Chương 45: Muốn Tỏa Sáng
Đường Ngọc
16/07/2021
Tô Giản An cuộn mình trên giường, di động bên chân vang không biết mệt.
Ba chữ "Lục Bạc Ngôn", từng có thể khiến cô nhìn đến thì trong nháy mắt liền quên mất phải hô hấp, tim đập nhanh.
Nhưng hiện tại, ba chữ kia chỉ mang đến sự nghi ngờ vô tận.
Cô biết Tô Hồng Viễn đến đây, bác Từ đã gọi điện thoại cho anh , giờ anh tìm cô, là lo lắng cho cô?
Không phải nói diễn ân ái rất mệt sao?
Hiện tại những người khác ở nước ngoài, có thể làm bộ như không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, có cớ rất tốt để mặc kệ cô, vì sao còn muốn tìm cô?
Tô Giản An cuối cùng vẫn nghe điện thoại.
"Tô Hồng Viễn đã nói gì?" Lục Bạc Ngôn mở miệng liền hỏi.
"Không có gì." Tô Giản An cố gắng duy trì giọng điệu bình thường, không cho Lục Bạc Ngôn nghe ra bản thân vừa khóc nức nở, "Nói về chuyện gia đình tôi thôi."
Giọng mũi nhẹ của cô vẫn khiến Lục Bạc Ngôn nhận thấy được manh mối: "Ông ta nhắc tới mẹ cô ?"
Lục Bạc Ngôn rất hiểu Tô Giản An , chuyện về mẹ là van tuyến lệ của cô, chỉ có nhắc về mẹ, cô mới có thể khóc.
". . . . . ."
Tô Giản An nhắm mắt lại, nước mắt vẫn trào ra.
Cô cố gắng nhịn xuống, nhưng nghẹn ngào ra tiếng .
"Giản An." Đây là lần đầu tiên anh gọi cô một cách trìu mến mà không có người ngoài. “Đã chín năm trôi qua”.
Tô Giản An cuối cùng cũng bùng nổ: “Là ông ta cố ý . Biết rõ mẹ tôi không thể chịu được kích thích, cho nên để Tô Viên Viên cùng Tưởng Tuyết Lệ xuất hiện ngay thời điểm đó. Ông ta cố ý hại chết mẹ tôi, tôi. . . . . ."
Căm hận trong lòng Tô Giản An chưa bao giờ sục sôi như vậy, cô hận Tô Hồng Viễn, lại càng hận bản thân vô dụng.
Cô chẳng những không có sức đi tìm Tô Hồng Viễn liều mạng, còn sợ hãi Tô Hồng Viễn bắt cóc cô, chỉ có thể liên lụy Lục Bạc Ngôn.
"Giản An, nghe đây: có anh cô, còn có tôi, Tô Hồng Viễn không hại được cô."
Giọng nói của Lục Bạc Ngôn từ bên kia bán cầu truyền đến tai cô, nước mắt Tô Giản An chậm rãi ngừng .
Dù như thế nào, Lục Bạc Ngôn là người duy nhất ngoài Tô Diệc Thừa có thể khiến cô an tâm.
Chẳng sợ đây là diễn, cô tình nguyện tin tưởng Lục Bạc Ngôn, bởi vì. . . . . . Vở kịch này diễn lâu nhất cũng chỉ hai năm mà thôi.
"Xong chưa vậy? Chờ cậu cũng lâu rồi ." Âm thanh Thẩm Việt Xuyên loáng thoáng truyền đến, "Chúng ta phải kết thúc cuộc họp trước khi Louis tới."
Tô Giản An lúc này mới nhớ lại phía Lục Bạc Ngôn giờ là ban ngày, là thời gian làm việc, mà cô. . . . . . Chậm trễ nhiều thời gian của anh.
"Anh bận đi, tôi không sao ."
"Từ từ." Lục Bạc Ngôn biết cô sắp cúp máy, "Chờ tôi trở về, có đồ cho cô."
Tô Giản An ngẩn người: "Cái gì vậy?"
Lục Bạc Ngôn chỉ thần bí cười cười, sau đó liền cúp điện thoại, Tô Giản An suy nghĩ một hồi không nghĩ được gì, cũng lười động não , liền đi rửa mặt.
Sắp mười một giờ, đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng, giọng cũng rất cẩn thận : "Giản An? Cậu ngủ chưa?"
"Lạc Tiểu Tịch?" Tô Giản An đi mở cửa, kinh ngạc nhìn người mấy giờ trước còn ở trên TV "Đã trễ thế này cậu còn chạy tới?"
"Phụng lệnh Lục Boss nhà cậu đó!"
Tô Giản An không hiểu ra sao: "Lục Bạc Ngôn?"
"Hừ." Lạc Tiểu Tịch tiến vào ổ chăn "Lục Boss nhà cậu gọi cho tôi, hỏi tôi có thời gian không thì đến với cậu." Giọng điệu đột nhiên trở nên oán giận, "Tô Hồng Viễn thật đúng là loại cặn bã khốn kiếp không hơn không kém!"
Tô Giản An không nghĩ tới Lục Bạc Ngôn sẽ gọi Lạc Tiểu Tịch tới đây ở cạnh cô.
Trái tim giống như lại được ngâm trong mật, loại cảm giác này, khiến Tô Giản An phát nghiện.
"Thật ra tôi vốn là không có thời gian ." Lạc Tiểu Tịch nói, "Nhưng giọng của Lục Boss nhà cậu quả thực giống như có ma lực, mạnh mẽ lại lịch thiệp khiến người ta thoải mái, tôi thật sự nói không nên lời cự tuyệt."
Tô Giản An không nghe hiểu được nội dung chính của Lạc Tiểu Tịch : "Cho nên?"
"Cho nên ——" Lạc Tiểu Tịch xoay người đứng lên, "Cậu cùng anh ta ở chung một mái nhà lâu như vậy, sao có thể không đổ gục vậy? "
Tô Giản An tắt đèn : "Ngủ ngon."
Lúc cô ngủ sâu nhất cũng là lúc Lục Bạc Ngôn , người ở tận New York bận rộn nhất.
Lục Bạc Ngôn đột nhiên đẩy nhanh tiến độ , quả thực là không để cho mình một phút nghỉ ngơi, cấp dưới đều rất bất ngờ, anh chỉ nói rằng sẽ nén lịch trình và về nước sớm.
Chỉ có Thẩm Việt Xuyên biết, cậu bạn đang lo lắng cho người nào đó.
Thẩm Việt Xuyên cười ha ha: "Giám đốc Lục, chớ có trách tôi không nhắc nhở nhé, cậu diễn ngày càng thật , như vậy có tốt không? Cô ấy thật sự sẽ không nghi ngờ gì chứ?"
Lục Bạc Ngôn vùi đầu xử lý văn kiện, làm như không nghe thấy.
Thẩm Việt Xuyên cũng không để ý, tiếp tục tự biên tự diễn: "Ồ, tôi quên mất, diễn trò gì chứ, bullsh. it!"
Lục Bạc Ngôn ngẩng đầu lên: "Trợ lý đặc biệt Thẩm, bên này bận rộn xong rồi, cậu qua Việt Nam đi."
Lại phải đi sung quân đến nơi xa lạ, Thẩm Việt Xuyên thật vất vả mới trở lại thành thị quốc tế, nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, ôm lấy văn kiện bỏ chạy.
Lục Bạc Ngôn bận rộn xong đã hơn mười giờ tối, chuyện anh điều tra cuối cũng cũng có kết quả.
Cấp dưới nói cho anh: "Chúng tôi phát hiện vài ngày trước Hàn Nhược Hi có liên hệ với Tô Hồng Viễn. Trước đó hai người họ đều chưa từng liên hệ gì với nhau. Chúng tôi hoài nghi, Hàn Nhược Hi rất có thể đã nói gì đó với Tô Hồng Viễn."
Anh không nghĩ rằng Tô Hồng Viễn sẽ đột nhiên đi tìm Tô Giản An, cũng không nghĩ đến người đáng nghi là Hàn Nhược Hi.
Lục Bạc Ngôn mi cau mày, ngay tại lúc này, di động trên bàn vang lên, là Hàn Nhược Hi.
"Bận rộn xong rồi sao?" Hàn Nhược Hi hỏi, "Cùng nhau ăn cơm nhé? Ăn ở khách sạn nơi chúng ta ở. An chắc còn không biết nhỉ, chúng ta ở cùng một khách sạn, em ở tầng dưới."
"15 phút sau tôi đến."
Lục Bạc Ngôn cúp điện thoại, mặc vào áo khoác rồi rời khỏi công ty.
Mặc kệ có phải Hàn Nhược Hi cùng Tô Hồng Viễn nói gì hay không, anh cũng phải nói rõ ràng với Hàn Nhược Hi
Khách sạn.
Hàn Nhược Hi biết Lục Bạc Ngôn nhất định sẽ đến, gọi cho Lục Bạc Ngôn thì cô ta cũng đang ở nhà ăn , cô ta mở một chai rượu vang, vừa uống vừa chờ Lục Bạc Ngôn, không bao lâu chai rượu đã cạn .
Chất lỏng màu đỏ trong được đựng trong cốc hoa tulip pha lê đắt tiền, không nhất thiết phải đầy mà chỉ cần bằng 1/4 là tốt rồi, Khi lắc nhẹ ly, quan sát chất lỏng xoay tròn trong cốc, và mùi thơm của rượu từ từ tràn vào đường hô hấp. , Cô ta lộ ra vẻ thích thú, biết bản thân mình quyến rũ nhất vào lúc này.
Cự tuyệt biết bao nhiêu người đàn ông tới tiếp cận, Lục Bạc Ngôn cuối cùng cũng tới,
Hàn Nhược Hi gọi phục vụ, thay Lục Bạc Ngôn gọi món.
Lục Bạc Ngôn vừa gọi một tách espresso.
"Đã trễ thế này còn uống loại đậm như thế?" Hàn Nhược Hi cười tao nhã mang theo phong thái trưởng thành "Tối nay không định ngủ hả?"
"Còn có việc."
"Bận rộn như vậy?" Hàn Nhược Hi ngả người vào lưng ghế, lắc lắc ly rượu vang "Em hỏi thăm lịch trình của anh, cũng không sắp xếp chặt chẽ như vậy. Vội vàng trở về. . . . . . Là lo lắng cho vợ mới cưới hả?"
Vẻ mặt vô cảm của Lục Bạc Ngôn cuối cùng cũng có chút cảm xúc : "Cô ấy một mình ở nhà, tôi không thể nào yên tâm."
Sắc mặt Hàn Nhược Hi cứng đờ: "Không phải anh thật sự thích cô ta chứ?"
"Nhược Hi, chuyện này không liên quan dến cô.” Giọng Lục Bạc Ngôn thản nhiên lộ ra cảnh cáo.
"Cảm thấy em xen vào chuyện của người khác sao?" Hàn Nhược Hi ngửa đầu uống hết một ly rượu, "Không liên quan đến em? A ——, anh biết rõ em yêu anh, yêu nhiều năm như vậy. Anh hứa hẹn với em hai năm sau sẽ ly hôn, cho em hy vọng, hiện tại lại nói chuyện của anh không liên quan đến em?"
"Cô hiểu lầm rồi . Tôi nói với cô chuyện hai năm sau ly hôn, chỉ là quyết định, không phải hứa hẹn."
Hàn Nhược Hi sửng sốt, đột nhiên hiểu được bản thân tự mình đa tình.
Kể từ khi thích Lục Bạc Ngôn, cô ta vẫn là tự mình đa tình.
Nhưng anh là Lục Bạc Ngôn, không gì không làm được được, muốn thứ gì thì cho dù không chiếm được cũng có thể đoạt lấy, cần gì phải hứa hẹn với người khác chứ?
"Nhiều năm như vậy anh chưa từng thích em dù chỉ một chút sao?" Hàn Nhược Hi tuyệt vọng nắm lấy sợi dây sống sót cuối cùng "Nói cho em biết, có hay không?"
"Không có." Lục Bạc Ngôn nói, "Nếu để cô hiểu lầm, tôi thật xin lỗi."
"Chúng ta bị đồn thổi nhiều tin đồn như vây, sao anh không đứng ra làm sáng tỏ? Những sao nữ khác muốn tạo tin đồn với anh, tin tức thậm chí còn không được xuất hiện. Nhưng chuyện với em tại sao anh không nói rõ?"
Ánh mắt Lục Bạc Ngôn nặng nề : "Ngay từ đầu là vì để tuyên truyền cho cô, cô còn không hiểu sao?"
Hàn Nhược Hi đột nhiên nở nụ cười tự giễu.
Đúng vậy, cô ta cùng Lục Bạc Ngôn bắt đầu có tin đồn, quả thật là để tuyên truyền. Khi đó người đại diện đã nói, Lục Bạc Ngôn chưa bao giờ đồng ý có tin đồn với ngôi sao nữ nào, có lẽ anh thích cô ta.
Hàn Nhược Hi đắc ý, liều mạng cố gắng, thỉnh thoảng cố ý tạo tin đồn với Lục Bạc Ngôn dựa vào thực lực cùng những tin đồn này, trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành người tuyên truyền vượt trội ở Lục Thị.
Sau đó, chỉ cần cô ta cùng Lục Bạc Ngôn xuất hiện, tin về bọn họ sẽ luôn tràn ngập khắp các mặt báo, trong mắt những người không biết chuyện, cô ta và Lục Bạc Ngôn đã sớm là một đôi .
Lục Bạc Ngôn cũng chưa từng nhăn mặt. Cô ta nghĩ Lục Bạc Ngôn là coi trong việc mình thích anh, nghĩ bản thân chỉ cần có kiên nhẫn, cuối cùng nhất định có thể cùng Lục Bạc Ngôn ở bên nhau..
Nhưng anh đột nhiên kết hôn kết hôn , đối phương không phải thiên kim tiểu thư tập đoàn lớn gì, mà chỉ là một nữ pháp y.
Mới đầu không hề có cảm giác nguy cơ, cô ta nghĩ có thể chờ hai năm.
Nhưng sau khi gặp qua Tô Giản An, nhìn thấy Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An đứng cạnh nhau, cô ta đột nhiên có cảm giác sợ hãi, luôn cảm thấy Lục Bạc Ngôn cách mình càng ngày càng xa.
Quả nhiên, hôm nay anh đã nói rõ ràng .
"Nhược Hi, tôi khuyên cô đừng tiếp tục liên hệ với Tô Hồng Viễn nữa." Lục Bạc Ngôn nhìn qua “Cô đã tiến vào Hollywood, có tiền đồ rộng mở. Không cần bị hủy chỉ vì Tô Hồng Viễn."
Anh đứng dậy, gọi phục vụ tới thanh toán hóa đơn rồi rời khỏi nhà hàng.
Hàn Nhược Hi nhớ vê những lời vừa rồi, không cam lòng muốn bóp nát cái ly trong tay.
Lục Bạc Ngôn cảnh cáo cô ta.
Vì Tô Giản An, anh uy hiếp tới tiền đồ của cô ta, cảnh cáo cô ta cách xa Tô Hồng Viễn.
Nếu anh bảo vệ Tô Giản An như vậy, tốt hơn là. . . . . . Cô ta lại làm loạn lớn một chút.
Dù sao trong khoảng thời gian ngắn Lục Bạc Ngôn cũng không thể thuộc về cô ta , Tô Giản An cũng phải nếm thử cảm giác đau đớn là thế nào.
Nghĩ xong, Hàn Nhược Hi đeo kính râm đứng dậy, gọi điện thoại yêu cầu khách sạn mang vài chai rượu mạnh đến phòng mình . . . .
Ba chữ "Lục Bạc Ngôn", từng có thể khiến cô nhìn đến thì trong nháy mắt liền quên mất phải hô hấp, tim đập nhanh.
Nhưng hiện tại, ba chữ kia chỉ mang đến sự nghi ngờ vô tận.
Cô biết Tô Hồng Viễn đến đây, bác Từ đã gọi điện thoại cho anh , giờ anh tìm cô, là lo lắng cho cô?
Không phải nói diễn ân ái rất mệt sao?
Hiện tại những người khác ở nước ngoài, có thể làm bộ như không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, có cớ rất tốt để mặc kệ cô, vì sao còn muốn tìm cô?
Tô Giản An cuối cùng vẫn nghe điện thoại.
"Tô Hồng Viễn đã nói gì?" Lục Bạc Ngôn mở miệng liền hỏi.
"Không có gì." Tô Giản An cố gắng duy trì giọng điệu bình thường, không cho Lục Bạc Ngôn nghe ra bản thân vừa khóc nức nở, "Nói về chuyện gia đình tôi thôi."
Giọng mũi nhẹ của cô vẫn khiến Lục Bạc Ngôn nhận thấy được manh mối: "Ông ta nhắc tới mẹ cô ?"
Lục Bạc Ngôn rất hiểu Tô Giản An , chuyện về mẹ là van tuyến lệ của cô, chỉ có nhắc về mẹ, cô mới có thể khóc.
". . . . . ."
Tô Giản An nhắm mắt lại, nước mắt vẫn trào ra.
Cô cố gắng nhịn xuống, nhưng nghẹn ngào ra tiếng .
"Giản An." Đây là lần đầu tiên anh gọi cô một cách trìu mến mà không có người ngoài. “Đã chín năm trôi qua”.
Tô Giản An cuối cùng cũng bùng nổ: “Là ông ta cố ý . Biết rõ mẹ tôi không thể chịu được kích thích, cho nên để Tô Viên Viên cùng Tưởng Tuyết Lệ xuất hiện ngay thời điểm đó. Ông ta cố ý hại chết mẹ tôi, tôi. . . . . ."
Căm hận trong lòng Tô Giản An chưa bao giờ sục sôi như vậy, cô hận Tô Hồng Viễn, lại càng hận bản thân vô dụng.
Cô chẳng những không có sức đi tìm Tô Hồng Viễn liều mạng, còn sợ hãi Tô Hồng Viễn bắt cóc cô, chỉ có thể liên lụy Lục Bạc Ngôn.
"Giản An, nghe đây: có anh cô, còn có tôi, Tô Hồng Viễn không hại được cô."
Giọng nói của Lục Bạc Ngôn từ bên kia bán cầu truyền đến tai cô, nước mắt Tô Giản An chậm rãi ngừng .
Dù như thế nào, Lục Bạc Ngôn là người duy nhất ngoài Tô Diệc Thừa có thể khiến cô an tâm.
Chẳng sợ đây là diễn, cô tình nguyện tin tưởng Lục Bạc Ngôn, bởi vì. . . . . . Vở kịch này diễn lâu nhất cũng chỉ hai năm mà thôi.
"Xong chưa vậy? Chờ cậu cũng lâu rồi ." Âm thanh Thẩm Việt Xuyên loáng thoáng truyền đến, "Chúng ta phải kết thúc cuộc họp trước khi Louis tới."
Tô Giản An lúc này mới nhớ lại phía Lục Bạc Ngôn giờ là ban ngày, là thời gian làm việc, mà cô. . . . . . Chậm trễ nhiều thời gian của anh.
"Anh bận đi, tôi không sao ."
"Từ từ." Lục Bạc Ngôn biết cô sắp cúp máy, "Chờ tôi trở về, có đồ cho cô."
Tô Giản An ngẩn người: "Cái gì vậy?"
Lục Bạc Ngôn chỉ thần bí cười cười, sau đó liền cúp điện thoại, Tô Giản An suy nghĩ một hồi không nghĩ được gì, cũng lười động não , liền đi rửa mặt.
Sắp mười một giờ, đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng, giọng cũng rất cẩn thận : "Giản An? Cậu ngủ chưa?"
"Lạc Tiểu Tịch?" Tô Giản An đi mở cửa, kinh ngạc nhìn người mấy giờ trước còn ở trên TV "Đã trễ thế này cậu còn chạy tới?"
"Phụng lệnh Lục Boss nhà cậu đó!"
Tô Giản An không hiểu ra sao: "Lục Bạc Ngôn?"
"Hừ." Lạc Tiểu Tịch tiến vào ổ chăn "Lục Boss nhà cậu gọi cho tôi, hỏi tôi có thời gian không thì đến với cậu." Giọng điệu đột nhiên trở nên oán giận, "Tô Hồng Viễn thật đúng là loại cặn bã khốn kiếp không hơn không kém!"
Tô Giản An không nghĩ tới Lục Bạc Ngôn sẽ gọi Lạc Tiểu Tịch tới đây ở cạnh cô.
Trái tim giống như lại được ngâm trong mật, loại cảm giác này, khiến Tô Giản An phát nghiện.
"Thật ra tôi vốn là không có thời gian ." Lạc Tiểu Tịch nói, "Nhưng giọng của Lục Boss nhà cậu quả thực giống như có ma lực, mạnh mẽ lại lịch thiệp khiến người ta thoải mái, tôi thật sự nói không nên lời cự tuyệt."
Tô Giản An không nghe hiểu được nội dung chính của Lạc Tiểu Tịch : "Cho nên?"
"Cho nên ——" Lạc Tiểu Tịch xoay người đứng lên, "Cậu cùng anh ta ở chung một mái nhà lâu như vậy, sao có thể không đổ gục vậy? "
Tô Giản An tắt đèn : "Ngủ ngon."
Lúc cô ngủ sâu nhất cũng là lúc Lục Bạc Ngôn , người ở tận New York bận rộn nhất.
Lục Bạc Ngôn đột nhiên đẩy nhanh tiến độ , quả thực là không để cho mình một phút nghỉ ngơi, cấp dưới đều rất bất ngờ, anh chỉ nói rằng sẽ nén lịch trình và về nước sớm.
Chỉ có Thẩm Việt Xuyên biết, cậu bạn đang lo lắng cho người nào đó.
Thẩm Việt Xuyên cười ha ha: "Giám đốc Lục, chớ có trách tôi không nhắc nhở nhé, cậu diễn ngày càng thật , như vậy có tốt không? Cô ấy thật sự sẽ không nghi ngờ gì chứ?"
Lục Bạc Ngôn vùi đầu xử lý văn kiện, làm như không nghe thấy.
Thẩm Việt Xuyên cũng không để ý, tiếp tục tự biên tự diễn: "Ồ, tôi quên mất, diễn trò gì chứ, bullsh. it!"
Lục Bạc Ngôn ngẩng đầu lên: "Trợ lý đặc biệt Thẩm, bên này bận rộn xong rồi, cậu qua Việt Nam đi."
Lại phải đi sung quân đến nơi xa lạ, Thẩm Việt Xuyên thật vất vả mới trở lại thành thị quốc tế, nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, ôm lấy văn kiện bỏ chạy.
Lục Bạc Ngôn bận rộn xong đã hơn mười giờ tối, chuyện anh điều tra cuối cũng cũng có kết quả.
Cấp dưới nói cho anh: "Chúng tôi phát hiện vài ngày trước Hàn Nhược Hi có liên hệ với Tô Hồng Viễn. Trước đó hai người họ đều chưa từng liên hệ gì với nhau. Chúng tôi hoài nghi, Hàn Nhược Hi rất có thể đã nói gì đó với Tô Hồng Viễn."
Anh không nghĩ rằng Tô Hồng Viễn sẽ đột nhiên đi tìm Tô Giản An, cũng không nghĩ đến người đáng nghi là Hàn Nhược Hi.
Lục Bạc Ngôn mi cau mày, ngay tại lúc này, di động trên bàn vang lên, là Hàn Nhược Hi.
"Bận rộn xong rồi sao?" Hàn Nhược Hi hỏi, "Cùng nhau ăn cơm nhé? Ăn ở khách sạn nơi chúng ta ở. An chắc còn không biết nhỉ, chúng ta ở cùng một khách sạn, em ở tầng dưới."
"15 phút sau tôi đến."
Lục Bạc Ngôn cúp điện thoại, mặc vào áo khoác rồi rời khỏi công ty.
Mặc kệ có phải Hàn Nhược Hi cùng Tô Hồng Viễn nói gì hay không, anh cũng phải nói rõ ràng với Hàn Nhược Hi
Khách sạn.
Hàn Nhược Hi biết Lục Bạc Ngôn nhất định sẽ đến, gọi cho Lục Bạc Ngôn thì cô ta cũng đang ở nhà ăn , cô ta mở một chai rượu vang, vừa uống vừa chờ Lục Bạc Ngôn, không bao lâu chai rượu đã cạn .
Chất lỏng màu đỏ trong được đựng trong cốc hoa tulip pha lê đắt tiền, không nhất thiết phải đầy mà chỉ cần bằng 1/4 là tốt rồi, Khi lắc nhẹ ly, quan sát chất lỏng xoay tròn trong cốc, và mùi thơm của rượu từ từ tràn vào đường hô hấp. , Cô ta lộ ra vẻ thích thú, biết bản thân mình quyến rũ nhất vào lúc này.
Cự tuyệt biết bao nhiêu người đàn ông tới tiếp cận, Lục Bạc Ngôn cuối cùng cũng tới,
Hàn Nhược Hi gọi phục vụ, thay Lục Bạc Ngôn gọi món.
Lục Bạc Ngôn vừa gọi một tách espresso.
"Đã trễ thế này còn uống loại đậm như thế?" Hàn Nhược Hi cười tao nhã mang theo phong thái trưởng thành "Tối nay không định ngủ hả?"
"Còn có việc."
"Bận rộn như vậy?" Hàn Nhược Hi ngả người vào lưng ghế, lắc lắc ly rượu vang "Em hỏi thăm lịch trình của anh, cũng không sắp xếp chặt chẽ như vậy. Vội vàng trở về. . . . . . Là lo lắng cho vợ mới cưới hả?"
Vẻ mặt vô cảm của Lục Bạc Ngôn cuối cùng cũng có chút cảm xúc : "Cô ấy một mình ở nhà, tôi không thể nào yên tâm."
Sắc mặt Hàn Nhược Hi cứng đờ: "Không phải anh thật sự thích cô ta chứ?"
"Nhược Hi, chuyện này không liên quan dến cô.” Giọng Lục Bạc Ngôn thản nhiên lộ ra cảnh cáo.
"Cảm thấy em xen vào chuyện của người khác sao?" Hàn Nhược Hi ngửa đầu uống hết một ly rượu, "Không liên quan đến em? A ——, anh biết rõ em yêu anh, yêu nhiều năm như vậy. Anh hứa hẹn với em hai năm sau sẽ ly hôn, cho em hy vọng, hiện tại lại nói chuyện của anh không liên quan đến em?"
"Cô hiểu lầm rồi . Tôi nói với cô chuyện hai năm sau ly hôn, chỉ là quyết định, không phải hứa hẹn."
Hàn Nhược Hi sửng sốt, đột nhiên hiểu được bản thân tự mình đa tình.
Kể từ khi thích Lục Bạc Ngôn, cô ta vẫn là tự mình đa tình.
Nhưng anh là Lục Bạc Ngôn, không gì không làm được được, muốn thứ gì thì cho dù không chiếm được cũng có thể đoạt lấy, cần gì phải hứa hẹn với người khác chứ?
"Nhiều năm như vậy anh chưa từng thích em dù chỉ một chút sao?" Hàn Nhược Hi tuyệt vọng nắm lấy sợi dây sống sót cuối cùng "Nói cho em biết, có hay không?"
"Không có." Lục Bạc Ngôn nói, "Nếu để cô hiểu lầm, tôi thật xin lỗi."
"Chúng ta bị đồn thổi nhiều tin đồn như vây, sao anh không đứng ra làm sáng tỏ? Những sao nữ khác muốn tạo tin đồn với anh, tin tức thậm chí còn không được xuất hiện. Nhưng chuyện với em tại sao anh không nói rõ?"
Ánh mắt Lục Bạc Ngôn nặng nề : "Ngay từ đầu là vì để tuyên truyền cho cô, cô còn không hiểu sao?"
Hàn Nhược Hi đột nhiên nở nụ cười tự giễu.
Đúng vậy, cô ta cùng Lục Bạc Ngôn bắt đầu có tin đồn, quả thật là để tuyên truyền. Khi đó người đại diện đã nói, Lục Bạc Ngôn chưa bao giờ đồng ý có tin đồn với ngôi sao nữ nào, có lẽ anh thích cô ta.
Hàn Nhược Hi đắc ý, liều mạng cố gắng, thỉnh thoảng cố ý tạo tin đồn với Lục Bạc Ngôn dựa vào thực lực cùng những tin đồn này, trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành người tuyên truyền vượt trội ở Lục Thị.
Sau đó, chỉ cần cô ta cùng Lục Bạc Ngôn xuất hiện, tin về bọn họ sẽ luôn tràn ngập khắp các mặt báo, trong mắt những người không biết chuyện, cô ta và Lục Bạc Ngôn đã sớm là một đôi .
Lục Bạc Ngôn cũng chưa từng nhăn mặt. Cô ta nghĩ Lục Bạc Ngôn là coi trong việc mình thích anh, nghĩ bản thân chỉ cần có kiên nhẫn, cuối cùng nhất định có thể cùng Lục Bạc Ngôn ở bên nhau..
Nhưng anh đột nhiên kết hôn kết hôn , đối phương không phải thiên kim tiểu thư tập đoàn lớn gì, mà chỉ là một nữ pháp y.
Mới đầu không hề có cảm giác nguy cơ, cô ta nghĩ có thể chờ hai năm.
Nhưng sau khi gặp qua Tô Giản An, nhìn thấy Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An đứng cạnh nhau, cô ta đột nhiên có cảm giác sợ hãi, luôn cảm thấy Lục Bạc Ngôn cách mình càng ngày càng xa.
Quả nhiên, hôm nay anh đã nói rõ ràng .
"Nhược Hi, tôi khuyên cô đừng tiếp tục liên hệ với Tô Hồng Viễn nữa." Lục Bạc Ngôn nhìn qua “Cô đã tiến vào Hollywood, có tiền đồ rộng mở. Không cần bị hủy chỉ vì Tô Hồng Viễn."
Anh đứng dậy, gọi phục vụ tới thanh toán hóa đơn rồi rời khỏi nhà hàng.
Hàn Nhược Hi nhớ vê những lời vừa rồi, không cam lòng muốn bóp nát cái ly trong tay.
Lục Bạc Ngôn cảnh cáo cô ta.
Vì Tô Giản An, anh uy hiếp tới tiền đồ của cô ta, cảnh cáo cô ta cách xa Tô Hồng Viễn.
Nếu anh bảo vệ Tô Giản An như vậy, tốt hơn là. . . . . . Cô ta lại làm loạn lớn một chút.
Dù sao trong khoảng thời gian ngắn Lục Bạc Ngôn cũng không thể thuộc về cô ta , Tô Giản An cũng phải nếm thử cảm giác đau đớn là thế nào.
Nghĩ xong, Hàn Nhược Hi đeo kính râm đứng dậy, gọi điện thoại yêu cầu khách sạn mang vài chai rượu mạnh đến phòng mình . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.