Chương 37
Huỳnh Thiên Kỳy
24/10/2022
Khuất Trác Hiên kéo nhẹ Chu Diệp Vân ra rồi lau nước mát cho cô , cô vì tủi thân mà cứ thút thít mãi.
‘ Tại sao không nói với anh ’
■ Em sợ anh không cân hai mẹ con em nữa , em sợ phiên đến anh *
* Hai mẹ con em là tất cả đôi với anh , trẽn đời này thứ Khuất Trác Hiên anh cân nhất chỉ có em và con của chúng ta . Gân một năm nay dù không xuất hiện trước mặt em nhưng anh vẫn lằng lặng quan sát em , có biết anh nhớ em đến sẳp chết rồi không ■
’ Trác Hiên, em thật lòng rất yêu anh , em xin lòi về chuyện lúc trước’
‘ ừm , chúng ta đừng nhắc chuyện cũ nữa được không . *
Khuất Trác Hiên nhln xuống nôi thấy tiểu Hiên đang ngủ say .
• Vâng ■
■ Xin lỗi em , anh không biết mình làm gì mới có thế chuộc lỗi được cho hai mẹ con ■
■ Không sao cá, em cam tâm tình nguyện sinh con cho anh * Nước mât cô lăn xuòng .
* Diệp Vân , cám ơn em ”
Khuất Trác Hiên cúi xuống hôn vào đôi môi mềm mại cúa Chu Diệp Vân, đôi môi này đă gần một năm anh chưa được hôn vào.
Chu Diệp Vân cũng rất nhớ nụ hôn của anh mà hôn đáp lại, cả hai cứ dây dưa với nhau đến chán chẽ .
Khuất Trác Hiên rời môi Chu Diệp Vân rồi ôm chặt cô vào lòng , anh thật sự rất yêu cô và nhớ cô .
Đây chính là giây phút Chu Diệp Vân dã ao ước gân một năm nay, chỉ cần được anh ôm vào lòng như thế này thì dù lúc trước có ra sao cô cũng chấp nhận .
Khuất Trác Hiên thông báo cho ông bà Khuất biết vẽ Chu Diệp Vân và tiếu Hiên, bà Khuất vui mừng đến bật khóc và bát ông Khuất chuấn bị máy bay sang đó gặp cô và tiếu Hiên .
Khuất Trác Hiên cả đêm không ngủ cứ nhìn tiếu Hiên rồi nựng má cậu, anh còn bát cô phải dạy anh cách thay bỉm và châm sóc cậu.
‘ Tiếu Hiên của ba, ba rất yêu hai mẹ con con * anh ngồi trên giường vừa thay bìm vừa nói.
Chu Diệp Vân vừa nấu bữa sáng xong thì đi vào phòng gọi Khuất Trác Hiên ra ăn thì bầt gặp cánh này . Cô nhìn anh mà mỉm cười hạnh phúc .
’ Để em cho con ti sữa , anh ra àn sáng đi” cô đi lại ngồi xuống giường.
‘ Anh đợi em ăn cùng ■
Khuất Trác Hiên bê tiếu Hiên đưa cho Chu Diệp Vân ti sữa , cô cử ngại ngùng không kéo dây áo mà cứ nhln anh .
■ Sao không cho ti mà nhln anh ”
• Anh đi ra đi “
■ Ngại gì chứ, cơ thế em chỗ nào mà anh không biết chứ “
Chu Diệp Vân lườm anh rồi xoay lưng với anh kéo áo xuống cho tiếu Hiên ti. Đang cho ti thì chuông cứa reo lên, cá hai biết châc là ông bà Khuất đã tới.
Khuất Trác Hiên bước xuống giường đi ra mở cửa, cô cũng kéo áo lên rồi bẽ tiếu Hiên đi ra .
■ Trác Hiên ? Diệp Vân và cháu nội của mẹ đâu ? Con đúng là nghịch tứ, mẹ đánh chết con ”
Khuất Trác Hiên vừa mở cửa thì bà Khuất đã xông vào vừa nói vừa đánh anh.
Ba mẹ
Chu Diệp Vân bế tiếu Hiên đi ra , vừa nhìn thấy ống bà Khuất cô không kiềm được lòng mà mât đó au lên .
■ Huhu Diệp Vân, con bé ngốc này, mang thai mà còn bỏ đi, còn không nói với mẹ” bà Khuất thấy cô thì bật khóc vì thưcmg cho cô.
‘Mẹ, con không sao cả, mẹ đừng khóc ■
* Huhu ..cháu nội của ta , cháu nội của ta ■ Bà Khuất bế tiếu Hiên từ tay cô .
Ông bà Khuất đi lại sofa ngồi xuống cưng nựng tiếu Hiên , Khuất Trác Hiên ngồi bên cạnh mà nhãng mặt.
‘ Ba mẹ uống trà ‘
‘ Diệp Vân thiệt thòi cho con rồi, tại cái thằng ngu ngốc này mà con chịu khổ ’ ông Khuất nói.
‘ Không thiệt thòi đâu ạ , có tiếu Hiên con thấy rất hạnh phúc
* Tiểu Hiên nhỏ sao? Con đặt tên thằng bé là gì ?” bà Khuất cười tươi nói.
• Khuất Hiên Đình ạ ’
* Diệp Vân *
Bà Khuất nghẹn ngào nhìn Chu Diệp Vân, bà thật thương cô con dâu này dù như thê nào cũng để cháu nội bà mang họ Khuất.
* Mẹ à , con xin lỗi, con nên mới thật với mẹ là con đang mang thai “
* Con ngốc lắm biết không , dù thế nào mẹ vẫn đứng về phía con, sau này có vân dê gì cũng phải nói với mẹ, mẹ xử cái thằng chết tiệt này cho con ■ bà Khuất lườm Khuất Trác Hiên
• Vâng ■
‘ ôi chao ơi, tiểu Hiên nhỏ giống Trác Hiên quá , vậy mà cái thằng ngu ngốc này không nhận ra . ■
‘ Mẹ à * Anh thở dài.
‘ Tại sao không nói với anh ’
■ Em sợ anh không cân hai mẹ con em nữa , em sợ phiên đến anh *
* Hai mẹ con em là tất cả đôi với anh , trẽn đời này thứ Khuất Trác Hiên anh cân nhất chỉ có em và con của chúng ta . Gân một năm nay dù không xuất hiện trước mặt em nhưng anh vẫn lằng lặng quan sát em , có biết anh nhớ em đến sẳp chết rồi không ■
’ Trác Hiên, em thật lòng rất yêu anh , em xin lòi về chuyện lúc trước’
‘ ừm , chúng ta đừng nhắc chuyện cũ nữa được không . *
Khuất Trác Hiên nhln xuống nôi thấy tiểu Hiên đang ngủ say .
• Vâng ■
■ Xin lỗi em , anh không biết mình làm gì mới có thế chuộc lỗi được cho hai mẹ con ■
■ Không sao cá, em cam tâm tình nguyện sinh con cho anh * Nước mât cô lăn xuòng .
* Diệp Vân , cám ơn em ”
Khuất Trác Hiên cúi xuống hôn vào đôi môi mềm mại cúa Chu Diệp Vân, đôi môi này đă gần một năm anh chưa được hôn vào.
Chu Diệp Vân cũng rất nhớ nụ hôn của anh mà hôn đáp lại, cả hai cứ dây dưa với nhau đến chán chẽ .
Khuất Trác Hiên rời môi Chu Diệp Vân rồi ôm chặt cô vào lòng , anh thật sự rất yêu cô và nhớ cô .
Đây chính là giây phút Chu Diệp Vân dã ao ước gân một năm nay, chỉ cần được anh ôm vào lòng như thế này thì dù lúc trước có ra sao cô cũng chấp nhận .
Khuất Trác Hiên thông báo cho ông bà Khuất biết vẽ Chu Diệp Vân và tiếu Hiên, bà Khuất vui mừng đến bật khóc và bát ông Khuất chuấn bị máy bay sang đó gặp cô và tiếu Hiên .
Khuất Trác Hiên cả đêm không ngủ cứ nhìn tiếu Hiên rồi nựng má cậu, anh còn bát cô phải dạy anh cách thay bỉm và châm sóc cậu.
‘ Tiếu Hiên của ba, ba rất yêu hai mẹ con con * anh ngồi trên giường vừa thay bìm vừa nói.
Chu Diệp Vân vừa nấu bữa sáng xong thì đi vào phòng gọi Khuất Trác Hiên ra ăn thì bầt gặp cánh này . Cô nhìn anh mà mỉm cười hạnh phúc .
’ Để em cho con ti sữa , anh ra àn sáng đi” cô đi lại ngồi xuống giường.
‘ Anh đợi em ăn cùng ■
Khuất Trác Hiên bê tiếu Hiên đưa cho Chu Diệp Vân ti sữa , cô cử ngại ngùng không kéo dây áo mà cứ nhln anh .
■ Sao không cho ti mà nhln anh ”
• Anh đi ra đi “
■ Ngại gì chứ, cơ thế em chỗ nào mà anh không biết chứ “
Chu Diệp Vân lườm anh rồi xoay lưng với anh kéo áo xuống cho tiếu Hiên ti. Đang cho ti thì chuông cứa reo lên, cá hai biết châc là ông bà Khuất đã tới.
Khuất Trác Hiên bước xuống giường đi ra mở cửa, cô cũng kéo áo lên rồi bẽ tiếu Hiên đi ra .
■ Trác Hiên ? Diệp Vân và cháu nội của mẹ đâu ? Con đúng là nghịch tứ, mẹ đánh chết con ”
Khuất Trác Hiên vừa mở cửa thì bà Khuất đã xông vào vừa nói vừa đánh anh.
Ba mẹ
Chu Diệp Vân bế tiếu Hiên đi ra , vừa nhìn thấy ống bà Khuất cô không kiềm được lòng mà mât đó au lên .
■ Huhu Diệp Vân, con bé ngốc này, mang thai mà còn bỏ đi, còn không nói với mẹ” bà Khuất thấy cô thì bật khóc vì thưcmg cho cô.
‘Mẹ, con không sao cả, mẹ đừng khóc ■
* Huhu ..cháu nội của ta , cháu nội của ta ■ Bà Khuất bế tiếu Hiên từ tay cô .
Ông bà Khuất đi lại sofa ngồi xuống cưng nựng tiếu Hiên , Khuất Trác Hiên ngồi bên cạnh mà nhãng mặt.
‘ Ba mẹ uống trà ‘
‘ Diệp Vân thiệt thòi cho con rồi, tại cái thằng ngu ngốc này mà con chịu khổ ’ ông Khuất nói.
‘ Không thiệt thòi đâu ạ , có tiếu Hiên con thấy rất hạnh phúc
* Tiểu Hiên nhỏ sao? Con đặt tên thằng bé là gì ?” bà Khuất cười tươi nói.
• Khuất Hiên Đình ạ ’
* Diệp Vân *
Bà Khuất nghẹn ngào nhìn Chu Diệp Vân, bà thật thương cô con dâu này dù như thê nào cũng để cháu nội bà mang họ Khuất.
* Mẹ à , con xin lỗi, con nên mới thật với mẹ là con đang mang thai “
* Con ngốc lắm biết không , dù thế nào mẹ vẫn đứng về phía con, sau này có vân dê gì cũng phải nói với mẹ, mẹ xử cái thằng chết tiệt này cho con ■ bà Khuất lườm Khuất Trác Hiên
• Vâng ■
‘ ôi chao ơi, tiểu Hiên nhỏ giống Trác Hiên quá , vậy mà cái thằng ngu ngốc này không nhận ra . ■
‘ Mẹ à * Anh thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.