Chương 15
_TuVu_
13/10/2018
Triết Vũ Hàm tức giận, xông về phía Mộc Hy, quát thật to.
- Mộc đại tiểu thư, em đang làm cái quái gì vậy???
Mộc Hy hiển nhiên nhìn rõ sự thịnh nổ trong đáy mắt anh, nhưng cô vốn dĩ đâu có sợ, lần trước hắn dám chơi cô, cô đương nhiên phải chơi lại hắn. Mộc Hy cô là người có thù tất báo!
- Không phải anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh sao? Tôi đang chịu trách nhiệm bằng cách giúp anh tìm vợ đấy!
Mộc Hy thản nhiên đáp lời, hành động của cô trong mắt Triết Vũ Hàm càng giống như là đang chọc tức.
Triết Vũ Hàm không nói không rằng thẳng thừng bế cô lên phòng tổng tài. Sau đó ném Mộc Hy lên giường trong phòng nghỉ.
- Triết Vũ Hàm tôi chim sun không cương lên được hửm?
Triết Vũ Hàm áp thân thể to lớn của mình lên thân thể cường tráng của cô, nghiến răng hỏi.
- Vậy để tôi cho em xem, tôi cương được hay không cương được!
Dưới sự bá đạo của Triết Vũ Hàm, Mộc Hy bé nhỏ của chúng ta bị người đàn ông kia ăn sạch không chừa một mẩu xương.
[.....]
Sáng sớm hôm sau, khi Mộc Hy tỉnh dậy đã không thấy Triết Vũ Hàm đâu. Cô khẽ cử động người, toàn thân đau nhức đến chết đi sống lại. Cô hận anh!
Thay quần áo xong xuôi, cắn chặt răng, Mộc Hy nhịn cơn đau, lôi dụng cụ được giấu trong tay áo, chui từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Phải biết đấy là Mộc Hy cô đang ở tầng thứ 95.
Mộc Hy là lão đại của một tổ chức ngầm có quy mô lớn, bao nhiêu nguy hiểm cô đều trải qua, chỉ là nhảy từ tầng thứ 95 xuống thôi có gì đâu chứ.
Khi Triết Vũ Hàm xử lí xong công việc quay trở lại phòng nghỉ nhưng không thấy Mộc Hy đâu. Anh sai người tìm kiếm nhưng kết quả vẫn như vậy, đều không thấy. Cứ như thế, Mộc Hy biệt tích bảy năm trời.
[.....]
Bảy năm sau, Mộc Hy dẫn theo một đứa nhóc bảy tuổi rời khỏi sân bay, nhưng vừa ra đến cửa sân bay đã bị người của Triết Vũ Hàm chặt lại.
Tiểu Mộc nắm chặt lấy tay Mộc Hy, tỏ thái độ không hài lòng, lên tiếng:
- Em yêu, đám người này em huấn luyện vẫn chưa đủ tốt.
Mộc Hy thầm than trong lòng, đây có phải là người của cô đâu. Bảo bối đi theo cô bảy năm trời đến người của mình cũng không nhận ra được, cô đúng là hơi thất vọng với cậu con trai này.
- Bà xã, quậy đủ chưa, về nhà thôi!
Chất giọng không nóng không lạnh của Triết Vũ Hàm vang lên. Vừa nhìn thấy anh đám ám vệ đã tự giác lùi sang một bên nhường đường cho anh đi.
Chưa đợi Mộc Hy lên tiếng, Tiểu Mộc đứng bên cạnh đã cướp lời.
- Chú là ba của con sao?
- Đúng vậy
Triết Vũ Hàm chuyển tầm mắt lên Tiểu Mộc. Đứa nhóc này đích thực rất giống anh.
Tiểu Mộc không thèm nhìn Triết Vũ Hàm nữa, kéo Mộc Hy sang một bên nói nhỏ. Tuy là nói nhỏ, nhưng Tiểu Mộc vẫn cố tình để người đàn ông nào đó nghe thấy.
- Em yêu, vừa nhìn hắn ta đã biến hắn là tiểu mĩ thụ rồi, mà tiểu mĩ thụ đương nhiên "cờ - him" không to không dài, làm sao thể thoả mãn em a~ Thế nên em đi theo anh đi.
Mộc Hy, Triết Vũ Hàm: "......"
- Mộc đại tiểu thư, em đang làm cái quái gì vậy???
Mộc Hy hiển nhiên nhìn rõ sự thịnh nổ trong đáy mắt anh, nhưng cô vốn dĩ đâu có sợ, lần trước hắn dám chơi cô, cô đương nhiên phải chơi lại hắn. Mộc Hy cô là người có thù tất báo!
- Không phải anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh sao? Tôi đang chịu trách nhiệm bằng cách giúp anh tìm vợ đấy!
Mộc Hy thản nhiên đáp lời, hành động của cô trong mắt Triết Vũ Hàm càng giống như là đang chọc tức.
Triết Vũ Hàm không nói không rằng thẳng thừng bế cô lên phòng tổng tài. Sau đó ném Mộc Hy lên giường trong phòng nghỉ.
- Triết Vũ Hàm tôi chim sun không cương lên được hửm?
Triết Vũ Hàm áp thân thể to lớn của mình lên thân thể cường tráng của cô, nghiến răng hỏi.
- Vậy để tôi cho em xem, tôi cương được hay không cương được!
Dưới sự bá đạo của Triết Vũ Hàm, Mộc Hy bé nhỏ của chúng ta bị người đàn ông kia ăn sạch không chừa một mẩu xương.
[.....]
Sáng sớm hôm sau, khi Mộc Hy tỉnh dậy đã không thấy Triết Vũ Hàm đâu. Cô khẽ cử động người, toàn thân đau nhức đến chết đi sống lại. Cô hận anh!
Thay quần áo xong xuôi, cắn chặt răng, Mộc Hy nhịn cơn đau, lôi dụng cụ được giấu trong tay áo, chui từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Phải biết đấy là Mộc Hy cô đang ở tầng thứ 95.
Mộc Hy là lão đại của một tổ chức ngầm có quy mô lớn, bao nhiêu nguy hiểm cô đều trải qua, chỉ là nhảy từ tầng thứ 95 xuống thôi có gì đâu chứ.
Khi Triết Vũ Hàm xử lí xong công việc quay trở lại phòng nghỉ nhưng không thấy Mộc Hy đâu. Anh sai người tìm kiếm nhưng kết quả vẫn như vậy, đều không thấy. Cứ như thế, Mộc Hy biệt tích bảy năm trời.
[.....]
Bảy năm sau, Mộc Hy dẫn theo một đứa nhóc bảy tuổi rời khỏi sân bay, nhưng vừa ra đến cửa sân bay đã bị người của Triết Vũ Hàm chặt lại.
Tiểu Mộc nắm chặt lấy tay Mộc Hy, tỏ thái độ không hài lòng, lên tiếng:
- Em yêu, đám người này em huấn luyện vẫn chưa đủ tốt.
Mộc Hy thầm than trong lòng, đây có phải là người của cô đâu. Bảo bối đi theo cô bảy năm trời đến người của mình cũng không nhận ra được, cô đúng là hơi thất vọng với cậu con trai này.
- Bà xã, quậy đủ chưa, về nhà thôi!
Chất giọng không nóng không lạnh của Triết Vũ Hàm vang lên. Vừa nhìn thấy anh đám ám vệ đã tự giác lùi sang một bên nhường đường cho anh đi.
Chưa đợi Mộc Hy lên tiếng, Tiểu Mộc đứng bên cạnh đã cướp lời.
- Chú là ba của con sao?
- Đúng vậy
Triết Vũ Hàm chuyển tầm mắt lên Tiểu Mộc. Đứa nhóc này đích thực rất giống anh.
Tiểu Mộc không thèm nhìn Triết Vũ Hàm nữa, kéo Mộc Hy sang một bên nói nhỏ. Tuy là nói nhỏ, nhưng Tiểu Mộc vẫn cố tình để người đàn ông nào đó nghe thấy.
- Em yêu, vừa nhìn hắn ta đã biến hắn là tiểu mĩ thụ rồi, mà tiểu mĩ thụ đương nhiên "cờ - him" không to không dài, làm sao thể thoả mãn em a~ Thế nên em đi theo anh đi.
Mộc Hy, Triết Vũ Hàm: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.