Chương 134
Chu Tử Nhuệ
05/03/2021
Chuyện hôm nay xảy ra, một phần cũng là do lỗi của Bạch Hạo Vân anh.
Nếu như hôm nay anh không đưa Tư Mộc đến đó, nếu như lúc đầu Bạch Hạo
Vân không mềm lòng mà đưa Tư Mộc về nhà, thì chuyện này sẽ không xảy ra
rồi. Hơn nữa, nếu anh để ý Tư Mộc, không để cho cô ở lại đó một mình thì Bạch Duệ Thần sẽ không có cơ hội đến gần Tư Mộc.
Có trời mới biết, lúc Bạch Hạo Vân quay lại, không nhìn thấy Tư Mộc,
anh đã sợ đến mức nào. Loại bỏ khả năng Tư Mộc sẽ không đi lung tung, vì cô không biết đường đi. Vì vậy, Bạch Hạo Vân khẳng định rằng chắc chắn
người con gái này đã xảy ra chuyện gì đó.
Hỏi những người ở gần đó, Bạch Hạo Vân mới biết là Tư Mộc bị một người đàn ông khác đưa đi. Mà lúc đó hai người đã giằng co dữ dội lắm. Hỏi ra mới biết, người đàn ông đưa Tư Mộc đi lại chính là đứa em trai của Bạch Hạo Vân anh, Bạch Duệ Thần. Bạch Duệ Thần nổi tiếng như vậy, cũng không ai là không nhận ra hắn ta cả.
Thật may mắn là trước khi đến đây, Bạch Hạo Vân đã kịp thời cài định vị vào trong điện thoại của Tư Mộc, nếu không anh cũng không biết phải làm sao nữa. May mắn hơn nữa là, Bạch Duệ Thần chỉ lấy đi điện thoại của Tư Mộc mà không quăng nó đi, thế nên Bạch Hạo Vân mới có thể dễ dàng tìm được nơi mà Bạch Duệ Thần đưa cô đến đó.
Cũng may, Bạch Hạo Vân đã đến đó kịp thời, nếu Tư Mộc xảy ra chuyện gì, thì Bạch Hạo Vân sẽ không tha thứ cho bản thân của mình đâu. Nhưng lại không một ai biết rằng, Bạch Hạo Vân lái xe quá tốc độ, suýt chút nữa đã gặp tai nạn rồi. May mắn là không có chuyện gì xảy ra cả, không một ai làm sao.
Trên đường lái xe đưa Tư Mộc về nhà, Bạch Hạo Vân vẫn không ngừng tự trách bản thân của mình. Nhưng mà, bây giờ cho dù Bạch Hạo Vân có trách bản thân của mình như thế nào cũng không thể làm được gì nữa. Thời gian cũng không thể quay lại được.
Nhưng bắt Bạch Duệ Thần phải trả giá cho những việc mà hắn đã gây ra cho Tư Mộc, Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ làm được chuyện này. Anh nhất định phải làm được, Bạch Hạo Vân sẽ không để yên cho Bạch Duệ Thần nữa đâu.
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại, cuối cùng cũng về đến nhà. Bạch Hạo Vân cởi dây an toàn trên người mình ra, sau đó, anh quay sang nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho Tư Mộc, giọng nói của Bạch Hạo Vân trầm ấm khiến người ta cảm thấy yên lòng.
"Về nhà rồi, anh đưa em vào nhà nhé!"
Bạch Hạo Vân xuống xe, bế thân thể lạnh toát chẳng khác gì xác chết kia của Tư Mộc lên phòng. Nhanh chóng đưa Tư Mộc về phòng, đặt cô xuống giường để cho Tư Mộc có thể nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng đắp chăn lên thân thể lạnh ngắt kia của cô, Bạch Hạo Vân khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, bàn tay ấm áp chạm vào gương mặt lạnh toát kia của Tư Mộc.
"Ngủ đi, không sao nữa rồi! Tư Mộc, em chỉ cần nhắm mắt lại, mọi chuyện đều đã qua rồi!"
Giọng nói mang đầy sự đau đớn phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân, ánh mắt thâm sâu hiện lên sự đau khổ kia chăm chú nhìn ngắm người con gái đang nằm ở trên giường, anh cũng không biết làm cách nào để có thể giúp cô ổn định hơn được nữa. Bạch Hạo Vân chỉ có thể giúp cho Tư Mộc có được cảm giác an toàn hơn mà thôi, anh thật sự không còn cách nào khác.
Trái tim của Bạch Hạo Vân nhói lên từng đợt khi nhìn vào đôi mắt không một chút hồn phách nào của người con gái đang nằm ở trên giường kia. Lúc này, cả hô hấp, Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Trái tim của anh lúc này đang đau đớn không ngừng.
Cả người của Tư Mộc hơi rúc vào trong chăn, trên người của cô vẫn còn khoác chiếc áo của Bạch Hạo Vân. Cả người của cô vẫn không ngừng run rẩy, khuôn mặt như là đang nơm nớp lo sợ vậy. Tư Mộc hơi xoay người, cô quay sang nhìn về phía Bạch Hạo Vân đang không ngừng lo lắng cho mình kia.
Lúc này, chỉ có làm như vậy, Tư Mộc mới cảm thấy an toàn. Nhìn Bạch Hạo Vân, ít ra Tư Mộc sẽ không nhớ đến chuyện vừa xảy ra nữa. Tư Mộc bây giờ chỉ có Bạch Hạo Vân mà thôi, ngoài ra, Tư Mộc hoàn toàn không nghĩ ngợi được gì khác cả.
Bạch Hạo Vân hình như nhớ ra cái gì đó. Phải rồi, Tư Mộc còn chưa thay quần áo, như vậy, mồ hôi tiết ra sẽ dễ bị cảm lạnh. Hơn nữa, trên người của cô vẫn chỉ khoác một chiếc áo của Bạch Hạo Vân anh thôi, chứ chiếc áo mà cô mặc khi đi ra khỏi nhà đã bị Bạch Duệ Thần xé rách mất rồi!
Bạch Hạo Vân đứng lên, anh đi về phía của chiếc tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo, định để cho Tư Mộc thay nó. Trong lúc Bạch Hạo Vân lấy ra chiếc áo kia, thì Tư Mộc lúc này đang nằm trên giường, cả người của cô đang không ngừng tiết ra bao nhiêu là mồ hôi.
Hai mắt của Tư Mộc bỗng dưng mở to, sắc mặt của người con gái bỗng dưng thay đổi hẳn. Dường như Tư Mộc đang cảm thấy sợ hãi. Sắc mặt đã trắng nay lại càng trắng hơn, trông vô cùng khó coi. Hai cánh tay không ngừng run rẩy của Tư Mộc siết chặt lấy chiếc chăn đang đắp ở trên người mình, khiến cho nó nhăn lại.
Cả người của Tư Mộc đang không ngừng run lên, ngay cả chiếc chăn dày kia cũng không che đi được sự run rẩy phát ra từ trên người của cô. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của người con gái, đôi đồng tử của Tư Mộc bỗng dưng co rút lại.
Những hình ảnh vừa nãy, những hình ảnh đáng sợ kia bỗng dưng xuất hiện trong đầu của Tư Mộc. Cơn ác mộng đáng sợ kia đã quay lại, khiến cho Tư Mộc vô cùng ám ảnh.
Bạch Duệ Thần xé rách áo của cô, rồi bàn tay bẩn thỉu của Bạch Duệ Thần hắn đụng chạm vào thân thể của cô ra sao. Thật là ghê tởm. Tư Mộc cảm thấy sự đụng chạm kia của Bạch Duệ Thần khiến cho bản thân của cô thật là bẩn.
Những dấu vết mà Bạch Duệ Thần để lại, Tư Mộc chỉ muốn xoá sạch chúng đi mà thôi. Bỗng dưng, Tư Mộc choàng dậy, hất chiếc chăn đang đắp ở trên người của mình ra, cô loạng choạng bước xuống giường, chạy vội về phía nhà tắm ở phía trước.
Chân của Tư Mộc hoàn toàn tê cứng, nhưng cô lúc này không hề để tâm gì đến điều đó. Lúc này, trong đầu của Tư Mộc chỉ có một ý nghĩ, xoá hết đi những dấu vết mà Bạch Duệ Thần đã để lại trên người của cô. Tư Mộc không thể chấp nhận được sự đụng chạm bẩn thỉu kia của Bạch Duệ Thần.
Bạch Hạo Vân vừa quay sang đã thấy Tư Mộc lao về phía nhà tắm. Cảm giác có điều gì đó không ổn, hai mắt của Bạch Hạo Vân mở to ra, chiếc áo trên tay của anh rơi xuống dưới nền đất. Cùng lúc đó, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước xối xả không ngừng. Bạch Hạo Vân vội vàng chạy vào xem thử, lỡ lại có chuyện gì không ổn.
Chẳng lẽ Tư Mộc muốn tắm hay sao? Nhưng giờ này làm gì còn nước nóng mà tắm nữa chứ? Không được, Tư Mộc vẫn còn đang bệnh, cô không thể tắm nước lạnh được. Như vậy sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bạch Hạo Vân lao nhanh về phía nhà tắm. Vừa bước vào, anh đã chứng kiến cái cảnh Tư Mộc đang không ngừng xả nước lên người mình, tay của cô liên tục cào cấu, khiến cho những vết máu rỉ ra từ trên thân thể của người con gái.
Bạch Hạo Vân không nghĩ được gì nhiều, anh vội vàng lao đến, ngay lập tức tắt vòi nước lạnh kia đi, sau đó nhanh chóng giữ chặt lấy hai tay của Tư Mộc, không để cho cô làm bản thân của mình bị thương nữa. Bạch Hạo Vân gào lên đầy đau đớn.
"Tư Mộc, em làm cái gì thế? Em còn đang bị bệnh, giờ lại đi tắm nước lạnh như vậy. Em có biết như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe lắm hay không hả? Em không biết quan tâm đến bản thân của mình hay sao?"
Bạch Hạo Vân nhìn sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt kia của Tư Mộc mà đau đớn vô cùng. Tư Mộc tại sao không hề quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy chứ?
"Nếu em muốn tắm, mai tắm cũng được mà! Với lại, tại sao em lại làm tổn thương bản thân của hắn như vậy chứ? Em không đau nhưng anh rất đau đấy!"
Nhìn hai người bọn họ lúc này chẳng khác gì những kẻ điên. Phải, có lẽ bọn họ đã sắp phát điên lên rồi. Bạch Hạo Vân cũng vậy mà Tư Mộc cũng thế.
Lúc này, Tư Mộc bỗng dưng oà khóc. Từng giọt nước mắt từ khoé mi của cô chảy dài trên gương mặt trắng bệch của cô, ánh mắt hiện lên rõ sự đau đớn đến tột cùng. Ánh mắt đau khổ vô hồn của người con gái nhìn Bạch Hạo Vân, tiếng nức nở phát ra từ miệng của cô không khỏi làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Bạch Hạo Vân, tôi cảm thấy thật bẩn, thật sự rất bẩn! Nghĩ đến lúc đó, lúc Bạch Duệ Thần sờ soạng khắp nơi trên người tôi, tôi cảm thấy điều đó thật kinh tởm. Tôi thấy, mình bị anh ta làm bẩn. Tôi muốn tẩy sạch dấu vết của anh ta đã để lại. Tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu anh có biết không?"
Chưa nói hết câu, cả người của Tư Mộc đã được Bạch Hạo Vân ôm vào lòng. Anh ôm chặt lấy thân thể của người con gái. Tư Mộc đau, nhưng Bạch Hạo Vân còn đau hơn cô gấp mười lần. Bạch Hạo Vân cố nhắm chặt mắt lại, che đi sự đau đớn ở trên gương mặt của mình.
"Không sao! Nghe lời anh! Không sao nữa rồi! Có anh ở đây rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa!"
Bạch Hạo Vân vỗ nhẹ lên đầu của Tư Mộc, như muốn trấn an người con gái trong lòng mình. Bạch Hạo Vân cố gắng đè nén sự đau đớn cùng cơn tức giận đến đỉnh điểm xuống bên dưới, lúc này, Bạch Hạo Vân không thể tức giận được.
"Nghe anh nói, em rất sạch sẽ, em không có bẩn! Nghe lời anh, từ nay về sau, đừng làm tổn thương bản thân của mình như vậy nữa. Em không cảm thấy xót thương cho bản thân của mình, nhưng anh thì có! Dù có chuyện gì, có anh ở đây, anh sẽ thay em chống đỡ toàn bộ."
Hỏi những người ở gần đó, Bạch Hạo Vân mới biết là Tư Mộc bị một người đàn ông khác đưa đi. Mà lúc đó hai người đã giằng co dữ dội lắm. Hỏi ra mới biết, người đàn ông đưa Tư Mộc đi lại chính là đứa em trai của Bạch Hạo Vân anh, Bạch Duệ Thần. Bạch Duệ Thần nổi tiếng như vậy, cũng không ai là không nhận ra hắn ta cả.
Thật may mắn là trước khi đến đây, Bạch Hạo Vân đã kịp thời cài định vị vào trong điện thoại của Tư Mộc, nếu không anh cũng không biết phải làm sao nữa. May mắn hơn nữa là, Bạch Duệ Thần chỉ lấy đi điện thoại của Tư Mộc mà không quăng nó đi, thế nên Bạch Hạo Vân mới có thể dễ dàng tìm được nơi mà Bạch Duệ Thần đưa cô đến đó.
Cũng may, Bạch Hạo Vân đã đến đó kịp thời, nếu Tư Mộc xảy ra chuyện gì, thì Bạch Hạo Vân sẽ không tha thứ cho bản thân của mình đâu. Nhưng lại không một ai biết rằng, Bạch Hạo Vân lái xe quá tốc độ, suýt chút nữa đã gặp tai nạn rồi. May mắn là không có chuyện gì xảy ra cả, không một ai làm sao.
Trên đường lái xe đưa Tư Mộc về nhà, Bạch Hạo Vân vẫn không ngừng tự trách bản thân của mình. Nhưng mà, bây giờ cho dù Bạch Hạo Vân có trách bản thân của mình như thế nào cũng không thể làm được gì nữa. Thời gian cũng không thể quay lại được.
Nhưng bắt Bạch Duệ Thần phải trả giá cho những việc mà hắn đã gây ra cho Tư Mộc, Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ làm được chuyện này. Anh nhất định phải làm được, Bạch Hạo Vân sẽ không để yên cho Bạch Duệ Thần nữa đâu.
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại, cuối cùng cũng về đến nhà. Bạch Hạo Vân cởi dây an toàn trên người mình ra, sau đó, anh quay sang nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho Tư Mộc, giọng nói của Bạch Hạo Vân trầm ấm khiến người ta cảm thấy yên lòng.
"Về nhà rồi, anh đưa em vào nhà nhé!"
Bạch Hạo Vân xuống xe, bế thân thể lạnh toát chẳng khác gì xác chết kia của Tư Mộc lên phòng. Nhanh chóng đưa Tư Mộc về phòng, đặt cô xuống giường để cho Tư Mộc có thể nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng đắp chăn lên thân thể lạnh ngắt kia của cô, Bạch Hạo Vân khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, bàn tay ấm áp chạm vào gương mặt lạnh toát kia của Tư Mộc.
"Ngủ đi, không sao nữa rồi! Tư Mộc, em chỉ cần nhắm mắt lại, mọi chuyện đều đã qua rồi!"
Giọng nói mang đầy sự đau đớn phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân, ánh mắt thâm sâu hiện lên sự đau khổ kia chăm chú nhìn ngắm người con gái đang nằm ở trên giường, anh cũng không biết làm cách nào để có thể giúp cô ổn định hơn được nữa. Bạch Hạo Vân chỉ có thể giúp cho Tư Mộc có được cảm giác an toàn hơn mà thôi, anh thật sự không còn cách nào khác.
Trái tim của Bạch Hạo Vân nhói lên từng đợt khi nhìn vào đôi mắt không một chút hồn phách nào của người con gái đang nằm ở trên giường kia. Lúc này, cả hô hấp, Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Trái tim của anh lúc này đang đau đớn không ngừng.
Cả người của Tư Mộc hơi rúc vào trong chăn, trên người của cô vẫn còn khoác chiếc áo của Bạch Hạo Vân. Cả người của cô vẫn không ngừng run rẩy, khuôn mặt như là đang nơm nớp lo sợ vậy. Tư Mộc hơi xoay người, cô quay sang nhìn về phía Bạch Hạo Vân đang không ngừng lo lắng cho mình kia.
Lúc này, chỉ có làm như vậy, Tư Mộc mới cảm thấy an toàn. Nhìn Bạch Hạo Vân, ít ra Tư Mộc sẽ không nhớ đến chuyện vừa xảy ra nữa. Tư Mộc bây giờ chỉ có Bạch Hạo Vân mà thôi, ngoài ra, Tư Mộc hoàn toàn không nghĩ ngợi được gì khác cả.
Bạch Hạo Vân hình như nhớ ra cái gì đó. Phải rồi, Tư Mộc còn chưa thay quần áo, như vậy, mồ hôi tiết ra sẽ dễ bị cảm lạnh. Hơn nữa, trên người của cô vẫn chỉ khoác một chiếc áo của Bạch Hạo Vân anh thôi, chứ chiếc áo mà cô mặc khi đi ra khỏi nhà đã bị Bạch Duệ Thần xé rách mất rồi!
Bạch Hạo Vân đứng lên, anh đi về phía của chiếc tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo, định để cho Tư Mộc thay nó. Trong lúc Bạch Hạo Vân lấy ra chiếc áo kia, thì Tư Mộc lúc này đang nằm trên giường, cả người của cô đang không ngừng tiết ra bao nhiêu là mồ hôi.
Hai mắt của Tư Mộc bỗng dưng mở to, sắc mặt của người con gái bỗng dưng thay đổi hẳn. Dường như Tư Mộc đang cảm thấy sợ hãi. Sắc mặt đã trắng nay lại càng trắng hơn, trông vô cùng khó coi. Hai cánh tay không ngừng run rẩy của Tư Mộc siết chặt lấy chiếc chăn đang đắp ở trên người mình, khiến cho nó nhăn lại.
Cả người của Tư Mộc đang không ngừng run lên, ngay cả chiếc chăn dày kia cũng không che đi được sự run rẩy phát ra từ trên người của cô. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của người con gái, đôi đồng tử của Tư Mộc bỗng dưng co rút lại.
Những hình ảnh vừa nãy, những hình ảnh đáng sợ kia bỗng dưng xuất hiện trong đầu của Tư Mộc. Cơn ác mộng đáng sợ kia đã quay lại, khiến cho Tư Mộc vô cùng ám ảnh.
Bạch Duệ Thần xé rách áo của cô, rồi bàn tay bẩn thỉu của Bạch Duệ Thần hắn đụng chạm vào thân thể của cô ra sao. Thật là ghê tởm. Tư Mộc cảm thấy sự đụng chạm kia của Bạch Duệ Thần khiến cho bản thân của cô thật là bẩn.
Những dấu vết mà Bạch Duệ Thần để lại, Tư Mộc chỉ muốn xoá sạch chúng đi mà thôi. Bỗng dưng, Tư Mộc choàng dậy, hất chiếc chăn đang đắp ở trên người của mình ra, cô loạng choạng bước xuống giường, chạy vội về phía nhà tắm ở phía trước.
Chân của Tư Mộc hoàn toàn tê cứng, nhưng cô lúc này không hề để tâm gì đến điều đó. Lúc này, trong đầu của Tư Mộc chỉ có một ý nghĩ, xoá hết đi những dấu vết mà Bạch Duệ Thần đã để lại trên người của cô. Tư Mộc không thể chấp nhận được sự đụng chạm bẩn thỉu kia của Bạch Duệ Thần.
Bạch Hạo Vân vừa quay sang đã thấy Tư Mộc lao về phía nhà tắm. Cảm giác có điều gì đó không ổn, hai mắt của Bạch Hạo Vân mở to ra, chiếc áo trên tay của anh rơi xuống dưới nền đất. Cùng lúc đó, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước xối xả không ngừng. Bạch Hạo Vân vội vàng chạy vào xem thử, lỡ lại có chuyện gì không ổn.
Chẳng lẽ Tư Mộc muốn tắm hay sao? Nhưng giờ này làm gì còn nước nóng mà tắm nữa chứ? Không được, Tư Mộc vẫn còn đang bệnh, cô không thể tắm nước lạnh được. Như vậy sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bạch Hạo Vân lao nhanh về phía nhà tắm. Vừa bước vào, anh đã chứng kiến cái cảnh Tư Mộc đang không ngừng xả nước lên người mình, tay của cô liên tục cào cấu, khiến cho những vết máu rỉ ra từ trên thân thể của người con gái.
Bạch Hạo Vân không nghĩ được gì nhiều, anh vội vàng lao đến, ngay lập tức tắt vòi nước lạnh kia đi, sau đó nhanh chóng giữ chặt lấy hai tay của Tư Mộc, không để cho cô làm bản thân của mình bị thương nữa. Bạch Hạo Vân gào lên đầy đau đớn.
"Tư Mộc, em làm cái gì thế? Em còn đang bị bệnh, giờ lại đi tắm nước lạnh như vậy. Em có biết như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe lắm hay không hả? Em không biết quan tâm đến bản thân của mình hay sao?"
Bạch Hạo Vân nhìn sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt kia của Tư Mộc mà đau đớn vô cùng. Tư Mộc tại sao không hề quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy chứ?
"Nếu em muốn tắm, mai tắm cũng được mà! Với lại, tại sao em lại làm tổn thương bản thân của hắn như vậy chứ? Em không đau nhưng anh rất đau đấy!"
Nhìn hai người bọn họ lúc này chẳng khác gì những kẻ điên. Phải, có lẽ bọn họ đã sắp phát điên lên rồi. Bạch Hạo Vân cũng vậy mà Tư Mộc cũng thế.
Lúc này, Tư Mộc bỗng dưng oà khóc. Từng giọt nước mắt từ khoé mi của cô chảy dài trên gương mặt trắng bệch của cô, ánh mắt hiện lên rõ sự đau đớn đến tột cùng. Ánh mắt đau khổ vô hồn của người con gái nhìn Bạch Hạo Vân, tiếng nức nở phát ra từ miệng của cô không khỏi làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Bạch Hạo Vân, tôi cảm thấy thật bẩn, thật sự rất bẩn! Nghĩ đến lúc đó, lúc Bạch Duệ Thần sờ soạng khắp nơi trên người tôi, tôi cảm thấy điều đó thật kinh tởm. Tôi thấy, mình bị anh ta làm bẩn. Tôi muốn tẩy sạch dấu vết của anh ta đã để lại. Tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu anh có biết không?"
Chưa nói hết câu, cả người của Tư Mộc đã được Bạch Hạo Vân ôm vào lòng. Anh ôm chặt lấy thân thể của người con gái. Tư Mộc đau, nhưng Bạch Hạo Vân còn đau hơn cô gấp mười lần. Bạch Hạo Vân cố nhắm chặt mắt lại, che đi sự đau đớn ở trên gương mặt của mình.
"Không sao! Nghe lời anh! Không sao nữa rồi! Có anh ở đây rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa!"
Bạch Hạo Vân vỗ nhẹ lên đầu của Tư Mộc, như muốn trấn an người con gái trong lòng mình. Bạch Hạo Vân cố gắng đè nén sự đau đớn cùng cơn tức giận đến đỉnh điểm xuống bên dưới, lúc này, Bạch Hạo Vân không thể tức giận được.
"Nghe anh nói, em rất sạch sẽ, em không có bẩn! Nghe lời anh, từ nay về sau, đừng làm tổn thương bản thân của mình như vậy nữa. Em không cảm thấy xót thương cho bản thân của mình, nhưng anh thì có! Dù có chuyện gì, có anh ở đây, anh sẽ thay em chống đỡ toàn bộ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.