Chương 62: Buông Tay Để Cô Đi (2)
Đường Ngọc
16/07/2021
Lục Bạc Ngôn lúc này mới phát hiện có gì đó không thích hợp —— sắc mặt của cô rất tái nhợt .
Làn da Tô Giản An vốn đã trắng nõn non mịn, nhưng vẫn là nước da trắng trẻo khỏe mạnh, thỉnh thoảng sẽ lộ ra màu hồng đào nhạt, lúc bị trêu chọc thì hai má có thể sẽ ửng đỏ, nhưng hiện tại sắc mặt cô là tái nhợt, cắt không ra một giọt máu , ngay cả đôi môi cũng mất đi vẻ no đủ sáng bóng, giống như một tờ giấy trắng vô hồn.
"Giản An!" Anh lay lay bả vai cô "Tô Giản An, tỉnh lại đi!"
"Ưm . . . . ." Tô Giản An bất mãn, nỉ non kháng nghị, lại rúc mình vào trong chăn, mày nhíu càng thêm sâu.
"Tỉnh lại đi!" Không hiểu sao trong lòng Lục Bạc Ngôn lại cảm thấy nôn nóng, giọng cũng cất cao hơn bình thường.
Tô Giản An mở to mắt, con ngươi đã không còn vẻ trong trẻo, sáng rọi như ngày thường, dường như đã mất đi tiêu cự, giọng Lục Bạc Ngôn càng thêm gấp gáp : "Em thấy không thoải mái ở đâu vậy?"
Bụng của cô rất đau, nhưng vốn đã là bệnh cũ rồi.
Giai đoạn trước khi kỳ sinh lý tới gần do quá bận rộn, nghỉ ngơi không tốt hơn nữa lại còn không chú ý đến chế độ ăn uống, mấy ngày nay có thể nói là đã mệt chết cô rồi, trước kia có vài lần đau đến mức phải nhập viện.
Sau đó cô đã hiểu rõ vấn đề của mình, trước khi tới ngày có kinh nguyệt thì luôn đặc biệt chú ý, ăn ngủ sinh hoạt hợp lý, hơn nửa năm nay cũng chưa bị đau bụng lại, nhưng mấy ngày hôm trước cô bị tên sát thủ bắt cóc lại cùng Lục Bạc Ngôn giận dỗi, bất ngờ có kinh nguyện trước mấy ngày lại không nói, còn đau bụng kinh khủng hơn bao giờ hết.
Cô cố sức khó khăn ngồi dậy, nhìn vào mắt Lục Bạc Ngôn rồi dời đi, lắc lắc đầu: "Tôi không sao."
Chịu đựng cơn đau vào nhà vệ sinh, lúc trở ra thì đã tỉnh táo hơn không ít, nhưng từng cơn quặn đau ở bụng dưới khiến cho cô có chút không chịu nổi.
Lục Bạc Ngôn nắm lấy tay cô: "Tôi đưa em đi bệnh viện."
Tô Giản An hít vài hơi lấy sức mới có thể nói một câu hoàn chỉnh: "Đau bụng kinh anh có nghe nói đến chưa? Cũng không phải là bệnh tật gì, sẽ không muốn cần phải lãng phí tài nguyên chữa bệnh, tôi nghỉ ngơi một ngày sẽ tốt lên thôi."
Cô lại ngã xuống giường lần nữa, cảm thấy mệt chết đi được, nhưng rất đau , cô không thể ngủ nổi nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lục Bạc Ngôn rót cho cô một ly nước ấm: "Có đói bụng không? Để tôi cho người đưa bữa sáng lên đây."
Tô Giản An mơ hồ “ưm” một tiếng, đồ ăn được đưa lên là sữa nóng và bánh mì vừa nướng phủ mứt hoa quả, Tô Giản An ăn hai miếng xong liền không muốn ăn nữa, sau khi uống hết nửa cốc sữa, cô lại nằm bò lên giường.
Trong lúc mơ hồ, cô nghe được tiếng bước chân quen thuộc bước tới bên giường, bàn tay ấm áp và khô ráo phủ lên trán, cô biết là ai, nhắm mắt lại nở nụ cười: "Tôi không có phát sốt, anh cứ đi công ty đi."
"Có việc cứ gọi điện thoại qua cho tôi."
". . . . . . Vâng."
Giọng cô rất nhỏ, dường như đang muốn ngủ tiếp, Lục Bạc Ngôn lặng yên không một tiếng động đứng dậy rời khỏi phòng, gọi thư ký tới chăm sóc cô, lúc này mới yên tâm đến công ty.
Thư ký cũng là một cô gái trẻ, ít nhiều cũng hiểu được sự tra tấn của cơn đau bụng kinh, nhưng cô ấy không nghĩ tới Tô Giản An lại có thể bị đau thành như vậy, khó trách Lục Bạc Ngôn lo lắng nhờ cô ấy đến trông chừng cô.
Lúc cô ngủ thiếp đi thì càng nhìn giống như một đứa trẻ, thật sự khiến người ta không thể liên tưởng đến việc cô là đường đường là phu nhân của tổng giám đốc Lục Thị chút nào, Lục Bạc Ngôn dặn dò nên để Tô Giản An yên tĩnh nghỉ ngơi, thư ký cũng không dám quấy rầy, cầm theo máy tính xách tay đặt chế độ im lặng, ngồi ở ngoài phòng khóc gửi và nhận mail xử lý công việc, cửa phòng vẫn để mở để cô ấy có thể nghe được bất cứ động đĩnh nào của Tô Giản.
Tô Giản An ngủ cũng không thật sự sâu như vậy, mọi cử động trong lúc mơ mơ màng màng đều có thể nghe thấy, đến giữa trưa thì cô chợt tỉnh táo lại, trên trán không biết từ khi nào đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cô xuống giường, cô thư ký đã đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng: "Phu nhân, cô tỉnh rồi."
"Cô . . . . ."
"Giám đốc Lục lo lắng cho cô ở một mình, bảo tôi qua đây ở cạnh cô." Thư ký cười cười, "Hiện tại cô cảm giác thế nào rồi? Có còn đau nữa không?"
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cô."
Tô Giản An cầm theo một bộ quần áo rồi tiếng vào phòng tắm để thay, thư ký theo bóng lưng cô, một bên tiếc hận bộ áo ngủ cô ấy đã tỉ mỉ chọn lựa đêm qua chắc đã không có chỗ phát huy, lại một bên cảm thán dáng người của phu nhân tổng giám đốc quả thật xuất sắc.
Đêm qua vội vàng gặp mặt, cô ấy chỉ cảm thấy được Tô Giản An xinh đẹp, hiện tại cảm thấy được cô từ đầu đến chân quả thật là không một góc chết, chân dài eo nhỏ, đường cong lả lướt uyển chuyển, cũng không phô trương lội liễu, khêu gợi như những phụ nữ sexy hở hang, khó trách Giám đốc Lục thích phu nhân đến vậy.
Tô Giản An thay quần áo xong rồi đi ra, khách sạn cũng đem cơm trưa cho cô và thư ký qua đây, bữa trưa nhẹ nhàng , ngon miệng, bày biện lại tinh xảo, kích thích cơn thèm ăn của cô, thư ký nói: "Cái này khẳng định là Giám đốc Lục đã phân phó phía khách sạn cố ý chuẩn bị ."
"Hả?" Tô Giản An không hiểu lắm.
"Hi hi, cô nghĩ lại chút đi, khách sạn năm sao cao cấp thế này, sao có thể sẽ có mấy món cháo thanh đạm cùng đồ ăn phụ thế này chứ?"
Có lẽ là sàn sàn tuổi, Tô Giản An lại không có ra vẻ vai vế lộng quyền, thư ký cùng Tô Giản An nói chuyện cũng thoải mái hơn không ít, Tô Giản An cũng không để ý, cô nghiêm túc nhìn đồ ăn trước mặt, khóe môi đột nhiên hơi giơ lên.
Thư ký còn nói: "Giám đốc Lục quả thật rất quan tâm đến cảm xúc của cô, ngày hôm qua khi tôi nói việc để cô một mình ở khách sạn là không tốt, anh ấy liền trở lại trước giờ tan tầm."
"Ngày hôm qua là anh ấy cố ý về sớm?"
Tô Giản An có chút kinh ngạc, thật ra ngày hôm qua biết anh phải bận rộn tới tận mười hai giờ , nhưng lúc mười một giờ anh đã có mặt ở công viên, cô cứ nghĩ là công việc bận rộn của Lục Bạc Ngôn đã hoàn thành xong rồi, nhưng thì ra là anh cố ý trở về sớm.
Khó trách lúc cô hỏi đến, anh cũng không hề trả lời, còn bày ra vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại vấn đề của cô, cô sợ anh tức giận, cũng sẽ không dám truy hỏi thêm nguyên nhân nữa .
"Không chỉ có Giám đốc Lục, anh ấy còn để cho những người khác đều tan ca sớm hơn ." Thư ký cười cười, "Trợ lý Thẩm còn đặc biệt nói cô là vị cứu tinh của chúng tôi. Đúng rồi, tôi nhiều chuyện một chút, cô cùng Giám đốc Lục. . . . . . hẳn là đã bí mật qua lại được nhiều năm nhỉ?"
Tô Giản An vô cùng tò mò: "Vì sao cô lại cảm thấy như vậy?"
"Bởi vì trong nhiều năm nay Giám đốc Lục vẫn không có bạn gái mà!" Thư ký nói, "Người ngoài đồn đại chuyện Hàn Nhược Hi là bạn gái của anh ấy, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở công ty đều biết rõ ràng, tất cả chỉ là do Hàn Nhược Hi lôi kéo, bám fame Giám đốc Lục ở mọi nơi mà thôi. Một đoạn thời gian trước đột nhiên truyền ra thông tin Giám đốc Lục kết hôn , chúng ta đều xôn xao bàn tán, không biết cô và giám đốc Lục đã bí mật hẹn hò trong bao nhiêu năm rồi!"
"Không có." Tô Giản An nói, "Tuy nhiên chúng tôi đã quen biết nhau từ lúc nhỏ rồi ."
"Oa!" Thư ký sợ hãi than, "Thanh mai trúc mã đó, khó trách lại như vậy!"
Làn da Tô Giản An vốn đã trắng nõn non mịn, nhưng vẫn là nước da trắng trẻo khỏe mạnh, thỉnh thoảng sẽ lộ ra màu hồng đào nhạt, lúc bị trêu chọc thì hai má có thể sẽ ửng đỏ, nhưng hiện tại sắc mặt cô là tái nhợt, cắt không ra một giọt máu , ngay cả đôi môi cũng mất đi vẻ no đủ sáng bóng, giống như một tờ giấy trắng vô hồn.
"Giản An!" Anh lay lay bả vai cô "Tô Giản An, tỉnh lại đi!"
"Ưm . . . . ." Tô Giản An bất mãn, nỉ non kháng nghị, lại rúc mình vào trong chăn, mày nhíu càng thêm sâu.
"Tỉnh lại đi!" Không hiểu sao trong lòng Lục Bạc Ngôn lại cảm thấy nôn nóng, giọng cũng cất cao hơn bình thường.
Tô Giản An mở to mắt, con ngươi đã không còn vẻ trong trẻo, sáng rọi như ngày thường, dường như đã mất đi tiêu cự, giọng Lục Bạc Ngôn càng thêm gấp gáp : "Em thấy không thoải mái ở đâu vậy?"
Bụng của cô rất đau, nhưng vốn đã là bệnh cũ rồi.
Giai đoạn trước khi kỳ sinh lý tới gần do quá bận rộn, nghỉ ngơi không tốt hơn nữa lại còn không chú ý đến chế độ ăn uống, mấy ngày nay có thể nói là đã mệt chết cô rồi, trước kia có vài lần đau đến mức phải nhập viện.
Sau đó cô đã hiểu rõ vấn đề của mình, trước khi tới ngày có kinh nguyệt thì luôn đặc biệt chú ý, ăn ngủ sinh hoạt hợp lý, hơn nửa năm nay cũng chưa bị đau bụng lại, nhưng mấy ngày hôm trước cô bị tên sát thủ bắt cóc lại cùng Lục Bạc Ngôn giận dỗi, bất ngờ có kinh nguyện trước mấy ngày lại không nói, còn đau bụng kinh khủng hơn bao giờ hết.
Cô cố sức khó khăn ngồi dậy, nhìn vào mắt Lục Bạc Ngôn rồi dời đi, lắc lắc đầu: "Tôi không sao."
Chịu đựng cơn đau vào nhà vệ sinh, lúc trở ra thì đã tỉnh táo hơn không ít, nhưng từng cơn quặn đau ở bụng dưới khiến cho cô có chút không chịu nổi.
Lục Bạc Ngôn nắm lấy tay cô: "Tôi đưa em đi bệnh viện."
Tô Giản An hít vài hơi lấy sức mới có thể nói một câu hoàn chỉnh: "Đau bụng kinh anh có nghe nói đến chưa? Cũng không phải là bệnh tật gì, sẽ không muốn cần phải lãng phí tài nguyên chữa bệnh, tôi nghỉ ngơi một ngày sẽ tốt lên thôi."
Cô lại ngã xuống giường lần nữa, cảm thấy mệt chết đi được, nhưng rất đau , cô không thể ngủ nổi nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lục Bạc Ngôn rót cho cô một ly nước ấm: "Có đói bụng không? Để tôi cho người đưa bữa sáng lên đây."
Tô Giản An mơ hồ “ưm” một tiếng, đồ ăn được đưa lên là sữa nóng và bánh mì vừa nướng phủ mứt hoa quả, Tô Giản An ăn hai miếng xong liền không muốn ăn nữa, sau khi uống hết nửa cốc sữa, cô lại nằm bò lên giường.
Trong lúc mơ hồ, cô nghe được tiếng bước chân quen thuộc bước tới bên giường, bàn tay ấm áp và khô ráo phủ lên trán, cô biết là ai, nhắm mắt lại nở nụ cười: "Tôi không có phát sốt, anh cứ đi công ty đi."
"Có việc cứ gọi điện thoại qua cho tôi."
". . . . . . Vâng."
Giọng cô rất nhỏ, dường như đang muốn ngủ tiếp, Lục Bạc Ngôn lặng yên không một tiếng động đứng dậy rời khỏi phòng, gọi thư ký tới chăm sóc cô, lúc này mới yên tâm đến công ty.
Thư ký cũng là một cô gái trẻ, ít nhiều cũng hiểu được sự tra tấn của cơn đau bụng kinh, nhưng cô ấy không nghĩ tới Tô Giản An lại có thể bị đau thành như vậy, khó trách Lục Bạc Ngôn lo lắng nhờ cô ấy đến trông chừng cô.
Lúc cô ngủ thiếp đi thì càng nhìn giống như một đứa trẻ, thật sự khiến người ta không thể liên tưởng đến việc cô là đường đường là phu nhân của tổng giám đốc Lục Thị chút nào, Lục Bạc Ngôn dặn dò nên để Tô Giản An yên tĩnh nghỉ ngơi, thư ký cũng không dám quấy rầy, cầm theo máy tính xách tay đặt chế độ im lặng, ngồi ở ngoài phòng khóc gửi và nhận mail xử lý công việc, cửa phòng vẫn để mở để cô ấy có thể nghe được bất cứ động đĩnh nào của Tô Giản.
Tô Giản An ngủ cũng không thật sự sâu như vậy, mọi cử động trong lúc mơ mơ màng màng đều có thể nghe thấy, đến giữa trưa thì cô chợt tỉnh táo lại, trên trán không biết từ khi nào đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cô xuống giường, cô thư ký đã đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng: "Phu nhân, cô tỉnh rồi."
"Cô . . . . ."
"Giám đốc Lục lo lắng cho cô ở một mình, bảo tôi qua đây ở cạnh cô." Thư ký cười cười, "Hiện tại cô cảm giác thế nào rồi? Có còn đau nữa không?"
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cô."
Tô Giản An cầm theo một bộ quần áo rồi tiếng vào phòng tắm để thay, thư ký theo bóng lưng cô, một bên tiếc hận bộ áo ngủ cô ấy đã tỉ mỉ chọn lựa đêm qua chắc đã không có chỗ phát huy, lại một bên cảm thán dáng người của phu nhân tổng giám đốc quả thật xuất sắc.
Đêm qua vội vàng gặp mặt, cô ấy chỉ cảm thấy được Tô Giản An xinh đẹp, hiện tại cảm thấy được cô từ đầu đến chân quả thật là không một góc chết, chân dài eo nhỏ, đường cong lả lướt uyển chuyển, cũng không phô trương lội liễu, khêu gợi như những phụ nữ sexy hở hang, khó trách Giám đốc Lục thích phu nhân đến vậy.
Tô Giản An thay quần áo xong rồi đi ra, khách sạn cũng đem cơm trưa cho cô và thư ký qua đây, bữa trưa nhẹ nhàng , ngon miệng, bày biện lại tinh xảo, kích thích cơn thèm ăn của cô, thư ký nói: "Cái này khẳng định là Giám đốc Lục đã phân phó phía khách sạn cố ý chuẩn bị ."
"Hả?" Tô Giản An không hiểu lắm.
"Hi hi, cô nghĩ lại chút đi, khách sạn năm sao cao cấp thế này, sao có thể sẽ có mấy món cháo thanh đạm cùng đồ ăn phụ thế này chứ?"
Có lẽ là sàn sàn tuổi, Tô Giản An lại không có ra vẻ vai vế lộng quyền, thư ký cùng Tô Giản An nói chuyện cũng thoải mái hơn không ít, Tô Giản An cũng không để ý, cô nghiêm túc nhìn đồ ăn trước mặt, khóe môi đột nhiên hơi giơ lên.
Thư ký còn nói: "Giám đốc Lục quả thật rất quan tâm đến cảm xúc của cô, ngày hôm qua khi tôi nói việc để cô một mình ở khách sạn là không tốt, anh ấy liền trở lại trước giờ tan tầm."
"Ngày hôm qua là anh ấy cố ý về sớm?"
Tô Giản An có chút kinh ngạc, thật ra ngày hôm qua biết anh phải bận rộn tới tận mười hai giờ , nhưng lúc mười một giờ anh đã có mặt ở công viên, cô cứ nghĩ là công việc bận rộn của Lục Bạc Ngôn đã hoàn thành xong rồi, nhưng thì ra là anh cố ý trở về sớm.
Khó trách lúc cô hỏi đến, anh cũng không hề trả lời, còn bày ra vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại vấn đề của cô, cô sợ anh tức giận, cũng sẽ không dám truy hỏi thêm nguyên nhân nữa .
"Không chỉ có Giám đốc Lục, anh ấy còn để cho những người khác đều tan ca sớm hơn ." Thư ký cười cười, "Trợ lý Thẩm còn đặc biệt nói cô là vị cứu tinh của chúng tôi. Đúng rồi, tôi nhiều chuyện một chút, cô cùng Giám đốc Lục. . . . . . hẳn là đã bí mật qua lại được nhiều năm nhỉ?"
Tô Giản An vô cùng tò mò: "Vì sao cô lại cảm thấy như vậy?"
"Bởi vì trong nhiều năm nay Giám đốc Lục vẫn không có bạn gái mà!" Thư ký nói, "Người ngoài đồn đại chuyện Hàn Nhược Hi là bạn gái của anh ấy, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở công ty đều biết rõ ràng, tất cả chỉ là do Hàn Nhược Hi lôi kéo, bám fame Giám đốc Lục ở mọi nơi mà thôi. Một đoạn thời gian trước đột nhiên truyền ra thông tin Giám đốc Lục kết hôn , chúng ta đều xôn xao bàn tán, không biết cô và giám đốc Lục đã bí mật hẹn hò trong bao nhiêu năm rồi!"
"Không có." Tô Giản An nói, "Tuy nhiên chúng tôi đã quen biết nhau từ lúc nhỏ rồi ."
"Oa!" Thư ký sợ hãi than, "Thanh mai trúc mã đó, khó trách lại như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.