Chương 6
Thiên Hạo
13/01/2019
- Tôi sẽ đến đó, nếu là thật tôi sẽ chịu trách nhiệm, còn nếu tôi phát hiện cô lừa tôi, thì hãy bảo nhà cô, chuẩn bị tang lễ.
Tiếng anh đầy rẫy sự lo lắng len lỏi sự chết chóc.
Chạy vội xuống nhà.
- Bà Lâm trong chừng vợ tôi nhé, nói với cô ấy rằng tôi có việc gấp cần giải quyết, bảo cô ấy không cần đợi tôi. - anh căn dặn bà quản gia, rồi lái xe vụt mất.
Bà quản gia lên phòng, bước vào phòng cô.
Nghe tiếng bước chân, cô cười.
- Nghe xong rồi à? Nhanh vậy ư?
- Thưa, là tôi ạ, thiếu gia có việc gấp cần giải quyết nên đi rồi ạ, cậu bảo cô không cần chờ. - bà quản gia cung kính.
- Ảnh đi đâu bà có biết không ạ? - anh đi tại sao không báo với cô?
- Không ạ. - bà quản gia thành thật.
- Dạ, vậy bà đi nghỉ đi, có chuyện gì con sẽ gọi. - giọng cô buồn hẳn.
- Nhưng, thiếu gia bảo tôi trông chừng cô.
- Không sao mà, bà cứ đi nghỉ, có gì con sẽ chịu trách nhiệm.
- Dạ, vậy tôi lui. - bà quản gia cúi đầu đi ra cửa, khóa lại.
Lòng cô bất chợt, cảm thấy bất an, lo lắng cho anh không ngừng.
Về phía anh...
Sau khi đến nơi cần đến, anh chạy thẳng vào trong, tìm ả.
Bước vào trong phòng, anh thấy ả ta đang ngồi ngây dại dưới đất, trên bàn là 1 đống giấy tờ, và..1 que thử thai, anh không tin, bước tới cầm lên, tay anh run run, 2 vạch đỏ choắt, đóng giấy tờ xét nghiệm cũng cho thấy cái thai đã được 2 tuần mấy, đúng với khoảng thời gian bọn họ xảy ra quan hệ.
- Thật sao? - anh không tin hỏi lại ả.
Ả ta gật đầu. Diễn quá giỏi rồi nha cô ~~
- Nhưng mới chỉ một đêm làm sao có thể? - anh nghi hoặc, tìm mọi cớ để trốn tránh.
- Tại sao anh nói vậy? Không lẽ anh bị yếu? - ả chóng trả.
Anh đau đầu, lo lắng, sợ sệt, mày đã làm cái gì vậy? Nếu Tiểu Băng biết được thì sao? Anh khóc cũng không được, vui cũng không xong.
- Cô không được nói cho ai biết, phải giữ kín chuyện này, nếu cô cho ai biết thì đó là ngày chôn sống cô. - anh chỉ thẳng vào mặt ả.
- Dạ, vâng...- ả hơi run.
- Khi nào tôi kết thúc với cô ấy, tôi sẽ về chịu trách nhiệm với cô.
Nói rồi anh bỏ một mạch đi, để lại con đàn bà mưu mô đó ngồi trong phòng mỉm cười đắt ý.
Anh về nhà với tâm trạng mệt mỏi, ủ rũ. Bước vào phòng, nhìn thấy cô đang ngủ, nhìn dáng vẻ mảnh mai của cô, khiến anh không đành lòng rời xa, chỉ muốn cạnh bên che chở.
Bước nhanh về phòng mình, đóng kín cửa, căn phòng tối đen không ánh sáng, chỉ một mình, lẻ loi cô độc.
Anh hận, hận bản thân, khi làm chuyện có lỗi với cô, hận mình không thể mạnh mẽ cướp lấy cô. Tức giận anh vo tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào tường đến khi máu tuôn ra, một giọt nước rơi xuống sàn nhà, giọt nước trong suốt, không phải máu, mà là nước mắt anh đang rơi. Ai bảo đàn ông không rơi lệ? Chỉ là họ mang cái mác mạnh mẽ thôi, khi không một ai bên cạnh, khi họ đau, họ vẫn khóc, họ cũng có cảm xúc, chứ không lạnh lùng khô khan như vẻ bên ngoài. Đúng anh khóc, khóc vì đau, nhưng không phải là ở tay, mà anh đang đau từ bên trong, nơi con tim đang thắt lại, kêu gào tình yêu của cô. Quỵt xuống, anh ngồi thẩn thờ nhìn xung quanh.
- Thế giới của anh toàn bóng tối, nhờ một người mù loà như em mà thắp đèn. - anh mỉm cười cay đắng.
- Nhưng xin lỗi, yêu và hận, anh đành để em chọn hận, không phải là không yêu, mà do yêu nên mới hận. Không muốn em đau lòng, anh đành phải mang cái mác tên khốn vậy. Chúc em hạnh phúc. - nụ cười ấy vẫn nở, nhưng sao kém phần hạnh phúc.
Nhìn anh bây giờ như một con sói hoang, lạc lõng, cô đơn, không một nơi nương tựa, đang mang trong mình khao khác mãnh liệt sự yêu thương.
Nhiều ngày sau, anh tránh né cô, thường xuyên dẫn ả về nhà. Khiến cô đau lòng, lâm vào tột cùng của sự bi thương.
- Tôi muốn nói chuyện với anh. - cô được bà quản gia dìu tới nơi anh, kéo ghế ngồi đối diện anh.
- Chuyện gì? - anh hờ hững.
- Chuyện gì ư? Chắc anh là người biết rõ nhất. - cô mạnh mẽ, kiên cường.
- Sao? Tôi không hiểu ý cô.
- Anh có coi tôi là vợ không?
- Nếu không coi cô là vợ, thì tôi đã đuổi cô ra khỏi nhà rồi. - anh nhìn vẻ mặt đang buồn của cô, mà muốn chạy lại ôm cô.
- Có ư? Vậy tại sao anh phản bội tôi? - giọng cô đanh thép.
- Tôi có ư? - anh thản nhiên trả lời.
- Tôi tuy mù loà, nhưng tâm tôi không mù, anh đi đi về về với những người phụ nữ khác tôi còn không biết sao? - cô cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang muốn rơi.
- Anh đã từng yêu tôi chưa? - không nghe thấy tiếng trả lời cô tiếp tục nói.
- Không, tôi nói cho cô biết, nếu không vì người anh đáng kính của tôi, thì tôi sẽ không cưới một người mù loà như cô. - lòng anh thắt lại, tim ơi mày phải mạnh mẽ lên, đây là điều sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.
- Anh hai? Ý anh là gì? - cô khó hiểu.
- Mẹ cô không nói gì hết ư? Tôi chỉ là thay anh trai tôi tham dự hôn lễ thôi, người cô lấy là Hàn Phong, còn tôi là Lăng Phong. - giọng anh nghẹn đi.
- Thật ư? - cô không thể tin được tai mình đang nghe một sự thật kinh khủng, sau một thời gian dành tình cảm cho anh, thì cô lại nhận một cái kết quá đắt.
- Bà Lâm, đỡ con về phòng. - cô tổn thương, đau khổ, nước mắt không ngừng rơi.
Bà Lâm chạy lại dìu cô đi. Tới phòng, cô bước vào, đóng kín, khóa trái cửa, không kịp cho bà Lâm phản ứng. Không còn cách nào, bà chạy xuống mong thiếu gia giúp đỡ.
- Thiếu gia? Cậu đành lòng làm vậy ư? Lý do nào khiến cậu từ bỏ cô ấy vậy? - bà bước tới phía anh.
- Chuyện của tôi không liên quan đến bà. - anh gắt gỏng.
- Vâng, đừng là không liên quan đến tôi, nhưng tôi mong muốn thấy hai người hạnh phúc, tôi tin rằng trong chuyện này có uẩn khúc. - bà nghiêm nghị nhìn sâu vào đôi mắt anh.
- Làm sao bà biết?
- Tôi bên cậu, chăm sóc cậu, từ lúc cậu vừa lọt lòng đến nay, cũng 20 năm rồi, tính cậu,con người cậu như nào tôi là người hiểu nhất, làm sao cậu từ bỏ cô ấy dễ dàng vậy được, cậu yêu cô ấy mà.
Ngước lên nhìn người phụ nữ, tóc đã hai màu kia, lòng anh chạnh lại, đúng là không gì có thể giấu được bà.
- Tôi yêu cô ấy thì sao? Cô ấy không phải đang rất hận tôi ư? Là một thằng đàn ông nhưng tôi lại không dám dũng cảm, không đủ dũng khí để đứng lên dành cô ấy về lại với mình, tôi thật sự vô dụng. - anh buồn rầu, hai tay chắp lại.
- Tôi mạng phép được hỏi là thiếu gia đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy? Khiến cô ấy hận cậu? - bà cúi đầu.
Tiếng anh đầy rẫy sự lo lắng len lỏi sự chết chóc.
Chạy vội xuống nhà.
- Bà Lâm trong chừng vợ tôi nhé, nói với cô ấy rằng tôi có việc gấp cần giải quyết, bảo cô ấy không cần đợi tôi. - anh căn dặn bà quản gia, rồi lái xe vụt mất.
Bà quản gia lên phòng, bước vào phòng cô.
Nghe tiếng bước chân, cô cười.
- Nghe xong rồi à? Nhanh vậy ư?
- Thưa, là tôi ạ, thiếu gia có việc gấp cần giải quyết nên đi rồi ạ, cậu bảo cô không cần chờ. - bà quản gia cung kính.
- Ảnh đi đâu bà có biết không ạ? - anh đi tại sao không báo với cô?
- Không ạ. - bà quản gia thành thật.
- Dạ, vậy bà đi nghỉ đi, có chuyện gì con sẽ gọi. - giọng cô buồn hẳn.
- Nhưng, thiếu gia bảo tôi trông chừng cô.
- Không sao mà, bà cứ đi nghỉ, có gì con sẽ chịu trách nhiệm.
- Dạ, vậy tôi lui. - bà quản gia cúi đầu đi ra cửa, khóa lại.
Lòng cô bất chợt, cảm thấy bất an, lo lắng cho anh không ngừng.
Về phía anh...
Sau khi đến nơi cần đến, anh chạy thẳng vào trong, tìm ả.
Bước vào trong phòng, anh thấy ả ta đang ngồi ngây dại dưới đất, trên bàn là 1 đống giấy tờ, và..1 que thử thai, anh không tin, bước tới cầm lên, tay anh run run, 2 vạch đỏ choắt, đóng giấy tờ xét nghiệm cũng cho thấy cái thai đã được 2 tuần mấy, đúng với khoảng thời gian bọn họ xảy ra quan hệ.
- Thật sao? - anh không tin hỏi lại ả.
Ả ta gật đầu. Diễn quá giỏi rồi nha cô ~~
- Nhưng mới chỉ một đêm làm sao có thể? - anh nghi hoặc, tìm mọi cớ để trốn tránh.
- Tại sao anh nói vậy? Không lẽ anh bị yếu? - ả chóng trả.
Anh đau đầu, lo lắng, sợ sệt, mày đã làm cái gì vậy? Nếu Tiểu Băng biết được thì sao? Anh khóc cũng không được, vui cũng không xong.
- Cô không được nói cho ai biết, phải giữ kín chuyện này, nếu cô cho ai biết thì đó là ngày chôn sống cô. - anh chỉ thẳng vào mặt ả.
- Dạ, vâng...- ả hơi run.
- Khi nào tôi kết thúc với cô ấy, tôi sẽ về chịu trách nhiệm với cô.
Nói rồi anh bỏ một mạch đi, để lại con đàn bà mưu mô đó ngồi trong phòng mỉm cười đắt ý.
Anh về nhà với tâm trạng mệt mỏi, ủ rũ. Bước vào phòng, nhìn thấy cô đang ngủ, nhìn dáng vẻ mảnh mai của cô, khiến anh không đành lòng rời xa, chỉ muốn cạnh bên che chở.
Bước nhanh về phòng mình, đóng kín cửa, căn phòng tối đen không ánh sáng, chỉ một mình, lẻ loi cô độc.
Anh hận, hận bản thân, khi làm chuyện có lỗi với cô, hận mình không thể mạnh mẽ cướp lấy cô. Tức giận anh vo tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào tường đến khi máu tuôn ra, một giọt nước rơi xuống sàn nhà, giọt nước trong suốt, không phải máu, mà là nước mắt anh đang rơi. Ai bảo đàn ông không rơi lệ? Chỉ là họ mang cái mác mạnh mẽ thôi, khi không một ai bên cạnh, khi họ đau, họ vẫn khóc, họ cũng có cảm xúc, chứ không lạnh lùng khô khan như vẻ bên ngoài. Đúng anh khóc, khóc vì đau, nhưng không phải là ở tay, mà anh đang đau từ bên trong, nơi con tim đang thắt lại, kêu gào tình yêu của cô. Quỵt xuống, anh ngồi thẩn thờ nhìn xung quanh.
- Thế giới của anh toàn bóng tối, nhờ một người mù loà như em mà thắp đèn. - anh mỉm cười cay đắng.
- Nhưng xin lỗi, yêu và hận, anh đành để em chọn hận, không phải là không yêu, mà do yêu nên mới hận. Không muốn em đau lòng, anh đành phải mang cái mác tên khốn vậy. Chúc em hạnh phúc. - nụ cười ấy vẫn nở, nhưng sao kém phần hạnh phúc.
Nhìn anh bây giờ như một con sói hoang, lạc lõng, cô đơn, không một nơi nương tựa, đang mang trong mình khao khác mãnh liệt sự yêu thương.
Nhiều ngày sau, anh tránh né cô, thường xuyên dẫn ả về nhà. Khiến cô đau lòng, lâm vào tột cùng của sự bi thương.
- Tôi muốn nói chuyện với anh. - cô được bà quản gia dìu tới nơi anh, kéo ghế ngồi đối diện anh.
- Chuyện gì? - anh hờ hững.
- Chuyện gì ư? Chắc anh là người biết rõ nhất. - cô mạnh mẽ, kiên cường.
- Sao? Tôi không hiểu ý cô.
- Anh có coi tôi là vợ không?
- Nếu không coi cô là vợ, thì tôi đã đuổi cô ra khỏi nhà rồi. - anh nhìn vẻ mặt đang buồn của cô, mà muốn chạy lại ôm cô.
- Có ư? Vậy tại sao anh phản bội tôi? - giọng cô đanh thép.
- Tôi có ư? - anh thản nhiên trả lời.
- Tôi tuy mù loà, nhưng tâm tôi không mù, anh đi đi về về với những người phụ nữ khác tôi còn không biết sao? - cô cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang muốn rơi.
- Anh đã từng yêu tôi chưa? - không nghe thấy tiếng trả lời cô tiếp tục nói.
- Không, tôi nói cho cô biết, nếu không vì người anh đáng kính của tôi, thì tôi sẽ không cưới một người mù loà như cô. - lòng anh thắt lại, tim ơi mày phải mạnh mẽ lên, đây là điều sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.
- Anh hai? Ý anh là gì? - cô khó hiểu.
- Mẹ cô không nói gì hết ư? Tôi chỉ là thay anh trai tôi tham dự hôn lễ thôi, người cô lấy là Hàn Phong, còn tôi là Lăng Phong. - giọng anh nghẹn đi.
- Thật ư? - cô không thể tin được tai mình đang nghe một sự thật kinh khủng, sau một thời gian dành tình cảm cho anh, thì cô lại nhận một cái kết quá đắt.
- Bà Lâm, đỡ con về phòng. - cô tổn thương, đau khổ, nước mắt không ngừng rơi.
Bà Lâm chạy lại dìu cô đi. Tới phòng, cô bước vào, đóng kín, khóa trái cửa, không kịp cho bà Lâm phản ứng. Không còn cách nào, bà chạy xuống mong thiếu gia giúp đỡ.
- Thiếu gia? Cậu đành lòng làm vậy ư? Lý do nào khiến cậu từ bỏ cô ấy vậy? - bà bước tới phía anh.
- Chuyện của tôi không liên quan đến bà. - anh gắt gỏng.
- Vâng, đừng là không liên quan đến tôi, nhưng tôi mong muốn thấy hai người hạnh phúc, tôi tin rằng trong chuyện này có uẩn khúc. - bà nghiêm nghị nhìn sâu vào đôi mắt anh.
- Làm sao bà biết?
- Tôi bên cậu, chăm sóc cậu, từ lúc cậu vừa lọt lòng đến nay, cũng 20 năm rồi, tính cậu,con người cậu như nào tôi là người hiểu nhất, làm sao cậu từ bỏ cô ấy dễ dàng vậy được, cậu yêu cô ấy mà.
Ngước lên nhìn người phụ nữ, tóc đã hai màu kia, lòng anh chạnh lại, đúng là không gì có thể giấu được bà.
- Tôi yêu cô ấy thì sao? Cô ấy không phải đang rất hận tôi ư? Là một thằng đàn ông nhưng tôi lại không dám dũng cảm, không đủ dũng khí để đứng lên dành cô ấy về lại với mình, tôi thật sự vô dụng. - anh buồn rầu, hai tay chắp lại.
- Tôi mạng phép được hỏi là thiếu gia đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy? Khiến cô ấy hận cậu? - bà cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.