Cô Vợ Mù

Chương 137

Chu Tử Nhuệ

07/03/2021

Bạch Hạo Vân vẫn cố gắng thuyết phục Tư Mộc, để cho cô ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Giờ cũng muộn lắm rồi, Bạch Hạo Vân thật sự không muốn Tư Mộc đổ bệnh lần nữa đâu!

"Tư Mộc, anh sẽ không bỏ em đâu! Nào, ngoan, nằm xuống nghỉ ngơi đi! Một lúc nữa anh sẽ quay lại với em, anh sẽ không đi đâu đâu! Ngoan!"

Nhưng Tư Mộc vẫn rất kiên quyết, cô liên tục lắc đầu, vẻ mặt phụng phịu như đang muốn oà khóc. Lần này, không biết vì sao, Tư Mộc lại làm liều hơn. Cô vươn người, vòng tay ôm chặt lấy người của Bạch Hạo Vân, như là không muốn cho anh đi!

Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân rất khó xử! Tư Mộc làm như vậy liệu có ổn hay không chứ? Dường như Tư Mộc nhất quyết không để cho Bạch Hạo Vân đi thì phải, cô ôm càng ngày càng chặt, Bạch Hạo Vân lúc này cho dù muốn đẩy cô ra cũng không được.

Tư Mộc muốn như vậy cả đêm hay sao? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, tuy không phải là lần đầu, nhưng liệu có ổn hay không chứ? Với lại, mỗi khi ở cạnh người con gái này, khả năng kiềm chế của Bạch Hạo Vân luôn luôn không được tốt, phải cố gắng lắm Bạch Hạo Vân mới nhịn được.

Bạch Hạo Vân thật sự không muốn làm cho cô bị thương, hơn nữa, cô gái nhỏ này của anh vẫn còn đang bệnh đấy!

Nhưng khi cảm thấy cả người của Tư Mộc lạnh ngắt đang không ngừng run lên kia, Bạch Hạo Vân không khỏi cảm thấy xót xa. Tư Mộc ôm chặt anh như muốn tìm kiếm hơi ấm vậy. Thật là khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy đau lòng.

Bạch Hạo Vân vòng hai tay của mình qua lưng của người con gái trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, giọng nói ấm áp khiến cho người ta cảm thấy yên lòng.

"Được rồi, không cần ôm chặt như vậy nữa! Anh sẽ không đi đâu hết có được hay chưa!"

"Tư Mộc, ngoan! Nằm xuống nghỉ ngơi đi! Anh sẽ ở đây, anh sẽ không đi đâu hết! Anh đảm bảo với em đấy! Nghỉ ngơi đi cho khỏe!"

Nhưng dường như Tư Mộc vẫn còn có chút không tin tưởng. Cô liếc mắt nhìn Bạch Hạo Vân một cái rồi nhìn sang vị trí bên cạnh của mình, như là đang muốn nói Bạch Hạo Vân nằm xuống đấy cùng cô vậy. Biết là không ổn, nhưng Tư Mộc vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi, đầu óc của cô lúc này hoàn toàn không nghĩ được gì nhiều.

Bạch Hạo Vân hơi ái ngại nhìn Tư Mộc, anh biết là cô đang muốn nói gì. Nhưng làm như vậy có ổn hay không chứ? Với lại, thật không thể tin được Tư Mộc bảo anh nằm xuống ở ngay bên cạnh cô. Nếu Bạch Hạo Vân không nằm xuống, chắc chắn Tư Mộc sẽ không chịu nằm xuống nghỉ ngơi.

Trong chuyện này, Bạch Hạo Vân là người có lợi chứ không phải ai khác. Được nằm bên cạnh người con gái mình yêu cơ mà, ai mà lại không muốn cơ chứ! Bạch Hạo Vân chính là sợ Tư Mộc chịu thiệt chứ không phải là anh!

Bạch Hạo Vân sợ rằng bản thân của anh sẽ chiếm tiện nghi của cô. Một trận tối nay là đã đủ lắm rồi, Bạch Hạo Vân thật sự không muốn tái hiện lại cái cảnh tượng đó nữa.

Nhưng để cho Tư Mộc ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, Bạch Hạo Vân đành phải chấp nhận yêu cầu này của Tư Mộc. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, hơi cười cười.



"Được rồi, anh sẽ nằm xuống cùng em được hay chưa? Giờ thì em phải nghe lời anh, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi."

Tư Mộc ngoan ngoãn để Bạch Hạo Vân đỡ mình nằm xuống. Sau khi Bạch Hạo Vân nằm xuống ngay bên cạnh cô, Tư Mộc đã vòng hai cánh tay của mình qua ôm chặt lấy người của Bạch Hạo Vân, cứ như là sợ Bạch Hạo Vân chạy đi mất vậy.

Bạch Hạo Vân chỉ có thể ngoan ngoãn để Tư Mộc ôm thôi!

Tư Mộc ngoan ngoãn rúc đầu vào trong ngực của Bạch Hạo Vân, từ từ nhắm mắt lại. Cảm nhận được hơi ấm từ nơi người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, Tư Mộc cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào, cơn sợ hãi cũng dần biến mất đi! Hai bàn tay gầy gò của Tư Mộc ôm chặt lấy người của Bạch Hạo Vân, như là sợ Bạch Hạo Vân chạy mất vậy.

Tư Mộc lúc này cứ y như là một con người khác vậy! Nếu là bình thường, Tư Mộc sẽ không như vậy đâu! Chắc có lẽ hôm nay, Tư Mộc bị Bạch Duệ Thần doạ cho một trận hoảng sợ như vậy, lúc này chắc Tư Mộc cũng không suy nghĩ được nhiều nên mới làm như vậy!

Mái tóc đã khô của Tư Mộc hơi rũ xuống, che đi gương mặt đang vùi đầu vào trong ngực của Bạch Hạo Vân kia. Mái tóc của người con gái đen óng ả xoã xuống, qua một lớp áo nhưng Bạch Hạo Vân vẫn có thể cảm nhận được mái tóc của người con gái đang xoã xuống ngực mình.

Tư Mộc cứ ôm chặt Bạch Hạo Vân như vậy, không chịu buông ra, khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy thật sự bất lực. Trong lòng của Bạch Hạo Vân lúc này dở khóc dở cười. Anh cũng đâu có chạy mất, tại sao người con gái này lại ôm anh chặt đến như vậy chứ? Trong đầu của Bạch Hạo Vân bỗng nảy lên một suy nghĩ, nếu như ngày thường Tư Mộc như vậy thì có phải tốt hơn không nhỉ?

Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy buồn cười vì cái suy nghĩ này của bản thân mình. Nghĩ đi đâu vậy cơ chứ? Bạch Hạo Vân hơi kéo chăn lên đắp kín người cho Tư Mộc, anh sợ cô bị lạnh. Người con gái này dễ bị bệnh như vậy, không thể để cho Tư Mộc bị bệnh thêm nữa.

Nhìn người con gái đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình kia, khoé môi của Bạch Hạo Vân bất giác cong lên thành một đường cong. Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng đưa tay vén những sợi tóc đang rũ xuống gương mặt xinh đẹp kia của cô sang một bên, để cho Tư Mộc có thể thoải mái mà ngủ hơn.

Qua một lớp áo sơ mi nhưng Bạch Hạo Vân có thể cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại của người con gái này chạm vào da thịt của anh! Bạch Hạo Vân đột nhiên cảm thấy cực kỳ bất lực! Dù sao anh cũng là người đàn ông bình thường, cũng có thất tình lục dục, nay người con gái mà Bạch Hạo Vân anh yêu lại đang nằm trong vòng tay của anh như vậy, Bạch Hạo Vân muốn kiềm chế cũng khó lòng mà kiềm chế được.

Hơn thế nữa, người con gái này còn đang không ngừng ngọ nguậy ở trong ngực anh nữa chứ. Mùi hương trên người của Tư Mộc truyền đến mũi của Bạch Hạo Vân, khiến cho Bạch Hạo Vân thật khó khăn mà kiềm chế bản thân của mình. Bạch Hạo Vân hơi cười khổ, nhìn Tư Mộc.

"Tư Mộc, nếu em muốn đêm nay có thể ngủ yên thì đừng có cựa quậy nữa. Sức chịu đựng của anh cũng chỉ có giới hạn thôi!"

Bạch Hạo Vân vừa dứt lời, Tư Mộc đã mở to hai mắt long lanh, ngây thơ nhìn Bạch Hạo Vân. Hình như người con gái này đang không hiểu những lời mà Bạch Hạo Vân muốn nói thì phải.

Nhìn vào đôi mắt long lanh kia, Bạch Hạo Vân thật sự không muốn làm cho cô phải hoảng sợ. Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc không hiểu, anh hơi cười cười nói với cô.



"Không có gì đâu, em cứ ngủ đi!"

Bạch Hạo Vân thật sự không muốn vấy bẩn đầu óc trong sáng của người con gái này đâu. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân cũng không muốn làm cho Tư Mộc hoảng sợ vì cái suy nghĩ của mình. Một chuyện vừa xảy ra đã là quá đủ rồi!

Thấy Bạch Hạo Vân nói thế, Tư Mộc cũng không có phản ứng gì, cô nhanh chóng vùi đầu vào ngực của Bạch Hạo Vân, cố gắng nhắm chặt mắt lại. Bạch Hạo Vân vòng tay qua người của Tư Mộc, khẽ ôm lấy thân thể của người con gái này, chẳng mấy chốc, hai người đã ngủ từ lúc nào không hay biết!

Trong căn phòng, đôi nam nữ đang ôm chặt nhau chìm vào trong giấc ngủ bình yên!

Nhưng, Tư Mộc hễ nhắm mắt được một lúc thì những hình ảnh đáng sợ kia lại lần lượt hiện về ở trong tâm trí của cô. Mỗi khi cố gắng ngủ, Tư Mộc lại nhớ đến những hình ảnh kinh tởm đó. Mỗi lúc như vậy, Tư Mộc choàng tỉnh dậy vì quá sợ hãi, khiến cho cô không tài nào ngủ được. Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh đó, Tư Mộc lại không dám nhắm mắt lại mà ngủ tiếp!

Và lần này cũng như vậy, tiếng hét đầy sợ hãi, thất thanh của người con gái khiến cho Bạch Hạo Vân choàng tỉnh dậy. Nhìn thân thể đang không ngừng run rẩy của người con gái ở ngay bên cạnh của mình, trên trán của cô không ngừng đổ mồ hôi.

Sắc mặt của Tư Mộc tái nhợt đi. Hai cánh tay của cô siết chặt grap giường, dường như đang rất sợ hãi. Bạch Hạo Vân vội vàng lấy mấy tờ giấy ướt ở phía chiếc tủ được đặt ngay cạnh chiếc giường kia, nhanh chóng lau đi mồ hôi trên trán của cô.

Bạch Hạo Vân nhanh chóng ôm Tư Mộc vào trong lòng của mình. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Tư Mộc, giọng nói trầm ổn ấm áp như đang muốn an ủi người con gái ấy.

"Không sao đâu! Đừng sợ! Đó chỉ là ác mộng mà thôi! Tư Mộc, đó không phải là sự thật, em không cần phải sợ gì cả! Hãy coi đó là một cơn ác mộng thôi!"

Tư Mộc không biết mình phải làm sao nữa. Cô chỉ biết để cho Bạch Hạo Vân ôm lấy mình, hai cánh tay của cô nằm chặt lấy phần vạt áo ở trước ngực của Bạch Hạo Vân. Tư Mộc sợ hãi, nhưng cô lại không rơi một giọt nước mắt nào cả.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của người con gái trong lòng mình kia, Bạch Hạo Vân không khỏi cảm thấy xót xa. Nhìn Tư Mộc như vậy, Bạch Hạo Vân cảm thấy đau đớn vô cùng. Anh không biết mình có thể làm gì để cho Tư Mộc có thể cảm thấy an tâm nữa. Ngoài việc an ủi Tư Mộc ra, Bạch Hạo Vân thật sự không biết làm cái gì khác cả.

Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn phải cố gắng an ủi Tư Mộc. Từ nãy đến giờ, Tư Mộc đã gặp ác mộng mấy lần rồi. Mỗi lần tỉnh dậy, cô đều sợ hãi như vậy, Bạch Hạo Vân càng cảm thấy đau lòng cho người con gái này.

"Nào, ngủ đi, có anh ở đây! Đừng sợ! Anh sẽ luôn ở bên nhau em!"

Sau khi đỡ Tư Mộc nằm xuống, Bạch Hạo Vân nhanh chóng ôm lấy cả người đang run rẩy kia của Tư Mộc, cố gắng vỗ về cho cô ngủ. Nhìn người con gái đang từ từ chìm vào giấc ngủ kia, lúc này Bạch Hạo Vân mới thở phào một hơi. Có lẽ, cả đêm nay, anh không thể ngủ được rồi.

Nhìn Tư Mộc đau khổ như vậy, cơn giận trong lòng của Bạch Hạo Vân lại càng lớn hơn! Bạch Duệ Thần, tao sẽ không bỏ qua cho mày!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Mù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook