Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Chương 5: Đừng đánh...

Nguyễn Linh

22/09/2013

Khu biệt thự Angel Villa - một khu biệt thự siêu cấp của thành phố Heylen. Có thể nói những người sống ở khu biệt thự này "không phú thì quý". Họ nếu như không phải là những ông chủ của các tập đoàn, công ty lớn thì cũng là những minh tinh điện ảnh nổi tiếng... Chính vì vậy, những kẻ sống ở đây thường rất kiêu ngạo, kiêu ngạo vì mình là một thành viên của Angel Villa, họ kiêu đến nỗi mắt thường để trên đỉnh đầu. Từ đó có thể thấy mức độ đắt đỏ xa hoa của một căn biệt thự trong khu biệt thự Angel Villa này như thế nào.

Dương Vũ đứng ngoài chiếc cổng to lớn dẫn vào khu biệt thự siêu cấp ấy. Tất nhiên hắn không phải là một trong những người sống tại nơi này. Dương Vũ khinh, hắn mới không thèm làm cái lũ có mắt ở trên đỉnh đầu kia. Một lý do khác... Ừ thì là do chưa giàu đến mức đốt tiền vào nơi ở xa hoa như vậy. Hắn đến đây là đợi 1 người, chỉ là đợi 1 người sống ở đây thôi... Liếc nhìn lại đồng hồ trên cổ tay, đã gần 8 giờ tối rồi.

- Tên khốn Lôi Định kia, khiến lão đại như ta phải chờ lâu như vậy. Khi gặp, ta nhất định cho mi biết tay...

Lôi Định chính là tên đàn em sáng nay đi học muộn cùng Dương Vũ. Mặc dù tên đàn em kia rất không ra gì, nhưng bản thân làm lão đại phải có uy tín của lão đại mới được. Chính vì vậy, những gì mà hắn hứa, nhất định hắn phải làm bằng được. Đã nói đãi tên đàn em một chầu ở quán bar "Mỹ nhân" thì phải đãi. Đây chính là phương châm sống của Dương Vũ...

- "Tao là Dương Vũ... Tao rất hổ báo a á à... Tao sẽ đánh tất cả những đứa làm tao ngứa mắt a á à..."

Tiếng chuông điện thoại của Dương Vũ vang lên. Hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lập tức mặt tối sầm lại...

- Lôi Đình! Mày thấy sống đủ rồi hay sao mà dám đến muộn? Có biết tao đợi mày gần một tiếng rồi không? Thằng khốn nào hôm nay bảo không đến được quán bar "Mỹ nhân" thì làm cẩu?... Tao đánh...

- Suỵt! Khẽ chứ lão đại... Anh định lấy mạng em luôn sao?

Nghe tiếng Dương Vũ lớn tiếng quát tháo, Lôi Định sợ muốn vỡ mật luôn. Vị lão đại nóng tính này lại đến thời kỳ khó ở rồi.

Địa phương hắn đang gọi điện khá đặc thù... Ừm, nhà vệ sinh không biết có tính là đặc thù không nữa. Lôi Định áp tai lên cánh cửa trong nhà vệ sinh, nghe ngóng một chút tình hình ngoài kia, thấy không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm...

- Sao vậy? Sao mày thỏ thẻ như đàn bà vậy? Nói to lên, cái giọng nói nhỏ của mày khiến tao thấy... kinh tởm quá...

- Suỵt! Cầu xin đại ca vặn nhỏ volume xuống. Giọng của anh cứ như sấm dậy bên tai ấy. Không sớm thì muộn em sẽ chết vì điếc mất thôi...

Thấy tên đàn em cầu xin tha thứ như vậy, cơn tức của Dương Vũ đã giảm đi một nửa. Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu nên nghiến răng hỏi:

- Mày đã sắp sếp xong chưa? Nhanh ra ngoài đi. Mẹ nó! Cái đám mắt mọc trên đỉnh đầu kia nhìn tao với vẻ miệt thị, khiến ông đây khó chịu lắm... Không ra nhanh... tao đánh cả bảo vệ nè...

- Không hay rồi, lão đại ợ. Hôm nay, bà chị hung dữ của em mới về! Bà ấy quản em ác quá, chắc không đi được rồi. Ngay cả gọi điện thoại cho anh mà em cũng phải vào nói dấu dấu diếm diếm nữa là. Em đánh...

Dương Vũ nghe thấy tên đàn em kêu khổ thì ngẩn người ra một lúc. Ác danh bà chị của tên đàn em, hắn cũng đã có nghe qua. Nghe đồn là bà này quản tên em ác lắm. Có mấy tên bạn của Lôi Định đến nhà hắn chơi. Ai ngờ gặp ngay cái bà "dở hơi" này ở nhà. Sau đó cả đám bị "tẩn" cho một trận... Lý do rất đơn giản: "Chúng mày đầu độc em bà, khiến bà đây rất khó chịu..."

- Thế mày không biết trốn ra hay sao?

- Em cũng trốn 5 lần rồi! Nhưng đều bị bắt trở lại và bị đánh đập rất "tàn nhẫn"... Ai ui... ai ui...

Như sợ Dương Vũ không tin, Lôi Định kêu thảm vài tiếng bộ dạng rất... rất đáng thương. Điều này không những không làm "lão đại" hài lòng, ngược lại càng bôi càng đen, khiến hắn tức điên lên.

- Khốn kiếp! Thật là vô dụng! Bị đánh có một tí mà đã kêu la như vậy. Thật mất mặt tao... Mẹ nó, bị đánh sao không kháng cự?

- Bà ấy biết võ mà. Em không dám đâu. Nghe nói là cao thủ quyền Thái đấy...

- Ngậm cái mõm heo của mày lại! Sao mày không sử dụng mấy chiêu tao đã dạy, mà phản đòn? Mấy chiêu đó sẽ khiến bà chị hung dữ mày khuất phục luôn.

Lôi Định đầu kia điện thoại ngẩn mặt ra một lúc, như nhớ lại thế võ nào đó. Rồi hắn mừng như điên, rống lên hưng phấn như phát hiện ra một đại lục mới. Dường như không quan tâm bên ngoài bà chị có nghe thấy gì hay không.

- Lão đại, em hiểu rồi... Ý anh là chiêu "Bóp Vú Long Trảo Thủ" trong truyền thuyết, mà anh đã dạy em ư!

Dương Vũ nghe tên đàn em hớn hở kể ra chiêu võ đó, thì suýt chết ngất tại chỗ. Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng như té tát vào mặt tên đàn em vô dụng đáng thương.

- Ngu! Tao dạy mày nhiều như vậy sao chỉ nhớ có một chiêu đó. Còn chiêu "Hầu Tử Trộm Đào" và mấy chiêu kia đâu?

Bên kia, Lôi Định gật gù đắc ý không thôi, nhưng một lúc sau lắc đầu mếu máo trả lời:

- Nhưng mà... không được đâu lão đại, em chưa tiếp cận thì đã bị bà ấy đá cho nát mông rồi... Với lại em cũng không dám vuốt râu hùm...



- Thế không còn cách nào sao? Sao mày không tống bà ấy đi lấy chồng luôn đi...

Lôi Định ngẩn ra một lúc, rồi mừng "hơn" điên, so với vừa rồi còn có phần điên cuồng hơn.

- Hay! Quá hay! Đại ca đúng là đại ca, ý kiến này của anh rất có tính "chiến lược". Nếu anh là anh rể của em, là chồng của chị ấy. Lúc đó đi chơi với anh rể thì chị ta còn nói được cái gì... Đại ca, em sẽ ủng hộ anh hết mình... Em hâm mộ anh, sùng bái anh như nước sông Trường Giang chảy ào ào, như...

- Như... như cái cục c... ông đây này. Khốn kiếp! Mày là tên đàn em khốn kiếp nhất từ trước tới nay, xúi dại ông lao đầu vào chỗ chết. Mày cũng xứng đáng bị người ta đánh đập một phen...

Lại một lần nữa, Dương Vũ thực sự hết cách với "tối" kiến của tên đàn em không có tương lai kia. Mày đã không chịu nổi mụ ta, bây giờ có ý lôi người khác làm bia cho mày ư? Tao đây có ngu mới theo đuổi chị mày...

- Lão đại! Anh yên tâm đi! Chị em xinh ...như tiên nữ giáng trần. Mái tóc dài đến mông, mông lại tròn, dáng người bốc lửa, khuôn mặt như yêu tinh...

- Ngậm cái mõm của mày lại cho tao! Còn tính cách thì "ôn nhu" như ác ma chứ gì! Ông đây không ngu mà lao đầu vào...

- Híc... híc... Thế thì hết cách rồi...

............

- Rầm... rầm...

- Mở cửa... Mau mở cửa cho lão nương... Lôi Định, tên nhóc kia, mi định dọn chăn màn vào nhà vệ sinh để ngủ hả...

............

- Ôi... không xong rồi... lão đại ơi! Bà ấy muốn phá cửa nhà vệ sinh...Cứu mạng... Cứu mạng em với...

Lôi định run rẩy kêu cứu mạng với Dương Vũ. Hắn sợ đến mức phát khóc rồi.

Dương Vũ bên này chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm của cửa nhà vệ sinh. Sau đó là tiếng xin lỗi rối rít và tiếng cầu xin tha thứ của tên đàn em tội nghiệp... Hắn thầm cầu nguyện: "Amen! Cầu chúa tha thứ cho tên Lôi Định kia... Và cầu cho bà chị của tên đó đánh cho hắn khôn ra, đừng ngu như vậy nữa...". Tiếp theo Dương Vũ không nghĩa khí mà cúp luôn điện thoại, không dám nghe thêm những âm thanh ngược đãi của chị em nhà kia nữa....

* * *

Long Tú Tú nấp sau một cái bàn lớn úp nghiêng ở trong một ngõ hẻm vắng người. Mùi hôi thối của vô số thứ rác rưởi hòa lẫn vào nhau, khiến cho con người ta cảm thấy choáng váng. Nhưng nàng không có thời gian để bình phẩm cái mùi vị kinh khủng đó nữa. Bây giờ chỉ cần hơi sơ ý một chút, thì bản thân nàng sẽ đi gặp Quan nhị gia ngay lập tức.

Dựa vào bóng tối để che dấu đi thân thể đầy máu me, nàng cắn răng nguyền rủa cái ngay hôm nay thật "chó má". Hết chuyện không may này đến chuyện không may khác đến với nàng. Bây giờ lại bị gặp phải kẻ địch phục kích trên đường về.

"Yên tĩnh! Quá yên tĩnh!". Không biết đám súc vật kia đã đi chưa. Đúng là lũ đàn ông không có tí cốt khí nào. Cả đám đánh với một phụ nữ "chân yếu tay mềm". Long Tú thầm thề: "Bà đây mà thoát được, thì sẽ giết cả nhà chúng bay". Nàng thò đầu ra dò xét tình hình xung quanh trong ngõ. Đột nhiên con ngươi co rút lại. Phản ứng mau lẹ, nàng lăn vài vòng trên mặt đất.

- Phập!

Một thanh đao nhỏ bay tới cắm phập vào cái bàn đang úp nghiêng mà nàng vừa ẩn thân. Thanh đao đó vẫn rung lên phần phật. Sau đó hơn chục phi đao mới phóng tới những vị trí nàng vừa lăn qua, khiến Long tiểu thư đổ mồ hôi hột. May mà phản ứng của nàng mau lẹ, không thì...

Long Tú Tú bật người lên tung cước đá một cái bàn khác về phía một đám thiết hán đang tới gần. Cái bàn xoay tròn với tốc độ cao, thậm chí còn nghe cả thấy tiếng gió rít lên.

- Rầm!

Một thiết hán tung quyền nhắm vào cái bàn đang bay tới, làm cái bàn vỡ vụn thành nhiều mảnh bay tứ tung.

Bụi bặm đi qua, dưới ánh đèn lờ mờ trong ngõ, gương mặt của đám người đó hiện ra. Ai lấy mặt đều lạnh tanh như người chết, không chút biểu cảm, nặng nề sát khí. Tất cả đều để khẳng định: đám người này được tạo ra chỉ có một mục đích duy nhất - giết người.

- Con gái Long Thiên Uy cũng không phải chỉ có cái danh!

Một kẻ có vẻ như là thủ lĩnh của đám, nói với vẻ miệt thị.

Long Tú Tú, ôm phần bụng. Máu chảy nhiều đến nỗi cả bàn tay nàng đầy máu. Nàng nhớ lại...

.......



Vào buổi chiều tối hôm nay, khi nàng đang trên đường trở về nhà thì gặp một ông cụ bị xe đâm. Lòng thương người nổi lên, Long Tú Tú không nhịn được đến lại gần định đưa ông cụ đi bệnh viện.

- Ông ơi. Ông có sao không? Cháu đưa ông đi bệnh viện nhé...

- À! Ông thì không sao... Nhưng cháu thì có đấy...

Long Tú Tú chỉ thấy loáng một cái. Một ánh sáng chói mắt lóe lên, khi nàng nhận ra đó là thanh đoản đao thì từ bụng nàng đã truyền đến cảm giác đau đớn. Mũi đao không khoan nhượng đâm xuống phần bụng mềm của nàng.

Rất may, khi đó phản ứng nhanh nhạy của dân xã hội đen đã cứu nàng. Tay của nàng đã nắm chặt tay "ông cụ", đồng thời lùi lại nửa bước. Đừng coi thường nửa bước này, nếu không có nửa bước ấy thì bụng nàng đã bị xuyên qua... chứ không phải bị đâm nông như vậy.

Sau đó, nàng đẩy hắn ra tung một cước tạt ngang đầu hắn. Nhưng kẻ đó rất lợi hại, chỉ khẽ ngửa người là né được. Tiếp theo tung người trên không, tặng lại nàng một cước, khiến khoảng cách hai người kéo dãn ra.

Loại bỏ lớp hóa trang, ông cụ đã biến trở thành một thiết hán vạm vỡ, mặt vuông chữ điền. Hắn vỗ tay một tiếng, một đám hơn chục người xuất hiện... Đó là tất cả tao ngộ mà Long Tú Tú gặp vào buổi chiều.

.......

Một cạm bẫy! Một cạm bẫy hoàn hảo, thiếu chút nữa lấy được mạng của nàng. Cả một đám hơn mười đàn ông người phục kích nàng, ngay ông cụ đó chính là tên thủ lĩnh của đám, giả trang thành.

Long Tú Tú không nhịn được mắng cả đám "đê tiện, bỉ ổi". Dùng cả thủ đoạn để đối phó nàng... Bị thương nên lực chiến đấu của nàng giảm sút, không đánh lại cả đám người đó là điều đương nhiên.

Sau đó, vết thương chồng vết thương, nàng vừa chạy vừa đánh du kích với chúng, đã được hơn 3 tiếng. Máu chảy quá nhiều, nếu không được sơ cứu kịp thời có lẽ Long Tú Tú sẽ chết vì mất máu.

Mặc dù đau thấu tim gan, nhưng nàng kiên cường không kêu một tiếng. Chỉ còn 5 tên khốn thôi, đám kia đã bị nàng chia nhỏ ra giết từng tên rồi. Điều này khiến bản thân Long Tú Tú khá tự hào. Nhưng sức người có hạn, huống chi là bị thương. "5 tên kia bây giờ tính sao?"... Nàng lảo đảo ngã xuống...

- Trò chơi kết thúc rồi, Long tiểu thư...

Long Tú Tú nghiến răng rít lên:

- Ta với các ngươi không thù không oán, sao lại ám toán ta?

Tên thủ lĩnh mặt vẫn không biểu cảm, lạnh lùng trả lời:

- Xin lỗi! Ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi. Nếu có trách thì trách bản thân cô đã đắc tội với thiếu gia nhà tôi... Được rồi! Không còn sớm nữa, chúng tôi tiễn cô lên đường...

Nói rồi gã tăng tốc phi thân tấn công về phía Long Tú Tú.

Long Tú Tú cắn răng dồn toàn lực đánh một chưởng xuống mặt đất khiến cơ thể nàng xoay tròn trên không, tung một cước xoáy tiếp một quyền của tên thủ lĩnh nọ. Quyền cước va chạm, khiến gã thủ lĩnh bị đẩy lùi lại cả chục bước. Còn bản thân nàng vì không có điểm tựa trên không, như cánh diều đứt dây bay thẳng về phía sau va vào một chiếc bạt giăng sẵn ở đó, một loạt những thùng phi cũng lăn lông lốc đổ theo.

- Ai ui... ai ui...!

Một người ở trong cái thùng phi bị hất ra, kêu la oai oái.

Bốn người kia đang hăng máu, muốn xông lên giúp thủ lĩnh đánh hội đồng. Đột nhiên thấy một kẻ lạ mặt xuất hiện, thì cả bốn tên không hẹn mà cùng đứng sững người như tượng. Ngay cả Long Tú Tú toàn thân đầy máu me, cũng sững sờ nhìn bóng đen trong góc tối đang lồm cồm bò dậy.

- Là kẻ nào? Đi ra đây!

Tên thủ lĩnh trầm giọng nói. Hắn đã cố ý dồn Long Tú Tú vào nơi trống vắng, để tiện cho việc giết người. Không ngờ lại xuất hiện tên này là sao? Hắn đã nổi sát tâm giết kẻ kia. Kẻ đó đã thấy mặt cả đám, vậy không giết thì để làm gì? Chả lẽ để tên đó đi báo cảnh sát bắt mình ư? Mặc dù tên thủ lĩnh vốn tự nhận bản thân mình "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển", nhưng hắn cũng không ngu đến mức đó đâu.

Tên kia thì khổ không thể tả được, hắn còn đang khóc không ra nước mắt đây. Kế hoạch đi chơi đêm của Dương Vũ hoàn toàn thất bại vì... không có đồng bọn đi cùng. Vốn là định về nhà đánh một giấc cho sướng. Nhưng... đi được nửa đường, hắn "buồn" không chịu nổi nên mới kiếm lấy một góc khuất không có người để "giải quyết".

Đang cao trào và rất "sung sướng", Dương Vũ còn hát vài câu hát dâm đãng. Sau đó thì lại nghe thấy âm thanh người nói với nhau. Hắn dỏng tai nghe, sau đó thấy có người hô lên muốn giết người, thì hoảng sợ đến vỡ mật. Dương Vũ không cả kịp kéo khóa quần, nhảy luôn vào cái thùng phi mà mình vừa nãy "giải quyết" vào. Sau đó mới mắng bản thân mình thật ngu ngốc, sao lại "giải quyết" vào cái thùng này làm chi để bây giờ "ăn" đủ. Hắn âm thầm thề, từ nay không bao giờ giải quyết vào vật thể gì hình trụ có hình dáng to lớn... vì rất có thể phải... phải nhảy vào đó...

"Mẹ nó!" Dương Vũ không nhịn được chửi tục một câu. Con mụ chết tiệt kia bay đâu không bay, lại cứ nhắm hắn mà "bay". Muốn chết thì cũng đừng lôi ông đây đi theo chứ. Dương Vũ hậm hực trong lòng, giơ hai tay lên cao, bước ra từ trong bóng tối.

- Là em... là em... Xin đừng đánh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook