Chương 29
Thiên Hạo
13/01/2019
- Không phải Ngọc Ánh đã đến cầu xin anh, cho tôi đưa Tiểu Băng đi chữa mắt sao?
- Nực cười, đồng ý? Ngọc Ánh cô ta làm gì tốt bụng đến thế mà giúp đỡ cậu? À, khoan đã, không lẽ..cô ta muốn dùng cách này để chia rẽ tình cảm anh em của chúng ta? Để chúng ta tự tay giết lẫn nhau? - hắn dường như nhận ra điều gì đó.
- Ý anh là, tất cả đều là mưu đồ của cô ta? - anh ngạc nhiên.
Hắn hai tay chấp lại, nhẹ gật đầu.
- Không ngờ, nhã tâm của cô ta thật sự quá lợi hại, thật là khiến cho tôi đây không hề nghi ngờ. - anh vuốt mặt.
- Chuyện đó để sau, bây giờ cậu có thể trả vợ lại cho tôi được rồi chứ? - hắn nghiêm nghị.
- Nếu tôi gật đầu, chẳng khác gì bằng mặt không bằng lòng. Chi bằng giờ chúng ta để Tiểu Băng lựa chọn sẽ về với ai nhỉ? - anh tự tin, vì nghĩ rằng cô sẽ bên anh, để chữa mắt.
- Hàn Phong. - một giọng nói nhẹ nhàng phát ra, truyền vào tai hắn, giọng nói rất đỗi quen thuộc, khiến hắn dịu dàng.
Cả hai ngạc nhiên, cùng nhìn về phía lầu, cô đang đứng đó, hai tay cứ quơ loại xạ.
- Tiểu Băng - cả hai đồng thanh, cùng nhau nhanh chân chạy đến phía cô.
Nhưng người có được cô là hắn.
- Em không sao chứ. - ôm chặt cô vào lòng, để cô cảm nhận sự mất mát của hắn khi không có cô.
- Em...em không sao...Hàn Phong...em muốn về.. - cô thút thít.
- Ngoan nào, cậu ta có làm gì em không?? - hắn vuốt nhẹ lưng cô.
- Không...không làm gì cả..chỉ là em muốn ở bên anh...em nhớ anh..
Cô nhớ hắn sao??? Hắn có nghe lầm không nhỉ?? Lòng hắn ấm lên vô cùng.
Nhìn hai người ôm nhau, trái tim anh một lần nữa bị chính người mình yêu nhất, bóp nghẹn lại, muốn vỡ tan tành.
Anh thua thật rồi sao??? Không thể như thế được.
Anh cúi đầu, bước đi, bóng lưng đơn độc của anh dần chìm vào bóng tối. Có ai biết được, một con người như anh từ bé đã phải thua thiệt hắn về mọi thứ?? Thua về mặt tình cảm, vị thế...
Anh càng nghĩ, càng hận hắn sâu đậm, cả hai lần người anh yêu đều bị hắn cướp đi. Anh hận bản thân vì đã không giết được hắn.
Hắn được đoàn tụ với cô, đưa cô về lại nhà của mình, lòng hắn vui đến mức cứ cười hoài không dứt.
- Anh đưa em đi tắm nhé? - hắn lên tiếng nhìn về phía cô đang ngồi trên giường.
- Được. - cô nhẹ gật đầu.
Dìu cô vào phòng tắm, không rời đi như mọi lần, hắn ở lại luôn nơi đó.
Nhìn cô đang từng bước cởi đồ, hắn chăm chú nhìn, miệng cứ nuốt nước bọt.
- Vợ anh trông thế, mà ngon phết nhỉ? - hắn dựa vào cửa, hai tay khoang lại, lên tiếng châm chọc.
- Sao anh lại ở đây, mau đi ra ngoài?? - cô vội vàng, che đi cơ thể trắng noãn của mình, hét lên.
- Vợ anh, anh ngắm không được sao? - hắn mỉm cười thích thú.
- Đi ra mau, đồ biến thái. - mặt cô đỏ ứng lên.
- Biến thái? Được, hôm nay tôi sẽ cho em biết tôi biến thái đến mức nào. - hắn nhìn vẻ mặt cô, mà tràn đầy hứng thú, bước đến lại gần cô hơn.
- Anh tính làm gì?? - hai tay cô không ngừng quơ, để có thể ngăn cản hắn.
Hắn đưa tay ra kéo lấy tay cô, một cách nhẹ nhàng cô đã nằm gọn trong lòng hắn.
Làn da trắng mịn của cô chạm vào da thịt anh. Khiến hắn không thể chịu đựng được.
Thú tính như trổi dậy, hắn đưa tay nâng cằm cô lên, khôn khéo cướp đi đôi môi căng mọng đó.
Vẫn chưa dừng lại, hắn từ từ đưa tay di chuyển khắp cơ thể cô, mặc cho cô vùng vẫy.
Sau một lúc vùng vẫy khá mệt mỏi, cơ thể cô nóng bừng lên, hành động dừng lại khi anh chuyển sang hôn tai cô, cô thả lỏng người, mặc cho anh làm gì thì làm.
Nhìn cô đang đắm chìm trong sự khoái lạc, miệng hắn cong lên một nụ cười phấn khích. Tay hắn thu lại, cởi từng cút áo của mình ra, giờ đây cơ thể hắn và cô từng chút cọ xát vào nhau.
Sau khi hoàn thành công việc của mình, giờ đây Ta sẽ dành trọn tâm quyết vào bộ truyện này.
Bỏ bê nhau lâu quá?
Đã ai quên Ta chưa???
Chap sau có H? Hóng chứ??
- Nực cười, đồng ý? Ngọc Ánh cô ta làm gì tốt bụng đến thế mà giúp đỡ cậu? À, khoan đã, không lẽ..cô ta muốn dùng cách này để chia rẽ tình cảm anh em của chúng ta? Để chúng ta tự tay giết lẫn nhau? - hắn dường như nhận ra điều gì đó.
- Ý anh là, tất cả đều là mưu đồ của cô ta? - anh ngạc nhiên.
Hắn hai tay chấp lại, nhẹ gật đầu.
- Không ngờ, nhã tâm của cô ta thật sự quá lợi hại, thật là khiến cho tôi đây không hề nghi ngờ. - anh vuốt mặt.
- Chuyện đó để sau, bây giờ cậu có thể trả vợ lại cho tôi được rồi chứ? - hắn nghiêm nghị.
- Nếu tôi gật đầu, chẳng khác gì bằng mặt không bằng lòng. Chi bằng giờ chúng ta để Tiểu Băng lựa chọn sẽ về với ai nhỉ? - anh tự tin, vì nghĩ rằng cô sẽ bên anh, để chữa mắt.
- Hàn Phong. - một giọng nói nhẹ nhàng phát ra, truyền vào tai hắn, giọng nói rất đỗi quen thuộc, khiến hắn dịu dàng.
Cả hai ngạc nhiên, cùng nhìn về phía lầu, cô đang đứng đó, hai tay cứ quơ loại xạ.
- Tiểu Băng - cả hai đồng thanh, cùng nhau nhanh chân chạy đến phía cô.
Nhưng người có được cô là hắn.
- Em không sao chứ. - ôm chặt cô vào lòng, để cô cảm nhận sự mất mát của hắn khi không có cô.
- Em...em không sao...Hàn Phong...em muốn về.. - cô thút thít.
- Ngoan nào, cậu ta có làm gì em không?? - hắn vuốt nhẹ lưng cô.
- Không...không làm gì cả..chỉ là em muốn ở bên anh...em nhớ anh..
Cô nhớ hắn sao??? Hắn có nghe lầm không nhỉ?? Lòng hắn ấm lên vô cùng.
Nhìn hai người ôm nhau, trái tim anh một lần nữa bị chính người mình yêu nhất, bóp nghẹn lại, muốn vỡ tan tành.
Anh thua thật rồi sao??? Không thể như thế được.
Anh cúi đầu, bước đi, bóng lưng đơn độc của anh dần chìm vào bóng tối. Có ai biết được, một con người như anh từ bé đã phải thua thiệt hắn về mọi thứ?? Thua về mặt tình cảm, vị thế...
Anh càng nghĩ, càng hận hắn sâu đậm, cả hai lần người anh yêu đều bị hắn cướp đi. Anh hận bản thân vì đã không giết được hắn.
Hắn được đoàn tụ với cô, đưa cô về lại nhà của mình, lòng hắn vui đến mức cứ cười hoài không dứt.
- Anh đưa em đi tắm nhé? - hắn lên tiếng nhìn về phía cô đang ngồi trên giường.
- Được. - cô nhẹ gật đầu.
Dìu cô vào phòng tắm, không rời đi như mọi lần, hắn ở lại luôn nơi đó.
Nhìn cô đang từng bước cởi đồ, hắn chăm chú nhìn, miệng cứ nuốt nước bọt.
- Vợ anh trông thế, mà ngon phết nhỉ? - hắn dựa vào cửa, hai tay khoang lại, lên tiếng châm chọc.
- Sao anh lại ở đây, mau đi ra ngoài?? - cô vội vàng, che đi cơ thể trắng noãn của mình, hét lên.
- Vợ anh, anh ngắm không được sao? - hắn mỉm cười thích thú.
- Đi ra mau, đồ biến thái. - mặt cô đỏ ứng lên.
- Biến thái? Được, hôm nay tôi sẽ cho em biết tôi biến thái đến mức nào. - hắn nhìn vẻ mặt cô, mà tràn đầy hứng thú, bước đến lại gần cô hơn.
- Anh tính làm gì?? - hai tay cô không ngừng quơ, để có thể ngăn cản hắn.
Hắn đưa tay ra kéo lấy tay cô, một cách nhẹ nhàng cô đã nằm gọn trong lòng hắn.
Làn da trắng mịn của cô chạm vào da thịt anh. Khiến hắn không thể chịu đựng được.
Thú tính như trổi dậy, hắn đưa tay nâng cằm cô lên, khôn khéo cướp đi đôi môi căng mọng đó.
Vẫn chưa dừng lại, hắn từ từ đưa tay di chuyển khắp cơ thể cô, mặc cho cô vùng vẫy.
Sau một lúc vùng vẫy khá mệt mỏi, cơ thể cô nóng bừng lên, hành động dừng lại khi anh chuyển sang hôn tai cô, cô thả lỏng người, mặc cho anh làm gì thì làm.
Nhìn cô đang đắm chìm trong sự khoái lạc, miệng hắn cong lên một nụ cười phấn khích. Tay hắn thu lại, cởi từng cút áo của mình ra, giờ đây cơ thể hắn và cô từng chút cọ xát vào nhau.
Sau khi hoàn thành công việc của mình, giờ đây Ta sẽ dành trọn tâm quyết vào bộ truyện này.
Bỏ bê nhau lâu quá?
Đã ai quên Ta chưa???
Chap sau có H? Hóng chứ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.