Chương 4: Làm Việc
Huỳnh Thiên Kỳy
15/01/2022
Một tháng trôi qua Chu Diệp Vân vẫn đi làm bình thường , Khuất Trác Hiên rất bất ngờ khi cô không hề có hành động quyến rũ anh , mà còn rất
khiêm tốn và luôn giữ khoảng cách mỗi khi gặp anh , đều này của Chu Diệp Vân làm anh rất hài lòng .
Chu Diệp Vân lang thang đi bộ về chung cư thì gặp một cô bé tầm 5 tuổi đứng khóc , cô đi lại dỗ dành .
" Em gái , sao lại khóc " cô ngồi xuống lau nước cho bé gái đó .
" Em ..híc ..em...bị lạc mẹ "
" Hửm ? Để chị tìm mẹ giúp em nhé "
" Vâng ..híc "
" Mẹ em mặc áo màu gì ? "
" Màu trắng ạ ...híc "
" Được "
Chu Diệp Vân dẫn bé gái đi vòng quanh nơi đây để tìm mẹ cho cô bé nhưng cô không ngờ có người đang đi phía sao cô .
Chu Diệp Vân phải tìm kiếm hơn hai giờ đồng hồ mới tìm gặp được mẹ cô bé , cô nhìn bóng lưng hai mẹ con rời đi mà cô nhớ đến mẹ mình . Chu Diệp Vân gạt đi giọt nước mắt rồi đi về chung cư .
Ngày hôm sau Chu Diệp Vân đi làm mà nghe một thông báo động trời đó chính là cô sẽ chuyển lên làm thư ký cho Khuất Trác Hiên .
" Diệp Vân à , chị thấy hay là em thôi việc đi , em thấy thư ký Hoàng không ? Thường xuyên bị mắng còn bị tăng ca suốt " chị Trình Lam nói với cô , mấy chị ở đây ai cũng đều rất thích cô .
" Chắc không sao đâu? " Chu Diệp Vân cười gượng .
" Hazzz những lúc nghĩ trưa xuống chơi với tụi chị "
" Vâng ạ " cô mỉm cười tươi .
Chu Diệp Vân đi lên phòng làm việc của thư ký Hoàng để tìm nơi làm việc của mình .
" Thư ký Chu , cô cứ vào phòng của tổng giám đốc "
" Sao? " cô khó hiểu .
" Bàn làm việc của cô trong đó , cô là thư ký đặc biệt nên luôn theo sát tổng giám đốc "
" Vâng "
Chu Diệp Vân cong môi cười đi lại phòng anh , cô biết anh là người thích chinh phục vậy thì cô sẽ làm giá một chút .
* Cốc cốc cốc *
" Vào " giọng anh lạnh lùng nói
" Tổng giám đốc " cô cúi đầu
" Ừm , bàn làm việc của em bên đó "
" Vâng "
Chu Diệp Vân đi lại bàn làm việc , cô nhìn xấp văn kiện trên bàn mà lắc đầu ngao ngán , anh định bức chết cô sao? .
" Pha cho tôi một tách cafe " giọng anh trầm ấm nói
Chu Diệp Vân đang lao đầu vào công việc nên không nghe tiếng nói của anh , Khuất Trác Hiên đứng dậy đi lại gõ gõ vào bàn làm việc của cô .
" Muốn tôi đuổi việc sao? "
" Hả ? Dạ ? Có việc gì ạ " Chu Diệp Vân giật mình
" Tôi bảo em pha cho tôi một ly cafe , lỗ tai của em đi du lịch rồi sao? " anh nhíu mày khó chịu
" Aa xin lỗi ngài , tôi pha liền , tôi tập trung quá nên không nghe thấy " cô đứng dậy đi lại chỗ pha cafe cho anh .
" Lần sao thì tự hiểu nhé " Khuất Trác Hiên đi lại bàn làm việc của mình
" Vâng " Chu Diệp Vân toát mồ hôi với vẻ mặt của anh .
Chu Diệp Vân cảm thấy hình như mình chọn nhầm đối tượng để quyến rũ rồi . Sao lại khó tính lạnh lùng như vậy .
" Cafe của ngài "
" Ừm " Khuất Trác Hiên nhận lấy tách cafe mà nhấp một ngụm .
Chu Diệp Vân thở thào đi lại bàn làm việc của mình , dáng vẻ anh lúc nỗi giận quá đáng sợ .
" In cho tôi xấp giầy tờ này "
" Vâng "
" Đưa giấy tờ này cho giám đốc Thẩm "
" Vâng "
" Sửa lỗi văn kiện này cho tôi "
" Vâng "
" Vào phòng họp với tôi "
" Vâng "
"......."
Cả một ngày làm việc Chu Diệp Vân bị Khuất Trác Hiên sai bảo muốn chóng mặt , chân của cô sắp không còn đi nỗi nữa .
Chu Diệp Vân dặn lòng nếu để cô thu phục nhất định cô sẽ trả thù cho sự việc ngày hôm nay .
Đã một tuần trôi qua , ngày nào Chu Diệp Vân cũng phải làm việc với cường độ chống mặt vì Khuất Trác Hiên , hôm nay đã hơn 10 giờ đêm Khuất Trác Hiên vẫn miệt mài với công việc , Chu Diệp Vân vì là thư ký cho anh nên cô cũng không dám về trước .
Khuất Trác Hiên đang làm việc thì nhớ lại Chu Diệp Vân , anh ngước lên nhìn thì thấy cô ngáp dài ngáp ngắn ngồi ở bàn làm việc .
" Để tôi bảo tài xế đưa em về " anh nhìn cô
" Sao? Tôi tự về được ạ "
" Em không sợ mấy tên bệnh hoạn ngoài kia sao? "
" Vâng , nhưng ngài không về sao? "
" Tôi còn rất nhiều việc , sẽ ngủ ở đây ?"
" Như vậy không tốt cho sức khỏe ngài đâu , hay là để tôi giúp ngài , dù gì công việc của tôi cũng làm hết rồi "
" Không cần đâu , em về trước đi , nếu ngày mai đi làm trễ tôi sẽ đuổi việc em đấy "
" Tổng giám đốc , dù gì tôi cũng là thư ký cho ngài , chúng ta cùng làm xong công việc rồi đi về được không? "
Chu Diệp Vân là thật lòng muốn giúp đỡ một phần công việc với anh , khi nhìn thấy Khuất Trác Hiên cứ vùi đầu vào công việc mà quên đi sức khỏe của mình cô lại đau lòng không nỡ .
Khuất Trác Nhiên nheo mắt nhìn Chu Diệp Vân rồi cũng đưa một xấp hồ sơ cho cô . Chu Diệp Vân làm việc đến quên trời quên đất rồi cũng không biết mình ngủ gục khi nào .
Khuất Trác Hiên cong môi cười khi thấy Chu Diệp Vân ngủ gục , anh đứng dậy đi lại bàn làm việc bế cô vào phòng nghĩ của anh .
Đặt Chu Diệp Vân xuống giường , anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô . Anh từng thấy rất nhiều phụ nữ xinh đẹp nhưng không ai gây ấn tượng với anh như cô cả .
Khuất Trác Hiên đưa tay sờ vào gương mặt mịn màng của cô rồi cong môi cười .
" Em phải là người phụ nữ của tôi thôi " Anh đặt lên trán cô nụ hôn rồi đi ra ngoài tiếp tục công việc .
Chu Diệp Vân vì làm việc quá sức nên mệt mỏi mà ngủ say , cô không ngờ mình bị tên Khuất Trác Hiên chiếm tiện nghi như vậy .
Sáng hôm sau Chu Diệp Vân tỉnh giấc đã thấy mình nằm trong một căn phòng rất lạ , cô kéo chăn lên xem mà thở phào vì mình có mặc quần áo .
" Sợ tôi làm gì em sao? " Khuất Trác Hiên từ phòng tắm đi ra .
" Không ...không phải "
" Có ai làm thư ký như em không? Bắt tổng giám đốc phải bế đến tận giường ngủ " anh nhìn vào gương mặt đỏ tươi vì ngại ngùng của cô .
" Tôi đâu có nhờ ngài bế " cô nói giọng lí nhí
" Còn 5 phút nữa đến giờ làm , nếu em muốn bị đuổi việc thì cứ việc nằm tiếp "
" Tổng giám đốc ? Ngài có thể nào cho tôi về nhà thay đồ không? Tôi không có đồ ở đây "
" Được "
Chu Diệp Vân ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra khỏi phòng nghĩ làm cho Khuất Trác Hiên bật cười . Anh không ngờ cô lại có nhiều điểm đáng yêu như vậy .
Chu Diệp Vân lang thang đi bộ về chung cư thì gặp một cô bé tầm 5 tuổi đứng khóc , cô đi lại dỗ dành .
" Em gái , sao lại khóc " cô ngồi xuống lau nước cho bé gái đó .
" Em ..híc ..em...bị lạc mẹ "
" Hửm ? Để chị tìm mẹ giúp em nhé "
" Vâng ..híc "
" Mẹ em mặc áo màu gì ? "
" Màu trắng ạ ...híc "
" Được "
Chu Diệp Vân dẫn bé gái đi vòng quanh nơi đây để tìm mẹ cho cô bé nhưng cô không ngờ có người đang đi phía sao cô .
Chu Diệp Vân phải tìm kiếm hơn hai giờ đồng hồ mới tìm gặp được mẹ cô bé , cô nhìn bóng lưng hai mẹ con rời đi mà cô nhớ đến mẹ mình . Chu Diệp Vân gạt đi giọt nước mắt rồi đi về chung cư .
Ngày hôm sau Chu Diệp Vân đi làm mà nghe một thông báo động trời đó chính là cô sẽ chuyển lên làm thư ký cho Khuất Trác Hiên .
" Diệp Vân à , chị thấy hay là em thôi việc đi , em thấy thư ký Hoàng không ? Thường xuyên bị mắng còn bị tăng ca suốt " chị Trình Lam nói với cô , mấy chị ở đây ai cũng đều rất thích cô .
" Chắc không sao đâu? " Chu Diệp Vân cười gượng .
" Hazzz những lúc nghĩ trưa xuống chơi với tụi chị "
" Vâng ạ " cô mỉm cười tươi .
Chu Diệp Vân đi lên phòng làm việc của thư ký Hoàng để tìm nơi làm việc của mình .
" Thư ký Chu , cô cứ vào phòng của tổng giám đốc "
" Sao? " cô khó hiểu .
" Bàn làm việc của cô trong đó , cô là thư ký đặc biệt nên luôn theo sát tổng giám đốc "
" Vâng "
Chu Diệp Vân cong môi cười đi lại phòng anh , cô biết anh là người thích chinh phục vậy thì cô sẽ làm giá một chút .
* Cốc cốc cốc *
" Vào " giọng anh lạnh lùng nói
" Tổng giám đốc " cô cúi đầu
" Ừm , bàn làm việc của em bên đó "
" Vâng "
Chu Diệp Vân đi lại bàn làm việc , cô nhìn xấp văn kiện trên bàn mà lắc đầu ngao ngán , anh định bức chết cô sao? .
" Pha cho tôi một tách cafe " giọng anh trầm ấm nói
Chu Diệp Vân đang lao đầu vào công việc nên không nghe tiếng nói của anh , Khuất Trác Hiên đứng dậy đi lại gõ gõ vào bàn làm việc của cô .
" Muốn tôi đuổi việc sao? "
" Hả ? Dạ ? Có việc gì ạ " Chu Diệp Vân giật mình
" Tôi bảo em pha cho tôi một ly cafe , lỗ tai của em đi du lịch rồi sao? " anh nhíu mày khó chịu
" Aa xin lỗi ngài , tôi pha liền , tôi tập trung quá nên không nghe thấy " cô đứng dậy đi lại chỗ pha cafe cho anh .
" Lần sao thì tự hiểu nhé " Khuất Trác Hiên đi lại bàn làm việc của mình
" Vâng " Chu Diệp Vân toát mồ hôi với vẻ mặt của anh .
Chu Diệp Vân cảm thấy hình như mình chọn nhầm đối tượng để quyến rũ rồi . Sao lại khó tính lạnh lùng như vậy .
" Cafe của ngài "
" Ừm " Khuất Trác Hiên nhận lấy tách cafe mà nhấp một ngụm .
Chu Diệp Vân thở thào đi lại bàn làm việc của mình , dáng vẻ anh lúc nỗi giận quá đáng sợ .
" In cho tôi xấp giầy tờ này "
" Vâng "
" Đưa giấy tờ này cho giám đốc Thẩm "
" Vâng "
" Sửa lỗi văn kiện này cho tôi "
" Vâng "
" Vào phòng họp với tôi "
" Vâng "
"......."
Cả một ngày làm việc Chu Diệp Vân bị Khuất Trác Hiên sai bảo muốn chóng mặt , chân của cô sắp không còn đi nỗi nữa .
Chu Diệp Vân dặn lòng nếu để cô thu phục nhất định cô sẽ trả thù cho sự việc ngày hôm nay .
Đã một tuần trôi qua , ngày nào Chu Diệp Vân cũng phải làm việc với cường độ chống mặt vì Khuất Trác Hiên , hôm nay đã hơn 10 giờ đêm Khuất Trác Hiên vẫn miệt mài với công việc , Chu Diệp Vân vì là thư ký cho anh nên cô cũng không dám về trước .
Khuất Trác Hiên đang làm việc thì nhớ lại Chu Diệp Vân , anh ngước lên nhìn thì thấy cô ngáp dài ngáp ngắn ngồi ở bàn làm việc .
" Để tôi bảo tài xế đưa em về " anh nhìn cô
" Sao? Tôi tự về được ạ "
" Em không sợ mấy tên bệnh hoạn ngoài kia sao? "
" Vâng , nhưng ngài không về sao? "
" Tôi còn rất nhiều việc , sẽ ngủ ở đây ?"
" Như vậy không tốt cho sức khỏe ngài đâu , hay là để tôi giúp ngài , dù gì công việc của tôi cũng làm hết rồi "
" Không cần đâu , em về trước đi , nếu ngày mai đi làm trễ tôi sẽ đuổi việc em đấy "
" Tổng giám đốc , dù gì tôi cũng là thư ký cho ngài , chúng ta cùng làm xong công việc rồi đi về được không? "
Chu Diệp Vân là thật lòng muốn giúp đỡ một phần công việc với anh , khi nhìn thấy Khuất Trác Hiên cứ vùi đầu vào công việc mà quên đi sức khỏe của mình cô lại đau lòng không nỡ .
Khuất Trác Nhiên nheo mắt nhìn Chu Diệp Vân rồi cũng đưa một xấp hồ sơ cho cô . Chu Diệp Vân làm việc đến quên trời quên đất rồi cũng không biết mình ngủ gục khi nào .
Khuất Trác Hiên cong môi cười khi thấy Chu Diệp Vân ngủ gục , anh đứng dậy đi lại bàn làm việc bế cô vào phòng nghĩ của anh .
Đặt Chu Diệp Vân xuống giường , anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô . Anh từng thấy rất nhiều phụ nữ xinh đẹp nhưng không ai gây ấn tượng với anh như cô cả .
Khuất Trác Hiên đưa tay sờ vào gương mặt mịn màng của cô rồi cong môi cười .
" Em phải là người phụ nữ của tôi thôi " Anh đặt lên trán cô nụ hôn rồi đi ra ngoài tiếp tục công việc .
Chu Diệp Vân vì làm việc quá sức nên mệt mỏi mà ngủ say , cô không ngờ mình bị tên Khuất Trác Hiên chiếm tiện nghi như vậy .
Sáng hôm sau Chu Diệp Vân tỉnh giấc đã thấy mình nằm trong một căn phòng rất lạ , cô kéo chăn lên xem mà thở phào vì mình có mặc quần áo .
" Sợ tôi làm gì em sao? " Khuất Trác Hiên từ phòng tắm đi ra .
" Không ...không phải "
" Có ai làm thư ký như em không? Bắt tổng giám đốc phải bế đến tận giường ngủ " anh nhìn vào gương mặt đỏ tươi vì ngại ngùng của cô .
" Tôi đâu có nhờ ngài bế " cô nói giọng lí nhí
" Còn 5 phút nữa đến giờ làm , nếu em muốn bị đuổi việc thì cứ việc nằm tiếp "
" Tổng giám đốc ? Ngài có thể nào cho tôi về nhà thay đồ không? Tôi không có đồ ở đây "
" Được "
Chu Diệp Vân ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra khỏi phòng nghĩ làm cho Khuất Trác Hiên bật cười . Anh không ngờ cô lại có nhiều điểm đáng yêu như vậy .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.