Chương 67: Tất Cả Bối Rối Đều Lộ Ra Trước Mặt Anh (1)
Đường Ngọc
16/07/2021
Lần này, Tô Giản An rất cẩn thận trong việc gọi món.
Lần trước ngẫu nhiên gặp mặt Lục Bạc Ngôn ở Truy Nguyệt Cư, kí ức gọi một bàn lớn đồ ăn kia quá xấu hổ, cô đã thề rằng có chết cũng không để chuyện như vậy lại xảy ra thêm lần nào nữa.
Từ thịt cá, rau củ cho đến các món chay, cô đều lựa chọn kỹ càng, trong lúc đang xem thực đơn gọi món, người phục vụ đã bưng nước dùng tới.
Xương ống và nấm hầu thủ được ninh kỹ thành nước dùng, màu trắng sữa đặc, mùi thơm ngào ngạt, những quả cẩu kỷ đỏ tươi đầy đặn nổi trên bát canh, giống những bông hoa nhỏ màu đỏ nở rực trên mặt đất đầy tuyết trắng xóa sau đêm, trang trí vô cùng hoàn hảo.
Tô Giản An thành thạo đốt lửa, nước dùng trắng sữa liền sôi ùng ục, toát ra bọt khí, mà trên sân khấu kịch ngay ngoài cửa sổ, vở diễn Bá vương biệt cơ đang diễn tới cảnh biệt ly, giai điệu bi ai đã thu hút sự chú ý của Tô Giản An, cô hoàn toàn không hề chú ý tới Lục Bạc Ngôn đang nhìn mình.
Trong hơi trà nóng lượn lờ, ánh mắt Lục Bạc Ngôn so với trước kia càng thêm âm trầm khó hiểu.
Anh không nghĩ tới, tất cả đều đang mất đi khống chế, vượt khỏi tầm kiểm soát, hơn nữa còn không có cách nào quay đầu lại.
Lúc đồng ý cùng Tô Giản An kết hôn , anh đã lên kế hoạch sẽ ly hôn với cô.
Anh và Tô Giản An đã nói rõ , những lời nói lạnh lùng vô tình đó, thật chất đều là lời anh tự cảnh báo bản thân mình. Anh cứ nghĩ đến thời gian đã định, bản thân có thể không chút do dự buông tay để cô rời đi, tựa như mấy năm nay anh có thể nhịn không đi nhìn cô, khiến họ trở thành hai người xa lạ.
Nhưng tất cả mọi chuyện đang dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát, khoảng cách với Tô Giản An càng gần, anh lại càng muốn giam cầm người này ở bên cạnh suốt cuộc đời, những người đàn ông có suy nghĩ không an phận với cô đều trở thành cái gai trong mắt anh, đặc biệt là người mà cô thích kia.
Anh phát hiện mọi chuyện dường như đã bắt đầu thoát khỏi tầm khống chế, đã không còn cứu vãn được nữa. Nếu buổi tối ngày hôm đó, anh sẽ không phải do dự khi đang cân nhắc có nên để Tô Giản An đi hay không lâu đến như vậy, ngày hôm sau , lúc thấy cô quay trở về lại giận dữ hôn cô ngấu nghiến.
nh đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình và đánh giá thấp ảnh hưởng của Tô Giản An đối với anh
Tuy nhiên cũng là do anh không biết tính toán, mất bò mới lo làm chuồng, anh lựa chọn mang Tô Giản An tiến thế giới đó của mình.
Một thế giới không muốn người nào biết , thế giới mà cô không thể tưởng tượng được. . . . . .
Hai năm sau phải đi hay là ở lại, anh đem quyền lựa chọn giao cho Tô Giản An.
"Ba chỉ bò, rau cải con, nấm kim châm đều ở đây ."
Ba chỉ bò thái mỏng tươi ngon , từng lát mỏng cuốn lại thành từng cuộn, xếp gọn gàng chỉnh tề trên đĩa; rau dưa đều là rau hữu cơ được gửi từ nông trại ở ngoại ô thành phố trong ngày, được rửa rất sạch sẽ, mơ hồ còn có thể cảm giác được chút hơi thở của sương sớm.
Lực chú ý của Tô Giản An bị kéo trở về, hương nước dùng thơm nức mũi, bụng cô cũng kêu “ùng ục” hai tiếng
Cô theo bản năng nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, chống lại ánh mắt cười như không cười của anh, bĩu môi nói: "Tôi đã một ngày không ăn cái gì vào bụng, bụng kháng nghị một chút thì cũng có gì lạ đâu chứ . . . . . ."
Lục Bạc Ngôn cũng không tiếp lời, chỉ đặt thịt bò đã nhúng chín vào đĩa cho cô.
Tô Giản An cũng không khách khí, chấm nước sốt rồi đem miếng ba chỉ bò đưa vào miệng, cắn một miếng, mùi thịt bò, nước dùng , và vị nước sốt chua cay ngọt ngọt đều có , quả thật là một bữa tiệc kích thích vị giác.
Cô ăn uống với vẻ mặt thỏa mãn, trong lúc đang cố sắp xếp từ ngũ để Lục Bạc Ngôn hình dung được vị ngon mà cô mới nếm được, Lục Bạc Ngôn đã nhúng rau rồi gắp đến cho cô, khóe môi hơi giơ lên: "Ăn từ từ thôi, không đủ lại gọi thêm."
Tô Giản An sửng sốt.
Không biết có phải do làn hơi nồi nước bốc lên làm mờ đi tầm mắt hay không, cô đột nhiên nhìn không ra ánh mắt lạnh lùng xa cách Lục Bạc Ngôn như thường ngày nữa , nhưng đường nét khuôn mặt anh vẫn đẹp trai như vậy, mỗi lần nhìn anh cô lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Cô nhanh chóng cúi đầu ăn đồ ăn.
Yêu cầu thật sự là quá thấp, chỉ có mỗi hành động như vậy đã thấy Lục Bạc Ngôn thật dịu dàng. . . . . .
Cho tới khi《 Bá vương biệt cơ 》 xướng đến hồi kết, Tô Giản An cuối cùng cũng ăn no , cô ngẩng đầu, lơ đãng nhìn vào bát đĩa của Lục Bạc Ngôn , chỉ có lấm tấm vài giọt nước dùng, không giống đống chén đĩa lộn xộn bên phía cô chút nào, rõ ràng anh cũng ăn không nhiều.
"Vì sao anh lại không ăn?" Đôi mắt sáng ngời của cô tràn đầy khó hiểu, "Mấy món này ăn rất ngon mà."
Lục Bạc Ngôn không đáp chỉ hỏi lại: "Em ăn no rồi ?"
Chẳng lẽ là anh muốn chờ cô ăn no rồi mới ăn?
Lần này Tô Giản An cũng thật sự thấy cảm động, dùng sức gật đầu: “Vâng! Tôi đã ăn rất no rồi! Đến lượt tôi nhúng, anh ăn đi!"
Lục Bạc Ngôn không ăn, chỉ là có thói quen không thích ăn lẩu. Thấy nhiều chiếc đũa như vậy nhúng trong cùng một cái nồi, anh nhìn đã không thấy muốn ăn , nhưng còn không kịp từ chối, Tô Giản An đã gắp sang cho anh miếng ba chỉ bò vừa được nhúng chín, trên mặt là nụ cười tươi tắn đầy hài lòng: "Chấm vào chút nước sốt đặc biệt ngon đấy, không tin anh cứ thử xem!"
Anh từ chối được miếng ba chỉ bò, nhưng không cách nào từ chối nụ cười của Tô Giản An , nghe theo đề nghị của cô thử ăn một miếng, cảm giác tựa hồ cũng không tệ như anh nghĩ chút nào.
"Tôi đã nói ăn ngon lắm mà!" Tô Giản An tiếp tục nhúng rau dưa cho anh, "Đáng tiếc thành phố A lại không có quán lẩu nào như vậy."
"Em thích sao?" Lục Bạc Ngôn hỏi.
"Đương nhiên là thích!" Tô Giản An đem đồ ăn đã nhúng xong thả vào bát cho Lục Bạc Ngôn "Ăn lẩu là một chuyện rất náo nhiệt, vài người vây quanh cùng nhau ăn sẽ mang cảm giác rất thân mật . . . . . . ôi, ta đột nhiên lại muốn ăn nữa."
Cô gắp thêm một đũa rau cải non từ bát của Lục Bạc Ngôn chấm đầy nước sốt rồi ăn ngon lành.
Cô là người đầu tiên dám làm chuyện này với anh, nhưng trong lòng Lục Bạc Ngôn lại không có cảm giác bài xích , ngược lại còn không ngừng hồi tưởng về hai chữ cô vừa nói: thân mật.
Anh cong cong khóe môi: "Mục Thất cũng vừa lúc tính toán mở thêm chi nhánh ở thành phố A."
Lần trước ngẫu nhiên gặp mặt Lục Bạc Ngôn ở Truy Nguyệt Cư, kí ức gọi một bàn lớn đồ ăn kia quá xấu hổ, cô đã thề rằng có chết cũng không để chuyện như vậy lại xảy ra thêm lần nào nữa.
Từ thịt cá, rau củ cho đến các món chay, cô đều lựa chọn kỹ càng, trong lúc đang xem thực đơn gọi món, người phục vụ đã bưng nước dùng tới.
Xương ống và nấm hầu thủ được ninh kỹ thành nước dùng, màu trắng sữa đặc, mùi thơm ngào ngạt, những quả cẩu kỷ đỏ tươi đầy đặn nổi trên bát canh, giống những bông hoa nhỏ màu đỏ nở rực trên mặt đất đầy tuyết trắng xóa sau đêm, trang trí vô cùng hoàn hảo.
Tô Giản An thành thạo đốt lửa, nước dùng trắng sữa liền sôi ùng ục, toát ra bọt khí, mà trên sân khấu kịch ngay ngoài cửa sổ, vở diễn Bá vương biệt cơ đang diễn tới cảnh biệt ly, giai điệu bi ai đã thu hút sự chú ý của Tô Giản An, cô hoàn toàn không hề chú ý tới Lục Bạc Ngôn đang nhìn mình.
Trong hơi trà nóng lượn lờ, ánh mắt Lục Bạc Ngôn so với trước kia càng thêm âm trầm khó hiểu.
Anh không nghĩ tới, tất cả đều đang mất đi khống chế, vượt khỏi tầm kiểm soát, hơn nữa còn không có cách nào quay đầu lại.
Lúc đồng ý cùng Tô Giản An kết hôn , anh đã lên kế hoạch sẽ ly hôn với cô.
Anh và Tô Giản An đã nói rõ , những lời nói lạnh lùng vô tình đó, thật chất đều là lời anh tự cảnh báo bản thân mình. Anh cứ nghĩ đến thời gian đã định, bản thân có thể không chút do dự buông tay để cô rời đi, tựa như mấy năm nay anh có thể nhịn không đi nhìn cô, khiến họ trở thành hai người xa lạ.
Nhưng tất cả mọi chuyện đang dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát, khoảng cách với Tô Giản An càng gần, anh lại càng muốn giam cầm người này ở bên cạnh suốt cuộc đời, những người đàn ông có suy nghĩ không an phận với cô đều trở thành cái gai trong mắt anh, đặc biệt là người mà cô thích kia.
Anh phát hiện mọi chuyện dường như đã bắt đầu thoát khỏi tầm khống chế, đã không còn cứu vãn được nữa. Nếu buổi tối ngày hôm đó, anh sẽ không phải do dự khi đang cân nhắc có nên để Tô Giản An đi hay không lâu đến như vậy, ngày hôm sau , lúc thấy cô quay trở về lại giận dữ hôn cô ngấu nghiến.
nh đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình và đánh giá thấp ảnh hưởng của Tô Giản An đối với anh
Tuy nhiên cũng là do anh không biết tính toán, mất bò mới lo làm chuồng, anh lựa chọn mang Tô Giản An tiến thế giới đó của mình.
Một thế giới không muốn người nào biết , thế giới mà cô không thể tưởng tượng được. . . . . .
Hai năm sau phải đi hay là ở lại, anh đem quyền lựa chọn giao cho Tô Giản An.
"Ba chỉ bò, rau cải con, nấm kim châm đều ở đây ."
Ba chỉ bò thái mỏng tươi ngon , từng lát mỏng cuốn lại thành từng cuộn, xếp gọn gàng chỉnh tề trên đĩa; rau dưa đều là rau hữu cơ được gửi từ nông trại ở ngoại ô thành phố trong ngày, được rửa rất sạch sẽ, mơ hồ còn có thể cảm giác được chút hơi thở của sương sớm.
Lực chú ý của Tô Giản An bị kéo trở về, hương nước dùng thơm nức mũi, bụng cô cũng kêu “ùng ục” hai tiếng
Cô theo bản năng nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, chống lại ánh mắt cười như không cười của anh, bĩu môi nói: "Tôi đã một ngày không ăn cái gì vào bụng, bụng kháng nghị một chút thì cũng có gì lạ đâu chứ . . . . . ."
Lục Bạc Ngôn cũng không tiếp lời, chỉ đặt thịt bò đã nhúng chín vào đĩa cho cô.
Tô Giản An cũng không khách khí, chấm nước sốt rồi đem miếng ba chỉ bò đưa vào miệng, cắn một miếng, mùi thịt bò, nước dùng , và vị nước sốt chua cay ngọt ngọt đều có , quả thật là một bữa tiệc kích thích vị giác.
Cô ăn uống với vẻ mặt thỏa mãn, trong lúc đang cố sắp xếp từ ngũ để Lục Bạc Ngôn hình dung được vị ngon mà cô mới nếm được, Lục Bạc Ngôn đã nhúng rau rồi gắp đến cho cô, khóe môi hơi giơ lên: "Ăn từ từ thôi, không đủ lại gọi thêm."
Tô Giản An sửng sốt.
Không biết có phải do làn hơi nồi nước bốc lên làm mờ đi tầm mắt hay không, cô đột nhiên nhìn không ra ánh mắt lạnh lùng xa cách Lục Bạc Ngôn như thường ngày nữa , nhưng đường nét khuôn mặt anh vẫn đẹp trai như vậy, mỗi lần nhìn anh cô lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Cô nhanh chóng cúi đầu ăn đồ ăn.
Yêu cầu thật sự là quá thấp, chỉ có mỗi hành động như vậy đã thấy Lục Bạc Ngôn thật dịu dàng. . . . . .
Cho tới khi《 Bá vương biệt cơ 》 xướng đến hồi kết, Tô Giản An cuối cùng cũng ăn no , cô ngẩng đầu, lơ đãng nhìn vào bát đĩa của Lục Bạc Ngôn , chỉ có lấm tấm vài giọt nước dùng, không giống đống chén đĩa lộn xộn bên phía cô chút nào, rõ ràng anh cũng ăn không nhiều.
"Vì sao anh lại không ăn?" Đôi mắt sáng ngời của cô tràn đầy khó hiểu, "Mấy món này ăn rất ngon mà."
Lục Bạc Ngôn không đáp chỉ hỏi lại: "Em ăn no rồi ?"
Chẳng lẽ là anh muốn chờ cô ăn no rồi mới ăn?
Lần này Tô Giản An cũng thật sự thấy cảm động, dùng sức gật đầu: “Vâng! Tôi đã ăn rất no rồi! Đến lượt tôi nhúng, anh ăn đi!"
Lục Bạc Ngôn không ăn, chỉ là có thói quen không thích ăn lẩu. Thấy nhiều chiếc đũa như vậy nhúng trong cùng một cái nồi, anh nhìn đã không thấy muốn ăn , nhưng còn không kịp từ chối, Tô Giản An đã gắp sang cho anh miếng ba chỉ bò vừa được nhúng chín, trên mặt là nụ cười tươi tắn đầy hài lòng: "Chấm vào chút nước sốt đặc biệt ngon đấy, không tin anh cứ thử xem!"
Anh từ chối được miếng ba chỉ bò, nhưng không cách nào từ chối nụ cười của Tô Giản An , nghe theo đề nghị của cô thử ăn một miếng, cảm giác tựa hồ cũng không tệ như anh nghĩ chút nào.
"Tôi đã nói ăn ngon lắm mà!" Tô Giản An tiếp tục nhúng rau dưa cho anh, "Đáng tiếc thành phố A lại không có quán lẩu nào như vậy."
"Em thích sao?" Lục Bạc Ngôn hỏi.
"Đương nhiên là thích!" Tô Giản An đem đồ ăn đã nhúng xong thả vào bát cho Lục Bạc Ngôn "Ăn lẩu là một chuyện rất náo nhiệt, vài người vây quanh cùng nhau ăn sẽ mang cảm giác rất thân mật . . . . . . ôi, ta đột nhiên lại muốn ăn nữa."
Cô gắp thêm một đũa rau cải non từ bát của Lục Bạc Ngôn chấm đầy nước sốt rồi ăn ngon lành.
Cô là người đầu tiên dám làm chuyện này với anh, nhưng trong lòng Lục Bạc Ngôn lại không có cảm giác bài xích , ngược lại còn không ngừng hồi tưởng về hai chữ cô vừa nói: thân mật.
Anh cong cong khóe môi: "Mục Thất cũng vừa lúc tính toán mở thêm chi nhánh ở thành phố A."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.