Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)
Chương 49: Thành khẩn thừa nhận (2)
Đỗ Thanh Di
23/06/2019
Một người đàn ông, khi đã thật sự muốn nhìn nhận một người con gái, thì trong lúc quan hệ, sẽ nhìn thật kĩ dung nhan của cô ta.
Tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ, tuyệt đối sẽ không hờ hững. Tuyệt đối sẽ ghi nhớ.
***
9 giờ sáng. Đỉnh điểm của buổi sáng.
Khả Vi khó nhọc mở mắt, cả người đau nhức, cô lặng người hít vào một hơi thật sâu. Nhìn đường ánh sáng chói lòa qua khe hở của tấm rèm, đôi chân mày lá liễu khẽ nhíu chặt. Bên ngoài thoang thoảng truyền đến tiếng chim hót ríu rít.
Khả Vi muốn xoay người, nhưng lúc này chợt phát hiện một cánh tay đang đè nặng dưới ngực mình. Khả Vi ngơ ngác, kế tiếp liền cảm giác được da thịt ấm áp của người nào đó đang dán sát sau lưng mình. Không một lớp vải ngăn cách. Bởi vì anh yên lặng ôm cô như vậy, khiến cô đã ngỡ như chỉ còn lại một mình.
Khả Vi không dám động đậy, sợ đánh thức người kế bên, cô nằm yên lặng trong vòng tay của anh. Có một cảm giác rất yên bình nhẹ nhàng bao quanh. Nhắm mắt tập trung một chút, Khả Vi có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập nhịp nhàng ở trên lưng mình. Xung quanh không gian lan toả một mùi hương trầm thơm ngát, hòa cùng với hơi thở đều đặn ấm nồng của anh...
Bỗng chốc Khả Vi thấy tim rung động, không cưỡng lại được mà chớp chớp đôi mắt.
Từ Trấn Khiêm là người của công việc, dù là anh có nghỉ ngơi trễ đến đâu, sáng sớm lúc ánh bình minh còn là một mảng xanh dịu, thì anh đã thức dậy rồi. Phong độ vẫn luôn là tỉnh táo và điềm tĩnh. Bọn người Phong Phi đi theo anh lâu như vậy, cũng đã tập thành thói quen, một đêm có khi ngủ bốn, năm tiếng, cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà hôm nay đã không như vậy. Sáng sớm Từ Trấn Khiêm đã nhắn tin ra ngoài, toàn bộ lịch sáng nay giao lại cho hạ cấp xử lý, chuyện quan trọng cần anh giải quyết thì dời lại sau, cũng không nói là khi nào xuất phát. Sau đó thì tắt luôn tiếng chuông điện thoại, tiếp tục ôm người con gái đang mệt nhọc ngủ say vào trong lòng, da thịt dính chặt vào nhau, cùng cô ôm ấp lưu luyến không thôi.
Vì thế, Khả Vi bây giờ thật sự cảm thấy rất lạ lẫm, cô chưa bao giờ thức dậy thì anh vẫn còn nằm bên cạnh như thế này. Cảm giác như là một đôi tình nhân thực thụ.
Khả Vi hơi cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn đang đan lấy tay mình, vô tình phát hiện ra bàn tay cô đặc biệt trở nên nhỏ bé khi ở trong tay anh. Những ngón tay dài khẳng khiu, đốt ngón tay rắn rỏi, làn da màu đồng đầy nam tính. Sạch sẽ và hài hoà.
Độ dài của những ngón tay có thể nói lên nhiều phần về sức mạnh tổng thể của một người. Không những vậy, bàn tay của người đàn ông này còn đặc biệt toát ra nét phong nhã và uy quyền.
Khả Vi khẽ động những ngón tay, chạm vào làn da rắn rỏi trên mu bàn tay của Từ Trấn Khiêm. Hình ảnh tay đan tay này mang đến cho đáy lòng cô một loại thổn thức khó tả.
Từ Trấn Khiêm đang chống huyệt thái dương ngắm cô từ phía sau, anh nhìn thấy hết những cử chỉ nhẹ nhàng và biểu cảm ngây ngô kia. Anh đã ngắm cô được một lúc rồi, từ trước khi cô thức dậy. Khả Vi dường như lại rất có hứng thú với những ngón tay của anh.
"Nếu em thích, sau này hãy nắm nhiều một chút."
Oh!!!
Khả Vi giật mình, ở ngực khẽ giật lên một cái, sau đó lại không biết làm sao để đối mặt, vội nghiêng đầu sang bên kia, nhắm nghiền lại đôi mắt...Gần một phút sau, còn giả bộ thở ra tiếng khò khè, như là đang ngáy ngủ.
Chỉ là, gương mặt cô đã ửng hồng lên rồi, cả người cũng dần ngượng nghịu cứng đờ lên.
Nếu trên thế giới này có xếp loại cơ thể phản ứng dẫn đến bán đứng chủ nhân, thì cơ thể của Khả Vi phải thuộc dạng: Bán đứng vô điều kiện, với vận tốc của ánh sáng.
Từ Trấn Khiếm nhìn biểu tình chuyển đổi đầy sinh động này của Khả Vi mà chỉ có thể cười rộ lên. Hơi thở nam tính thổi lay vài sợi tóc mây trên mặt cô. Sau đó anh lại áp người xuống, cả vòm ngực ghì sát lên tấm lưng nhỏ nhắn. Buông tay Khả Vi ra, dùng ngón tay giữa của mình vén qua tóc cô, vành tai tinh xảo và cái cổ trắng ngần hiện ra. Anh chậm rãi hôn lên đỉnh vai thon gầy, rồi nhẹ nhàng di chuyển nụ hôn lên gáy, Khả Vi nhịn không được mà khẽ co người lại.
Từ Trấn Khiêm nhìn cô thêm vài phút, ngón tay vẽ quanh miếng băng vết thương một hình tròn lưu luyến:
"Chiều anh sẽ về đưa em đi bệnh viện."
Giọng anh rất dịu dàng, có chút trầm khàn, nghe rất là quyến rũ.
Khả Vi không dám trả lời đáp anh, nhưng hàng mi đã khẽ lay động. Vài giây sau chỗ bên cạnh không còn cảm nhận sức nặng của anh nữa, cái mền dày đã được kéo lên phủ qua vai cô.
Ít phút sau, Khả Vi thật sự đã tiếp tục đem thân thể ê ẩm của mình chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa...
***
Sau khi dùng xong bữa trưa ở ban công phòng ngủ, Khả Vi nhận được tin nhắn của vị bác sĩ anh tuấn, cứu nhân độ đức của chúng ta.
Minh Đông: Khả Vi, Em nhớ mặc đồ hở vai.
Khả Vi: .....
Vài phút sau hình như Minh Đông đã phát hiện ra là có gì đó sai sai.
Minh Đông: Em nhớ mặc đồ hở vai để bác sĩ dễ xem xét vết thương.
Khả Vi: ...Thật ra, tin nhắn đầu tiên thì em đã hiểu ý anh.
Minh Đông: .....
Khả Vi: Cám ơn anh:)
Để cho vị bác sĩ bận rộn này nhắc nhở những chuyện thế này, thật khiến cho Khả Vi không khỏi lấy làm quý hóa, kiểu như gánh không nổi ân huệ này. Nhưng ở môi không kiềm được mà cười khẩy lên.
Minh Đông thì hiểu rất rõ ràng, hôm nay vị bác sĩ vật lí trị liệu của Khả Vi là nam, Minh Đông thì cũng phải xem lại vết thương cho cô. Nếu ai đó nói: "Phiền em cởi áo ra", thì thật sự không biết sẽ như thế nào nữa.
Thôi thì cứ theo châm ngôn nguyên sơ của bác sĩ mà làm: Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Nghĩ vậy nên bác sĩ Minh Đông đã giảm thiểu tối đa xác suất gây ra hậu hoạn, vừa chứng tỏ là một vị bác sĩ biết quan tâm cho bệnh nhân, vừa khẳng định là một người anh em tốt.
Đẹp đẽ đôi đường!
Trân trọng lời nhắc nhở vàng ngọc của bác sĩ, thân thể đâu nhức của Khả Vi đi đi lại lại trong phòng quần áo được gần hai mươi phút, sau đó phát hiện ra một sự thật đầy chông gai, trong lòng bây giờ khổ sở vô cùng...
Đứng trước tấm gương lớn ở giữa phòng, Khả Vi phát hiện ra thêm vài đốm đỏ ở trước ngực, chạy dài lên tới cổ, cô không nhịn được mà thở dài một hơi. Nhớ đến rạng sáng nay, cô đã từng nói là anh rất quá đáng...
Thật sự rất quá đáng luôn đó!
Khả Vi xụ mặt, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, đầu hàng, ngả người trên ghế da dài màu trắng bên cạnh.
Bỗng nhiên Khả Vi chợt nhớ ra là hôm qua đã nhìn thấy một tấm danh thiếp.
Bước đến bên quầy thủy tinh ở giữa phòng, bên cạnh những trang sức đắt tiền là một tấm danh thiếp được đặt trên cái đĩa nhỏ bằng pha lê.
KELSEY VU
Personal Stylist Assistant (Trợ lý stylist cá nhân)
Direct line (Đường dây trực tuyến): +866 978 100 999
Nhìn vào mã số quốc tế, là có thể suy luận cô gái stylist này không chỉ làm việc và có khách hàng trong nước thôi. Suy cho cùng, cô ta là stylist cá nhân cho giới thượng lưu. Nhưng mà công việc này rất khó giữ được mối làm ăn thường xuyên. Thời trang thay đổi không ngừng, tư vị của mỗi nhân vật thượng lưu cũng như vậy, đại đa số những nhân vật này đều đã có mối quan hệ với những thiết kế sư trứ danh trong và ngoài nước, những bộ sưu tập mới nhất đều sẽ email cho họ trước hết. Với những buổi fashion shows thì sẽ mời họ ngồi ở vị trí hàng đầu, để họ dễ chọn đồ. Một năm, những nhân vật giàu sang này sẽ bay qua Châu Âu vài lần, vừa là vì công việc, vừa đi du lịch, lại tiện thể mua sắm.
Cho nên việc mua sắm trang phục cho nữ chủ nhân của căn phòng ngủ chính này, là một việc hiếm có. Dường như vài năm, mới bắt gặp một dịp giống như thế này. Mỗi lần diễn ra là số lượng mua sắm khá lớn. Tuy nhiên, điều khác lạ nhất chính là, không chỉ Kelsey Vu chưa từng gặp qua người mà cô làm stylist cho, mà chỉ trong vòng một tháng ít ỏi, cô đã đảm đương trọng trách mua sắm cho nữ chủ nhân ở đây đến hai lần. Lần thứ hai lại có phong cách hoàn toàn khác lần thứ nhất, thậm chí còn sửa luôn kiến trúc của phòng quần áo. Cho nên Kelsey có thể tưởng tượng ra vị trí của nữ chủ nhân này, dù biết là có thể sẽ không được giao cho nhiệm vụ kế tiếp, nhưng cũng không quên để lại danh thiếp của mình ở khu vực đồ dùng của Khả Vi.
Khả Vi cầm lấy tấm danh thiếp trên tay, nhoẻn miệng lên mỉm cười, cô rất thưởng thức những người biết tranh thủ vì sự nghiệp nha.
"Alô, Kelsey Vũ xin nghe!"
Tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ, tuyệt đối sẽ không hờ hững. Tuyệt đối sẽ ghi nhớ.
***
9 giờ sáng. Đỉnh điểm của buổi sáng.
Khả Vi khó nhọc mở mắt, cả người đau nhức, cô lặng người hít vào một hơi thật sâu. Nhìn đường ánh sáng chói lòa qua khe hở của tấm rèm, đôi chân mày lá liễu khẽ nhíu chặt. Bên ngoài thoang thoảng truyền đến tiếng chim hót ríu rít.
Khả Vi muốn xoay người, nhưng lúc này chợt phát hiện một cánh tay đang đè nặng dưới ngực mình. Khả Vi ngơ ngác, kế tiếp liền cảm giác được da thịt ấm áp của người nào đó đang dán sát sau lưng mình. Không một lớp vải ngăn cách. Bởi vì anh yên lặng ôm cô như vậy, khiến cô đã ngỡ như chỉ còn lại một mình.
Khả Vi không dám động đậy, sợ đánh thức người kế bên, cô nằm yên lặng trong vòng tay của anh. Có một cảm giác rất yên bình nhẹ nhàng bao quanh. Nhắm mắt tập trung một chút, Khả Vi có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập nhịp nhàng ở trên lưng mình. Xung quanh không gian lan toả một mùi hương trầm thơm ngát, hòa cùng với hơi thở đều đặn ấm nồng của anh...
Bỗng chốc Khả Vi thấy tim rung động, không cưỡng lại được mà chớp chớp đôi mắt.
Từ Trấn Khiêm là người của công việc, dù là anh có nghỉ ngơi trễ đến đâu, sáng sớm lúc ánh bình minh còn là một mảng xanh dịu, thì anh đã thức dậy rồi. Phong độ vẫn luôn là tỉnh táo và điềm tĩnh. Bọn người Phong Phi đi theo anh lâu như vậy, cũng đã tập thành thói quen, một đêm có khi ngủ bốn, năm tiếng, cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà hôm nay đã không như vậy. Sáng sớm Từ Trấn Khiêm đã nhắn tin ra ngoài, toàn bộ lịch sáng nay giao lại cho hạ cấp xử lý, chuyện quan trọng cần anh giải quyết thì dời lại sau, cũng không nói là khi nào xuất phát. Sau đó thì tắt luôn tiếng chuông điện thoại, tiếp tục ôm người con gái đang mệt nhọc ngủ say vào trong lòng, da thịt dính chặt vào nhau, cùng cô ôm ấp lưu luyến không thôi.
Vì thế, Khả Vi bây giờ thật sự cảm thấy rất lạ lẫm, cô chưa bao giờ thức dậy thì anh vẫn còn nằm bên cạnh như thế này. Cảm giác như là một đôi tình nhân thực thụ.
Khả Vi hơi cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn đang đan lấy tay mình, vô tình phát hiện ra bàn tay cô đặc biệt trở nên nhỏ bé khi ở trong tay anh. Những ngón tay dài khẳng khiu, đốt ngón tay rắn rỏi, làn da màu đồng đầy nam tính. Sạch sẽ và hài hoà.
Độ dài của những ngón tay có thể nói lên nhiều phần về sức mạnh tổng thể của một người. Không những vậy, bàn tay của người đàn ông này còn đặc biệt toát ra nét phong nhã và uy quyền.
Khả Vi khẽ động những ngón tay, chạm vào làn da rắn rỏi trên mu bàn tay của Từ Trấn Khiêm. Hình ảnh tay đan tay này mang đến cho đáy lòng cô một loại thổn thức khó tả.
Từ Trấn Khiêm đang chống huyệt thái dương ngắm cô từ phía sau, anh nhìn thấy hết những cử chỉ nhẹ nhàng và biểu cảm ngây ngô kia. Anh đã ngắm cô được một lúc rồi, từ trước khi cô thức dậy. Khả Vi dường như lại rất có hứng thú với những ngón tay của anh.
"Nếu em thích, sau này hãy nắm nhiều một chút."
Oh!!!
Khả Vi giật mình, ở ngực khẽ giật lên một cái, sau đó lại không biết làm sao để đối mặt, vội nghiêng đầu sang bên kia, nhắm nghiền lại đôi mắt...Gần một phút sau, còn giả bộ thở ra tiếng khò khè, như là đang ngáy ngủ.
Chỉ là, gương mặt cô đã ửng hồng lên rồi, cả người cũng dần ngượng nghịu cứng đờ lên.
Nếu trên thế giới này có xếp loại cơ thể phản ứng dẫn đến bán đứng chủ nhân, thì cơ thể của Khả Vi phải thuộc dạng: Bán đứng vô điều kiện, với vận tốc của ánh sáng.
Từ Trấn Khiếm nhìn biểu tình chuyển đổi đầy sinh động này của Khả Vi mà chỉ có thể cười rộ lên. Hơi thở nam tính thổi lay vài sợi tóc mây trên mặt cô. Sau đó anh lại áp người xuống, cả vòm ngực ghì sát lên tấm lưng nhỏ nhắn. Buông tay Khả Vi ra, dùng ngón tay giữa của mình vén qua tóc cô, vành tai tinh xảo và cái cổ trắng ngần hiện ra. Anh chậm rãi hôn lên đỉnh vai thon gầy, rồi nhẹ nhàng di chuyển nụ hôn lên gáy, Khả Vi nhịn không được mà khẽ co người lại.
Từ Trấn Khiêm nhìn cô thêm vài phút, ngón tay vẽ quanh miếng băng vết thương một hình tròn lưu luyến:
"Chiều anh sẽ về đưa em đi bệnh viện."
Giọng anh rất dịu dàng, có chút trầm khàn, nghe rất là quyến rũ.
Khả Vi không dám trả lời đáp anh, nhưng hàng mi đã khẽ lay động. Vài giây sau chỗ bên cạnh không còn cảm nhận sức nặng của anh nữa, cái mền dày đã được kéo lên phủ qua vai cô.
Ít phút sau, Khả Vi thật sự đã tiếp tục đem thân thể ê ẩm của mình chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa...
***
Sau khi dùng xong bữa trưa ở ban công phòng ngủ, Khả Vi nhận được tin nhắn của vị bác sĩ anh tuấn, cứu nhân độ đức của chúng ta.
Minh Đông: Khả Vi, Em nhớ mặc đồ hở vai.
Khả Vi: .....
Vài phút sau hình như Minh Đông đã phát hiện ra là có gì đó sai sai.
Minh Đông: Em nhớ mặc đồ hở vai để bác sĩ dễ xem xét vết thương.
Khả Vi: ...Thật ra, tin nhắn đầu tiên thì em đã hiểu ý anh.
Minh Đông: .....
Khả Vi: Cám ơn anh:)
Để cho vị bác sĩ bận rộn này nhắc nhở những chuyện thế này, thật khiến cho Khả Vi không khỏi lấy làm quý hóa, kiểu như gánh không nổi ân huệ này. Nhưng ở môi không kiềm được mà cười khẩy lên.
Minh Đông thì hiểu rất rõ ràng, hôm nay vị bác sĩ vật lí trị liệu của Khả Vi là nam, Minh Đông thì cũng phải xem lại vết thương cho cô. Nếu ai đó nói: "Phiền em cởi áo ra", thì thật sự không biết sẽ như thế nào nữa.
Thôi thì cứ theo châm ngôn nguyên sơ của bác sĩ mà làm: Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Nghĩ vậy nên bác sĩ Minh Đông đã giảm thiểu tối đa xác suất gây ra hậu hoạn, vừa chứng tỏ là một vị bác sĩ biết quan tâm cho bệnh nhân, vừa khẳng định là một người anh em tốt.
Đẹp đẽ đôi đường!
Trân trọng lời nhắc nhở vàng ngọc của bác sĩ, thân thể đâu nhức của Khả Vi đi đi lại lại trong phòng quần áo được gần hai mươi phút, sau đó phát hiện ra một sự thật đầy chông gai, trong lòng bây giờ khổ sở vô cùng...
Đứng trước tấm gương lớn ở giữa phòng, Khả Vi phát hiện ra thêm vài đốm đỏ ở trước ngực, chạy dài lên tới cổ, cô không nhịn được mà thở dài một hơi. Nhớ đến rạng sáng nay, cô đã từng nói là anh rất quá đáng...
Thật sự rất quá đáng luôn đó!
Khả Vi xụ mặt, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, đầu hàng, ngả người trên ghế da dài màu trắng bên cạnh.
Bỗng nhiên Khả Vi chợt nhớ ra là hôm qua đã nhìn thấy một tấm danh thiếp.
Bước đến bên quầy thủy tinh ở giữa phòng, bên cạnh những trang sức đắt tiền là một tấm danh thiếp được đặt trên cái đĩa nhỏ bằng pha lê.
KELSEY VU
Personal Stylist Assistant (Trợ lý stylist cá nhân)
Direct line (Đường dây trực tuyến): +866 978 100 999
Nhìn vào mã số quốc tế, là có thể suy luận cô gái stylist này không chỉ làm việc và có khách hàng trong nước thôi. Suy cho cùng, cô ta là stylist cá nhân cho giới thượng lưu. Nhưng mà công việc này rất khó giữ được mối làm ăn thường xuyên. Thời trang thay đổi không ngừng, tư vị của mỗi nhân vật thượng lưu cũng như vậy, đại đa số những nhân vật này đều đã có mối quan hệ với những thiết kế sư trứ danh trong và ngoài nước, những bộ sưu tập mới nhất đều sẽ email cho họ trước hết. Với những buổi fashion shows thì sẽ mời họ ngồi ở vị trí hàng đầu, để họ dễ chọn đồ. Một năm, những nhân vật giàu sang này sẽ bay qua Châu Âu vài lần, vừa là vì công việc, vừa đi du lịch, lại tiện thể mua sắm.
Cho nên việc mua sắm trang phục cho nữ chủ nhân của căn phòng ngủ chính này, là một việc hiếm có. Dường như vài năm, mới bắt gặp một dịp giống như thế này. Mỗi lần diễn ra là số lượng mua sắm khá lớn. Tuy nhiên, điều khác lạ nhất chính là, không chỉ Kelsey Vu chưa từng gặp qua người mà cô làm stylist cho, mà chỉ trong vòng một tháng ít ỏi, cô đã đảm đương trọng trách mua sắm cho nữ chủ nhân ở đây đến hai lần. Lần thứ hai lại có phong cách hoàn toàn khác lần thứ nhất, thậm chí còn sửa luôn kiến trúc của phòng quần áo. Cho nên Kelsey có thể tưởng tượng ra vị trí của nữ chủ nhân này, dù biết là có thể sẽ không được giao cho nhiệm vụ kế tiếp, nhưng cũng không quên để lại danh thiếp của mình ở khu vực đồ dùng của Khả Vi.
Khả Vi cầm lấy tấm danh thiếp trên tay, nhoẻn miệng lên mỉm cười, cô rất thưởng thức những người biết tranh thủ vì sự nghiệp nha.
"Alô, Kelsey Vũ xin nghe!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.