một ly rượu chân cao, tròng mắt đen thâm thúy đưa mắt nhìn chiếc xe hơi bên dưới, đèn đường phản xạ qua tấm chắn thủy tinh chiếu rõ suy nghĩ của anh.
Ánh mắt càng lộ ra vẻ thâm thúy, anh khẽ nâng ly rượu lên, lắc lắc mấy cái, hơi ngửa đầu đem toàn bộ rượu uống cạn.
Không thể không thừa nhận, ban ngày nhìn thấy ánh mắt bị thương của Giản Nhụy Ái, anh không biết làm sao để đối mặt.
Những ký ức kia giống như ác ma đi theo anh quấn vòng quanh, để cho đầu anh tê dại.
‘cốc cốc. . . . . . ’ Lạc Tình Tình mặc chiếc áo sơ mi trắng, trên mặt không hề son phấn, bộ dáng xinh đẹp lại thuần khiết, đàn ông vừa thấy đã thương, nhưng Đơn Triết Hạo lại không để cô vào trong mắt.
"Hạo, trễ như thế, vẫn còn làm thêm giờ sao! Xem ra làm ông chủ rất khổ cực, chúng em là nhân viên cũng phải cố gắng nhiều hơn một chút rồi." Lạc Tình Tình mang theo một túi canh giữ ấm đi vào.
Cô lưu loát sửa sang lại đồ, đem canh đặt lên bàn rồi đi tới cầm lấy ly rượu trong tay Đơn Triết Hạo, động tác vô cùng tự nhiên như thể cô là vợ của anh.
"Hạo, đừng uống rượu, ăn cơm trước đi, đối với thân thể sẽ ổn hơn."
Đơn Triết Hạo đưa ly rượu vào trong tay Lạc Tình Tình, nâng gương mặt của cô lên, hôn một cái lên trán cô: "Cám ơn em."
Lạc Tình Tình không nghĩ đến sau khi đưa mẹ cô về quê, thái độ của Đơn Triết Hạo lại biến chuyển một trăm tám mươi độ như thế, biến chuyển ấy làm cho cô vô cùng kinh ngạc.
Nếu như Đơn Triết Hạo có mục đích, cô cũng muốn biết rõ ý tứ của anh, bàn tay to của cô vuốt chiếc váy cực ngắn để lộ ra cái đùi trắng noãn, hung ác bóp một cái, đau đớn trong nháy mắt khiến cho cả người chảy nước mắt.
Nước mắt từ từ chảy ra, nhìn bóng dáng của Đơn Triết Hạo đang ăn cơm, cô biết Đơn Triết Hạo sẽ xoay người, anh sẽ nhìn cô.
Người dì liền giải thích: "Duệ Tường, thật là đứa bé ngoan, đều là nó chăm sóc mẹ con chúng tôi, nếu không mẹ con chúng tôi đã sớm đói chết ở đầu đường."
Chăm sóc, không nghĩ đến người lạnh lẽo, luôn tạo ra vẻ mặt bất cần đời, lại lương thiện như thế, thật là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, cô giật mình nhìn anh, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.
"Làm sao cô lại ở chỗ này." Ánh mặt Cụ Duệ Tường tràn đầy nghi ngờ, sắc trời đã tối, theo lý, với tính tình bá đạo của Đơn Triết Hạo, và tình yêu anh dành cho cô, thì sẽ không để cô chạy loạn ra bên ngoài như thế này đâu.
Chẳng lẽ, bọn họ không còn yêu nhau nữa.
"Em. . . . . . em. . . . . ." Giản Nhụy Ái ấp a ấp úng không biết nên giải thích làm sao.
Chẳng lẽ, phải nói với Cụ Duệ Tường rằng cô đã bị Đơn Triết Hạo quăng đi, đau lòng, chạy đến quê nhà lẫn trốn sao.
Không được, Cụ Duệ Tường sẽ nói lại cho Đơn Triết Hạo biết, như thế cô sẽ không còn mặt mũi nào khi đứng trước mặt Đơn Triết Hạo nữa, Giản Nhụy Ái xoay người định rời đi.
Nhưng những động tác gấp gút của cô, Cụ Duệ Tường hiểu ý cô, xem ra suy đoán của anh là chính xác.
Bên ngoài sắc trời đã tối rồi, không thể để cho Giản Nhụy Ái lưu lạc cả đêm: "Được rồi, tôi không buột cô phải nói, buổi tối nay cô cũng chẳng có nơi nào để đi, thôi thì ở lại đây đi."
"Đúng vậy! Sắc trời tối như vậy, một cô gái ở bên ngoài sẽ không an toàn, hơn nữa, trước kia đây cũng là nhà của cô, chẳng lẽ, cô không muốn ở đây sao, thôi thì cứ ở đây nhớ lại cuộc sống tốt đẹp trước kia." Bà dì hiểu ý tứ của Cụ Duệ Tường, vội vàng phụ họa.
Giản Nhụy Ái cảm thấy mình bị người ta kéo đi, thả tròng mắt xuống, nhìn thấy Tiểu Cảnh vô tội mở to hai mắt, trong mắt léo lên những vì sao: "Vợ yêu, ở lại đây được không?"
Tiểu Cảnh đưa đôi mắt đẫm nước mắt lên, Giản Nhụy Ái chỉ có thể khom người, trấn an: "Tiểu Cảnh, đừng khóc."
"Nếu như vợ đi ra ngoài, xảy ra chuyện gì, đều là con không bảo vệ tốt cho chị, như vậy con làm sao làm đàn ông." Tiểu Cảnh đỏ mặt khóc thút thít nói.
Lời nói của Tiểu Cảnh, để cho Giản Nhụy Ái có chút khó xử.
"Cô cứ ở lại đây, tôi sẽ không nói cho Hạo biết đâu." Cụ Duệ Tường theo dõi tâm tư của cô, khéo hiểu lòng người nói.
Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngước mắt nhìn Cụ Cuệ Tường, thấy ánh mắt bình thản không có một tia dao động của anh, khuôn mặt cô khẽ đỏ ửng, cắn cặp môi đỏ mọng, nhỏ giọng mà nói ra: "Cám ơn."
Cô ở đây, cảm nhận được sự ấm áp khi bên người thân, Giản Nhụy Ái càng không nghĩ rằng một công tử như Cụ Duệ Tường lại có thể nấu ăn, mỗi món ăn đều vô cùng phong phú, khiến cô lưu luyến mà quên đi tất cả.
Bọn họ nhìn những món ăn mê người trên bàn ăn, Giản Nhụy Ái chẳng có cách nào ngăn cản được sự hấp dẫn của các món ăn, cô liếm môi một cái.
Cụ Duệ Tường yêu thương gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Nụ Nụ, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Thì ra người đàn ông lạnh như băng cũng sẽ cười, hơn nữa khẽ cười lại đẹp đến thế.
Nụ Nụ hạnh phúc nhai thịt kho, hài lòng hướng về phía Cụ Duệ Tường nói: "Ăn ngon, tay nghề của chồng còn khéo hơn cả mẹ, về sau chờ vợ lớn lên cũng sẽ nấu cho chồng ăn."
"Nụ Nụ, thật biết nghe lời."
Cụ Duệ Tường cưng chiều sờ sờ đầu Nụ Nụ, hiển nhiên lời nói của Nụ Nụ để cho anh rất hài lòng, anh mỉm cười hôn một cái lên gương mặt của Nụ Nụ, nụ hôn đơn giản như thế lại khiến cho Tiểu Cảnh bất mãn.
"Làm ơn, thời gian ăn cơm không nên đánh tình mắng tiếu, thật là ghê tởm." Tiểu Cảnh đưa ánh mắt nhìn Giản Nhụy Ái, quệt mồm nói.
Giản Nhụy Ái rất thích nhìn nụ cười hoạt bát của hai đứa trẻ, không nghĩ đến đứa bé này lại bướng bỉnh như thế, nếu con của cô ra đời mà cũng bướng bỉnh như Tiểu Cảnh và Nụ Nụ, chắc cô sẽ mệt chết quá.
Cô gắp miếng thịt viên đặt vào chén của Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh hô: "Vợ, con không thích ăn thịt viên."
Lúng túng dừng ở giữa không trung, cảm thụ mọi người đang quăng mắt về phía mình, thời điểm cô chưa biết làm sao, Cụ Duệ Tường đưa chén tới: "Tôi thích ăn."
Cô cảm kích nhìn Cụ Duệ Tường, đem thịt viên đặt vào trong chén anh.
Bà dì nhìn thấy một màng ấm áp kia, mím môi cười trộm .
Nụ Nụ không hiểu chuyện gì, nên thật thà nói: "Chồng, không phải chú cũng ghét ăn thịt viên sao?."
Không khí trong nháy mắt cứng lại, người dì bất mãn quát lớn: "Nụ Nụ, không được nhiều chuyện."
"Con biết rồi, vợ của Tiểu Cảnh không thích ăn thịt viên, chồng con cũng không ưa thịt viên, nhưng vì Tiểu Cảnh nên ăn giúp thịt viên, chồng, có phải chú thích vợ của Tiểu Cảnh không."
Nụ Nụ nói xong, nước mắt rầm rầm rơi ra, càng khóc càng lớn tiếng.
Giản Nhụy Ái không nghĩ đến miếng thịt viên nhỏ thế, lại dẫn tới việc quanh co này, càng không nghĩ tới mấy đứa bé nhỏ tuổi như tư vi lại nhẵn nhụi như thế
Chỉ là việc Cụ Duệ Tường thích mình, đó là chuyện không thể nào.
"Được rồi, thịt viên, cho mẹ ăn, vậy được rồi chứ." Bà dì cầm lấy thịt viên.
Trải qua việc dì lương thiện giải vây giúp mình, lần này chiến tranh thịt viên liền thành công mà kết thúc, cãi vả cũng thành khói bụi bay đi.
Nụ Nụ đến cuối cùng vẫn là đứa bé, chỉ cần bé hài lòng, là không thèm khóc nữa mà cười tươi.
Mây tím ban đêm, phòng làm việc yên tĩnh, đèn huỳnh quang sáng chưng khắp muôn nơi.
Thân thể của Đơn Triết Hạo mệt mỏi đứng ở cửa sổ sát đất, tay cầm một ly rượu chân cao, tròng mắt đen thâm thúy đưa mắt nhìn chiếc xe hơi bên dưới, đèn đường phản xạ qua tấm chắn thủy tinh chiếu rõ suy nghĩ của anh.
Ánh mắt càng lộ ra vẻ thâm thúy, anh khẽ nâng ly rượu lên, lắc lắc mấy cái, hơi ngửa đầu đem toàn bộ rượu uống cạn.
Không thể không thừa nhận, ban ngày nhìn thấy ánh mắt bị thương của Giản Nhụy Ái, anh không biết làm sao để đối mặt.
Những ký ức kia giống như ác ma đi theo anh quấn vòng quanh, để cho đầu anh tê dại.
‘cốc cốc. . . . . . ’ Lạc Tình Tình mặc chiếc áo sơ mi trắng, trên mặt không hề son phấn, bộ dáng xinh đẹp lại thuần khiết, đàn ông vừa thấy đã thương, nhưng Đơn Triết Hạo lại không để cô vào trong mắt.
"Hạo, trễ như thế, vẫn còn làm thêm giờ sao! Xem ra làm ông chủ rất khổ cực, chúng em là nhân viên cũng phải cố gắng nhiều hơn một chút rồi." Lạc Tình Tình mang theo một túi canh giữ ấm đi vào.
Cô lưu loát sửa sang lại đồ, đem canh đặt lên bàn rồi đi tới cầm lấy ly rượu trong tay Đơn Triết Hạo, động tác vô cùng tự nhiên như thể cô là vợ của anh.
"Hạo, đừng uống rượu, ăn cơm trước đi, đối với thân thể sẽ ổn hơn."
Đơn Triết Hạo đưa ly rượu vào trong tay Lạc Tình Tình, nâng gương mặt của cô lên, hôn một cái lên trán cô: "Cám ơn em."
Lạc Tình Tình không nghĩ đến sau khi đưa mẹ cô về quê, thái độ của Đơn Triết Hạo lại biến chuyển một trăm tám mươi độ như thế, biến chuyển ấy làm cho cô vô cùng kinh ngạc.
Nếu như Đơn Triết Hạo có mục đích, cô cũng muốn biết rõ ý tứ của anh, bàn tay to của cô vuốt chiếc váy cực ngắn để lộ ra cái đùi trắng noãn, hung ác bóp một cái, đau đớn trong nháy mắt khiến cho cả người chảy nước mắt.
Nước mắt từ từ chảy ra, nhìn bóng dáng của Đơn Triết Hạo đang ăn cơm, cô biết Đơn Triết Hạo sẽ xoay người, anh sẽ nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.