Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Chương 49: Hiểu lầm!!!

Nguyễn Linh

25/03/2014

Nói một chút về dị năng có tên gọi “Phân tích chiều sâu” một chút đã…

Có thể nói đây là một loại dị năng rất đặc biệt, thuộc hệ dị năng Tinh thần, do người sáng lập ra Địa Ngục Thiên Sứ - Boss sáng tạo ra. Chỉ cần thông qua tên gọi cũng có thể hình dung ra đây là loại dị năng có khả năng tập trung cao độ tinh thần, trí lực của người thi triển, phát huy đến cùng cực trí tuệ của loài người. Thậm trí với kẻ mạnh hơn nữa còn có thể vượt qua phạm trù của con người, phạm trù mà không có ai có thể hình dung ra nổi. Nếu luyện đến mức độ siêu việt còn tiên đoán được tương lai, quan sát quá khứ của người khác… Nhưng cái cảnh giới cuối này chưa có ai có thể vươn đến, kể cả người sáng tạo ra nó - Boss.

Đương nhiên vì sự thần kì và quỷ dị của “Phân tích chiều sâu”, nên người có thể thi triển được loại dị năng này cần phải là dị năng giả hệ Tinh thần tinh thuần nhất. Nhưng cũng không phải dị năng giả hệ tinh thần nào cũng có thể sử dụng và luyện tập được. Ví dụ như Tống Tiểu Điệp, mặc dù cô cũng là dị năng giả hệ tinh thần, nhưng cũng không thể học được vì trí lực, tinh thần không đủ mạnh mẽ. Trên thế gian, duy chỉ có Dương Vũ là trường hợp ngoại lệ! Hắn không phải là dị năng giả hệ Tinh thần, càng không có chút năng lượng tinh thần nào, nhưng vẫn có thể “miễn cưỡng” thi triển được ở mức độ thấp. Cái này là do hắn có một tâm tính mạnh mẽ đến siêu việt, và một vài nguyên do khác mà ngay cả Boss cũng không biết nữa. Ông thấy hắn hứng thú với loại dị năng này nên đã truyền thụ cho hắn để hắn sử dụng tùy lúc…

Nhược điểm duy nhất của loại dị năng này là tiêu tốn dị năng năng lượng gấp 20 lần so với thi triển các loại dị năng thông thường khác. Cũng bởi vì lý do này mà Dương Vũ đã cạn kiệt năng lượng dị năng sau khi giải quyết xong quả BOM. Thêm vào nữa, sự xuất hiện bất ngờ của Elly khiến hắn nhảy ra khỏi máy bay hơi trễ, đồng thời lại phải dùng dị năng năng lượng còn xót bao bọc, bảo vệ lấy cô nàng, nên tình trạng nguy hiểm của hắn bây giờ chắc chỉ có bản thân hắn là rõ ràng nhất.

- Ầmm… Ràoo… Àooo

Dương Vũ và Elly lao với tốc độ cao như sao băng, rơi thẳng xuống một cái hồ nước lớn. Tại vị trí rơi của hai người họ hình thành một cột nước cao đến cả chục mét.

- Rào… Rào… Rào…

Một lúc sau, vẫn tại vị trí kia, Elly ngoi cái đầu ướt sũng của mình ra khỏi mặt nước. Nàng phun ra một ngụm nước trong hồ và ho sặc sụa. Khi cơn ho đã giảm bớt, mới vỗ vỗ ngực của mình. Tim nàng vẫn còn đập bình bịch đây này. Tình huống vừa rồi thật là nguy hiểm đến đứng cả tim. Nếu không phải tên kia biết bay thì có lẽ bản thân đã chết toi rồi. Nhớ đến tên khốn nào đó dám bảo nàng “béo”, Elly lại giận sôi lên. “Mà khoan khoan! Tên kia đâu rồi nhỉ?”.

- Người đâu rồi?

Nàng vẫn còn nhớ rõ trước khi lao xuống cái hồ này, “tên kia” vẫn còn ôm chặt lấy nàng cơ mà. Tại sao bây giờ không thấy đâu nữa. Elly ngơ ngác nhìn xung quanh cất giọng gọi.

- Này…

Nhưng trả lời nàng chỉ là tiếng chim chóc kêu và tiếng gió thổi vù vù.

- Này… tên… dâm tặc… anh ở đâu rồi???

Elly lớn tiếng gọi lại. Có điều không gian vẫn vắng lặng như trước. Nàng bắt đầu lo lắng. Nghĩ ngợi một chút, nàng giật mình đến thót một cái. “Có khi nào tên đó vẫn ở dưới hồ hay không?” Nhớ lại tình trạng suy yếu của hắn, nhưng vẫn bất chấp ôm chặt lấy nàng… à hình như hắn đã ngất đi lúc sắp rơi xuống hồ thì phải.

- Ùm… - Elly không do dự mà lặn sâu xuống dưới đáy hồ kiểm tra suy đoán của mình.

Trong làn nước lạnh ngắt, nàng cố gắng mở to đôi mắt ra để tìm kiếm người kia. Vì hồ nước tương đối sâu nên bên dưới này khá tối, cố gắng lắm Elly mới nhìn ra một chút tình huống xung quanh. Áp lực của nước khiến cho nàng cảm thấy ngạt thở muốn chết, nhưng nàng không thể bỏ cuộc được. Nếu nàng bỏ cuộc thì tên kia sẽ gặp nguy hiểm mất.

Ngoi lên mặt nước thêm lần nữa, Elly nóng bỏng của chúng ta lại tiếp tục lặn sâu, kiên trì tìm kiếm. Cho dù còn một tia hi vọng cuối cùng, nàng cũng phải tìm cho ra hắn. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, hơn nữa nàng không tin một kẻ biết bay như hắn lại có thể chết đuối được. Điều này thật quá vô lý đi. Nàng còn rất nhiều điều muốn hỏi hắn. Như là… tại sao hắn có thể bay được như thế? Tại sao dám bảo nàng béo? Và… tại sao lại dâm đãng như vậy?...

- Ùm…

Đây là lần thứ 4, Elly phải ngoi lên mặt nước để lấy hơi. Vẫn chưa bỏ cuộc, nàng lại tiếp tục lặn xuống dưới đáy hồ. Cảnh vật trong hồ nước vẫn vậy, lờ mờ không rõ ràng lắm, chỉ loáng thoáng thấy vài nhánh rêu tảo trôi nổi trong dòng nước lạnh buốt và vài chú cá nhỏ sợ hãi trốn tránh động tĩnh do nàng gây ra. Elly tin tưởng mình sẽ tìm ra hắn. Nhanh thôi… nhanh thôi… chắc chắn sẽ nhanh thôi.



………….

Cuối cùng ông trời không phụ lòng người, nàng đã tìm được hắn. Hắn bất động trong làn nước lạnh, toàn thân bị đống tảo và rêu xanh quấn lấy. Trong lòng mừng rỡ, không nghĩ ngợi gì nhiều, Elly vội vàng bơi về phía đó. Chỉ thấy mắt hắn vẫn nhắm chặt, mái tóc dài bật tung ra, phất phơ theo dòng nước. Nhanh tay gỡ đám tảo kia ra, nàng dùng răng cắn đứt bọn chúng, ôm chặt lấy tên kia vào ngực, kéo hắn rời khỏi đáy hồ.

- Ào ooo…

Elly kéo hắn nổi lên mặt nước, một tay ôm, một tay đập mạnh để bơi. Khi đã lên bờ, nàng lay lay hắn gọi lớn.

- Này tên dâm tặc, anh tỉnh lại đi. Này này…

Gọi một lúc vẫn không thấy có phản ứng gì nàng liền đưa tay lên mũi hắn kiểm tra.

- Không có hơi thở???

Elly run rẩy trong lòng, áp tai mình vào tim của hắn để lắng nghe.

- Tim cũng ngừng đập?

Elly bây giờ rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi, lòng dạ muốn rối hết cả lên rồi. “Không được! Phải thật bĩnh tĩnh để giải quyết tình huống trước mắt!”. Nàng thầm lẩm bẩm, tự nhắc nhở mình. Mất bình tĩnh lúc này tình trạng càng thêm nghiêm trọng hơn mà thôi.

- Mình phải làm gì bây giờ? A! Đúng rồi, mình phải sơ cứu. Phải sơ cứu ngay…

Nói là làm, liền nhảy lên người hắn, hai tay đặt ở vị trí lồng ngực hắn, và bắt đầu ấn xuống.

- Tên dâm tặc. Anh không được chết! Anh phải tỉnh lại. Đừng bỏ tôi một mình ở cái nơi đáng sợ này. Tôi sợ lắm!

Nhìn cảnh tượng hoang dã rùng rợn xung quanh, càng thôi thúc Elly cứu người hơn. Mấy phút đồng hồ trôi qua, nàng cảm thấy mình sắp hỏng rồi. Sốt ruột đan xen với lo lắng đến phát điên lên mất, bị dồn đến đường cùng, nàng hít lấy một hơi thật sâu.

- Anh phải sống cho tôi!

Lớn tiếng nói một câu rồi nàng bóp lấy chặt mũi mũi hắn, cúi đầu xuống và bắt đầu làm động tác… hô hấp nhân tạo.

- Khụ… khụ…

Dương Vũ ho sặc sụa, từ trong cổ họng ộc ra một đống nước. Hắn đang cảm thấy toàn thân vô lực, đầu óc bị đình trệ. Lờ mờ mở đôi mắt ra, cảnh tượng cực kì mờ nhạt. Hắn chớp chớp mí mắt vài cái để lấy lại cảm giác thị lực. Khi thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, đầu tiên hắn ngẩn cả người ra, sau đó khóe mắt giật giật, miệng mấp máy nói.

- Cô… cô đã làm gì tôi???

Dương Vũ - hắn thật không muốn tỉnh lại nữa đâu. Cái quái gì đang xảy ra vậy? Cảnh tượng đập vào mắt bây giờ quả thật không thể chấp nhận nổi. Elly tiểu thư của chúng ta đang ngồi hẳn trên mình hắn theo đúng chuẩn động tác cưỡng gian con nhà người ta. Trang phục tiếp viên ướt sũng, chỗ rách, chỗ không rách. Mà cái chỗ rách toàn chỗ hiểm như chỗ 36F và eo bụng mới đau. Ây! Cái váy tiếp viên… Dương Vũ muốn che mũi để đỡ bị ra máu cam.



- Tôi… - Elly không biết giải thích sao nữa.

- Cô đã “làm” được bao lâu?

- Tôi… - Elly mù tịt, chả hiểu gì.

- Cô đã “làm” như thế nào?

Dương Vũ thật không ngờ con bé người phương Tây trước mặt lại “máu liều” đến như thế. Mẹ kiếp! Ông đây mới “ngủ” đi một lát mà đã dám cưỡng gian ông? Không hiểu con nhỏ đó đã làm như thế nào đây hả trời? Chả lẽ cũng dùng chiêu “cưỡi ngựa” như trong phim. Thế thì chịu rồi! Tú Tú… em có thấy không? Chồng của em bị người ta cưỡng gian kìa!

- Anh nói cái quái gì thế?

Elly vốn rất vui mừng vì bản thân đã làm được một chuyện vô cùng vĩ đại, đó là đã cứu cho hắn tỉnh lại, nhưng sau đó bị thái độ hờ hững của hắn làm cho sửng sốt. Không những vậy, hắn không những không cảm ơn nàng thì thôi, lại bày ra cái bản mặt hậm hực không vui là thế nào vậy?

Dương Vũ đúng là không vui đây! Cho dù là cưỡng gian cũng phải là hắn chứ? Sao lại là con nhỏ này vậy? Mất hết uy nghiêm của phái “mạnh”.

- Tôi không ngờ cô là người như thế. Dám nhân lúc tôi không phòng bị, dám cưỡng gian tôi? Cô đúng là dâm đãng!

Elly ngẩn người ra một lúc, sau khi hiểu rõ đối phương đang nói về chủ đề gì thì nghiến răng nghiến lợi rít lên.

- Cút!!!

Hắn cho rằng bản thân mình là ai? Đáng giá để làm cho nàng phải làm cái việc đê tiện ý sao? Đúng là đen đủi quá mức mới gặp tên bị khùng kiêm thêm bệnh tự kỉ trầm trọng đến như vậy. Elly âm thầm hận tên kia có cái miệng rất thối. Mở mồm ra là thấy không chịu nổi rồi. Biết vậy đã không cứu hắn, cho hắn chết quách đi cho rộng chỗ.

- Không có tôi anh đã chết từ lâu rồi. Anh dám nghĩ bậy nghĩ bạ như thế thì đừng trách tôi ném anh xuống hồ “ngủ” thêm một lát.

- Thế tại sao cô lại leo lên người tôi?

- Anh còn nói nữa sao? Nếu không phải anh đã ngừng thở, tim không đập nữa, tôi đã không phải… không phải…

Elly vô cùng lúng túng. Vừa rồi hắn bất tỉnh, lại thêm mình nóng ruột bất chấp tất cả, nên chuyện gì cũng có thể làm được. Nhưng bây giờ hẳn tỉnh rồi…

- Không phải làm sao? – Dương Vũ tò mò, mạnh mồm hỏi.

- Không phải… hô hấp nhân tạo!

Nàng hét lên một tiếng, rồi quay đầu đi một hướng che dấu đi sự xấu hổ của mình, để cho tên nam nhân kia tự suy nghĩ về sự vô sỉ của mình đi. Làm gì có gã đàn ông thối nào lại ép phụ nữ nói ra những chuyện đáng xấu hổ đến như thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook