Chương 1
Thiên Hạo
13/01/2019
Cô - Vương Tiểu Băng, 1 cô gái phải nói là "hồng nhan bạc phận" trời ban cho cô dung nhan xinh đẹp, tướng mạo khiến bao cô ghen tị, lại thêm phần đức hạnh được lòng các "trưởng bối" nhưng ngược lại, trời cao mãi mãi lấy đi nguồn sáng của cô trong một vụ tai nạn, để lại cho cô một đôi mắt vô hồn.
Cô được chăm sóc trong tình yêu thương của gia đình, và ba mẹ, và chẳng bao giờ có thể nhìn thấy được bầu trời xanh thẳm là như nào.
Sóng gió nhà họ Vương chưa yên ắng được bao lâu, thì đến năm cô 18t, công ty đối thủ xử dụng mưu kế, hại công ty nhà cô đến "tán gia bại sản" nợ nần chồng chất, gia đình cô bị đẩy đến đường cùng.
Nhưng nhờ sự trợ giúp của gia đình anh đứng ra chi trả nợ nần,gia đình cô bớt đi một gánh nặng. Mẹ anh và mẹ cô từng là một đôi bạn thân "sống chết có nhau" và từ lâu giữa họ đã có lời hứa hôn cho con cái của mình. Nay đối với mẹ anh, bà từ lâu đã xem cô là con dâu của nhà họ Bạch, nay có dịp có thể đem con dâu về nhà được rồi.
Vì mong ba mẹ có chỗ dựa dẫm, nương tựa, và cũng một phần để trả ơn bà đã cứu giúp gia đình mình, cô một lòng đồng ý bước chân vào nhà họ Bạch làm con dâu.
- Alô, A Phong đấy phải không? Con đang ở đâu? - bà uy nghi, ngồi tựa ghế sopha, chân vác nhau, tay ung dung cầm điện thoại.
Anh - Bạch Lăng Phong, 1 người con trai nổi tiếng đào hoa, ăn chơi, hiện giờ đang trong bar, tiếng nhạc sập xìn, giữa ngàn người đang nhảy nhót, anh Phong nhà ta, đang nâng ly rượu mà nhấm nháp, xung quanh là một dàn mỹ nữ chân dài.
- Mẹ à con đang chơi vui, có chuyện gì khi khác nói được không ạ? - anh hiện rõ vẻ mặt khó chịu, cau mày, nhấc điện thoại.
- Về nhà ngay, mẹ có chuyện quan trọng cần thông báo với con, nếu không về, đừng trách mẹ đây độc ác? - nói một cách nghiêm túc, rồi bà dập máy cái rầm.
Để lại sự lo lắng, bực tức, kèm tiếng tút dài cho anh Phong nhà ta.
Lo lắng tột độ, sợ mẹ yêu dấu lại đi khóa thẻ như lần trước là không xong, anh liền phi thẳng một mạch về nhà.
Về đến nhà......
- Thiếu gia đã về - một dàn người giúp việc và bà quản gia, cuối đầu cung kính chào anh.
- Mẹ tôi đâu - anh nhìn bà quản gia, vẻ mặt có chút sót ruột.
- Dạ, phu nhân đang đợi cậu ở bên trong phòng khách - bà quản gia cuối đầu cung kính.
Anh lao thẳng vào phòng khách, nơi bà đang ngồi chờ anh.
- Con trai ta về rồi, con thật biết cách nghe lời. - thấy anh bước vào, bà cười tươi, đúng dậy vờ ôm anh.
- Mẹ à, có chuyện gì cứ nói thẳng, mỗi lần mẹ ôm con ắt hẳn đều là chuyện không hay. - anh gỡ tay bà ra, ngồi xuống ghế.
- A, vậy mẹ vào thẳng vấn đề luôn nhé? Con biết con gái nhà họ Vương chứ? Mẹ muốn con thay anh con kết hôn với cô bé ấy. - bà nhìn anh một cách nghiêm nghị.
- Gì chứ?? Kết hôn ư? Mẹ không đùa con chứ??? - anh bất ngờ, giựt bắn người, gì chứ kết hôn thà kêu anh đi nhập ngũ còn hơn.
- Đúng vậy, chỉ là thay anh con thôi, khi nào anh con về, thì lúc đó con lại được tự do, - bà khoang tay nhìn anh.
- Thời gian là bao lâu??? - anh cũng bắt đầu nghiêm túc lên khi nhắc về người anh đã xa mấy năm của anh.
- Vài tháng, đợi đến lúc anh con xử lý hết công việc ở bên đó.
- Anh ấy sẽ về thật sao? - anh nhìn sâu vào đôi mắt bà, anh thực sự cần câu trả lời chính xác.
- Đúng, nó sẽ về, con sắp được gặp anh ấy rồi.
- Được?? Con sẽ giúp anh ấy. - anh gật đầu đồng ý.
- Đối tượng là??? - anh cũng cần phải biết về người anh sắp cưới và sau này là chị dâu anh.
- Con gái nhà họ Vương. - nhắc tới cô là bà lại cười tươi.
- Hả??? Bắt con kết hôn với ai cũng được, nhưng trừ con nhỏ mù loà đó ra thôi, mẹ không nghĩ cho anh hai à?? - anh tức giận, sao lại bắt anh đi lấy con nhỏ mù vô tích sự đó chứ.
- Mẹ đã chọn thì sẽ không thay đổi đâu, con đã đồng ý rồi, đừng nghĩ sẽ nuốt lời được nhé, hay con lại muốn lâm vào tình cảnh như trước? - bà nhìn cậu, cười thầm, anh có muốn trốn cũng trốn không được, đứa con trai này bà hiểu quá rõ.
- Vâng - anh gật đầu lia lịa, cứ nhắc tới lúc trước là anh lại nổi da gà, bị cấm túc, bị khóa thẻ, tịch thu xe, anh chẳng khác gì bị tù chung thân.
- Được rồi hôn lễ tháng sau là bắt đầu, con hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, mẹ về phòng nghỉ đây. - nói rồi bà bước đi trong sự há mồm bở ngỡ của anh, tháng sau? Có phải là hơi nhanh?.
1 tháng trôi qua nhanh chóng.
Hôm nay, là buổi kết hôn của anh và cô. Cô trong bộ váy cưới trắng tinh tôn lên sự thuần khiết trong cô, anh mặc bộ vest đen lịch lãm, tôn lên sự uy nghi. Hai người quả là đẹp đôi.
Ba cô nắm tay dìu cô từng bước đến bên anh, trao cô lại cho anh, buổi lễ bắt đầu trong sự phấn khích của hai nhà.
Anh say mê nhìn cô, đắm chìm trong vẻ đẹp ấy, đến khi các quan khách bắt đầu nhốn nhào đồng thanh "Hôn đi,..hôn đi" anh mới định thần lại, chắc cô ta dùng vẻ đẹp này để dụ dỗ mẹ mình, cô ta thật giả tạo, vài dòng suy nghĩ hiện trong đầu anh.
Cuối người xuống anh chỉ giả vờ tạo cảnh hôn, nhưng nào ngờ do hơi nghiêng đầu quá độ môi anh đặt ngay lên môi cô, giựt mình cô rút đầu lại. Anh tự lấy tay xoa lên môi mình, "ấm thật"
Hôn lễ kết thúc, anh lái xe đưa cô đến ngôi biệt thự riêng tại một hòn đảo nhỏ nơi mẹ anh đã dành riêng cho anh và cô hưởng trăng mật.
Đến nơi anh bước thẳng vào nhà, bỏ mặc cô một mình trên xe. Anh không hề quan tâm tới sự tồn tại của cô, anh tắm rửa ăn uống, rồi bật tivi xem, thì tin tức về hôn lễ giữa hai nhà Bạch - Vương hiện lên đầu, anh mới ngẩn người, nhớ ra cô, chạy một mạch ra ngoài, cô vẫn ngồi yên trên xe, nhưng khuôn mặt trắng bệch, lộ rõ sự sợ hãi, khiến anh nhìn thấy cũng phải động lòng, vén vài sợi tóc mai của cô, anh nói nhỏ "Tôi xin lỗi" rồi nhấc bổng cô lên,bế cô vào nhà, đặt cô lên giường.
- Đói rồi chứ? - Anh hỏi cô.
- Không, tôi không đói, tôi muốn..đi tắm - giọng cô trầm bỏng, ấm áp, đây hình như là lần đầu tiên cô chịu mở miệng.
- Được, tôi đưa em vào phòng tắm. - Anh lần nữa nhấc cô lên, bế cô vào phòng tắm, đặt cô vào bồn, mở nước cho cô rồi ra ngoài.
Anh nằm ịch lên giường, mắt nhắm hờ.
Sau một hồi lâu, thì anh đã chìm trong giấc ngủ.
Một tiếng "Rầm...mmmm" vang lên khiến anh thức giấc, bất giác chạy vào phòng tắm.
Khuôn mặt anh đỏ ửng lên, khi thấy cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đang nằm sòng soàng giữa cửa, vẻ mặt hốt hoảng của cô khiến anh thực thích mắt, bế cô lên, đưa ra ngoài, đặt cô xuống giường.
- Em khiến tôi cương lên rồi phải làm sao? - anh hứng thú nhìn cô gái trước mặt đang đỏ ửng lên vì câu nói của anh.
- Anh....- cô không biết trả lời như nào cho đúng.
- Tôi như thế nào? - anh áp mặt sát vào cô.
Cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở nóng của anh, trái tim đang đập liên hồi của chồng mình.
Cô được chăm sóc trong tình yêu thương của gia đình, và ba mẹ, và chẳng bao giờ có thể nhìn thấy được bầu trời xanh thẳm là như nào.
Sóng gió nhà họ Vương chưa yên ắng được bao lâu, thì đến năm cô 18t, công ty đối thủ xử dụng mưu kế, hại công ty nhà cô đến "tán gia bại sản" nợ nần chồng chất, gia đình cô bị đẩy đến đường cùng.
Nhưng nhờ sự trợ giúp của gia đình anh đứng ra chi trả nợ nần,gia đình cô bớt đi một gánh nặng. Mẹ anh và mẹ cô từng là một đôi bạn thân "sống chết có nhau" và từ lâu giữa họ đã có lời hứa hôn cho con cái của mình. Nay đối với mẹ anh, bà từ lâu đã xem cô là con dâu của nhà họ Bạch, nay có dịp có thể đem con dâu về nhà được rồi.
Vì mong ba mẹ có chỗ dựa dẫm, nương tựa, và cũng một phần để trả ơn bà đã cứu giúp gia đình mình, cô một lòng đồng ý bước chân vào nhà họ Bạch làm con dâu.
- Alô, A Phong đấy phải không? Con đang ở đâu? - bà uy nghi, ngồi tựa ghế sopha, chân vác nhau, tay ung dung cầm điện thoại.
Anh - Bạch Lăng Phong, 1 người con trai nổi tiếng đào hoa, ăn chơi, hiện giờ đang trong bar, tiếng nhạc sập xìn, giữa ngàn người đang nhảy nhót, anh Phong nhà ta, đang nâng ly rượu mà nhấm nháp, xung quanh là một dàn mỹ nữ chân dài.
- Mẹ à con đang chơi vui, có chuyện gì khi khác nói được không ạ? - anh hiện rõ vẻ mặt khó chịu, cau mày, nhấc điện thoại.
- Về nhà ngay, mẹ có chuyện quan trọng cần thông báo với con, nếu không về, đừng trách mẹ đây độc ác? - nói một cách nghiêm túc, rồi bà dập máy cái rầm.
Để lại sự lo lắng, bực tức, kèm tiếng tút dài cho anh Phong nhà ta.
Lo lắng tột độ, sợ mẹ yêu dấu lại đi khóa thẻ như lần trước là không xong, anh liền phi thẳng một mạch về nhà.
Về đến nhà......
- Thiếu gia đã về - một dàn người giúp việc và bà quản gia, cuối đầu cung kính chào anh.
- Mẹ tôi đâu - anh nhìn bà quản gia, vẻ mặt có chút sót ruột.
- Dạ, phu nhân đang đợi cậu ở bên trong phòng khách - bà quản gia cuối đầu cung kính.
Anh lao thẳng vào phòng khách, nơi bà đang ngồi chờ anh.
- Con trai ta về rồi, con thật biết cách nghe lời. - thấy anh bước vào, bà cười tươi, đúng dậy vờ ôm anh.
- Mẹ à, có chuyện gì cứ nói thẳng, mỗi lần mẹ ôm con ắt hẳn đều là chuyện không hay. - anh gỡ tay bà ra, ngồi xuống ghế.
- A, vậy mẹ vào thẳng vấn đề luôn nhé? Con biết con gái nhà họ Vương chứ? Mẹ muốn con thay anh con kết hôn với cô bé ấy. - bà nhìn anh một cách nghiêm nghị.
- Gì chứ?? Kết hôn ư? Mẹ không đùa con chứ??? - anh bất ngờ, giựt bắn người, gì chứ kết hôn thà kêu anh đi nhập ngũ còn hơn.
- Đúng vậy, chỉ là thay anh con thôi, khi nào anh con về, thì lúc đó con lại được tự do, - bà khoang tay nhìn anh.
- Thời gian là bao lâu??? - anh cũng bắt đầu nghiêm túc lên khi nhắc về người anh đã xa mấy năm của anh.
- Vài tháng, đợi đến lúc anh con xử lý hết công việc ở bên đó.
- Anh ấy sẽ về thật sao? - anh nhìn sâu vào đôi mắt bà, anh thực sự cần câu trả lời chính xác.
- Đúng, nó sẽ về, con sắp được gặp anh ấy rồi.
- Được?? Con sẽ giúp anh ấy. - anh gật đầu đồng ý.
- Đối tượng là??? - anh cũng cần phải biết về người anh sắp cưới và sau này là chị dâu anh.
- Con gái nhà họ Vương. - nhắc tới cô là bà lại cười tươi.
- Hả??? Bắt con kết hôn với ai cũng được, nhưng trừ con nhỏ mù loà đó ra thôi, mẹ không nghĩ cho anh hai à?? - anh tức giận, sao lại bắt anh đi lấy con nhỏ mù vô tích sự đó chứ.
- Mẹ đã chọn thì sẽ không thay đổi đâu, con đã đồng ý rồi, đừng nghĩ sẽ nuốt lời được nhé, hay con lại muốn lâm vào tình cảnh như trước? - bà nhìn cậu, cười thầm, anh có muốn trốn cũng trốn không được, đứa con trai này bà hiểu quá rõ.
- Vâng - anh gật đầu lia lịa, cứ nhắc tới lúc trước là anh lại nổi da gà, bị cấm túc, bị khóa thẻ, tịch thu xe, anh chẳng khác gì bị tù chung thân.
- Được rồi hôn lễ tháng sau là bắt đầu, con hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, mẹ về phòng nghỉ đây. - nói rồi bà bước đi trong sự há mồm bở ngỡ của anh, tháng sau? Có phải là hơi nhanh?.
1 tháng trôi qua nhanh chóng.
Hôm nay, là buổi kết hôn của anh và cô. Cô trong bộ váy cưới trắng tinh tôn lên sự thuần khiết trong cô, anh mặc bộ vest đen lịch lãm, tôn lên sự uy nghi. Hai người quả là đẹp đôi.
Ba cô nắm tay dìu cô từng bước đến bên anh, trao cô lại cho anh, buổi lễ bắt đầu trong sự phấn khích của hai nhà.
Anh say mê nhìn cô, đắm chìm trong vẻ đẹp ấy, đến khi các quan khách bắt đầu nhốn nhào đồng thanh "Hôn đi,..hôn đi" anh mới định thần lại, chắc cô ta dùng vẻ đẹp này để dụ dỗ mẹ mình, cô ta thật giả tạo, vài dòng suy nghĩ hiện trong đầu anh.
Cuối người xuống anh chỉ giả vờ tạo cảnh hôn, nhưng nào ngờ do hơi nghiêng đầu quá độ môi anh đặt ngay lên môi cô, giựt mình cô rút đầu lại. Anh tự lấy tay xoa lên môi mình, "ấm thật"
Hôn lễ kết thúc, anh lái xe đưa cô đến ngôi biệt thự riêng tại một hòn đảo nhỏ nơi mẹ anh đã dành riêng cho anh và cô hưởng trăng mật.
Đến nơi anh bước thẳng vào nhà, bỏ mặc cô một mình trên xe. Anh không hề quan tâm tới sự tồn tại của cô, anh tắm rửa ăn uống, rồi bật tivi xem, thì tin tức về hôn lễ giữa hai nhà Bạch - Vương hiện lên đầu, anh mới ngẩn người, nhớ ra cô, chạy một mạch ra ngoài, cô vẫn ngồi yên trên xe, nhưng khuôn mặt trắng bệch, lộ rõ sự sợ hãi, khiến anh nhìn thấy cũng phải động lòng, vén vài sợi tóc mai của cô, anh nói nhỏ "Tôi xin lỗi" rồi nhấc bổng cô lên,bế cô vào nhà, đặt cô lên giường.
- Đói rồi chứ? - Anh hỏi cô.
- Không, tôi không đói, tôi muốn..đi tắm - giọng cô trầm bỏng, ấm áp, đây hình như là lần đầu tiên cô chịu mở miệng.
- Được, tôi đưa em vào phòng tắm. - Anh lần nữa nhấc cô lên, bế cô vào phòng tắm, đặt cô vào bồn, mở nước cho cô rồi ra ngoài.
Anh nằm ịch lên giường, mắt nhắm hờ.
Sau một hồi lâu, thì anh đã chìm trong giấc ngủ.
Một tiếng "Rầm...mmmm" vang lên khiến anh thức giấc, bất giác chạy vào phòng tắm.
Khuôn mặt anh đỏ ửng lên, khi thấy cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đang nằm sòng soàng giữa cửa, vẻ mặt hốt hoảng của cô khiến anh thực thích mắt, bế cô lên, đưa ra ngoài, đặt cô xuống giường.
- Em khiến tôi cương lên rồi phải làm sao? - anh hứng thú nhìn cô gái trước mặt đang đỏ ửng lên vì câu nói của anh.
- Anh....- cô không biết trả lời như nào cho đúng.
- Tôi như thế nào? - anh áp mặt sát vào cô.
Cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở nóng của anh, trái tim đang đập liên hồi của chồng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.