Chương 43: Tin Tưởng Lục Bạc Ngôn
Đường Ngọc
16/07/2021
Sáng cuối xuân, ánh ban mai xuyên qua rèm cửa mang theo hơi thở của sương sớm, phủ một lớp vàng mỏng trong căn phòng.
Một ngày mới lại bắt đầu, nhưng hai người phụ nữ nằm trên giường đều không hề hay biết.
Thẳng đến khi di động của Tô Giản An vang lên.
Cô sờ loạn lúc lâu mới bắt được, đặt bên tai: "Alo?"
Giọng nói ngái ngủ nghe rất đáng yêu, người ở đầu dây bên kia cũng vô thức nhẹ nhàng hơn, như sợ quấy rầy cơn buồn ngủ của cô: "Còn chưa tỉnh?"
Tô Giản An mơ hồ như biết đó là ai, lại giống như không biết, hàm hồ "Ừ một tiếng: "Không đâu. . . . . ."
Anh thiện ý nhắc nhở: "Bảy giờ hơn rồi, nếu không ngồi dậy, đi làm sẽ muộn mất."
Tô Giản An giống như bị dội một xô nước đá, nhanh chóng mở to mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn di động ——
"Lục, Lục Bạc Ngôn. . . . . ." Cô bật dậy, giọng nói đã hoàn toàn thanh tỉnh , "Anh vừa xuống máy bay hả?"
Thật ra máy bay hạ cánh đã lâu , nhưng lo lắng đến vấn đề chênh lệch múi giờ, Lục Bạc Ngôn vẫn chờ tới bây giờ mới gọi điện cho cô.
"Chuyện này hôm qua là thế nào?" Anh hỏi, trong giọng nói nghe không ra thái độ.
Tô Giản An không hề lo lắng giải thích: "không phải tôi cố ý chạy tới quán bar , Tiểu Tịch uống rượu ở đó, tôi sợ cậu ấy gặp chuyện không may, để lái xe đưa tôi tìm cậu ấy mà thôi . . . . ."
"Sau này đừng nến mấy nơi như vậy một mình." Lục Bạc Ngôn nói, "Nếu người của Tô Hồng Viễn ở đó, khó có thể đảm bảo họ sẽ không làm gì."
Nửa câu đầu của anh là giọng ra lệnh theo thói quen, nhưng nửa sau ... là vì anh lo lắng cho cô.
Khóe môi Tô Giản An bất giác giơ lên: "Tôi biết. Cái này,. . . . . . Lục Bạc Ngôn, có chuyện này, anh có thể hay giúp tôi được không?"
Cô khó được dịp chủ động mở miệng xin giúp đỡ, Lục Bạc Ngôn có hứng thú: "Chuyện gì?"
"Lạc Tiểu Tịch nếu còn uống vậy nữa thì phế mất." Tô Giản An nói, "Anh có thể chặn cô ấy ở tất cả các quán bar trong thành phố được không? Anh chắc có thể đúng không?"
Đâu chỉ là có thể?
Chuyện này đối với Lục Bạc Ngôn quả thực không có gì khó khăn!
"Được." Anh sảng khoái đồng ý "Nhưng cô cảm ơn tôi thế nào?"
Tô Giản An đảo mắt: "Nào có ai lại chủ động yêu cầu người ta phải trả ơn ?" Da mặt cũng dày quá rôif
Lục Bạc Ngôn cười cười: "Tôi đã quen với việc thảo luận rõ ràng mọi điều kiện trước khi làm một việc gì đó."
Bản chất thương nhân.
Tô Giản An nghĩ nghĩ: "Cảm ơn anh thế nào. . . . . . Chờ anh trở về rồi nói sau! Tôi phải rời giường ."
Cô vừa cúp điện thoại, Lạc Tiểu Tịch đã ngồi dậy: "Chậc chậc, Tô Giản An, hiện tại câu nên đến đứng trước gương, xem bản thân cười đến xuân tâm nhộn nhạo thế nào."
Tô Giản An sờ sờ mặt mình, xuân tâm nhộn nhạo?
Có sao ?
Lạc Tiểu Tịch nhìn quanh bốn phía một vòng, buồn bực hỏi: "Giản An, chúng ta sao lại ngủ cùng nhau? Lục Boss nhà cậu phải làm sao bây giờ?"
"Không phải sớm nói với cậu rồi sao? Chúng tôi phân phòng ngủ."
Vẻ mặt Lạc Tiểu Tịch hoài nghi: "Lâu như vậy rồi mà các cậu không bén tia lửa nào sao? Ai, Lục Boss không phải là thường xuyên vắng mặt vào ban đêm chứ?"
Tô Giản An theo không kịp suy nghĩ của Lạc Tiểu Tịch : "Sao anh ấy phải vắng mặt vào ban đêm chứ?"
"Đàn ông mà, nhu cầu bình thường, cậu hiểu chứ ." Lạc Tiểu Tịch nhăn mặt nghĩ "Chẳng lẽ anh ta có người bên ngoài giúp giải quyết?"
"Anh ấy không phải loại người như vậy." Tô Giản An khẳng định.
"Ôi vậy à?" Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm , "Người nào trước đó nói chuyện với tôi, không phải còn oán giận Lục Bạc Ngôn khốn kiếp, bá đạo không nói lý lẽ? Hiện tại lại bảo vệ anh ta như vậy, xảy ra chuyện gì thế?"
Tô Giản An ném gối qua: "Đừng tưởng rằng nói chuyện về tôi và Lục Bạc Ngôn thì có thể bỏ qua chuyện của cậu, đêm qua rốt cuộc sao lại thế?"
Lạc Tiểu Tịch ưu thương thở dài: "Tần Ngụy ngủ với một cô gái nhỏ, kết quả bị dây dưa , vì thế muốn tôi vở đi thuê phòng với anh ta, để cô gái kia hết hy vọng. Nhưng không nghĩ tới, chị họ cô gái kia là bạn gái của anh cậu, tôi nói ra mấy lời không có giới hạn, anh cậu vốn đã chán ghét tôi, hiện tại, nhất định cảm thấy tôi vừa thấp hèn lại không biết xấu hổ."
"Được rồi." Tô Giản An không đành lòng nghe nữa, "Không cần nói nữa."
"Hi hi!" Lạc Tiểu Tịch lại cười "Chúng ta đây tiếp tục nói chuyện cậu cùng Lục Boss!"
Cô làm bộ khuôn phép đoan chính: "Cho dù anh ta ở bên ngoài không ai thì rất tốt, nhưng lúc chồng đi công tác cậu cũng phải kiểm tra! Đi công tác là thời cơ tốt để đám phụ nữ mưu mô kia hiến thân. . . . . . Hả? Sao vừa rồi hai người phải gọi điện thoại, Lục Boss không ở nhà à?"
Tô Giản An: ". . . . . . Đi công tác ."
". . . . . ." Lạc Tiểu Tịch mang vẻ mặt phức tạp xuống giường, đi rửa mặt .
Ăn xong bữa sáng, Lạc Tiểu Tịch muốn về nhà , lại bị Tô Giản An kéo lên xe: "Theo tôi đến một nơi."
Lạc Tiểu Tịch biết, Tô Giản An muốn nói đến chuyện hút thuốc. . . . . . Là muốn mang cô đi uống cà phê rồi tâm sự?
Khi phát hiện chiếc xe đang đậu trước đồn cảnh sát, Lạc Tiểu Tịch bùng nổ : "Không cần đâu! Chỉ là điếu thuốc thôi mà, tôi không biết trước trong đó có gì! Tôi không cần tự thú huhuhu. . . . . ."
Tô Giản An mặc kệ Lạc Tiểu Tịch gào khóc như thế nào, đem cô bạn tha vào phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm không phải là nơi người bình thường có thể ở. Dụng cụ lạnh như băng và nội tạng người đựng trong lọ thủy tinh đầy mùi hăng kỳ lạ. Bộ mô hình xương người dựng đứng thậm chí còn khủng bố hơn, Lạc Tiểu Tịch cảm thấy như thể vài phút sau nó sẽ động đậy rồi tới bắt cô đi….
"Tôi tình nguyện đi tự thú. . . . . ." Lạc Tiểu Tịch lui ở sau Tô Giản An, khóc nói.
Tô Giản An lôi kéo Lạc Tiểu Tịch đi tới giá sách trong góc, chỉ vào dãy lọ thủy tinh thí nghiệm bên trên: "Nhìn kỹ những thứ này."
Có bảy chiếc lọ thủy tinh thí nghiệm chứa phổi người, Tô Giản An chỉ chỉ lọ thứ nhất: "Hút thuốc ba tháng, phổi sẽ biến thành như vậy. Thứ hai là rút một năm , thứ ba ba năm. Cuối cùng là lá phổi mười năm hút thuốc."
Cái cuối cùng, Lạc Tiểu Tịch chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung, làm sao còn gọi là phổi nữa, kia quả thực là một tảng đá mốc, bao phủ bởi những đốm đen đủ kích thước, không thể tưởng tượng rằng nó là một cơ quan của cơ thể người. . . . . .
Lạc Tiểu Tịch cau mày, giống như muốn khóc: "Bình thường tôi tự nhận khẩu vị khá nặng , nếu không cũng sẽ làm bạn với nữ pháp y như cậu bao năm qua . Nhưng hiện tại tôi thật sự muốn ói ra. . . . . ."
Tô Giản An thấy Lạc Tiểu Tịch quả thật không chịu được, đem cô bạn mang về văn phòng: "Thế nào? Còn hút thuốc nữa không?"
Lạc Tiểu Tịch lắc đầu: "Yên tâm, tôi có chết cũng không rút. Này, mấy năm trước, cậu cũng dùng phương pháp này để anh trai mình bỏ thuốc sao ?"
"Anh ấy?" Tô Giản An lắc đầu, "Lúc đó anh ấy nghiện thuốc lá đã rất nặng , phương pháp này không được."
Lạc Tiểu Tịch tưởng tượng không nổi còn phương pháp nào kinh khủng hơn, run rẩy hỏi: "Cho nên?"
"Lúc ấy vừa lúc có một con nghiện cần khám nghiệm tử thi, tôi để anh ấy. . . . . . Nhìn sống động chân thật một chút . . . . . ."
Tô Giản An nói năng nhẹ nhàng.
"Biến thái!"
Lạc Tiểu Tịch cuống quít chạy trốn, nếu Tô Giản An đối xử với cô như với Tô Diệc Thừa, đừng nói là không hút thuốc, cơm cô cũng ăn không vô !
Tô Giản An cười cười, ngồi xuống mở máy tính, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Máy tính khởi động thì cửa sổ tin tức cũng hiện lên, cô vừa định tắt đi, lại chú ý tới tiêu đề tin tức giải trí có liên quan đến Hàn Nhược Hi——
"Hàn Nhược Hi tổn thương tình cảm nhưng không hề suy sụp, chính thức bước vào Hollywood!"
Phía dưới tiêu đề viết: hôm qua đã tới mỹ.
Lục Bạc Ngôn cũng đi Mĩ hôm qua, chỉ là trùng hợp?
Tô Giản An ma xui quỷ khiến mở xem tin tức, đại não có chút trống rỗng.
Ngày hôm qua cô đã xem vé máy bay của Lục Bạc Ngôn, mà hôm nay chuyến bay của Hàn Nhược Hi được công khai, Lục Bạc Ngôn và cô ta đều cùng chuyến bay, chỗ ngồi. . . . . . cạnh nhau.
Lạc Tiểu Tịch có một câu: Nếu sự trùng hợp đến một mức độ nhất định, chính là một âm mưu.
Lục Bạc Ngôn cùng Hàn Nhược Hi đồng thời tới Mĩ? Trùng hợp, hay là. . . . . .
Tô Giản An không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể không ngừng mà nghĩ tới hình ảnh Lục Bạc Ngôn nắm tay cô, khi hôn cô, cười với cô. . . . . .
Đúng vậy, bọn họ còn chưa ly hôn, Lục Bạc Ngôn không phải là kiểu người sẽ lét lút gặp riêng Hàn Nhược Hi.
Dù như thế nào, cô vẫn là tình nguyện tin tưởng Lục Bạc Ngôn, tin tưởng âm mưu này chỉ là ngẫu nhiên.
Tô Giản An đóng tab, lại không cẩn thận chạm vào lý nước.
Khi cô phản ứng lại thì đã quá muộn, "Choang" một tiếng, cốc sứ tinh xảo đã biến thành như mảnh nhỏ nằm trên mặt đất, không bao giờ trở lại như cũ nữa.
Trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác tồi tệ. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
New York, Mĩ.
Thành phố phồn hoa không che giấu ham muốn vật chất này vừa bước vào màn đêm, nhưng Hàn Nhược Hi tin tưởng, ham muốn của người chốn đây sẽ không bởi vì ban đêm mà dừng lại.
Ngược lại, có chút giao dịch, chỉ có thể tiến hành trong bóng tối.
Cô lấy di động, gọi điện cho Tô Hồng Viễn.
Nghe tin ở buổi đấu giá , Tô Giản An đã tống Tô Viên Viên vào đồn, cô ta bắt đầu đoán mối quan hệ giữa Tô Giản An và người nhà , sau khi nghe ngóng, quả nhiên, Tô Giản An cùng cha mình bất hòa, càng miễn bàn đến em gái cùng mẹ kế , mà Tô Diệc Thừa cũng đang chèn ép Tô thị.
Cô ta đột nhiên nhớ tới lời Lục Bạc Ngôn, hai năm sau sẽ cùng Tô Giản An ly hôn.
Liên kết lại hai chuyện, cô ta rất hoài nghi sự thật cuộc hôn nhân của Lục Bạc Ngôn cùng Tô Giản An.
"Ai vậy?" Giọng Tô Hồng Viễn truyền đến.
"Chủ tịch Tô, xin chào."
Giọng nói tao nhã, Tô Hồng Viễn không cần suy nghĩ cũng có thể nhận ra: "Hàn Nhược Hi?" Đột nhiên nhớ tới cô ta là bạn gái tin đồn của Lục Bạc Ngôn , vội hỏi, "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?"
"Tôi chỉ muốn nói cho ông, Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An không phải tình yêu thật lòng." Hàn Nhược Hi nói, "Lục Bạc Ngôn chính mồm hứa hẹn với tôi, hai năm sau sẽ cùng Tô Giản An ly hôn, cho nên tôi không rõ cuộc hôn nhân kéo dài hai năm này là gì, lại vừa lúc nghe nói hai cha con ông bất hòa, cho nên tôi cảm thấy nên đem tin tức này nói cho ông."
Tô Hồng Viễn được gọi là cáo già, cũng không phải kẻ dễ bị dắt mũi: "Sao cô lại nói với tôi điều này?"
"Bởi vì tôi yêu Lục Bạc Ngôn." Hàn Nhược Hi cười nói, "Tôi đã nghĩ rằng có thể đợi anh ấy hai năm, chờ anh ấy kết thúc cuộc hôn nhân nực cười này. Nhưng hiện tại tôi phát hiện, tôi không chờ được, tôi không có cách nào chịu được anh ấy cùng người khác sống cuộc sống vợ chồng những hai năm."
"Nhưng nhìn bọn họ không giống diễn trò." Tô Hồng Viễn nói.
"Bởi vì bọn họ muốn lừa ngài, diễn xuất của hai người đó không tồi." Hàn Nhược Hi cười cười, "Nhưng tôi không muốn nhìn Lục Bạc Ngôn mệt mỏi diễn xuất như vậy nữa!"
Hơn nữa, cô cũng sợ hãi.
Hiện tại mọi người đang bàn tán về việc Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An xứng đôi biết bao, Lục Bạc Ngôn đối với Tô Giản An tốt thế nào, cô sợ hãi Lục Bạc Ngôn sẽ diễn giả thành thật, yêu thương Tô Giản An thật.
"Chủ tịch Tô." Hàn Nhược Hi gằn từng tiếng dặn dò, "Ông cũng,đừng phụ ý tốt của tôi."
Tô Hồng Viễn cười to: "Đương nhiên, tôi biết nên làm như thế nào. Hàn tiểu thư, cám ơn."
Hàn Nhược Hi cong khóe môi xinh đẹp: "Không có gì."
Cúp điện thoại, nhìn ánh đèn đường náo nhiệt và màn đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, một ánh mắt tàn nhẫn xẹt qua mắt Hàn Nhược Hi .
Cô ta hạ quyết tâm phải nổi tiếng, hiện tại đã tiến vào Hollywood .
Cô ta thề nhất định phải có được Lục Bạc Ngôn, cho nên, Lục Bạc Ngôn cũng nhất định phải là của cô ta.
Một ngày mới lại bắt đầu, nhưng hai người phụ nữ nằm trên giường đều không hề hay biết.
Thẳng đến khi di động của Tô Giản An vang lên.
Cô sờ loạn lúc lâu mới bắt được, đặt bên tai: "Alo?"
Giọng nói ngái ngủ nghe rất đáng yêu, người ở đầu dây bên kia cũng vô thức nhẹ nhàng hơn, như sợ quấy rầy cơn buồn ngủ của cô: "Còn chưa tỉnh?"
Tô Giản An mơ hồ như biết đó là ai, lại giống như không biết, hàm hồ "Ừ một tiếng: "Không đâu. . . . . ."
Anh thiện ý nhắc nhở: "Bảy giờ hơn rồi, nếu không ngồi dậy, đi làm sẽ muộn mất."
Tô Giản An giống như bị dội một xô nước đá, nhanh chóng mở to mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn di động ——
"Lục, Lục Bạc Ngôn. . . . . ." Cô bật dậy, giọng nói đã hoàn toàn thanh tỉnh , "Anh vừa xuống máy bay hả?"
Thật ra máy bay hạ cánh đã lâu , nhưng lo lắng đến vấn đề chênh lệch múi giờ, Lục Bạc Ngôn vẫn chờ tới bây giờ mới gọi điện cho cô.
"Chuyện này hôm qua là thế nào?" Anh hỏi, trong giọng nói nghe không ra thái độ.
Tô Giản An không hề lo lắng giải thích: "không phải tôi cố ý chạy tới quán bar , Tiểu Tịch uống rượu ở đó, tôi sợ cậu ấy gặp chuyện không may, để lái xe đưa tôi tìm cậu ấy mà thôi . . . . ."
"Sau này đừng nến mấy nơi như vậy một mình." Lục Bạc Ngôn nói, "Nếu người của Tô Hồng Viễn ở đó, khó có thể đảm bảo họ sẽ không làm gì."
Nửa câu đầu của anh là giọng ra lệnh theo thói quen, nhưng nửa sau ... là vì anh lo lắng cho cô.
Khóe môi Tô Giản An bất giác giơ lên: "Tôi biết. Cái này,. . . . . . Lục Bạc Ngôn, có chuyện này, anh có thể hay giúp tôi được không?"
Cô khó được dịp chủ động mở miệng xin giúp đỡ, Lục Bạc Ngôn có hứng thú: "Chuyện gì?"
"Lạc Tiểu Tịch nếu còn uống vậy nữa thì phế mất." Tô Giản An nói, "Anh có thể chặn cô ấy ở tất cả các quán bar trong thành phố được không? Anh chắc có thể đúng không?"
Đâu chỉ là có thể?
Chuyện này đối với Lục Bạc Ngôn quả thực không có gì khó khăn!
"Được." Anh sảng khoái đồng ý "Nhưng cô cảm ơn tôi thế nào?"
Tô Giản An đảo mắt: "Nào có ai lại chủ động yêu cầu người ta phải trả ơn ?" Da mặt cũng dày quá rôif
Lục Bạc Ngôn cười cười: "Tôi đã quen với việc thảo luận rõ ràng mọi điều kiện trước khi làm một việc gì đó."
Bản chất thương nhân.
Tô Giản An nghĩ nghĩ: "Cảm ơn anh thế nào. . . . . . Chờ anh trở về rồi nói sau! Tôi phải rời giường ."
Cô vừa cúp điện thoại, Lạc Tiểu Tịch đã ngồi dậy: "Chậc chậc, Tô Giản An, hiện tại câu nên đến đứng trước gương, xem bản thân cười đến xuân tâm nhộn nhạo thế nào."
Tô Giản An sờ sờ mặt mình, xuân tâm nhộn nhạo?
Có sao ?
Lạc Tiểu Tịch nhìn quanh bốn phía một vòng, buồn bực hỏi: "Giản An, chúng ta sao lại ngủ cùng nhau? Lục Boss nhà cậu phải làm sao bây giờ?"
"Không phải sớm nói với cậu rồi sao? Chúng tôi phân phòng ngủ."
Vẻ mặt Lạc Tiểu Tịch hoài nghi: "Lâu như vậy rồi mà các cậu không bén tia lửa nào sao? Ai, Lục Boss không phải là thường xuyên vắng mặt vào ban đêm chứ?"
Tô Giản An theo không kịp suy nghĩ của Lạc Tiểu Tịch : "Sao anh ấy phải vắng mặt vào ban đêm chứ?"
"Đàn ông mà, nhu cầu bình thường, cậu hiểu chứ ." Lạc Tiểu Tịch nhăn mặt nghĩ "Chẳng lẽ anh ta có người bên ngoài giúp giải quyết?"
"Anh ấy không phải loại người như vậy." Tô Giản An khẳng định.
"Ôi vậy à?" Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm , "Người nào trước đó nói chuyện với tôi, không phải còn oán giận Lục Bạc Ngôn khốn kiếp, bá đạo không nói lý lẽ? Hiện tại lại bảo vệ anh ta như vậy, xảy ra chuyện gì thế?"
Tô Giản An ném gối qua: "Đừng tưởng rằng nói chuyện về tôi và Lục Bạc Ngôn thì có thể bỏ qua chuyện của cậu, đêm qua rốt cuộc sao lại thế?"
Lạc Tiểu Tịch ưu thương thở dài: "Tần Ngụy ngủ với một cô gái nhỏ, kết quả bị dây dưa , vì thế muốn tôi vở đi thuê phòng với anh ta, để cô gái kia hết hy vọng. Nhưng không nghĩ tới, chị họ cô gái kia là bạn gái của anh cậu, tôi nói ra mấy lời không có giới hạn, anh cậu vốn đã chán ghét tôi, hiện tại, nhất định cảm thấy tôi vừa thấp hèn lại không biết xấu hổ."
"Được rồi." Tô Giản An không đành lòng nghe nữa, "Không cần nói nữa."
"Hi hi!" Lạc Tiểu Tịch lại cười "Chúng ta đây tiếp tục nói chuyện cậu cùng Lục Boss!"
Cô làm bộ khuôn phép đoan chính: "Cho dù anh ta ở bên ngoài không ai thì rất tốt, nhưng lúc chồng đi công tác cậu cũng phải kiểm tra! Đi công tác là thời cơ tốt để đám phụ nữ mưu mô kia hiến thân. . . . . . Hả? Sao vừa rồi hai người phải gọi điện thoại, Lục Boss không ở nhà à?"
Tô Giản An: ". . . . . . Đi công tác ."
". . . . . ." Lạc Tiểu Tịch mang vẻ mặt phức tạp xuống giường, đi rửa mặt .
Ăn xong bữa sáng, Lạc Tiểu Tịch muốn về nhà , lại bị Tô Giản An kéo lên xe: "Theo tôi đến một nơi."
Lạc Tiểu Tịch biết, Tô Giản An muốn nói đến chuyện hút thuốc. . . . . . Là muốn mang cô đi uống cà phê rồi tâm sự?
Khi phát hiện chiếc xe đang đậu trước đồn cảnh sát, Lạc Tiểu Tịch bùng nổ : "Không cần đâu! Chỉ là điếu thuốc thôi mà, tôi không biết trước trong đó có gì! Tôi không cần tự thú huhuhu. . . . . ."
Tô Giản An mặc kệ Lạc Tiểu Tịch gào khóc như thế nào, đem cô bạn tha vào phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm không phải là nơi người bình thường có thể ở. Dụng cụ lạnh như băng và nội tạng người đựng trong lọ thủy tinh đầy mùi hăng kỳ lạ. Bộ mô hình xương người dựng đứng thậm chí còn khủng bố hơn, Lạc Tiểu Tịch cảm thấy như thể vài phút sau nó sẽ động đậy rồi tới bắt cô đi….
"Tôi tình nguyện đi tự thú. . . . . ." Lạc Tiểu Tịch lui ở sau Tô Giản An, khóc nói.
Tô Giản An lôi kéo Lạc Tiểu Tịch đi tới giá sách trong góc, chỉ vào dãy lọ thủy tinh thí nghiệm bên trên: "Nhìn kỹ những thứ này."
Có bảy chiếc lọ thủy tinh thí nghiệm chứa phổi người, Tô Giản An chỉ chỉ lọ thứ nhất: "Hút thuốc ba tháng, phổi sẽ biến thành như vậy. Thứ hai là rút một năm , thứ ba ba năm. Cuối cùng là lá phổi mười năm hút thuốc."
Cái cuối cùng, Lạc Tiểu Tịch chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung, làm sao còn gọi là phổi nữa, kia quả thực là một tảng đá mốc, bao phủ bởi những đốm đen đủ kích thước, không thể tưởng tượng rằng nó là một cơ quan của cơ thể người. . . . . .
Lạc Tiểu Tịch cau mày, giống như muốn khóc: "Bình thường tôi tự nhận khẩu vị khá nặng , nếu không cũng sẽ làm bạn với nữ pháp y như cậu bao năm qua . Nhưng hiện tại tôi thật sự muốn ói ra. . . . . ."
Tô Giản An thấy Lạc Tiểu Tịch quả thật không chịu được, đem cô bạn mang về văn phòng: "Thế nào? Còn hút thuốc nữa không?"
Lạc Tiểu Tịch lắc đầu: "Yên tâm, tôi có chết cũng không rút. Này, mấy năm trước, cậu cũng dùng phương pháp này để anh trai mình bỏ thuốc sao ?"
"Anh ấy?" Tô Giản An lắc đầu, "Lúc đó anh ấy nghiện thuốc lá đã rất nặng , phương pháp này không được."
Lạc Tiểu Tịch tưởng tượng không nổi còn phương pháp nào kinh khủng hơn, run rẩy hỏi: "Cho nên?"
"Lúc ấy vừa lúc có một con nghiện cần khám nghiệm tử thi, tôi để anh ấy. . . . . . Nhìn sống động chân thật một chút . . . . . ."
Tô Giản An nói năng nhẹ nhàng.
"Biến thái!"
Lạc Tiểu Tịch cuống quít chạy trốn, nếu Tô Giản An đối xử với cô như với Tô Diệc Thừa, đừng nói là không hút thuốc, cơm cô cũng ăn không vô !
Tô Giản An cười cười, ngồi xuống mở máy tính, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Máy tính khởi động thì cửa sổ tin tức cũng hiện lên, cô vừa định tắt đi, lại chú ý tới tiêu đề tin tức giải trí có liên quan đến Hàn Nhược Hi——
"Hàn Nhược Hi tổn thương tình cảm nhưng không hề suy sụp, chính thức bước vào Hollywood!"
Phía dưới tiêu đề viết: hôm qua đã tới mỹ.
Lục Bạc Ngôn cũng đi Mĩ hôm qua, chỉ là trùng hợp?
Tô Giản An ma xui quỷ khiến mở xem tin tức, đại não có chút trống rỗng.
Ngày hôm qua cô đã xem vé máy bay của Lục Bạc Ngôn, mà hôm nay chuyến bay của Hàn Nhược Hi được công khai, Lục Bạc Ngôn và cô ta đều cùng chuyến bay, chỗ ngồi. . . . . . cạnh nhau.
Lạc Tiểu Tịch có một câu: Nếu sự trùng hợp đến một mức độ nhất định, chính là một âm mưu.
Lục Bạc Ngôn cùng Hàn Nhược Hi đồng thời tới Mĩ? Trùng hợp, hay là. . . . . .
Tô Giản An không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể không ngừng mà nghĩ tới hình ảnh Lục Bạc Ngôn nắm tay cô, khi hôn cô, cười với cô. . . . . .
Đúng vậy, bọn họ còn chưa ly hôn, Lục Bạc Ngôn không phải là kiểu người sẽ lét lút gặp riêng Hàn Nhược Hi.
Dù như thế nào, cô vẫn là tình nguyện tin tưởng Lục Bạc Ngôn, tin tưởng âm mưu này chỉ là ngẫu nhiên.
Tô Giản An đóng tab, lại không cẩn thận chạm vào lý nước.
Khi cô phản ứng lại thì đã quá muộn, "Choang" một tiếng, cốc sứ tinh xảo đã biến thành như mảnh nhỏ nằm trên mặt đất, không bao giờ trở lại như cũ nữa.
Trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác tồi tệ. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
New York, Mĩ.
Thành phố phồn hoa không che giấu ham muốn vật chất này vừa bước vào màn đêm, nhưng Hàn Nhược Hi tin tưởng, ham muốn của người chốn đây sẽ không bởi vì ban đêm mà dừng lại.
Ngược lại, có chút giao dịch, chỉ có thể tiến hành trong bóng tối.
Cô lấy di động, gọi điện cho Tô Hồng Viễn.
Nghe tin ở buổi đấu giá , Tô Giản An đã tống Tô Viên Viên vào đồn, cô ta bắt đầu đoán mối quan hệ giữa Tô Giản An và người nhà , sau khi nghe ngóng, quả nhiên, Tô Giản An cùng cha mình bất hòa, càng miễn bàn đến em gái cùng mẹ kế , mà Tô Diệc Thừa cũng đang chèn ép Tô thị.
Cô ta đột nhiên nhớ tới lời Lục Bạc Ngôn, hai năm sau sẽ cùng Tô Giản An ly hôn.
Liên kết lại hai chuyện, cô ta rất hoài nghi sự thật cuộc hôn nhân của Lục Bạc Ngôn cùng Tô Giản An.
"Ai vậy?" Giọng Tô Hồng Viễn truyền đến.
"Chủ tịch Tô, xin chào."
Giọng nói tao nhã, Tô Hồng Viễn không cần suy nghĩ cũng có thể nhận ra: "Hàn Nhược Hi?" Đột nhiên nhớ tới cô ta là bạn gái tin đồn của Lục Bạc Ngôn , vội hỏi, "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?"
"Tôi chỉ muốn nói cho ông, Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An không phải tình yêu thật lòng." Hàn Nhược Hi nói, "Lục Bạc Ngôn chính mồm hứa hẹn với tôi, hai năm sau sẽ cùng Tô Giản An ly hôn, cho nên tôi không rõ cuộc hôn nhân kéo dài hai năm này là gì, lại vừa lúc nghe nói hai cha con ông bất hòa, cho nên tôi cảm thấy nên đem tin tức này nói cho ông."
Tô Hồng Viễn được gọi là cáo già, cũng không phải kẻ dễ bị dắt mũi: "Sao cô lại nói với tôi điều này?"
"Bởi vì tôi yêu Lục Bạc Ngôn." Hàn Nhược Hi cười nói, "Tôi đã nghĩ rằng có thể đợi anh ấy hai năm, chờ anh ấy kết thúc cuộc hôn nhân nực cười này. Nhưng hiện tại tôi phát hiện, tôi không chờ được, tôi không có cách nào chịu được anh ấy cùng người khác sống cuộc sống vợ chồng những hai năm."
"Nhưng nhìn bọn họ không giống diễn trò." Tô Hồng Viễn nói.
"Bởi vì bọn họ muốn lừa ngài, diễn xuất của hai người đó không tồi." Hàn Nhược Hi cười cười, "Nhưng tôi không muốn nhìn Lục Bạc Ngôn mệt mỏi diễn xuất như vậy nữa!"
Hơn nữa, cô cũng sợ hãi.
Hiện tại mọi người đang bàn tán về việc Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An xứng đôi biết bao, Lục Bạc Ngôn đối với Tô Giản An tốt thế nào, cô sợ hãi Lục Bạc Ngôn sẽ diễn giả thành thật, yêu thương Tô Giản An thật.
"Chủ tịch Tô." Hàn Nhược Hi gằn từng tiếng dặn dò, "Ông cũng,đừng phụ ý tốt của tôi."
Tô Hồng Viễn cười to: "Đương nhiên, tôi biết nên làm như thế nào. Hàn tiểu thư, cám ơn."
Hàn Nhược Hi cong khóe môi xinh đẹp: "Không có gì."
Cúp điện thoại, nhìn ánh đèn đường náo nhiệt và màn đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, một ánh mắt tàn nhẫn xẹt qua mắt Hàn Nhược Hi .
Cô ta hạ quyết tâm phải nổi tiếng, hiện tại đã tiến vào Hollywood .
Cô ta thề nhất định phải có được Lục Bạc Ngôn, cho nên, Lục Bạc Ngôn cũng nhất định phải là của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.