Chương 122
Chu Tử Nhuệ
20/02/2021
"Được rồi! Chẳng phải em đang muốn anh mua hoa cho em sao? Bao nhiêu tiền, anh mua tất giỏ hoa kia của em có được hay không?"
Bạch Hạo Vân cũng muốn mua tặng cho Tư Mộc một cái gì đó, nhân tiện bây giờ có hoa ở đây thì mua hoa tặng cho Tư Mộc vậy. Nhân tiện Bạch Hạo Vân cũng không muốn cô bé này làm bóng đèn ở giữa hai người nữa.
Ngay sau khi nghe thấy Bạch Hạo Vân muốn mua hết chỗ hoa này, hai mắt của cô bé kia đã sáng lên trông thấy. Thế là hôm nay lại được ăn no rồi. Chẳng mấy khi bán hết được hoa, xem ra hôm nay lại có tiền mua đồ an rồi.
"Anh nói có thật hay không ạ? Nếu anh mua hết chỗ hoa này, em sẽ bán rẻ lại cho anh, bốn mươi tệ có được không? Bình thường em bán năm tệ một bông đấy, nhưng anh mua nhiều, em sẽ giảm giá cho anh. Mười lăm bông hoa này bán cho anh bốn mươi tệ. Anh lời quá rồi đấy!"
Lời nói sắc sảo của cô bé trông khoảng mười bốn mười lăm tuổi này không khỏi khiến cho Bạch Hạo Vân phải cảm thấy bật cười. Trẻ con mà cứ y như là người lớn vậy.
Thôi thì, mua chứ sao nữa! Bạch Hạo Vân rút ra trong túi của mình tờ một trăm tệ đưa cho cô bé kia rồi cầm lấy giỏ hoa hồng màu đỏ kia luôn.
"Anh chỉ có tờ tiền này thôi, anh không có tiền lẻ đâu. Chỗ tiền thừa còn lại coi như là cho em để em mua thêm đồ ăn đấy. Em còn nhỏ, cần phải ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều ạ! Cảm ơn anh!"
Con bé ngay lập tức ríu rít cúi đầu lên tiếng cảm ơn!
Anh trai này cũng thật là hào phóng quá đi. Đã mua hết chỗ hoa thì thôi, nay lại còn cho thêm tiền bo nữa chứ! Hôm nay vừa được nghỉ sớm, lại vừa có thêm tiền rồi! Xem ra con bé này hôm nay gặp đúng đại gia rồi.
"Không phải cảm ơn anh đâu! Anh đâu có làm gì!"
"Nếu vậy thì em xin phép đi trước ạ! Chúc hai anh chị có một buổi hẹn hò thật là vui vẻ, khó quên!"
Con bé cúi đầu như là đang muốn chào tạm thời Bạch Hạo Vân và Tư Mộc rồi ngay lập tức chạy đi đâu mất. Nhìn theo bóng lưng của cô bé kia, nụ cười trên môi của Bạch Hạo Vân ngày càng đậm dần.
Còn Tư Mộc, sau khi bóng lưng của cô bé kia đã hoàn toàn biến mất, cô mới quay sang chỗ của Bạch Hạo Vân, lên tiếng hỏi, khuôn mặt chứa đầy sự khó hiểu.
"Bạch Hạo Vân, sao tự dưng anh lại đưa tôi đến nơi này làm gì chứ? Chẳng lẽ là đến đây hẹn hò như bọn họ hay sao?"
"Nếu em nghĩ là vậy, thì cứ coi như là chúng ta đi hẹn hò đi!"
Ngay sau khi câu nói của Bạch Hạo Vân vừa mới dứt, hai mắt Tư Mộc đã trợn to quay sang nhìn Bạch Hạo Vân, vẻ mặt làm như không thể tin nổi vậy. Tư Mộc há hốc mồm đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm cái vẻ mặt dửng dưng làm như là không hề có chuyện gì xảy ra kia của Bạch Hạo Vân.
"Này Bạch Hạo Vân! Anh nói lung tung cái gì thế hả? Hẹn hò cái quỷ gì chứ?"
Tư Mộc hơi nhướn mày nhìn Bạch Hạo Vân, trên gương mặt xinh đẹp của cô mang theo vẻ khó chịu. Bạch Hạo Vân nói như vậy, Tư Mộc cảm thấy nó cứ sao sao ấy, chẳng dễ chịu chút nào cả.
Tư Mộc cảm thấy tối hôm nay Bạch Hạo Vân thật sự rất là kỳ lạ. Bạch Hạo Vân tối hôm nay chẳng khác gì mấy cái tên bất cần đời ngoài kia cả, những câu trả lời của Bạch Hạo Vân có cũng như không có. Bây giờ Bạch Hạo Vân lại còn nói cứ coi như là hai người đi hẹn hò đi. Có điên không thế? Tư Mộc sợ lắm, làm ơn đừng có doạ cô đến thót tim như vậy!
Ngoài mặt thì Tư Mộc nói vậy thôi chứ trong lòng của cô gái nhỏ này vẫn không ngừng cảm thấy hồi hộp. Không hiểu là vì sao, trái tim của Tư Mộc cứ liên tục đập rộn ràng sau khi nghe câu nói kia của Bạch Hạo Vân, trong lòng không khỏi cảm thấy mong chờ.
Bạch Hạo Vân nhìn cái dáng vẻ như là đang xù lông này của Tư Mộc, anh không khỏi bật cười. Bạch Hạo Vân đưa tay vỗ nhẹ lên đầu của cô, cứ như là đang dỗ dành trẻ con vậy.
"Được rồi, được rồi! Đùa em tí thôi mà! Đừng có xù lông như thế chứ? Trông chẳng đáng yêu gì cả."
Bạch Hạo Vân đưa tay véo hai bên má đang phồng lên kia của Tư Mộc. Hai gò má của người con gái này quả thật rất mềm mại, trông cứ như hai cái bánh bao vậy. Bạch Hạo Vân đã cố gắng kiềm chế bản thân mình không cắn lên hai miếng bánh bao này một cái.
Tư Mộc hơi chu môi, cô cực kỳ không thích mỗi khi Bạch Hạo Vân véo má của mình như vậy cả. May mà Bạch Hạo Vân không có nói thật, nếu không Tư Mộc cũng không biết phải nói sao trong cái trường hợp như thế này cả.
"Bạch Hạo Vân, suýt chút nữa là anh hại tim của tôi nhảy ra ngoài rồi đấy có biết hay không? Làm tôi hú hồn à! Đùa thì cũng phải vừa vừa thôi chứ!"
Tư Mộc đặt một cánh tay lên ngực của mình, cô thở phào nhẹ nhõm. Thật là, suýt chút nữa thì có lẽ cô sẽ đột quỵ luôn mất ấy chứ. Sao Tư Mộc lại không phát hiện ra con người của Bạch Hạo Vân lại thích đùa như vậy nhỉ? Trước đây Bạch Hạo Vân cũng đâu có như vậy!
Nhưng không hiểu là vì sao, ở trong lòng của Tư Mộc bỗng có một cái cảm giác hụt hẫng đến kỳ lạ. Cô cảm thấy ở lồng ngực của mình có một cảm giác khó chịu cứ liên tiếp ập đến, khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao sau khi Bạch Hạo Vân nói chỉ là anh đang đùa thôi mà Tư Mộc lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ? Cảm giác đau buốt này nó thật khó tả, Tư Mộc cũng không biết phải nói sao về nó nữa? Nhưng cảm giác này khiến cho Tư Mộc không thích một chút nào cả. Nó khó chịu vô cùng.
Trong lòng khó chịu nhưng Tư Mộc lại cố gắng đè nén cái thứ cảm xúc kia xuống, không để bản thân của mình thể hiện ra bên ngoài. Và Tư Mộc cũng không muốn để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy cái cảm xúc này của cô.
Trên gương mặt kia của Tư Mộc cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ, cô cố gắng rặn ra một nụ cười, che đi cái cảm xúc khó tả kia vào trong lòng mình. Tư Mộc còn cố tình làm ra vẻ giận dỗi với Bạch Hạo Vân cơ. Cô khoanh hai tay lại, quay lưng về phía đối diện với Bạch Hạo Vân. Tư Mộc làm như vậy, một phần là làm như vẻ cô đang muốn giận dỗi nhưng cái chính là cô đang muốn che đi cái thứ cảm xúc kia.
Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc lại bắt tôi giận dỗi rồi. Anh xoay người của cô lại, để cho gương mặt của Tư Mộc đối diện trực tiếp với khuôn mặt anh tuấn của Bạch Hạo Vân anh. Hai cánh tay của Bạch Hạo Vân đặt lên hai gò má của Tư Mộc, khẽ xoa xoa chúng.
"Được rồi, là lỗi của anh có được hay chưa? Anh đảm bảo lần sau sẽ không đùa một cách thái quá như vậy nữa! Vui lên đi, đừng để cả buổi đi chơi mà cứ bày ra cái khuôn mặt ỉu xìu này chứ."
Nếu thế thì mất hứng lắm.
Tư Mộc hừ một tiếng, nhưng cô cũng không muốn so đo nhiều với Bạch Hạo Vân. Hơn nữa, mãi mới có cơ hội được ra ngoài chơi, Tư Mộc cũng không thể vác bộ mặt giận dỗi người ta đi chơi được chứ.
"Lần này tôi tạm tha cho anh đấy!"
Biết là cô gái nhỏ này đã không còn giận nữa, Bạch Hạo Vân đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của Tư Mộc. Không thể hiểu được vì sao, Bạch Hạo Vân lại cứ thích xoa đầu của Tư Mộc như vậy nữa. Nhưng hành động này của Bạch Hạo Vân lại khiến cho Tư Mộc cảm thấy ấm áp vô cùng.
"Nếu không giận nữa thì cười lên cái xem nào! Em cười lên mới đẹp, chứ như vậy thì xấu lắm!"
Bạch Hạo Vân đưa tay kéo hai phần khoé miệng của Tư Mộc lên như là đang muốn cô cười vậy. Bạch Hạo Vân chỉ muốn nhìn thấy Tư Mộc cười mà thôi, chứ anh chẳng muốn nhìn thấy Tư Mộc lúc nào cũng ỉu xìu như thế này cả.
Tư Mộc cố gắng nặn ra một nụ cười, cô híp mắt lại nhìn Bạch Hạo Vân. Cũng không thể hiểu được là vì sao, Tư Mộc lại rất thích nghe lời của Bạch Hạo Vân như vậy nữa.
Bạch Hạo Vân bỗng dưng nhẹ nhàng nắm lấy một cánh tay mảnh khảnh của Tư Mộc, để những ngón tay của người con gái này đan xen vào những khớp ngón tay của Bạch Hạo Vân anh. Bạch Hạo Vân nắm chặt lấy bàn tay của Tư Mộc, như là đang sợ người con gái này đi lạc mất vậy.
"Đi thôi! Để anh đưa em đi chơi!"
Đứng nãy giờ, Bạch Hạo Vân cũng đã cảm thấy mỏi chân lắm rồi. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc đến nơi này là để chơi, để giải trí cho khuây khoả đầu óc chứ không phải đến đây là để xem mấy người kia yêu nhau đâu. Bọn họ muốn show ân ái như thế nào Bạch Hạo Vân cũng mặc kệ, nhưng mà Tư Mộc đã đến đây rồi, không thể ra về như vậy được chứ.
Bạch Hạo Vân toan dẫn Tư Mộc đi chơi xung quanh chợ nhưng chưa kịp đi thì cánh tay kia của Bạch Hạo Vân đã bị bàn tay còn lại của Tư Mộc kéo lại rồi. Khuôn mặt của Tư Mộc hơi ái ngại nhìn Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, đây vốn là chợ tình mà! Đi chơi cái gì chứ?"
Bạch Hạo Vân khó hiểu nhìn gương mặt đầy khó xử của người con gái đang đứng trước mặt anh. Bạch Hạo Vân hơi nheo mắt lại nhìn Tư Mộc, giọng nói trầm ổn ấm áp vang lên.
"Sao thế? Em có chuyện gì à?"
"Đây vốn là chợ tình mà, nơi dành cho những cặp tình nhân. Còn chúng ta cứ đi chơi như vậy có phải là hơi không ổn hay không?"
"Có gì mà không ổn chứ?"
"Thì... Thì chúng ta.. Chúng ta đâu phải là cái kiểu quan hệ đó đâu.."
Nói hết câu này, khuôn mặt của Tư Mộc cũng đã đỏ ửng chẳng khác gì trái cà chua chín rồi. Thật là ngại chết đi được mà. Mà tự dưng lại đưa cô đi chơi ở đây làm gì chứ lị.
Bạch Hạo Vân lúc này mới bắt đầu hiểu ra vấn đề. Anh bật cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu người con gái này. Giọng nói ấm áp như là đang muốn động viên Tư Mộc vậy.
"Em đó, lo cái gì chứ? Chúng ta không phải là người yêu thì không được đi chơi hay sao? Có cái luật nào cấm không cho bạn bè đi chơi à?"
Bạch Hạo Vân cũng muốn mua tặng cho Tư Mộc một cái gì đó, nhân tiện bây giờ có hoa ở đây thì mua hoa tặng cho Tư Mộc vậy. Nhân tiện Bạch Hạo Vân cũng không muốn cô bé này làm bóng đèn ở giữa hai người nữa.
Ngay sau khi nghe thấy Bạch Hạo Vân muốn mua hết chỗ hoa này, hai mắt của cô bé kia đã sáng lên trông thấy. Thế là hôm nay lại được ăn no rồi. Chẳng mấy khi bán hết được hoa, xem ra hôm nay lại có tiền mua đồ an rồi.
"Anh nói có thật hay không ạ? Nếu anh mua hết chỗ hoa này, em sẽ bán rẻ lại cho anh, bốn mươi tệ có được không? Bình thường em bán năm tệ một bông đấy, nhưng anh mua nhiều, em sẽ giảm giá cho anh. Mười lăm bông hoa này bán cho anh bốn mươi tệ. Anh lời quá rồi đấy!"
Lời nói sắc sảo của cô bé trông khoảng mười bốn mười lăm tuổi này không khỏi khiến cho Bạch Hạo Vân phải cảm thấy bật cười. Trẻ con mà cứ y như là người lớn vậy.
Thôi thì, mua chứ sao nữa! Bạch Hạo Vân rút ra trong túi của mình tờ một trăm tệ đưa cho cô bé kia rồi cầm lấy giỏ hoa hồng màu đỏ kia luôn.
"Anh chỉ có tờ tiền này thôi, anh không có tiền lẻ đâu. Chỗ tiền thừa còn lại coi như là cho em để em mua thêm đồ ăn đấy. Em còn nhỏ, cần phải ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều ạ! Cảm ơn anh!"
Con bé ngay lập tức ríu rít cúi đầu lên tiếng cảm ơn!
Anh trai này cũng thật là hào phóng quá đi. Đã mua hết chỗ hoa thì thôi, nay lại còn cho thêm tiền bo nữa chứ! Hôm nay vừa được nghỉ sớm, lại vừa có thêm tiền rồi! Xem ra con bé này hôm nay gặp đúng đại gia rồi.
"Không phải cảm ơn anh đâu! Anh đâu có làm gì!"
"Nếu vậy thì em xin phép đi trước ạ! Chúc hai anh chị có một buổi hẹn hò thật là vui vẻ, khó quên!"
Con bé cúi đầu như là đang muốn chào tạm thời Bạch Hạo Vân và Tư Mộc rồi ngay lập tức chạy đi đâu mất. Nhìn theo bóng lưng của cô bé kia, nụ cười trên môi của Bạch Hạo Vân ngày càng đậm dần.
Còn Tư Mộc, sau khi bóng lưng của cô bé kia đã hoàn toàn biến mất, cô mới quay sang chỗ của Bạch Hạo Vân, lên tiếng hỏi, khuôn mặt chứa đầy sự khó hiểu.
"Bạch Hạo Vân, sao tự dưng anh lại đưa tôi đến nơi này làm gì chứ? Chẳng lẽ là đến đây hẹn hò như bọn họ hay sao?"
"Nếu em nghĩ là vậy, thì cứ coi như là chúng ta đi hẹn hò đi!"
Ngay sau khi câu nói của Bạch Hạo Vân vừa mới dứt, hai mắt Tư Mộc đã trợn to quay sang nhìn Bạch Hạo Vân, vẻ mặt làm như không thể tin nổi vậy. Tư Mộc há hốc mồm đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm cái vẻ mặt dửng dưng làm như là không hề có chuyện gì xảy ra kia của Bạch Hạo Vân.
"Này Bạch Hạo Vân! Anh nói lung tung cái gì thế hả? Hẹn hò cái quỷ gì chứ?"
Tư Mộc hơi nhướn mày nhìn Bạch Hạo Vân, trên gương mặt xinh đẹp của cô mang theo vẻ khó chịu. Bạch Hạo Vân nói như vậy, Tư Mộc cảm thấy nó cứ sao sao ấy, chẳng dễ chịu chút nào cả.
Tư Mộc cảm thấy tối hôm nay Bạch Hạo Vân thật sự rất là kỳ lạ. Bạch Hạo Vân tối hôm nay chẳng khác gì mấy cái tên bất cần đời ngoài kia cả, những câu trả lời của Bạch Hạo Vân có cũng như không có. Bây giờ Bạch Hạo Vân lại còn nói cứ coi như là hai người đi hẹn hò đi. Có điên không thế? Tư Mộc sợ lắm, làm ơn đừng có doạ cô đến thót tim như vậy!
Ngoài mặt thì Tư Mộc nói vậy thôi chứ trong lòng của cô gái nhỏ này vẫn không ngừng cảm thấy hồi hộp. Không hiểu là vì sao, trái tim của Tư Mộc cứ liên tục đập rộn ràng sau khi nghe câu nói kia của Bạch Hạo Vân, trong lòng không khỏi cảm thấy mong chờ.
Bạch Hạo Vân nhìn cái dáng vẻ như là đang xù lông này của Tư Mộc, anh không khỏi bật cười. Bạch Hạo Vân đưa tay vỗ nhẹ lên đầu của cô, cứ như là đang dỗ dành trẻ con vậy.
"Được rồi, được rồi! Đùa em tí thôi mà! Đừng có xù lông như thế chứ? Trông chẳng đáng yêu gì cả."
Bạch Hạo Vân đưa tay véo hai bên má đang phồng lên kia của Tư Mộc. Hai gò má của người con gái này quả thật rất mềm mại, trông cứ như hai cái bánh bao vậy. Bạch Hạo Vân đã cố gắng kiềm chế bản thân mình không cắn lên hai miếng bánh bao này một cái.
Tư Mộc hơi chu môi, cô cực kỳ không thích mỗi khi Bạch Hạo Vân véo má của mình như vậy cả. May mà Bạch Hạo Vân không có nói thật, nếu không Tư Mộc cũng không biết phải nói sao trong cái trường hợp như thế này cả.
"Bạch Hạo Vân, suýt chút nữa là anh hại tim của tôi nhảy ra ngoài rồi đấy có biết hay không? Làm tôi hú hồn à! Đùa thì cũng phải vừa vừa thôi chứ!"
Tư Mộc đặt một cánh tay lên ngực của mình, cô thở phào nhẹ nhõm. Thật là, suýt chút nữa thì có lẽ cô sẽ đột quỵ luôn mất ấy chứ. Sao Tư Mộc lại không phát hiện ra con người của Bạch Hạo Vân lại thích đùa như vậy nhỉ? Trước đây Bạch Hạo Vân cũng đâu có như vậy!
Nhưng không hiểu là vì sao, ở trong lòng của Tư Mộc bỗng có một cái cảm giác hụt hẫng đến kỳ lạ. Cô cảm thấy ở lồng ngực của mình có một cảm giác khó chịu cứ liên tiếp ập đến, khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao sau khi Bạch Hạo Vân nói chỉ là anh đang đùa thôi mà Tư Mộc lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ? Cảm giác đau buốt này nó thật khó tả, Tư Mộc cũng không biết phải nói sao về nó nữa? Nhưng cảm giác này khiến cho Tư Mộc không thích một chút nào cả. Nó khó chịu vô cùng.
Trong lòng khó chịu nhưng Tư Mộc lại cố gắng đè nén cái thứ cảm xúc kia xuống, không để bản thân của mình thể hiện ra bên ngoài. Và Tư Mộc cũng không muốn để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy cái cảm xúc này của cô.
Trên gương mặt kia của Tư Mộc cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ, cô cố gắng rặn ra một nụ cười, che đi cái cảm xúc khó tả kia vào trong lòng mình. Tư Mộc còn cố tình làm ra vẻ giận dỗi với Bạch Hạo Vân cơ. Cô khoanh hai tay lại, quay lưng về phía đối diện với Bạch Hạo Vân. Tư Mộc làm như vậy, một phần là làm như vẻ cô đang muốn giận dỗi nhưng cái chính là cô đang muốn che đi cái thứ cảm xúc kia.
Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc lại bắt tôi giận dỗi rồi. Anh xoay người của cô lại, để cho gương mặt của Tư Mộc đối diện trực tiếp với khuôn mặt anh tuấn của Bạch Hạo Vân anh. Hai cánh tay của Bạch Hạo Vân đặt lên hai gò má của Tư Mộc, khẽ xoa xoa chúng.
"Được rồi, là lỗi của anh có được hay chưa? Anh đảm bảo lần sau sẽ không đùa một cách thái quá như vậy nữa! Vui lên đi, đừng để cả buổi đi chơi mà cứ bày ra cái khuôn mặt ỉu xìu này chứ."
Nếu thế thì mất hứng lắm.
Tư Mộc hừ một tiếng, nhưng cô cũng không muốn so đo nhiều với Bạch Hạo Vân. Hơn nữa, mãi mới có cơ hội được ra ngoài chơi, Tư Mộc cũng không thể vác bộ mặt giận dỗi người ta đi chơi được chứ.
"Lần này tôi tạm tha cho anh đấy!"
Biết là cô gái nhỏ này đã không còn giận nữa, Bạch Hạo Vân đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của Tư Mộc. Không thể hiểu được vì sao, Bạch Hạo Vân lại cứ thích xoa đầu của Tư Mộc như vậy nữa. Nhưng hành động này của Bạch Hạo Vân lại khiến cho Tư Mộc cảm thấy ấm áp vô cùng.
"Nếu không giận nữa thì cười lên cái xem nào! Em cười lên mới đẹp, chứ như vậy thì xấu lắm!"
Bạch Hạo Vân đưa tay kéo hai phần khoé miệng của Tư Mộc lên như là đang muốn cô cười vậy. Bạch Hạo Vân chỉ muốn nhìn thấy Tư Mộc cười mà thôi, chứ anh chẳng muốn nhìn thấy Tư Mộc lúc nào cũng ỉu xìu như thế này cả.
Tư Mộc cố gắng nặn ra một nụ cười, cô híp mắt lại nhìn Bạch Hạo Vân. Cũng không thể hiểu được là vì sao, Tư Mộc lại rất thích nghe lời của Bạch Hạo Vân như vậy nữa.
Bạch Hạo Vân bỗng dưng nhẹ nhàng nắm lấy một cánh tay mảnh khảnh của Tư Mộc, để những ngón tay của người con gái này đan xen vào những khớp ngón tay của Bạch Hạo Vân anh. Bạch Hạo Vân nắm chặt lấy bàn tay của Tư Mộc, như là đang sợ người con gái này đi lạc mất vậy.
"Đi thôi! Để anh đưa em đi chơi!"
Đứng nãy giờ, Bạch Hạo Vân cũng đã cảm thấy mỏi chân lắm rồi. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc đến nơi này là để chơi, để giải trí cho khuây khoả đầu óc chứ không phải đến đây là để xem mấy người kia yêu nhau đâu. Bọn họ muốn show ân ái như thế nào Bạch Hạo Vân cũng mặc kệ, nhưng mà Tư Mộc đã đến đây rồi, không thể ra về như vậy được chứ.
Bạch Hạo Vân toan dẫn Tư Mộc đi chơi xung quanh chợ nhưng chưa kịp đi thì cánh tay kia của Bạch Hạo Vân đã bị bàn tay còn lại của Tư Mộc kéo lại rồi. Khuôn mặt của Tư Mộc hơi ái ngại nhìn Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, đây vốn là chợ tình mà! Đi chơi cái gì chứ?"
Bạch Hạo Vân khó hiểu nhìn gương mặt đầy khó xử của người con gái đang đứng trước mặt anh. Bạch Hạo Vân hơi nheo mắt lại nhìn Tư Mộc, giọng nói trầm ổn ấm áp vang lên.
"Sao thế? Em có chuyện gì à?"
"Đây vốn là chợ tình mà, nơi dành cho những cặp tình nhân. Còn chúng ta cứ đi chơi như vậy có phải là hơi không ổn hay không?"
"Có gì mà không ổn chứ?"
"Thì... Thì chúng ta.. Chúng ta đâu phải là cái kiểu quan hệ đó đâu.."
Nói hết câu này, khuôn mặt của Tư Mộc cũng đã đỏ ửng chẳng khác gì trái cà chua chín rồi. Thật là ngại chết đi được mà. Mà tự dưng lại đưa cô đi chơi ở đây làm gì chứ lị.
Bạch Hạo Vân lúc này mới bắt đầu hiểu ra vấn đề. Anh bật cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu người con gái này. Giọng nói ấm áp như là đang muốn động viên Tư Mộc vậy.
"Em đó, lo cái gì chứ? Chúng ta không phải là người yêu thì không được đi chơi hay sao? Có cái luật nào cấm không cho bạn bè đi chơi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.