Chương 5
Thúy Vy06032008
13/05/2021
Kiều Lung Nhi xấu hổ còn Doãn Tư Cương, anh rất bình tĩnh, chỉ là có chút không hiểu.
"Tại sao trên người cô ấy lại có nhiều vết thương như vậy, dường như khắp người toàn là những vết sẹo, cơ thể của một người phụ nữ sao lại có nhiều sẹo như vậy được chứ." Anh suy nghĩ.
Đương nhiên, anh cũng có thể hiểu được là do người ai đã gây ra những vết sẹo này.
Thân thể của một người con gái lại có đầy những vết sẹo, những vết bằm tím, đúng là xấu xí nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự đáng thương.
Lúc này, anh lại có chút cảm giám nhói như sự đồng cảm.
Nhưng chút cảm giác nhói đau này có là gì. Ghét thì cứ vẫn ghét thôi.
"Anh sao vậy, có phải tôi xấu xí lắm không, khiến cho anh phải ghê tởm rồi, tôi xin lỗi." Cô nói với anh với giọng trầm lắng với vẻ mặt buồn bã, khiến anh càng xót xa hơn.
Một người chỉ nghĩ cho bản thân của mình, cũng biết xót xa sao? Không thể nào, làm sao có thể tin được chứ?
Không gì là không tin được. Là do mọi người không biết thôi, nhìn anh ta lạnh lùng như vậy, cao cao tại thượng như vậy nhưng.....
Cũng đã từng bị những đòn roi đau xé thịt.
Mọi chuyện là....
Mẹ của Doãn Tư Cương đã bỏ rơi anh từ kgi anh sáu tuổi, cuộc hôn nhân của ba và mẹ snh cũng là do ép buộc.
Mẹ không yêu ba của anh mà đã yêu một người đàn ông khác nhưng lại buộc phải chấp nhận cuộc liên hôn.
Sau một thời gian không ngờ mẹ anh lại mang thai anh ấy. Mẹ anh vô cùng câm hận đứa con này, phải mang trong mình cốt nhục của người đàn ông mà mình không yêu thương.
Ba của Doãn Tư Cương vốn dĩ cũng không yêu bà ấy nhưng sau một thời gian sinh sống, tình yêu của ông ấy bắt đầu chóm nở nhưng đáng tiếc bà ấy không yêu ông.
Vì lý do gì đó mà bà đã chịu đựng chung sống với ông sáu năm, nhưng thời gian cũng không khiến bà nguôi ngoai.
Bà luôn không thích đứa con này, suốt ngày không thèm ngó ngàng đến, chẳng quan tâm, chăm sóc anh như bao người mẹ khác.
Đến lúc bà không chịu nổi khi sống trong căn nhà đó nữa, bà đã liên lạc với người đàn ông năm đó.
Rốt cuộc, hai người đã bỏ trốn cùng nhau.
Vì ba của anh quá yêu thương mẹ anh nên ông đã sinh ra thì hận với bà.
Hận vợ thì hạn luôn con, ông giận lây sang Doãn Tư Cương, từ đí, ngày nào ba cũng say xỉn, rượu chè.
Về đến nhà liền lấy roi hành hạ, đánh đập.
Sau một thời gian, ông biết chuyện, đã đón anh về nuôi, từ dfos anh luôn sống trong sự nghiêm khắc của ông, để trở thành một người kế thừa gia nghiệp.
Nhưng dù sao đó cũng là đều anh muốn, vẫn tốt hơn là bị đánh.
Cũng sau lần này, anh vắt đầu lạnh lùng, vô cảm và tàn bạo.
Đặc biệt là snh rất ghét phụ nữ, anh luôn đa nghi với họ vì chuyện của mẹ anh lúc trước.
Đây cũng là lí do anh cảm thấy đồng cảm với Kiều Lung Nhi. Cảm thấy xót thương, nhói đau thay cô ấy.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Một lát sau.
Anh bế Lung Nhi từ ngà tắm ra, anh chu đáo, lau tóc cho cô.
Có lẻ là vì những vết thương đó mà anh bỗng tốt với cô hơn chút.
Cô cảm thấy kỳ lạ nên hỏi anh.
"Sao tự dưng anh lại dịu dàng như vậy chứ, khác với của lúc nãy." Cô cảm thấy có chút bất an
"Tôi có tốt với cô sao, là cô nghĩ nhiều
rồi." Giọng anh bắt đầu trầm lại, mang đầy vẻ lạnh lùng như lúc ban đầu.
Cô liền rùng mình, không dám nói gì.
"Cô sợ tôi đến như vạy sao". Anh hỏi cô thật nghiêm túc.
"Tại sao trên người cô ấy lại có nhiều vết thương như vậy, dường như khắp người toàn là những vết sẹo, cơ thể của một người phụ nữ sao lại có nhiều sẹo như vậy được chứ." Anh suy nghĩ.
Đương nhiên, anh cũng có thể hiểu được là do người ai đã gây ra những vết sẹo này.
Thân thể của một người con gái lại có đầy những vết sẹo, những vết bằm tím, đúng là xấu xí nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự đáng thương.
Lúc này, anh lại có chút cảm giám nhói như sự đồng cảm.
Nhưng chút cảm giác nhói đau này có là gì. Ghét thì cứ vẫn ghét thôi.
"Anh sao vậy, có phải tôi xấu xí lắm không, khiến cho anh phải ghê tởm rồi, tôi xin lỗi." Cô nói với anh với giọng trầm lắng với vẻ mặt buồn bã, khiến anh càng xót xa hơn.
Một người chỉ nghĩ cho bản thân của mình, cũng biết xót xa sao? Không thể nào, làm sao có thể tin được chứ?
Không gì là không tin được. Là do mọi người không biết thôi, nhìn anh ta lạnh lùng như vậy, cao cao tại thượng như vậy nhưng.....
Cũng đã từng bị những đòn roi đau xé thịt.
Mọi chuyện là....
Mẹ của Doãn Tư Cương đã bỏ rơi anh từ kgi anh sáu tuổi, cuộc hôn nhân của ba và mẹ snh cũng là do ép buộc.
Mẹ không yêu ba của anh mà đã yêu một người đàn ông khác nhưng lại buộc phải chấp nhận cuộc liên hôn.
Sau một thời gian không ngờ mẹ anh lại mang thai anh ấy. Mẹ anh vô cùng câm hận đứa con này, phải mang trong mình cốt nhục của người đàn ông mà mình không yêu thương.
Ba của Doãn Tư Cương vốn dĩ cũng không yêu bà ấy nhưng sau một thời gian sinh sống, tình yêu của ông ấy bắt đầu chóm nở nhưng đáng tiếc bà ấy không yêu ông.
Vì lý do gì đó mà bà đã chịu đựng chung sống với ông sáu năm, nhưng thời gian cũng không khiến bà nguôi ngoai.
Bà luôn không thích đứa con này, suốt ngày không thèm ngó ngàng đến, chẳng quan tâm, chăm sóc anh như bao người mẹ khác.
Đến lúc bà không chịu nổi khi sống trong căn nhà đó nữa, bà đã liên lạc với người đàn ông năm đó.
Rốt cuộc, hai người đã bỏ trốn cùng nhau.
Vì ba của anh quá yêu thương mẹ anh nên ông đã sinh ra thì hận với bà.
Hận vợ thì hạn luôn con, ông giận lây sang Doãn Tư Cương, từ đí, ngày nào ba cũng say xỉn, rượu chè.
Về đến nhà liền lấy roi hành hạ, đánh đập.
Sau một thời gian, ông biết chuyện, đã đón anh về nuôi, từ dfos anh luôn sống trong sự nghiêm khắc của ông, để trở thành một người kế thừa gia nghiệp.
Nhưng dù sao đó cũng là đều anh muốn, vẫn tốt hơn là bị đánh.
Cũng sau lần này, anh vắt đầu lạnh lùng, vô cảm và tàn bạo.
Đặc biệt là snh rất ghét phụ nữ, anh luôn đa nghi với họ vì chuyện của mẹ anh lúc trước.
Đây cũng là lí do anh cảm thấy đồng cảm với Kiều Lung Nhi. Cảm thấy xót thương, nhói đau thay cô ấy.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Một lát sau.
Anh bế Lung Nhi từ ngà tắm ra, anh chu đáo, lau tóc cho cô.
Có lẻ là vì những vết thương đó mà anh bỗng tốt với cô hơn chút.
Cô cảm thấy kỳ lạ nên hỏi anh.
"Sao tự dưng anh lại dịu dàng như vậy chứ, khác với của lúc nãy." Cô cảm thấy có chút bất an
"Tôi có tốt với cô sao, là cô nghĩ nhiều
rồi." Giọng anh bắt đầu trầm lại, mang đầy vẻ lạnh lùng như lúc ban đầu.
Cô liền rùng mình, không dám nói gì.
"Cô sợ tôi đến như vạy sao". Anh hỏi cô thật nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.