Chương 1: Kết Hôn
Đường Ngọc
03/02/2021
Tô Giản An vừa rửa tay đi ra khỏi nhà vệ sinh, bất ngờ thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau.
Ngôi sao nổi tiếng Hàn Nhược Hi, cùng giám đốc của Lục Thị, Lục Bạc Ngôn!
Cô nhanh chóng trốn sau bức tường, tâm trạng hóng chuyện ló đầu nghe ngóng.
"Nghe nói cô ta chỉ là một pháp y, làm sao xứng đôi với anh?"
Hàn Nhược Hi yên lặng nhìn Lục Bạc Ngôn, gương mặt xinh đẹp rất bình tĩnh, nhưng đôi đồng tử co rút đau đớn đã bán đứng cô ta.
Tô Giản An bĩu môi, pháp y thì làm sao? Pháp y cũng là một nghề đáng để khoe khoang đó.
Lục Bạc Ngôn hờ hững: "Hai năm sau, anh sẽ ly hôn."
Anh cuối cùng vẫn muốn kết hôn với người phụ nữ kia.Hàn Nhược Hi chua sót cười: "Em đã biết."
Cô ta đeo kính râm, tao nhã xoay người rời đi, Lục Bạc Ngôn cất bước đi về phía phòng riêng.
Tô Giản An lúc này mới từ trong góc nhàn nhã đi ra, chớp chớp mắt: "Ồ, hai người quả nhiên là một cặp nhỉ?"
Kể từ khi Hàn Nhược Hi trở nên nổi tiếng, cô ta đã có tin đồn với Lục Bạc Ngôn. Nhưng cả hai chưa bao giờ thừa nhận chuyện tình cảm, cũng không phủ nhận, khiến người theo dõi rất ngứa ngáy.
Nếu cô đem tin tức này gửi đến những tòa soạn báo, có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?
Nghĩ nghĩ, Tô Giản An trở lại ghế ngồi, đẩy cửa ra đã thấy Lục Bạc Ngôn.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này đúng là con cưng của trời, một đôi mắt phượng hẹp và sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng mê người. . . . . . Các đường nét trên khuôn mặt của anh như được điêu khắc bởi một nghệ nhân giỏi đã dành cả cuộc đời để tạo thành.Hoàn hảo không chê vào đâu được.
Đường nét của anh rõ ràng và sâu hơn những người đàn ông phương đông bình thường, lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn, kết hợp với vẻ mặt lạnh “người lạ chớ gần” cùng hơi thở cao quý lịch lãm, khiến anh nhìn qua vừa tôn quý mê người lại xa cách lạnh lùng.
Khó trách người thành công và kiêu ngạo như Hàn Nhược Hi, cũng phải quỳ gối trước anh.
Đường Ngọc Lan thấy Tô Giản An trở về, vỗ nhẹ vào tay con trai: "Bạc Ngôn, con nhìn con bé Giản An kìa, mười mấy năm trổ mã càng thêm xinh đẹp đúng không?"
Lục Bạc Ngôn thản nhiên liếc Tô Giản An một cái, khóe môi nhếch lên, không rõ có suy nghĩ gì.
Tô Giản An sờ sờ mũi, lễ phép cười cười, ngồi trở lại cạnh anh trai Tô Diệc Thừa.
Cô cắn đũa, nghĩ vừa đến cảnh tượng vừa nhìn lén kia, đột nhiên ý thức được một vấn đề —— quên chụp ảnh , tạp chí cũng chỉ cho cô nhiều nhất 100 tệ làm phí cung cấp thông tin thôi, khóc. . . . . .
Tô Diệc Thừa huých tay Tô Giản An: "Đây là tiệc cưới của em, chú ý hình tượng một chút."
Tô Diệc Thừa không nói Tô Giản An cũng phải diễn —— cô chính là “người phụ nữ kia” trong miệng Hàn Nhược Hi, cũng là một nữ pháp y, ngày mai sẽ cùng Lục Bạc Ngôn lĩnh chứng kết hôn.
Mà cách đây vài phút, cô đi rửa tay trở về liền thấy Lục Bạc Ngôn đang ở cạnh người bạn gái tin đồn của mình, còn hứa hẹn với Hàn Nhược Hi: Anh sẽ ly hôn với cô.
Cuộc hôn nhân của cô bắt đầu thực sự. . . . . . Không giống người thường.
Đường Ngọc Lan biết Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An đã xa cách mười bốn năm, khó tránh khỏi sẽ có chút xa lạ, nên chu đáo muốn dành thời gian riêng tư cho họ: "Giản An, phòng tổng thống trên lầu đã đặt trước cho hai đứa ,đêm nay các con hãy ở nơi này, thương lượng lại chuyện ngày mai đi đăng ký. Diệc Thừa, phiền cháu đưa dì về ."
Tô Diệc Thừa rất có mắt nhìn, lập tức ga lăng kéo ghế cho Đường Ngọc Lan: "Bạc Ngôn, hai người không cần đi ra ngoài, tôi sẽ đưa dì Đường an toàn trở về nhà."
Dáng vẻ Tô Diệc Thừa anh tuấn, cử chỉ thành thục ổn trọng, không bao giờ nói năng vội vàng, khí chất nho nhã cao quý, ở trong cảm nhận của Tô Giản An, anh là người đàn ông tốt nhất, đáng tin cậy nhất thế giới. Để anh đưa Đường Ngọc Lan về nhà, cô đương nhiên yên tâm.
Nhưng giờ cô phải ở riêng với Lục Bạc Ngôn sao?
Đường Ngọc Lan vỗ nhẹ tay Tô Giản An, từ ái nói: "Giản An, con đừng khẩn trương, con và Bạc Ngôn cũng không phải không quen biết."
Tô Giản An cười cười.
Lúc cô mười tuổi có gặp qua Lục Bạc Ngôn vài lần, sau đó Lục Bạc Ngôn ra nước ngoài, bọn họ cũng chưa từng gặp lại, cho đến hôm nay, đã là mười bốn năm trôi qua.
Đây là sự quen biết kỳ lạ, phải không?
Đường Ngọc Lan dặn dò: "Hai đứa từ từ tâm sự, ngày mai đã là vợ chồng , phải trải qua cả đời . Bạc Ngôn, hãy chăm sóc cho Giản An."
Nói xong, Đường Ngọc Lan liền cùng Tô Diệc Thừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An.
Tô Giản An nhớ tới lời hứa hẹn của Lục Bạc Ngôn với Hàn Nhược Hi —— hai năm sau, sẽ cùng cô ly hôn.
Cô cùng Lục Bạc Ngôn có thể trải qua cả đời? Hừm, có chút khó đoán. . . . . .
Hai người cũng không lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh đến lạ lùng.
"Sao lại đồng ý kết hôn?"
Sau một lúc lâu, giọng nói lạnh lùng của Lục Bạc Ngôn cũng vang lên.
"Hả?" Tô Giản An hơi bất ngờ "Dì Đường không nói với anh? Cha tôi muốn bắt cóc tôi uy hiếp anh trai, cho nên dì Đường muốn tôi và anh kết hôn, thành bà Lục, cha tôi ít nhất cũng sẽ kiêng nể." Như vậy, Tô Diệc Thừa có thể yên tâm làm những chuyện mình muốn .
Lý do này đã đủ chưa? Về lý do thực sự thì ... xem ra không cần phải nói cho Lục Bạc Ngôn, cô cũng sẽ không nói cho bất cứ ai biết.
"Theo tôi trở về phòng." Lục Bạc Ngôn lạnh lùng ra lệnh.
Tô Giản An ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Trở về phòng làm gì?"
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi: "Trở về phòng, cô cảm thấy có khả năng làm gì?"
Giọng nam trung cực kỳ quyến rũ, kết hợp thêm một số hiệu ứng đặng biệt,thì chắc hẳn hết sức mị hoặc mờ ám.
duang~
Tô Giản An bối rối .
Ngôi sao nổi tiếng Hàn Nhược Hi, cùng giám đốc của Lục Thị, Lục Bạc Ngôn!
Cô nhanh chóng trốn sau bức tường, tâm trạng hóng chuyện ló đầu nghe ngóng.
"Nghe nói cô ta chỉ là một pháp y, làm sao xứng đôi với anh?"
Hàn Nhược Hi yên lặng nhìn Lục Bạc Ngôn, gương mặt xinh đẹp rất bình tĩnh, nhưng đôi đồng tử co rút đau đớn đã bán đứng cô ta.
Tô Giản An bĩu môi, pháp y thì làm sao? Pháp y cũng là một nghề đáng để khoe khoang đó.
Lục Bạc Ngôn hờ hững: "Hai năm sau, anh sẽ ly hôn."
Anh cuối cùng vẫn muốn kết hôn với người phụ nữ kia.Hàn Nhược Hi chua sót cười: "Em đã biết."
Cô ta đeo kính râm, tao nhã xoay người rời đi, Lục Bạc Ngôn cất bước đi về phía phòng riêng.
Tô Giản An lúc này mới từ trong góc nhàn nhã đi ra, chớp chớp mắt: "Ồ, hai người quả nhiên là một cặp nhỉ?"
Kể từ khi Hàn Nhược Hi trở nên nổi tiếng, cô ta đã có tin đồn với Lục Bạc Ngôn. Nhưng cả hai chưa bao giờ thừa nhận chuyện tình cảm, cũng không phủ nhận, khiến người theo dõi rất ngứa ngáy.
Nếu cô đem tin tức này gửi đến những tòa soạn báo, có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?
Nghĩ nghĩ, Tô Giản An trở lại ghế ngồi, đẩy cửa ra đã thấy Lục Bạc Ngôn.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này đúng là con cưng của trời, một đôi mắt phượng hẹp và sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng mê người. . . . . . Các đường nét trên khuôn mặt của anh như được điêu khắc bởi một nghệ nhân giỏi đã dành cả cuộc đời để tạo thành.Hoàn hảo không chê vào đâu được.
Đường nét của anh rõ ràng và sâu hơn những người đàn ông phương đông bình thường, lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn, kết hợp với vẻ mặt lạnh “người lạ chớ gần” cùng hơi thở cao quý lịch lãm, khiến anh nhìn qua vừa tôn quý mê người lại xa cách lạnh lùng.
Khó trách người thành công và kiêu ngạo như Hàn Nhược Hi, cũng phải quỳ gối trước anh.
Đường Ngọc Lan thấy Tô Giản An trở về, vỗ nhẹ vào tay con trai: "Bạc Ngôn, con nhìn con bé Giản An kìa, mười mấy năm trổ mã càng thêm xinh đẹp đúng không?"
Lục Bạc Ngôn thản nhiên liếc Tô Giản An một cái, khóe môi nhếch lên, không rõ có suy nghĩ gì.
Tô Giản An sờ sờ mũi, lễ phép cười cười, ngồi trở lại cạnh anh trai Tô Diệc Thừa.
Cô cắn đũa, nghĩ vừa đến cảnh tượng vừa nhìn lén kia, đột nhiên ý thức được một vấn đề —— quên chụp ảnh , tạp chí cũng chỉ cho cô nhiều nhất 100 tệ làm phí cung cấp thông tin thôi, khóc. . . . . .
Tô Diệc Thừa huých tay Tô Giản An: "Đây là tiệc cưới của em, chú ý hình tượng một chút."
Tô Diệc Thừa không nói Tô Giản An cũng phải diễn —— cô chính là “người phụ nữ kia” trong miệng Hàn Nhược Hi, cũng là một nữ pháp y, ngày mai sẽ cùng Lục Bạc Ngôn lĩnh chứng kết hôn.
Mà cách đây vài phút, cô đi rửa tay trở về liền thấy Lục Bạc Ngôn đang ở cạnh người bạn gái tin đồn của mình, còn hứa hẹn với Hàn Nhược Hi: Anh sẽ ly hôn với cô.
Cuộc hôn nhân của cô bắt đầu thực sự. . . . . . Không giống người thường.
Đường Ngọc Lan biết Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An đã xa cách mười bốn năm, khó tránh khỏi sẽ có chút xa lạ, nên chu đáo muốn dành thời gian riêng tư cho họ: "Giản An, phòng tổng thống trên lầu đã đặt trước cho hai đứa ,đêm nay các con hãy ở nơi này, thương lượng lại chuyện ngày mai đi đăng ký. Diệc Thừa, phiền cháu đưa dì về ."
Tô Diệc Thừa rất có mắt nhìn, lập tức ga lăng kéo ghế cho Đường Ngọc Lan: "Bạc Ngôn, hai người không cần đi ra ngoài, tôi sẽ đưa dì Đường an toàn trở về nhà."
Dáng vẻ Tô Diệc Thừa anh tuấn, cử chỉ thành thục ổn trọng, không bao giờ nói năng vội vàng, khí chất nho nhã cao quý, ở trong cảm nhận của Tô Giản An, anh là người đàn ông tốt nhất, đáng tin cậy nhất thế giới. Để anh đưa Đường Ngọc Lan về nhà, cô đương nhiên yên tâm.
Nhưng giờ cô phải ở riêng với Lục Bạc Ngôn sao?
Đường Ngọc Lan vỗ nhẹ tay Tô Giản An, từ ái nói: "Giản An, con đừng khẩn trương, con và Bạc Ngôn cũng không phải không quen biết."
Tô Giản An cười cười.
Lúc cô mười tuổi có gặp qua Lục Bạc Ngôn vài lần, sau đó Lục Bạc Ngôn ra nước ngoài, bọn họ cũng chưa từng gặp lại, cho đến hôm nay, đã là mười bốn năm trôi qua.
Đây là sự quen biết kỳ lạ, phải không?
Đường Ngọc Lan dặn dò: "Hai đứa từ từ tâm sự, ngày mai đã là vợ chồng , phải trải qua cả đời . Bạc Ngôn, hãy chăm sóc cho Giản An."
Nói xong, Đường Ngọc Lan liền cùng Tô Diệc Thừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An.
Tô Giản An nhớ tới lời hứa hẹn của Lục Bạc Ngôn với Hàn Nhược Hi —— hai năm sau, sẽ cùng cô ly hôn.
Cô cùng Lục Bạc Ngôn có thể trải qua cả đời? Hừm, có chút khó đoán. . . . . .
Hai người cũng không lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh đến lạ lùng.
"Sao lại đồng ý kết hôn?"
Sau một lúc lâu, giọng nói lạnh lùng của Lục Bạc Ngôn cũng vang lên.
"Hả?" Tô Giản An hơi bất ngờ "Dì Đường không nói với anh? Cha tôi muốn bắt cóc tôi uy hiếp anh trai, cho nên dì Đường muốn tôi và anh kết hôn, thành bà Lục, cha tôi ít nhất cũng sẽ kiêng nể." Như vậy, Tô Diệc Thừa có thể yên tâm làm những chuyện mình muốn .
Lý do này đã đủ chưa? Về lý do thực sự thì ... xem ra không cần phải nói cho Lục Bạc Ngôn, cô cũng sẽ không nói cho bất cứ ai biết.
"Theo tôi trở về phòng." Lục Bạc Ngôn lạnh lùng ra lệnh.
Tô Giản An ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Trở về phòng làm gì?"
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi: "Trở về phòng, cô cảm thấy có khả năng làm gì?"
Giọng nam trung cực kỳ quyến rũ, kết hợp thêm một số hiệu ứng đặng biệt,thì chắc hẳn hết sức mị hoặc mờ ám.
duang~
Tô Giản An bối rối .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.