Chương 47: Sát Nhân Biến Thái Thành Phố A
Đường Ngọc
16/07/2021
Sự xuất hiện của kẻ giết người hàng loạt khiến cả thành phố A hoảng sợ, nhưng 4 tiếng triền miên của Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi vẫn sục sôi, chủ đề còn nổi bật hơn cả thông tin liên quan đến kẻ sát nhân.
Kỳ quái chính là Lục Bạc Ngôn rõ ràng là người đã có vợ, nhưng không ai trách cứ anh lừa tình, càng không ai chỉ trích Hàn Nhược Hi là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Ngẫu nhiên có vài cư dân mạng bày ra quan điểm đúng đắn, fan hâm mộ của Hàn Nhược Hi sẽ tràn lên như thủy triều, yêu cầu xóa những nhận xét xúc phạm nữ hoàng của bọn họ.Nữ vương nhà họ khinh thường làm kẻ thứ ba, cãi qua cãi lại lôi cả tổ tông của nhau vào chửi.
Fan hâm mộ sao lại khủng khiếp đếp vậy?
Bọn họ cho rằng căn bản là Tô Giản An chen chân vào giữa Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi, tính ra thì Tô Giản An mới là bên thứ ba!
Hiện tại Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi ở bên nhau , đó là kết quả thuận theo ý trời, nói cái gì con người không phải thần thánh, đều nghe theo trái tim mách bảo.
Bằng cách này, dần dần chỉ còn lại những tiếng nói ủng hộ được hoan nghênh trên Internet.
Xa xôi ở New York Thẩm Việt Xuyên lướt tin tức, cười đến mực ruột gan quặn thắt lại.
Nhìn thấy một đám người lên xuống thất thường, cũng là chuyện khá thú vị, nhưng đám fan kia nếu biết hiện tại tâm tư của Lục Bạc Ngôn hoàn toàn không đặt trên người Hàn Nhược Hi trái tim có vỡ vụn không?
Anh nhìn về phía Lục Bạc Ngôn vẫn đang gọi điện: "Giản An còn chưa nghe máy?"
Lục Bạc Ngôn nhíu mày: "Cô ấy tắt điện thoại."
"Xong rồi!" Thẩm Việt Xuyên sẽ không nhắc nhở Lục Bạc Ngôn rất có có thể là chính anh tự làm di động của người ta hết pin, hả hê nói, "Lúc trở về cậu không cần nói gì cả, chỉ cần quỳ trên bàn chải giặt xin tha thứ đi. Có lẽ Giản An xem xét thành ý của cậu, sẽ không so đo ."
Trở về?
Trong lời đóng góp vô nghĩ của Thẩm Việt Xuyên chỉ có hai chữ này mang tính xây dựng.
Đôi mày cau có của Lục Bạc Ngôn từ từ dãn ra, chậm rãi nhìn về phía Thẩm Việt Xuyên ——
Thẩm Việt Xuyên hiểu Lục Bạc Ngôn a, một giây qua đã đọc được ý nghĩ của tên bạn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cậu bình tĩnh một chút! Tôi chỉ là —— xong xuôi công việc hãy trở về tìm Giản An. Hợp đồng ngày mai có thể đàm phán xong rồi , sáng sớm ngày mốt có thể đuổi bắt chuyến máy bay sớm nhất trở về. Hợp đồng này đối với công ty có quan trọng thế nào cậu rõ hơn tôi, giờ cậu trở về là kiếm củi ba năm thiêu một giờ !"
Lục Bạc Ngôn làm sao còn có thể chờ thêm một ngày: "Đặt vé cho tối mai, tôi rời đi ngay sau khi kí hợp đồng."
Thẩm Việt Xuyên thiếu chút nữa ngất xỉu.
Mấy ngày nay Lục Bạc Ngôn đã đẩy nhanh lịch trình , tối nay anh gần như phải làm việc thâu đêm, ngày mai đàm phán hợp đồng xong liền quay về, đồng nghĩa với việc không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng không có gì Lục Bạc Ngôn không làm được, trời sập xuống cũng có thể đứng vững, anh đưa ra quyết định, cũng không ai có thể sửa đổi.
Thẩm Việt Xuyên chỉ có thể gọi điện thoại bảo thư ký đặt vé.
Mặt trời chín giờ sáng ở thành phố New York giống như thành phố hiện đại này, phồn hoa, đầy hoài bão và hy vọng, trong khi thành phố A ở trong nước đã tràn ngập ánh đèn và cuộc sống về đêm đầy màu sắc của thành thị.
Vào thời điểm này trước đây, trong đồn cảnh sát chỉ có cảnh sát trực đêm, nhưng hôm nay, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của kẻ giết người hàng loạt, cả văn phòng thành phố sáng rực lên, và tất cả mọi người đều bận rộn tìm kiếm hung thủ.
Tô Giản An đứng trước tấm bảng trắng trong phòng họp, nhìn những manh mối vừa viết, chợt nhận ra điều gì đó, cầm lấy áo khoác, vội vàng ra khỏi phòng họp.
"Giản An!" Đội trưởng Yến đưa cho cô một ly cà phê, "Chúng ta sẽ gọi đồ ăn khuya, cô một ngày không ăn gì rồi, cũng ăn một chút đi."
"Các mọi người gọi giúp tôi, ăn nhẹ chút là được, tôi trở về rồi ăn."
Cô quay lại văn phòng cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, đội trưởng Yến gọi phía sau: "Cô đi đâu vậy?"
"Tôi đến hiện trường một chuyến."
Cô luôn cảm thấy hiện trường vụ án nhất định còn sót lại chút manh mối nào đó, chỉ cần cô tìm thêm một chút nữa là có thể vẽ ra chân dung kẻ sát nhân để giúp phá án.
Cô không cho phép kẻ sát nhân biến thái này giết hại những sinh mạng vô tội.
Từ cục cảnh sát đến khu Điền An cũng không xa, Tô Giản An lái xe xuyên qua bóng đêm, rốt cục có thể thả lỏng một chút.
Vụ lùm xùm của Hàn Nhược Hi cùng Lục Bạc Ngôn lại xuất hiện trong đầu cô, bước ảnh hai người họ dây dưa như xẹt qua trong tâm trí, Hàn Nhược Hi trong ảnh rất sống động cười nhạo cô:
"Hai năm sau Bạc Ngôn sẽ cùng ngươi ly hôn."
"Chẳng qua là diễn trò mà thôi, Tô Giản An, cô khiến anh ấy thật sự mệt mỏi. . . . . ."
Những âm thanh hư ảo này khiến Tô Giản An bối rối, thậm chí còn không để ý đèn đỏ, suýt chút nữa phóng qua, may mắn là lúc cuối cùng cô đạp phanh, tránh được tai nạn giao thông nhưng bị dây an toàn siết chặt ngực.
Đau đớn khiến cô tỉnh táo lại, cô uống một ngụm cà phê do Đội trưởng Yến đưa, tăng tốc lái xe về phía khu Điền An.
Không còn nghĩ đến chuyện của Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi nữa , cô buộc chính mình toàn tâm vào công việc, đánh cờ cùng hung thủ, tựa như ban ngày như vậy.
Phương thức gây án của hung thủ quá tàn nhẫn, tòa nhà 16 đã không mọt bóng người, tầng 5 nơi gây án cũng trống trơn.
Tô Giản An vừa ra khỏi thang máy liền cảm nhận được sự im lặng chết chóc bao trùm bóng tối, bầu không khí cả tầng nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi, nơi này dường như ẩn chứa một con dã thú đang chờ cơ hội, bất cứ lúc nào cũng có thể há cái miệng đầy máu ra.
Cô hít sâu một hơi, lướt qua dây niêm phong của cảnh sát, đi tới phòng 502.
Căn phòng tối om, ánh sáng lung linh từ bên ngoài chiếu vào đường nét mô phỏng cái xác bằng phấn, trong đầu Tô Giản An hiện lên tình cảnh thảm thương của nạn nhân nằm đó sáng nay đã bị phân xác, dường như còn ngửi thấy mùi máu tanh nống nặc trong không khí.
Gió thổi quan chiếc rèm xào xạc, hiện trường vụ án yên tĩnh có vẻ có chút biến hóa.
Tô Giản An đã sớm luyện mãi thành thép, không chịu ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, đeo găng tay cao su và bật đèn, như thể chưa từng đến đây, cô dò xét hiện trường một lần nữa, ghi chép vào cuốn sổ mang theo, không bỏ xót chi tiết nào.
Khám phá mới về các chi tiết và các chi tiết được ghép lại với nhau sẽ là một manh mối hoàn toàn mới.
Một lát sau, cô bước vào phòng nạn nhân.
Cô còn nhớ rõ một vị giáo sư đã nói qua, cách bài trí của căn phòng thể hiện tính cách của một người, và cô muốn tìm ra nguyên nhân khiến nạn nhân trở thành mục tiêu của kẻ sát nhân.
Sau khi quan sát một lúc, Tô Giản An ghi chép rất nhiều, cô kéo ghế ngồi vào bàn, xem qua ghi chú rồi phân tích.
Cô không nhận thấy rằng bóng ma nguy hiểm đang bao trùm.
Sau khi phân tích rất nhiều, cô nhớ ra câu đó - 90% kẻ sát nhân không thể không quay lại hiện trường vụ án.
Cô lạnh sống lưng, nhìn lên và thấy bóng người trên tường.
Trong phút chốc, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh toát cả người.
Người đàn ông cầm con dao và từ từ nâng nó lên, nhắm vào cô và rơi xuống ...
Cô cố gắng hết sức để không run sợ và cố gắng giữ bình tĩnh. Khi con dao của kẻ sát nhân đâm vào quyết liệt, cô đã tránh được nó, quay lại và bắt gặp ánh mắt của kẻ sát nhân——
Đó là một đôi mắt đục ngầu đầy nét chữ dữ tợn, lạnh lùng vô cảm, như một con ma cà rồng khát máu lúc nửa đêm.
"Gan cô cũng lớn thật." Hung thủ lạnh lùng cười, "Nửa đêm còn dám một mình tới đây."
"Lá gan của anh còn lớn hơn." Giọng Tô Giản An vô cùng bình tĩnh, "Chẳng những dám trở về, còn dám ở lại tòa nhà này."
Trong nháy mắt lúc xoay người, cô quan sát hung thủ, anh ta đang mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, đi dép bông, trên khóe miệng có bọt kem đánh răng. Anh ta quay lại hiện trường vụ án theo cách này, ngoại trừ việc anh ta sống trong tòa nhà này Tô Giản An không nghĩ ra khả năng thứ hai.
"Anh theo dõi cô gái này bao lâu rồi?" Cô hỏi, trên thực tế là muốn kéo dài thời gian.
"Rất lâu ." Đối phương dùng góc áo ngủ lau lưỡi dao sáng bóng, vẻ mặt cứng ngắc lạnh như băng, "Mỗi ngày nhìn thấy cô ta ra vào một mình, đã sớm nghĩ muốn xé cô ta ra ."
Tô Giản An nắm chặt tay: "Các người không thù không oán, sao lại đối xử với cô ấy như vậy?"
"Tôi thích nha." Khóe môi kẻ sát nhân xuất hiện nụ cười quỷ dị "Tôi chẳng những phải làm vậy với cô ta, còn muốn làm vậy với cô!"
Dù Tô Giản An linh hoạt đến đâu cũng không thoát khỏi kẻ biến thái kia, hai tay cô bị người đàn ông bắt lấy và ép chặt vào tường, sau lưng cô lạnh toát, lúc này chợt nghĩ tới Lục Bạc Ngôn.
Nếu cô hôm nay thật sự bị giết hại, anh có chút đau lòng nào không?
Không được, cô còn chưa hỏi rõ ràng chuyện giữa anh cùng Hàn Nhược Hi, không thể chết được!
Tô Giản An đột nhiên tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ cách chạy trốn, nhưng hung thủ đã nhìn rõ suy nghĩ của cô.
"Cô là bác sĩ pháp y, biết chút taekwondo, và học tâm lý học tội phạm, tôi đều biết." Hung thủ mang tới dây thừng trói chặt hai tay Tô Giản An "Lúc sáng thấy cô tôi đã điều tra qua. Hiện tại, tốt nhất đừng lộn xộn, đai đen taekwondo của tôi không cẩn thận có thể gỡ hai cánh tay cô xuống đấy."
Tô Giản An tin tưởng người này nói được làm được, cuối cùng nhịn không được nữa, tay khẽ run.
Kẻ sát nhân dùng mũi dao lướt qua mặt cô:: "Bộ dạng rất được. Xuống dao vào người cô khẳng định đẹp hơn hai người trước. Làn da của họ không mình bằng cô."
"Anh có người nhà không?" Tô Giản An nhìn vào mắt đối phương “Nếu anh phanh thây tôi, nhất định trốn không thoát. Anh sẽ bị phán tử hình, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, người nhà anh còn sống thì sao? Không ai sẽ gọi họ bằng tên thật mà chỉ gọi họ là “thân nhân của tên biến thái giết người”, bọn họ sẽ mất đi công việc, bạn bè, mất đi tất cả."
Ánh mắt hung thủ trở nên dữ tợn: "Câm miệng!"
"Anh không chỉ giết hại hai sinh mạng vô tội, còn hại chết cả nhà mình!"
Lời nói của Tô Giản An đâm thẳng vào tim tên sát nhân.
Đôi mắt đối phương mở to, con dao nhỏ trên tay hung hăng đâm đến ——
Tô Giản An là muốn thuyết phục anh ta tự thú , nhưng người này đã không thể cứu vãn.
Cô khó khăn lắm mới né tránh được con dao, không ngừng mà giãy dụa, cũng không thể cởi trói, nhát dao thứ hai đã lao tới.
Lúc này đây, cô hẳn là không có may mắn tránh thoát được, Lục Bạc Ngôn. . . . . . Cũng không thể tới cứu cô .
May mắn một đời người đã dùng hết rồi, phải không?
Tô Giản An chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cái chết, lại đột nhiên nghe thấy được giọng nói quen thuộc:
"Giản An!"Là Giang Thiếu Khải.
Giang Thiếu Khải đến khiến người đàn ông mất tập trung, Tô Giản An cuống quít né tránh đường dao, hướng về phía Giang Thiếu Khải hô: "Báo cảnh sát!"
Giang Thiếu Khải đập chuông báo động, tiếng chuông reo vang, ánh mắt hung thủ càng thêm hung ác, nắm lấy Tô Giản An đem cô ấn xuống dưới, khuỷu tay hung hăng đáng mạnh vào gáy cô.
Cơn đau truyền đến, Tô Giản An ngay cả kêu cũng không ra tiếng, cô bị người kia ném xuống đất, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu. . . . . .
Hình ảnh cuối cùng cô thấy, là Giang Thiếu Khải cùng người kia đánh nhau.
Giang Thiếu Khải tuy rằng cũng có vài chiêu thức phòng thân, nhưng đối phương có đai đen taekwondo, thân thể so với Giang Thiếu Khải cường tráng gấp đôi. . . . . .
Trong lo lắng, Tô Giản An chậm rãi nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Kỳ quái chính là Lục Bạc Ngôn rõ ràng là người đã có vợ, nhưng không ai trách cứ anh lừa tình, càng không ai chỉ trích Hàn Nhược Hi là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Ngẫu nhiên có vài cư dân mạng bày ra quan điểm đúng đắn, fan hâm mộ của Hàn Nhược Hi sẽ tràn lên như thủy triều, yêu cầu xóa những nhận xét xúc phạm nữ hoàng của bọn họ.Nữ vương nhà họ khinh thường làm kẻ thứ ba, cãi qua cãi lại lôi cả tổ tông của nhau vào chửi.
Fan hâm mộ sao lại khủng khiếp đếp vậy?
Bọn họ cho rằng căn bản là Tô Giản An chen chân vào giữa Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi, tính ra thì Tô Giản An mới là bên thứ ba!
Hiện tại Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi ở bên nhau , đó là kết quả thuận theo ý trời, nói cái gì con người không phải thần thánh, đều nghe theo trái tim mách bảo.
Bằng cách này, dần dần chỉ còn lại những tiếng nói ủng hộ được hoan nghênh trên Internet.
Xa xôi ở New York Thẩm Việt Xuyên lướt tin tức, cười đến mực ruột gan quặn thắt lại.
Nhìn thấy một đám người lên xuống thất thường, cũng là chuyện khá thú vị, nhưng đám fan kia nếu biết hiện tại tâm tư của Lục Bạc Ngôn hoàn toàn không đặt trên người Hàn Nhược Hi trái tim có vỡ vụn không?
Anh nhìn về phía Lục Bạc Ngôn vẫn đang gọi điện: "Giản An còn chưa nghe máy?"
Lục Bạc Ngôn nhíu mày: "Cô ấy tắt điện thoại."
"Xong rồi!" Thẩm Việt Xuyên sẽ không nhắc nhở Lục Bạc Ngôn rất có có thể là chính anh tự làm di động của người ta hết pin, hả hê nói, "Lúc trở về cậu không cần nói gì cả, chỉ cần quỳ trên bàn chải giặt xin tha thứ đi. Có lẽ Giản An xem xét thành ý của cậu, sẽ không so đo ."
Trở về?
Trong lời đóng góp vô nghĩ của Thẩm Việt Xuyên chỉ có hai chữ này mang tính xây dựng.
Đôi mày cau có của Lục Bạc Ngôn từ từ dãn ra, chậm rãi nhìn về phía Thẩm Việt Xuyên ——
Thẩm Việt Xuyên hiểu Lục Bạc Ngôn a, một giây qua đã đọc được ý nghĩ của tên bạn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cậu bình tĩnh một chút! Tôi chỉ là —— xong xuôi công việc hãy trở về tìm Giản An. Hợp đồng ngày mai có thể đàm phán xong rồi , sáng sớm ngày mốt có thể đuổi bắt chuyến máy bay sớm nhất trở về. Hợp đồng này đối với công ty có quan trọng thế nào cậu rõ hơn tôi, giờ cậu trở về là kiếm củi ba năm thiêu một giờ !"
Lục Bạc Ngôn làm sao còn có thể chờ thêm một ngày: "Đặt vé cho tối mai, tôi rời đi ngay sau khi kí hợp đồng."
Thẩm Việt Xuyên thiếu chút nữa ngất xỉu.
Mấy ngày nay Lục Bạc Ngôn đã đẩy nhanh lịch trình , tối nay anh gần như phải làm việc thâu đêm, ngày mai đàm phán hợp đồng xong liền quay về, đồng nghĩa với việc không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng không có gì Lục Bạc Ngôn không làm được, trời sập xuống cũng có thể đứng vững, anh đưa ra quyết định, cũng không ai có thể sửa đổi.
Thẩm Việt Xuyên chỉ có thể gọi điện thoại bảo thư ký đặt vé.
Mặt trời chín giờ sáng ở thành phố New York giống như thành phố hiện đại này, phồn hoa, đầy hoài bão và hy vọng, trong khi thành phố A ở trong nước đã tràn ngập ánh đèn và cuộc sống về đêm đầy màu sắc của thành thị.
Vào thời điểm này trước đây, trong đồn cảnh sát chỉ có cảnh sát trực đêm, nhưng hôm nay, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của kẻ giết người hàng loạt, cả văn phòng thành phố sáng rực lên, và tất cả mọi người đều bận rộn tìm kiếm hung thủ.
Tô Giản An đứng trước tấm bảng trắng trong phòng họp, nhìn những manh mối vừa viết, chợt nhận ra điều gì đó, cầm lấy áo khoác, vội vàng ra khỏi phòng họp.
"Giản An!" Đội trưởng Yến đưa cho cô một ly cà phê, "Chúng ta sẽ gọi đồ ăn khuya, cô một ngày không ăn gì rồi, cũng ăn một chút đi."
"Các mọi người gọi giúp tôi, ăn nhẹ chút là được, tôi trở về rồi ăn."
Cô quay lại văn phòng cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, đội trưởng Yến gọi phía sau: "Cô đi đâu vậy?"
"Tôi đến hiện trường một chuyến."
Cô luôn cảm thấy hiện trường vụ án nhất định còn sót lại chút manh mối nào đó, chỉ cần cô tìm thêm một chút nữa là có thể vẽ ra chân dung kẻ sát nhân để giúp phá án.
Cô không cho phép kẻ sát nhân biến thái này giết hại những sinh mạng vô tội.
Từ cục cảnh sát đến khu Điền An cũng không xa, Tô Giản An lái xe xuyên qua bóng đêm, rốt cục có thể thả lỏng một chút.
Vụ lùm xùm của Hàn Nhược Hi cùng Lục Bạc Ngôn lại xuất hiện trong đầu cô, bước ảnh hai người họ dây dưa như xẹt qua trong tâm trí, Hàn Nhược Hi trong ảnh rất sống động cười nhạo cô:
"Hai năm sau Bạc Ngôn sẽ cùng ngươi ly hôn."
"Chẳng qua là diễn trò mà thôi, Tô Giản An, cô khiến anh ấy thật sự mệt mỏi. . . . . ."
Những âm thanh hư ảo này khiến Tô Giản An bối rối, thậm chí còn không để ý đèn đỏ, suýt chút nữa phóng qua, may mắn là lúc cuối cùng cô đạp phanh, tránh được tai nạn giao thông nhưng bị dây an toàn siết chặt ngực.
Đau đớn khiến cô tỉnh táo lại, cô uống một ngụm cà phê do Đội trưởng Yến đưa, tăng tốc lái xe về phía khu Điền An.
Không còn nghĩ đến chuyện của Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi nữa , cô buộc chính mình toàn tâm vào công việc, đánh cờ cùng hung thủ, tựa như ban ngày như vậy.
Phương thức gây án của hung thủ quá tàn nhẫn, tòa nhà 16 đã không mọt bóng người, tầng 5 nơi gây án cũng trống trơn.
Tô Giản An vừa ra khỏi thang máy liền cảm nhận được sự im lặng chết chóc bao trùm bóng tối, bầu không khí cả tầng nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi, nơi này dường như ẩn chứa một con dã thú đang chờ cơ hội, bất cứ lúc nào cũng có thể há cái miệng đầy máu ra.
Cô hít sâu một hơi, lướt qua dây niêm phong của cảnh sát, đi tới phòng 502.
Căn phòng tối om, ánh sáng lung linh từ bên ngoài chiếu vào đường nét mô phỏng cái xác bằng phấn, trong đầu Tô Giản An hiện lên tình cảnh thảm thương của nạn nhân nằm đó sáng nay đã bị phân xác, dường như còn ngửi thấy mùi máu tanh nống nặc trong không khí.
Gió thổi quan chiếc rèm xào xạc, hiện trường vụ án yên tĩnh có vẻ có chút biến hóa.
Tô Giản An đã sớm luyện mãi thành thép, không chịu ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, đeo găng tay cao su và bật đèn, như thể chưa từng đến đây, cô dò xét hiện trường một lần nữa, ghi chép vào cuốn sổ mang theo, không bỏ xót chi tiết nào.
Khám phá mới về các chi tiết và các chi tiết được ghép lại với nhau sẽ là một manh mối hoàn toàn mới.
Một lát sau, cô bước vào phòng nạn nhân.
Cô còn nhớ rõ một vị giáo sư đã nói qua, cách bài trí của căn phòng thể hiện tính cách của một người, và cô muốn tìm ra nguyên nhân khiến nạn nhân trở thành mục tiêu của kẻ sát nhân.
Sau khi quan sát một lúc, Tô Giản An ghi chép rất nhiều, cô kéo ghế ngồi vào bàn, xem qua ghi chú rồi phân tích.
Cô không nhận thấy rằng bóng ma nguy hiểm đang bao trùm.
Sau khi phân tích rất nhiều, cô nhớ ra câu đó - 90% kẻ sát nhân không thể không quay lại hiện trường vụ án.
Cô lạnh sống lưng, nhìn lên và thấy bóng người trên tường.
Trong phút chốc, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh toát cả người.
Người đàn ông cầm con dao và từ từ nâng nó lên, nhắm vào cô và rơi xuống ...
Cô cố gắng hết sức để không run sợ và cố gắng giữ bình tĩnh. Khi con dao của kẻ sát nhân đâm vào quyết liệt, cô đã tránh được nó, quay lại và bắt gặp ánh mắt của kẻ sát nhân——
Đó là một đôi mắt đục ngầu đầy nét chữ dữ tợn, lạnh lùng vô cảm, như một con ma cà rồng khát máu lúc nửa đêm.
"Gan cô cũng lớn thật." Hung thủ lạnh lùng cười, "Nửa đêm còn dám một mình tới đây."
"Lá gan của anh còn lớn hơn." Giọng Tô Giản An vô cùng bình tĩnh, "Chẳng những dám trở về, còn dám ở lại tòa nhà này."
Trong nháy mắt lúc xoay người, cô quan sát hung thủ, anh ta đang mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, đi dép bông, trên khóe miệng có bọt kem đánh răng. Anh ta quay lại hiện trường vụ án theo cách này, ngoại trừ việc anh ta sống trong tòa nhà này Tô Giản An không nghĩ ra khả năng thứ hai.
"Anh theo dõi cô gái này bao lâu rồi?" Cô hỏi, trên thực tế là muốn kéo dài thời gian.
"Rất lâu ." Đối phương dùng góc áo ngủ lau lưỡi dao sáng bóng, vẻ mặt cứng ngắc lạnh như băng, "Mỗi ngày nhìn thấy cô ta ra vào một mình, đã sớm nghĩ muốn xé cô ta ra ."
Tô Giản An nắm chặt tay: "Các người không thù không oán, sao lại đối xử với cô ấy như vậy?"
"Tôi thích nha." Khóe môi kẻ sát nhân xuất hiện nụ cười quỷ dị "Tôi chẳng những phải làm vậy với cô ta, còn muốn làm vậy với cô!"
Dù Tô Giản An linh hoạt đến đâu cũng không thoát khỏi kẻ biến thái kia, hai tay cô bị người đàn ông bắt lấy và ép chặt vào tường, sau lưng cô lạnh toát, lúc này chợt nghĩ tới Lục Bạc Ngôn.
Nếu cô hôm nay thật sự bị giết hại, anh có chút đau lòng nào không?
Không được, cô còn chưa hỏi rõ ràng chuyện giữa anh cùng Hàn Nhược Hi, không thể chết được!
Tô Giản An đột nhiên tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ cách chạy trốn, nhưng hung thủ đã nhìn rõ suy nghĩ của cô.
"Cô là bác sĩ pháp y, biết chút taekwondo, và học tâm lý học tội phạm, tôi đều biết." Hung thủ mang tới dây thừng trói chặt hai tay Tô Giản An "Lúc sáng thấy cô tôi đã điều tra qua. Hiện tại, tốt nhất đừng lộn xộn, đai đen taekwondo của tôi không cẩn thận có thể gỡ hai cánh tay cô xuống đấy."
Tô Giản An tin tưởng người này nói được làm được, cuối cùng nhịn không được nữa, tay khẽ run.
Kẻ sát nhân dùng mũi dao lướt qua mặt cô:: "Bộ dạng rất được. Xuống dao vào người cô khẳng định đẹp hơn hai người trước. Làn da của họ không mình bằng cô."
"Anh có người nhà không?" Tô Giản An nhìn vào mắt đối phương “Nếu anh phanh thây tôi, nhất định trốn không thoát. Anh sẽ bị phán tử hình, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, người nhà anh còn sống thì sao? Không ai sẽ gọi họ bằng tên thật mà chỉ gọi họ là “thân nhân của tên biến thái giết người”, bọn họ sẽ mất đi công việc, bạn bè, mất đi tất cả."
Ánh mắt hung thủ trở nên dữ tợn: "Câm miệng!"
"Anh không chỉ giết hại hai sinh mạng vô tội, còn hại chết cả nhà mình!"
Lời nói của Tô Giản An đâm thẳng vào tim tên sát nhân.
Đôi mắt đối phương mở to, con dao nhỏ trên tay hung hăng đâm đến ——
Tô Giản An là muốn thuyết phục anh ta tự thú , nhưng người này đã không thể cứu vãn.
Cô khó khăn lắm mới né tránh được con dao, không ngừng mà giãy dụa, cũng không thể cởi trói, nhát dao thứ hai đã lao tới.
Lúc này đây, cô hẳn là không có may mắn tránh thoát được, Lục Bạc Ngôn. . . . . . Cũng không thể tới cứu cô .
May mắn một đời người đã dùng hết rồi, phải không?
Tô Giản An chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cái chết, lại đột nhiên nghe thấy được giọng nói quen thuộc:
"Giản An!"Là Giang Thiếu Khải.
Giang Thiếu Khải đến khiến người đàn ông mất tập trung, Tô Giản An cuống quít né tránh đường dao, hướng về phía Giang Thiếu Khải hô: "Báo cảnh sát!"
Giang Thiếu Khải đập chuông báo động, tiếng chuông reo vang, ánh mắt hung thủ càng thêm hung ác, nắm lấy Tô Giản An đem cô ấn xuống dưới, khuỷu tay hung hăng đáng mạnh vào gáy cô.
Cơn đau truyền đến, Tô Giản An ngay cả kêu cũng không ra tiếng, cô bị người kia ném xuống đất, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu. . . . . .
Hình ảnh cuối cùng cô thấy, là Giang Thiếu Khải cùng người kia đánh nhau.
Giang Thiếu Khải tuy rằng cũng có vài chiêu thức phòng thân, nhưng đối phương có đai đen taekwondo, thân thể so với Giang Thiếu Khải cường tráng gấp đôi. . . . . .
Trong lo lắng, Tô Giản An chậm rãi nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.