Chương 5: phá hủy gương mặt
Chu Tử Nhuệ
04/01/2021
(5)
"Á á a a a a a a a a a a."
"Mặt của tôi, mặt của tôi, bác sĩ, mặt của tôi sao rồi?"
Khi tỉnh lại, cô đã được đưa vào trong bệnh viện, nhưng mặt của cô.
"Bác sĩ, mặt của tôi có sao không?"
Cô đưa tay mò mò tìm người, cô biết bác sĩ đang ở đây.
Vẻ mặt của bác sĩ lộ rõ vẻ thất vọng :
"Xin lỗi cô, chúng tôi rất tiếc."
Cô giật mình, theo tiếng nói mà tìm đến chỗ bác sĩ:
"Bác sĩ, nói vậy là thế nào? Mặt của tôi, nhất định không sao, đúng không?"
Bác sĩ thở dài:
"Chúng tôi rất tiếc. Mặt của cô bị bỏng axit sunfuric loại cực đặc, trước khi được đưa đến bệnh viện thì toàn bộ phần da ngoài của cô đã bị ăn mòn hoàn toàn rồi."
"...."
"Nói một cách khác, mặt của cô không thể chữa trị được."
Cả người cô như hóa đá. Không,
không thể nào.Cô đưa tay sờ lên khuôn mặt mình, cách một lớp băng gạc nhưng cô vẫn cảm nhận được sự đau đớn đằng sau đó.
Cô cứ như vậy, một lúc lâu, cô mới có phản ứng.
"Khônggggggg"
Cô hét to lên. Cô ôm lấy đầu mình:
"Không thể nào. Các người lừa tôi có phải không? Nói đi. Các người đang lừa tôi."
Bác sĩ biết cô không chịu được nhưng vẫn phải lên tiếng khuyên nhủ :
"Mong cô bớt đau buồn. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho cô hết mức có thể. "
Cô hét thật to:
"Các người im đi, im hết đi. Tôi không muốn nghe."
Cô như phát điên lên, cô giật đi băng gạc băng vết thương của mình trên mặt. Cô đưa tay chạm vào đó. Không. Đây không phải sự thật. Trên mặt cô, hiện rõ một mảng thịt đỏ ửng, thật sự không thể chữa được.
"Khônggggg."
Cô dường như muốn cào cấu lên vết thương đó, cô muốn xoá nó đi.
Làm vậy quá nguy hiểm.
Bác sĩ vội vàng giữ chặt hai tay cô, rồi gọi người vào:
"Người đâu. Đem thuốc an thần đến đây, mau lên."
Y tá được lệnh vội vàng đem thuốc an thần đến. Sau khi tiêm cho cô một mũi thuốc, cô đã ngủ say. Để đề phòng cô làm ảnh hưởng đến vết thương, bác sĩ đành phải trói chặt hai tay cô vào thành giường.
Lúc đó, cô cứ như một kẻ điên vậy.
Khi cô tỉnh lại, dường như đã bình tĩnh hơn. Cô không làm loạn như lúc đầu nữa, mà lại cứ im lặng như cái xác không hồn vậy.
Đã mù, lại còn bị phá hủy đi gương mặt nữa, cuộc đời cô coi như bị phá hủy đi tất cả. Cô cảm thấy chua xót, vì một người đàn ông, đáng hay không? Vì yêu mà mất tất cả, thật không đáng để cô làm vậy.
Nước mắt cô rơi xuống. Thật đau.
Không ai ở cạnh, không một người bạn tâm sự. Ai cũng không cần cô., cô nên làm gì bây giờ? Cha mẹ cũng vậy. Bạch Duệ Thần cũng thế.
Cô nên làm gì đây?
Đang thẫn thờ thì cô nghe thấy tiếng nói:
"Cô tỉnh rồi sao? Đến giờ uống thuốc rồi."
Đó hình như là y tá thì phải? Uống
thuốc? Để làm gì? Cô đã thành thế này rồi, uống thuốc thì có tác dụng gì?
Cô y tá đưa mấy viên thuốc lên sát miệng cô:
"Nào, uống đi."
Y tá thấy cô bị mù, lại còn bị hại thành ra thế này nên cũng thương tình cho cô, cô ấy cố gắng giúp cô mấy việc.
Cô cười chua chát:
"Chị này, chị bảo tôi bị thế này rồi thì uống thuốc để làm gì? Có tác dụng gì sao?"
Cô y tá thở dài:
"Haizz, cô đừng bi quan như vậy chứ? Cái gì cũng có cái tích cực, hãy suy nghĩ đến nó."
Cô lắc đầu:
"Tích cực? Tôi thành ra thế này rồi, làm gì có tâm trạng mà nghĩ đến mấy cái đó chứ. Chị có biết, đối với một người phụ nữ bị phá hủy mất gương mặt thì thà chết đi cho rồi không?"
Cô y tá kia gật đầu:
"Tôi biết chứ. Nhưng chúng ta vẫn có thể sống, vẫn có thể làm những gì mình thích, không ai có quyền ngăn cản. Chỉ cần chúng ta quyết tâm và cố gắng."
Cô im lặng suy ngẫm.
Cô ấy nói tiếp:
"Ngoài kia có biết bao người cũng giống như cô, gương mặt của họ cũng có khiếm khuyết. Có người còn không có tay, không có chân, nhưng họ vẫn cố gắng vươn lên đấy thôi."
Cô cúi đầu xuống, đôi môi hơi cong lên:
"Nói thì dễ lắm, nhưng làm được hay không mới là quan trọng."
"Nếu cô có nghị lực, cô muốn vươn lên, không có gì có thể làm khó được cô cả. "
Phải.
Cô ấy nói đúng.
Nếu mình quyết tâm, cho dù có khó khăn đến mấy mình cũng sẽ vượt qua.
Nhưng nếu ta nản chí, chúng ta sẽ thất bại ngay tại vạch xuất phát.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười:
"Không sai, chị nói rất đúng. Chỉ cần cố gắng, không gì là không thể."
Cô y tá cười, hài lòng gật đầu:
"Vậy mới đúng chứ. Bây giờ thì ngoan ngoãn uống thuốc đi. Tuy uống thuốc không chữa khỏi vết thương của cô hoàn toàn nhưng nó sẽ giúp cô chữa lành vết thương nhanh hơn."
"Tôi biết rồi. Cảm ơn chị."
Vậy là cô ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc kia.
"Vậy mới phải chứ!"
Giọng nói của cô y tá lộ rõ vẻ hài lòng.
"Thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, nhưng tôi muốn hỏi sao cô lại biến thành như vậy? Xảy ra chuyện gì với cô thế?"
Nhắc đến chuyện này, nét mặt của cô thoáng có chút buồn:
"Chị sẽ không ngờ, tôi bị như thế này là chính do người chồng cùng chị gái của mình biến thành đấy."
Cô y tá kia sững sờ.
Cô tiếp tục nói, giọng điệu có phần cay đắng:
"Anh ta lấy tôi vì tôi hiến mắt cho chị ta, là người anh ta yêu. Tôi biết anh ta không yêu tôi, tôi chấp nhận.
Nhưng anh ta ngang nhiên đưa chị tôi về nhà, bọn họ ngang nhiên ngoại tình ngay trước mặt tôi.
Không những thế, chị ta đổ oan cho tôi, anh ta tin chị ta, rồi tặng tôi món quà như thế này đây."
Vừa nói, nước mắt cô vừa chảy xuống.
"Đúng là, một lũ súc sinh. "
Cô y tá kia nghe xong tức không nói lên lời. Thật không ngờ cô gái này phải chịu đựng những việc như vậy.
Cô cười như muốn an ủi:
"Tôi đã quá quen với những việc này rồi."
"Cô đúng là ngu ngốc."
Cô y tá kia tức nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi biết. Nhưng tôi không bỏ được."
Cô cũng cảm thấy, mình thật ngu ngốc. Nhưng biết làm sao bây giờ?
Cô không thể buông bỏ. Cũng không thể làm gì? Cô là một kẻ vô dụng, mù, không thể làm được gì cả.
\[...\]
Cứ như vậy, đã một tháng trôi qua.
Cô vẫn nằm điều trị trong bệnh viện. Nhưng không một hôm nào, Bạch Duệ Thần đến thăm cô, dù chỉ một chút.
Cô tự mắng mình, hắn ta còn đang ở bên cạnh Tư Giai, làm gì có thời gian mà đến nhìn thấy cái bản mặt của cô chứ?
Một tháng nay, có mỗi cô y tá lúc trước ở cạnh trò chuyện, bầu bạn cùng cô. Vì thế, cô mới không cảm thấy cô đơn.
Giống như mọi lần, cô đều ngoan ngoãn uống hết thuốc. Hôm nay, cô
y tá kia hình như có chuyện vui.
Cô ấy hớt hải nói với cô:
"Tôi có tin vui cho cô đây. Bạch Hạo Vân chuẩn bị về nước rồi, mặt của cô có cơ hội chữa khỏi rồi."
Cô sốt sắng hỏi:
"Bạch Hạo Vân? Anh ta là ai? Anh ta có thể chữa khỏi mặt cho tôi thật sao?"
"Ai Ya. Tôi nói dối cô làm gì? Tôi nói cho cô biết nha, Bạch Hạo Vân là một bác sĩ xuất sắc về da mặt , anh ta đã chữa khỏi cho bao nhiêu bệnh nhân bị hủy dung rồi. Anh ta sắp từ Mỹ trở về, nghe nói tuần sau sẽ về."
Nghe tin này, tim cô đập rộn ràng:
"Cô nói thật không? Vậy là mặt tôi có thể chữa khỏi phải không?"
"Tất nhiên là vậy rồi."
Cô vui mừng khôn xiết. Ông trời quả thật không phụ lòng người.
Ông trời đã cho cô cơ hội này, cô nhất định phải nắm bắt nó.
Bạch Hạo Vân, tôi chờ anh trở về.
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
"Á á a a a a a a a a a a."
"Mặt của tôi, mặt của tôi, bác sĩ, mặt của tôi sao rồi?"
Khi tỉnh lại, cô đã được đưa vào trong bệnh viện, nhưng mặt của cô.
"Bác sĩ, mặt của tôi có sao không?"
Cô đưa tay mò mò tìm người, cô biết bác sĩ đang ở đây.
Vẻ mặt của bác sĩ lộ rõ vẻ thất vọng :
"Xin lỗi cô, chúng tôi rất tiếc."
Cô giật mình, theo tiếng nói mà tìm đến chỗ bác sĩ:
"Bác sĩ, nói vậy là thế nào? Mặt của tôi, nhất định không sao, đúng không?"
Bác sĩ thở dài:
"Chúng tôi rất tiếc. Mặt của cô bị bỏng axit sunfuric loại cực đặc, trước khi được đưa đến bệnh viện thì toàn bộ phần da ngoài của cô đã bị ăn mòn hoàn toàn rồi."
"...."
"Nói một cách khác, mặt của cô không thể chữa trị được."
Cả người cô như hóa đá. Không,
không thể nào.Cô đưa tay sờ lên khuôn mặt mình, cách một lớp băng gạc nhưng cô vẫn cảm nhận được sự đau đớn đằng sau đó.
Cô cứ như vậy, một lúc lâu, cô mới có phản ứng.
"Khônggggggg"
Cô hét to lên. Cô ôm lấy đầu mình:
"Không thể nào. Các người lừa tôi có phải không? Nói đi. Các người đang lừa tôi."
Bác sĩ biết cô không chịu được nhưng vẫn phải lên tiếng khuyên nhủ :
"Mong cô bớt đau buồn. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho cô hết mức có thể. "
Cô hét thật to:
"Các người im đi, im hết đi. Tôi không muốn nghe."
Cô như phát điên lên, cô giật đi băng gạc băng vết thương của mình trên mặt. Cô đưa tay chạm vào đó. Không. Đây không phải sự thật. Trên mặt cô, hiện rõ một mảng thịt đỏ ửng, thật sự không thể chữa được.
"Khônggggg."
Cô dường như muốn cào cấu lên vết thương đó, cô muốn xoá nó đi.
Làm vậy quá nguy hiểm.
Bác sĩ vội vàng giữ chặt hai tay cô, rồi gọi người vào:
"Người đâu. Đem thuốc an thần đến đây, mau lên."
Y tá được lệnh vội vàng đem thuốc an thần đến. Sau khi tiêm cho cô một mũi thuốc, cô đã ngủ say. Để đề phòng cô làm ảnh hưởng đến vết thương, bác sĩ đành phải trói chặt hai tay cô vào thành giường.
Lúc đó, cô cứ như một kẻ điên vậy.
Khi cô tỉnh lại, dường như đã bình tĩnh hơn. Cô không làm loạn như lúc đầu nữa, mà lại cứ im lặng như cái xác không hồn vậy.
Đã mù, lại còn bị phá hủy đi gương mặt nữa, cuộc đời cô coi như bị phá hủy đi tất cả. Cô cảm thấy chua xót, vì một người đàn ông, đáng hay không? Vì yêu mà mất tất cả, thật không đáng để cô làm vậy.
Nước mắt cô rơi xuống. Thật đau.
Không ai ở cạnh, không một người bạn tâm sự. Ai cũng không cần cô., cô nên làm gì bây giờ? Cha mẹ cũng vậy. Bạch Duệ Thần cũng thế.
Cô nên làm gì đây?
Đang thẫn thờ thì cô nghe thấy tiếng nói:
"Cô tỉnh rồi sao? Đến giờ uống thuốc rồi."
Đó hình như là y tá thì phải? Uống
thuốc? Để làm gì? Cô đã thành thế này rồi, uống thuốc thì có tác dụng gì?
Cô y tá đưa mấy viên thuốc lên sát miệng cô:
"Nào, uống đi."
Y tá thấy cô bị mù, lại còn bị hại thành ra thế này nên cũng thương tình cho cô, cô ấy cố gắng giúp cô mấy việc.
Cô cười chua chát:
"Chị này, chị bảo tôi bị thế này rồi thì uống thuốc để làm gì? Có tác dụng gì sao?"
Cô y tá thở dài:
"Haizz, cô đừng bi quan như vậy chứ? Cái gì cũng có cái tích cực, hãy suy nghĩ đến nó."
Cô lắc đầu:
"Tích cực? Tôi thành ra thế này rồi, làm gì có tâm trạng mà nghĩ đến mấy cái đó chứ. Chị có biết, đối với một người phụ nữ bị phá hủy mất gương mặt thì thà chết đi cho rồi không?"
Cô y tá kia gật đầu:
"Tôi biết chứ. Nhưng chúng ta vẫn có thể sống, vẫn có thể làm những gì mình thích, không ai có quyền ngăn cản. Chỉ cần chúng ta quyết tâm và cố gắng."
Cô im lặng suy ngẫm.
Cô ấy nói tiếp:
"Ngoài kia có biết bao người cũng giống như cô, gương mặt của họ cũng có khiếm khuyết. Có người còn không có tay, không có chân, nhưng họ vẫn cố gắng vươn lên đấy thôi."
Cô cúi đầu xuống, đôi môi hơi cong lên:
"Nói thì dễ lắm, nhưng làm được hay không mới là quan trọng."
"Nếu cô có nghị lực, cô muốn vươn lên, không có gì có thể làm khó được cô cả. "
Phải.
Cô ấy nói đúng.
Nếu mình quyết tâm, cho dù có khó khăn đến mấy mình cũng sẽ vượt qua.
Nhưng nếu ta nản chí, chúng ta sẽ thất bại ngay tại vạch xuất phát.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười:
"Không sai, chị nói rất đúng. Chỉ cần cố gắng, không gì là không thể."
Cô y tá cười, hài lòng gật đầu:
"Vậy mới đúng chứ. Bây giờ thì ngoan ngoãn uống thuốc đi. Tuy uống thuốc không chữa khỏi vết thương của cô hoàn toàn nhưng nó sẽ giúp cô chữa lành vết thương nhanh hơn."
"Tôi biết rồi. Cảm ơn chị."
Vậy là cô ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc kia.
"Vậy mới phải chứ!"
Giọng nói của cô y tá lộ rõ vẻ hài lòng.
"Thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, nhưng tôi muốn hỏi sao cô lại biến thành như vậy? Xảy ra chuyện gì với cô thế?"
Nhắc đến chuyện này, nét mặt của cô thoáng có chút buồn:
"Chị sẽ không ngờ, tôi bị như thế này là chính do người chồng cùng chị gái của mình biến thành đấy."
Cô y tá kia sững sờ.
Cô tiếp tục nói, giọng điệu có phần cay đắng:
"Anh ta lấy tôi vì tôi hiến mắt cho chị ta, là người anh ta yêu. Tôi biết anh ta không yêu tôi, tôi chấp nhận.
Nhưng anh ta ngang nhiên đưa chị tôi về nhà, bọn họ ngang nhiên ngoại tình ngay trước mặt tôi.
Không những thế, chị ta đổ oan cho tôi, anh ta tin chị ta, rồi tặng tôi món quà như thế này đây."
Vừa nói, nước mắt cô vừa chảy xuống.
"Đúng là, một lũ súc sinh. "
Cô y tá kia nghe xong tức không nói lên lời. Thật không ngờ cô gái này phải chịu đựng những việc như vậy.
Cô cười như muốn an ủi:
"Tôi đã quá quen với những việc này rồi."
"Cô đúng là ngu ngốc."
Cô y tá kia tức nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi biết. Nhưng tôi không bỏ được."
Cô cũng cảm thấy, mình thật ngu ngốc. Nhưng biết làm sao bây giờ?
Cô không thể buông bỏ. Cũng không thể làm gì? Cô là một kẻ vô dụng, mù, không thể làm được gì cả.
\[...\]
Cứ như vậy, đã một tháng trôi qua.
Cô vẫn nằm điều trị trong bệnh viện. Nhưng không một hôm nào, Bạch Duệ Thần đến thăm cô, dù chỉ một chút.
Cô tự mắng mình, hắn ta còn đang ở bên cạnh Tư Giai, làm gì có thời gian mà đến nhìn thấy cái bản mặt của cô chứ?
Một tháng nay, có mỗi cô y tá lúc trước ở cạnh trò chuyện, bầu bạn cùng cô. Vì thế, cô mới không cảm thấy cô đơn.
Giống như mọi lần, cô đều ngoan ngoãn uống hết thuốc. Hôm nay, cô
y tá kia hình như có chuyện vui.
Cô ấy hớt hải nói với cô:
"Tôi có tin vui cho cô đây. Bạch Hạo Vân chuẩn bị về nước rồi, mặt của cô có cơ hội chữa khỏi rồi."
Cô sốt sắng hỏi:
"Bạch Hạo Vân? Anh ta là ai? Anh ta có thể chữa khỏi mặt cho tôi thật sao?"
"Ai Ya. Tôi nói dối cô làm gì? Tôi nói cho cô biết nha, Bạch Hạo Vân là một bác sĩ xuất sắc về da mặt , anh ta đã chữa khỏi cho bao nhiêu bệnh nhân bị hủy dung rồi. Anh ta sắp từ Mỹ trở về, nghe nói tuần sau sẽ về."
Nghe tin này, tim cô đập rộn ràng:
"Cô nói thật không? Vậy là mặt tôi có thể chữa khỏi phải không?"
"Tất nhiên là vậy rồi."
Cô vui mừng khôn xiết. Ông trời quả thật không phụ lòng người.
Ông trời đã cho cô cơ hội này, cô nhất định phải nắm bắt nó.
Bạch Hạo Vân, tôi chờ anh trở về.
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.