Chương 8
Thiên Hạo
13/01/2019
Câu nói này, đôi mắt này? Có lẽ nào là...
- BẠCH HÀN PHONG?? - bà bất ngờ thốt lên.
- Đoán đúng rồi, bà vẫn nhận ra con. - hắn vỗ tay, nháy mắt, cười tươi, ánh mặt trời cũng không chói bằng nụ cười hắn.
- Thật sao, cậu lớn quá, anh tuấn hẳn ra, quay 1 vòng cho già xem nào. - nói rồi bà nhanh tay quay người hắn 1 vòng xem xét.
- Vào nhà đi, từ từ rồi kể cho ta nghe về cuộc sống của cậu ở nơi xa. - bà đóng cửa, kéo thẳng tay hắn vào nhà.
- Ngồi đi. - bà kéo ghế cho hắn.
- Bà vẫn chu đáo như ngày nào. - thấy bà vào bếp bưng ra vài món ăn, hắn lên tiếng.
Kéo ghế, ngồi đối diện hẳn, bà cứ nhìn hắn ta chằm chằm.
- Sao thế ạ? - thấy bà cứ nhìn mình, cảm thấy lạ hắn hỏi.
- Bao năm qua cậu đã ở đâu? Cuộc sống như thế nào? Cậu sống có ổn không? Sao đến bây giờ mới về? Đã gặp mẹ cậu chưa? - bà hỏi dồn dập.
- À để con trả lời từng vế nhỉ? - hắn gãi đầu gượng cười.
- Sau khi từ trại giáo dưỡng ra, cháu đã đi học lại,bao năm theo đuổi ngành y, cuộc sống lúc đầu tuy có chút khó khăn, nhưng nhờ bà ta, mẹ cháu cung cấp tiền, nên đã dần ổn hơn, cháu phải lo chuyện bên đó xong mới có thể quay về đây, cháu đã về chào hỏi bà ấy rồi bà yên tâm. - hắn tường tận kể lại chuyện bên đó của hắn cho bà quản gia nghe.
- Vậy...vậy cậu đến đây làm gì? Làm sao cậu biết nhị thiếu gia sống ở đây? - bà e ngại hỏi, dù trong lòng đã có câu trả lời.
- Cháu đến đây để đón vợ về, chỉ cần là cô ấy thì ở đâu cháu vẫn có thể tìm ra. - hắn cười.
- À, cô ấy ở..
- Bà Lâm, đang nói chuyện với ai vậy? Có khách sao? - một giọng nói vang lên, chen ngang giọng bà, cả hai ngước lên nhìn người con gái đứng dựa cửa phòng nói vọng ra.
Là cô, vì nghe tiếng bà quản gia nói chuyện với ai đó, vì tò mò nên cô đã tự mình mò ra ngoài.
- Là cô ấy ư? - hắn nhìn bà hỏi gặng.
- Vâng, cô ấy không thể nhìn thấy.
- Cháu biết rõ về cô ấy hơn bà, để cháu tự đưa cô ấy xuống. - hắn đứng phắt dậy, sải nhanh đôi chân về phía cô.
Đứng trước mặt cô, hắn phải mất vài giây để ngơ ngẩn với vẻ đẹp kiều diễm, đoan trang của cô.
Quả là trai tài, gái sắc, cả hai có lẽ là sinh ra để dành cho nhau.
Hắn đưa tay, nhấc bổng cô lên. Cô giật mình vùng vẫy.
- Thả tôi ra, ai đấy, có ai không cứu tôi với, bà Lâm ơi. - tay cô đánh liên tục vào người hắn.
- Nằm im. - giọng nói trầm ấm vang vọng trong tai cô, khiến cô cảm thấy sự an toàn mà nằm im.
Đưa cô xuống lầu, đặt cô ngồi trên ghế, hắn kéo lấy ống quần mình lên, lấy thế quỳ một chân trước mặt cô.
- Anh là ai.? - cô lên tiếng trước.
- Bà Lâm, phiền bà cho cháu và cô ấy một chút khoảng riêng tư. - hắn nhìn bà nháy mắt.
Bà quản gia lui đi, để cô ở lại với hắn.
- Tôi là Hàn Phong chồng của em? - hắn đưa tay sờ má cô.
- Thật sao? - cô đưa tay lên sờ mặt hắn, chiếc mũi cao, gương mặt không tùy vết, nhưng lại toát lên sự ấm áp khó tả.
- Ngày kết hôn, sao anh lại không đến? Để giờ mới quay lại kiếm tôi? Anh thật sự coi tôi là vợ sao? - cô hỏi một tràng.
- Công việc bên đó cần anh, nên anh phải giải quyết hết, khi đã hoàn thành xong, anh đã lập tức bay về đây, để dành lại em, từ khi mẹ định hôn lễ cho anh, trong lòng anh đã ghi nhớ là mình đã có vợ, ngày kết hôn vắng mặt là anh sai, nhưng giờ anh về rồi, em có thể cho anh thời gian bù đắp không? Trong lòng anh thực sự chỉ có em? - hắn nắm chặt tay cô.
- Đây là lần đầu tiên, anh gặp tôi, làm sao tôi có thể tin anh được?
- Dù anh ở xa, nhưng tâm trí vẫn dành cho cuộc hôn nhân này, anh đã cho người âm thầm tìm hiểu và dõi theo em, không biết từ khi nào anh đã động lòng trước em, xin hãy về với anh nhé?
Cô im lặng suy nghĩ một hồi lâu, rồi đưa ra quyết định,cô nhẹ nhàng gật đầu.
- Đi cùng anh nhé? - hắn vui mừng, tay siết chặt tay cô hơn.
- Được, đi ngay bây giờ. - không biết cô đã suy nghĩ như nào, tự miệng đưa ra quyết định rời đi lập tức.
- Bà Lâm giúp cháu gom đồ của vợ cháu lại đi ạ, lát nữa sẽ có người đến lấy, bây giờ cháu phải đưa cô ấy đi. - hắn lớn tiếng nói vọng ra ngoài.
Hắn một lần nữa nhấc cô lên. Cô vùi đầu vào ngực hắn, thoảng bên mình một mùi hương quen thuộc khó tả.
- Em nhẹ thật đấy, về rồi xem anh bồi em như nào. - hắn cười gian tà.
Đưa cô lên xe, hắn lập tức phóng xe đi ngay trước sự ngỡ ngàng của bà Lâm.
Về phía anh....
Sau một buổi tối hôn mê, anh tỉnh dậy, nhìn xung quanh.
- Mình đang ở đâu? - hai tay ôm đầu, anh gượng mình ngồi dậy.
- Anh tỉnh rồi ư? - ả bước tới.
- Đây là đâu? Đây không phải nhà cô?
- Đúng, đây là ngôi nhà mới của chúng ta, em đã đặt từ rất lâu, khi sáng không nỡ đánh thức anh, nên em đã nhờ người đưa anh đến đây. - ả mỉm cười, nụ cười thật xấu xa.
- Cô điên rồi à? - anh vùng dậy, tìm điện thoại, gọi cho ai đó.
- Alô, bà Lâm cô ấy đã dậy chưa? Cô ấy như thế nào rồi? - anh toát lên sự lo lắng rõ rệt.
- Thưa thiếu gia, cô ấy vẫn khỏe, cô ấy đã... - bà nói đứt quảng.
- Cô ấy làm sao?
- Cô ấy đã được thiếu gia Hàn Phong đưa đi. - bà run sợ, lo lắng anh sẽ trách bà.
- CÁI GÌ? - anh hét toáng lên.
- BẠCH HÀN PHONG?? - bà bất ngờ thốt lên.
- Đoán đúng rồi, bà vẫn nhận ra con. - hắn vỗ tay, nháy mắt, cười tươi, ánh mặt trời cũng không chói bằng nụ cười hắn.
- Thật sao, cậu lớn quá, anh tuấn hẳn ra, quay 1 vòng cho già xem nào. - nói rồi bà nhanh tay quay người hắn 1 vòng xem xét.
- Vào nhà đi, từ từ rồi kể cho ta nghe về cuộc sống của cậu ở nơi xa. - bà đóng cửa, kéo thẳng tay hắn vào nhà.
- Ngồi đi. - bà kéo ghế cho hắn.
- Bà vẫn chu đáo như ngày nào. - thấy bà vào bếp bưng ra vài món ăn, hắn lên tiếng.
Kéo ghế, ngồi đối diện hẳn, bà cứ nhìn hắn ta chằm chằm.
- Sao thế ạ? - thấy bà cứ nhìn mình, cảm thấy lạ hắn hỏi.
- Bao năm qua cậu đã ở đâu? Cuộc sống như thế nào? Cậu sống có ổn không? Sao đến bây giờ mới về? Đã gặp mẹ cậu chưa? - bà hỏi dồn dập.
- À để con trả lời từng vế nhỉ? - hắn gãi đầu gượng cười.
- Sau khi từ trại giáo dưỡng ra, cháu đã đi học lại,bao năm theo đuổi ngành y, cuộc sống lúc đầu tuy có chút khó khăn, nhưng nhờ bà ta, mẹ cháu cung cấp tiền, nên đã dần ổn hơn, cháu phải lo chuyện bên đó xong mới có thể quay về đây, cháu đã về chào hỏi bà ấy rồi bà yên tâm. - hắn tường tận kể lại chuyện bên đó của hắn cho bà quản gia nghe.
- Vậy...vậy cậu đến đây làm gì? Làm sao cậu biết nhị thiếu gia sống ở đây? - bà e ngại hỏi, dù trong lòng đã có câu trả lời.
- Cháu đến đây để đón vợ về, chỉ cần là cô ấy thì ở đâu cháu vẫn có thể tìm ra. - hắn cười.
- À, cô ấy ở..
- Bà Lâm, đang nói chuyện với ai vậy? Có khách sao? - một giọng nói vang lên, chen ngang giọng bà, cả hai ngước lên nhìn người con gái đứng dựa cửa phòng nói vọng ra.
Là cô, vì nghe tiếng bà quản gia nói chuyện với ai đó, vì tò mò nên cô đã tự mình mò ra ngoài.
- Là cô ấy ư? - hắn nhìn bà hỏi gặng.
- Vâng, cô ấy không thể nhìn thấy.
- Cháu biết rõ về cô ấy hơn bà, để cháu tự đưa cô ấy xuống. - hắn đứng phắt dậy, sải nhanh đôi chân về phía cô.
Đứng trước mặt cô, hắn phải mất vài giây để ngơ ngẩn với vẻ đẹp kiều diễm, đoan trang của cô.
Quả là trai tài, gái sắc, cả hai có lẽ là sinh ra để dành cho nhau.
Hắn đưa tay, nhấc bổng cô lên. Cô giật mình vùng vẫy.
- Thả tôi ra, ai đấy, có ai không cứu tôi với, bà Lâm ơi. - tay cô đánh liên tục vào người hắn.
- Nằm im. - giọng nói trầm ấm vang vọng trong tai cô, khiến cô cảm thấy sự an toàn mà nằm im.
Đưa cô xuống lầu, đặt cô ngồi trên ghế, hắn kéo lấy ống quần mình lên, lấy thế quỳ một chân trước mặt cô.
- Anh là ai.? - cô lên tiếng trước.
- Bà Lâm, phiền bà cho cháu và cô ấy một chút khoảng riêng tư. - hắn nhìn bà nháy mắt.
Bà quản gia lui đi, để cô ở lại với hắn.
- Tôi là Hàn Phong chồng của em? - hắn đưa tay sờ má cô.
- Thật sao? - cô đưa tay lên sờ mặt hắn, chiếc mũi cao, gương mặt không tùy vết, nhưng lại toát lên sự ấm áp khó tả.
- Ngày kết hôn, sao anh lại không đến? Để giờ mới quay lại kiếm tôi? Anh thật sự coi tôi là vợ sao? - cô hỏi một tràng.
- Công việc bên đó cần anh, nên anh phải giải quyết hết, khi đã hoàn thành xong, anh đã lập tức bay về đây, để dành lại em, từ khi mẹ định hôn lễ cho anh, trong lòng anh đã ghi nhớ là mình đã có vợ, ngày kết hôn vắng mặt là anh sai, nhưng giờ anh về rồi, em có thể cho anh thời gian bù đắp không? Trong lòng anh thực sự chỉ có em? - hắn nắm chặt tay cô.
- Đây là lần đầu tiên, anh gặp tôi, làm sao tôi có thể tin anh được?
- Dù anh ở xa, nhưng tâm trí vẫn dành cho cuộc hôn nhân này, anh đã cho người âm thầm tìm hiểu và dõi theo em, không biết từ khi nào anh đã động lòng trước em, xin hãy về với anh nhé?
Cô im lặng suy nghĩ một hồi lâu, rồi đưa ra quyết định,cô nhẹ nhàng gật đầu.
- Đi cùng anh nhé? - hắn vui mừng, tay siết chặt tay cô hơn.
- Được, đi ngay bây giờ. - không biết cô đã suy nghĩ như nào, tự miệng đưa ra quyết định rời đi lập tức.
- Bà Lâm giúp cháu gom đồ của vợ cháu lại đi ạ, lát nữa sẽ có người đến lấy, bây giờ cháu phải đưa cô ấy đi. - hắn lớn tiếng nói vọng ra ngoài.
Hắn một lần nữa nhấc cô lên. Cô vùi đầu vào ngực hắn, thoảng bên mình một mùi hương quen thuộc khó tả.
- Em nhẹ thật đấy, về rồi xem anh bồi em như nào. - hắn cười gian tà.
Đưa cô lên xe, hắn lập tức phóng xe đi ngay trước sự ngỡ ngàng của bà Lâm.
Về phía anh....
Sau một buổi tối hôn mê, anh tỉnh dậy, nhìn xung quanh.
- Mình đang ở đâu? - hai tay ôm đầu, anh gượng mình ngồi dậy.
- Anh tỉnh rồi ư? - ả bước tới.
- Đây là đâu? Đây không phải nhà cô?
- Đúng, đây là ngôi nhà mới của chúng ta, em đã đặt từ rất lâu, khi sáng không nỡ đánh thức anh, nên em đã nhờ người đưa anh đến đây. - ả mỉm cười, nụ cười thật xấu xa.
- Cô điên rồi à? - anh vùng dậy, tìm điện thoại, gọi cho ai đó.
- Alô, bà Lâm cô ấy đã dậy chưa? Cô ấy như thế nào rồi? - anh toát lên sự lo lắng rõ rệt.
- Thưa thiếu gia, cô ấy vẫn khỏe, cô ấy đã... - bà nói đứt quảng.
- Cô ấy làm sao?
- Cô ấy đã được thiếu gia Hàn Phong đưa đi. - bà run sợ, lo lắng anh sẽ trách bà.
- CÁI GÌ? - anh hét toáng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.