Chương 10
Thiên Hạo
13/01/2019
- Không, cô ấy chỉ cho tôi 5tr thôi, tôi vẫn còn muốn làm ở đây, tôi xin lỗi. - tên bác sĩ run rẩy, lo sợ.
Còn ả ta bị tên bác sĩ vạch trần, mặt cắt không còn giọt máu, chân run rẩy không đứng vững.
- Thế nào? - bà quay sang nhìn ả, vẻ mặt nghênh ngang lúc này, giờ đã xuống sắc
- Nhưng cái thai là thật, tôi không nói dối. - ả cố gắng bình tĩnh.
Bà quay qua nhìn mặt tên bác sĩ,mong chờ câu trả lời hợp lý.
- Đúng vậy ạ, cô ta chỉ bắt tôi thay đổi thời gian, cô ta mang thai, thật sự cái thai đã được 1 tháng mấy tuần rồi ạ. - hai tay chấp trước mặt, tên bác sĩ,mồ hôi ướt đẫm.
Nếu là thật, tại sao cô ta phải thay đổi thời gian? Hay đó không phải con của thằng Phong?
Rút điện thoại, bà gọi cho ai đó.
- Alô, con trai mau đến bệnh viện đi, mẹ có trò vui dành cho con, địa chỉ mẹ sẽ gửi qua. - nói một câu duy nhất rồi bà tắt máy, khoang tay mỉm cười.
Một lúc sau, anh chạy đến, ngạc nhiên khi thấy mẹ đang đứng chung với ạ, sự lo lắng đan sen vào.
- Mẹ gọi con đến có chuyện gì??? - anh lập tức hỏi.
- Chuyện của cô ta. - bà giả vờ nhíu mày, khó chịu.
- Thưa, mẹ chuyện này...con không muốn giấu mẹ chỉ là..đang chờ thời gian thích hợp để nói với mẹ. - anh run sợ, mẹ anh ghét nhất là ở ngoài bay nhảy, rồi mang hoạ về nhà.
- Khi nào? - bà nghiêm nghị.
- Là vào mấy tuần trước, lúc đó còn rất say, sáng tỉnh dậy mới biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.
- Say ư? Ta nhớ khi con say, thì còn biết trời, trăng, mây, gió là như nào? Thì làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Trong này rõ là có uẩn khúc. - bà suy nghĩ.
Anh ngẩn người một hồi lâu, đúng rồi rõ ràng là lúc đó anh không có ấn tượng gì về đêm đó, không lẽ anh đã quá vội vàng tin cô ta.
- Đêm hôm đó là ngày bao nhiêu? - bà nhìn anh hỏi.
- Ngày 20/3 sau ngày cưới 3 hôm. - anh lí nhí trả lời.
- Được, lần này ta sẽ làm rõ đầu đuôi chuyện này. - bà vừa nói, vừa lôi trong túi xách ra một chiếc điện thoại.
- Ta có đặt một chiếc camera ở phòng con, phòng khi con và Tiểu Băng có lúc vượt quá giới hạn mà ngăn chặn, không ngờ cũng có lúc lại cần đến nó. - bà cười, một nụ cười đầy thách thức ả.
Ả run sợ, cầm tay bà.
- Thưa, chuyện quan hệ của hai đứa con không muốn ai nhìn thấy đâu ạ, khi đó mặt mũi con biết để đâu? - ả lay lay tay bà.
- Trong tình huống như này, cô còn sợ mất mặt sao? - bà giựt tay ra, lập tức mở điện thoại lướt lướt.
Một lúc sau, cảnh đêm đó hiện lên, ả dìu anh vào phòng, còn anh say bí tỉ không biết gì, đặt anh xuống giường anh đã lập tức chìm vào cơn ngủ say, còn ả thì nằm cạnh,đang vui vẻ trò chuyện với ai đó, nửa đêm ả thức giấc và phát ra những tiếng rên đầy mê muội, khoái lạc, thật sự khiến người ta nghe thấy,khó tránh khỏi sự hiểu lầm.
Tắt điện thoại, bà giương đôi mắt sắc bén lên nhìn ả, đôi mắt đầy sự khiêu khích, và khinh bỉ.
- Còn gì để nói? - bà vênh mặt.
Ả quỵ xuống. Anh tức giận, hét vào mặt ả.
- Cái thai đó là của ai, tại sao cô tìm tôi để đổ vỏ? Vì cô tôi đã để mất cô ấy. - anh giơ cánh tay lên, định tát ả nhưng bàn tay anh khựng lại, là một thằng đàn ông, anh không thể cho phép mình xuống tay với một người phụ nữ.
- Tôi xin lỗi phu nhân, tôi là vì bị người ta mua chuộc nên mới làm như vậy, cái thai thật sự là cháu bà, chỉ là không phải của Lăng Phong thôi, nó là của Hàn Phong thật đấy, tôi không gạt bà đâu, xin bà hãy tha mạng cho tôi và đứa nhỏ. - ả ôm chân bà, van xin, nước mắt ả rơi.
- Đến giờ cô còn đặt điều? Đổ vỏ cho anh hai tôi ư? Thân thể cô không biết đã bị bao nhiêu thằng chà đạp, có vẻ như cái mạng này của cô chắc không cần nữa đâu nhỉ?? - anh nhìn ả đầy khinh bỉ.
Ả quay sang ôm chân anh van xin.
- Xin anh hãy nể tình, khi xưa tôi đã chăm sóc anh mà tha cho tôi, xin anh đừng hại nó. - ả khóc lóc.
- Tránh ra. - thẳng chân anh đạp ả ra, máu từ bụng ả bắt đầu chảy ra, lênh láng cả sàn.
- Tha cho cô ta đi, nào con trai mình về. - bà kéo tay anh lôi đi, con trai bà, bà hiểu nhất, trước giờ anh xử lý việc gì cũng sạch sẽ, nếu còn ở lại chắc cô ta chết mất.
- Dọn dẹp cho sạch đấy,còn ông tôi sẽ xử lý sau. - anh quay sang nhìn tên bác sĩ đó, rồi cùng bà đi mất.
Ả gục dưới sàn,ôm bụng, nước mắt rơi lã chả, ánh mắt hiện lên sự căm thù tột độ, rồi ngất đi.
Còn ả ta bị tên bác sĩ vạch trần, mặt cắt không còn giọt máu, chân run rẩy không đứng vững.
- Thế nào? - bà quay sang nhìn ả, vẻ mặt nghênh ngang lúc này, giờ đã xuống sắc
- Nhưng cái thai là thật, tôi không nói dối. - ả cố gắng bình tĩnh.
Bà quay qua nhìn mặt tên bác sĩ,mong chờ câu trả lời hợp lý.
- Đúng vậy ạ, cô ta chỉ bắt tôi thay đổi thời gian, cô ta mang thai, thật sự cái thai đã được 1 tháng mấy tuần rồi ạ. - hai tay chấp trước mặt, tên bác sĩ,mồ hôi ướt đẫm.
Nếu là thật, tại sao cô ta phải thay đổi thời gian? Hay đó không phải con của thằng Phong?
Rút điện thoại, bà gọi cho ai đó.
- Alô, con trai mau đến bệnh viện đi, mẹ có trò vui dành cho con, địa chỉ mẹ sẽ gửi qua. - nói một câu duy nhất rồi bà tắt máy, khoang tay mỉm cười.
Một lúc sau, anh chạy đến, ngạc nhiên khi thấy mẹ đang đứng chung với ạ, sự lo lắng đan sen vào.
- Mẹ gọi con đến có chuyện gì??? - anh lập tức hỏi.
- Chuyện của cô ta. - bà giả vờ nhíu mày, khó chịu.
- Thưa, mẹ chuyện này...con không muốn giấu mẹ chỉ là..đang chờ thời gian thích hợp để nói với mẹ. - anh run sợ, mẹ anh ghét nhất là ở ngoài bay nhảy, rồi mang hoạ về nhà.
- Khi nào? - bà nghiêm nghị.
- Là vào mấy tuần trước, lúc đó còn rất say, sáng tỉnh dậy mới biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.
- Say ư? Ta nhớ khi con say, thì còn biết trời, trăng, mây, gió là như nào? Thì làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Trong này rõ là có uẩn khúc. - bà suy nghĩ.
Anh ngẩn người một hồi lâu, đúng rồi rõ ràng là lúc đó anh không có ấn tượng gì về đêm đó, không lẽ anh đã quá vội vàng tin cô ta.
- Đêm hôm đó là ngày bao nhiêu? - bà nhìn anh hỏi.
- Ngày 20/3 sau ngày cưới 3 hôm. - anh lí nhí trả lời.
- Được, lần này ta sẽ làm rõ đầu đuôi chuyện này. - bà vừa nói, vừa lôi trong túi xách ra một chiếc điện thoại.
- Ta có đặt một chiếc camera ở phòng con, phòng khi con và Tiểu Băng có lúc vượt quá giới hạn mà ngăn chặn, không ngờ cũng có lúc lại cần đến nó. - bà cười, một nụ cười đầy thách thức ả.
Ả run sợ, cầm tay bà.
- Thưa, chuyện quan hệ của hai đứa con không muốn ai nhìn thấy đâu ạ, khi đó mặt mũi con biết để đâu? - ả lay lay tay bà.
- Trong tình huống như này, cô còn sợ mất mặt sao? - bà giựt tay ra, lập tức mở điện thoại lướt lướt.
Một lúc sau, cảnh đêm đó hiện lên, ả dìu anh vào phòng, còn anh say bí tỉ không biết gì, đặt anh xuống giường anh đã lập tức chìm vào cơn ngủ say, còn ả thì nằm cạnh,đang vui vẻ trò chuyện với ai đó, nửa đêm ả thức giấc và phát ra những tiếng rên đầy mê muội, khoái lạc, thật sự khiến người ta nghe thấy,khó tránh khỏi sự hiểu lầm.
Tắt điện thoại, bà giương đôi mắt sắc bén lên nhìn ả, đôi mắt đầy sự khiêu khích, và khinh bỉ.
- Còn gì để nói? - bà vênh mặt.
Ả quỵ xuống. Anh tức giận, hét vào mặt ả.
- Cái thai đó là của ai, tại sao cô tìm tôi để đổ vỏ? Vì cô tôi đã để mất cô ấy. - anh giơ cánh tay lên, định tát ả nhưng bàn tay anh khựng lại, là một thằng đàn ông, anh không thể cho phép mình xuống tay với một người phụ nữ.
- Tôi xin lỗi phu nhân, tôi là vì bị người ta mua chuộc nên mới làm như vậy, cái thai thật sự là cháu bà, chỉ là không phải của Lăng Phong thôi, nó là của Hàn Phong thật đấy, tôi không gạt bà đâu, xin bà hãy tha mạng cho tôi và đứa nhỏ. - ả ôm chân bà, van xin, nước mắt ả rơi.
- Đến giờ cô còn đặt điều? Đổ vỏ cho anh hai tôi ư? Thân thể cô không biết đã bị bao nhiêu thằng chà đạp, có vẻ như cái mạng này của cô chắc không cần nữa đâu nhỉ?? - anh nhìn ả đầy khinh bỉ.
Ả quay sang ôm chân anh van xin.
- Xin anh hãy nể tình, khi xưa tôi đã chăm sóc anh mà tha cho tôi, xin anh đừng hại nó. - ả khóc lóc.
- Tránh ra. - thẳng chân anh đạp ả ra, máu từ bụng ả bắt đầu chảy ra, lênh láng cả sàn.
- Tha cho cô ta đi, nào con trai mình về. - bà kéo tay anh lôi đi, con trai bà, bà hiểu nhất, trước giờ anh xử lý việc gì cũng sạch sẽ, nếu còn ở lại chắc cô ta chết mất.
- Dọn dẹp cho sạch đấy,còn ông tôi sẽ xử lý sau. - anh quay sang nhìn tên bác sĩ đó, rồi cùng bà đi mất.
Ả gục dưới sàn,ôm bụng, nước mắt rơi lã chả, ánh mắt hiện lên sự căm thù tột độ, rồi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.