Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 1 - Chương 85: Sự đùa giỡn trong lòng cô đã chết
Mẫn Nghê
01/04/2015
"Thật ra thì, có lúc mắt cô không thể nhìn thấy, phải dụng tâm để nghĩ." Cụ Duệ Tường không thích nói chuyện. Nhưng đối mặt với Giản Nhụy Ái anh lại là kẻ thao thao bất tuyệt.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Giản Nhụy Ái đắm chìm trong lời của Cụ Duệ Tường. Dụng tâm để nghĩ, cô có cảm giác ngày tận thế đang đến, mới có cảm giác sợ hãi.
"Tâm. Cụ Duệ Tường, tôi có thể à, Hạo, anh ấy sẽ chuyển tâm sao?" Giản Nhụy Ái không tự tin hỏi.
Trong lòng anh ấy, vĩnh viễn chỉ có một người, không phải là cô tự ti mà vì Lạc Tình Tình quá hoàn mỹ. Hơn nữa chuyện của dì Tần khiến cô luôn có cảm giác có lỗi với cô ta.
Cô ta là người tốt sao? Biết Đơn Triết Hạo đi cùng cô, cô ta cũng không kiếm chuyện, như vậy tự nhiên thanh thản chúc mừng.
Tại sao cô lại chấp nhất, vì sao không làm một cô nàng rộng rãi.
"Giản Nhụy Ái, cô phải nhớ. Tình yêu không thể nhường đi, nó và tình bạn có một đường phân cách rõ ràng. Nếu như cô có loại ý nghĩ này thì thật sự có lỗi với Hạo."
Trước kia triền miên cùng nhu tình tựa như nước. Đúng vậy, đó không phải là diễn trò mà vì Đơn Triết Hạo yêu cô. Tại sao có thể dễ dàng chia tay như thế. Có lẽ anh có nguyên nhân.
"Cụ Duệ Tường. Đi. . . . . . tìm Đơn Triết Hạo. Nhưng tôi không biết anh ấy ở nơi nào."
"Giao cho tôi." Cụ Duệ Tường biết Đơn Triết Hạo sẽ đến nơi nào. Tên kia phiền lòng là sẽ tìm đến công việc.
Rất nhanh xe liền đến đến công ty của Đơn Triết Hạo, tại cửa công ty, có sẵn hai chiếc xe hơi sáng chói mắt. Không ngoài dự đoán là Đơn Triết Hạo thật đến công ty, cô tràn đầy cảm kích nói cảm ơn và hẹn gặp lại sau với Cụ Duệ Tường.
Vì đứa bé, cũng vì chính mình, cô phải dũng cảm để đi tìm hạnh phúc thuộc về mình. Cô tin tưởng mình sẽ thắng, cô sẽ thắng được Lạc Tình Tình.
Thời tiết bên ngoài se lạnh, sáng sớm ngày thứ hai sắp đến rồi. Cả Cao ốc không có bóng dáng của ai cả mà chỉ có một mình Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái ngồi vào thang máy, quên sợ hãi; thời điểm chính lòng mình cảm thấy gấp gáp thì thang máy dừng lại.
Giản Nhụy Ái chạy đến phòng làm việc của Tổng giám đốc. Chỉ muốn sớm chạy tới phòng làm việc cùng để nói rõ mọi chuyện với Đơn Triết Hạo. Cô không hiểu, nhưng cô có suy nghĩ, cô không rõ anh có đợi cô hay không.
Cô đưa mắt nhìn qua màn che bảo vệ, trong lòng cô giật mình. Trong giây lát thoáng nhìn qua cửa sổ, gian phòng sáng rực chiếu cảnh sắc muôn màu, quần áo nam nữ rơi đầy, một chiếc áo lót màu hồng sáng chói mắt hung hăng đâm vào tim cô.
Chân vô lực, đôi tay đấm mạnh, cố cho mình một dũng khí nhất định.
Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng gào thét của đàn ông. Đã từng ân ái với nhau, cùng nhau đi đến thiên đàng cũng cùng nhau phát ra những tiếng thét như thế, nhưng âm thanh này nay lại rất chói tai.
Thân thể cô run rẩy kịch liệt, đầu trống rỗng, ngồi bịch xuống trước cửa văn phòng, nước mắt rơi lả chả, nước mắt không tiếng động rơi xuống sàn nhà.
Giản Nhụy Ái không biết mình ngồi dưới đất bao lâu, chỉ biết những âm thanh vang dội bên trong khiến tâm cô chết lặng. Chỉ có thể khó khăn đứng lên.
Khi đôi mắt cô sưng đỏ, cảm thấy có một mùi hương quen thuộc. Ngước mắt nhìn thấy thân thể cao lớn, nửa người trên trần truồng, không hề kiêng dè mà xuất hiện trước mặt cô.
Anh mạnh mẽ xuất hiện trước mặt cô, lại làm cho Giản Nhụy Ái cảm thấy mình như một đứa bé làm sai, nước mắt tràn mi, đến câu chữ chẳng thể nói rõ ràng: "Anh. . . . . ." Lời nói đầy bụng nhưng rồi hóa thành mặn đắng, không thể thoát ra khỏi miệng.
"Hạo, là ai vậy." Rồi một cô gái xuất hiện bên cạnh, đầu tóc rối bời, đi chân không vô cùng nhếch nhác. Sự xốc xếch khiến đàn ông phải điên cuồng.
Cô gái xinh đẹp đó lại không phải là Lạc Tình Tình.
Giản Nhụy Ái nhìn gương mặt của cô gái xa lạ, lảo đảo mấy bước. Cô gái trước mặt đó chính là Ngọc nữ trong làng giải trí - Hà Mẫn Nghê, so với trên tivi thì cô ta đẹp hơn vài phần. Nhưng thân dưới của cô ta vô cùng bẩn thủi, đầu tóc rối giống một tên ăn xin, cùng với cô gái trên tivi đối lập hoàn toàn.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái nhếch nhác như thế, trong lòng không dễ chịu. Hôm nay nói những lời nói kia với cô khiến cô thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.
Hiện tại Giản Nhụy Ái yếu ớt giống như tờ giấy trắng càng khiến lòng anh khó chịu không thôi.
"Đơn Triết Hạo, anh. . . . . ." Giản Nhụy Ái không dám tin nhìn hai người bọn họ.
Hà Mẫn Nghê nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái vừa nhếch nhác vừa bóc mùi thúi thì khẽ cau mày. Trong mắt chớp qua một tia ghét bỏ, nhưng với thân phận là một nghệ sĩ cô phải biết diễn trò.
Cô không biết Đơn Triết Hạo đang diễn trò quỷ gì, vô duyên vô cớ để bắt cô phải diễn trò với anh. Lần này anh không có đụng đến cô, mà bắt cô không ngừng kêu rên. Nhìn cô gái đang khóc thầm Hà Mẫn Nghê hiểu được bảy tám phần rồi.
Cô đưa cho Giản Nhụy Ái một tấm khăn giấy, mỉm cười nói: "Tiểu thư, cô không sao chứ. Sáng sớm thế này đã đến công ty, cô là lao công à. Không nghĩ công nhân vệ sinh của công ty Hạo lại xinh đẹp và trẻ tuổi như thế này. Chỉ là, tiểu thư có thể tránh một chút không, chuyện của chúng tôi vẫn chưa làm xong."
Những câu nói lễ phép, lại cất giấu một con dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim Giản Nhụy Ái, khiến cho cô không có lực chối cãi.
Cô chỉ có thể nhìn Đơn Triết Hạo, anh cũng không thèm nhìn cô "Hạo, nếu như anh không yêu em, anh muốn ở bên cạnh Lạc Tình Tình. Anh cũng không thể tùy tiện đi tìm cô gái khác. . . . . ."
"Chúng ta đã chia tay, cho nên chuyện của tôi không quan hệ với cô. Tôi thích ngủ với ai là tự do của tôi."
Giản Nhụy Ái tuyệt vọng đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo. Tại sao anh có thể dùng một câu nói ngắn ngủi để cắt đứt mọi thứ. Tính tình anh như thế, khiến cho cô chán ghét, càng khiến cô đau lòng. "Tôi chán ghét anh."
Cô lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc, mặt đầy nước mắt, gương mặt trắng bệch khiến trái tim Đơn Triết Hạo đau nhói. Cô cũng dần hiểu ra mình không thể tiếp tục ở bên cạnh Đơn Triết Hạo.
Tất cả đều là do cô ảo tưởng mà thôi, Đơn Triết Hạo, anh ấy đã thay đổi. Anh ấy không còn là Đơn Triết Hạo mà cô yêu thương.
Cô mơ tưởng mình đã có được một tình yêu, nhưng chính lúc cô lơ đãng trong cõi mộng, đặt niềm tin vào tình yêu, là lúc cô nhếch nhác nhất, là lúc tình yêu của cô héo mòn. Tình yêu đến rồi cũng sẽ kết thúc.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái đau lòng rời đi, thật ra thì anh cũng không muốn khiến cho Giản Nhụy Ái tổn thương. Anh tổn thương gấp trăm vạn lần Giản Nhụy Ái, anh phiền não ngồi trên ghế Salon.
Hà Mẫn Nghê đi đến bên cạnh anh, nhìn Đơn Triết Hạo một mình đau lòng. Trong lòng cô tràn đầy ghen tỵ, nhưng cô không thể làm ra vẻ được, vì cô là người rất hiểu Đơn Triết Hạo.
Cô tựa ngực vào cánh tay của anh, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Đơn, mới vừa rồi tôi nói những lời đó là sai, không phải tôi cố ý, khiến cô ấy bị thương. Thật xin lỗi. . . . . ."
"Cút." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo ra lệnh
"Tổng giám đốc Đơn. Tôi. . . . . ." Hà Mẫn Nghê nhìn sắc mặt không tốt của Đơn Triết Hạo. Thức thời đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi rời đi.
Đơn Triết Hạo lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, dùng bàn tay xoa xoa huyệt Thái Dương. Lúc anh nhận được tin nhắn của Cụ Duệ Tường nói cô muốn tới tìm anh, anh liền sắp xếp vở kịch này, muốn Giản Nhụy Ái phải toàn tâm toàn ý ghét bỏ anh. Nhưng anh lại rất sợ, điều đó khiến cô buông tâm mà tìm cái chết.
Vì bọn họ anh bắt buộc phải làm như thế.
Mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào căn phòng bên trong, Đơn Triết Hạo nằm trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, lẳng lặng…. không ai biết anh đang nghĩ điều gì.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Giản Nhụy Ái đắm chìm trong lời của Cụ Duệ Tường. Dụng tâm để nghĩ, cô có cảm giác ngày tận thế đang đến, mới có cảm giác sợ hãi.
"Tâm. Cụ Duệ Tường, tôi có thể à, Hạo, anh ấy sẽ chuyển tâm sao?" Giản Nhụy Ái không tự tin hỏi.
Trong lòng anh ấy, vĩnh viễn chỉ có một người, không phải là cô tự ti mà vì Lạc Tình Tình quá hoàn mỹ. Hơn nữa chuyện của dì Tần khiến cô luôn có cảm giác có lỗi với cô ta.
Cô ta là người tốt sao? Biết Đơn Triết Hạo đi cùng cô, cô ta cũng không kiếm chuyện, như vậy tự nhiên thanh thản chúc mừng.
Tại sao cô lại chấp nhất, vì sao không làm một cô nàng rộng rãi.
"Giản Nhụy Ái, cô phải nhớ. Tình yêu không thể nhường đi, nó và tình bạn có một đường phân cách rõ ràng. Nếu như cô có loại ý nghĩ này thì thật sự có lỗi với Hạo."
Trước kia triền miên cùng nhu tình tựa như nước. Đúng vậy, đó không phải là diễn trò mà vì Đơn Triết Hạo yêu cô. Tại sao có thể dễ dàng chia tay như thế. Có lẽ anh có nguyên nhân.
"Cụ Duệ Tường. Đi. . . . . . tìm Đơn Triết Hạo. Nhưng tôi không biết anh ấy ở nơi nào."
"Giao cho tôi." Cụ Duệ Tường biết Đơn Triết Hạo sẽ đến nơi nào. Tên kia phiền lòng là sẽ tìm đến công việc.
Rất nhanh xe liền đến đến công ty của Đơn Triết Hạo, tại cửa công ty, có sẵn hai chiếc xe hơi sáng chói mắt. Không ngoài dự đoán là Đơn Triết Hạo thật đến công ty, cô tràn đầy cảm kích nói cảm ơn và hẹn gặp lại sau với Cụ Duệ Tường.
Vì đứa bé, cũng vì chính mình, cô phải dũng cảm để đi tìm hạnh phúc thuộc về mình. Cô tin tưởng mình sẽ thắng, cô sẽ thắng được Lạc Tình Tình.
Thời tiết bên ngoài se lạnh, sáng sớm ngày thứ hai sắp đến rồi. Cả Cao ốc không có bóng dáng của ai cả mà chỉ có một mình Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái ngồi vào thang máy, quên sợ hãi; thời điểm chính lòng mình cảm thấy gấp gáp thì thang máy dừng lại.
Giản Nhụy Ái chạy đến phòng làm việc của Tổng giám đốc. Chỉ muốn sớm chạy tới phòng làm việc cùng để nói rõ mọi chuyện với Đơn Triết Hạo. Cô không hiểu, nhưng cô có suy nghĩ, cô không rõ anh có đợi cô hay không.
Cô đưa mắt nhìn qua màn che bảo vệ, trong lòng cô giật mình. Trong giây lát thoáng nhìn qua cửa sổ, gian phòng sáng rực chiếu cảnh sắc muôn màu, quần áo nam nữ rơi đầy, một chiếc áo lót màu hồng sáng chói mắt hung hăng đâm vào tim cô.
Chân vô lực, đôi tay đấm mạnh, cố cho mình một dũng khí nhất định.
Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng gào thét của đàn ông. Đã từng ân ái với nhau, cùng nhau đi đến thiên đàng cũng cùng nhau phát ra những tiếng thét như thế, nhưng âm thanh này nay lại rất chói tai.
Thân thể cô run rẩy kịch liệt, đầu trống rỗng, ngồi bịch xuống trước cửa văn phòng, nước mắt rơi lả chả, nước mắt không tiếng động rơi xuống sàn nhà.
Giản Nhụy Ái không biết mình ngồi dưới đất bao lâu, chỉ biết những âm thanh vang dội bên trong khiến tâm cô chết lặng. Chỉ có thể khó khăn đứng lên.
Khi đôi mắt cô sưng đỏ, cảm thấy có một mùi hương quen thuộc. Ngước mắt nhìn thấy thân thể cao lớn, nửa người trên trần truồng, không hề kiêng dè mà xuất hiện trước mặt cô.
Anh mạnh mẽ xuất hiện trước mặt cô, lại làm cho Giản Nhụy Ái cảm thấy mình như một đứa bé làm sai, nước mắt tràn mi, đến câu chữ chẳng thể nói rõ ràng: "Anh. . . . . ." Lời nói đầy bụng nhưng rồi hóa thành mặn đắng, không thể thoát ra khỏi miệng.
"Hạo, là ai vậy." Rồi một cô gái xuất hiện bên cạnh, đầu tóc rối bời, đi chân không vô cùng nhếch nhác. Sự xốc xếch khiến đàn ông phải điên cuồng.
Cô gái xinh đẹp đó lại không phải là Lạc Tình Tình.
Giản Nhụy Ái nhìn gương mặt của cô gái xa lạ, lảo đảo mấy bước. Cô gái trước mặt đó chính là Ngọc nữ trong làng giải trí - Hà Mẫn Nghê, so với trên tivi thì cô ta đẹp hơn vài phần. Nhưng thân dưới của cô ta vô cùng bẩn thủi, đầu tóc rối giống một tên ăn xin, cùng với cô gái trên tivi đối lập hoàn toàn.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái nhếch nhác như thế, trong lòng không dễ chịu. Hôm nay nói những lời nói kia với cô khiến cô thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.
Hiện tại Giản Nhụy Ái yếu ớt giống như tờ giấy trắng càng khiến lòng anh khó chịu không thôi.
"Đơn Triết Hạo, anh. . . . . ." Giản Nhụy Ái không dám tin nhìn hai người bọn họ.
Hà Mẫn Nghê nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái vừa nhếch nhác vừa bóc mùi thúi thì khẽ cau mày. Trong mắt chớp qua một tia ghét bỏ, nhưng với thân phận là một nghệ sĩ cô phải biết diễn trò.
Cô không biết Đơn Triết Hạo đang diễn trò quỷ gì, vô duyên vô cớ để bắt cô phải diễn trò với anh. Lần này anh không có đụng đến cô, mà bắt cô không ngừng kêu rên. Nhìn cô gái đang khóc thầm Hà Mẫn Nghê hiểu được bảy tám phần rồi.
Cô đưa cho Giản Nhụy Ái một tấm khăn giấy, mỉm cười nói: "Tiểu thư, cô không sao chứ. Sáng sớm thế này đã đến công ty, cô là lao công à. Không nghĩ công nhân vệ sinh của công ty Hạo lại xinh đẹp và trẻ tuổi như thế này. Chỉ là, tiểu thư có thể tránh một chút không, chuyện của chúng tôi vẫn chưa làm xong."
Những câu nói lễ phép, lại cất giấu một con dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim Giản Nhụy Ái, khiến cho cô không có lực chối cãi.
Cô chỉ có thể nhìn Đơn Triết Hạo, anh cũng không thèm nhìn cô "Hạo, nếu như anh không yêu em, anh muốn ở bên cạnh Lạc Tình Tình. Anh cũng không thể tùy tiện đi tìm cô gái khác. . . . . ."
"Chúng ta đã chia tay, cho nên chuyện của tôi không quan hệ với cô. Tôi thích ngủ với ai là tự do của tôi."
Giản Nhụy Ái tuyệt vọng đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo. Tại sao anh có thể dùng một câu nói ngắn ngủi để cắt đứt mọi thứ. Tính tình anh như thế, khiến cho cô chán ghét, càng khiến cô đau lòng. "Tôi chán ghét anh."
Cô lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc, mặt đầy nước mắt, gương mặt trắng bệch khiến trái tim Đơn Triết Hạo đau nhói. Cô cũng dần hiểu ra mình không thể tiếp tục ở bên cạnh Đơn Triết Hạo.
Tất cả đều là do cô ảo tưởng mà thôi, Đơn Triết Hạo, anh ấy đã thay đổi. Anh ấy không còn là Đơn Triết Hạo mà cô yêu thương.
Cô mơ tưởng mình đã có được một tình yêu, nhưng chính lúc cô lơ đãng trong cõi mộng, đặt niềm tin vào tình yêu, là lúc cô nhếch nhác nhất, là lúc tình yêu của cô héo mòn. Tình yêu đến rồi cũng sẽ kết thúc.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái đau lòng rời đi, thật ra thì anh cũng không muốn khiến cho Giản Nhụy Ái tổn thương. Anh tổn thương gấp trăm vạn lần Giản Nhụy Ái, anh phiền não ngồi trên ghế Salon.
Hà Mẫn Nghê đi đến bên cạnh anh, nhìn Đơn Triết Hạo một mình đau lòng. Trong lòng cô tràn đầy ghen tỵ, nhưng cô không thể làm ra vẻ được, vì cô là người rất hiểu Đơn Triết Hạo.
Cô tựa ngực vào cánh tay của anh, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Đơn, mới vừa rồi tôi nói những lời đó là sai, không phải tôi cố ý, khiến cô ấy bị thương. Thật xin lỗi. . . . . ."
"Cút." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo ra lệnh
"Tổng giám đốc Đơn. Tôi. . . . . ." Hà Mẫn Nghê nhìn sắc mặt không tốt của Đơn Triết Hạo. Thức thời đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi rời đi.
Đơn Triết Hạo lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, dùng bàn tay xoa xoa huyệt Thái Dương. Lúc anh nhận được tin nhắn của Cụ Duệ Tường nói cô muốn tới tìm anh, anh liền sắp xếp vở kịch này, muốn Giản Nhụy Ái phải toàn tâm toàn ý ghét bỏ anh. Nhưng anh lại rất sợ, điều đó khiến cô buông tâm mà tìm cái chết.
Vì bọn họ anh bắt buộc phải làm như thế.
Mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào căn phòng bên trong, Đơn Triết Hạo nằm trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, lẳng lặng…. không ai biết anh đang nghĩ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.