Chương 60: Chúng Ta Đã Từng Ngủ Chung Không Chỉ Một Lần Rồi (2)
Đường Ngọc
16/07/2021
Tô Giản An vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lòng tràn đầy chờ mong hỏi anh: "Anh. . . . . . Anh sẽ đi thuê thêm một phòng nữa sao?"
"Sẽ không." Anh đẩy ngã Tô Giản An xuống , cô té ngã trên chiếc giường mềm mại, mà anh lại từ trên cao nhìn xuống Tô Giản An, "Em sợ cái gì? Chúng ta đã ngủ qua rồi, hơn nữa còn không chỉ một lần."
Không mặt nhỏ nhắn của Tô Giản An đột nhiên đỏ bừng, làm sao Lục Bạc Ngôn có thể nói ra những lời lưu manh như vậy mà mặt không đỏ tim không đập chứ, như thế nào có thể!
Trừng mắt nhìn anh sau một lúc lâu ánh mắt cô mới thốt ra một câu: "Lục Bạc Ngôn, anh bớt. . . . . . bớt ngậm máu phun người đi! Giữa tôi và anh rất trong sạch!"
"Phải không?"
Lục Bạc Ngôn lại nhếch khóe môi như trêu tức, Tô Giản An còn thấy được tia giễu cợt xấu xa trong mắt anh, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, cô còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Bạc Ngôn đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh hôn không gấp gáp, lại vô cùng bá đạo cường thế, một tay bắt lấy cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên đón nhận sự đòi hỏi của anh, cô vùng vẫy muốn thoát ra , anh sẽ không do dự mà kẹp chặt cô, đem cô giam cầm vào trong lòng, dùng sức hút mạnh cánh môi cô, tức giận trừng phạt cô như dã thú gặm nhấm con mồi.
"Ưm . . . . ." Tô Giản An cau mày "Đau. . . . . ."
Cô cứ nghĩ đến Lục Bạc Ngôn sẽ còn chút thương tiếc với mình, ít nhất sẽ buông cô ra, nhưng mà không hề có, cô hé miệng ra càng tạo cơ hội cho anh xâm lấn chiếm đoạt càng sâu hơn, anh bắt được đầu lưỡi cô, dùng sức hút mạnh.
Có dãy dụa đến thế nào cũng không có tác dụng.
Qua thật lâu sau anh mới buôn môi cô ra, không đợi cô kịp hít thở lại, thì nụ hôn của anh đã rơi vào bên gáy.
Cảm giác ấm áp, xúc cảm mềm mại giống như con đỉa đang hút lấy cổ cô rồi chậm rãi di chuyển, cả người cô dường như bị sét đánh trúng, không thể nhúc nhích.
Bọn họ đã hôn nhau nhiều lần, tuy nhiên lại chưa từng diễn ra nụ hôn thân mật mơ hồ đến thế.
Nhưng mà Lục Bạc Ngôn còn ngại chưa đủ, nụ hôn của anh còn lan dần xuống phía dưới, cô cảm giác được anh đang dùng ngón tay để vén áo khoác của cô, sau đó anh đã hôn lên bả vai cùng xương quai xanh, hơi thở nặng nề phun trên da khiến cô có chút ngưa ngứa.
Những nơi được anh hôn qua dường như trở nên nóng rực, bỏng ra, đốt lên một lỗ hổng, sức lực trên người cô đang dần xói mòn. . . . . .
"Không cần. . . . . ." Lý trí của cô lên tiếng kháng nghị, "Lục Bạc Ngôn, không cần. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn giờ đang vận sức chờ phát động, làm sao còn quan tâm đến sự từ chối của đối phương.
Huống chi, thân thể yêu kiều của người trong lòng khiêu khích anh đã lâu.
Một lần nữa, anh lại hôn lên môi Tô Giản An, dịu dàng ngăn chặn mọi phản kháng của cô, lại thuận thế đẩy cô ngã xuống giường , dùng thân hình cao lớn đè ép cô, tham lam hưởng thụ hương vị của người trong lòng.
Đã cố kiềm chế bản thân được lâu như vậy, anh vẫn không thể khống chế được .
Không, từ lúc cùng cô đi tham dự buổi đấu giá từ thiện, mạnh mẽ ép cô trên ban công, nếm thử vị ngọt từ cô, thời khắc đó anh đã bắt đầu không khống chế được nữa.
Anh giấu diếm nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy , giờ đã không muốn cố kỵ thêm chuyện gì nữa.
Nếu không cho cô biết vị trí của cô hiện tại trong lòng anh, Tô Giản An cả đời này cũng sẽ không giao trái tim của mình cho anh.
Anh hiện tại chỉ thầm nghĩ muốn cô! Không chỉ là thân thể mà còn cả trái tim của cô.
"A, Lục Bạc Ngôn. . . . . ."
Tay anh trượt xuống rồi tiến vào từ dưới váy, Tô Giản An run lên như điện giật, lập tức dùng sức vùng vẫy mạnh mẽ.
Lục Bạc Ngôn như vậy rất xa lạ , giống như một con mãnh thú khát máu, dường như Lục Bạc Ngôn cùng cô ở chung từ trước đến nay là một người khác.
Nhưng giọng nói của anh vẫn quen thuộc như vậy, anh hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn thì thầm vào tai: "Giản An, em nghe lời một chút."
Chỉ cần cô nghe lời một chút, muốn chuyện gì anh cũng bằng lòng.
Chuyện gì sắp diễn ra, Tô Giản An không phải là một cô gái còn ngây thơ, cô hiểu rõ tất cả.
Nhưng cô lại là gì với Lục Bạc Ngôn ? Không có khả năng trùng hợp bản thân lại là người anh thích đúng không?
"Không cần, Lục Bạc Ngôn. . . . . ."
Cô thích Lục Bạc Ngôn là sự thật, tuy nhiên cô cũng sợ hãi.
Sự dãy dụa và cự tuyệt của Tô Giản An dường như đã chọc giận Lục Bạc Ngôn, anh cắn vào vai cô một cái, "Suýt" một tiếng, cô gầm nhẹ: "Dã thú!"
Lúc này dùng một chút lực, bụng dưới đột ngột cảm giác nóng lên, có chút gì đó ấm nóng vừa tuôn trào, cảm giác đau âm ỉ lập tức lan truyền khắp bụng dưới. . . . . .
Cảm giác này rất quen thuộc , mặt Tô Giản An đỏ lên, càng thêm dùng sức đẩy Lục Bạc Ngôn mạnh hơn: "Tránh ra đa, anh không thể, tôi. . . . . . tôi, cái đó . . . . ."
Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Lục Bạc Ngôn lúc này đã nhuốm đầy dục vọng: "Tôi không thể, vậy em muốn ai đây?"
Nói xong anh nảy sinh ý nghĩ ác độc dường như lại muốn hôn Tô Giản An thêm lần nữa, Tô Giản An rốt cục rống lên: "Kỳ kinh nguyệt của tôi đến rồi.”
Lục Bạc Ngôn ngẩn người, dường như cả người đã tỉnh táo lại rất nhiều, anh đưa mắt liếc nhìn xuống phía dưới theo bản năng, hai tai thật sự nóng lên ——
Chiếc váy ngủ Tô Giản An mặc vốn đã ngắn, vừa rồi trong lúc giãy dụa không biết từ khi nào thì đã cuộn lên đến thắt lưng, chiếc quần bó bằng lụa đã nhuộm một mảng đỏ, thiếu chút nữa đã nhuộm cả ga trải giường, tất cả cảnh tượng này đều rơi vào mắt của Lục Bạc Ngôn .
Lúc cô ý thức được chuyện này thì đã không kịp nữa, cô hét lên rồi kéo váy ngủ xuống, bật dậy và trừng mắt nhìn Lục Bạc Ngôn: "Lưu manh! Đồ khốn!"
Lục Bạc Ngôn không nhìn cô, giọng nói có chút đục ngầu : "Vào nhà vệ sinh xử lý một chút đi."
Tô Giản An đỏ mặt căm giận chạy vào nhà vệ sinh, cuối cùng mới ra là không có băng vệ sinh, khách sạn cũng không hề chuẩn bị trước, cô đã như vậy rồi thì không có khả năng chạy ra ngoài mua băng vệ sinh nữa.
Chỉ có thể khẽ cắn môi xin giúp đỡ từ phía Lục Bạc Ngôn mà thôi .
Tuy nhiên lúc đẩy cửa ra mới phát hiện, Lục Bạc Ngôn căn bản không có ở trong phòng, cô thử gọi vài tiếng cũng không có ai đáp lại, còn đang nghi hoặc xem anh đã đi đâu, Lục Bạc Ngôn đã trở lại với chiếc túi to từ cửa hàng tiện lợi, sắc mặt anh không được tự nhiên đem cả chiếc túi to đưa cho cô.
Cô đưa ánh mắt nghi ngờ liếc qua mặt Lục Bạc Ngôn rồi mở chiếc túi kia ra, lúc này mới phát hiện là băng vệ sinh mà cô đang cần dùng, là nhãn hiệu băng vệ sinh cô thường dùng, còn mua cả loại dùng ban ngày lẫn ban đêm.
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến mặt cô càng hồng hơn, thấp giọng nói câu cảm ơn xong, “Ầm” một tiếng Tô Giản An đã đóng cửa nhà vệ sinh lại rồi trốn vào đó.
Nếu có thể, cô thật hy vọng bản thân sẽ biến mất luôn trong nhà vệ sinh đi.
Sống 24 năm, cô chưa từng xảy ra chuyện gì bị mất mặt như buổi tối hôm nay, hơn nữa nếu không phải kỳ sinh lý đến đúng lúc, cô cùng Lục Bạc Ngôn. . . . . . Có thể sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó không.
"Sẽ không." Anh đẩy ngã Tô Giản An xuống , cô té ngã trên chiếc giường mềm mại, mà anh lại từ trên cao nhìn xuống Tô Giản An, "Em sợ cái gì? Chúng ta đã ngủ qua rồi, hơn nữa còn không chỉ một lần."
Không mặt nhỏ nhắn của Tô Giản An đột nhiên đỏ bừng, làm sao Lục Bạc Ngôn có thể nói ra những lời lưu manh như vậy mà mặt không đỏ tim không đập chứ, như thế nào có thể!
Trừng mắt nhìn anh sau một lúc lâu ánh mắt cô mới thốt ra một câu: "Lục Bạc Ngôn, anh bớt. . . . . . bớt ngậm máu phun người đi! Giữa tôi và anh rất trong sạch!"
"Phải không?"
Lục Bạc Ngôn lại nhếch khóe môi như trêu tức, Tô Giản An còn thấy được tia giễu cợt xấu xa trong mắt anh, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, cô còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Bạc Ngôn đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh hôn không gấp gáp, lại vô cùng bá đạo cường thế, một tay bắt lấy cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên đón nhận sự đòi hỏi của anh, cô vùng vẫy muốn thoát ra , anh sẽ không do dự mà kẹp chặt cô, đem cô giam cầm vào trong lòng, dùng sức hút mạnh cánh môi cô, tức giận trừng phạt cô như dã thú gặm nhấm con mồi.
"Ưm . . . . ." Tô Giản An cau mày "Đau. . . . . ."
Cô cứ nghĩ đến Lục Bạc Ngôn sẽ còn chút thương tiếc với mình, ít nhất sẽ buông cô ra, nhưng mà không hề có, cô hé miệng ra càng tạo cơ hội cho anh xâm lấn chiếm đoạt càng sâu hơn, anh bắt được đầu lưỡi cô, dùng sức hút mạnh.
Có dãy dụa đến thế nào cũng không có tác dụng.
Qua thật lâu sau anh mới buôn môi cô ra, không đợi cô kịp hít thở lại, thì nụ hôn của anh đã rơi vào bên gáy.
Cảm giác ấm áp, xúc cảm mềm mại giống như con đỉa đang hút lấy cổ cô rồi chậm rãi di chuyển, cả người cô dường như bị sét đánh trúng, không thể nhúc nhích.
Bọn họ đã hôn nhau nhiều lần, tuy nhiên lại chưa từng diễn ra nụ hôn thân mật mơ hồ đến thế.
Nhưng mà Lục Bạc Ngôn còn ngại chưa đủ, nụ hôn của anh còn lan dần xuống phía dưới, cô cảm giác được anh đang dùng ngón tay để vén áo khoác của cô, sau đó anh đã hôn lên bả vai cùng xương quai xanh, hơi thở nặng nề phun trên da khiến cô có chút ngưa ngứa.
Những nơi được anh hôn qua dường như trở nên nóng rực, bỏng ra, đốt lên một lỗ hổng, sức lực trên người cô đang dần xói mòn. . . . . .
"Không cần. . . . . ." Lý trí của cô lên tiếng kháng nghị, "Lục Bạc Ngôn, không cần. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn giờ đang vận sức chờ phát động, làm sao còn quan tâm đến sự từ chối của đối phương.
Huống chi, thân thể yêu kiều của người trong lòng khiêu khích anh đã lâu.
Một lần nữa, anh lại hôn lên môi Tô Giản An, dịu dàng ngăn chặn mọi phản kháng của cô, lại thuận thế đẩy cô ngã xuống giường , dùng thân hình cao lớn đè ép cô, tham lam hưởng thụ hương vị của người trong lòng.
Đã cố kiềm chế bản thân được lâu như vậy, anh vẫn không thể khống chế được .
Không, từ lúc cùng cô đi tham dự buổi đấu giá từ thiện, mạnh mẽ ép cô trên ban công, nếm thử vị ngọt từ cô, thời khắc đó anh đã bắt đầu không khống chế được nữa.
Anh giấu diếm nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy , giờ đã không muốn cố kỵ thêm chuyện gì nữa.
Nếu không cho cô biết vị trí của cô hiện tại trong lòng anh, Tô Giản An cả đời này cũng sẽ không giao trái tim của mình cho anh.
Anh hiện tại chỉ thầm nghĩ muốn cô! Không chỉ là thân thể mà còn cả trái tim của cô.
"A, Lục Bạc Ngôn. . . . . ."
Tay anh trượt xuống rồi tiến vào từ dưới váy, Tô Giản An run lên như điện giật, lập tức dùng sức vùng vẫy mạnh mẽ.
Lục Bạc Ngôn như vậy rất xa lạ , giống như một con mãnh thú khát máu, dường như Lục Bạc Ngôn cùng cô ở chung từ trước đến nay là một người khác.
Nhưng giọng nói của anh vẫn quen thuộc như vậy, anh hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn thì thầm vào tai: "Giản An, em nghe lời một chút."
Chỉ cần cô nghe lời một chút, muốn chuyện gì anh cũng bằng lòng.
Chuyện gì sắp diễn ra, Tô Giản An không phải là một cô gái còn ngây thơ, cô hiểu rõ tất cả.
Nhưng cô lại là gì với Lục Bạc Ngôn ? Không có khả năng trùng hợp bản thân lại là người anh thích đúng không?
"Không cần, Lục Bạc Ngôn. . . . . ."
Cô thích Lục Bạc Ngôn là sự thật, tuy nhiên cô cũng sợ hãi.
Sự dãy dụa và cự tuyệt của Tô Giản An dường như đã chọc giận Lục Bạc Ngôn, anh cắn vào vai cô một cái, "Suýt" một tiếng, cô gầm nhẹ: "Dã thú!"
Lúc này dùng một chút lực, bụng dưới đột ngột cảm giác nóng lên, có chút gì đó ấm nóng vừa tuôn trào, cảm giác đau âm ỉ lập tức lan truyền khắp bụng dưới. . . . . .
Cảm giác này rất quen thuộc , mặt Tô Giản An đỏ lên, càng thêm dùng sức đẩy Lục Bạc Ngôn mạnh hơn: "Tránh ra đa, anh không thể, tôi. . . . . . tôi, cái đó . . . . ."
Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Lục Bạc Ngôn lúc này đã nhuốm đầy dục vọng: "Tôi không thể, vậy em muốn ai đây?"
Nói xong anh nảy sinh ý nghĩ ác độc dường như lại muốn hôn Tô Giản An thêm lần nữa, Tô Giản An rốt cục rống lên: "Kỳ kinh nguyệt của tôi đến rồi.”
Lục Bạc Ngôn ngẩn người, dường như cả người đã tỉnh táo lại rất nhiều, anh đưa mắt liếc nhìn xuống phía dưới theo bản năng, hai tai thật sự nóng lên ——
Chiếc váy ngủ Tô Giản An mặc vốn đã ngắn, vừa rồi trong lúc giãy dụa không biết từ khi nào thì đã cuộn lên đến thắt lưng, chiếc quần bó bằng lụa đã nhuộm một mảng đỏ, thiếu chút nữa đã nhuộm cả ga trải giường, tất cả cảnh tượng này đều rơi vào mắt của Lục Bạc Ngôn .
Lúc cô ý thức được chuyện này thì đã không kịp nữa, cô hét lên rồi kéo váy ngủ xuống, bật dậy và trừng mắt nhìn Lục Bạc Ngôn: "Lưu manh! Đồ khốn!"
Lục Bạc Ngôn không nhìn cô, giọng nói có chút đục ngầu : "Vào nhà vệ sinh xử lý một chút đi."
Tô Giản An đỏ mặt căm giận chạy vào nhà vệ sinh, cuối cùng mới ra là không có băng vệ sinh, khách sạn cũng không hề chuẩn bị trước, cô đã như vậy rồi thì không có khả năng chạy ra ngoài mua băng vệ sinh nữa.
Chỉ có thể khẽ cắn môi xin giúp đỡ từ phía Lục Bạc Ngôn mà thôi .
Tuy nhiên lúc đẩy cửa ra mới phát hiện, Lục Bạc Ngôn căn bản không có ở trong phòng, cô thử gọi vài tiếng cũng không có ai đáp lại, còn đang nghi hoặc xem anh đã đi đâu, Lục Bạc Ngôn đã trở lại với chiếc túi to từ cửa hàng tiện lợi, sắc mặt anh không được tự nhiên đem cả chiếc túi to đưa cho cô.
Cô đưa ánh mắt nghi ngờ liếc qua mặt Lục Bạc Ngôn rồi mở chiếc túi kia ra, lúc này mới phát hiện là băng vệ sinh mà cô đang cần dùng, là nhãn hiệu băng vệ sinh cô thường dùng, còn mua cả loại dùng ban ngày lẫn ban đêm.
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến mặt cô càng hồng hơn, thấp giọng nói câu cảm ơn xong, “Ầm” một tiếng Tô Giản An đã đóng cửa nhà vệ sinh lại rồi trốn vào đó.
Nếu có thể, cô thật hy vọng bản thân sẽ biến mất luôn trong nhà vệ sinh đi.
Sống 24 năm, cô chưa từng xảy ra chuyện gì bị mất mặt như buổi tối hôm nay, hơn nữa nếu không phải kỳ sinh lý đến đúng lúc, cô cùng Lục Bạc Ngôn. . . . . . Có thể sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.