Chương 27
Thiên Hạo
13/01/2019
Hàn Phong nhà ta đâu nhỉ??? Sau khi cô rời xa hắn, cả ngày hắn vùi đầu vào công việc, một phần cho người lục tung cả thành phố này lên để tìm cô.
Tối đến, hắn lại như người điên, tức giận, vô cớ đánh người, la hét đập phá mọi thứ trong nhà. Cứ hễ có tên tay sai nào đến báo tin không tìm được cô,thì y rằng tên đó sẽ nhừ tử trong tay hắn.
Sáng hôm sau...
Anh thức giấc khi ánh nắng vừa len lỏi vào phòng, ngồi dậy vươn mình, anh sải chân đi lại cửa sổ, kéo tấm rèm lại, nhìn người con gái anh yêu đang nằm ngủ trên giường, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Anh bước xuống nhà,một mùi thơm nức mũi đã lan tỏ khắp nhà.
Ả từ xa chạy lại, kéo tay anh đi, trên người vẫn mặc chiếc váy rách hôm qua.
- Sao cô không thay đồ? - anh khó hiểu.
- À, bộ đồ đó hơi nhỏ, nhưng mông em lại to...anh biết đó. - ả nhỏ nhẹ.
- Vậy được rồi, trời sáng rồi cô mau đi khỏi đây. - anh nhìn về phía cửa.
- Anh này, người ta đã cất công, dành cả buổi sáng để nấu đồ ăn cho anh, anh lại đuổi người ta đi như vậy. - ả nắm tay anh lắc lư.
- Cô mau đi đi. - anh dứt khoát, gỡ tay ả ra.
- Anh cho em ở lại đi mà, em rất nhớ anh,...sau nhiều chuyện xảy ra, giờ đây em nhận ra, em thương anh...hãy cho em ở lại đây để chăm sóc anh đi, con nhỏ mù loà đó không giúp gì được cho anh đâu.
- Cút. - khi nghe ả nói về cô như vậy, anh tức giận nhìn ả dứt lời.
Ả tức giận, tia đôi mắt căm phẫn về phía anh, sau đó hằng học bỏ đi.
Nhìn thấy ả khuất dần sau tầm mắt, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tiến lại bàn ăn nhìn những món ăn trên bàn, anh lắc đầu ngán ngẩm, bưng hết những món đó trên tay anh đi thẳng đến thùng rác, không thương tiếc hay do dự, anh vứt hết đi.
Bên phía hắn, một buổi sáng nhộn nhịp, hắn đang ngồi ngửa người, vắt chân lên bàn, miệng ngân nga giai điệu bài hát nào đó, trông hắn có vẻ yêu đời hơn bình thường.
- Thưa thiếu gia, đã tìm ra nơi ở của Lăng Phong. - một tên áo đen, đeo kính râm, cúi đầu cung kính trước hắn.
Miệng hắn cong lên nụ cười thật hoàn hảo.
- Được, lui đi hãy nghỉ ngơi, một lát cùng ta đến đó. - hắn vẫy tay ra hiệu cho tên đó lui xuống.
- Tiểu Băng, đợi ta đến đón em.
Chap sau, hai vị nam nhân của chúng ta lại chạm mặt nhau a.
Ai sẽ thắng? Ai sẽ có được Tiểu Băng?
Đón xem chap sau nhé?
Một ngày một chap được chứ?
Mai có. Vào giờ này nhé.
Tối đến, hắn lại như người điên, tức giận, vô cớ đánh người, la hét đập phá mọi thứ trong nhà. Cứ hễ có tên tay sai nào đến báo tin không tìm được cô,thì y rằng tên đó sẽ nhừ tử trong tay hắn.
Sáng hôm sau...
Anh thức giấc khi ánh nắng vừa len lỏi vào phòng, ngồi dậy vươn mình, anh sải chân đi lại cửa sổ, kéo tấm rèm lại, nhìn người con gái anh yêu đang nằm ngủ trên giường, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Anh bước xuống nhà,một mùi thơm nức mũi đã lan tỏ khắp nhà.
Ả từ xa chạy lại, kéo tay anh đi, trên người vẫn mặc chiếc váy rách hôm qua.
- Sao cô không thay đồ? - anh khó hiểu.
- À, bộ đồ đó hơi nhỏ, nhưng mông em lại to...anh biết đó. - ả nhỏ nhẹ.
- Vậy được rồi, trời sáng rồi cô mau đi khỏi đây. - anh nhìn về phía cửa.
- Anh này, người ta đã cất công, dành cả buổi sáng để nấu đồ ăn cho anh, anh lại đuổi người ta đi như vậy. - ả nắm tay anh lắc lư.
- Cô mau đi đi. - anh dứt khoát, gỡ tay ả ra.
- Anh cho em ở lại đi mà, em rất nhớ anh,...sau nhiều chuyện xảy ra, giờ đây em nhận ra, em thương anh...hãy cho em ở lại đây để chăm sóc anh đi, con nhỏ mù loà đó không giúp gì được cho anh đâu.
- Cút. - khi nghe ả nói về cô như vậy, anh tức giận nhìn ả dứt lời.
Ả tức giận, tia đôi mắt căm phẫn về phía anh, sau đó hằng học bỏ đi.
Nhìn thấy ả khuất dần sau tầm mắt, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tiến lại bàn ăn nhìn những món ăn trên bàn, anh lắc đầu ngán ngẩm, bưng hết những món đó trên tay anh đi thẳng đến thùng rác, không thương tiếc hay do dự, anh vứt hết đi.
Bên phía hắn, một buổi sáng nhộn nhịp, hắn đang ngồi ngửa người, vắt chân lên bàn, miệng ngân nga giai điệu bài hát nào đó, trông hắn có vẻ yêu đời hơn bình thường.
- Thưa thiếu gia, đã tìm ra nơi ở của Lăng Phong. - một tên áo đen, đeo kính râm, cúi đầu cung kính trước hắn.
Miệng hắn cong lên nụ cười thật hoàn hảo.
- Được, lui đi hãy nghỉ ngơi, một lát cùng ta đến đó. - hắn vẫy tay ra hiệu cho tên đó lui xuống.
- Tiểu Băng, đợi ta đến đón em.
Chap sau, hai vị nam nhân của chúng ta lại chạm mặt nhau a.
Ai sẽ thắng? Ai sẽ có được Tiểu Băng?
Đón xem chap sau nhé?
Một ngày một chap được chứ?
Mai có. Vào giờ này nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.