Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Chương 43: Heylen… Hãy đợi ta trở về!

Nguyễn Linh

28/02/2014

Dương Vũ đột nhiên cảm thấy cái lỗ mũi của mình ngứa ngáy kinh khủng. Hắn không cần mở mắt ra cũng biết có con bé dở hơi nào đó dùng một vật gì mềm mại… tựa như cọng tóc để ngoáy ngoáy cái lỗ mũi đáng thương của mình. Hắn đang cố gắng giả vờ ngủ để tránh mặt mấy người lạ kia, nhưng cái con bé dỗi hơi này không có chịu tha cho hắn. Tên này đã hành hạ hắn suốt nửa tiếng rồi mà không chán…

Khi dòng năng lượng kia của ông lão râu trắng truyền vào đầu, đã giúp cho dòng chảy kí ức kia không còn tình trạng cuồng bạo như trước nữa, mà nhẹ nhàng như dòng suối êm, như một câu chuyện cổ tích kể cho hắn nghe mọi thứ. Và lúc đó, hắn đã ngất đi lần nữa là sự thật. Nhưng bởi vì hắn quá mệt mỏi khi phải chịu đựng nỗi đau mà một con người không thể thừa nhận nổi kia rồi. Trong giấc ngủ, hắn đã chứng kiến một câu chuyện, một câu chuyện mà hắn không thể tưởng tượng được.

“Dương Vũ này” và hắn cơ bản chính là một, hay chính xác phải nói là tất cả kí ức quá khứ của Dương Vũ kia cách đây mấy năm trước và hắn giống nhau y như bản sao. Chỉ khác là, tên kia sau khi tỉnh lại thì được một ông lão kì lạ khi đến bệnh viện đưa đi. Mà mãi về sau tên đó mới biết ông lão này là một trùm của tổ chức “Địa Ngục Thiên Sứ” mà khiến cho cả thế giới khiếp sợ, được người khác gọi với cái tên là BOSS…

Sau khi dẫn Dương Vũ đi, ông đã bí mật đào tạo hắn, biến hắn thành dị năng giả có sức mạnh kinh khủng, có trí tuệ, kiến thức khoa học siêu phàm tuyệt thế. Hắn học về các máy móc, vũ khí, độc dược, cách giết người… liều mạng thách thức và chọn mức độ huấn luyện cực kì tàn nhẫn, khốc liệt, liên tục sống trong ranh giới sự sống cái chết, chấp hành vô số nhiệm vụ nguy hiểm. Cuối cùng không phụ sự kì vọng của ông lão,… hắn… không còn là hắn nữa… hắn giờ đây đã trở thành một siêu chiến binh mà bất cứ cường giả nào cũng phải e ngại khi nhắc tới cái tên “Thiên Sứ Chi Mộng”.

Ông lão cũng cực kì tự hào về hắn, yêu thương hắn như con trai ruột của mình. Bất cứ việc nào hắn không muốn làm, ông đều không ép buộc, những việc hắn muốn làm ông huy động hết lực lượng để trợ giúp hắn… Hắn… có thể nói là tất cả của ông lão… Vì hắn chính là kẻ kế nghiệp ông lão sau này… cũng là con trai của ông…

Dương Vũ đương nhiên không hiểu tại sao lại có một “Dương Vũ khác” như thế, có một cuộc sống như thế, hắn thầm đoán có lẽ chính “mình” đã chết rồi. Sau đó linh hồn xuyên qua một thế giới song song nào đó, cuối cùng là nhập vào “Dương Vũ” nơi đây. Trời đất ạ! Chuyện này thật điên rồ! Hắn chỉ mong đây là một giấc mơ mà thôi, và khi tỉnh lại thì sẽ lại ở căn nhà mình, căn nhà có cô vợ lưu manh Tú Tú của hắn…

………………

“Chết tiệt!!!”

Dương Vũ hung hăng chửi thầm inh ỏi trong lòng. Hắn chửi cái con bé khốn kiếp kia sao còn chưa dừng cái việc hành hạ lỗ mũi của hắn lại. Thật là muốn hắt xì hơi quá.

- Đủ rồi đấy!!!

Đột nhiên Dương Vũ mở to đôi mắt của mình ra, nắm chặt lấy cánh tay đang lởn vởn qua lại trước lỗ mũi mình. Ông có thể nhịn, nhưng bà thì không! Nghịch cũng vừa phải thôi chứ, làm éo gì mà nghịch cả nửa tiếng như thế.

- Aaaaaaa….

Vì sự bất thình lình này mà kẻ “hành hạ” Dương Vũ liền giật mình. Cô gái thấy hắn mở to đôi mắt ra, dùng lực bất ngờ nắm chặt cánh tay của nàng thì sợ hãi kêu lên.

……..

- Kêu đủ chưa???

Dương Vũ trợn ngược mắt lên mắt đe dọa. Cô bé này trêu chọc hắn, hắn còn chưa có xử lý, thì kêu cái nỗi gì? Nhìn kĩ lại hóa ra chính là cô nàng mang số 9 mà trước lúc hắn ngất đi đã gặp. Nàng có cặp mắt tròn to, đen láy, dễ thương. Lông mi dài cong vút như tiểu loly nhỏ bé mà hắn nghe, được miêu tả trong các tác phẩm tự sướng. Nhưng mà cho dù đối phương có dễ thương thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn phải trị tội. Vì cái tội phá hỏng giấc ngủ ngon của hắn. Để thêm phần màu sắc tức tối, Dương Vũ nghiến răng kèn kèn, rít lên từng chữ.



- Em… đang… làm… cái… quái gì ở đây?

Cô bé có vẻ sợ hãi, hơi lui lại phía sau, nhưng bị hắn nắm chặt tay nên không thể lùi lại được nữa.

- Số… số… 1. Anh… anh tỉnh rồi sao?

Nàng sợ hãi giọng nói run rẩy, kết hợp với điệu bộ thu người lại như chú chim non sợ bị thương thật là có lực sát thương vô địch. Dương Vũ cũng bị ảnh hưởng bởi điều này, tay hơi thả lỏng một chút, nhưng ngay sau đó lại gia tăng lực đạo.

- Thu lại dị năng của em ngay lập tức, không tôi đành phải phế cánh tay này của em...

Trên môi hắn là nụ cười lãnh đạm lạnh rét. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách cứng cỏi khi trải qua cuộc sống sinh tử của“Dương Vũ kia”, nên ngay cả nụ cười của hắn càng gia tăng vẻ cao ngạo từ trong xương tủy. Hắn biết được việc cô nàng kia đang thi triển dị năng đối với mình là do “hắn” đã từng đọc qua tài liệu của đối phương. Số 9 – cao thủ dị năng giả sử dụng dị năng hệ tinh thần.

- Ha ha ha… Quả nhiên là số 1!5 giây! Anh là người nhanh nhất trong đội phá được dị năng hệ tinh thần này của em.

- Không cần gọi cái biệt hiệu “số 1 gì gì” chết tiệt đó trước mặt tôi. Dương Vũ! Dương trong Đại Dương bao la, Vũ trong Vũ trụ rộng lớn…

- Anh tỏ ra hung dữ với em làm gì?

Cô gái số 9 chu cái miệng ra ủy khuất nói. Nàng kì quái sao tên số 1 này nóng tính vậy? Chẳng phải chỉ đùa có chút thôi sao? Sao lại hung dữ như thế? Cứ như muốn ăn thịt nàng luôn vậy.

Dương Vũ bây giờ vì đầu óc hỗn loạn, một loạt những sự việc không đúng ý hắn cứ liên tục diễn ra, lại đúng lúc cô nàng này gây sự nên nghiễm nhiên hắn đã biến nàng thành nơi trút giận, xả tức. Có trách thì chỉ có thể trách nàng trêu đùa hắn không đúng lúc thôi.

Một lúc sau, hắn hít lại một hơi, lấy lại bình tĩnh, hòa hoãn hỏi.

- Sao em lại ở đây? Mọi người đâu hết rồi?

- Đội giao nhiệm vụ cho em trông nom anh. Vì anh bắt đầu chính thức trở thành viên của đội, nên đội có trách nhiệm bảo vệ anh trong lúc anh suy yếu nhất. Đây là truyền thống của đội chúng ta! Chúng ta là một chỉnh thể không thể tách rời. Bất cứ ai trong chúng ta gặp khó khăn thì các thành viên khác sẽ hợp lực hỗ trợ…. bala.. bala..

Cô gái số 9 bắt đầu như cái đài phát thanh, liên thanh nói về những truyền thống về “siêu cấp đội” khiến cái đầu của Dương Vũ muốn ong ong vỡ ra.



- Được rồi… được rồi… Stop!!!.. Số… À em tên là gì vậy?

- Điệp! Tống Tiểu Điệp!

Cô gái chu cái miệng ra, lần này nàng không dùng dị năng của mình. Bày ra bộ mặt vô cùng bất mãn. Rõ ràng là không cho mình gọi hắn là số 1 vậy mà suýt nữa hắn gọi mình là số 9 kia kìa.

- Được rồi, Tiểu Điệp. Vậy mọi người đâu hết cả rồi?

Hắn để ý cái câu hỏi quan trọng này cô nàng nói nhiều này chưa có trả lời. Cũng là câu hỏi hắn quan tâm nhất bây giờ.

Dương Vũ tại sao quan tâm? Còn không phải tại cái hành động ngu ngốc trước khi ngất đi của hắn hay sao? Mẹ nó! Nhìn bộ dạng của cô gái trên trang phục có số 7… à cô gái tên Ly đó… có lẽ chưa thiến xong hắn chắc không xong đâu.

- Mọi người đi chấp hành nhiệm vụ hết rồi!

- Ờ ờ… thế còn cô gái tên là… Ly kia… - Dương Vũ ấp úng hỏi.

- Chị Ly à? Chị ấy và chị Tuyết Nhi vừa mới nhận một nhiệm cấp độ S+ ở đất nước Cherry. Họ đã khởi hành bằng máy bay từ hôm qua rồi… Này khoan khoan… anh đi đâu đấy?

Chưa đợi Tống Tiểu Điệp nói xong Dương Vũ đã xuống giường lấy vơ lấy chiếc áo khoác đen của hắn, rồi bước ra ngoài cửa.

- Ra ngoài hít thở không khí một chút!!!

Dương Vũ rời khỏi tòa nhà chọc trời – căn cứ của “Địa Ngục Thiên Sứ”, lững thững bước ra bờ biển, tay đút vào túi áo khoác dài, suy nghĩ thẩn thơ. Bây giờ trong lòng hắn có rất nhiều tâm sự.

Kế thừa đoạn kí ức kia, Dương Vũ cảm nhận rõ sự cô độc của “mình”. Một thiếu niên 16 tuổi mất đi cha mẹ, mất đi sự bảo vệ của hai người thân yêu nhất, mất đi phương hướng trên con đường đời. Đột nhiên có trong tay sức mạnh, trí tuệ mạnh mẽ, nhưng hắn không có ai là người thân ngoài ông lão kia, ông lão mà hắn gọi là “lão già”. Hắn thực sự cô độc, lấy việc đi du lịch đây đó làm thú vui, lấy việc đối mặt nguy hiểm là trò giải trí đầy kích thích.

Nhưng bây giờ, hắn không còn là Dương Vũ kia… bởi vì trong hắn còn có đoạn trải niệm khác, trải niệm của Dương Vũ 21 tuổi. Nhìn nhận cuộc đời không còn bồng bột, sốc nổi như một thiếu niên 16, 17 tuổi nữa. Đặc biệt trong cuộc sống của hắn còn có những người để yêu thương, lo lắng… cho dù những người đó còn chưa có xuất hiện.

Bây giờ việc quan trọng nhất của hắn bây giờ là khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Mau chóng rời khỏi đây, để tìm những người kia. “Cherry sao? Là nơi mà cô nàng tên Ly kia chấp hành nhiệm vụ cấp S+?” Thật trùng hợp! Đó cũng là địa điểm mà hắn muốn đặt chân đến.

“Heylen… Hãy đợi ta trở về!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook