Chương 2: Dương Vũ, sao ngươi không đi chết đi.
Nguyễn Linh
22/09/2013
8 giờ sáng ngày 3 tháng 4 năm 3012, ca phỗ thuật não và quá trình làm mất đi dị năng của Dương Vũ đã được tiến hành.
1 giờ sáng ngày 4 tháng 4 năm 3012, ca phỗ thuật thành công tốt đẹp, đã biến một tinh anh, à không... phải nói là một siêu tinh anh trong tổ chức phi nhân loại "Địa ngục thiên sứ" thành một con người bình thường, bình thường như bao con người bình thường khác. Cùng ngày, toàn bộ hồ sơ lưu trữ trong tổ chức liên quan đến hắn đã được lệnh tiêu hủy.
Sẽ có rất nhiều, rất nhiều người trong tổ chức nhớ đến hắn. Một đội trưởng suất sắc của tổ chức. Một kẻ tương lai có thể là người tiếp quản "Địa ngục thiên sứ". Một kẻ không chỉ có sức mạnh dị năng kinh khủng nhất mà còn là kẻ có trí tuệ siêu phàm. Có một bộ óc tinh tế nhạy bén trong chiến lược phát triển tổ chức...
Có thể trăm năm sau cái biệt hiệu của hắn sẽ bị lãng quên. Nhưng mà... hiện tại nó sẽ vẫn làm rung động nhiều cường quốc trên Thủy Cầu... dù cho chủ nhân của nó đã biến mất. "Thiên sứ chi mộng - Dream Angel".
Ở sâu trong đại lục... Tại một vùng thảo nguyên xanh bát ngát... Trong một khuôn viên của một tòa lâu đài màu trắng xinh đẹp như tòa thánh ST. Peter trên Địa Cầu.
Một cô gái mặc trên người bộ y phục màu trắng hơi thiếu vải. Chiếc áo giống như chiếc khăn trắng chỉ che đi bộ ngực ngạo mạn mà không che được phần eo thon trắng muốt của nàng. Cái váy ngắn chưa đến đầu gối để lộ phần đùi thon trắng khiêu gợi. Nàng nhìn về phía chân trời xa. Nơi mà có hướng gió biển lùa về...
- Xột xoạt!
Có tiếng bước chân đến gần. Một lão già với bộ trang phục quản gia phương Tây bước đến. Cô gái thở ra một hơi dài nặng nhọc rồi hỏi lão.
- Hắn đi rồi?
- Vâng! Thưa tiểu thư.
- Được rồi. Ngô lão quản gia, ông cứ đi làm việc của mình đi. Cứ mặc kệ tôi một mình.
Ngô lão quản gia khẽ thở dài. Tiểu thư nhà lão lại vậy rồi. Nàng đã không còn là cô gái ngây thơ của ngày xưa nữa, mà lúc nào cũng nặng trĩu tâm sự...
Cô gái khẽ vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ của mình sang một bên. Trên gương mặt thanh tú là đôi mắt xanh màu nước biển xinh đẹp. Làn da trắng như tuyết lại càng làm tôn lên ánh nhìn đầy quyến rũ của đôi mắt ấy . Nhưng... nếu để ý kĩ thì bên trán phải, chỗ mà bị tóc che khuất, có một vết sẹo dài 3 cm như là vết thương của lưỡi kiếm hay một loại vật sắc bén nào đó.
- Lưu Ly ơi là Lưu Ly. Ngươi thấy rồi đó, hắn muốn quên đi ngươi. Vẫn muốn rời bỏ "Địa ngục thiên sứ". Giao hẹn của ta và ngươi kết thúc được rồi.
Cô gái nở một nụ cười...
Dòng thời gian như trôi ngược lại 2 năm trước...
Hai người thiếu nữ đang đứng đối mặt nhau trên mặt biển. Ừm! Là đứng trên mặt biển, dưới chân họ lan ra dao động năng lượng hết sức mãnh liệt, làm cho sóng biển nhấp nhô như muốn sôi trào. Đương nhiên là họ không phải đóng phim khoa học viễn tưởng, mà... họ đang đánh nhau mà. Thứ họ đang sử dụng chính là dị năng- một thứ sức mạnh siêu tự nhiên. Thực thể hóa mọi vật, biến mọi thứ dưới chân họ thành điểm tựa.
Cô gái trang phục cổ màu trắng, thì có mái tóc màu hạt dẻ, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt xanh và da trắng như tuyết. Còn cô gái còn lại thì khoác một bộ áo bào màu đen rộng thùng thình. Trên lưng có một con số 7 màu trắng biểu thị địa vị của nàng trong tổ chức nào đó. Khuôn mặt nàng bị che bởi một chiếc mặt nạ quỷ! Các ngón tay thon dài, trắng muốt của nàng đan vào nhau thành một thủ thế kì dị. Năng lượng xung quanh đang được tích tụ tạo thành một quả cầu bảo vệ màu lục đường kính 10 mét.
Cô gái mặc trang phục cổ màu trắng trên khóe miệng đã có một vết máu đỏ. Đôi mắt nàng không cam lòng nhìn đối thủ của mình.
- Ly! Tại sao? Tại sao hắn không đến? Hắn không dám đối mặt với ta sao? Hắn cảm thấy có lỗi với ta? Bảo kẻ lừa gạt đó ra gặp ta mau...
Cô gái trang phục cổ màu trắng hét lên một tiếng! Toàn thân phát ra một thứ ánh sáng trắng chói lòa, các tia điện lập lòe bao quanh, đôi mắt nàng đã không còn màu xanh nước biển xinh đẹp nữa, mà chuyển sang màu đỏ ngầu.
Một đạo quang mang lẫn tia điện màu trắng xanh được phóng ra từ tay nàng, bay thẳng về phía cô gái mặc áo bào màu đen. Một vụ nổ lớn làm cho sóng biển dâng cao hơn 10m. Vùng biển ấy trong bán kính cả cây số tản ra dư chấn mãnh liệt. Cả một vùng trời đen tối vốn bị mây che khuất bỗng dưng sáng bừng.
Vòng bảo vệ màu lục của Ly biến mất, nàng chỉ bị lùi lại vài bước rồi ổn định thân thể. Khẽ hừ một tiếng, thân ảnh của nàng biến mất...
- Thuấn di ư?
Cô gái trang phục màu trắng kinh hô một tiếng, phi thân lên cao hơn chục mét. Nhưng nàng bỗng nhận ra cổ của mình đã bị người ta nắm được.
- Yến! Mi thua rồi. Đừng tìm hắn nữa. Hắn không muốn gặp lại mi. Hãy nhớ kĩ ước định của chúng ta trước trận đấu này.
Cô gái tên Ly lạnh lùng cảnh báo đối phương, rồi khẽ buông cổ cô gái mà nàng gọi là Yến ra.
- Không. Ta chưa thua... Ta chưa thua... Bảo hắn ra gặp ta...
Đôi lông mày đằng sau tấm mặt lạ quỷ của Ly khẽ nhíu lại khó chịu. Nàng cất giọng với vẻ bực bội.
- Dòng họ Lucifer của ngươi là kẻ không giữ lời hứa sao? Ngươi còn nhớ ngươi đã cùng ta giao ước gì trước trận đấu này. Khi nào hắn còn là thành viên của "Địa ngục thiên sứ", khi nào trong trái tim hắn vẫn còn có ta, ngươi không được bao giờ gặp hắn nữa. Hắn và ta đã là một cặp trước khi hắn gặp ngươi. Đừng ảo tưởng nữa...
- Xin ngươi hãy gọi hắn ra gặp ta. Hu hu.. Ta muốn biết tại sao hắn lại lừa dối ta. Hắn từng nói là hắn yêu ta... Ta... ta muốn biết tại sao?
Đôi mắt Yến đã trở lại màu xanh nước biển xinh đẹp, nhưng đôi mắt ấy đang ngấn lệ. Nàng nấc lên từng cơn nghẹn ngào.
- Hừ! Ngươi đừng dây dưa ở đây nữa. Đừng tưởng ta không dám giết ngươi... Nếu không phải ta từng hứa với hắn là không làm hại đến ngươi thì... hừ hừ... Ngươi nghĩ rằng kẻ xâm phạm vào trụ sở của "Địa ngục thiên sứ" sẽ có kết cục tốt ư?
Lời nói của Ly đã lẫn một chút ghen tuông của thiếu nữ. Việc giữ lời hứa này khiến nàng cực kì khó chịu và bực bội. Ly khẽ chuyển thân một lại biến mất vô ảnh vô tung.
Đứng đó chỉ còn một mình cô gái gọi là Yến. Nàng nhìn về phía đằng xa... nơi có một vùng đất lớn nổi trên mặt biển, nơi có tòa nhà chọc trời, nơi đó có hắn... Người mà nàng hận nhất...
Một cơn gió nhẹ thổi qua nước mắt trên mặt Yến, khiến nàng lạnh buốt, đã kéo nàng trở về thực tại. Nàng sờ sờ vết sẹo trên trán phải.
- Vũ! Cho dù phải đi khắp thế gian này ta cũng phải tìm được ngươi. Hừ hừ... để rồi xem...
* * *
Một thời gian trôi qua, cũng chẳng biết là bao lâu nữa...
Tại đất nước có cái tên Cherry... Phía đông thành phố Heylen...
- Tránh đường! Tất cả tránh ra! Mẹ nó! Nước sôi lửa bỏng... nước sôi lửa bỏng...
Trên con đường phía đông thành phố Heylen có hai gã sinh viên đang chạy thục mạng như bị người ta đuổi giết. Cả hai đều xách cặp, áo khoác đồng phục thì buộc ở cổ xộc xệch, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả gương mặt. Từ nãy đến giờ họ đã va vấp vào không ít người và quán hàng rong bên đường rồi, nhưng họ chẳng buồn quan tâm. Cái họ quan tâm bây giờ là chạy... chạy thật nhanh...
- Kítttt!
Một gã sinh viên như đàn anh trong 2 người, phanh mạnh quá khiến cho người còn lại va vào người đằng trước. Cả hai người đều lăn tròn trên mặt đá nát trên đường.
- Thằng đầu đất! Đến mẹ nó rồi, con chạy làm gì nữa... Mau vào nhanh, hi vọng còn kịp.
Một cổng trường thật cao lớn hiện ra trước mắt hai người - "Đại học Quốc Gia". Ừm, một ngôi trường xứng đáng với cái tên của nó, ngôi trường trọng điểm của đất nước. Thật to lớn, hoành tráng! Mỗi năm trường này tiếp nhận hơn 1 vạn sinh viên đến nhập học. Toàn bộ họ đều là những chàng trai cô gái tài năng, kiến thức vững chắc.
- Anh Vũ. Chúng ta chui lỗ chó kia vào trường chứ???
Tên đàn em chỉ vào một cái lỗ ở góc khuất mà bị kẻ dở hơi nào đó đào ra, và được che đậy một cách khá tỉ mỉ.
Người sinh viên tên Vũ kia tức giận. Hắn chỉ hận không đá cho thằng đàn em ngu ngốc của mình 1 cước cho chết luôn đi.
- Chui... chui cái cục c.. tao này! Mày đi mà chui. Tao đ... phải là chó.
- Nhưng mà bảo vệ trường đóng cửa rồi sao vào được???
Sinh viên tên Vũ nhìn đông, ngó tây một hồi, rồi chỉ vào một góc của bờ tường cao gần 4 mét, nơi mà có một cây dẻ bên vỉa hè.
- Mày ngồi xuống, kiệu tao lên! Tao trèo lên rồi sẽ kéo mày lên. Quyết không làm... chó!
Sinh viên kia nhăn nhó như sắp khóc. Đại ca mình cao gần 1m8, nặng 70 ký. Mình cao có 1m 70 nặng 52 ký. Nếu mà để hắn đứng lên vai mình. Ôi... no...no.
Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu quầy quậy, gương mặt quật cường ra vẻ "dù chết cũng không làm".
Sinh viên tên Vũ cười cười vẻ mặt đầy bỉ ổi, cất giọng ngon ngọt:
- Tối nay! Một chầu tại quán bar "Mĩ nhân" thì sao?
Sinh viên kia mắt chớp chớp tỏa sáng! Gật đầu như gà mổ thóc, khiến "anh Vũ" âm thầm khinh bỉ tên đàn em dễ bị dụ dỗ.
Bây giờ đã vào tiết một buổi sáng được nửa tiếng rồi. Sân trường không một bóng người, im lặng vô cùng. Từ đó có thể thấy trong trường học kỉ luật nghiêm như thế nào.
Vượt qua bức tường của trường, hai sinh viên nọ lén la lén lút tiến lại gần lớp học. Phòng học của bọn họ may mắn ở tầng 1 của một dãy nhà. Cả hai ngồi xổm, thực hiện các động tác bò... bò thấp mình, mục tiêu là cánh cửa sau của lớp học. Họ nhẹ nhàng nhẹ nhàng, mưu đồ ngồi vào chỗ của mình ở cuối lớp mà thần không biết, quỷ không hay.
- Dương... Vũ...!!!
Một tiếng hét thật lớn đinh tai nhức óc vang lên. Giảng viên trên bục giảng đã nhìn thấy hai sinh viên nọ. Lão tức giận trừng mắt thật lớn, cơ mặt giật giật vài cái. Mái tóc hoa râm của lão dựng lên trông giống một con sư tử chuẩn bị làm thịt con mồi.
Lão tên là Lý Tuệ Văn, cái tên có nghĩa là thông tuệ môn Văn... Ấy thế mà lão lại là giảng viên dạy môn Giải tích, đồng thời cũng là chủ nhiệm của lớp học này.
Bây giờ Lý lão sư đang vô cùng tức giận và hết cách với cái tên sinh viên năm nhất ở dưới kia. Mới bắt đầu năm học được hai tháng mà hắn đã hơn 20 lần đi học muộn, 26 lần trốn tiết, 15 lần làm hỏng dụng cụ học tập khi thí nghiệm. Mẹ nó! Đồ phá hoại... Thử hỏi lão có nên tức không? Lớp trưởng của lớp suốt ngày kêu ca, phàn nàn về hắn...
Nhiều lúc lão tự hỏi bản thân rằng tên sinh viên kia có phải cố tình tạo "ấn tượng" cho mình không? Hắn sợ mình không nhớ mặt hắn hay sao?
Lý lão sư bước nhanh xuống phía hai sinh viên.
- Dương Vũ!!! Cậu... cậu... cậu khiến tôi tức chết mà.
Lão Lý dùng sức trừng mắt với Dương Vũ. Cái kính của ông như sắp nứt vì cái trừng mắt này. Hận không thể đập vào cái đầu heo của hắn.
- Cậu lên bảng giải nốt bài tích phân kia cho tôi!
Dương Vũ uể oải đặt chiếc cặp sách xuống, khoác lại chiếc áo đồng phục, chỉnh chỉnh lại một chút. Tiến lên bục giảng làm nốt bài tập kia.
Lý chủ nhiệm tiếp tục trừng mắt với tên đồng bọn của Dương Vũ, ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Dường như mục tiêu trút giận là tên Dương Vũ đáng ghét kia thôi. Loại tôm tép thì không cần để ý...
Vài phút sau, bài tập trên bảng đã được tên sinh viên hư đốn giải trọn vẹn. Hết cách rồi... Lão Lý đành buông tha cho hắn, để hắn trở về chỗ ngồi, rồi tiếp tục giảng bài. Lý lão sư cũng thấy kì lạ, tên sinh viên kia lúc nào cũng đi học muộn, lại lười ghi chép bài, trong giờ thì hay ngủ gà ngủ gật, ấy thế mà kiến thức của hắn thì thực sự chắc. Phải thừa nhận hắn là sinh viên thông minh, tài năng. Có đôi khi ông còn có suy nghĩ là sẽ đào tạo hắn thành sinh viên ưu tú của trường cơ đấy. Thôi quên đi, để sau rồi tính...
- Anh Vũ, thật lợi hại nha!
Dương Vũ vừa trở về chỗ ngồi, tên đồng bọn ngồi phía sau đã giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt rất sùng bái.
- Thường thôi!
Dương Vũ mồm thì khiêm tốn, nhưng khuôn mặt thì vênh váo, cái miệng khẽ nhếch lên, bộ dạng rất... rất bỉ ổi.
- Anh Vũ thật là khiêm tốn. Anh thật xứng là tấm gương sáng để em noi theo. Em hâm mộ anh, sùng bái anh như nước sông Trường Giang chảy ào ào, cao như đỉnh núi E vờ rét sững sững....
Tên đồng bọn được thể thao thao bất tuyệt vuốt mông ngựa, khiến gương mặt Dương Vũ càng thêm phần hèn mọn.
- Ọe....! Ọe...
Bỗng dưng bên cạnh hắn có tiếng nôn ọe. Một cô gái có khuôn mặt đẹp như điêu khắc, buộc tóc đuôi ngựa, đang cúi đầu vỗ ngực tỏ vẻ buồn nôn.
Dương Vũ quay đầu lại nhìn cô gái.
- Lớp trưởng đại nhân! Cô sao vậy?... Phải chăng là...
Hắn hung ác đoán rằng trong bụng cô nàng đã có một sinh mệnh nhỏ bé. Không biết tên nào xấu số đã bị cô nàng hung dữ này lừa lên giường. Ôi! Thế thì thật kinh khủng... Mà cũng phải nói cô nàng này ghê gớm quá đi... Sinh viên năm thứ nhất đã muốn sinh con. Không được, vì tương lai các bạn trẻ, hắn sẽ tham gia vào đội tuyên truyền nghiêm cấm các hành vi tình dục học đường.
- Mi đang nghĩ cái gì thế? Ta đang buồn nôn vì cái bản mặt đáng ghét của ngươi đó. Đừng tưởng làm được vài cái bài tập vớ vẩn mà tự cho mình là giỏi nha... Hừ... hừ...
"Lớp trưởng đại nhân" nghiến răng kèn kẹt. Nàng thầm nghĩ sao cái tên này đáng ghét quá vậy? Trong lớp, hắn luôn là kẻ chống đối nàng nhiều nhất. Lúc nào cũng đi học muộn, trốn tiết. Trong giờ thì không tập trung, thường hay bàn truyện dâm đãng vô sỉ với đám bạn ở góc lớp. Nàng cho rằng hắn chính là tai họa của lớp nên đã cố ý ngồi cạnh để kiểm soát tên này. Nhưng có vẻ không được như ý cho lắm..
- Thì ra là như vậy... Chứ không phải cô sắp có em bé à?
Dương Vũ ngây thơ hỏi một câu, khiến cô nàng nhảy dựng lên.
- Dương... Vũ... Sao ngươi không đi chết đi!
1 giờ sáng ngày 4 tháng 4 năm 3012, ca phỗ thuật thành công tốt đẹp, đã biến một tinh anh, à không... phải nói là một siêu tinh anh trong tổ chức phi nhân loại "Địa ngục thiên sứ" thành một con người bình thường, bình thường như bao con người bình thường khác. Cùng ngày, toàn bộ hồ sơ lưu trữ trong tổ chức liên quan đến hắn đã được lệnh tiêu hủy.
Sẽ có rất nhiều, rất nhiều người trong tổ chức nhớ đến hắn. Một đội trưởng suất sắc của tổ chức. Một kẻ tương lai có thể là người tiếp quản "Địa ngục thiên sứ". Một kẻ không chỉ có sức mạnh dị năng kinh khủng nhất mà còn là kẻ có trí tuệ siêu phàm. Có một bộ óc tinh tế nhạy bén trong chiến lược phát triển tổ chức...
Có thể trăm năm sau cái biệt hiệu của hắn sẽ bị lãng quên. Nhưng mà... hiện tại nó sẽ vẫn làm rung động nhiều cường quốc trên Thủy Cầu... dù cho chủ nhân của nó đã biến mất. "Thiên sứ chi mộng - Dream Angel".
Ở sâu trong đại lục... Tại một vùng thảo nguyên xanh bát ngát... Trong một khuôn viên của một tòa lâu đài màu trắng xinh đẹp như tòa thánh ST. Peter trên Địa Cầu.
Một cô gái mặc trên người bộ y phục màu trắng hơi thiếu vải. Chiếc áo giống như chiếc khăn trắng chỉ che đi bộ ngực ngạo mạn mà không che được phần eo thon trắng muốt của nàng. Cái váy ngắn chưa đến đầu gối để lộ phần đùi thon trắng khiêu gợi. Nàng nhìn về phía chân trời xa. Nơi mà có hướng gió biển lùa về...
- Xột xoạt!
Có tiếng bước chân đến gần. Một lão già với bộ trang phục quản gia phương Tây bước đến. Cô gái thở ra một hơi dài nặng nhọc rồi hỏi lão.
- Hắn đi rồi?
- Vâng! Thưa tiểu thư.
- Được rồi. Ngô lão quản gia, ông cứ đi làm việc của mình đi. Cứ mặc kệ tôi một mình.
Ngô lão quản gia khẽ thở dài. Tiểu thư nhà lão lại vậy rồi. Nàng đã không còn là cô gái ngây thơ của ngày xưa nữa, mà lúc nào cũng nặng trĩu tâm sự...
Cô gái khẽ vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ của mình sang một bên. Trên gương mặt thanh tú là đôi mắt xanh màu nước biển xinh đẹp. Làn da trắng như tuyết lại càng làm tôn lên ánh nhìn đầy quyến rũ của đôi mắt ấy . Nhưng... nếu để ý kĩ thì bên trán phải, chỗ mà bị tóc che khuất, có một vết sẹo dài 3 cm như là vết thương của lưỡi kiếm hay một loại vật sắc bén nào đó.
- Lưu Ly ơi là Lưu Ly. Ngươi thấy rồi đó, hắn muốn quên đi ngươi. Vẫn muốn rời bỏ "Địa ngục thiên sứ". Giao hẹn của ta và ngươi kết thúc được rồi.
Cô gái nở một nụ cười...
Dòng thời gian như trôi ngược lại 2 năm trước...
Hai người thiếu nữ đang đứng đối mặt nhau trên mặt biển. Ừm! Là đứng trên mặt biển, dưới chân họ lan ra dao động năng lượng hết sức mãnh liệt, làm cho sóng biển nhấp nhô như muốn sôi trào. Đương nhiên là họ không phải đóng phim khoa học viễn tưởng, mà... họ đang đánh nhau mà. Thứ họ đang sử dụng chính là dị năng- một thứ sức mạnh siêu tự nhiên. Thực thể hóa mọi vật, biến mọi thứ dưới chân họ thành điểm tựa.
Cô gái trang phục cổ màu trắng, thì có mái tóc màu hạt dẻ, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt xanh và da trắng như tuyết. Còn cô gái còn lại thì khoác một bộ áo bào màu đen rộng thùng thình. Trên lưng có một con số 7 màu trắng biểu thị địa vị của nàng trong tổ chức nào đó. Khuôn mặt nàng bị che bởi một chiếc mặt nạ quỷ! Các ngón tay thon dài, trắng muốt của nàng đan vào nhau thành một thủ thế kì dị. Năng lượng xung quanh đang được tích tụ tạo thành một quả cầu bảo vệ màu lục đường kính 10 mét.
Cô gái mặc trang phục cổ màu trắng trên khóe miệng đã có một vết máu đỏ. Đôi mắt nàng không cam lòng nhìn đối thủ của mình.
- Ly! Tại sao? Tại sao hắn không đến? Hắn không dám đối mặt với ta sao? Hắn cảm thấy có lỗi với ta? Bảo kẻ lừa gạt đó ra gặp ta mau...
Cô gái trang phục cổ màu trắng hét lên một tiếng! Toàn thân phát ra một thứ ánh sáng trắng chói lòa, các tia điện lập lòe bao quanh, đôi mắt nàng đã không còn màu xanh nước biển xinh đẹp nữa, mà chuyển sang màu đỏ ngầu.
Một đạo quang mang lẫn tia điện màu trắng xanh được phóng ra từ tay nàng, bay thẳng về phía cô gái mặc áo bào màu đen. Một vụ nổ lớn làm cho sóng biển dâng cao hơn 10m. Vùng biển ấy trong bán kính cả cây số tản ra dư chấn mãnh liệt. Cả một vùng trời đen tối vốn bị mây che khuất bỗng dưng sáng bừng.
Vòng bảo vệ màu lục của Ly biến mất, nàng chỉ bị lùi lại vài bước rồi ổn định thân thể. Khẽ hừ một tiếng, thân ảnh của nàng biến mất...
- Thuấn di ư?
Cô gái trang phục màu trắng kinh hô một tiếng, phi thân lên cao hơn chục mét. Nhưng nàng bỗng nhận ra cổ của mình đã bị người ta nắm được.
- Yến! Mi thua rồi. Đừng tìm hắn nữa. Hắn không muốn gặp lại mi. Hãy nhớ kĩ ước định của chúng ta trước trận đấu này.
Cô gái tên Ly lạnh lùng cảnh báo đối phương, rồi khẽ buông cổ cô gái mà nàng gọi là Yến ra.
- Không. Ta chưa thua... Ta chưa thua... Bảo hắn ra gặp ta...
Đôi lông mày đằng sau tấm mặt lạ quỷ của Ly khẽ nhíu lại khó chịu. Nàng cất giọng với vẻ bực bội.
- Dòng họ Lucifer của ngươi là kẻ không giữ lời hứa sao? Ngươi còn nhớ ngươi đã cùng ta giao ước gì trước trận đấu này. Khi nào hắn còn là thành viên của "Địa ngục thiên sứ", khi nào trong trái tim hắn vẫn còn có ta, ngươi không được bao giờ gặp hắn nữa. Hắn và ta đã là một cặp trước khi hắn gặp ngươi. Đừng ảo tưởng nữa...
- Xin ngươi hãy gọi hắn ra gặp ta. Hu hu.. Ta muốn biết tại sao hắn lại lừa dối ta. Hắn từng nói là hắn yêu ta... Ta... ta muốn biết tại sao?
Đôi mắt Yến đã trở lại màu xanh nước biển xinh đẹp, nhưng đôi mắt ấy đang ngấn lệ. Nàng nấc lên từng cơn nghẹn ngào.
- Hừ! Ngươi đừng dây dưa ở đây nữa. Đừng tưởng ta không dám giết ngươi... Nếu không phải ta từng hứa với hắn là không làm hại đến ngươi thì... hừ hừ... Ngươi nghĩ rằng kẻ xâm phạm vào trụ sở của "Địa ngục thiên sứ" sẽ có kết cục tốt ư?
Lời nói của Ly đã lẫn một chút ghen tuông của thiếu nữ. Việc giữ lời hứa này khiến nàng cực kì khó chịu và bực bội. Ly khẽ chuyển thân một lại biến mất vô ảnh vô tung.
Đứng đó chỉ còn một mình cô gái gọi là Yến. Nàng nhìn về phía đằng xa... nơi có một vùng đất lớn nổi trên mặt biển, nơi có tòa nhà chọc trời, nơi đó có hắn... Người mà nàng hận nhất...
Một cơn gió nhẹ thổi qua nước mắt trên mặt Yến, khiến nàng lạnh buốt, đã kéo nàng trở về thực tại. Nàng sờ sờ vết sẹo trên trán phải.
- Vũ! Cho dù phải đi khắp thế gian này ta cũng phải tìm được ngươi. Hừ hừ... để rồi xem...
* * *
Một thời gian trôi qua, cũng chẳng biết là bao lâu nữa...
Tại đất nước có cái tên Cherry... Phía đông thành phố Heylen...
- Tránh đường! Tất cả tránh ra! Mẹ nó! Nước sôi lửa bỏng... nước sôi lửa bỏng...
Trên con đường phía đông thành phố Heylen có hai gã sinh viên đang chạy thục mạng như bị người ta đuổi giết. Cả hai đều xách cặp, áo khoác đồng phục thì buộc ở cổ xộc xệch, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả gương mặt. Từ nãy đến giờ họ đã va vấp vào không ít người và quán hàng rong bên đường rồi, nhưng họ chẳng buồn quan tâm. Cái họ quan tâm bây giờ là chạy... chạy thật nhanh...
- Kítttt!
Một gã sinh viên như đàn anh trong 2 người, phanh mạnh quá khiến cho người còn lại va vào người đằng trước. Cả hai người đều lăn tròn trên mặt đá nát trên đường.
- Thằng đầu đất! Đến mẹ nó rồi, con chạy làm gì nữa... Mau vào nhanh, hi vọng còn kịp.
Một cổng trường thật cao lớn hiện ra trước mắt hai người - "Đại học Quốc Gia". Ừm, một ngôi trường xứng đáng với cái tên của nó, ngôi trường trọng điểm của đất nước. Thật to lớn, hoành tráng! Mỗi năm trường này tiếp nhận hơn 1 vạn sinh viên đến nhập học. Toàn bộ họ đều là những chàng trai cô gái tài năng, kiến thức vững chắc.
- Anh Vũ. Chúng ta chui lỗ chó kia vào trường chứ???
Tên đàn em chỉ vào một cái lỗ ở góc khuất mà bị kẻ dở hơi nào đó đào ra, và được che đậy một cách khá tỉ mỉ.
Người sinh viên tên Vũ kia tức giận. Hắn chỉ hận không đá cho thằng đàn em ngu ngốc của mình 1 cước cho chết luôn đi.
- Chui... chui cái cục c.. tao này! Mày đi mà chui. Tao đ... phải là chó.
- Nhưng mà bảo vệ trường đóng cửa rồi sao vào được???
Sinh viên tên Vũ nhìn đông, ngó tây một hồi, rồi chỉ vào một góc của bờ tường cao gần 4 mét, nơi mà có một cây dẻ bên vỉa hè.
- Mày ngồi xuống, kiệu tao lên! Tao trèo lên rồi sẽ kéo mày lên. Quyết không làm... chó!
Sinh viên kia nhăn nhó như sắp khóc. Đại ca mình cao gần 1m8, nặng 70 ký. Mình cao có 1m 70 nặng 52 ký. Nếu mà để hắn đứng lên vai mình. Ôi... no...no.
Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu quầy quậy, gương mặt quật cường ra vẻ "dù chết cũng không làm".
Sinh viên tên Vũ cười cười vẻ mặt đầy bỉ ổi, cất giọng ngon ngọt:
- Tối nay! Một chầu tại quán bar "Mĩ nhân" thì sao?
Sinh viên kia mắt chớp chớp tỏa sáng! Gật đầu như gà mổ thóc, khiến "anh Vũ" âm thầm khinh bỉ tên đàn em dễ bị dụ dỗ.
Bây giờ đã vào tiết một buổi sáng được nửa tiếng rồi. Sân trường không một bóng người, im lặng vô cùng. Từ đó có thể thấy trong trường học kỉ luật nghiêm như thế nào.
Vượt qua bức tường của trường, hai sinh viên nọ lén la lén lút tiến lại gần lớp học. Phòng học của bọn họ may mắn ở tầng 1 của một dãy nhà. Cả hai ngồi xổm, thực hiện các động tác bò... bò thấp mình, mục tiêu là cánh cửa sau của lớp học. Họ nhẹ nhàng nhẹ nhàng, mưu đồ ngồi vào chỗ của mình ở cuối lớp mà thần không biết, quỷ không hay.
- Dương... Vũ...!!!
Một tiếng hét thật lớn đinh tai nhức óc vang lên. Giảng viên trên bục giảng đã nhìn thấy hai sinh viên nọ. Lão tức giận trừng mắt thật lớn, cơ mặt giật giật vài cái. Mái tóc hoa râm của lão dựng lên trông giống một con sư tử chuẩn bị làm thịt con mồi.
Lão tên là Lý Tuệ Văn, cái tên có nghĩa là thông tuệ môn Văn... Ấy thế mà lão lại là giảng viên dạy môn Giải tích, đồng thời cũng là chủ nhiệm của lớp học này.
Bây giờ Lý lão sư đang vô cùng tức giận và hết cách với cái tên sinh viên năm nhất ở dưới kia. Mới bắt đầu năm học được hai tháng mà hắn đã hơn 20 lần đi học muộn, 26 lần trốn tiết, 15 lần làm hỏng dụng cụ học tập khi thí nghiệm. Mẹ nó! Đồ phá hoại... Thử hỏi lão có nên tức không? Lớp trưởng của lớp suốt ngày kêu ca, phàn nàn về hắn...
Nhiều lúc lão tự hỏi bản thân rằng tên sinh viên kia có phải cố tình tạo "ấn tượng" cho mình không? Hắn sợ mình không nhớ mặt hắn hay sao?
Lý lão sư bước nhanh xuống phía hai sinh viên.
- Dương Vũ!!! Cậu... cậu... cậu khiến tôi tức chết mà.
Lão Lý dùng sức trừng mắt với Dương Vũ. Cái kính của ông như sắp nứt vì cái trừng mắt này. Hận không thể đập vào cái đầu heo của hắn.
- Cậu lên bảng giải nốt bài tích phân kia cho tôi!
Dương Vũ uể oải đặt chiếc cặp sách xuống, khoác lại chiếc áo đồng phục, chỉnh chỉnh lại một chút. Tiến lên bục giảng làm nốt bài tập kia.
Lý chủ nhiệm tiếp tục trừng mắt với tên đồng bọn của Dương Vũ, ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Dường như mục tiêu trút giận là tên Dương Vũ đáng ghét kia thôi. Loại tôm tép thì không cần để ý...
Vài phút sau, bài tập trên bảng đã được tên sinh viên hư đốn giải trọn vẹn. Hết cách rồi... Lão Lý đành buông tha cho hắn, để hắn trở về chỗ ngồi, rồi tiếp tục giảng bài. Lý lão sư cũng thấy kì lạ, tên sinh viên kia lúc nào cũng đi học muộn, lại lười ghi chép bài, trong giờ thì hay ngủ gà ngủ gật, ấy thế mà kiến thức của hắn thì thực sự chắc. Phải thừa nhận hắn là sinh viên thông minh, tài năng. Có đôi khi ông còn có suy nghĩ là sẽ đào tạo hắn thành sinh viên ưu tú của trường cơ đấy. Thôi quên đi, để sau rồi tính...
- Anh Vũ, thật lợi hại nha!
Dương Vũ vừa trở về chỗ ngồi, tên đồng bọn ngồi phía sau đã giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt rất sùng bái.
- Thường thôi!
Dương Vũ mồm thì khiêm tốn, nhưng khuôn mặt thì vênh váo, cái miệng khẽ nhếch lên, bộ dạng rất... rất bỉ ổi.
- Anh Vũ thật là khiêm tốn. Anh thật xứng là tấm gương sáng để em noi theo. Em hâm mộ anh, sùng bái anh như nước sông Trường Giang chảy ào ào, cao như đỉnh núi E vờ rét sững sững....
Tên đồng bọn được thể thao thao bất tuyệt vuốt mông ngựa, khiến gương mặt Dương Vũ càng thêm phần hèn mọn.
- Ọe....! Ọe...
Bỗng dưng bên cạnh hắn có tiếng nôn ọe. Một cô gái có khuôn mặt đẹp như điêu khắc, buộc tóc đuôi ngựa, đang cúi đầu vỗ ngực tỏ vẻ buồn nôn.
Dương Vũ quay đầu lại nhìn cô gái.
- Lớp trưởng đại nhân! Cô sao vậy?... Phải chăng là...
Hắn hung ác đoán rằng trong bụng cô nàng đã có một sinh mệnh nhỏ bé. Không biết tên nào xấu số đã bị cô nàng hung dữ này lừa lên giường. Ôi! Thế thì thật kinh khủng... Mà cũng phải nói cô nàng này ghê gớm quá đi... Sinh viên năm thứ nhất đã muốn sinh con. Không được, vì tương lai các bạn trẻ, hắn sẽ tham gia vào đội tuyên truyền nghiêm cấm các hành vi tình dục học đường.
- Mi đang nghĩ cái gì thế? Ta đang buồn nôn vì cái bản mặt đáng ghét của ngươi đó. Đừng tưởng làm được vài cái bài tập vớ vẩn mà tự cho mình là giỏi nha... Hừ... hừ...
"Lớp trưởng đại nhân" nghiến răng kèn kẹt. Nàng thầm nghĩ sao cái tên này đáng ghét quá vậy? Trong lớp, hắn luôn là kẻ chống đối nàng nhiều nhất. Lúc nào cũng đi học muộn, trốn tiết. Trong giờ thì không tập trung, thường hay bàn truyện dâm đãng vô sỉ với đám bạn ở góc lớp. Nàng cho rằng hắn chính là tai họa của lớp nên đã cố ý ngồi cạnh để kiểm soát tên này. Nhưng có vẻ không được như ý cho lắm..
- Thì ra là như vậy... Chứ không phải cô sắp có em bé à?
Dương Vũ ngây thơ hỏi một câu, khiến cô nàng nhảy dựng lên.
- Dương... Vũ... Sao ngươi không đi chết đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.