Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Quyển 3 - Chương 3: Trao đổi ngang giá
Mẫn Nghê
17/12/2015
"Em trả tiền những
thứ này nhé." Khiết Đan Đan yêu cầu, cô cũng là một người có gia đình
đang nuôi con nhỏ, tiền lương của cô không thấp, nhưng phải để dành tiền cho con đi học, cô thật sự không trả tiền nổi ở những nơi xa hoa như
thế này.
Vương Thiến Như liếc mắt xem thường, mình đã phiền muốn chết, Khiết Đan Đan keo kiệt lại để ý chút tiền lẻ này nên gạt đi "Được, em sẽ thanh toán được."
Nghe thấy Vương Thiến Như muốn trả tiền, Khiết Đan Đan mới yên tâm uống một hớp trà sữa rồi ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như đang uể oải mới nói, "Nói đi!"
Vương Thiến Như lập tức kể cho Khiết Đan Đan đầu đuôi gốc ngọn chuyện của mình với Cụ Duệ Tường.
Khiết Đan Đan mở to hai mắt ngạc nhiên: "Em thích Tổng giám đốc!"
"Đúng vậy, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là em muốn chị giúp em!" Trong lòng Vương Thiến Như không thoải mái, nhưng ai bảo năng lực phục hồi của cô cực kỳ tốt chứ.
"Chị sẽ giúp như thế nào đây?" Khiết Đan Đan nhìn kỹ Vương Thiến Như, từ bé đã nổi tiếng là quỷ tinh ranh đột nhiên cảm thấy chính mình không thể tùy tiện ham món lợi nhỏ, mà sẽ bị chịu thiệt lúc nào không hay.
"Chính là..." Vương Thiến Như kéo Khiết Đan Đan qua nói nhỏ bên tai cô.
Khiết Đan Đan hét lên: "Cái gì? Em bảo chị giúp em trà trộn vào tập đoàn Cụ thị. Không được, Tổng giám đốc mà biết sẽ giết chị đó, không được đâu."
Vương Thiến Như thấy Khiết Đan Đan kiên quyết như vậy thì đổi sang dụ dỗ "Chị Đan Đan, nếu như chị đồng ý giúp em thì em giúp cho con gái chị được vào học trường quý tộc của thành phố."
Khiết Đan Đan nghe thấy điều kiện của Vương Thiến Như rất hấp dẫn, hai mắt sáng long lanh, di*en(dan)le[quy]don| cô rất muốn con gái mình vào học trường quý tộc, khổ nỗi không có quyền cũng chẳng có tiền nên không vào học được.
Khiết Đan Đan lắc lắc đầu, chỉ vì để nhập học mà chặt đứt đi chén cơm của mình thì thật là không đáng giá.
"Tiền học ở trường quý tộc của con gái chị đều do em trả, như vậy có được hay không?" Vương Thiến Như nói bóng nói gió.
"Được, đồng ý, đợi tin tức tốt của chị."
"Chị Đan Đan, cảm ơn chị." Trong lòng Vương Thiến Như nhẹ nhõm, có sự giúp đỡ của Khiết Đan Đan, cô nhất định có thể thuận lợi vào tập đoàn Cụ thị, Cụ Duệ Tường muốn hất mình ra sao, không có cửa đâu.
Hôm sau.
Cụ Duệ Tường đi đến văn phòng của mình, chuẩn bị mở cửa, trong đầu hiện lên bóng dáng của Vương Thiến Như, cũng không biết cô nhóc kia trở về Mỹ hay chưa, nhất định cô nhóc kia sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.
Cụ Duệ Tường lắc lắc đầu không biết mình nhớ đến cô ấy để làm gì, cho dù cô ấy như thế nào thì cũng không liên quan đến chuyện của mình, anh đẩy cửa bước vào văn phòng mình.
"Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành!" Khiết Đan Đan bưng ly cà phê vào văn phòng.
Cụ Duệ Tường không nhìn Khiết Đan Đan, thuận miệng nói: "Chào buổi sáng!"
Cụ Duệ Tường làm xong chuyện của mình, ngẩng đầu thấy Khiết Đan Đan vẫn đứng đó chưa đi, khẽ nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Tổng giám đốc, năm nay lượng công việc tăng lên không ít, không đủ nhân viên, hơn nữa hôm qua chưa phỏng vấn xong anh đã đi, vị trí thư ký còn trống, tôi chỉ muốn nói..." Khiết Đan Đan dè dặt nói.
Lông mày của Cụ Duệ Tường càng nhíu chặt hơn, "Nói!"
"Thật đáng tiếc chưa có người làm ở vị trí thư ký còn trống kia. Mấy năm nay kinh tế bên ngoài đình trệ, em họ của tôi không tìm được việc làm, có thể làm thư ký vài ngày được không? Nếu như Tổng giám đốc cảm thấy không được thì đuổi cô ấy đi cũng không muộn." Khiết Đan Đan nói một hơi, đi theo Cụ Duệ Tường nhiều năm, cô rất sợ cảm giác áp bức vô hình trên người anh.
"Được, tôi đồng ý, để cô ấy làm trợ lý cho cô rồi học lên, cô chỉ bảo cho cô ta rồi thông qua xét duyệt nếu đạt sẽ lên làm thư ký." Cụ Duệ Tường không chút nghĩ ngợi nói.
Dù sao Khiết Đan Đan đã đi theo Cụ Duệ Tường nhiều năm, cô luôn dốc sức làm tròn bổn phận đối với anh, cho nên việc này anh sẽ đồng ý với cô.
Khiết Đan Đan không ngờ Cụ Duệ Tường lại nhanh chóng đồng ý một cách sảng khoái như vậy, sau vài giây thất thần vui mừng nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc, tôi thay em họ tôi cảm ơn anh."
"Được rồi, không còn chuyện gì thì cô có thể ra ngoài." Cụ Duệ Tường cúi đầu bắt đầu bận rộn làm việc.
"Dạ vâng!" Khiết Đan Đan xoay người rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười thắng lợi, điều quan trọng bây giờ là cô phải mau chóng nói tin vui này cho Vương Thiến Như.
Khi nghe tiếng cánh cửa đóng lại, Cụ Duệ Tường ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười bất đắc dĩ. Có đôi khi anh cảm thấy Khiết Đan Đan có một số hành động vô ý rất giống như Vương Thiến Như .
Cụ Duệ Tường lắc đầu thật mạnh, từ hôm qua đến giờ, động một tí trong đầu anh lại hiện lên bóng dáng của Vương Thiến Như, phải nghĩ cách đuổi Vương Thiến Như ra khỏi đầu mình, anh tuyệt đối không thể làm như vậy.
Trong quán cà phê, một mình Vương Thiến Như ngồi thở dài, quán cà phê này được cô vô tình phát hiện ra, là một nơi nghỉ ngơi an nhàn.Tuy Vương Thiến Như có rất nhiều tiền, nhưng cô lại thích đến những nơi bình dân, hưởng thụ niềm vui bình dân thuần túy.
Đã rất lâu rồi, mà điện thoại di động vẫn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ nhiệm vụ của Khiết Đan Đan thất bại rồi sao?
Trong lòng Vương Thiết Như chỉ có Cụ Duệ Tường, vì anh mà Vương Thiến Như phải chạy ngược chạy xuôi, chịu bao nhiêu vất vả, vì vậy cô sẽ không thể nào từ bỏ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Thiến Như khẩn trương bắt máy: "Alô!"
"Thiến Như, em nói xem nên cảm ơn chị như thế nào đây?" Khiết Đan Đan tranh công trước, dù sao cô đã giúp Vương Thiến Như một việc lớn như vậy.
"Em biết rồi." Vương Thiến Như không kiên nhẫn nói: "Thế nào? Có thành công hay không?"
"Đương nhiên thành công rồi, chị đã ra tay thì có lúc nào thất bại đâu. D1D7L8Q9Đ Tổng giám đốc không đồng ý cho em làm thư ký mà chỉ cho làm trợ lí của chị thôi!"
"Thật sao?" Vương Thiến Như vui vẻ nhảy cẫng lên, "Không sao, làm trợ lý và thư ký đều giống nhau mà."
Trong lòng cô, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Cụ Duệ Tường là tốt rồi, công việc gì cũng không sao cả, kể cả phải làm cô lao công vệ sinh cũng chẳng sao.
Vương Thiến Như vui mừng hét lên, khiến cho mọi người trong quán cà phê nhìn chăm chú, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, cũng không kiềm chế tâm tình vui sướng của mình: "Cuối cùng tôi cũng vào được tập đoàn Cụ thị rồi, tôi có thể đi làm cùng anh Tường rồi."
Vương Thiến Như chợt nhớ ra nếu muốn đi làm thì nên mua vài bộ đồ công sở. Trước đây ở công ty nhà mình, cô đều thấy nhân viên ăn mặc chỉnh tề.
Vương Thiến Như nhanh chóng rời đi như gió, chạy đến cửa hàng bách hóa thầm nghĩ mình nên mua một vài bộ quần áo bình dân, dù sao đi làm ở công ty, đều là nhân viên phổ thông. Để hòa hợp với mọi người, cô không nên mặc quần áo quá đắt tiền, như vậy sẽ tạo cho người khác cảm giác xa cách.
Bình thường quần áo ở tầng trên của bách hóa là cao cấp nhất, Vương Thiến Như vừa muốn đi vào thang máy, “Rầm”, cô cảm thấy như đụng vào tảng đá, cả cánh tay đều đau đớn, ôm lấy cánh tay mình, ngẩng đầu lên nhìn hung thủ.
Oa! Dáng dấp hung thủ thật đẹp trai , nhưng vẫn không đẹp trai bằng Cụ Duệ Tường.
Trọng Thiên Kỳ thấy Vương Thiến Như nhìn mình đăm đăm, thấy cô háo sắc nhìn mình như vậy, lại không cảm thấy chán ghét. Lẽ nào sự thưởng thức của mình lại giảm xuống, "Cô gái xinh đẹp, đụng người khác cũng không xin lỗi, thật không lịch sự chút nào."
Vương Thiến Như trợn tròn mắt khi nghe Trọng Thiên Kỳ nói, , không nói lời nào vẫn là soái ca, vừa nói thật sự là hù chết người mà: "Ai mới không lịch sự đây, rõ ràng là anh đụng tôi."
"Tôi vốn dĩ đang đứng chứ không đi, là cô xông tới, sao lại nói là tôi đụng cô?" Trọng Thiên Kỳ nhìn cô gái thú vị trước mắt này, không sai, cô gái này thật thú vị, bộ dáng cũng không kém.
"Bệnh thần kinh!" Vương Thiến Như thấy Trọng Thiên Kỳ nhìn chằm chằm mình đến rợn cả tóc gáy: "Tránh ra."
"Không đánh nhau không quen biết, chúng ta kết bạn được không?" Trọng Thiên Kỳ không bỏ qua chuyện vui như vậy.
Vương Thiến Như nghe thấy Trọng Thiên Kỳ nói, không nói được câu nào , xoay người trừng mắt với Trọng Thiên Kỳ, người đàn ông này thật kỳ quái, không quen biết thì kết bạn cái gì, sau đó cô xoay người đi lên lầu năm.
"Này! tiểu thư đừng nóng nảy, cô muốn mua quần áo nào để tôi mua tặng cô."
Vương Thiến Như liếc mắt xem thường, mình đã phiền muốn chết, Khiết Đan Đan keo kiệt lại để ý chút tiền lẻ này nên gạt đi "Được, em sẽ thanh toán được."
Nghe thấy Vương Thiến Như muốn trả tiền, Khiết Đan Đan mới yên tâm uống một hớp trà sữa rồi ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như đang uể oải mới nói, "Nói đi!"
Vương Thiến Như lập tức kể cho Khiết Đan Đan đầu đuôi gốc ngọn chuyện của mình với Cụ Duệ Tường.
Khiết Đan Đan mở to hai mắt ngạc nhiên: "Em thích Tổng giám đốc!"
"Đúng vậy, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là em muốn chị giúp em!" Trong lòng Vương Thiến Như không thoải mái, nhưng ai bảo năng lực phục hồi của cô cực kỳ tốt chứ.
"Chị sẽ giúp như thế nào đây?" Khiết Đan Đan nhìn kỹ Vương Thiến Như, từ bé đã nổi tiếng là quỷ tinh ranh đột nhiên cảm thấy chính mình không thể tùy tiện ham món lợi nhỏ, mà sẽ bị chịu thiệt lúc nào không hay.
"Chính là..." Vương Thiến Như kéo Khiết Đan Đan qua nói nhỏ bên tai cô.
Khiết Đan Đan hét lên: "Cái gì? Em bảo chị giúp em trà trộn vào tập đoàn Cụ thị. Không được, Tổng giám đốc mà biết sẽ giết chị đó, không được đâu."
Vương Thiến Như thấy Khiết Đan Đan kiên quyết như vậy thì đổi sang dụ dỗ "Chị Đan Đan, nếu như chị đồng ý giúp em thì em giúp cho con gái chị được vào học trường quý tộc của thành phố."
Khiết Đan Đan nghe thấy điều kiện của Vương Thiến Như rất hấp dẫn, hai mắt sáng long lanh, di*en(dan)le[quy]don| cô rất muốn con gái mình vào học trường quý tộc, khổ nỗi không có quyền cũng chẳng có tiền nên không vào học được.
Khiết Đan Đan lắc lắc đầu, chỉ vì để nhập học mà chặt đứt đi chén cơm của mình thì thật là không đáng giá.
"Tiền học ở trường quý tộc của con gái chị đều do em trả, như vậy có được hay không?" Vương Thiến Như nói bóng nói gió.
"Được, đồng ý, đợi tin tức tốt của chị."
"Chị Đan Đan, cảm ơn chị." Trong lòng Vương Thiến Như nhẹ nhõm, có sự giúp đỡ của Khiết Đan Đan, cô nhất định có thể thuận lợi vào tập đoàn Cụ thị, Cụ Duệ Tường muốn hất mình ra sao, không có cửa đâu.
Hôm sau.
Cụ Duệ Tường đi đến văn phòng của mình, chuẩn bị mở cửa, trong đầu hiện lên bóng dáng của Vương Thiến Như, cũng không biết cô nhóc kia trở về Mỹ hay chưa, nhất định cô nhóc kia sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.
Cụ Duệ Tường lắc lắc đầu không biết mình nhớ đến cô ấy để làm gì, cho dù cô ấy như thế nào thì cũng không liên quan đến chuyện của mình, anh đẩy cửa bước vào văn phòng mình.
"Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành!" Khiết Đan Đan bưng ly cà phê vào văn phòng.
Cụ Duệ Tường không nhìn Khiết Đan Đan, thuận miệng nói: "Chào buổi sáng!"
Cụ Duệ Tường làm xong chuyện của mình, ngẩng đầu thấy Khiết Đan Đan vẫn đứng đó chưa đi, khẽ nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Tổng giám đốc, năm nay lượng công việc tăng lên không ít, không đủ nhân viên, hơn nữa hôm qua chưa phỏng vấn xong anh đã đi, vị trí thư ký còn trống, tôi chỉ muốn nói..." Khiết Đan Đan dè dặt nói.
Lông mày của Cụ Duệ Tường càng nhíu chặt hơn, "Nói!"
"Thật đáng tiếc chưa có người làm ở vị trí thư ký còn trống kia. Mấy năm nay kinh tế bên ngoài đình trệ, em họ của tôi không tìm được việc làm, có thể làm thư ký vài ngày được không? Nếu như Tổng giám đốc cảm thấy không được thì đuổi cô ấy đi cũng không muộn." Khiết Đan Đan nói một hơi, đi theo Cụ Duệ Tường nhiều năm, cô rất sợ cảm giác áp bức vô hình trên người anh.
"Được, tôi đồng ý, để cô ấy làm trợ lý cho cô rồi học lên, cô chỉ bảo cho cô ta rồi thông qua xét duyệt nếu đạt sẽ lên làm thư ký." Cụ Duệ Tường không chút nghĩ ngợi nói.
Dù sao Khiết Đan Đan đã đi theo Cụ Duệ Tường nhiều năm, cô luôn dốc sức làm tròn bổn phận đối với anh, cho nên việc này anh sẽ đồng ý với cô.
Khiết Đan Đan không ngờ Cụ Duệ Tường lại nhanh chóng đồng ý một cách sảng khoái như vậy, sau vài giây thất thần vui mừng nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc, tôi thay em họ tôi cảm ơn anh."
"Được rồi, không còn chuyện gì thì cô có thể ra ngoài." Cụ Duệ Tường cúi đầu bắt đầu bận rộn làm việc.
"Dạ vâng!" Khiết Đan Đan xoay người rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười thắng lợi, điều quan trọng bây giờ là cô phải mau chóng nói tin vui này cho Vương Thiến Như.
Khi nghe tiếng cánh cửa đóng lại, Cụ Duệ Tường ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười bất đắc dĩ. Có đôi khi anh cảm thấy Khiết Đan Đan có một số hành động vô ý rất giống như Vương Thiến Như .
Cụ Duệ Tường lắc đầu thật mạnh, từ hôm qua đến giờ, động một tí trong đầu anh lại hiện lên bóng dáng của Vương Thiến Như, phải nghĩ cách đuổi Vương Thiến Như ra khỏi đầu mình, anh tuyệt đối không thể làm như vậy.
Trong quán cà phê, một mình Vương Thiến Như ngồi thở dài, quán cà phê này được cô vô tình phát hiện ra, là một nơi nghỉ ngơi an nhàn.Tuy Vương Thiến Như có rất nhiều tiền, nhưng cô lại thích đến những nơi bình dân, hưởng thụ niềm vui bình dân thuần túy.
Đã rất lâu rồi, mà điện thoại di động vẫn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ nhiệm vụ của Khiết Đan Đan thất bại rồi sao?
Trong lòng Vương Thiết Như chỉ có Cụ Duệ Tường, vì anh mà Vương Thiến Như phải chạy ngược chạy xuôi, chịu bao nhiêu vất vả, vì vậy cô sẽ không thể nào từ bỏ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Thiến Như khẩn trương bắt máy: "Alô!"
"Thiến Như, em nói xem nên cảm ơn chị như thế nào đây?" Khiết Đan Đan tranh công trước, dù sao cô đã giúp Vương Thiến Như một việc lớn như vậy.
"Em biết rồi." Vương Thiến Như không kiên nhẫn nói: "Thế nào? Có thành công hay không?"
"Đương nhiên thành công rồi, chị đã ra tay thì có lúc nào thất bại đâu. D1D7L8Q9Đ Tổng giám đốc không đồng ý cho em làm thư ký mà chỉ cho làm trợ lí của chị thôi!"
"Thật sao?" Vương Thiến Như vui vẻ nhảy cẫng lên, "Không sao, làm trợ lý và thư ký đều giống nhau mà."
Trong lòng cô, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Cụ Duệ Tường là tốt rồi, công việc gì cũng không sao cả, kể cả phải làm cô lao công vệ sinh cũng chẳng sao.
Vương Thiến Như vui mừng hét lên, khiến cho mọi người trong quán cà phê nhìn chăm chú, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, cũng không kiềm chế tâm tình vui sướng của mình: "Cuối cùng tôi cũng vào được tập đoàn Cụ thị rồi, tôi có thể đi làm cùng anh Tường rồi."
Vương Thiến Như chợt nhớ ra nếu muốn đi làm thì nên mua vài bộ đồ công sở. Trước đây ở công ty nhà mình, cô đều thấy nhân viên ăn mặc chỉnh tề.
Vương Thiến Như nhanh chóng rời đi như gió, chạy đến cửa hàng bách hóa thầm nghĩ mình nên mua một vài bộ quần áo bình dân, dù sao đi làm ở công ty, đều là nhân viên phổ thông. Để hòa hợp với mọi người, cô không nên mặc quần áo quá đắt tiền, như vậy sẽ tạo cho người khác cảm giác xa cách.
Bình thường quần áo ở tầng trên của bách hóa là cao cấp nhất, Vương Thiến Như vừa muốn đi vào thang máy, “Rầm”, cô cảm thấy như đụng vào tảng đá, cả cánh tay đều đau đớn, ôm lấy cánh tay mình, ngẩng đầu lên nhìn hung thủ.
Oa! Dáng dấp hung thủ thật đẹp trai , nhưng vẫn không đẹp trai bằng Cụ Duệ Tường.
Trọng Thiên Kỳ thấy Vương Thiến Như nhìn mình đăm đăm, thấy cô háo sắc nhìn mình như vậy, lại không cảm thấy chán ghét. Lẽ nào sự thưởng thức của mình lại giảm xuống, "Cô gái xinh đẹp, đụng người khác cũng không xin lỗi, thật không lịch sự chút nào."
Vương Thiến Như trợn tròn mắt khi nghe Trọng Thiên Kỳ nói, , không nói lời nào vẫn là soái ca, vừa nói thật sự là hù chết người mà: "Ai mới không lịch sự đây, rõ ràng là anh đụng tôi."
"Tôi vốn dĩ đang đứng chứ không đi, là cô xông tới, sao lại nói là tôi đụng cô?" Trọng Thiên Kỳ nhìn cô gái thú vị trước mắt này, không sai, cô gái này thật thú vị, bộ dáng cũng không kém.
"Bệnh thần kinh!" Vương Thiến Như thấy Trọng Thiên Kỳ nhìn chằm chằm mình đến rợn cả tóc gáy: "Tránh ra."
"Không đánh nhau không quen biết, chúng ta kết bạn được không?" Trọng Thiên Kỳ không bỏ qua chuyện vui như vậy.
Vương Thiến Như nghe thấy Trọng Thiên Kỳ nói, không nói được câu nào , xoay người trừng mắt với Trọng Thiên Kỳ, người đàn ông này thật kỳ quái, không quen biết thì kết bạn cái gì, sau đó cô xoay người đi lên lầu năm.
"Này! tiểu thư đừng nóng nảy, cô muốn mua quần áo nào để tôi mua tặng cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.