Chương 47: .dịu Dàng Đến Mức Làm Người Ta Kinh Ngạc
Trương Hạ
21/07/2021
Chính là gã bồi bàn kia.
Dưới tóc mái dày rậm, mày Nhiếp Nhiên nhíu chặt.
Quả nhiên, gã định ra tay với một trong những người ở đây.
Nhưng rốt cuộc gã muốn ra tay với ai đây?
Trong ba ly rượu vang này, đâu mới là ly bị bỏ thuốc?
Cô phải làm gì để ngăn cản đây?
Quan trọng nhất là, làm sao có thể làm mà không để bọn họ phát hiện ra được?
“Màu rượu Margaux thường hơi đen, thoạt nhìn thì thấy giống mực. Nhưng nó tỏa ra mùi thơm nức mũi, nồng nàn mà tinh tế, là loại rượu vang mà tôi thích nhất.” Roth nhận ly rượu từ gã bồi bàn, cười và hơi lắc nhẹ ly rượu màu đỏ hơi đen.
Lưu Chấn cũng nhận rượu từ gã bồi bàn, sau đó cười nói: “Ngài Roth thật biết hưởng thụ.”
“Giống như các vị hay nói, đời chẳng được bao lâu nên cứ mặc sức mà tận hưởng. Tận hưởng thú vui trước mắt mới là quan trọng nhất.” Nói xong, Roth hít hương thơm của rượu, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh vừa dán chặt mắt vào hai người kia, chỉ sợ bọn họ nâng cốc uống vào, vừa cố gắng nghĩ xem phải làm thế nào để ngăn cản.
Nhưng mà, đúng lúc cô đang tập trung quan sát Roth và Lưu Chấn, đột nhiên, chóp mũi thoáng ngửi được một mùi rất nhẹ, rất nhạt.
Tầm mắt cô lập tức di chuyển tới ly rượu vang mà gã bồi bàn đưa cho Hoắc Hoành, rượu màu đỏ hơi đen ở trong chiếc ly chân dài hơi sánh lên, hương rượu lan vào không khí.
Ánh mắt cô nheo lại, lập tức tập trung vào mục tiêu.
Thì ra, mục tiêu của gã sát thủ kia là Hoắc Hoành.
Thấy gã đưa ly rượu tới, Hoắc Hoành cũng lập tức cầm lên định uống, dưới tình thế cấp bách, cô cũng không quan tâm tới sự cẩn trọng hay cố ý làm mờ nhạt bản thân nữa.
Cô cố tình nghiêng người, đụng mạnh vào vai Hoắc Hoành, kêu đau một tiếng, “Ối!”
Nháy mắt, ly rượu vang đỏ bị văng đi.
“Choang...” chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Hoắc Hoành vội vàng giúp cô đứng thẳng lên.
Sau khi Nhiếp Nhiên luống cuống đứng thẳng người lên thì liên tục cúi đầu xin lỗi, “Rất... rất xin lỗi, rất xin lỗi ngài Hoắc, tôi... tôi...”
“Cô làm sao thế hả!” A Hổ đưa tay kéo cô sang một bên, cẩn thận xem xét xem Hoắc Hoành có bị thương ở đâu không.
Tầm mắt của mọi người trong phòng đều tập trung lên người Nhiếp Nhiên.
Vệ Vi thấy cô không cẩn thận như thế thì không khỏi thầm cười lạnh.
Chờ xem Hoắc Nhị thiếu sẽ trừng trị cô ta như thế nào!
Nhưng ai ngờ, Hoắc Hoành không những không tức giận mà còn lo lắng hỏi han: “Có phải vết thương ở chân lại tái phát rồi không?”
Nhiếp Nhiên rũ mắt, lắc đầu, “Vẫn... vẫn ổn... Không có gì trở ngại...”
“Có cần ra ngoài nghỉ ngơi chút không?”
“Không... không cần... vừa rồi tôi chỉ vô tình loạng choạng thôi.” Dường như Nhiếp Nhiên rất kinh hãi, lùi vào trong một góc.
Điều này khiến cho mọi người ở đây đều kinh ngạc, chẳng lẽ Hoắc Nhị thiếu này lại thích một đứa con gái nhát gan chẳng ra sao thế này ư?
Thế thì thật sự quá kinh khủng rồi!
Vì có màn lộn xộn nhỏ này, A Hổ tìm người dọn dẹp một chút.
Gã bồi bàn kia lại bưng một ly rượu khác tới trước mặt Hoắc Hoành, “Thưa ngài, tôi rót cho ngài một ly khác.”
Nói xong, lại rót rượu cho anh.
Trái tim Nhiếp Nhiên lại căng thẳng.
Tuy rằng cô thấy chỉ có một ly rượu bị bỏ thuốc, nhưng không có nghĩa là sát thủ này không có kế hoạch B.
Lỡ như xảy ra chuyện gì, cô còn lấy cái cớ chân bị thương thì quá giả dối rồi!
Nhiếp Nhiên đứng ở một bên, cứ vậy trơ mắt nhìn chai rượu chậm rãi nghiêng đi...
Dưới tóc mái dày rậm, mày Nhiếp Nhiên nhíu chặt.
Quả nhiên, gã định ra tay với một trong những người ở đây.
Nhưng rốt cuộc gã muốn ra tay với ai đây?
Trong ba ly rượu vang này, đâu mới là ly bị bỏ thuốc?
Cô phải làm gì để ngăn cản đây?
Quan trọng nhất là, làm sao có thể làm mà không để bọn họ phát hiện ra được?
“Màu rượu Margaux thường hơi đen, thoạt nhìn thì thấy giống mực. Nhưng nó tỏa ra mùi thơm nức mũi, nồng nàn mà tinh tế, là loại rượu vang mà tôi thích nhất.” Roth nhận ly rượu từ gã bồi bàn, cười và hơi lắc nhẹ ly rượu màu đỏ hơi đen.
Lưu Chấn cũng nhận rượu từ gã bồi bàn, sau đó cười nói: “Ngài Roth thật biết hưởng thụ.”
“Giống như các vị hay nói, đời chẳng được bao lâu nên cứ mặc sức mà tận hưởng. Tận hưởng thú vui trước mắt mới là quan trọng nhất.” Nói xong, Roth hít hương thơm của rượu, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh vừa dán chặt mắt vào hai người kia, chỉ sợ bọn họ nâng cốc uống vào, vừa cố gắng nghĩ xem phải làm thế nào để ngăn cản.
Nhưng mà, đúng lúc cô đang tập trung quan sát Roth và Lưu Chấn, đột nhiên, chóp mũi thoáng ngửi được một mùi rất nhẹ, rất nhạt.
Tầm mắt cô lập tức di chuyển tới ly rượu vang mà gã bồi bàn đưa cho Hoắc Hoành, rượu màu đỏ hơi đen ở trong chiếc ly chân dài hơi sánh lên, hương rượu lan vào không khí.
Ánh mắt cô nheo lại, lập tức tập trung vào mục tiêu.
Thì ra, mục tiêu của gã sát thủ kia là Hoắc Hoành.
Thấy gã đưa ly rượu tới, Hoắc Hoành cũng lập tức cầm lên định uống, dưới tình thế cấp bách, cô cũng không quan tâm tới sự cẩn trọng hay cố ý làm mờ nhạt bản thân nữa.
Cô cố tình nghiêng người, đụng mạnh vào vai Hoắc Hoành, kêu đau một tiếng, “Ối!”
Nháy mắt, ly rượu vang đỏ bị văng đi.
“Choang...” chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Hoắc Hoành vội vàng giúp cô đứng thẳng lên.
Sau khi Nhiếp Nhiên luống cuống đứng thẳng người lên thì liên tục cúi đầu xin lỗi, “Rất... rất xin lỗi, rất xin lỗi ngài Hoắc, tôi... tôi...”
“Cô làm sao thế hả!” A Hổ đưa tay kéo cô sang một bên, cẩn thận xem xét xem Hoắc Hoành có bị thương ở đâu không.
Tầm mắt của mọi người trong phòng đều tập trung lên người Nhiếp Nhiên.
Vệ Vi thấy cô không cẩn thận như thế thì không khỏi thầm cười lạnh.
Chờ xem Hoắc Nhị thiếu sẽ trừng trị cô ta như thế nào!
Nhưng ai ngờ, Hoắc Hoành không những không tức giận mà còn lo lắng hỏi han: “Có phải vết thương ở chân lại tái phát rồi không?”
Nhiếp Nhiên rũ mắt, lắc đầu, “Vẫn... vẫn ổn... Không có gì trở ngại...”
“Có cần ra ngoài nghỉ ngơi chút không?”
“Không... không cần... vừa rồi tôi chỉ vô tình loạng choạng thôi.” Dường như Nhiếp Nhiên rất kinh hãi, lùi vào trong một góc.
Điều này khiến cho mọi người ở đây đều kinh ngạc, chẳng lẽ Hoắc Nhị thiếu này lại thích một đứa con gái nhát gan chẳng ra sao thế này ư?
Thế thì thật sự quá kinh khủng rồi!
Vì có màn lộn xộn nhỏ này, A Hổ tìm người dọn dẹp một chút.
Gã bồi bàn kia lại bưng một ly rượu khác tới trước mặt Hoắc Hoành, “Thưa ngài, tôi rót cho ngài một ly khác.”
Nói xong, lại rót rượu cho anh.
Trái tim Nhiếp Nhiên lại căng thẳng.
Tuy rằng cô thấy chỉ có một ly rượu bị bỏ thuốc, nhưng không có nghĩa là sát thủ này không có kế hoạch B.
Lỡ như xảy ra chuyện gì, cô còn lấy cái cớ chân bị thương thì quá giả dối rồi!
Nhiếp Nhiên đứng ở một bên, cứ vậy trơ mắt nhìn chai rượu chậm rãi nghiêng đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.