Chương 41: .đẹp Trai Và Xấu Gái Rất Xứng Đôi
Trương Hạ
21/07/2021
Lưu tổng?
Là Lưu Chấn ư?
Nếu đúng là ông ta, vậy tại sao dù cùng phải ra nước ngoài để tham dự một bữa tiệc tối nhưng hai người bọn họ lại phải tách ra hành động như thế?
Sau khi Nhiếp Nhiên nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe A Hổ nói vậy thì trong đầu liền xuất hiện một loạt câu hỏi.
Trong khoảnh khắc, cô đột nhiên nhớ ra Phương Lượng từng nói rằng bọn họ muốn kéo thêm người thứ ba để làm một giao dịch lớn.
Chẳng lẽ, tiệc tối lần này là giả, nhân cơ hội này đàm phán buôn bán mới là thật?
Nếu đúng là như thế, vậy thì cô không những không thể rời đi mà còn phải đi theo Hoắc Hoành tới hiện trường bữa tiệc tối kia rồi.
Bởi vì phải làm thế thì mới có cơ hội biết được kẻ thứ ba là ai, mới có thể lấy được tài liệu cụ thể về đợt giao dịch lần này.
Nhưng giờ cô đã bị Hoắc Hoành nghi ngờ, nếu tiếp tục ở lại thì liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Âm thầm đấu tranh một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định ở lại.
Nguy hiểm và cơ may đều luôn song hành với nhau, lần này cô sẽ cầu thắng trong nguy hiểm một phen, nói không chừng sẽ đạt được thu hoạch ngoài ý muốn!
Ôm suy nghĩ này trải qua suốt mười mấy tiếng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toàn.
Nhiếp Nhiên “tỉnh dậy” nhờ tiếng thông báo ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không.
Hoắc Hoành quan tâm hỏi: “Cô có cảm thấy chân mình đỡ hơn chút nào không?”
Nhiếp Nhiên thử xoay cổ chân mấy cái, gật đầu, “Ừm, đã đỡ nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi, nếu có việc gì, cô nhất định phải nói cho tôi biết đấy, biết chưa hả?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Tôi biết rồi, ngài Hoắc.”
Hoắc Hoành được A Hổ nâng dậy, đỡ ngồi vào xe lăn.
Mà trong thời gian đó, Nhiếp Nhiên cúi gằm mặt xuống đầy tự giác, vờ như đang xoa nắn cái chân bị thương của mình.
Rất nhanh, ba người rời khỏi máy bay. Cô đi theo sau xe lăn của Hoắc Hoành, chờ sau khi qua lối đi dành cho VIP, hai người bọn họ liền lên một chiếc xe đã chờ sẵn ở bên ngoài sân bay.
Bởi vì lệch múi giờ nên lúc này ở đây mới là ba giờ chiều, bầu trời trong vắt như vừa mới được rửa sạch, không có một gợn mây nào.
Xe lao đi như bay trên đường cao tốc, Nhiếp Nhiên cúi đầu, im lặng ngồi ở ghế sau.
Nguyên nhân đơn giản là bị giày vò bởi chặng bay mười mấy tiếng, cô hoàn toàn không ăn hay uống gì trên máy bay, nếu là kiếp trước thì chẳng có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại cái thân thể còn đang trong quá trình rèn luyện này đã sớm thể hiện sự kháng nghị, cho nên giờ cô càng nói ít càng tốt, cố gắng giữ gìn thể lực.
Hoắc Hoành ở bên cạnh dường như lại phát hiện ra sự khác thường của cô, nhưng anh chỉ hơi liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại thản nhiên tiếp tục công việc của mình.
Anh thật sự muốn nhìn xem cô gái nhỏ này có thể nhịn được tới khi nào.
Ba tiếng sau, cuối cùng xe cũng chạy vào một khu vườn hoa tư nhân.
Cánh cổng chạm rỗng màu vàng với những hình điêu khắc phức tạp chậm rãi mở ra, cây cối hai bên đường xanh um tươi tốt, một con đường lớn trải thảm đỏ nối thẳng từ đầu vườn hoa tới tận trước một khu biệt thự.
Sau khi xuống xe, Hoắc Hoành không ra lệnh cho A Hổ đẩy mình vào cửa, ngược lại còn bảo A Hổ đưa anh tới bên cửa xe chỗ Nhiếp Nhiên ngồi, mở cửa ra như một quý ông, hơn nữa còn đưa tay ra làm tư thế muốn dắt tay.
Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc và chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn để anh dắt ra khỏi xe.
Hai người cùng song song đi vào.
Hai người vừa mới bước một chân qua cửa, âm thanh huyên náo trong sảnh lớn lập tức im bặt, ánh mắt của mọi người đều dồn hết lên người Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên.
Dưới ánh đèn pha lê lớn, anh mặc Âu phục màu trắng lẳng lặng ngồi ở đó, cánh môi tuyệt đẹp hơi nhướng lên, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng vừa dịu dàng lại vừa thâm thúy, tóc như được nhuộm thêm một lớp màu vàng sáng bóng tự nhiên.
Điều tiếc nuối duy nhất, chính là đôi chân phải ngồi trên xe lăn, khiến đám phụ nữ không khỏi thở dài một tiếng.
Nhưng nếu Hoắc Hoành làm cho người ta vừa kinh ngạc cảm thán, vừa tiếc nuối, thì Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh lại khiến người ta thấy choáng váng, khinh bỉ.
Váy dài thướt tha màu trắng tuy đẹp nhưng đôi giày đen đế bệt, tóc mái dày rậm và đôi mắt kính màu đen hoàn toàn phá hủy đi sự đẹp đẽ của chiếc váy, nhìn cực kỳ chướng mắt.
Sao người phụ nữ xấu như thế lại có thể xuất hiện ở cái nơi tụ tập toàn người quyền quý thế này chứ?
Đúng lúc mọi người còn đang bày tỏ thái độ chán ghét, khinh thường, trào phúng thì một giọng nói ồm ồm vang lên từ xa, “Ngài Hoắc đại giá quang lâm, thật có lỗi vì không tiếp đón từ xa.”
Là Lưu Chấn ư?
Nếu đúng là ông ta, vậy tại sao dù cùng phải ra nước ngoài để tham dự một bữa tiệc tối nhưng hai người bọn họ lại phải tách ra hành động như thế?
Sau khi Nhiếp Nhiên nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe A Hổ nói vậy thì trong đầu liền xuất hiện một loạt câu hỏi.
Trong khoảnh khắc, cô đột nhiên nhớ ra Phương Lượng từng nói rằng bọn họ muốn kéo thêm người thứ ba để làm một giao dịch lớn.
Chẳng lẽ, tiệc tối lần này là giả, nhân cơ hội này đàm phán buôn bán mới là thật?
Nếu đúng là như thế, vậy thì cô không những không thể rời đi mà còn phải đi theo Hoắc Hoành tới hiện trường bữa tiệc tối kia rồi.
Bởi vì phải làm thế thì mới có cơ hội biết được kẻ thứ ba là ai, mới có thể lấy được tài liệu cụ thể về đợt giao dịch lần này.
Nhưng giờ cô đã bị Hoắc Hoành nghi ngờ, nếu tiếp tục ở lại thì liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Âm thầm đấu tranh một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định ở lại.
Nguy hiểm và cơ may đều luôn song hành với nhau, lần này cô sẽ cầu thắng trong nguy hiểm một phen, nói không chừng sẽ đạt được thu hoạch ngoài ý muốn!
Ôm suy nghĩ này trải qua suốt mười mấy tiếng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toàn.
Nhiếp Nhiên “tỉnh dậy” nhờ tiếng thông báo ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không.
Hoắc Hoành quan tâm hỏi: “Cô có cảm thấy chân mình đỡ hơn chút nào không?”
Nhiếp Nhiên thử xoay cổ chân mấy cái, gật đầu, “Ừm, đã đỡ nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi, nếu có việc gì, cô nhất định phải nói cho tôi biết đấy, biết chưa hả?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Tôi biết rồi, ngài Hoắc.”
Hoắc Hoành được A Hổ nâng dậy, đỡ ngồi vào xe lăn.
Mà trong thời gian đó, Nhiếp Nhiên cúi gằm mặt xuống đầy tự giác, vờ như đang xoa nắn cái chân bị thương của mình.
Rất nhanh, ba người rời khỏi máy bay. Cô đi theo sau xe lăn của Hoắc Hoành, chờ sau khi qua lối đi dành cho VIP, hai người bọn họ liền lên một chiếc xe đã chờ sẵn ở bên ngoài sân bay.
Bởi vì lệch múi giờ nên lúc này ở đây mới là ba giờ chiều, bầu trời trong vắt như vừa mới được rửa sạch, không có một gợn mây nào.
Xe lao đi như bay trên đường cao tốc, Nhiếp Nhiên cúi đầu, im lặng ngồi ở ghế sau.
Nguyên nhân đơn giản là bị giày vò bởi chặng bay mười mấy tiếng, cô hoàn toàn không ăn hay uống gì trên máy bay, nếu là kiếp trước thì chẳng có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại cái thân thể còn đang trong quá trình rèn luyện này đã sớm thể hiện sự kháng nghị, cho nên giờ cô càng nói ít càng tốt, cố gắng giữ gìn thể lực.
Hoắc Hoành ở bên cạnh dường như lại phát hiện ra sự khác thường của cô, nhưng anh chỉ hơi liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại thản nhiên tiếp tục công việc của mình.
Anh thật sự muốn nhìn xem cô gái nhỏ này có thể nhịn được tới khi nào.
Ba tiếng sau, cuối cùng xe cũng chạy vào một khu vườn hoa tư nhân.
Cánh cổng chạm rỗng màu vàng với những hình điêu khắc phức tạp chậm rãi mở ra, cây cối hai bên đường xanh um tươi tốt, một con đường lớn trải thảm đỏ nối thẳng từ đầu vườn hoa tới tận trước một khu biệt thự.
Sau khi xuống xe, Hoắc Hoành không ra lệnh cho A Hổ đẩy mình vào cửa, ngược lại còn bảo A Hổ đưa anh tới bên cửa xe chỗ Nhiếp Nhiên ngồi, mở cửa ra như một quý ông, hơn nữa còn đưa tay ra làm tư thế muốn dắt tay.
Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc và chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn để anh dắt ra khỏi xe.
Hai người cùng song song đi vào.
Hai người vừa mới bước một chân qua cửa, âm thanh huyên náo trong sảnh lớn lập tức im bặt, ánh mắt của mọi người đều dồn hết lên người Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên.
Dưới ánh đèn pha lê lớn, anh mặc Âu phục màu trắng lẳng lặng ngồi ở đó, cánh môi tuyệt đẹp hơi nhướng lên, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng vừa dịu dàng lại vừa thâm thúy, tóc như được nhuộm thêm một lớp màu vàng sáng bóng tự nhiên.
Điều tiếc nuối duy nhất, chính là đôi chân phải ngồi trên xe lăn, khiến đám phụ nữ không khỏi thở dài một tiếng.
Nhưng nếu Hoắc Hoành làm cho người ta vừa kinh ngạc cảm thán, vừa tiếc nuối, thì Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh lại khiến người ta thấy choáng váng, khinh bỉ.
Váy dài thướt tha màu trắng tuy đẹp nhưng đôi giày đen đế bệt, tóc mái dày rậm và đôi mắt kính màu đen hoàn toàn phá hủy đi sự đẹp đẽ của chiếc váy, nhìn cực kỳ chướng mắt.
Sao người phụ nữ xấu như thế lại có thể xuất hiện ở cái nơi tụ tập toàn người quyền quý thế này chứ?
Đúng lúc mọi người còn đang bày tỏ thái độ chán ghét, khinh thường, trào phúng thì một giọng nói ồm ồm vang lên từ xa, “Ngài Hoắc đại giá quang lâm, thật có lỗi vì không tiếp đón từ xa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.