Chương 21: Sẽ cho con hồ ly tinh kia biết tay!
Nguyễn Linh
22/09/2013
- Anh nói vậy là có ý gì? - Long Tú Tú kinh ngạc kêu lên. "Chẳng lẽ hắn không thích mình? Điều này sao có thể?".
Dương Vũ trong lòng đang kêu to "đời quá đen". Không ngờ cô ta lại "có ý" với mình thật. Thế thì thảm thật rồi! Nếu là người con gái khác cũng xinh đẹp, dáng người cũng bốc lửa như Long tiểu thư, thì hắn sẽ không do dự mà đồng ý luôn. Thậm chí, sáng cầu hôn, tối "oánh nhau" ba trăm hiệp cũng được,... à không phải nói là cầu còn không được...
Nhưng mà Long cô nương kia thì không được! Cô ta quá hung hãn, gia thế lại quá "trâu chó". Chẳng may làm gì chọc tức cô nàng lên, thì... hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng! Lấy cô ta về thì đảm bảo... được "sung sướng" thì ít, mà bị "ngược đãi" thì nhiều. Lúc đó thì đúng là... Long "kỵ" sĩ... như trong truyền thuyết nhắc tới.
- Long tiểu thư, xin cô đừng đùa với tôi nữa có được không?
"À thì ra là thế!". Long tiểu thư thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra "ông xã" vì mừng quá nên vẫn còn chưa tin thôi. Nàng nở nụ cười chết người mà không cần đền mạng. Sau đó ngồi xuống ghế salong, dựa sát vào người anh Vũ "thân yêu". Trong khi hắn vẫn đang run rẩy vì "vui mừng", nàng thỏ thẻ nói.
- Ông xã... Anh không nghe lầm đâu! Anh có biết không... Ngay từ lần gặp đầu tiên... người ta đã thích anh rồi...
Dương Vũ nghe thế suýt chết ngất, chửi bới inh ỏi trong lòng. "Thích cái rắm à?" Thích đéo gì mà đòi đánh đòi giết người ta? Thích đéo gì một đấm đánh sập bàn ăn của ông? Đừng có "nổ" như thế chứ! Nhưng mà hắn cũng không dám mở miệng phản bác, chỉ tỏ vẻ ái ngại, khẽ đẩy cô nàng ra và nói.
- Tú Tú! Tôi có điểm tốt gì mà... cô lại thích tôi vậy. Thực ra tôi có rất nhiều tật xấu...
Dương Vũ đang định kể ra một đống tật xấu cho cô ta kinh tởm một trận. Sau đó vì sợ quá không dám bắt hắn "cầu hôn" nữa. Nhưng mà chưa kịp liệt kê, Long Tú Tú đã che miệng hắn và nói.
- Chắc anh định nói rằng: Anh khi ngủ ngáy rất to, ở bẩn lại rất lười tắm, hay lúc nào ra đường cũng nhìn chằm chằm mông ngực các thiếu nữ chứ gì...
Dương Vũ há mồm kinh ngạc. Đúng là hắn định nói như vậy đấy! Sao nàng ta lại biết?.. Long Tú Tú lại mỉm cười khi biết bản thân mình rất hiểu chồng.
- Em sẽ không tin đâu! Em chỉ biết anh có thân thủ rất lợi hại, lại tốt bụng, hào hiệp trượng nghĩa. Không những vậy, lại còn... rất dịu dàng với người ta nữa...
Nghĩ đến hôm qua người nào đó vì muốn mình vui, mà ôm mình kể chuyện cười cho mình suốt cả đêm, Long tiểu thư lại thấy ngọt ngào như ăn mật ong... Nhịn không được nàng khẽ nhào tới hôn phớt lên môi hắn. Sau đó đỏ mặt cúi đầu, vân vê các ngón tay.
Dương Vũ lại lần nữa chết lặng người. Kiểu này sớm muộn hắn cũng bị “bom nổ banh xác” mà ăn tươi nuốt sống nàng ta thôi. Cô nàng quá "mạnh dạn" đi, thật là... Nhìn lại điệu bộ thẹn thùng của Long Tú Tú, hắn thầm mắng đối phương đúng là hồ ly tinh chuyển thế, thật là muốn "đi tù" mà. Khẽ xoa xoa đôi môi vẫn còn vương lại hương vị ngọt ngào, hắn cười khổ.
- Tú Tú. Thực ra tôi đã có... có bạn gái rồi...
Long cô nương nghe thấy vậy thì như mèo bị dẫm phải đuôi. Nhảy dựng lên mắng to.
- Là đứa nào? Đứa nào muốn cướp chồng bà? Bà phải giết nó...
Chuyện gì cũng có thể thương lượng được nhưng riêng chuyện chồng con thì quên mẹ nó đi. Long tiểu thư nghe thấy có ả hồ ly tinh nào đó có "ý đồ bất lương" với ông xã tương lai, nào giữ được bình tĩnh nữa, quát tháo om sòm cả lên. Dương Vũ ngồi bên cạnh, được chứng kiến một màn khoa trương như vậy thì sợ xanh mặt lại. Thầm nghĩ "như thế này thì quá kinh khủng" rồi, vừa nãy thì ôn nhu dễ thương,... bây giờ thì lại hung hãn lạ thường...
Long cô nương sau một hồi quát tháo mới nhớ ra bên cạnh còn có "chồng yêu" đang quan sát. Thầm mắng bản thân quá xúc động rồi, mình là một thiếu nữ dịu dàng cơ mà. Sau đó hình như nhớ ra điều gì đó, liền mỉm cười ngọt ngào.
- Anh lại lừa người ta chứ gì? Người ta không tin đâu.
- Là thật đó! - Dương Vũ ánh mắt kiên quyết nhìn đối phương.
- Vậy anh thử nói xem cái cô bạn gái kia của anh tên là gì, sống ở đâu xem nào... Ai biết được anh có bịa ra người nào đó hay không!
Tú Tú liếc nhìn khinh thường đối phương. Cái chiêu từ chối lời tỏ tình này đã quá lạc hậu rồi. Nàng mà tin mới lạ đó.
- Tôi... Tôi làm sao phải nói cho cô biết...
"Quả nhiên là như vậy!". Long tiểu thư sung sướng nói.
- Như vậy là anh nói dối. Vì thế anh sẽ vẫn là chồng của em. Chồng của Long Tú Tú này!
- Tôi không nói dối, cũng không phải chồng của cô! Bạn gái tôi là... là... là...
- Là ai vậy? - Long Tú Tú vẻ mặt châm chọc hỏi.
- ...Là Tô Nhã Kỳ của Tô gia. Cô ấy là lớp trưởng của tôi!
Khi trả lời xong, trên trán Dương Vũ đã lấm tấm mồ hôi. Nghĩ đến người nào đó cũng hung dữ như Long tiểu thư, sống lưng hắn bỗng nhiên lạnh buốt. Mà cũng kì lạ, tại sao lúc "nguy hiểm" lại nhớ đến lớp trưởng đại nhân cơ chứ? Thôi kệ mẹ nó! Cứ tạm lấy nàng ta làm lá chắn đã...
- Có phải là Tô tiểu thư của Tô gia sống trong khu biệt thự Angel Villa không?
Long Tú Tú cắn môi hỏi. Thái độ của nàng hình như đã bớt hung hăng đi rất nhiều. Dương Vũ kì quái nhìn. Chẳng lẽ cô nàng họ Long gặp khắc tinh rồi chăng. Nghĩ đến đây hắn càng hưng phấn, chém gió càng thêm mạnh mồm.
- Đúng vậy! Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt... tôi đã trót yêu cô ấy rồi. Nhã Kỳ không chỉ xinh đẹp, mà còn dễ thương, tốt bụng. Cô ấy khiến trái tim tôi rung động, thổn thức. Giọng nói ngọt ngào của cô ấy khiến tôi say đắm... bla bla…
Dường như để tại thêm phần "chân thực", hắn đã lấy vài câu "sến éo đỡ được" để nói về Nhã Kỳ. Dương Vũ mồm thì chém nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng thay cho Tô tiểu thư. Mẹ kiếp! Hình như Nhã Kỳ kia cùng với Long Tú Tú có cùng cấp bậc. Làm đ... gì được điểm tốt nào như ông đây nói.
- Có thật như vậy không? Chẳng lẽ người ta không có điểm gì bằng cô ấy hay sao?
Đôi mắt Long Tú Tú đã ngập nước. Không có người phụ nữ nào cảm thấy thoải mái khi người đàn ông của mình khen người phụ nữ khác trước mặt mình cả. Long Tú Tú cũng không ngoại lệ, nàng vô cùng đau lòng và tủi thân.
- Đúng vậy!!!
Nghe thấy chính miệng người mình yêu thừa nhận, nước mắt của Long Tú Tú trào ra. Nàng che miệng, ngăn không cho tiếng nấc nghẹn ngào thành tiếng, xoay người bỏ chạy lên lầu.
- Tú Tú...
Dương Vũ kêu lên một tiếng. Hắn không ngờ, cô nàng hung dữ này cũng có lúc yếu đuối như vậy. Mới khen cô nàng kia 1 tí đã bật khóc rồi. Nghĩ lại cảm thấy lời nói của mình cũng hơi quá... Hắn lại lắc đầu cười khổ, vất cặp sách sang một bên, sắn tay áo chuẩn bị nấu cơm trưa...
..............................
Trong một căn biệt thự sang trọng...
Long Thiên Uy đang nhàn nhã nằm trên một chiếc ghế, gần bể bơi để phơi nắng. Từ lúc biết nơi mà con gái đang sống, lại còn kiếm cho ông một chàng rể, thì Long lão gia lúc ngủ vẫn còn cười thành tiếng. Mỗi khi nghĩ đến mình chuẩn bị có cháu ngoại để bế bồng, đùi ông lại rung tít lên. Hận không thể bắt cái tên thanh niên kia cùng con gái mình liên tục làm "chuyện đó", phấn đấu sự nghiệp trăm năm tạo cháu ngoại cho ông...
Nhìn tập hồ sơ bên cạnh, ông càng ưng ý với chàng rể này.
- Chậc... Chậc... Không những có gia cảnh trong sạch, mà bản thân hắn lại còn là thiên tài được cả nước thừa nhận. Bây giờ còn theo học khoa Kinh tế nữa... Ta có mấy công ty tài chính, sau này sẽ giao hết cho nó quản lý thì... khặc... khặc...
Long lão gia cười dâm, mơ mộng về một tương lai tốt đẹp, nước miếng trên miệng cũng ứa ra. Đang lúc sung sướng như vậy, thì tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang. Nhìn thoáng qua số điện thoại, ông vui vẻ nhấc máy.
- Là Tú Tú của ba sao!
- ...
Bên kia không thấy có tiếng trả lời, mà chỉ vang lên những tiếng nức nở nghẹn ngào của con gái ông. Long Thiên Uy lòng dạ rối bời, gấp gáp truy hỏi.
- Tú Tú, con sao vậy? Con không khỏe ở đâu hay sao?
- Hức... Hức... Không phải...
- Hay là chàng trai kia đối xử không tốt với con? Để ba cho người xử lý nó!
- Hức... Đừng ba! Không phải đâu. Anh ấy rất tốt với con!
Nghe ba mình dọa cho người xử lý Dương Vũ, thì Long Tú Tú gấp gáp đến quên cả khóc. Vội vàng ngăn cản... Còn Long Thiên Uy thì cảm thấy đau đầu lắm. Hỏi thì con gái không chịu nói, làm ông đau lòng muốn chết. Đột nhiên như nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng nào đó, khuôn mặt ông co rúm lại, kêu lên.
- Phải chăng là tên đó "không được"? Nó không làm cho con thỏa mãn...
Đầu dây bên kia vốn Long tiểu thư đang rất đau lòng, nhưng khi nghe cha nàng nói vậy thì mặt đỏ bừng lên, cảm giác gò má nóng hổi. Nàng tức giận nói.
- Có mà ba "không được" thì có. Chồng của con phải "rất được" có biết không!
Long Tú Tú tức giận mắng. Cái này sao có thể nói lung tung như vậy? Ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của mình mà cha cũng nói ra được là sao?
Long lão gia thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ cái việc "không được" kia thì chuyện gì cũng có thể bàn bạc... Đùa sao? Nếu ảnh hưởng tới kế hoạch bế cháu ngoại của ông thì còn bàn cái rắm à. Ông không chỉ muốn bế 1 đứa, mà muốn có 2, 3,... Càng nhiều càng tốt, tôt nhất là cỡ một đội bóng đá, cho vui cửa vui nhà. Nghĩ đến cảnh tượng, 2 tay 2 cháu, trên cổ lại 1 cháu, dưới đất lúc nhúc cháu, Long lão già lại nuốt nước miếng ừng ực.
- Được rồi! Thế nói cho ba nghe xem đã có chuyện gì nào!
- Ba ơi! Anh ấy có bạn gái rồi... Hu... Hu.
Long Thiên Uy nghe vậy nhảy dựng lên, suýt nữa thì mất thăng bằng lao đầu xuống bể nước.
- Cái gì? Bạn gái á? Là đứa nào? Đứa nào muốn cướp con rể của ông. Ông giết...
Đ...! Có đứa muốn vuốt râu hùm sao? Long lão gia đã chọn con rể, lại xuất hiện kẻ "thọc gậy bánh xe" là sao? Muốn ông đây "nghiến" nát mặt à.
- ...
- Là tiểu thư của Tô gia sao...
Sau khi nghe con gái kể rõ tường tận, Long Thiên Uy bắt đầu suy nghĩ. Ông vuốt cằm, nhíu mày nói.
- Không đúng! Tên bủn xỉn nhà họ Tô kia rất bảo thủ. Hắn sẽ không cao giờ cho con gái hắn qua lại thân thiết với một gã mà không có gia thế hiển hách đâu. Ta nghĩ con bị thằng quỷ kia nó lừa rồi!
- Thật không ba? - Long Tú Tú reo lên vui sướng.
- Con bé này! Lại không tin ba sao? Không nhớ ba của con là ai à?
- Dạ nhớ! Ba của con là Long Thiên Uy, là trùm xã hội đen tài ba nhất, uy phong nhất...
Nghe con gái ca ngợi như vậy, Long lão gia cảm thấy sướng tai vô cùng. Nhưng ông vẫn phải nghiêm mặt nhắc nhở.
- Con đó nha! Nghe người ta có bạn gái đã đau lòng như vậy là sao? Phải điều tra thật kĩ chứ... Mà thực sự nó có bạn gái thì làm sao? Há con gái ta lại kém ai? Đánh đồn có địch mới "sướng" con ạ!
- Dạ! Con biết rồi. Con sẽ bám chặt lấy anh ấy!
Long Thiên Uy nghe con gái nói vậy, thì bực mình vô cùng. Bình thường Tú Tú nhà ông rất thông minh. Sao giờ đây lại "đần" thế.
- Không nên lúc nào cũng bám lấy nó. Sẽ khiến nó chán đấy. Đôi lúc phải dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt", hay thỉnh thoảng dùng mỹ nhân kế cho nó chiếm ít lợi tức,... Nói chung phải thay đổi chiến thuật liên tục có biết không?
- Con biết mà...
Long Tú Tú xấu hổ nói. Thầm mắng cha mình nhiều chuyện.
Sau khi dặn dò con gái một lúc, Long Thiên Uy nhớ đến 1 vấn đề. Gấp gáp nói.
- Không hay rồi! Có một việc liên quan đến tình địch của con... Có lẽ con nên biết để ứng phó...
Nghe đến hai chữ "tình địch", Long Tú Tú nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn lại, nghiến răng ken két.
- Ba nói đi. Con sẽ cho con hồ ly tinh kia biết tay!!!
Dương Vũ trong lòng đang kêu to "đời quá đen". Không ngờ cô ta lại "có ý" với mình thật. Thế thì thảm thật rồi! Nếu là người con gái khác cũng xinh đẹp, dáng người cũng bốc lửa như Long tiểu thư, thì hắn sẽ không do dự mà đồng ý luôn. Thậm chí, sáng cầu hôn, tối "oánh nhau" ba trăm hiệp cũng được,... à không phải nói là cầu còn không được...
Nhưng mà Long cô nương kia thì không được! Cô ta quá hung hãn, gia thế lại quá "trâu chó". Chẳng may làm gì chọc tức cô nàng lên, thì... hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng! Lấy cô ta về thì đảm bảo... được "sung sướng" thì ít, mà bị "ngược đãi" thì nhiều. Lúc đó thì đúng là... Long "kỵ" sĩ... như trong truyền thuyết nhắc tới.
- Long tiểu thư, xin cô đừng đùa với tôi nữa có được không?
"À thì ra là thế!". Long tiểu thư thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra "ông xã" vì mừng quá nên vẫn còn chưa tin thôi. Nàng nở nụ cười chết người mà không cần đền mạng. Sau đó ngồi xuống ghế salong, dựa sát vào người anh Vũ "thân yêu". Trong khi hắn vẫn đang run rẩy vì "vui mừng", nàng thỏ thẻ nói.
- Ông xã... Anh không nghe lầm đâu! Anh có biết không... Ngay từ lần gặp đầu tiên... người ta đã thích anh rồi...
Dương Vũ nghe thế suýt chết ngất, chửi bới inh ỏi trong lòng. "Thích cái rắm à?" Thích đéo gì mà đòi đánh đòi giết người ta? Thích đéo gì một đấm đánh sập bàn ăn của ông? Đừng có "nổ" như thế chứ! Nhưng mà hắn cũng không dám mở miệng phản bác, chỉ tỏ vẻ ái ngại, khẽ đẩy cô nàng ra và nói.
- Tú Tú! Tôi có điểm tốt gì mà... cô lại thích tôi vậy. Thực ra tôi có rất nhiều tật xấu...
Dương Vũ đang định kể ra một đống tật xấu cho cô ta kinh tởm một trận. Sau đó vì sợ quá không dám bắt hắn "cầu hôn" nữa. Nhưng mà chưa kịp liệt kê, Long Tú Tú đã che miệng hắn và nói.
- Chắc anh định nói rằng: Anh khi ngủ ngáy rất to, ở bẩn lại rất lười tắm, hay lúc nào ra đường cũng nhìn chằm chằm mông ngực các thiếu nữ chứ gì...
Dương Vũ há mồm kinh ngạc. Đúng là hắn định nói như vậy đấy! Sao nàng ta lại biết?.. Long Tú Tú lại mỉm cười khi biết bản thân mình rất hiểu chồng.
- Em sẽ không tin đâu! Em chỉ biết anh có thân thủ rất lợi hại, lại tốt bụng, hào hiệp trượng nghĩa. Không những vậy, lại còn... rất dịu dàng với người ta nữa...
Nghĩ đến hôm qua người nào đó vì muốn mình vui, mà ôm mình kể chuyện cười cho mình suốt cả đêm, Long tiểu thư lại thấy ngọt ngào như ăn mật ong... Nhịn không được nàng khẽ nhào tới hôn phớt lên môi hắn. Sau đó đỏ mặt cúi đầu, vân vê các ngón tay.
Dương Vũ lại lần nữa chết lặng người. Kiểu này sớm muộn hắn cũng bị “bom nổ banh xác” mà ăn tươi nuốt sống nàng ta thôi. Cô nàng quá "mạnh dạn" đi, thật là... Nhìn lại điệu bộ thẹn thùng của Long Tú Tú, hắn thầm mắng đối phương đúng là hồ ly tinh chuyển thế, thật là muốn "đi tù" mà. Khẽ xoa xoa đôi môi vẫn còn vương lại hương vị ngọt ngào, hắn cười khổ.
- Tú Tú. Thực ra tôi đã có... có bạn gái rồi...
Long cô nương nghe thấy vậy thì như mèo bị dẫm phải đuôi. Nhảy dựng lên mắng to.
- Là đứa nào? Đứa nào muốn cướp chồng bà? Bà phải giết nó...
Chuyện gì cũng có thể thương lượng được nhưng riêng chuyện chồng con thì quên mẹ nó đi. Long tiểu thư nghe thấy có ả hồ ly tinh nào đó có "ý đồ bất lương" với ông xã tương lai, nào giữ được bình tĩnh nữa, quát tháo om sòm cả lên. Dương Vũ ngồi bên cạnh, được chứng kiến một màn khoa trương như vậy thì sợ xanh mặt lại. Thầm nghĩ "như thế này thì quá kinh khủng" rồi, vừa nãy thì ôn nhu dễ thương,... bây giờ thì lại hung hãn lạ thường...
Long cô nương sau một hồi quát tháo mới nhớ ra bên cạnh còn có "chồng yêu" đang quan sát. Thầm mắng bản thân quá xúc động rồi, mình là một thiếu nữ dịu dàng cơ mà. Sau đó hình như nhớ ra điều gì đó, liền mỉm cười ngọt ngào.
- Anh lại lừa người ta chứ gì? Người ta không tin đâu.
- Là thật đó! - Dương Vũ ánh mắt kiên quyết nhìn đối phương.
- Vậy anh thử nói xem cái cô bạn gái kia của anh tên là gì, sống ở đâu xem nào... Ai biết được anh có bịa ra người nào đó hay không!
Tú Tú liếc nhìn khinh thường đối phương. Cái chiêu từ chối lời tỏ tình này đã quá lạc hậu rồi. Nàng mà tin mới lạ đó.
- Tôi... Tôi làm sao phải nói cho cô biết...
"Quả nhiên là như vậy!". Long tiểu thư sung sướng nói.
- Như vậy là anh nói dối. Vì thế anh sẽ vẫn là chồng của em. Chồng của Long Tú Tú này!
- Tôi không nói dối, cũng không phải chồng của cô! Bạn gái tôi là... là... là...
- Là ai vậy? - Long Tú Tú vẻ mặt châm chọc hỏi.
- ...Là Tô Nhã Kỳ của Tô gia. Cô ấy là lớp trưởng của tôi!
Khi trả lời xong, trên trán Dương Vũ đã lấm tấm mồ hôi. Nghĩ đến người nào đó cũng hung dữ như Long tiểu thư, sống lưng hắn bỗng nhiên lạnh buốt. Mà cũng kì lạ, tại sao lúc "nguy hiểm" lại nhớ đến lớp trưởng đại nhân cơ chứ? Thôi kệ mẹ nó! Cứ tạm lấy nàng ta làm lá chắn đã...
- Có phải là Tô tiểu thư của Tô gia sống trong khu biệt thự Angel Villa không?
Long Tú Tú cắn môi hỏi. Thái độ của nàng hình như đã bớt hung hăng đi rất nhiều. Dương Vũ kì quái nhìn. Chẳng lẽ cô nàng họ Long gặp khắc tinh rồi chăng. Nghĩ đến đây hắn càng hưng phấn, chém gió càng thêm mạnh mồm.
- Đúng vậy! Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt... tôi đã trót yêu cô ấy rồi. Nhã Kỳ không chỉ xinh đẹp, mà còn dễ thương, tốt bụng. Cô ấy khiến trái tim tôi rung động, thổn thức. Giọng nói ngọt ngào của cô ấy khiến tôi say đắm... bla bla…
Dường như để tại thêm phần "chân thực", hắn đã lấy vài câu "sến éo đỡ được" để nói về Nhã Kỳ. Dương Vũ mồm thì chém nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng thay cho Tô tiểu thư. Mẹ kiếp! Hình như Nhã Kỳ kia cùng với Long Tú Tú có cùng cấp bậc. Làm đ... gì được điểm tốt nào như ông đây nói.
- Có thật như vậy không? Chẳng lẽ người ta không có điểm gì bằng cô ấy hay sao?
Đôi mắt Long Tú Tú đã ngập nước. Không có người phụ nữ nào cảm thấy thoải mái khi người đàn ông của mình khen người phụ nữ khác trước mặt mình cả. Long Tú Tú cũng không ngoại lệ, nàng vô cùng đau lòng và tủi thân.
- Đúng vậy!!!
Nghe thấy chính miệng người mình yêu thừa nhận, nước mắt của Long Tú Tú trào ra. Nàng che miệng, ngăn không cho tiếng nấc nghẹn ngào thành tiếng, xoay người bỏ chạy lên lầu.
- Tú Tú...
Dương Vũ kêu lên một tiếng. Hắn không ngờ, cô nàng hung dữ này cũng có lúc yếu đuối như vậy. Mới khen cô nàng kia 1 tí đã bật khóc rồi. Nghĩ lại cảm thấy lời nói của mình cũng hơi quá... Hắn lại lắc đầu cười khổ, vất cặp sách sang một bên, sắn tay áo chuẩn bị nấu cơm trưa...
..............................
Trong một căn biệt thự sang trọng...
Long Thiên Uy đang nhàn nhã nằm trên một chiếc ghế, gần bể bơi để phơi nắng. Từ lúc biết nơi mà con gái đang sống, lại còn kiếm cho ông một chàng rể, thì Long lão gia lúc ngủ vẫn còn cười thành tiếng. Mỗi khi nghĩ đến mình chuẩn bị có cháu ngoại để bế bồng, đùi ông lại rung tít lên. Hận không thể bắt cái tên thanh niên kia cùng con gái mình liên tục làm "chuyện đó", phấn đấu sự nghiệp trăm năm tạo cháu ngoại cho ông...
Nhìn tập hồ sơ bên cạnh, ông càng ưng ý với chàng rể này.
- Chậc... Chậc... Không những có gia cảnh trong sạch, mà bản thân hắn lại còn là thiên tài được cả nước thừa nhận. Bây giờ còn theo học khoa Kinh tế nữa... Ta có mấy công ty tài chính, sau này sẽ giao hết cho nó quản lý thì... khặc... khặc...
Long lão gia cười dâm, mơ mộng về một tương lai tốt đẹp, nước miếng trên miệng cũng ứa ra. Đang lúc sung sướng như vậy, thì tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang. Nhìn thoáng qua số điện thoại, ông vui vẻ nhấc máy.
- Là Tú Tú của ba sao!
- ...
Bên kia không thấy có tiếng trả lời, mà chỉ vang lên những tiếng nức nở nghẹn ngào của con gái ông. Long Thiên Uy lòng dạ rối bời, gấp gáp truy hỏi.
- Tú Tú, con sao vậy? Con không khỏe ở đâu hay sao?
- Hức... Hức... Không phải...
- Hay là chàng trai kia đối xử không tốt với con? Để ba cho người xử lý nó!
- Hức... Đừng ba! Không phải đâu. Anh ấy rất tốt với con!
Nghe ba mình dọa cho người xử lý Dương Vũ, thì Long Tú Tú gấp gáp đến quên cả khóc. Vội vàng ngăn cản... Còn Long Thiên Uy thì cảm thấy đau đầu lắm. Hỏi thì con gái không chịu nói, làm ông đau lòng muốn chết. Đột nhiên như nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng nào đó, khuôn mặt ông co rúm lại, kêu lên.
- Phải chăng là tên đó "không được"? Nó không làm cho con thỏa mãn...
Đầu dây bên kia vốn Long tiểu thư đang rất đau lòng, nhưng khi nghe cha nàng nói vậy thì mặt đỏ bừng lên, cảm giác gò má nóng hổi. Nàng tức giận nói.
- Có mà ba "không được" thì có. Chồng của con phải "rất được" có biết không!
Long Tú Tú tức giận mắng. Cái này sao có thể nói lung tung như vậy? Ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của mình mà cha cũng nói ra được là sao?
Long lão gia thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ cái việc "không được" kia thì chuyện gì cũng có thể bàn bạc... Đùa sao? Nếu ảnh hưởng tới kế hoạch bế cháu ngoại của ông thì còn bàn cái rắm à. Ông không chỉ muốn bế 1 đứa, mà muốn có 2, 3,... Càng nhiều càng tốt, tôt nhất là cỡ một đội bóng đá, cho vui cửa vui nhà. Nghĩ đến cảnh tượng, 2 tay 2 cháu, trên cổ lại 1 cháu, dưới đất lúc nhúc cháu, Long lão già lại nuốt nước miếng ừng ực.
- Được rồi! Thế nói cho ba nghe xem đã có chuyện gì nào!
- Ba ơi! Anh ấy có bạn gái rồi... Hu... Hu.
Long Thiên Uy nghe vậy nhảy dựng lên, suýt nữa thì mất thăng bằng lao đầu xuống bể nước.
- Cái gì? Bạn gái á? Là đứa nào? Đứa nào muốn cướp con rể của ông. Ông giết...
Đ...! Có đứa muốn vuốt râu hùm sao? Long lão gia đã chọn con rể, lại xuất hiện kẻ "thọc gậy bánh xe" là sao? Muốn ông đây "nghiến" nát mặt à.
- ...
- Là tiểu thư của Tô gia sao...
Sau khi nghe con gái kể rõ tường tận, Long Thiên Uy bắt đầu suy nghĩ. Ông vuốt cằm, nhíu mày nói.
- Không đúng! Tên bủn xỉn nhà họ Tô kia rất bảo thủ. Hắn sẽ không cao giờ cho con gái hắn qua lại thân thiết với một gã mà không có gia thế hiển hách đâu. Ta nghĩ con bị thằng quỷ kia nó lừa rồi!
- Thật không ba? - Long Tú Tú reo lên vui sướng.
- Con bé này! Lại không tin ba sao? Không nhớ ba của con là ai à?
- Dạ nhớ! Ba của con là Long Thiên Uy, là trùm xã hội đen tài ba nhất, uy phong nhất...
Nghe con gái ca ngợi như vậy, Long lão gia cảm thấy sướng tai vô cùng. Nhưng ông vẫn phải nghiêm mặt nhắc nhở.
- Con đó nha! Nghe người ta có bạn gái đã đau lòng như vậy là sao? Phải điều tra thật kĩ chứ... Mà thực sự nó có bạn gái thì làm sao? Há con gái ta lại kém ai? Đánh đồn có địch mới "sướng" con ạ!
- Dạ! Con biết rồi. Con sẽ bám chặt lấy anh ấy!
Long Thiên Uy nghe con gái nói vậy, thì bực mình vô cùng. Bình thường Tú Tú nhà ông rất thông minh. Sao giờ đây lại "đần" thế.
- Không nên lúc nào cũng bám lấy nó. Sẽ khiến nó chán đấy. Đôi lúc phải dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt", hay thỉnh thoảng dùng mỹ nhân kế cho nó chiếm ít lợi tức,... Nói chung phải thay đổi chiến thuật liên tục có biết không?
- Con biết mà...
Long Tú Tú xấu hổ nói. Thầm mắng cha mình nhiều chuyện.
Sau khi dặn dò con gái một lúc, Long Thiên Uy nhớ đến 1 vấn đề. Gấp gáp nói.
- Không hay rồi! Có một việc liên quan đến tình địch của con... Có lẽ con nên biết để ứng phó...
Nghe đến hai chữ "tình địch", Long Tú Tú nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn lại, nghiến răng ken két.
- Ba nói đi. Con sẽ cho con hồ ly tinh kia biết tay!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.