Chương 7: Anh Cũng Ghen Tị?
Đường Ngọc
03/02/2021
So sánh với Tần Ngụy cùng Lạc Tiểu Tịch vui vẻ rời đi, Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An bên này im lặng hơn rất nhiều, dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện, thẳng đến khi về nhà.
Bác Từ thấy Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An cùng nhau trở về , tuy bất ngờ nhưng lại thấy vui vẻ.Nhưng nhìn kỹ lại, vẻ mặt hai người có chút không thích hợp, ông như hiểu ra cái gì, bảo người làm lui xuống, tự mình yên lặng ra ngoài.
Trong phòng khách rộng lớn, cũng chỉ hai người Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An.
"Tô Giản An, " Lục Bạc Ngôn lạnh lùng gọi "Sao cô lại ở chỗ đó?"
Anh dựa vào cái gì mà chất vấn cô?
Bọn họ dù sao vẫn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, vẫn là Lục Bạc Ngôn tự mình nói
Tô Giản An tự tin hỏi lại: "Không phải anh cũng đến đó sao?"
"Tôi đi là vì công việc. Còn nữa, bà Lục, tôi cũng không giống cô cùng người khác phái mới quen trò chuyện vui vẻ."
Nghĩ đến Tô Giản An cùng Triệu Nhiên ngồi cùng nhau không biết đã bao lâu, Lục Bạc Ngôn đã muốn lập tức đóng cửa quán bar kia.
Tô Giản An thấy Lục Bạc Ngôn thật sự tức giận, cúi đầu nhìn ngón chân mình: "Tôi nào có trò chuyện vui vẻ? Nếu anh muốn nghe hiện trường tôi khám nghiệm tử thi thế nào, tôi cũng có thể nói cho anh nghe. Hơn nữa ngày hôm qua anh cùng Hàn Nhược Hi ở khách sạn bí mật gặp mặt , tôi có nói gì không?"
Lục Bạc Ngôn híp mắt: "Cô đã thấy."
Anh ung dung nở nụ cười: "Đã nghe thấy cái gì ?"
"Anh hứa hẹn với Hàn Nhược Hi hai năm sau cùng tôi ly hôn , tôi đều đã nghe được!"
Tô Giản An có chút đắc ý nghĩ —— hừm, để xem, bị cô nắm được nhược điểm, xem anh còn bắt nạt cô thế nào.
Lục Bạc Ngôn cáu kỉnh: "Ai nói cho cô đó là hứa hẹn ?"
"Tai mắt của tôi nói cho tôi biết ." Tô Giản An nói tiếp, "Nhưng tôi mặc kệ quan hệ giữa anh và Hàn Nhược Hi khanh khanh , cho nên anh cũng đừng quản chuyện của tôi."
Lục Bạc Ngôn cười yếu ớt, tới gần Tô Giản An.
"Ghen tuông?"
Tô Giản An theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng chỉ là phủ nhận cũng vô nghĩa.
Cô cười rạng rỡ: "Dựa theo cách nghĩ của anh, anh cũng ghen tuông?"
Lục Bạc Ngôn không nghĩ tới, cô vợ mới cưới này của mình cũng rất nhanh trí, liền cong khóe môi: "Bà Lục, con người tốt hơn là nên có tính tự giác một chút."
Hàm ý, Tô Giản An rất để mắt tới anh .
Tô Giản An chớp chớp mắt: "Lục tiên sinh, anh không ghen à?" Sau đó cô nổi giận, "Vậy còn không cho tôi cùng người khác trò chuyện, mà lại cùng bạn gái tin đồn hẹn hò! Vậy là không công bằng! Chuyện không công bằng tôi không muốn chấp nhận! Muốn để tôi duy trì khoảng cách với người khác, anh và Hàn Nhược Hi chia tay rồi nói sau!"
Cô làm mặt xấu với Lục Bạc Ngôn rồi chạy lên lầu đi.
Ngày tân hôn đầu tiên, Tô Giản An đã vượt qua trong sự oán hận bất bình.
Ngày hôm sau.
Tám giờ hai mươi phút, Tô Giản An mới khoan thai xuống tầng, bác Từ chào đón : "Thiếu phu nhân, chín giờ cô và thiếu gia sẽ trở về nhà mẹ. Mọi thứ đều chuẩn bị tốt , cô ăn xong bữa sáng là có thể xuất phát."
Tô Giản An ngẩn người : "Lại mặt?"
"Kết hôn ngày thứ ba, phải trở về nhà ." Bác Từ kiên nhẫn nói, "Đây là tập tục của chúng ta, buổi sáng phu nhân đã gọi điện thoại đến dặn dò ."
"Nhưng mà . . . . ." Tô Giản An tính nhẩm "Hôm qua tôi mới cùng Lục Bạc Ngôn kết hôn , hôm nay. . . . . . là phải ngày mai chứ?"
"Ngày mai tôi không có thời gian, coi như hôm nay là ngày thứ ba chúng ta kết hôn."
Lục Bạc Ngôn tây trang giày da ưu nhã xuống tầng, động tác cài cúc được thực hiện một cách điềm tĩnh và tao nhã, cái loại khí chất quý tộc tỏa ra rất rõ.
Tô Giản An im lặng không nói gì.
Nhưng có chuyện gì vậy? Cô cùng Lục Bạc Ngôn chỉ là cuộc hôn nhân danh nghĩa, bọn họ cũng chỉ làm theo nhu cầu mà thôi —— anh cần một người vợ để mẹ không phải thúc dục kết hôn; mà cô, cần một người thực lực mạnh hơn cha mình để bảo vệ.
Sau bữa sáng, bác Từ đem đồ đã chuẩn bị dồn vào trong cốp xe của Lục Bạc Ngôn: "Thiếu gia, đã có thể xuất phát."
Lục Bạc Ngôn đứng dậy đi ra ngoài, Tô Giản An đuổi theo: "Lục Bạc Ngôn, chúng ta có thể không cần đi đến nhà cha tôi , thật ra anh cũng không muốn đi, đúng không?"
"Người không muốn đi, hình như là cô."
Ánh mắt Lục Bạc Ngôn sắc bén như chim ưng, giống như mọi việc đều không thoát khỏi mắt anh.
". . . . . ."
Tô Giản An ghét nhất là bị nhìn thấu, nhưng Lục Bạc Ngôn không ngừng nhìn cô, mà còn hoàn toàn là nhìn thấu —— cô quả thật, không muốn quay về cái nhà kia.
Vì nơi đó, từ năm mười lăm tuổi, cô đã không còn coi đó là nhà nữa.
Năm Tô Giản An mười lăm tuổi, mẹ cô tình cờ phát hiện cha mình, Tô Hồng Viễn ngoại tình đã nhiều năm, ở bên ngoài thậm chí còn có cô con gái chỉ kém Tô Giản An ba tháng tuổi.
Mẹ cả đời chỉ yêu Tô Hồng Viễn, sự kích động này nhất thời bà không chịu đựng nổi, bệnh tim tái phát rồi qua đời.
Ba tháng sau, Tô Hồng Viễn đem Tưởng Tuyết Lệ cùng Tô Viên Viên về nhà, nói với Tô Giản An, từ nay về sau, Tưởng Tuyết Lệ là mẹ cô, Tô Viên Viên là em gái cô.
Tô Giản An cười lạnh, hai anh em cô chống lại cha mình. Từ đó về sau, trong lòng Tô Giản An, người thân duy nhất của cô chỉ còn lại anh trai Tô Diệc Thừa.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Tô Giản An chuyển hẳn ra ngoài. Những năm đại học và đi du học, cô nhận một xu của Tô Hồng Viễn. Trừ khi cần thiết, nếu không cũng sẽ không quay về cái nhà đó. Sau khi đi làm, cô sống trong căn hộ nhỏ Tô Diệc Thừa mua cho, chưa từng trở về đến một lần.
Tô Diệc Thừa cùng hận Tô Hồng Viễn như cô.
Lúc mẹ còn sống, Tô Diệc Thừa cũng đã có thể chơi cổ phiếu . Sau khi tốt nghiệp, anh lấy số tiền kiếm được từ cổ phiếu quay về Trung Quốc khởi nghiệp, chỉ trong vài năm anh đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tập đoàn Tô Thị của cha mình.
Mới đầu Tô Hồng Viễn cũng không quan tâm đến công ty nhỏ của con trai mình, chờ ông ta tỉnh ra, mới phát hiện tập đoàn Thừa An đang lấn át Tô Thị, công ty ông ta gặp nguy cơ, Tô Diệc Thừa muốn đẩy ông ta vào đường chết.
Nếu như vậy, Tô Hồng Viễn cũng quyết tâm không cho Tô Diệc Thừa sống thoải mái, Tô Giản An là uy hiếp duy nhất của Tô Diệc Thừa, cho nên ông ta có ý nghĩ muốn bắt cóc Tô Giản An uy hiếp Tô Diệc Thừa .
Chỉ có như vậy, Tô Diệc Thừa mới có thể thả cho Tô Thị một con đường sống.
Tô Diệc Thừa kịp thời biết được kế hoạch của Tô Hồng Viễn, vốn nghĩ muốn để Tô Giản An ra nước ngoài một thời gian, nhưng Tô Giản An như thế nào cũng không chịu rời đi, anh đành phải đi tìm bạn tốt của mẹ lúc trước là Đường Ngọc Lan hỗ trợ.
Đường Ngọc Lan không cần suy nghĩ đã nói: "Để Giản An cùng Bạc Ngôn kết hôn! Ta xem ai dám đụng đến con dâu nhà họ Lục."
Vì thế, đã có đám cưới của Lục Bạc Ngôn Tô Giản An, cũng có lần lại mặt này.
Nhà họ Tô ở Thành bắc có một khu biệt thự, mất một giờ đi xe , người làm mở cửa, lễ phép đưa Tô Giản An cùng Lục Bạc Ngôn vào phòng khách.
Tô Hồng Viễn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, bên cạnh là mẹ con Tưởng Tuyết Lệ cùng Tô Viên Viên, thấy Lục Bạc Ngôn, ông ta đặt điếu thuốc xuống, cười đứng lên: "Bạc Ngôn, chờ các con cả buổi sáng ."
"Thật có lỗi." Lục Bạc Ngôn bắt tay Tô Hồng Viễn, tiện đà tự nhiên mà ôm eo Tô Giản An "Buổi sáng Giản An dậy muộn."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại nghe không ra ý trách cứ gì Tô Giản An, động tác ngược lại còn có vài phần dung túng.
Tô Hồng Viễn thở dài: “Cô con gái này, có tật xấu không muốn rời giường."
Lục Bạc Ngôn cười nhẹ, càng ông chặt Tô Giản An "Con thật không biết là có chỗ nào không tốt."
Tim Tô Giản An . . . . . Không tự chủ được nhảy lên một chút.Sao không có chút tiền đồ nào vậy? Lục Bạc Ngôn tỏ ra quan tâm cô, là để Tô Hồng Viễn xem đó.
Tô Hồng Viễn quả nhiên sửng sốt, nhưng dù sao vẫn là cáo già, ông ta nhanh chóng nở nụ cười hài lòng: "Giản An, không ít người đều muốn làm cha vợ của Bạc Ngôn đâu, không nghĩ tới con lại thay cha tranh thủ được vinh quang này."
Tuy nhiên, nếu Tô Diệc Thừa cùng Đường Ngọc Lan cho rằng ông ta cứ vậy mà từ bỏ ý định, vậy thì hoàn toàn sai rồi. Tuy nói trên thương trường thượng không ai dám khiêu khích Lục Bạc Ngôn, nhưng ông ta cũng được xem như là người đi trước, mối quan hệ và thực lực cũng không kém Lục Bạc Ngôn. Nếu ông ta thật sự muốn làm gì Tô Giản An, Lục Bạc Ngôn cũng không dám chống lại Tô Thị.
Nghĩ đến đây, Tô Hồng Viễn rút điếu thuốc;"Giản An, con phải đi theo Bạc Ngôn cho tốt."
Tô Hồng Viễn đang cảnh cáo cô?
Tô Giản An lạnh lùng cười cười: "Tôi trách nhiệm của người làm vợ, không nhọc lòng ông lo lắng dặn dò."
"Vậy thì tốt." Tô Hồng Viễn biết rõ người Tô Giản An không muốn nhìn thấy nhất là mẹ con Tưởng Tuyết Lệ, lại vẫn nói, "Sao không giới thiệu gì và em gái con cho Bạc Ngôn quen vậy?"
Tô Hồng Viễn là cố ý !
Tô Giản An đang muốn nổi khùng lên, lại đột nhiên cảm giác có người đè tay cô lại.
Là Lục Bạc Ngôn.
Lục Bạc Ngôn nhưng không nhìn cô, thong dong cầm lấy quà gặp mặt đưa tới trước mặt mẹ con Tưởng Tuyết Lệ : "Giản An có nhắc qua với tôi về bà Tô cùng Tô tiểu thư, thật vui vì được gặp hai người.”
Tô Giản An cảm thấy khó hiểu, Bạc Ngôn đối với người khác sao có thể tao nhã lịch sự như vậy, với cô lại đùa giỡn lưu manh?
Rõ ràng là phân biệt đối xử mà?
Tô Viên Viên lấy mấy túi quà đóng gói tinh xảo, vui vẻ ôm vào trong ngực, ngọt ngào cười nói: "Cám ơn anh rể."
Tưởng Tuyết Lệ cũng khách khí nhận lấy: "Có lòng rồi ."
Tô Giản An không có tâm trạng nhìn mặt mẹ con Tô Viên Viên mẹ con liền đứng dậy lên lầu.
Bác Từ thấy Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An cùng nhau trở về , tuy bất ngờ nhưng lại thấy vui vẻ.Nhưng nhìn kỹ lại, vẻ mặt hai người có chút không thích hợp, ông như hiểu ra cái gì, bảo người làm lui xuống, tự mình yên lặng ra ngoài.
Trong phòng khách rộng lớn, cũng chỉ hai người Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An.
"Tô Giản An, " Lục Bạc Ngôn lạnh lùng gọi "Sao cô lại ở chỗ đó?"
Anh dựa vào cái gì mà chất vấn cô?
Bọn họ dù sao vẫn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, vẫn là Lục Bạc Ngôn tự mình nói
Tô Giản An tự tin hỏi lại: "Không phải anh cũng đến đó sao?"
"Tôi đi là vì công việc. Còn nữa, bà Lục, tôi cũng không giống cô cùng người khác phái mới quen trò chuyện vui vẻ."
Nghĩ đến Tô Giản An cùng Triệu Nhiên ngồi cùng nhau không biết đã bao lâu, Lục Bạc Ngôn đã muốn lập tức đóng cửa quán bar kia.
Tô Giản An thấy Lục Bạc Ngôn thật sự tức giận, cúi đầu nhìn ngón chân mình: "Tôi nào có trò chuyện vui vẻ? Nếu anh muốn nghe hiện trường tôi khám nghiệm tử thi thế nào, tôi cũng có thể nói cho anh nghe. Hơn nữa ngày hôm qua anh cùng Hàn Nhược Hi ở khách sạn bí mật gặp mặt , tôi có nói gì không?"
Lục Bạc Ngôn híp mắt: "Cô đã thấy."
Anh ung dung nở nụ cười: "Đã nghe thấy cái gì ?"
"Anh hứa hẹn với Hàn Nhược Hi hai năm sau cùng tôi ly hôn , tôi đều đã nghe được!"
Tô Giản An có chút đắc ý nghĩ —— hừm, để xem, bị cô nắm được nhược điểm, xem anh còn bắt nạt cô thế nào.
Lục Bạc Ngôn cáu kỉnh: "Ai nói cho cô đó là hứa hẹn ?"
"Tai mắt của tôi nói cho tôi biết ." Tô Giản An nói tiếp, "Nhưng tôi mặc kệ quan hệ giữa anh và Hàn Nhược Hi khanh khanh , cho nên anh cũng đừng quản chuyện của tôi."
Lục Bạc Ngôn cười yếu ớt, tới gần Tô Giản An.
"Ghen tuông?"
Tô Giản An theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng chỉ là phủ nhận cũng vô nghĩa.
Cô cười rạng rỡ: "Dựa theo cách nghĩ của anh, anh cũng ghen tuông?"
Lục Bạc Ngôn không nghĩ tới, cô vợ mới cưới này của mình cũng rất nhanh trí, liền cong khóe môi: "Bà Lục, con người tốt hơn là nên có tính tự giác một chút."
Hàm ý, Tô Giản An rất để mắt tới anh .
Tô Giản An chớp chớp mắt: "Lục tiên sinh, anh không ghen à?" Sau đó cô nổi giận, "Vậy còn không cho tôi cùng người khác trò chuyện, mà lại cùng bạn gái tin đồn hẹn hò! Vậy là không công bằng! Chuyện không công bằng tôi không muốn chấp nhận! Muốn để tôi duy trì khoảng cách với người khác, anh và Hàn Nhược Hi chia tay rồi nói sau!"
Cô làm mặt xấu với Lục Bạc Ngôn rồi chạy lên lầu đi.
Ngày tân hôn đầu tiên, Tô Giản An đã vượt qua trong sự oán hận bất bình.
Ngày hôm sau.
Tám giờ hai mươi phút, Tô Giản An mới khoan thai xuống tầng, bác Từ chào đón : "Thiếu phu nhân, chín giờ cô và thiếu gia sẽ trở về nhà mẹ. Mọi thứ đều chuẩn bị tốt , cô ăn xong bữa sáng là có thể xuất phát."
Tô Giản An ngẩn người : "Lại mặt?"
"Kết hôn ngày thứ ba, phải trở về nhà ." Bác Từ kiên nhẫn nói, "Đây là tập tục của chúng ta, buổi sáng phu nhân đã gọi điện thoại đến dặn dò ."
"Nhưng mà . . . . ." Tô Giản An tính nhẩm "Hôm qua tôi mới cùng Lục Bạc Ngôn kết hôn , hôm nay. . . . . . là phải ngày mai chứ?"
"Ngày mai tôi không có thời gian, coi như hôm nay là ngày thứ ba chúng ta kết hôn."
Lục Bạc Ngôn tây trang giày da ưu nhã xuống tầng, động tác cài cúc được thực hiện một cách điềm tĩnh và tao nhã, cái loại khí chất quý tộc tỏa ra rất rõ.
Tô Giản An im lặng không nói gì.
Nhưng có chuyện gì vậy? Cô cùng Lục Bạc Ngôn chỉ là cuộc hôn nhân danh nghĩa, bọn họ cũng chỉ làm theo nhu cầu mà thôi —— anh cần một người vợ để mẹ không phải thúc dục kết hôn; mà cô, cần một người thực lực mạnh hơn cha mình để bảo vệ.
Sau bữa sáng, bác Từ đem đồ đã chuẩn bị dồn vào trong cốp xe của Lục Bạc Ngôn: "Thiếu gia, đã có thể xuất phát."
Lục Bạc Ngôn đứng dậy đi ra ngoài, Tô Giản An đuổi theo: "Lục Bạc Ngôn, chúng ta có thể không cần đi đến nhà cha tôi , thật ra anh cũng không muốn đi, đúng không?"
"Người không muốn đi, hình như là cô."
Ánh mắt Lục Bạc Ngôn sắc bén như chim ưng, giống như mọi việc đều không thoát khỏi mắt anh.
". . . . . ."
Tô Giản An ghét nhất là bị nhìn thấu, nhưng Lục Bạc Ngôn không ngừng nhìn cô, mà còn hoàn toàn là nhìn thấu —— cô quả thật, không muốn quay về cái nhà kia.
Vì nơi đó, từ năm mười lăm tuổi, cô đã không còn coi đó là nhà nữa.
Năm Tô Giản An mười lăm tuổi, mẹ cô tình cờ phát hiện cha mình, Tô Hồng Viễn ngoại tình đã nhiều năm, ở bên ngoài thậm chí còn có cô con gái chỉ kém Tô Giản An ba tháng tuổi.
Mẹ cả đời chỉ yêu Tô Hồng Viễn, sự kích động này nhất thời bà không chịu đựng nổi, bệnh tim tái phát rồi qua đời.
Ba tháng sau, Tô Hồng Viễn đem Tưởng Tuyết Lệ cùng Tô Viên Viên về nhà, nói với Tô Giản An, từ nay về sau, Tưởng Tuyết Lệ là mẹ cô, Tô Viên Viên là em gái cô.
Tô Giản An cười lạnh, hai anh em cô chống lại cha mình. Từ đó về sau, trong lòng Tô Giản An, người thân duy nhất của cô chỉ còn lại anh trai Tô Diệc Thừa.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Tô Giản An chuyển hẳn ra ngoài. Những năm đại học và đi du học, cô nhận một xu của Tô Hồng Viễn. Trừ khi cần thiết, nếu không cũng sẽ không quay về cái nhà đó. Sau khi đi làm, cô sống trong căn hộ nhỏ Tô Diệc Thừa mua cho, chưa từng trở về đến một lần.
Tô Diệc Thừa cùng hận Tô Hồng Viễn như cô.
Lúc mẹ còn sống, Tô Diệc Thừa cũng đã có thể chơi cổ phiếu . Sau khi tốt nghiệp, anh lấy số tiền kiếm được từ cổ phiếu quay về Trung Quốc khởi nghiệp, chỉ trong vài năm anh đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tập đoàn Tô Thị của cha mình.
Mới đầu Tô Hồng Viễn cũng không quan tâm đến công ty nhỏ của con trai mình, chờ ông ta tỉnh ra, mới phát hiện tập đoàn Thừa An đang lấn át Tô Thị, công ty ông ta gặp nguy cơ, Tô Diệc Thừa muốn đẩy ông ta vào đường chết.
Nếu như vậy, Tô Hồng Viễn cũng quyết tâm không cho Tô Diệc Thừa sống thoải mái, Tô Giản An là uy hiếp duy nhất của Tô Diệc Thừa, cho nên ông ta có ý nghĩ muốn bắt cóc Tô Giản An uy hiếp Tô Diệc Thừa .
Chỉ có như vậy, Tô Diệc Thừa mới có thể thả cho Tô Thị một con đường sống.
Tô Diệc Thừa kịp thời biết được kế hoạch của Tô Hồng Viễn, vốn nghĩ muốn để Tô Giản An ra nước ngoài một thời gian, nhưng Tô Giản An như thế nào cũng không chịu rời đi, anh đành phải đi tìm bạn tốt của mẹ lúc trước là Đường Ngọc Lan hỗ trợ.
Đường Ngọc Lan không cần suy nghĩ đã nói: "Để Giản An cùng Bạc Ngôn kết hôn! Ta xem ai dám đụng đến con dâu nhà họ Lục."
Vì thế, đã có đám cưới của Lục Bạc Ngôn Tô Giản An, cũng có lần lại mặt này.
Nhà họ Tô ở Thành bắc có một khu biệt thự, mất một giờ đi xe , người làm mở cửa, lễ phép đưa Tô Giản An cùng Lục Bạc Ngôn vào phòng khách.
Tô Hồng Viễn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, bên cạnh là mẹ con Tưởng Tuyết Lệ cùng Tô Viên Viên, thấy Lục Bạc Ngôn, ông ta đặt điếu thuốc xuống, cười đứng lên: "Bạc Ngôn, chờ các con cả buổi sáng ."
"Thật có lỗi." Lục Bạc Ngôn bắt tay Tô Hồng Viễn, tiện đà tự nhiên mà ôm eo Tô Giản An "Buổi sáng Giản An dậy muộn."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại nghe không ra ý trách cứ gì Tô Giản An, động tác ngược lại còn có vài phần dung túng.
Tô Hồng Viễn thở dài: “Cô con gái này, có tật xấu không muốn rời giường."
Lục Bạc Ngôn cười nhẹ, càng ông chặt Tô Giản An "Con thật không biết là có chỗ nào không tốt."
Tim Tô Giản An . . . . . Không tự chủ được nhảy lên một chút.Sao không có chút tiền đồ nào vậy? Lục Bạc Ngôn tỏ ra quan tâm cô, là để Tô Hồng Viễn xem đó.
Tô Hồng Viễn quả nhiên sửng sốt, nhưng dù sao vẫn là cáo già, ông ta nhanh chóng nở nụ cười hài lòng: "Giản An, không ít người đều muốn làm cha vợ của Bạc Ngôn đâu, không nghĩ tới con lại thay cha tranh thủ được vinh quang này."
Tuy nhiên, nếu Tô Diệc Thừa cùng Đường Ngọc Lan cho rằng ông ta cứ vậy mà từ bỏ ý định, vậy thì hoàn toàn sai rồi. Tuy nói trên thương trường thượng không ai dám khiêu khích Lục Bạc Ngôn, nhưng ông ta cũng được xem như là người đi trước, mối quan hệ và thực lực cũng không kém Lục Bạc Ngôn. Nếu ông ta thật sự muốn làm gì Tô Giản An, Lục Bạc Ngôn cũng không dám chống lại Tô Thị.
Nghĩ đến đây, Tô Hồng Viễn rút điếu thuốc;"Giản An, con phải đi theo Bạc Ngôn cho tốt."
Tô Hồng Viễn đang cảnh cáo cô?
Tô Giản An lạnh lùng cười cười: "Tôi trách nhiệm của người làm vợ, không nhọc lòng ông lo lắng dặn dò."
"Vậy thì tốt." Tô Hồng Viễn biết rõ người Tô Giản An không muốn nhìn thấy nhất là mẹ con Tưởng Tuyết Lệ, lại vẫn nói, "Sao không giới thiệu gì và em gái con cho Bạc Ngôn quen vậy?"
Tô Hồng Viễn là cố ý !
Tô Giản An đang muốn nổi khùng lên, lại đột nhiên cảm giác có người đè tay cô lại.
Là Lục Bạc Ngôn.
Lục Bạc Ngôn nhưng không nhìn cô, thong dong cầm lấy quà gặp mặt đưa tới trước mặt mẹ con Tưởng Tuyết Lệ : "Giản An có nhắc qua với tôi về bà Tô cùng Tô tiểu thư, thật vui vì được gặp hai người.”
Tô Giản An cảm thấy khó hiểu, Bạc Ngôn đối với người khác sao có thể tao nhã lịch sự như vậy, với cô lại đùa giỡn lưu manh?
Rõ ràng là phân biệt đối xử mà?
Tô Viên Viên lấy mấy túi quà đóng gói tinh xảo, vui vẻ ôm vào trong ngực, ngọt ngào cười nói: "Cám ơn anh rể."
Tưởng Tuyết Lệ cũng khách khí nhận lấy: "Có lòng rồi ."
Tô Giản An không có tâm trạng nhìn mặt mẹ con Tô Viên Viên mẹ con liền đứng dậy lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.