Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng
Chương 51: Không Cần Về Nhà
Tuyền Trần
29/08/2020
Sáng hôm nay, chỉ mới 6 giờ tất cả những người giúp việc trong nhà đã thức
dậy. Các cô gái từ căn nhà chung của mình ở sau vườn đi đến nhà chính,
mở cửa bước vào đôi mắt của họ dừng lại trên chiếc ghế sofa ngay phòng
khách.
Ngô Đình Đình người mới vào làm ngày hôm qua đang nằm ngủ ở đó, chiếc ghế sofa đắt tiền như vậy lại của một thiếu gia lạnh lùng, khó tính như Thẩm Mộ Diễn nếu anh thấy cảnh này chắc cô gái này lại bị đánh một trận nữa nhưng sẽ nặng hơn hôm qua.
Kiều là một cô gái trong số 4 người lên tiếng nói.
"Để tôi lại đánh thức cô ta dậy."
"Ừm! nhanh đi nếu không thiếu gia biết lại có chuyện không hay." mọi người đều đồng thanh nói.
Cô gái này tiến đến chỗ chiếc ghế lay mạnh Đình Đình. Một lúc sau cô tỉnh dậy.
"Trời sáng rồi sao?" Đình Đình nói.
Đặt ly nước xuống bàn, cô gái liền nói.
"Cô sao ngủ ở đây, nếu lúc nãy không phải chúng tôi thấy mà là thiếu gia thì cô tính sao đây?"
"Xin lỗi cô! do tôi ngủ quên."
Cô thở dài lại nói tiếp.
"Thôi vào rửa mặt tỉnh táo còn đi làm việc nữa."
Thế là cả hai người bọn họ mỗi người đi làm một việc, hôm nay Đình Đình được giao nhiệm vụ nấu điểm tâm cho Thẩm Mộ Diễn. Cô cũng chỉ mới tập nấu ăn được mấy ngày nhưng lại nhận chức vụ khó như vậy rồi.
"Tích tắc.......tích tắc" âm thanh của chiếc đồng hồ treo ngoài phòng khách nhẹ nhàng lướt qua không chờ một ai, đồng hồ vừa đếm đúng 7h30 Mộ Diễn đã bước ra khỏi phòng, có lẽ hôm nay anh dậy sớm hơn thường lệ.
Dù thức dậy sớm nhưng anh chàng này vẫn chưa xuống bếp, anh đi thẳng lại phòng thờ vào trong đó một lúc mới đi xuống bếp. Ngồi vào chiếc ghế ở bàn ăn, những đĩa thức ăn đã được dọn ra đầy đủ.
Cầm đũa lên anh ăn thử một món, Mộ Diễn có vẻ nhăn mặt khó chịu thế là anh bỏ qua món đó. Mộ Diễn ăn thử món thứ hai là canh, vừa ăn được một muỗng canh anh đập mạnh tay xuống bàn.
"Thức ăn hôm nay là ai nấu?"
Tất cả đứng ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt của anh lại quét sơ một lượt giọng nói khẽ hỏi lại.
"Tôi hỏi lại lần nữa thức ăn hôm nay là ai nấu, các cô bị câm hay sao."
"Là tôi ạ." Đình Đình lên tiếng.
Thẩm Mộ Diễn đưa tay kêu cô lại. Anh lại hỏi tiếp.
"Rốt cuộc là cô làm được việc gì trong nhà này vậy hả, đi làm thì ngủ quên, nấu ăn cũng không xong."
"Thức ăn có vấn đề gì sao?" Đình Đình hỏi.
"Cô tự ăn thử đi."
Đôi tay run rẩy của cô cầm đũa muỗng lên ăn thử những món mình nấu, quả nhiên là nó rất tệ. Canh thì nhạt nhẽo như nước, đồ kho thì quá mặn, thịt chiên thì cứng như đá.
"Sao hả, cảm nhận thế nào?"
Cô không nói gì chỉ lặng lẽ thu dọn hết tất cả.
"Xin lỗi anh để tôi đi nấu lại món khác."
"Dẹp hết đi."
Anh rời khỏi ghế đi ra khỏi cửa, Thư Trạch vừa bước đến đã thấy anh đi ra ngoài. Anh vội chạy ra xe đưa anh chàng này đến công ty. Mấy ngày nay Thẩm Mộ Diễn đã không vui vì thế cậu tài xế kim trợ lý kim luôn cả thư ký của anh chẳng dám làm gì sai.
[...........]
Từng ngày từng ngày trôi qua, hôm nay anh nói với Thư Trạch khi đang trên đường đi về nhà.
"Không cần về nhà đâu."
Thư Trạch thắc mắc hỏi lại "Tại sao lại không về nhà. Vậy thì đi đâu?"
Mộ Diễn suy nghĩ vài giây.
"Đến quán bar tôi và cậu thường hay tới đi mấy năm trước. Chúng ta làm vài ly."
Thư Trạch cũng nghe theo lời anh quay xe lại nhưng có một điều kì lạ một chàng trai đang cố gắng cai rượu hai năm, hôm nay anh ta lại đòi uống rượu vậy có nghĩa là việc Ngô Doanh Doanh mất tích đã tác động mạnh đến anh chàng này.
Ngô Đình Đình người mới vào làm ngày hôm qua đang nằm ngủ ở đó, chiếc ghế sofa đắt tiền như vậy lại của một thiếu gia lạnh lùng, khó tính như Thẩm Mộ Diễn nếu anh thấy cảnh này chắc cô gái này lại bị đánh một trận nữa nhưng sẽ nặng hơn hôm qua.
Kiều là một cô gái trong số 4 người lên tiếng nói.
"Để tôi lại đánh thức cô ta dậy."
"Ừm! nhanh đi nếu không thiếu gia biết lại có chuyện không hay." mọi người đều đồng thanh nói.
Cô gái này tiến đến chỗ chiếc ghế lay mạnh Đình Đình. Một lúc sau cô tỉnh dậy.
"Trời sáng rồi sao?" Đình Đình nói.
Đặt ly nước xuống bàn, cô gái liền nói.
"Cô sao ngủ ở đây, nếu lúc nãy không phải chúng tôi thấy mà là thiếu gia thì cô tính sao đây?"
"Xin lỗi cô! do tôi ngủ quên."
Cô thở dài lại nói tiếp.
"Thôi vào rửa mặt tỉnh táo còn đi làm việc nữa."
Thế là cả hai người bọn họ mỗi người đi làm một việc, hôm nay Đình Đình được giao nhiệm vụ nấu điểm tâm cho Thẩm Mộ Diễn. Cô cũng chỉ mới tập nấu ăn được mấy ngày nhưng lại nhận chức vụ khó như vậy rồi.
"Tích tắc.......tích tắc" âm thanh của chiếc đồng hồ treo ngoài phòng khách nhẹ nhàng lướt qua không chờ một ai, đồng hồ vừa đếm đúng 7h30 Mộ Diễn đã bước ra khỏi phòng, có lẽ hôm nay anh dậy sớm hơn thường lệ.
Dù thức dậy sớm nhưng anh chàng này vẫn chưa xuống bếp, anh đi thẳng lại phòng thờ vào trong đó một lúc mới đi xuống bếp. Ngồi vào chiếc ghế ở bàn ăn, những đĩa thức ăn đã được dọn ra đầy đủ.
Cầm đũa lên anh ăn thử một món, Mộ Diễn có vẻ nhăn mặt khó chịu thế là anh bỏ qua món đó. Mộ Diễn ăn thử món thứ hai là canh, vừa ăn được một muỗng canh anh đập mạnh tay xuống bàn.
"Thức ăn hôm nay là ai nấu?"
Tất cả đứng ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt của anh lại quét sơ một lượt giọng nói khẽ hỏi lại.
"Tôi hỏi lại lần nữa thức ăn hôm nay là ai nấu, các cô bị câm hay sao."
"Là tôi ạ." Đình Đình lên tiếng.
Thẩm Mộ Diễn đưa tay kêu cô lại. Anh lại hỏi tiếp.
"Rốt cuộc là cô làm được việc gì trong nhà này vậy hả, đi làm thì ngủ quên, nấu ăn cũng không xong."
"Thức ăn có vấn đề gì sao?" Đình Đình hỏi.
"Cô tự ăn thử đi."
Đôi tay run rẩy của cô cầm đũa muỗng lên ăn thử những món mình nấu, quả nhiên là nó rất tệ. Canh thì nhạt nhẽo như nước, đồ kho thì quá mặn, thịt chiên thì cứng như đá.
"Sao hả, cảm nhận thế nào?"
Cô không nói gì chỉ lặng lẽ thu dọn hết tất cả.
"Xin lỗi anh để tôi đi nấu lại món khác."
"Dẹp hết đi."
Anh rời khỏi ghế đi ra khỏi cửa, Thư Trạch vừa bước đến đã thấy anh đi ra ngoài. Anh vội chạy ra xe đưa anh chàng này đến công ty. Mấy ngày nay Thẩm Mộ Diễn đã không vui vì thế cậu tài xế kim trợ lý kim luôn cả thư ký của anh chẳng dám làm gì sai.
[...........]
Từng ngày từng ngày trôi qua, hôm nay anh nói với Thư Trạch khi đang trên đường đi về nhà.
"Không cần về nhà đâu."
Thư Trạch thắc mắc hỏi lại "Tại sao lại không về nhà. Vậy thì đi đâu?"
Mộ Diễn suy nghĩ vài giây.
"Đến quán bar tôi và cậu thường hay tới đi mấy năm trước. Chúng ta làm vài ly."
Thư Trạch cũng nghe theo lời anh quay xe lại nhưng có một điều kì lạ một chàng trai đang cố gắng cai rượu hai năm, hôm nay anh ta lại đòi uống rượu vậy có nghĩa là việc Ngô Doanh Doanh mất tích đã tác động mạnh đến anh chàng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.