Chương 156
Chu Tử Nhuệ
20/03/2021
Bạch Hạo Vân không thể khiến cho Tư Mộc cảm thấy mệt hơn nữa. Anh
nghe nói lần đầu tiên của một người con gái trải qua cực kỳ đau đớn, thế nên Bạch Hạo Vân mới không muốn khiến cho Tư Mộc đau. Đợi cô ổn định
thân thể của mình lại rồi tính tiếp.
Bạch Hạo Vân ôm Tư Mộc sát lại gần người của mình, anh khẽ nhắm mắt lại, định ngủ thêm một lát. Dù sao bây giờ cũng vẫn còn sớm mà. Tối qua, Bạch Hạo Vân cũng chỉ chợp mắt được một lúc rồi lại tỉnh, cũng đâu được nghỉ ngơi nhiều đâu.
Cứ thế, hai người cứ ngủ một mạch mãi cho đến bảy giờ rưỡi, lúc này, Tư Mộc mới khó khăn mở mắt ra. Cô "ưm" một tiếng, hai mắt khó khăn mở ra, Tư Mộc thật sự chẳng muốn mở mắt một chút nào, cô chỉ muốn ngủ mà thôi. Tư Mộc cũng cho rằng mình đang lười biếng.
Bỗng nhiên, thân thể của cô truyền đến một cơn đau nhức vô cùng, nhất là ở phía dưới. Hai chân của cô chắc đang không ngừng run. Tư Mộc cảm thấy hai chân của mình tê dại, muốn nhấc chân cũng thật là khó khăn. Sao lại đau thế cơ chứ lị?
Tư Mộc vô thức đánh mắt sang người đàn ông đang nhắm mắt, hai tay vẫn còn đang ôm chặt lấy người của cô kia. Chuyện tối hôm qua xảy ra, Tư Mộc vẫn nhớ rất rõ, chứ cô không hề quên một chút nào cả. Cô biết bản thân của mình đã làm cái gì. Tư Mộc hơi ngây ngô nhìn gương mặt của Bạch Hạo Vân trong chốc lát.
Liệu cô làm như vậy, có đúng hay không? Bạch Hạo Vân không hề yêu cô, anh yêu Trịnh Mỹ Châu đến phát điên như vậy, vậy mà Tư Mộc lại có thể để xảy ra cái loại sự tình như thế này. Cô biết bản thân của mình mềm lòng, nhưng Tư Mộc cũng không thể làm như vậy được. Người ta không yêu cô, tại sao cô lại để xảy ra chuyện này?
Tư Mộc cắn môi, khuôn mặt của cô có một chút biến đổi. Ánh mắt của người con gái đem theo một chút buồn bã nhìn Bạch Hạo Vân đang nằm ở bên cạnh mình. Tư Mộc cảm thấy hơi đắn đo, liệu sau hôm nay, tình bạn của hai người có còn giữ được nữa hay không?
Bạch Hạo Vân là ân nhân của cô, cũng chính là người bạn đầu tiên mà cô quen. Tư Mộc không muốn mất đi người bạn này một chút nào cả. Tại sao Tư Mộc lại mềm lòng như vậy chứ? Tại sao cô lại để sự tình này phát sinh giữa hai người cơ chứ? Mối quan hệ này, liệu sẽ đưa hai người đi về đâu đây?
Tư Mộc bất giác đưa cánh tay của mình lên, chạm vào gương mặt của Bạch Hạo Vân. Cô rất muốn đứng dậy, nhưng cả người của cô lại đau nhức như vậy, hơn thế nữa, Bạch Hạo Vân đang ôm cô vô cùng chặt, Tư Mộc có muốn ngồi dậy cũng khó khăn. Nhưng cô chưa chạm tay vào mặt của Bạch Hạo Vân thì tiếng nói của người bên cạnh đã truyền đến tai của Tư Mộc.
"Ngủ đi! Đừng có làm càn!"
Cánh tay của Tư Mộc hơi khựng lại. Bạch Hạo Vân tỉnh rồi sao? Tại sao cô lại không hề biết cái gì hết? Bạch Hạo Vân tỉnh từ lúc nào vậy chứ? Tại sao trông anh cứ giống như đang ngủ vậy?
Còn đang ngơ ngác, Bạch Hạo Vân vẫn tiếp tục lên tiếng nhưng hai mắt của anh vẫn khép lại. Bạch Hạo Vân lười biếng không muốn mở mắt ra
"Tư Mộc, đừng có cử động. Nếu không, anh không đảm bảo với em, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu!"
Tư Mộc ngay lập tức giật mình một cái, cả người của cô co rúm lại trong vòng tay của Bạch Hạo Vân. Trên gương mặt của Tư Mộc, một sự lo lắng, bất an dâng lên. Hai cánh tay của Tư Mộc nhanh chóng kéo chiếc chăn phủ kín người của mình.
Tư Mộc có một chút gì đó gọi là lo lắng sau câu nói kia của Bạch Hạo Vân. Cô cũng hiểu được phần nào ý trong lời nói đó. Hôm qua Bạch Hạo Vân đã dày vò cô muốn sống không được muốn chết không xong rồi, Tư Mộc không muốn bị đau nữa đâu. Nghĩ đến cái cảnh tượng tối hôm qua, mặt mũi của Tư Mộc bất giác đỏ bừng lên.
Bạch Hạo Vân tối qua làm cô đau chết đi được mà!
Đã thế mãi Bạch Hạo Vân cũng không chịu buông tha cho cô mới đau chứ! Mặc cho Tư Mộc gào cả cổ họng cầu xin Bạch Hạo Vân dừng lại, nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho Tư Mộc, cho dù Tư Mộc có khóc hết cả nước mắt đi chăng nữa.
Ai biểu hôm qua Tư Mộc tự nhiên chọc giận Bạch Hạo Vân làm chi? Để bây giờ cả người của cô đau nhức ỉ ôi, đến cử động còn không muốn nữa kìa, huống chi bảo cô xuống giường. Mặt mũi của Tư Mộc nóng bừng, cô bèn chùm chăn lên đầu để che đi khuôn mặt đỏ như gấc chín kia của mình.
Tư Mộc từ lúc này quyết tâm im lặng không nói gì nữa, tránh gây thêm hoạ từ cái miệng của mình ra. Một lần đã là quá đủ rồi. Lần nữa chắc Tư Mộc chỉ còn cái xác đau đớn mà xuống giường mất. Mà thể lực của Bạch Hạo Vân tại sao lại khỏe như thế cơ chứ lị, hôm qua, Bạch Hạo Vân mãi đến hai giờ sáng mới chịu buông tha cho cô.
Lúc đó, Tư Mộc phải khóc lóc dữ dội lắm mới được. Bạch Hạo Vân rõ ràng biết Tư Mộc cô sợ đau, vậy mà không chịu nhẹ nhàng hơn một chút nào cả. Đúng là tên đàn ông nào cũng như nhau mà, toàn là những kẻ sống bằng nửa thân dưới.
Bạch Hạo Vân tuy vẫn đang nhắm mắt nhưng anh hoàn toàn biết Tư Mộc đang làm gì. Cánh tay Bạch Hạo Vân đang đặt trên người của Tư Mộc bỗng kéo mạnh một cái khiến cho cả người của người con gái bổ nhào về phía anh. Bạch Hạo Vân ôm chặt lấy người của Tư Mộc, để cho cô dựa đầu lên ngực của mình.
Tư Mộc không khỏi sững lại. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình tuy đã tỉnh nhưng cứ cố tình làm như mình đang ngủ kia. Tư Mộc nghiến răng nghiến lợi, lườm Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, anh làm cái gì thế hả?"
Bạch Hạo Vân vẫn làm như là mình không nghe thấy gì cả, anh vẫn tiếp tục nhắm mắt. Bạch Hạo Vân cố xích lại gần chỗ của Tư Mộc, anh hơi nằm lên phần đầu của cô, tham lam hít lấy mùi hương phát ra từ trên thân thể của người con gái này.
Thấy Bạch Hạo Vân im lặng không trả lời, cô lại không thể làm gì, cả người của mình bị cánh tay của Bạch Hạo Vân ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái áp vào lồng ngực rắn chắc của Bạch Hạo Vân. Tư Mộc vừa tức giận lại vừa xấu hổ, khiến cho khuôn mặt của cô ửng đỏ cực kỳ, cứ như vừa bước ra từ lò lửa vậy.
"Bạch Hạo Vân, anh có nghe thấy tôi nói cái gì không đấy?"
Tư Mộc gằn từng chữ, sự giận dữ thể hiện rõ trên gương mặt đang vô cùng xấu hổ của người con gái. Vậy mà, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân lại chẳng có một chút phản ứng nào cả, anh vẫn cứ lì lợm tiếp tục hành động của mình. Mắt của Bạch Hạo Vân vẫn khép kín lại, anh không muốn mở mắt ra thì phải. Bạch Hạo Vân lười biếng trả lời người con gái đang giận dữ ở trong lòng của mình đây.
"Có nghe. Làm sao không?"
Tư Mộc trợn to mắt nhìn Bạch Hạo Vân, biểu cảm như là muốn đánh người vậy. Nếu như cả người của Tư Mộc đang không bị Bạch Hạo Vân ôm chặt ấy, thì không biết chừng Tư Mộc sẽ xông lên đánh cho người đàn ông đang nằm ở bên cạnh mình một trận ấy chứ. Mẹ kiếp! Suốt ngày chọc tức cô, vui lắm hả?
Tư Mộc thật sự cạn lời với Bạch Hạo Vân luôn rồi. Cô thật sự không biết nói gì trong cái trường hợp này nữa đây.
Nằm một lúc ở trong lòng của Bạch Hạo Vân, khuôn mặt của Tư Mộc có một chút thay đổi. Một sự e dè, sợ sệt, như đang không biết làm như thế nào đây. Dường như Tư Mộc đang muốn nói gì đó với Bạch Hạo Vân nhưng cô lại sợ, và cô cũng không biết mình phải bắt đầu như thế nào nữa.
Bạch Hạo Vân hơi hé mắt, anh nhìn thấy gương mặt của Tư Mộc có chút thay đổi. Hình như là có điều gì đó không ổn thì phải. Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc đang muốn hỏi gì đó, vì vậy, anh cố ý hỏi chuyện người con gái đang nằm trong vòng tay của mình, làm như là vô tình biết thôi.
"Sao không nói gì nữa? Không phải là em đang muốn nói gì với anh à?"
Bất giác, Tư Mộc rùng mình một cái. Cô hơi mấp máy môi. Thanh âm phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo một chút rụt rè, xấu hổ cùng với khó khăn. Dường như là những lời khó nói lắm, trông Tư Mộc rất khó khăn mới nói ra được.
"Bạch Hạo Vân, anh không dậy à? Lỡ để Trịnh Mỹ Châu thấy thì làm sao?"
"Để Trịnh Mỹ Châu thấy thì ảnh hưởng gì đến anh à?"
Bạch Hạo Vân lúc này mới mở mắt ra, anh hơi dịch người xuống để dễ dàng ngắm nhìn gương mặt của người con gái mà mình yêu. Bạch Hạo Vân cảm thấy có một chút khó hiểu, để Trịnh Mỹ Châu thấy thì làm sao chứ? Ảnh hưởng gì à? Anh biết là cô gái nhỏ này hay xấu hổ, nhưng Trịnh Mỹ Châu nếu thấy thì cũng tự biết thế mà lui chứ?
Tư Mộc khó hiểu nhìn Bạch Hạo Vân, trên gương mặt của cô xuất hiện hàng loạt những dấu chấm hỏi cực kì lớn.
"Không phải anh thích cô ấy hay sao? Để cô ấy nhìn thấy như vậy, sẽ hiểu lầm anh đấy!"
Bạch Hạo Vân hơi nhướn mày nhìn Tư Mộc. Thích? Từ đâu mà Tư Mộc cho rằng Bạch Hạo Vân anh thích cái bà chằn lửa kia cơ chứ? Anh đâu có điên. Mắt thẩm mĩ của anh sẽ không kém như vậy đâu.
"Ai nói với em là anh thích cô gái tên Trịnh Mỹ Châu kia?"
"Ơ thế không phải à? Tôi thấy hai người thân như vậy mà!"
Bạch Hạo Vân bất lực thật sự. Anh cũng chỉ biết đưa tay vỗ trán mà cười khổ. Thân là phải thích nhau à chị hai của tôi ơi. Giọng nói phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân mang theo một chút bất lực.
"Em có bị làm sao không khi nói anh thích cái bà chằn kia hả? Em đừng có coi thường mắt thẩm mỹ của anh như vậy chứ?"
Tư Mộc hơi sững người nhìn Bạch Hạo Vân. Ơ thế không phải à? Vậy là Tư Mộc cô nghĩ nhiều hay sao chứ? Bạch Hạo Vân thật sự không thích Trịnh Mỹ Châu kia hay sao? Tư Mộc hơi cúi đầu xuống, không hiểu vì sao, trong lòng của cô lúc này đang cảm nhận cực kỳ vui mừng.
Bạch Hạo Vân nhìn Tư Mộc một lát, dường như anh đã tìm ra vấn đề ở đây là gì. Anh ghé sát tai của Tư Mộc, khẽ thì thầm vào tai.
"Em ghen à?"
Bạch Hạo Vân ôm Tư Mộc sát lại gần người của mình, anh khẽ nhắm mắt lại, định ngủ thêm một lát. Dù sao bây giờ cũng vẫn còn sớm mà. Tối qua, Bạch Hạo Vân cũng chỉ chợp mắt được một lúc rồi lại tỉnh, cũng đâu được nghỉ ngơi nhiều đâu.
Cứ thế, hai người cứ ngủ một mạch mãi cho đến bảy giờ rưỡi, lúc này, Tư Mộc mới khó khăn mở mắt ra. Cô "ưm" một tiếng, hai mắt khó khăn mở ra, Tư Mộc thật sự chẳng muốn mở mắt một chút nào, cô chỉ muốn ngủ mà thôi. Tư Mộc cũng cho rằng mình đang lười biếng.
Bỗng nhiên, thân thể của cô truyền đến một cơn đau nhức vô cùng, nhất là ở phía dưới. Hai chân của cô chắc đang không ngừng run. Tư Mộc cảm thấy hai chân của mình tê dại, muốn nhấc chân cũng thật là khó khăn. Sao lại đau thế cơ chứ lị?
Tư Mộc vô thức đánh mắt sang người đàn ông đang nhắm mắt, hai tay vẫn còn đang ôm chặt lấy người của cô kia. Chuyện tối hôm qua xảy ra, Tư Mộc vẫn nhớ rất rõ, chứ cô không hề quên một chút nào cả. Cô biết bản thân của mình đã làm cái gì. Tư Mộc hơi ngây ngô nhìn gương mặt của Bạch Hạo Vân trong chốc lát.
Liệu cô làm như vậy, có đúng hay không? Bạch Hạo Vân không hề yêu cô, anh yêu Trịnh Mỹ Châu đến phát điên như vậy, vậy mà Tư Mộc lại có thể để xảy ra cái loại sự tình như thế này. Cô biết bản thân của mình mềm lòng, nhưng Tư Mộc cũng không thể làm như vậy được. Người ta không yêu cô, tại sao cô lại để xảy ra chuyện này?
Tư Mộc cắn môi, khuôn mặt của cô có một chút biến đổi. Ánh mắt của người con gái đem theo một chút buồn bã nhìn Bạch Hạo Vân đang nằm ở bên cạnh mình. Tư Mộc cảm thấy hơi đắn đo, liệu sau hôm nay, tình bạn của hai người có còn giữ được nữa hay không?
Bạch Hạo Vân là ân nhân của cô, cũng chính là người bạn đầu tiên mà cô quen. Tư Mộc không muốn mất đi người bạn này một chút nào cả. Tại sao Tư Mộc lại mềm lòng như vậy chứ? Tại sao cô lại để sự tình này phát sinh giữa hai người cơ chứ? Mối quan hệ này, liệu sẽ đưa hai người đi về đâu đây?
Tư Mộc bất giác đưa cánh tay của mình lên, chạm vào gương mặt của Bạch Hạo Vân. Cô rất muốn đứng dậy, nhưng cả người của cô lại đau nhức như vậy, hơn thế nữa, Bạch Hạo Vân đang ôm cô vô cùng chặt, Tư Mộc có muốn ngồi dậy cũng khó khăn. Nhưng cô chưa chạm tay vào mặt của Bạch Hạo Vân thì tiếng nói của người bên cạnh đã truyền đến tai của Tư Mộc.
"Ngủ đi! Đừng có làm càn!"
Cánh tay của Tư Mộc hơi khựng lại. Bạch Hạo Vân tỉnh rồi sao? Tại sao cô lại không hề biết cái gì hết? Bạch Hạo Vân tỉnh từ lúc nào vậy chứ? Tại sao trông anh cứ giống như đang ngủ vậy?
Còn đang ngơ ngác, Bạch Hạo Vân vẫn tiếp tục lên tiếng nhưng hai mắt của anh vẫn khép lại. Bạch Hạo Vân lười biếng không muốn mở mắt ra
"Tư Mộc, đừng có cử động. Nếu không, anh không đảm bảo với em, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu!"
Tư Mộc ngay lập tức giật mình một cái, cả người của cô co rúm lại trong vòng tay của Bạch Hạo Vân. Trên gương mặt của Tư Mộc, một sự lo lắng, bất an dâng lên. Hai cánh tay của Tư Mộc nhanh chóng kéo chiếc chăn phủ kín người của mình.
Tư Mộc có một chút gì đó gọi là lo lắng sau câu nói kia của Bạch Hạo Vân. Cô cũng hiểu được phần nào ý trong lời nói đó. Hôm qua Bạch Hạo Vân đã dày vò cô muốn sống không được muốn chết không xong rồi, Tư Mộc không muốn bị đau nữa đâu. Nghĩ đến cái cảnh tượng tối hôm qua, mặt mũi của Tư Mộc bất giác đỏ bừng lên.
Bạch Hạo Vân tối qua làm cô đau chết đi được mà!
Đã thế mãi Bạch Hạo Vân cũng không chịu buông tha cho cô mới đau chứ! Mặc cho Tư Mộc gào cả cổ họng cầu xin Bạch Hạo Vân dừng lại, nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho Tư Mộc, cho dù Tư Mộc có khóc hết cả nước mắt đi chăng nữa.
Ai biểu hôm qua Tư Mộc tự nhiên chọc giận Bạch Hạo Vân làm chi? Để bây giờ cả người của cô đau nhức ỉ ôi, đến cử động còn không muốn nữa kìa, huống chi bảo cô xuống giường. Mặt mũi của Tư Mộc nóng bừng, cô bèn chùm chăn lên đầu để che đi khuôn mặt đỏ như gấc chín kia của mình.
Tư Mộc từ lúc này quyết tâm im lặng không nói gì nữa, tránh gây thêm hoạ từ cái miệng của mình ra. Một lần đã là quá đủ rồi. Lần nữa chắc Tư Mộc chỉ còn cái xác đau đớn mà xuống giường mất. Mà thể lực của Bạch Hạo Vân tại sao lại khỏe như thế cơ chứ lị, hôm qua, Bạch Hạo Vân mãi đến hai giờ sáng mới chịu buông tha cho cô.
Lúc đó, Tư Mộc phải khóc lóc dữ dội lắm mới được. Bạch Hạo Vân rõ ràng biết Tư Mộc cô sợ đau, vậy mà không chịu nhẹ nhàng hơn một chút nào cả. Đúng là tên đàn ông nào cũng như nhau mà, toàn là những kẻ sống bằng nửa thân dưới.
Bạch Hạo Vân tuy vẫn đang nhắm mắt nhưng anh hoàn toàn biết Tư Mộc đang làm gì. Cánh tay Bạch Hạo Vân đang đặt trên người của Tư Mộc bỗng kéo mạnh một cái khiến cho cả người của người con gái bổ nhào về phía anh. Bạch Hạo Vân ôm chặt lấy người của Tư Mộc, để cho cô dựa đầu lên ngực của mình.
Tư Mộc không khỏi sững lại. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình tuy đã tỉnh nhưng cứ cố tình làm như mình đang ngủ kia. Tư Mộc nghiến răng nghiến lợi, lườm Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, anh làm cái gì thế hả?"
Bạch Hạo Vân vẫn làm như là mình không nghe thấy gì cả, anh vẫn tiếp tục nhắm mắt. Bạch Hạo Vân cố xích lại gần chỗ của Tư Mộc, anh hơi nằm lên phần đầu của cô, tham lam hít lấy mùi hương phát ra từ trên thân thể của người con gái này.
Thấy Bạch Hạo Vân im lặng không trả lời, cô lại không thể làm gì, cả người của mình bị cánh tay của Bạch Hạo Vân ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái áp vào lồng ngực rắn chắc của Bạch Hạo Vân. Tư Mộc vừa tức giận lại vừa xấu hổ, khiến cho khuôn mặt của cô ửng đỏ cực kỳ, cứ như vừa bước ra từ lò lửa vậy.
"Bạch Hạo Vân, anh có nghe thấy tôi nói cái gì không đấy?"
Tư Mộc gằn từng chữ, sự giận dữ thể hiện rõ trên gương mặt đang vô cùng xấu hổ của người con gái. Vậy mà, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân lại chẳng có một chút phản ứng nào cả, anh vẫn cứ lì lợm tiếp tục hành động của mình. Mắt của Bạch Hạo Vân vẫn khép kín lại, anh không muốn mở mắt ra thì phải. Bạch Hạo Vân lười biếng trả lời người con gái đang giận dữ ở trong lòng của mình đây.
"Có nghe. Làm sao không?"
Tư Mộc trợn to mắt nhìn Bạch Hạo Vân, biểu cảm như là muốn đánh người vậy. Nếu như cả người của Tư Mộc đang không bị Bạch Hạo Vân ôm chặt ấy, thì không biết chừng Tư Mộc sẽ xông lên đánh cho người đàn ông đang nằm ở bên cạnh mình một trận ấy chứ. Mẹ kiếp! Suốt ngày chọc tức cô, vui lắm hả?
Tư Mộc thật sự cạn lời với Bạch Hạo Vân luôn rồi. Cô thật sự không biết nói gì trong cái trường hợp này nữa đây.
Nằm một lúc ở trong lòng của Bạch Hạo Vân, khuôn mặt của Tư Mộc có một chút thay đổi. Một sự e dè, sợ sệt, như đang không biết làm như thế nào đây. Dường như Tư Mộc đang muốn nói gì đó với Bạch Hạo Vân nhưng cô lại sợ, và cô cũng không biết mình phải bắt đầu như thế nào nữa.
Bạch Hạo Vân hơi hé mắt, anh nhìn thấy gương mặt của Tư Mộc có chút thay đổi. Hình như là có điều gì đó không ổn thì phải. Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc đang muốn hỏi gì đó, vì vậy, anh cố ý hỏi chuyện người con gái đang nằm trong vòng tay của mình, làm như là vô tình biết thôi.
"Sao không nói gì nữa? Không phải là em đang muốn nói gì với anh à?"
Bất giác, Tư Mộc rùng mình một cái. Cô hơi mấp máy môi. Thanh âm phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo một chút rụt rè, xấu hổ cùng với khó khăn. Dường như là những lời khó nói lắm, trông Tư Mộc rất khó khăn mới nói ra được.
"Bạch Hạo Vân, anh không dậy à? Lỡ để Trịnh Mỹ Châu thấy thì làm sao?"
"Để Trịnh Mỹ Châu thấy thì ảnh hưởng gì đến anh à?"
Bạch Hạo Vân lúc này mới mở mắt ra, anh hơi dịch người xuống để dễ dàng ngắm nhìn gương mặt của người con gái mà mình yêu. Bạch Hạo Vân cảm thấy có một chút khó hiểu, để Trịnh Mỹ Châu thấy thì làm sao chứ? Ảnh hưởng gì à? Anh biết là cô gái nhỏ này hay xấu hổ, nhưng Trịnh Mỹ Châu nếu thấy thì cũng tự biết thế mà lui chứ?
Tư Mộc khó hiểu nhìn Bạch Hạo Vân, trên gương mặt của cô xuất hiện hàng loạt những dấu chấm hỏi cực kì lớn.
"Không phải anh thích cô ấy hay sao? Để cô ấy nhìn thấy như vậy, sẽ hiểu lầm anh đấy!"
Bạch Hạo Vân hơi nhướn mày nhìn Tư Mộc. Thích? Từ đâu mà Tư Mộc cho rằng Bạch Hạo Vân anh thích cái bà chằn lửa kia cơ chứ? Anh đâu có điên. Mắt thẩm mĩ của anh sẽ không kém như vậy đâu.
"Ai nói với em là anh thích cô gái tên Trịnh Mỹ Châu kia?"
"Ơ thế không phải à? Tôi thấy hai người thân như vậy mà!"
Bạch Hạo Vân bất lực thật sự. Anh cũng chỉ biết đưa tay vỗ trán mà cười khổ. Thân là phải thích nhau à chị hai của tôi ơi. Giọng nói phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân mang theo một chút bất lực.
"Em có bị làm sao không khi nói anh thích cái bà chằn kia hả? Em đừng có coi thường mắt thẩm mỹ của anh như vậy chứ?"
Tư Mộc hơi sững người nhìn Bạch Hạo Vân. Ơ thế không phải à? Vậy là Tư Mộc cô nghĩ nhiều hay sao chứ? Bạch Hạo Vân thật sự không thích Trịnh Mỹ Châu kia hay sao? Tư Mộc hơi cúi đầu xuống, không hiểu vì sao, trong lòng của cô lúc này đang cảm nhận cực kỳ vui mừng.
Bạch Hạo Vân nhìn Tư Mộc một lát, dường như anh đã tìm ra vấn đề ở đây là gì. Anh ghé sát tai của Tư Mộc, khẽ thì thầm vào tai.
"Em ghen à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.