Chương 115: Bí tên chương lần thứ n+1
Brenna Hu
29/11/2021
Từ chỗ tắm suối nước nóng bước ra, Uất Trì Ảnh Quân khoác trên người áo
choàng tắm được mặc chỉnh tề, còn Cố Hiểu Khê được anh bế trên tay cũng
mặc vào chiếc áo choàng giống hệt, chỉ là có phần xộc xệch hơn, để lộ ra những dấu hôn đầy tính chiếm hữu của ai kia. Nhìn kĩ lúc này, mặt cô đã đỏ lên đầy yêu kiều, sức lực bị rút cạn nên chui rút vào lòng đối
phương.
Vừa về đến phòng, Ảnh Quân đặt Cố Hiểu Khê trên giường, nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo che đi cự long đang ngẩng cao đầu. Lúc nãy trong suối nước nóng anh đã làm cô không thể thở nổi, giờ còn tiếp tục chẳng khác nào muốn gϊếŧ cô.
" Ảnh Quân, em không chịu nỗi nữa... " Giọng cô thều thào bên tai, trái lại làm Ảnh Quân càng hừng hực khí thế.
" Ngoan nào, một lần nữa thôi rồi chúng ta nghỉ ngơi. "
Uất Trì Ảnh Quân tách hai chân Cố Hiểu Khê, mút lấy mật ngọt đang không ngừng chảy ra, cùng lúc cả người cô không kiềm được mà đẩy hông lên cao.
" Hiểu Khê, em hư quá đó. " Anh lấy tay lau đi dấu vết ở khóe miệng, nhìn cô nằm trên giường thở mạnh khiến anh nhếch môi cười xấu xa.
Nhìn ngắm quan cảnh rực rỡ trước mắt, Uất Trì Ảnh Quân không giấu được vẻ thèm thuồng, yết hầu ngay cổ họng không ngừng hoạt động lên xuống.
" Cơ thể em đẹp như vậy, chỉ được để một mình anh chiêm ngưỡng thôi, biết chưa? "
Ảnh Quân đặt hai chân Cố Hiểu Khê ngang hông, cự long đâm mạnh vào trong làm cả cơ thể cô trở nên tê dại. Càng muốn tiến vào sâu hơn, phản ứng lại càng mãnh liệt. Nơi đó của cô siết chặt lại, cả cơ thể run lên dữ dội. Thả lỏng một chút, Ảnh Quân lại tiếp túc khiến Cố Hiểu Khê không thể không gào lên trong bất lực:
" Anh nói đây là lần cuối mà. "
" Lần cuối trong tư thế này. "
Lúc đó nội tâm Cố Hiểu Khê chỉ có thể gào hét, chỉ hận không còn sức để đá Uất Trì Ảnh Quân xuống giường.
Ánh mặt trời buổi sáng dịu dàng chiếu vào phòng. Lúc Cố Hiểu Khê thức dậy, trong phòng ngoài cô ra thì chẳng còn ai khác. Nằm trên giường một lúc, bây giờ có muốn vào phòng tắm cũng không thể vì tối qua Uất Trì Ảnh Quân quá kịch liệt, khiến cô cảm thấy khó khăn ngay cả khi ngồi dậy. Từ cửa phòng, ai kia nhẹ nhàng bước vào vì sợ làm cô tỉnh giấc, trên tay còn mang theo khay đồ ăn sáng. Thấy Cố Hiểu Khê đã thức, anh mừng rỡ đặt chiếc khay xuống bàn rồi vội đến bên giường, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô. Trái với dáng vẻ của anh, cô mặt nặng mày nhẹ né tránh, ánh mắt dỗi hờn không thèm nhìn đến đối phương.
" Em vẫn còn giận anh sao? "
"..."
" Anh xin lỗi. Đêm qua chỉ là anh tùy hứng thôi, ai bảo em đẹp vậy chứ? "
" Vậy là lỗi của em? " Cố Hiểu Khê quay sang, đối diện trực tiếp với ánh mắt si mê của Ảnh Quân, hỏi một câu làm anh phải câm lặng.
"..."
" Được, em cho anh một lần tùy hứng. Nhưng nên nhớ, tùy hứng xong thì ra phòng khách ngủ. "
Ảnh Quân nghe vậy thì cười một tiếng đầy giảo hoạt: " Vậy tối nay em có muốn làm nữ cao bồi ngoài phòng khách không? "
Cố Hiểu Khê nghe xong, chỉ dành cho Ảnh Quân một cái liếc mắt sắc lẹm hình viên đạn.
Sau khi dùng bửa, cô quay về phòng của mình, trở lại bộ dạng tươi tỉnh, chuyên nghiệp dù cho đêm qua có vật vã đến mấy. Bước đến cửa phòng, đúng lúc chạm mặt Trần Điềm Điềm, nhìn thấy dáng vẻ khép nép và kính cẩn của cô ấy, Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng cất lời:
" Chúng ta nói chuyện một chút đi. "
Bước theo sau Cố Hiểu Khê, Trần Điềm Điềm khó tránh khỏi việc hít phải ngụm khí lạnh tỏa ra từ người cô.
" Chuyện hôm qua là thế nào? Sao cô lại để Ảnh Quân vào trong khi tôi đang tắm? "
" Cố gia tha lỗi. Hôm qua tôi cũng bị James lừa rồi bắt đi. "
Nhớ đến tối qua, trong lúc ở ngoài canh gác cho Cố Hiểu Khê tắm, Điềm Điềm đột nhiên bị một thế lực thần bí bịt miệng và kéo vào một góc ít ai qua lại. Ngay khi cô định động thủ với kẻ kia thì từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:
" Là tôi. " James buông tay ra, Điềm Điềm quay sang thấy là cậu ấy thì nổi giận, hỏi:
" Anh làm gì vậy? Tôi phải giữ cửa cho Cố gia. "
" Không cần đầu, Uất Trì lão đại sẽ ở đó với Cố gia. "
" Anh bị điên hả? Sao các người có thể... "
" Cô nghe tôi nói trước đã. Lão đại và Cố gia đã không gặp nhau suốt một tháng rồi, hai người họ làm lành thì chúng ta cũng đâu có thiệt gì. Thôi nào, tôi đưa cô đi ăn, đừng lo chuyện của họ nữa. " James cắt ngang lời của Trần Điềm Điềm. Cậu nói xong, không để cô có ý kiến mà lập tức kéo đến chỗ khác. Còn chuyện sau đó thì ai cũng rõ.
Sau khi thuật lại mọi chuyện với Cố Hiểu Khê, Điềm Điềm áy náy vì không làm tốt trách nhiệm của mình nên đã cúi đầu xin lỗi.
" Cố gia, tôi thật sự xin lỗi. "
" Bỏ đi, cũng không tránh cô được. "
Cố Hiểu Khê nói xong thì hơi cau mày. Đột nhiên cô nhớ đến một thứ rồi nói với Trần Điềm Điềm.
" Tôi quên mang theo thuốc rồi, cô giúp tôi đi mua đi. "
" Dạ được. "
Khi đã mua được thuốc, trên đường trở về phòng không biết là vô tình hay hữu ý, Trần Điềm Điềm lại chạm mặt James. Nhìn thấy cậu làm cô nhớ đến chuyện tối qua, nếu không phải gấp về để đưa thuốc cho Cố Hiểu Khê thì cô đã đánh cậu một trận nhừ tử. Còn về James, khoảnh khắc Điềm Điềm lạnh lùng lướt nhẹ qua khiến cậu không khỏi hụt hẫng.
" Cô giận tôi sao? "
Trước thái độ vờ như không quen của Trần Điềm Điềm, James vô cùng khó chịu. Cậu níu lấy tay để giữ cô lại, vô tình khiến vĩ thuốc trên tay rơi xuống đất. James hoảng loạn, nhanh chóng cúi người nhặt lên thì nhìn thấy thuốc mà Trần Điềm Điềm giữ là thuốc tránh thai. Giây phút nhìn thấy thứ thuốc ấy, cậu đứng hình vài giây. Quan hệ giữa Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê trước nay luôn tốt, không thể nào là cô dùng. Vậy chẳng lẽ người dùng là Trần Điềm Điềm? Nghĩ đến đây, James cau chặt mày, giọng điệu tức giận, không ngừng tra hỏi đối phương.
" Thuốc tránh thai này là ai dùng? "
" Liên quan gì đến anh. "
Trần Điềm Điềm khó chịu ra mặt, đáp một cách cộc cằn rồi rời đi.
Vì James cứ nghĩ người dùng thuốc tránh thai là Trần Điềm Điềm nên trong lòng nỗi lên ghen tuông, trơ mắt nhìn cô rời đi trong khi bản thân chỉ có thể ôm tức giận.
Trưa hôm đó, sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, Điềm Điềm vào phòng thay đồ thì phát hiện James đã đứng bên trong từ lúc nào không ai hay. Cô vẫn tỏ ra không quan tâm, xem cậu như không khí.
" Nói cho tôi biết, thuốc tránh thai là của ai? "
Nghe thấy James lại hỏi đến chuyện này, Trần Điềm Điềm nhắm mắt thở dài một hơi, cố trấn tĩnh bản thân.
" Ra ngoài! "
" Em mau trả lời tôi. "
" Không liên quan đến anh! Ra ngoài cho tôi!. " Cuối cùng, Trần Điềm Điềm không chịu được trước sự đeo bám của cậu. Cô hét lớn một tiếng, sau đó nơi này rơi vào căng thẳng suốt một lúc.
James nghe thấy vậy thì tức giận. Cậu ép Trần Điềm Điềm về phía tủ, giữ chặt hai vai cô lại và thô bạo hôn. Chiếc lưỡi nhanh nhạy của cậu ấy tách đôi môi của cô, sau một lúc cạy mở thì cũng đã vào được bên trong. Cậu ra sức mút lấy hương vị ngọt ngào từ cô, chiếc lưỡi không ngừng dạo chơi bên trong, trong khi Điềm Điềm hoàn toàn rụt người và nhắm chặt mắt chịu đựng cảm giác chết tiệt này. Không dừng lại ở đó, James di chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn và mút mạnh, lúc này tay chân Điềm Điềm đều mềm nhũn, cố hết sức đẩy cậu ra và tát thật mạnh khiến chiếc mắt kính James đang đeo cũng phải rơi mạnh xuống sàn. James ngẩng ngừng vài giây, chỉ khi Trần Điềm Điềm lên tiếng mắng " Đồ cặn bã ", cậu mới sực tỉnh và lấy lại ý thức, nhưng khi ấy cô đã chạy đi mất.
Mang theo tức giận và ấm ức rời đi, Trần Điềm Điềm gần về đến phòng thì gặp ngay Cố Hiểu Khê. Trước dáng vẻ hốt hoảng của Điềm Điềm khi gặp mình, lại thêm dấu hôn ở vị trí nổi bật đập thẳng vào mắt, Hiểu Khê khỏi hỏi nhiều mà kéo cô vào phòng. Bình tĩnh ngồi xuống, cô bắt đầu hỏi chuyện.
" Điềm Điềm, đã xảy ra chuyện gì? Dấu hôn trên cổ của cô là sao? "
Trần Điềm Điềm lúc này mới ý thức được, vội lấy tay che lại nhưng đã quá muộn. Cô ấy cúi mặt rồi thở dài, không trả lời câu hỏi của Cố Hiểu Khê.
" Sao vậy? Kẻ nào dám bắt nạt cô, mau nói cho tôi biết. "
" Cố gia, không có ai bắt nạt tôi cả. "
Cố Hiểu Khê liếc mắt cũng biết Trần Điềm Điềm nói dối. Hai người đồng hành cùng nhau suốt nhiều năm, làm sao không biệt được câu nào của đối phương là thật câu nào là giả chứ.
" Không ai bắt nạt vậy dấu hôn đó là thế nào? Cô muốn che giấu cho hắn sao? Hay cô muốn tôi điều tra? "
Nghe đến đây, Điềm Điềm không còn cách nào khác, đành nói ra sự thật.
" Cố gia, là James. "
Vừa về đến phòng, Ảnh Quân đặt Cố Hiểu Khê trên giường, nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo che đi cự long đang ngẩng cao đầu. Lúc nãy trong suối nước nóng anh đã làm cô không thể thở nổi, giờ còn tiếp tục chẳng khác nào muốn gϊếŧ cô.
" Ảnh Quân, em không chịu nỗi nữa... " Giọng cô thều thào bên tai, trái lại làm Ảnh Quân càng hừng hực khí thế.
" Ngoan nào, một lần nữa thôi rồi chúng ta nghỉ ngơi. "
Uất Trì Ảnh Quân tách hai chân Cố Hiểu Khê, mút lấy mật ngọt đang không ngừng chảy ra, cùng lúc cả người cô không kiềm được mà đẩy hông lên cao.
" Hiểu Khê, em hư quá đó. " Anh lấy tay lau đi dấu vết ở khóe miệng, nhìn cô nằm trên giường thở mạnh khiến anh nhếch môi cười xấu xa.
Nhìn ngắm quan cảnh rực rỡ trước mắt, Uất Trì Ảnh Quân không giấu được vẻ thèm thuồng, yết hầu ngay cổ họng không ngừng hoạt động lên xuống.
" Cơ thể em đẹp như vậy, chỉ được để một mình anh chiêm ngưỡng thôi, biết chưa? "
Ảnh Quân đặt hai chân Cố Hiểu Khê ngang hông, cự long đâm mạnh vào trong làm cả cơ thể cô trở nên tê dại. Càng muốn tiến vào sâu hơn, phản ứng lại càng mãnh liệt. Nơi đó của cô siết chặt lại, cả cơ thể run lên dữ dội. Thả lỏng một chút, Ảnh Quân lại tiếp túc khiến Cố Hiểu Khê không thể không gào lên trong bất lực:
" Anh nói đây là lần cuối mà. "
" Lần cuối trong tư thế này. "
Lúc đó nội tâm Cố Hiểu Khê chỉ có thể gào hét, chỉ hận không còn sức để đá Uất Trì Ảnh Quân xuống giường.
Ánh mặt trời buổi sáng dịu dàng chiếu vào phòng. Lúc Cố Hiểu Khê thức dậy, trong phòng ngoài cô ra thì chẳng còn ai khác. Nằm trên giường một lúc, bây giờ có muốn vào phòng tắm cũng không thể vì tối qua Uất Trì Ảnh Quân quá kịch liệt, khiến cô cảm thấy khó khăn ngay cả khi ngồi dậy. Từ cửa phòng, ai kia nhẹ nhàng bước vào vì sợ làm cô tỉnh giấc, trên tay còn mang theo khay đồ ăn sáng. Thấy Cố Hiểu Khê đã thức, anh mừng rỡ đặt chiếc khay xuống bàn rồi vội đến bên giường, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô. Trái với dáng vẻ của anh, cô mặt nặng mày nhẹ né tránh, ánh mắt dỗi hờn không thèm nhìn đến đối phương.
" Em vẫn còn giận anh sao? "
"..."
" Anh xin lỗi. Đêm qua chỉ là anh tùy hứng thôi, ai bảo em đẹp vậy chứ? "
" Vậy là lỗi của em? " Cố Hiểu Khê quay sang, đối diện trực tiếp với ánh mắt si mê của Ảnh Quân, hỏi một câu làm anh phải câm lặng.
"..."
" Được, em cho anh một lần tùy hứng. Nhưng nên nhớ, tùy hứng xong thì ra phòng khách ngủ. "
Ảnh Quân nghe vậy thì cười một tiếng đầy giảo hoạt: " Vậy tối nay em có muốn làm nữ cao bồi ngoài phòng khách không? "
Cố Hiểu Khê nghe xong, chỉ dành cho Ảnh Quân một cái liếc mắt sắc lẹm hình viên đạn.
Sau khi dùng bửa, cô quay về phòng của mình, trở lại bộ dạng tươi tỉnh, chuyên nghiệp dù cho đêm qua có vật vã đến mấy. Bước đến cửa phòng, đúng lúc chạm mặt Trần Điềm Điềm, nhìn thấy dáng vẻ khép nép và kính cẩn của cô ấy, Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng cất lời:
" Chúng ta nói chuyện một chút đi. "
Bước theo sau Cố Hiểu Khê, Trần Điềm Điềm khó tránh khỏi việc hít phải ngụm khí lạnh tỏa ra từ người cô.
" Chuyện hôm qua là thế nào? Sao cô lại để Ảnh Quân vào trong khi tôi đang tắm? "
" Cố gia tha lỗi. Hôm qua tôi cũng bị James lừa rồi bắt đi. "
Nhớ đến tối qua, trong lúc ở ngoài canh gác cho Cố Hiểu Khê tắm, Điềm Điềm đột nhiên bị một thế lực thần bí bịt miệng và kéo vào một góc ít ai qua lại. Ngay khi cô định động thủ với kẻ kia thì từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:
" Là tôi. " James buông tay ra, Điềm Điềm quay sang thấy là cậu ấy thì nổi giận, hỏi:
" Anh làm gì vậy? Tôi phải giữ cửa cho Cố gia. "
" Không cần đầu, Uất Trì lão đại sẽ ở đó với Cố gia. "
" Anh bị điên hả? Sao các người có thể... "
" Cô nghe tôi nói trước đã. Lão đại và Cố gia đã không gặp nhau suốt một tháng rồi, hai người họ làm lành thì chúng ta cũng đâu có thiệt gì. Thôi nào, tôi đưa cô đi ăn, đừng lo chuyện của họ nữa. " James cắt ngang lời của Trần Điềm Điềm. Cậu nói xong, không để cô có ý kiến mà lập tức kéo đến chỗ khác. Còn chuyện sau đó thì ai cũng rõ.
Sau khi thuật lại mọi chuyện với Cố Hiểu Khê, Điềm Điềm áy náy vì không làm tốt trách nhiệm của mình nên đã cúi đầu xin lỗi.
" Cố gia, tôi thật sự xin lỗi. "
" Bỏ đi, cũng không tránh cô được. "
Cố Hiểu Khê nói xong thì hơi cau mày. Đột nhiên cô nhớ đến một thứ rồi nói với Trần Điềm Điềm.
" Tôi quên mang theo thuốc rồi, cô giúp tôi đi mua đi. "
" Dạ được. "
Khi đã mua được thuốc, trên đường trở về phòng không biết là vô tình hay hữu ý, Trần Điềm Điềm lại chạm mặt James. Nhìn thấy cậu làm cô nhớ đến chuyện tối qua, nếu không phải gấp về để đưa thuốc cho Cố Hiểu Khê thì cô đã đánh cậu một trận nhừ tử. Còn về James, khoảnh khắc Điềm Điềm lạnh lùng lướt nhẹ qua khiến cậu không khỏi hụt hẫng.
" Cô giận tôi sao? "
Trước thái độ vờ như không quen của Trần Điềm Điềm, James vô cùng khó chịu. Cậu níu lấy tay để giữ cô lại, vô tình khiến vĩ thuốc trên tay rơi xuống đất. James hoảng loạn, nhanh chóng cúi người nhặt lên thì nhìn thấy thuốc mà Trần Điềm Điềm giữ là thuốc tránh thai. Giây phút nhìn thấy thứ thuốc ấy, cậu đứng hình vài giây. Quan hệ giữa Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê trước nay luôn tốt, không thể nào là cô dùng. Vậy chẳng lẽ người dùng là Trần Điềm Điềm? Nghĩ đến đây, James cau chặt mày, giọng điệu tức giận, không ngừng tra hỏi đối phương.
" Thuốc tránh thai này là ai dùng? "
" Liên quan gì đến anh. "
Trần Điềm Điềm khó chịu ra mặt, đáp một cách cộc cằn rồi rời đi.
Vì James cứ nghĩ người dùng thuốc tránh thai là Trần Điềm Điềm nên trong lòng nỗi lên ghen tuông, trơ mắt nhìn cô rời đi trong khi bản thân chỉ có thể ôm tức giận.
Trưa hôm đó, sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, Điềm Điềm vào phòng thay đồ thì phát hiện James đã đứng bên trong từ lúc nào không ai hay. Cô vẫn tỏ ra không quan tâm, xem cậu như không khí.
" Nói cho tôi biết, thuốc tránh thai là của ai? "
Nghe thấy James lại hỏi đến chuyện này, Trần Điềm Điềm nhắm mắt thở dài một hơi, cố trấn tĩnh bản thân.
" Ra ngoài! "
" Em mau trả lời tôi. "
" Không liên quan đến anh! Ra ngoài cho tôi!. " Cuối cùng, Trần Điềm Điềm không chịu được trước sự đeo bám của cậu. Cô hét lớn một tiếng, sau đó nơi này rơi vào căng thẳng suốt một lúc.
James nghe thấy vậy thì tức giận. Cậu ép Trần Điềm Điềm về phía tủ, giữ chặt hai vai cô lại và thô bạo hôn. Chiếc lưỡi nhanh nhạy của cậu ấy tách đôi môi của cô, sau một lúc cạy mở thì cũng đã vào được bên trong. Cậu ra sức mút lấy hương vị ngọt ngào từ cô, chiếc lưỡi không ngừng dạo chơi bên trong, trong khi Điềm Điềm hoàn toàn rụt người và nhắm chặt mắt chịu đựng cảm giác chết tiệt này. Không dừng lại ở đó, James di chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn và mút mạnh, lúc này tay chân Điềm Điềm đều mềm nhũn, cố hết sức đẩy cậu ra và tát thật mạnh khiến chiếc mắt kính James đang đeo cũng phải rơi mạnh xuống sàn. James ngẩng ngừng vài giây, chỉ khi Trần Điềm Điềm lên tiếng mắng " Đồ cặn bã ", cậu mới sực tỉnh và lấy lại ý thức, nhưng khi ấy cô đã chạy đi mất.
Mang theo tức giận và ấm ức rời đi, Trần Điềm Điềm gần về đến phòng thì gặp ngay Cố Hiểu Khê. Trước dáng vẻ hốt hoảng của Điềm Điềm khi gặp mình, lại thêm dấu hôn ở vị trí nổi bật đập thẳng vào mắt, Hiểu Khê khỏi hỏi nhiều mà kéo cô vào phòng. Bình tĩnh ngồi xuống, cô bắt đầu hỏi chuyện.
" Điềm Điềm, đã xảy ra chuyện gì? Dấu hôn trên cổ của cô là sao? "
Trần Điềm Điềm lúc này mới ý thức được, vội lấy tay che lại nhưng đã quá muộn. Cô ấy cúi mặt rồi thở dài, không trả lời câu hỏi của Cố Hiểu Khê.
" Sao vậy? Kẻ nào dám bắt nạt cô, mau nói cho tôi biết. "
" Cố gia, không có ai bắt nạt tôi cả. "
Cố Hiểu Khê liếc mắt cũng biết Trần Điềm Điềm nói dối. Hai người đồng hành cùng nhau suốt nhiều năm, làm sao không biệt được câu nào của đối phương là thật câu nào là giả chứ.
" Không ai bắt nạt vậy dấu hôn đó là thế nào? Cô muốn che giấu cho hắn sao? Hay cô muốn tôi điều tra? "
Nghe đến đây, Điềm Điềm không còn cách nào khác, đành nói ra sự thật.
" Cố gia, là James. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.