Chương 11
Nhậm Huân
05/08/2023
Con cứ cầm đó đi. Ta cho con.
- Dạ con xin mẹ hãy cho con được phép gửi lại không như vậy con áy láy nắm mẹ ơi. Con vì tiền mới đến với anh ấy.
- Được rồi. Con muốn vậy thì ta không ép còn về việc đi làm con nên nói với Bắc Khải nhé!
- Dạ mẹ.
Hai người đi dạo quanh sân vườn cười nói vui vẻ như hai mẹ con ruột. Hàm Nhiên cô cảm thấy may mắn khi có được người mẹ chồng như vậy.
Bắc Khải về đến nhà anh liền hỏi ngay giúp việc.
- Cô ấy đâu?
- Cô nào ạ? thiếu gia.
- Còn ai nữa sao? vợ tôi ấy.
Bắc Khải muốn cho nghỉ việc luôn người giúp việc này. Giờ ngoài vợ anh ra thì anh còn quan tâm đến ai sao?
- Thiếu phu nhân và phu nhân đang đi bộ trong vườn ạ.
- Được rồi.
Chân dài của anh sải bước về phía sân vườn, đi được vài bước chân thì thấy mẹ anh và cô đang đi vào trong.
- Hèm... èm... Mẹ...
- Mày dùng giọng đó với ai vậy? mà sao nay về sớm vậy?
- À... đôi khi cũng nên dành thời gian cho mẹ của con chút.
Bắc Phu nhân nghe anh nói vậy thì lườm anh, bà sống gần 60 tuổi rồi nó có bao giờ về sớm ăn cơm tôi với bà bữa nào đâu. Nay nó lại bày đặt vậy là sao?
- Tao chưa muốn giảm tuổi thọ đâu.
- Mẹ... Con giờ sẽ thường xuyên về sớm.
Hàm Nhiên nghe anh nói vậy cô cũng chỉ biết cúi mặt xuống đất. Hai người vừa mới quen nhau chưa được 2 ngày nên cô vẫn có chút xấu hổ.
Thấy cô vợ nhỏ của mình không chịu ngẩng đầu nên nhìn mình thì anh liền nên tiếng.
- Hàm Nhiên mặt chồng em ở trên chứ có ở dưới đất đâu mà em cứ cúi đầu xuống vậy?
- Hả?
Như phản xạ cô ngẩng mặt nên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình làm cô ngại đỏ mặt.
- Tốt. Lần sau em cứ nhìn như vậy.
Mẹ anh thấy con dâu mình thật ngây thơ lại bị thằng ranh này trêu nữa rồi.
- Mày lại dám trêu con dâu tao sao?
- Á... mẹ... mẹ bỏ con ra.
- Lần sau mà dám trêu con dâu tao thì đừng trách tao ác.
Hàm Nhiên không nhịn được cười vì anh lại sợ mẹ đến vậy. Đúng là cô có một bà mẹ chồng tuyệt vời.
- Đau quá... Mẹ thật là...
- Đi vào ăn cơm...
Bà Bắc không ngại quát anh và quay sang cô thì dịu hiền hết nước chấm luôn. Bà cầm tay cô dẫn cô vào nhà cùng ăn cơm để lại anh đứng đó xoa cái tai mình đau điếng mà chạy theo vào.
Ăn xong thì cô và anh nên phòng, thấy cô có vẻ ngại ngùng anh lại được đà trêu cô.
- Phòng này chẳng phải đêm qua em cũng vào sao?
- Hả?
Hàm Nhiên da mặt đã mỏng lại bị anh trêu thì làm sao cô chịu được. Cô rón rén bước vào phòng còn anh mặt tỉnh bơ mở cửa và nháy mắt hàm ý với cô. Bắc Khải không nhịn được cười mà nhếch môi cười.
- Anh đi tắm đi. em đã tắm rồi nên em đi ngủ trước ạ.
- Ngủ sớm thế vợ... anh vẫn đói..
- Em... Em lấy cơm cho anh ăn nhé! Có mẹ nên anh ngại ăn sao?
Bắc Khải đến bó tay với độ ngáo ngơ của cô vợ nhỏ này của anh. Anh mà ngại mẹ anh sao? Bắc Khải tiến đến thì cô lại lùi lại phía sau đến khi kịch tường cô muốn chuồn thì bị anh chặn tay lại. Tư thế ám muội khiến cho Hàm Nhiên nóng bừng người và mặt đỏ như trái cà chua.
- Anh muốn làm gì?
- Muốn thơm vợ anh cũng không được sao vợ?
- Em...
"Chụt" Bắc Khải thơm má cô và cốc nhẹ nên chán cô yêu chiều mà buông tay. Anh sẽ làm cô vợ mình sợ mất.
- Tha cho em đó, tôi không phải sói nên em không cần phải sợ tôi đến vậy.
- Em...
Hàm Nhiên được đà đẩy anh ra mà chạy thẳng nên giường nằm xuống cô chùm chăn kín đầu luôn. Bắc khải thấy vậy thì buồn cười nhìn cô vợ của mình.
- Em như vậy sẽ ngạt chết đó vợ.
Nói rồi anh đi vào nhà tắm đóng cửa lại.
Hàm Nhiên nghe được tiếng đóng cửa thì cô mới thở phào nhẹ nhõm mà chui đầu ra khỏi chăn.
- Ui... sao mình lại nóng vậy? Tim đập nhanh nữa. Hàm Nhiên mày tỉnh lại đi chỉ là kết hôn không có tình yêu chỉ thời gian ngắn sẽ li hôn thôi.
Hàm Nhiên nhân lúc anh chưa ra thì cô bước xuống giường ngồi bàn và cầm điện thoại nên nhắn tin cho cô bạn cũ. Cô muốn hỏi cô ấy xem có tuyển người không. Đang mải mê nhắn tin thì có một bóng người đã xuất hiện ra trước mặt cô. Hàm Nhiên ngẩng đầu và điện thoại trên tay cũng gần rơi xuống đất luôn.
Hàm Nhiên cô miệng không khép lại được, người đâu mà đẹo trai vậy trời.
Bắc Khải thấy biểu của cô vợ mình thì anh cười tươi nhìn cô. Không ngờ vợ anh lại mê trai đẹp đến vậy.
- Em không cần nhìn tôi đến vậy chứ? Nếu muốn ăn tôi thì tôi luôn sẵn lòng cho em ăn.
- Anh... anh không đẹp bằng mấy trai hàn quốc được.
Hàm Nhiên vừa nói vừa thể hiện biểu cảm cho anh thấy làm cho Bắc Khải anh tức điên người. Gì mà anh không đẹp bằng trai Hàn Quốc chứ.
- Em thích trai Hàn sao?
- Em rất thích mấy anh diễn viên như Lee Min Ho luôn nhé. Anh ấy cao to và đẹp trai quá trời.
- Hàm... Nhiên... em vậy mà dám khen thằng đàn ông khác trước mặt chồng mình sao?
- Tại... anh hỏi nên em mới trả lời.
- Dạ con xin mẹ hãy cho con được phép gửi lại không như vậy con áy láy nắm mẹ ơi. Con vì tiền mới đến với anh ấy.
- Được rồi. Con muốn vậy thì ta không ép còn về việc đi làm con nên nói với Bắc Khải nhé!
- Dạ mẹ.
Hai người đi dạo quanh sân vườn cười nói vui vẻ như hai mẹ con ruột. Hàm Nhiên cô cảm thấy may mắn khi có được người mẹ chồng như vậy.
Bắc Khải về đến nhà anh liền hỏi ngay giúp việc.
- Cô ấy đâu?
- Cô nào ạ? thiếu gia.
- Còn ai nữa sao? vợ tôi ấy.
Bắc Khải muốn cho nghỉ việc luôn người giúp việc này. Giờ ngoài vợ anh ra thì anh còn quan tâm đến ai sao?
- Thiếu phu nhân và phu nhân đang đi bộ trong vườn ạ.
- Được rồi.
Chân dài của anh sải bước về phía sân vườn, đi được vài bước chân thì thấy mẹ anh và cô đang đi vào trong.
- Hèm... èm... Mẹ...
- Mày dùng giọng đó với ai vậy? mà sao nay về sớm vậy?
- À... đôi khi cũng nên dành thời gian cho mẹ của con chút.
Bắc Phu nhân nghe anh nói vậy thì lườm anh, bà sống gần 60 tuổi rồi nó có bao giờ về sớm ăn cơm tôi với bà bữa nào đâu. Nay nó lại bày đặt vậy là sao?
- Tao chưa muốn giảm tuổi thọ đâu.
- Mẹ... Con giờ sẽ thường xuyên về sớm.
Hàm Nhiên nghe anh nói vậy cô cũng chỉ biết cúi mặt xuống đất. Hai người vừa mới quen nhau chưa được 2 ngày nên cô vẫn có chút xấu hổ.
Thấy cô vợ nhỏ của mình không chịu ngẩng đầu nên nhìn mình thì anh liền nên tiếng.
- Hàm Nhiên mặt chồng em ở trên chứ có ở dưới đất đâu mà em cứ cúi đầu xuống vậy?
- Hả?
Như phản xạ cô ngẩng mặt nên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình làm cô ngại đỏ mặt.
- Tốt. Lần sau em cứ nhìn như vậy.
Mẹ anh thấy con dâu mình thật ngây thơ lại bị thằng ranh này trêu nữa rồi.
- Mày lại dám trêu con dâu tao sao?
- Á... mẹ... mẹ bỏ con ra.
- Lần sau mà dám trêu con dâu tao thì đừng trách tao ác.
Hàm Nhiên không nhịn được cười vì anh lại sợ mẹ đến vậy. Đúng là cô có một bà mẹ chồng tuyệt vời.
- Đau quá... Mẹ thật là...
- Đi vào ăn cơm...
Bà Bắc không ngại quát anh và quay sang cô thì dịu hiền hết nước chấm luôn. Bà cầm tay cô dẫn cô vào nhà cùng ăn cơm để lại anh đứng đó xoa cái tai mình đau điếng mà chạy theo vào.
Ăn xong thì cô và anh nên phòng, thấy cô có vẻ ngại ngùng anh lại được đà trêu cô.
- Phòng này chẳng phải đêm qua em cũng vào sao?
- Hả?
Hàm Nhiên da mặt đã mỏng lại bị anh trêu thì làm sao cô chịu được. Cô rón rén bước vào phòng còn anh mặt tỉnh bơ mở cửa và nháy mắt hàm ý với cô. Bắc Khải không nhịn được cười mà nhếch môi cười.
- Anh đi tắm đi. em đã tắm rồi nên em đi ngủ trước ạ.
- Ngủ sớm thế vợ... anh vẫn đói..
- Em... Em lấy cơm cho anh ăn nhé! Có mẹ nên anh ngại ăn sao?
Bắc Khải đến bó tay với độ ngáo ngơ của cô vợ nhỏ này của anh. Anh mà ngại mẹ anh sao? Bắc Khải tiến đến thì cô lại lùi lại phía sau đến khi kịch tường cô muốn chuồn thì bị anh chặn tay lại. Tư thế ám muội khiến cho Hàm Nhiên nóng bừng người và mặt đỏ như trái cà chua.
- Anh muốn làm gì?
- Muốn thơm vợ anh cũng không được sao vợ?
- Em...
"Chụt" Bắc Khải thơm má cô và cốc nhẹ nên chán cô yêu chiều mà buông tay. Anh sẽ làm cô vợ mình sợ mất.
- Tha cho em đó, tôi không phải sói nên em không cần phải sợ tôi đến vậy.
- Em...
Hàm Nhiên được đà đẩy anh ra mà chạy thẳng nên giường nằm xuống cô chùm chăn kín đầu luôn. Bắc khải thấy vậy thì buồn cười nhìn cô vợ của mình.
- Em như vậy sẽ ngạt chết đó vợ.
Nói rồi anh đi vào nhà tắm đóng cửa lại.
Hàm Nhiên nghe được tiếng đóng cửa thì cô mới thở phào nhẹ nhõm mà chui đầu ra khỏi chăn.
- Ui... sao mình lại nóng vậy? Tim đập nhanh nữa. Hàm Nhiên mày tỉnh lại đi chỉ là kết hôn không có tình yêu chỉ thời gian ngắn sẽ li hôn thôi.
Hàm Nhiên nhân lúc anh chưa ra thì cô bước xuống giường ngồi bàn và cầm điện thoại nên nhắn tin cho cô bạn cũ. Cô muốn hỏi cô ấy xem có tuyển người không. Đang mải mê nhắn tin thì có một bóng người đã xuất hiện ra trước mặt cô. Hàm Nhiên ngẩng đầu và điện thoại trên tay cũng gần rơi xuống đất luôn.
Hàm Nhiên cô miệng không khép lại được, người đâu mà đẹo trai vậy trời.
Bắc Khải thấy biểu của cô vợ mình thì anh cười tươi nhìn cô. Không ngờ vợ anh lại mê trai đẹp đến vậy.
- Em không cần nhìn tôi đến vậy chứ? Nếu muốn ăn tôi thì tôi luôn sẵn lòng cho em ăn.
- Anh... anh không đẹp bằng mấy trai hàn quốc được.
Hàm Nhiên vừa nói vừa thể hiện biểu cảm cho anh thấy làm cho Bắc Khải anh tức điên người. Gì mà anh không đẹp bằng trai Hàn Quốc chứ.
- Em thích trai Hàn sao?
- Em rất thích mấy anh diễn viên như Lee Min Ho luôn nhé. Anh ấy cao to và đẹp trai quá trời.
- Hàm... Nhiên... em vậy mà dám khen thằng đàn ông khác trước mặt chồng mình sao?
- Tại... anh hỏi nên em mới trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.